Chương 75: Đó là nhà tôi đấy
Mặc Y Bạch
01/07/2021
Editor: Đông Vân Triều
Tạ Trì An vừa bước ra khỏi phòng mình đã chạm mặt Tạ Vị Lạc mặc váy ngủ đang vừa ngáp vừa đi từ đầu hành lang kia lại, cô nhìn thấy cậu thì kinh ngạc, nháy mắt cơn buồn ngủ biến mất tiêu: "Anh, anh về lúc nào đấy?"
Tạ Trì An nhìn thoáng qua đồ mặc ở nhà của cô rồi hỏi: "Sao hôm nay em không đi học?"
"... Anh lag à, hôm nay là cuối tuần mà."
Tạ Trì An xoa mi tâm. Một tháng chìm nổi trên đảo hoang khiến cậu chỉ nhớ đến thời tiết hôm nay thế nào, còn lại bao nhiêu người..., nào có tâm trạng xem hôm nay là thứ mấy chứ.
Thời gian trong Trò chơi chảy ngang bằng thời gian ở hiện thực, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ e sẽ có một ngày người ta không thể phân rõ đâu lại hiện thực, đâu là Trò chơi mất.
"Đúng rồi, anh này, về đúng ngày ghê. Hôm nay là sinh nhật anh đó." Tạ Vị Lạc hào hứng chúc mừng, "Chúc anh sinh nhật vui vẻ ạ!"
"Em có chuẩn bị quà cho anh nữa cơ. Vốn tưởng không kịp đưa cho anh, nhưng may quá anh đã trở lại! Mau, mau vào phòng học của em." Tạ Vị Lạc nhảy cẫng lên.
Tạ Trì An nhấc gót bước theo.
Phòng học của Tạ Vị Lạc hường phấn giống hệt phòng ngủ của cô, ngay cả tủ sách cũng mang màu hồng thơ mộng, bốn bức tường dán đầy hình dán búp bê và áp phích của thần tượng, cực kỳ phù hợp với tâm hồn thiếu nữ. Chẳng giống phòng học của Tạ Trì An, chỉ có hai màu trắng đen đơn điệu.
Tạ Vị Lạc mở ngăn kéo, cẩn thận bưng ra một quả cầu thuỷ tinh gắn hộp nhạc, bên trong là cảnh một căn nhà nhỏ và những gốc cây phủ đầy tuyết, mặt đất trắng xoá, khi lắc nhẹ còn thấy cả những bông tuyết con con bay toán loạn.
... Thật lòng, cái này không khác gì hàng tá quả cầu thủy tinh ngoài kia được dán nhãn "Quà sinh nhật" được bày bán lề đường mà người ta có thể tiện tay chọn lựa.
"Khụ khụ, mặc dù đây chỉ là quả cầu tuyết, nhưng em có lòng lắm đó! Cái này là em dùng tiền làm thêm để mua đó!" Tạ Vị Lạc nói, "Mà anh lại sinh vào đúng tiết Tiểu Tuyết, em cố ý chọn cái có nhiều tuyết nhất, rất hợp với tình hình."
Tạ Trì An hỏi: "Làm thêm gì cơ?"
Sau khi Tạ Trầm Sơ mất tích, nhà họ Tạ đã sa cơ lỡ vận đến mức một học sinh cấp Hai như Tạ Vị Lạc phải đi làm thêm giúp gia đình rồi ư?
"Em với bạn em bán áp phích kiếm tiền." Tạ Vị Lạc chỉ vào một sản phẩm treo trên tường, "Áp phích số lượng có hạn của IDOL em - Thẩm Phù Bạch, siêu lãi luôn!"
Tạ Trì An liếc mắt nhìn người trong tấm áp phích. Dù cậu không quan tâm đến ngành giải trí nhưng cũng đã từng vài lần nghe thấy tên của ngôi sao hạng A này. Thẩm Phù Bạch, một nhân vật tiêu biểu trong giới thần tượng, tuy không hát được cũng không nhảy được, nhưng chẳng sao, y có dung nhan đẹp tuyệt trần, chỉ kiếm cơm bằng mặt không thôi cũng có thể nổi tiếng nửa bầu trời, tất nhiên, lực lượng antifan cũng đếm không xuể.
Đó quả thực là một khuôn mặt có thể quật tung cả ngành giải trí, đôi mắt đào hoa sóng sánh nắng hè, yêu nghiệt gần bằng anh trai cậu. Nhưng chính khí chất của Tạ Trầm Sơ đã giúp hắn đè ép bớt phần yêu dã ấy xuống, còn vị này thì chỉ có thể mặc sức phóng túng, diễm lệ tới tận xương tủy... Có thể xưng là báu vật.
Tạ Trì An chỉ liếc một cái rồi thôi.
Dựa vào tài lực của nhà họ Tạ, thừa cơ 'chấm mút' ít áp phích phiên bản giới hạn cũng chẳng phải vấn đề to tát gì. Trông chờ Tạ đại tiểu thư đi rửa bát lau bàn thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày, công việc làm thêm này của cô bé hơn phân nửa là bắt nguồn từ lạc thú 24 giờ trải nghiệm cuộc sống bình dân của người giàu mà thôi.
Nhưng quanh đi quẩn lại thì vẫn là món quà do em gái mình 'cực khổ' mua về, Tạ Trì An nể mặt gật đầu: "Cảm ơn em."
"Ui chu choa anh khách sao gì chứ! Chúng ta là người một nhà mà." Tạ Vị Lạc bấm nút, "Anh nghe đi, còn có cả nhạc nữa này."
Ngay khi ngón tay Tạ Vị Lạc đè vào chốt mở, có tiếng ngâm nga của các nàng tiên cá, trong trẻo kỳ diệu, cực kỳ động lòng người, giống như vang vọng từ nơi Thiên Đường.
"Es ist ein Schnee gefallen,
Und es ist doch nicht Zeit:
Man wirft mich mit dem Ballen
Der Weg ist mir verschneit."
Tạ Trì An: "... Em biết ý nghĩa của ca từ bài hát không?"
"... Không ạ, em cũng chẳng hiểu luôn, chắc không phải tiếng Anh đâu nhỉ?" Tạ Vị Lạc ngẫm nghĩ, "Người bán hàng chỉ nói với em bài hát này kể về một câu chuyện bên trong khu rừng mùa đông, rất có ý thơ, rất xứng đôi với khung cảnh bên trong quả cầu tuyết này."
Tạ Trì An ôm quả cầu tuyết rời đi: "Đây là một bài dân ca nước Đức thời Trung cổ tên "ES ISt Ein Schnee Gefallen", còn ý nghĩa câu từ cụ thể là gì em tự lên mạng mà tra."
"Ây, chờ một chút, anh à..."
Tạ Trì An đã không còn bóng dáng.
"Là tiếng Đức ạ..." Tạ Vị Lạc oán thầm, "Anh có nói tên bài cho em em cũng đâu biết viết đâu."
-
Trong phòng ngủ độc hai màu trắng đen, Tạ Trì An đang nằm lỳ trên giường, một tay chống má, nhìn chằm chằm vào những bông tuyết bay bay bên trong quả cầu.
Tiếng hát vừa kỳ ảo vừa êm tai, nhưng ẩn dưới lớp ca từ đẹp đẽ là một câu chuyện tình yêu đượm buồn: một cô gái trẻ chưa chồng mà có con, bị cả gia đình xa lánh, ruồng rẫy, nàng đành ở lại ngôi nhà hoang nằm sâu trong rừng thẳm; vào trận tuyết sớm đầu đông, căn nhà tranh cũ nát khó chống lại được giá lạnh, nàng vừa đói vừa buốt, chỉ gửi gắm hy vọng duy nhất nơi người yêu của mình, mong người ấy sớm ngày trở lại bên cạnh nàng, ôm lấy nàng, nhưng cuối cùng, người ấy chưa một lần xuất hiện.
Bốn câu đầu nghĩa là:
Khi tuyết kia bắt đầu rơi
Thời gian mãi chẳng ngừng trôi
Rồi những bông tuyết trút xuống
Vùi tôi vào sâu băng giá.
... Quá đỗi thảm thiết rồi!
Tạ Trì An sinh năm 2002, năm đó Thượng Hải đón một mùa tuyết lớn. Cậu sinh ngày 22 tháng 11, vào 24 âm tiết Tiểu Tuyết, ngay đúng khi gió mùa lạnh nhất.
Ngày còn bé, Tạ Trì An năng động, hoạt bát như trưa hè nắng tỏ, chẳng hề liên quan gì đến trời đông giá rét. Sau đó tính tình của cậu đại biến, trở nên lạnh tựa gió đông, nhạt tựa sương giá, ngay cả bông tuyết mềm mại, sáng long lanh trong đôi mắt cũng bị băng cứng bao trùm, thành một thiếu niên lạnh lùng. Trưởng bối không quen thân lắm khi gặp cậu cũng chỉ nói một câu: "Thật đúng là đứa bé sinh vào mùa đông, tính tình cũng giống mùa đông."
Dần dà, mỗi lần nhắc đến Tạ Trì An, tất cả mọi người đều sẽ liên tưởng đến một thiếu niên lạnh lùng ra đời đúng khi trời nổi gió tuyết. Tạ Vị Lạc về nhà họ Tạ năm lên mười, một năm sau đó Tạ Trì An mất tích, khi cậu trở lại thì đã là người anh thứ hai trầm lặng ít nói của cô rồi. Chính cô cũng không nhớ nổi dáng vẻ của Tạ Trì An trước kia là gì.
Khi cậu còn nhỏ, bố mẹ bề bộn nhiều việc, Tạ Trì An đều do một tay anh trai Tạ Trầm Sơ nuôi lớn. Cho đến tận bây giờ cũng chỉ có Tạ Trầm Sơ và bác quản gia già là biết Tạ Trì An đã từng hoạt bát tới nhường nào.
Tạ Trì An vốn không thích tuyết, cũng chẳng thích mùa đông.
-
Tạ Trì An nhìn bông tuyết bay lả tả qua lớp thuỷ tinh, cậu hơi xuất thần.
Không biết có phải do bối cảnh bài dân ca này bắt nguồn từ câu chuyện tình yêu quá đau khổ, Tạ Trì An chợt nghĩ, tuyết mùa đông quá lạnh, cậu yêu hoa mùa xuân hơn.
Cậu nhớ khung cảnh cuối cùng ấy trước khi rời khỏi đảo hoang, Giang Khoát thảy súng đi, cúi người hái một bông hoa trong lùm cỏ rồi bước về phía cậu, hắn nói: "An An, sinh nhật vui vẻ nhé!"
Khoảnh khắc này ập đến như ánh Mặt Trời ló dạng sau cơn mưa, trời quang mây tạnh, rõ ràng là mùa đông, lại tươi đẹp như xuân quang. Giang Khoát chỉ tặng cậu một đóa hoa dại, mà cậu lại như vừa nhận được cả một vườn địa đàng rực rỡ.
Tạ Trì An chưa từng nói về ngày sinh nhật của mình với Giang Khoát, mà chính Giang Khoát cũng chỉ từng tùy ý hỏi lấy lệ: "Em trai, tròn mười tám chưa đấy?"
Mà cậu cũng chỉ thuận miệng đáp: "Khiến anh thất vọng rồi, còn kém 27 ngày nữa."
Giang Khoát bèn nhớ kỹ.
Giang Khoát có khả năng nhìn qua một lần là nhớ, ngẫu nhiên nhớ được sinh nhật của cậu âu cũng là chuyện thường. Nhưng Tạ Trì An lại đinh ninh rằng, cậu cảm thấy ngay từ đầu Giang Khoát đã cố ý nhớ kỹ, khắc cốt ghi tâm.
Súng đạn đại diện cho chết chóc và máu tươi, còn hoa là biểu tượng của hòa bình và hy vọng. Tuy những đóa hoa yếu mềm không thể chống lại súng đạn, nhưng chúng có thể an ủi vong linh những người đã khuất, tiếp thêm can đảm cho những người ở lại.
Không chỉ một bông, mà là cả một mùa xuân.
Đây mới chính là món quà mà Giang Khoát muốn tặng cậu.
-
Vẻ mặt của Tạ Trì An bỗng nhiên cứng lại.
Ủa nói đến tình yêu mà tự nhiên mình lại nghĩ đến Giang Khoát là sao?
"..." Tạ Trì An lập tức bấm nút tắt hộp nhạc, đặt quả cầu thủy tinh lên tủ đầu giường, tắt đèn cái "tạch", giở chăn, ngủ.
Nhất định mình đã bị bài dân ca kia tẩy não mất rồi.
-
Hôm sau, Tạ Trì An vừa rời giường, bác quản gia đã gõ cửa phòng cậu, báo: "Cậu chủ, dưới tầng có hai vị khách tới thăm, họ nói là bạn của cậu."
Bạn?
Tạ Trì An gật đầu: "Cháu biết rồi ạ."
Cậu đang bước xuống cầu thang thì có một cục lông mềm mại trắng toát nhào thẳng vào ngực Tạ Trì An.
Tạ Trì An cúi đầu nhìn, là một con chó... Tiểu Bạch!
Bạch lang vương phiên bản mini.
Có hai người đang ngồi trên ghế salon ở phòng khách. Quý Thanh Lâm ngồi nép vào một bên rất nghiêm chỉnh, trông hơi câu nệ. Còn Giang Khoát, hắn 'miễn cưỡng' chiếm một mình một ghế, hai chân bắt chéo nhau, mặt nom hài lòng như thể đang ở nhà mình vậy.
Khi nhìn thấy Tạ Trì An, Giang Khoát mởi để chân xuống, ngồi thẳng lưng: "Gặp lại rồi."
Tạ Trì An ôm Tiểu Bạch phiên bản mini, bình tĩnh nói: "Lên tầng đi, vào thư phòng nói chuyện."
-
Nhà họ Tạ thiết kế theo hướng Âu cổ lộng lẫy, dọc hành lang treo đầy những bức bích họa và bày biện nhiều đồ trang trí. Giang Khoát vừa bước vào thư phòng đã trầm trồ: "An An, nhà em giàu nha."
Tạ Trì An vuốt lông Tiểu Bạch: "Ngồi đi."
Ba người đều đều an tọa bên bàn đọc sách.
"Sao hai anh lại đi cùng nhau?" Tạ Trì An hỏi, "Bạch Bất Nhiễm đâu?"
Giang Khoát và Quý Thanh Lâm đều ở Bắc Kinh, một người đi học một người đi làm, nhưng dù sao thì Hoa Đại và vườn bách thú độc ác kia cùng những người liên quan đều đã biến mất trên bản đồ và trong trí nhớ của mọi người rồi.
Song, Bắc Kinh lớn thế, hai con người chỉ liên kết với nhau qua một trò chơi vô hình có thể gặp được nhau ngoài đời thật đã là không dễ.
"Còn không phải nhờ nó sao?" Giang Khoát hất cằm về phía Tiểu Bạch nằm trong lòng Tạ Trì An, "Đang dắt con chó này đi dạo thì tự nhiên nó nhào về phía người qua đường, nhào lên người anh ấy luôn."
Tiểu Bạch:... Chó cái gì chứ? Bé là sói!
"Còn em cá voi sát thủ kia đưa chúng tôi lên bờ, rồi chúng tôi được cứu. Đại Bạch bảo muốn về nhà với cha mẹ báo bình an, nên chúng tôi tách ra, để lại phương thức liên lạc cho nhau." Quý Thanh Lâm nói, "Sau đó tôi vừa về Bắc Kinh thì gặp Tiểu Giang."
"May là lúc trước đã trao đổi địa chỉ nhà, bằng không cũng không tìm em nhanh đến vậy." Giang Khoát ngắm nghía tử sách của Tạ Trì An, từng cuốn sách nổi tiếng thế giới, từng sách chuyên ngành chuyên sâu khác nhau, đa phần là văn bản nguyên gốc, chỉ một cái phòng học nho nhỏ cũng đã xa hoa ngầm như này, hắn cười, "Thật đúng là thiếu gia, cả đời tôi cũng chưa từng được ở một căn phòng nào như này."
Tạ gia Thượng Hải, nức tiếng lẫy lừng. Tạ Trì An ngồi trước mặt đây chính là người thừa kế duy nhất của nhà họ Tạ, cứ có lòng thì sẽ tìm được hình của cậu.
Quý Thanh Lâm: "..." Đúng rồi, cậu đâu có ở trong một biệt thự kiểu hoàng gia châu Âu đâu, mà cậu có hẳn một khu lâm viênTrung Quốc[1] anh chỉ từng thấy trong phim ở Tô Châu luôn cơ mà.
[1] Là khái niệm chỉ những khu vườn nghệ thuật được xây dựng với mục đích làm cảnh phục vụ nhu cầu tham quan, du lịch có phong cách vườn cổ của Trung Quốc.
Quý Thanh Lâm đi theo Giang Khoát về phòng trọ đơn sơ của hắn tại Bắc Kinh, anh còn tưởng Giang Khoát cũng là con đỗ nghèo khỉ giống mình. Đến tận khi chính mắt anh nhìn thấy một bức ảnh lồng khung của Giang Khoát trong hộc tủ: Giang Khoát tùy ý đứng trước một mảnh lâm viên, sau lưng hắn là đình đài lầu các trải rộng, thủy tạ hoa màu, vô cùng cổ kính.
Lúc ấy, Quý Thanh Lâm còn ngây ngô hỏi: "Đây là danh lam thắng cảnh nào của Tô Châu vậy?"
Câu trả lời sau đấy của Giang Khoát khiến Quý Thanh Lâm suốt đời khó quên.
Giang Khoát đáp nhẹ tựa lông hồng: "À, đó là nhà tôi đấy."
- ----
Đông Vân Triều: Các bạn thân mến, từ nay tôi sẽ đổi tên thành Triều Hứa Lèo xincamon:> Bảo sẽ đăng bản dịch vào tối hôm đó nhưng lại đăng vào tối của một tuần sau:))) Sin lổi rấc nhìu.
Btw, có 2 thứ mà tôi muốn nhờ các bạn tìm raw giúp nhaa, tại tôi muốn luyện tay cho lên trình một chút trước khi lao vào dịch bộ Bàn Tròn Trí Mạng - bộ mà tôi tâm huyết dzô cùng.
- Đầu tiên là một bộ H văn *nụ cười dần trở nên thiếu đạo đức* CÓ CỐT TRUYỆN:)) Đúng, chính xác là dduj nhau nhưng phải có logic, đọc nó mới cuốn, đúng hem? Ngắn thui nhé, tầm < 50 chương.
- Thứ hai là một bộ tu tiên hoặc cổ đại bình thường cũng được, cung đình hầu tước hay điền văn làm nông cũng được, đấu trí hoặc đánh nhau bùm bùm tôi đều thích, chủ yếu là tính cách công thụ và tình yêu của họ phải OK, phải LOGIC. Bộ này thì đừng dài quá tại tôi làm một mình ;;-;;, trên dưới 200 chương là đượt.
Bài trừ các thể loại không lành mạnh như r*pe, song tính (vì nó khiến tôi hơi lấn cấn), sản nhũ, loạn luân nhé các bạn, tôi mún làm một ngừi có khẩu vị bình thường ;;v;;
Xincamon!
Tạ Trì An vừa bước ra khỏi phòng mình đã chạm mặt Tạ Vị Lạc mặc váy ngủ đang vừa ngáp vừa đi từ đầu hành lang kia lại, cô nhìn thấy cậu thì kinh ngạc, nháy mắt cơn buồn ngủ biến mất tiêu: "Anh, anh về lúc nào đấy?"
Tạ Trì An nhìn thoáng qua đồ mặc ở nhà của cô rồi hỏi: "Sao hôm nay em không đi học?"
"... Anh lag à, hôm nay là cuối tuần mà."
Tạ Trì An xoa mi tâm. Một tháng chìm nổi trên đảo hoang khiến cậu chỉ nhớ đến thời tiết hôm nay thế nào, còn lại bao nhiêu người..., nào có tâm trạng xem hôm nay là thứ mấy chứ.
Thời gian trong Trò chơi chảy ngang bằng thời gian ở hiện thực, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ e sẽ có một ngày người ta không thể phân rõ đâu lại hiện thực, đâu là Trò chơi mất.
"Đúng rồi, anh này, về đúng ngày ghê. Hôm nay là sinh nhật anh đó." Tạ Vị Lạc hào hứng chúc mừng, "Chúc anh sinh nhật vui vẻ ạ!"
"Em có chuẩn bị quà cho anh nữa cơ. Vốn tưởng không kịp đưa cho anh, nhưng may quá anh đã trở lại! Mau, mau vào phòng học của em." Tạ Vị Lạc nhảy cẫng lên.
Tạ Trì An nhấc gót bước theo.
Phòng học của Tạ Vị Lạc hường phấn giống hệt phòng ngủ của cô, ngay cả tủ sách cũng mang màu hồng thơ mộng, bốn bức tường dán đầy hình dán búp bê và áp phích của thần tượng, cực kỳ phù hợp với tâm hồn thiếu nữ. Chẳng giống phòng học của Tạ Trì An, chỉ có hai màu trắng đen đơn điệu.
Tạ Vị Lạc mở ngăn kéo, cẩn thận bưng ra một quả cầu thuỷ tinh gắn hộp nhạc, bên trong là cảnh một căn nhà nhỏ và những gốc cây phủ đầy tuyết, mặt đất trắng xoá, khi lắc nhẹ còn thấy cả những bông tuyết con con bay toán loạn.
... Thật lòng, cái này không khác gì hàng tá quả cầu thủy tinh ngoài kia được dán nhãn "Quà sinh nhật" được bày bán lề đường mà người ta có thể tiện tay chọn lựa.
"Khụ khụ, mặc dù đây chỉ là quả cầu tuyết, nhưng em có lòng lắm đó! Cái này là em dùng tiền làm thêm để mua đó!" Tạ Vị Lạc nói, "Mà anh lại sinh vào đúng tiết Tiểu Tuyết, em cố ý chọn cái có nhiều tuyết nhất, rất hợp với tình hình."
Tạ Trì An hỏi: "Làm thêm gì cơ?"
Sau khi Tạ Trầm Sơ mất tích, nhà họ Tạ đã sa cơ lỡ vận đến mức một học sinh cấp Hai như Tạ Vị Lạc phải đi làm thêm giúp gia đình rồi ư?
"Em với bạn em bán áp phích kiếm tiền." Tạ Vị Lạc chỉ vào một sản phẩm treo trên tường, "Áp phích số lượng có hạn của IDOL em - Thẩm Phù Bạch, siêu lãi luôn!"
Tạ Trì An liếc mắt nhìn người trong tấm áp phích. Dù cậu không quan tâm đến ngành giải trí nhưng cũng đã từng vài lần nghe thấy tên của ngôi sao hạng A này. Thẩm Phù Bạch, một nhân vật tiêu biểu trong giới thần tượng, tuy không hát được cũng không nhảy được, nhưng chẳng sao, y có dung nhan đẹp tuyệt trần, chỉ kiếm cơm bằng mặt không thôi cũng có thể nổi tiếng nửa bầu trời, tất nhiên, lực lượng antifan cũng đếm không xuể.
Đó quả thực là một khuôn mặt có thể quật tung cả ngành giải trí, đôi mắt đào hoa sóng sánh nắng hè, yêu nghiệt gần bằng anh trai cậu. Nhưng chính khí chất của Tạ Trầm Sơ đã giúp hắn đè ép bớt phần yêu dã ấy xuống, còn vị này thì chỉ có thể mặc sức phóng túng, diễm lệ tới tận xương tủy... Có thể xưng là báu vật.
Tạ Trì An chỉ liếc một cái rồi thôi.
Dựa vào tài lực của nhà họ Tạ, thừa cơ 'chấm mút' ít áp phích phiên bản giới hạn cũng chẳng phải vấn đề to tát gì. Trông chờ Tạ đại tiểu thư đi rửa bát lau bàn thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày, công việc làm thêm này của cô bé hơn phân nửa là bắt nguồn từ lạc thú 24 giờ trải nghiệm cuộc sống bình dân của người giàu mà thôi.
Nhưng quanh đi quẩn lại thì vẫn là món quà do em gái mình 'cực khổ' mua về, Tạ Trì An nể mặt gật đầu: "Cảm ơn em."
"Ui chu choa anh khách sao gì chứ! Chúng ta là người một nhà mà." Tạ Vị Lạc bấm nút, "Anh nghe đi, còn có cả nhạc nữa này."
Ngay khi ngón tay Tạ Vị Lạc đè vào chốt mở, có tiếng ngâm nga của các nàng tiên cá, trong trẻo kỳ diệu, cực kỳ động lòng người, giống như vang vọng từ nơi Thiên Đường.
"Es ist ein Schnee gefallen,
Und es ist doch nicht Zeit:
Man wirft mich mit dem Ballen
Der Weg ist mir verschneit."
Tạ Trì An: "... Em biết ý nghĩa của ca từ bài hát không?"
"... Không ạ, em cũng chẳng hiểu luôn, chắc không phải tiếng Anh đâu nhỉ?" Tạ Vị Lạc ngẫm nghĩ, "Người bán hàng chỉ nói với em bài hát này kể về một câu chuyện bên trong khu rừng mùa đông, rất có ý thơ, rất xứng đôi với khung cảnh bên trong quả cầu tuyết này."
Tạ Trì An ôm quả cầu tuyết rời đi: "Đây là một bài dân ca nước Đức thời Trung cổ tên "ES ISt Ein Schnee Gefallen", còn ý nghĩa câu từ cụ thể là gì em tự lên mạng mà tra."
"Ây, chờ một chút, anh à..."
Tạ Trì An đã không còn bóng dáng.
"Là tiếng Đức ạ..." Tạ Vị Lạc oán thầm, "Anh có nói tên bài cho em em cũng đâu biết viết đâu."
-
Trong phòng ngủ độc hai màu trắng đen, Tạ Trì An đang nằm lỳ trên giường, một tay chống má, nhìn chằm chằm vào những bông tuyết bay bay bên trong quả cầu.
Tiếng hát vừa kỳ ảo vừa êm tai, nhưng ẩn dưới lớp ca từ đẹp đẽ là một câu chuyện tình yêu đượm buồn: một cô gái trẻ chưa chồng mà có con, bị cả gia đình xa lánh, ruồng rẫy, nàng đành ở lại ngôi nhà hoang nằm sâu trong rừng thẳm; vào trận tuyết sớm đầu đông, căn nhà tranh cũ nát khó chống lại được giá lạnh, nàng vừa đói vừa buốt, chỉ gửi gắm hy vọng duy nhất nơi người yêu của mình, mong người ấy sớm ngày trở lại bên cạnh nàng, ôm lấy nàng, nhưng cuối cùng, người ấy chưa một lần xuất hiện.
Bốn câu đầu nghĩa là:
Khi tuyết kia bắt đầu rơi
Thời gian mãi chẳng ngừng trôi
Rồi những bông tuyết trút xuống
Vùi tôi vào sâu băng giá.
... Quá đỗi thảm thiết rồi!
Tạ Trì An sinh năm 2002, năm đó Thượng Hải đón một mùa tuyết lớn. Cậu sinh ngày 22 tháng 11, vào 24 âm tiết Tiểu Tuyết, ngay đúng khi gió mùa lạnh nhất.
Ngày còn bé, Tạ Trì An năng động, hoạt bát như trưa hè nắng tỏ, chẳng hề liên quan gì đến trời đông giá rét. Sau đó tính tình của cậu đại biến, trở nên lạnh tựa gió đông, nhạt tựa sương giá, ngay cả bông tuyết mềm mại, sáng long lanh trong đôi mắt cũng bị băng cứng bao trùm, thành một thiếu niên lạnh lùng. Trưởng bối không quen thân lắm khi gặp cậu cũng chỉ nói một câu: "Thật đúng là đứa bé sinh vào mùa đông, tính tình cũng giống mùa đông."
Dần dà, mỗi lần nhắc đến Tạ Trì An, tất cả mọi người đều sẽ liên tưởng đến một thiếu niên lạnh lùng ra đời đúng khi trời nổi gió tuyết. Tạ Vị Lạc về nhà họ Tạ năm lên mười, một năm sau đó Tạ Trì An mất tích, khi cậu trở lại thì đã là người anh thứ hai trầm lặng ít nói của cô rồi. Chính cô cũng không nhớ nổi dáng vẻ của Tạ Trì An trước kia là gì.
Khi cậu còn nhỏ, bố mẹ bề bộn nhiều việc, Tạ Trì An đều do một tay anh trai Tạ Trầm Sơ nuôi lớn. Cho đến tận bây giờ cũng chỉ có Tạ Trầm Sơ và bác quản gia già là biết Tạ Trì An đã từng hoạt bát tới nhường nào.
Tạ Trì An vốn không thích tuyết, cũng chẳng thích mùa đông.
-
Tạ Trì An nhìn bông tuyết bay lả tả qua lớp thuỷ tinh, cậu hơi xuất thần.
Không biết có phải do bối cảnh bài dân ca này bắt nguồn từ câu chuyện tình yêu quá đau khổ, Tạ Trì An chợt nghĩ, tuyết mùa đông quá lạnh, cậu yêu hoa mùa xuân hơn.
Cậu nhớ khung cảnh cuối cùng ấy trước khi rời khỏi đảo hoang, Giang Khoát thảy súng đi, cúi người hái một bông hoa trong lùm cỏ rồi bước về phía cậu, hắn nói: "An An, sinh nhật vui vẻ nhé!"
Khoảnh khắc này ập đến như ánh Mặt Trời ló dạng sau cơn mưa, trời quang mây tạnh, rõ ràng là mùa đông, lại tươi đẹp như xuân quang. Giang Khoát chỉ tặng cậu một đóa hoa dại, mà cậu lại như vừa nhận được cả một vườn địa đàng rực rỡ.
Tạ Trì An chưa từng nói về ngày sinh nhật của mình với Giang Khoát, mà chính Giang Khoát cũng chỉ từng tùy ý hỏi lấy lệ: "Em trai, tròn mười tám chưa đấy?"
Mà cậu cũng chỉ thuận miệng đáp: "Khiến anh thất vọng rồi, còn kém 27 ngày nữa."
Giang Khoát bèn nhớ kỹ.
Giang Khoát có khả năng nhìn qua một lần là nhớ, ngẫu nhiên nhớ được sinh nhật của cậu âu cũng là chuyện thường. Nhưng Tạ Trì An lại đinh ninh rằng, cậu cảm thấy ngay từ đầu Giang Khoát đã cố ý nhớ kỹ, khắc cốt ghi tâm.
Súng đạn đại diện cho chết chóc và máu tươi, còn hoa là biểu tượng của hòa bình và hy vọng. Tuy những đóa hoa yếu mềm không thể chống lại súng đạn, nhưng chúng có thể an ủi vong linh những người đã khuất, tiếp thêm can đảm cho những người ở lại.
Không chỉ một bông, mà là cả một mùa xuân.
Đây mới chính là món quà mà Giang Khoát muốn tặng cậu.
-
Vẻ mặt của Tạ Trì An bỗng nhiên cứng lại.
Ủa nói đến tình yêu mà tự nhiên mình lại nghĩ đến Giang Khoát là sao?
"..." Tạ Trì An lập tức bấm nút tắt hộp nhạc, đặt quả cầu thủy tinh lên tủ đầu giường, tắt đèn cái "tạch", giở chăn, ngủ.
Nhất định mình đã bị bài dân ca kia tẩy não mất rồi.
-
Hôm sau, Tạ Trì An vừa rời giường, bác quản gia đã gõ cửa phòng cậu, báo: "Cậu chủ, dưới tầng có hai vị khách tới thăm, họ nói là bạn của cậu."
Bạn?
Tạ Trì An gật đầu: "Cháu biết rồi ạ."
Cậu đang bước xuống cầu thang thì có một cục lông mềm mại trắng toát nhào thẳng vào ngực Tạ Trì An.
Tạ Trì An cúi đầu nhìn, là một con chó... Tiểu Bạch!
Bạch lang vương phiên bản mini.
Có hai người đang ngồi trên ghế salon ở phòng khách. Quý Thanh Lâm ngồi nép vào một bên rất nghiêm chỉnh, trông hơi câu nệ. Còn Giang Khoát, hắn 'miễn cưỡng' chiếm một mình một ghế, hai chân bắt chéo nhau, mặt nom hài lòng như thể đang ở nhà mình vậy.
Khi nhìn thấy Tạ Trì An, Giang Khoát mởi để chân xuống, ngồi thẳng lưng: "Gặp lại rồi."
Tạ Trì An ôm Tiểu Bạch phiên bản mini, bình tĩnh nói: "Lên tầng đi, vào thư phòng nói chuyện."
-
Nhà họ Tạ thiết kế theo hướng Âu cổ lộng lẫy, dọc hành lang treo đầy những bức bích họa và bày biện nhiều đồ trang trí. Giang Khoát vừa bước vào thư phòng đã trầm trồ: "An An, nhà em giàu nha."
Tạ Trì An vuốt lông Tiểu Bạch: "Ngồi đi."
Ba người đều đều an tọa bên bàn đọc sách.
"Sao hai anh lại đi cùng nhau?" Tạ Trì An hỏi, "Bạch Bất Nhiễm đâu?"
Giang Khoát và Quý Thanh Lâm đều ở Bắc Kinh, một người đi học một người đi làm, nhưng dù sao thì Hoa Đại và vườn bách thú độc ác kia cùng những người liên quan đều đã biến mất trên bản đồ và trong trí nhớ của mọi người rồi.
Song, Bắc Kinh lớn thế, hai con người chỉ liên kết với nhau qua một trò chơi vô hình có thể gặp được nhau ngoài đời thật đã là không dễ.
"Còn không phải nhờ nó sao?" Giang Khoát hất cằm về phía Tiểu Bạch nằm trong lòng Tạ Trì An, "Đang dắt con chó này đi dạo thì tự nhiên nó nhào về phía người qua đường, nhào lên người anh ấy luôn."
Tiểu Bạch:... Chó cái gì chứ? Bé là sói!
"Còn em cá voi sát thủ kia đưa chúng tôi lên bờ, rồi chúng tôi được cứu. Đại Bạch bảo muốn về nhà với cha mẹ báo bình an, nên chúng tôi tách ra, để lại phương thức liên lạc cho nhau." Quý Thanh Lâm nói, "Sau đó tôi vừa về Bắc Kinh thì gặp Tiểu Giang."
"May là lúc trước đã trao đổi địa chỉ nhà, bằng không cũng không tìm em nhanh đến vậy." Giang Khoát ngắm nghía tử sách của Tạ Trì An, từng cuốn sách nổi tiếng thế giới, từng sách chuyên ngành chuyên sâu khác nhau, đa phần là văn bản nguyên gốc, chỉ một cái phòng học nho nhỏ cũng đã xa hoa ngầm như này, hắn cười, "Thật đúng là thiếu gia, cả đời tôi cũng chưa từng được ở một căn phòng nào như này."
Tạ gia Thượng Hải, nức tiếng lẫy lừng. Tạ Trì An ngồi trước mặt đây chính là người thừa kế duy nhất của nhà họ Tạ, cứ có lòng thì sẽ tìm được hình của cậu.
Quý Thanh Lâm: "..." Đúng rồi, cậu đâu có ở trong một biệt thự kiểu hoàng gia châu Âu đâu, mà cậu có hẳn một khu lâm viênTrung Quốc[1] anh chỉ từng thấy trong phim ở Tô Châu luôn cơ mà.
[1] Là khái niệm chỉ những khu vườn nghệ thuật được xây dựng với mục đích làm cảnh phục vụ nhu cầu tham quan, du lịch có phong cách vườn cổ của Trung Quốc.
Quý Thanh Lâm đi theo Giang Khoát về phòng trọ đơn sơ của hắn tại Bắc Kinh, anh còn tưởng Giang Khoát cũng là con đỗ nghèo khỉ giống mình. Đến tận khi chính mắt anh nhìn thấy một bức ảnh lồng khung của Giang Khoát trong hộc tủ: Giang Khoát tùy ý đứng trước một mảnh lâm viên, sau lưng hắn là đình đài lầu các trải rộng, thủy tạ hoa màu, vô cùng cổ kính.
Lúc ấy, Quý Thanh Lâm còn ngây ngô hỏi: "Đây là danh lam thắng cảnh nào của Tô Châu vậy?"
Câu trả lời sau đấy của Giang Khoát khiến Quý Thanh Lâm suốt đời khó quên.
Giang Khoát đáp nhẹ tựa lông hồng: "À, đó là nhà tôi đấy."
- ----
Đông Vân Triều: Các bạn thân mến, từ nay tôi sẽ đổi tên thành Triều Hứa Lèo xincamon:> Bảo sẽ đăng bản dịch vào tối hôm đó nhưng lại đăng vào tối của một tuần sau:))) Sin lổi rấc nhìu.
Btw, có 2 thứ mà tôi muốn nhờ các bạn tìm raw giúp nhaa, tại tôi muốn luyện tay cho lên trình một chút trước khi lao vào dịch bộ Bàn Tròn Trí Mạng - bộ mà tôi tâm huyết dzô cùng.
- Đầu tiên là một bộ H văn *nụ cười dần trở nên thiếu đạo đức* CÓ CỐT TRUYỆN:)) Đúng, chính xác là dduj nhau nhưng phải có logic, đọc nó mới cuốn, đúng hem? Ngắn thui nhé, tầm < 50 chương.
- Thứ hai là một bộ tu tiên hoặc cổ đại bình thường cũng được, cung đình hầu tước hay điền văn làm nông cũng được, đấu trí hoặc đánh nhau bùm bùm tôi đều thích, chủ yếu là tính cách công thụ và tình yêu của họ phải OK, phải LOGIC. Bộ này thì đừng dài quá tại tôi làm một mình ;;-;;, trên dưới 200 chương là đượt.
Bài trừ các thể loại không lành mạnh như r*pe, song tính (vì nó khiến tôi hơi lấn cấn), sản nhũ, loạn luân nhé các bạn, tôi mún làm một ngừi có khẩu vị bình thường ;;v;;
Xincamon!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.