Chương 4: Đói khát
Mặc Y Bạch
01/07/2021
Editor: Đông Vân Triều
Tạ Trì An phản ứng nhanh nhất, tiến lên ngồi xổm xuống, giơ tay thăm dò hô hấp của Hoàng Thành Long.
"Chết rồi."
Cậu cất giọng lạnh nhạt, nghe không ra cảm xúc gì.
"Chết, chết rồi?" Lâm Siêu Văn hét lên, nhìn Vương Uy, lại nhìn thi thể Hoàng Thành Long, "Cái này, cái này..."
Vương Uy đã sớm đần ra một đống, mắt mất đi tiêu cự.
Thật lâu sau cậu mới dám nhìn xuống bàn tay đã đẩy chết Hoàng Thành Long của mình, nói lạc cả giọng: "Chết rồi? Em, giết người rồi?"
"Em, em không muốn nó chết. Em chỉ không muốn nó nói xấu cô Tống, em thật sự không muốn nó chết cô ơi." Vương Uy đau đáu nhìn vào tay mình, vừa khóc vừa cười, "Em giết người rồi, em giết người... A a a a a a!!!"
Vương Uy ôm đầu xông ra khỏi phòng học.
Tống Thanh Vân trông thấy xác chết nằm trên mặt đất, cả người trắng nhợt.
Một lúc lâu, lớp trưởng dợm mở lời: "Cô ơi, Hoàng Thành Long... làm sao bây giờ?"
Cũng không thể cứ để một thi thể chềnh ềnh giữa lớp thế chứ. Vậy ai còn dám ngồi đợi ở chỗ này.
Tống Thanh Vân cũng chẳng biết phải làm gì.
Tạ Trì An đưa ý kiến: "Cô, để em đưa bạn ấy đến phòng chứa đồ."
Phòng chứa đồ của trường là nơi để đủ các thứ thập cẩm thượng vàng hạ cám, đặt xác ở đó sẽ không dễ bị người khác phát hiện.
Tống Thanh Vân đương lúc hoang mang lo sợ, nghe Tạ Trì An lên tiếng, cứ thế gật đầu bừa.
Tạ Trì An đỡ lưng gã. Hoàng Thành Long có thân hình một mét tám vạm vỡ, vốn đã cao hơn Tạ Trì An bốn xăng-ti-mét. Lại thêm Tạ Trì An rất mảnh mai, cõng một tên như thế chẳng khác nào định sẵn kết cục bị đè bẹp.
Lương Diệc Phi không đành lòng, đi tới dìu bên người còn lại của Hoàng Thành Long, tròng tay gã qua cổ mình.
Tạ Trì An ghé mắt nhìn.
Đang yên đang lành phải tiếp xúc thân mật với thi thể đồng loại vừa lìa đời không lâu, Lương Diệc Phi đã sợ xanh mật, nhưng vẫn mạnh miệng bảo: "Đi, đi đi."
Tạ Trì An mỉm cười.
Dọc đường, hai cậu cố gắng tránh người qua lại. Nhưng thực tế, sau bao nhiêu biết cố xảy đến cũng chẳng mấy ai muốn lắc lư ở bên ngoài nên họ vượt qua rất dễ dàng.
"Bây giờ không sợ nữa à?" Tạ Trì An hỏi.
Dáng vẻ Lương Diệc Phi mặt xanh nanh vàng còn rõ mồn một trong trí nhớ, tự nhiên thấy cậu dám sờ vào người chết, Tạ Trì An không thể không kinh ngạc.
"Có thể là do bàng quang cạn nước rồi nên không té đái được nữa." Lương Diệc Phi nói thật nhỏ, "Dù sao cũng là bạn cùng lớp những ba năm, tuy tao không thích Hoàng Thành Long lắm, nhưng nó cứ chết đi như thế... Nói thật, lòng tao có hơi khó chịu..."
Tạ Trì An "Ừ" một tiếng: "Khó chịu là chuyện bình thường, huống chi còn quen biết nhau."
"Anh Tạ." Lương Diệc Phi nhìn về phía Tạ Trì An, "Còn mày? Mày có khó chịu không?"
Tạ Trì An đối mắt với Lương Diệc Phi, thấy đối phương hiện rõ sốt ruột.
Tạ Trì An cụp mắt: "Nếu tao nói, hiện tại tao đang rất buồn, mày có tin không?"
Lương Diệc Phi: "... Ờ?"
Ngữ khí nghe phát là đã biết ứ tin.
Bởi vì biểu cảm của Tạ Trì An thực sự quá hờ hững, giọng điệu nhẹ nhàng lạnh nhạt, ngay cả phản ứng sinh lý bình thường trước nỗi sợ cũng không có.
Tạ Trì An cười cười, nói tiếp: "Hoàng Thành Long từ nhỏ đã không cha không mẹ, là do một tay bà nội nuôi lớn. Bây giờ bà già rồi, cậu ấy phải một thân một mình gánh mấy phần việc mới nuôi sống nổi hai người, không trốn học thì làm gì có thời gian kiếm tiền. Cậu ấy không chịu giao nộp điện thoại lên là bởi vì ở nhà vẫn còn có một người cần cậu ấy gọi báo bình an. Nhuộm tóc vàng cũng là do tính chất công việc cả. Sinh ở chốn chợ búa, là hoàn cảnh sống từ nhỏ đến lớn của cậu ấy nên cậu ấy hình thành cách nói chuyện có hơi khiếm nhã chứ không hàm chứa ác ý. Bây giờ vừa bị nhốt trong trường vừa có thể mất mạng bất cứ lúc nào, cậu ấy lo không ai chăm sóc bà nội nên mới tức giận như vậy." Cậu nhẹ giọng ngâm, "Cậu ấy chết, tao rất khó chịu."
Lương Diệc Phi há hốc miệng đủ nhét vừa một quả trứng.
Câu chuyện trên quả thực lật đổ tất cả nhận biết của cậu.
"Không, không thể nào." Lương Diệc Phi lúng búng, "Vậy sao xưa nay nó không chịu nói?"
"Lòng tự trọng của cậu ấy rất lớn, không muốn để người khác biết."
"Vậy sao mày biết?"
Tạ Trì An cúi đầu: "Tao hỏi."
Chỉ cần có người chịu hỏi, chịu quan tâm, Hoàng Thành Long chắc chắn sẽ chủ động nói. Nhưng gã chờ ba năm, cũng chỉ chờ được mỗi một Tạ Trì An.
Tống Thanh Vân rất quan tâm tới thành tích học tập của gã, nhưng chưa từng hỏi qua hoàn cảnh gia đình gã.
Lương Diệc Phi á khẩu không nói nên lời.
Bởi vì cậu phát hiện, ngoại trừ Tạ Trì An, sẽ không có người thứ hai để ý đến Hoàng Thành Long là người như thế nào. Trong mắt những bạn học khác, Hoàng Thành Long chính là thảm hoạ của tạo hoá, nỗi nhục của nền giáo dục, nào ai dám chủ động dây vào để dính bùn dính đất.
Thành rồng thành phượng, mong con hơn người. Nhưng Hoàng Thành Long vốn đã sinh ra ở nơi bùn lầy vẩn đục, dẫu có giãy giụa thế nào cũng chỉ là có thể thành "rồng đất", dễ dàng bị nghiền nát quằn quại.
Lương Diệc Phi nghĩ, Hoàng Thành Long chết rồi, Tạ Trì An đang đau khổ biết nhường nào. Kể cả khi cậu không biểu lộ ra điều đó.
Đến phòng chứa đồ, hai người cùng nhau khiêng Hoàng Thành Long đặt nằm xuống. Tạ Trì An cởi áo khoác đồng phục ra đắp lên người Hoàng Thành Long, quỳ cạnh gã, nói: "Nếu như tôi có thể sống sót, tôi sẽ thay cậu chăm sóc bà, cậu cứ yên tâm lên đường."
Cậu vuốt mắt Hoàng Thành Long.
Tạ Trì An đứng dậy: "Lương Diệc Phi, mày cũng cởi ra đi."
"Hả? Tại sao?"
"Dính máu." Tạ Trì An lời ít mà ý nhiều.
Hoàng Thành Long chết máu chảy ồ ạt, trong quá trình di chuyển thi thể đồng phục của hai người khó tránh khỏi bị bẩn, nếu bị hiểu lầm thì không hay.
Mà kể cả không hiểu lầm, ở loại thời điểm này, máu là một thứ khiến con người dễ nảy sinh những suy nghĩ tiêu cực, thiếu hụt nhân tính.
Lương Diệc Phi giật vạt áo ra xem, thấy có mấy vết đỏ lòm dài ngoằng thì vội vàng cởi ra, do dự một lát, cũng phủ nốt lên người Hoàng Thành Long.
Trên đường trở về, Lương Diệc Phi im rất lâu, cuối cùng không nhịn nổi.
"Anh Tạ..." Tâm tình Lương Diệc Phi phức tạp, "Chúng ta quen biết nhau đã ba năm, sao tao cứ cảm thấy như đang gặp mày lần đầu tiên vậy đó. Mày lúc nào cũng tỉnh táo như vậy, thậm chí đến mức bất cận nhân tình. Nhưng mày lại rất..." Cậu nghĩ nghĩ, dùng hết văn vẻ của mười hai năm ăn học mới thốt ra được một từ ghép đậm đặc mùi Chí Phèo, "Lương thiện."
Lương Diệc Phi đệm thêm: "Anh Tạ, tao cảm thấy mày chính là mấy vị cao nhân phẩm đức cao thượng trong sách giáo khoa ấy."
Tạ Trì An đáp: "Quá khen. Tao có sao làm vậy thôi."
"Kể cả tiện tay, cũng có ai làm đâu." Lương Diệc Phi tiếp tục tâng bốc, "nhưng tao có chỗ không hiểu, anh Tạ, sao mày khó chịu mà cứ để trong lòng mãi thế?"
Tạ Trì An nói: "Lỗ Tấn đã từng nói -- "Niềm vui nỗi buồn chẳng tương thông, tôi chỉ thấy nhân loại thật ầm ĩ"[1]. Lương Diệc Phi, đừng ảo tưởng về tao quá. Đồng cảm là một trong những phẩm chất cơ bản của con người, tao đồng cảm không có nghĩa là tao sẵn sàng sống chết vì người khác."
[1] Trích từ chương cuối cùng "Tùy bút nho nhỏ" (tạm dịch) trong "Tập thế thôi" (tạm dịch).
Cậu cụp mắt, tự giễu trong lòng: Thậm chí tao còn không biết, liệu mình có vì sống mà đẩy người khác vào chỗ chết hay không.
Chưa bị đẩy tới đường cùng, ai biết bản thân sẽ đưa ra lựa chọn như thế nào.
Cậu cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.
Lương Diệc Phi: "Nghe không hiểu, tao thấy mày đúng là cái loại ngạo kiều làm việc tốt còn không dám thừa nhận."
Tạ Trì An: "..."
Ọc òng ọc --
"Tiếng gì thế?" Lương Diệc Phi ngó xung quanh.
Tạ Trì An: "Bụng mày."
"Eo, bận cả ngày rồi, giờ cơm đến chưa? Đến nhà ăn đêii --" Lương Diệc Phi đột nhiên lặng tiếng.
Tạ Trì An cau mày: "Cuối cùng cũng nhận ra rồi hả?"
Lương Diệc Phi nuốt nước miếng cái "ực": "Đúng thế..."
Trong bảy ngày này, đồ ăn phải làm sao bây giờ?
Nguyên liệu nấu nướng của nhà ăn được đưa tới mỗi tuần, một lần đủ cho cả tuần. Hôm nay là thứ hai, nhân viên nhà ăn không đến, nói cách khác, tuần này chẳng có gì trong nhà ăn cả.
Vậy bọn ăn gì?
Trường còn có một siêu thị nhỏ, là do một cô giáo rảnh rỗi mở. Nhưng chỉ bằng lượng đồ ăn ít ỏi trong đó, tuyệt đối, tuyệt đối không đủ để hai ngàn không trăm linh tám thầy trò toàn trường sống qua bảy ngày.
Tạ Trì An và Lương Diệc Phi nhìn nhau, không hẹn mà cùng căng chân phi nước đại.
Cảm ơn trời đất, lúc này người ý thức được về phương diện lương thực không nhiều, chí ít hiện tại siêu thị vắng tanh.
Lương Diệc Phi tiện tay túm lấy một cái túi bóng bắt đầu nhét đồ, bị Tạ Trì An cản lại: "Dùng cái màu đen."
Cầm một cái túi trong đựng đầy đồ ăn đi rêu rao khắp nơi, cứ như chỉ sợ người khác không biết.
Tạ Trì An nhanh chóng lấy sô-cô-la, mì gói, thịt bò khô, Snickers, sữa chua gặp nhiệt độ cao thể tích co lại dễ hấp thu. Cậu càn quét xong xuôi, quay đầu lập tức nhìn thấy Lương Diệc Phi đang mắm môi mắm lợi nhồi bịch khoai tây chiên lớn vào trong túi...
"Mày định mấy ngày nữa hít đất mà sống à?" Tạ Trì dốc hết túi đồ của Lương Diệc Phi xuống đặt lại trên kệ hàng.
Hai người họ đã chiếm trước tiên cơ. Đợi sau khi mọi người tìm đến siêu thị thì đừng nghĩ còn chạy vào mà khuân được đồ về.
Lương Diệc Phi tiếc nuối ngắm đống quà vặt trở về nơi tình yêu bắt đầu, nhìn rồi nhìn Tạ Trì An, thỏa hiệp chọn mấy đồ giống cậu.
Trước khi ra khỏi đó, Tạ Trì An lặng lẽ bỏ tiền lại trên quầy thu ngân.
Trở lại lớp, các bạn học thấy hai người có cầm một bọc túi đen lớn, hỏi: "Các cậu mang gì đấy?"
Lương Diệc Phi toan trả lời thẳng đuột, Tạ Trì An đã mở miệng trước: "Đồng phục. Vừa khiêng thi thể đi nên bị bẩn rồi... đành bỏ vào đây mang về."
"Kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội[2]". Nếu như để tất cả biết bọn họ có đồ ăn, bây giờ thì không sao, nhưng mấy ngày nữa chắc chắn sẽ trở thành hai con dê béo được săn đón nhất năm.
[2] Ý chỉ những người có thứ quý giá trong người thì thường bị người khác ghen ghét, dòm ngó, hãm hại.
Nghe thấy quần áo dính máu, đám người lập tức chùn bước, không dám nhìn thêm.
Tạ Trì An cứ thế ung dung qua mặt tất cả công khai nhét lương thực vào cặp sách của mình.
Lương Diệc Phi chạy vào chỗ, nhỏ giọng ghé tai Tạ Trì An: "Anh Tạ, có phải mày biết thể nào chúng nó cũng hỏi nên mới để lại áo khoác đồng phục ở phòng chứa đồ đúng không?"
Tạ Trì An chỉ cười mỉm.
Lương Diệc Phi muốn quỳ lạy cúng bái cậu ngay tại đây.
Lúc còn ở phòng chứa đồ cậu còn chưa nghĩ đến ăn uống gì đâu, mà anh Tạ đây đã suy nghĩ xong tiền căn hậu quả, kế hoạch hành động cực kỳ hợp lý.
Thâm, thâm như d** chó.
Bỏ qua áo khoác bên ngoài, Tạ Trì An chỉ mặc độc một chiếc sơ mi, lộ ra cánh tay thon dài trắng nõn. Cúc áo trên cùng không được cài, xương quai xanh lấp ló ẩn hiện. Chính là một soái ca sơ mi trắng điển hình bước ra từ tiểu thuyết.
Lương Diệc Phi nhìn lại dáng người thô kệch của mình, thầm nghĩ cùng là con người sao lại khác nhau như vậy chứ?
Học sinh trong lớp không đủ, chủ nhiệm lớp cũng không có mặt. Trần Tuệ Tuệ bảo là cô giáo và mấy bạn học khác đang đi tìm Vương Uy.
Nhắc tới cái tên này, biểu cảm của mọi người đặc sắc hẳn.
Vương Uy đã giết Hoàng Thành Long trước mặt tất cả bạn cùng lớp.
Về tình thì có thể thông cảm. Hơn nữa tình huống lúc ấy rõ ràng là ngộ sát.
Nhưng bầu không khí cứ ngày càng đặc quánh nghẹt thở, ai quan tâm ai cố ý hay vô tình? Tóm lại là vẫn chết một người. Chết là chết, có hơi quen rồi.
Mà cũng thật buồn cười, hóa ra chuyện sinh tử trong khoảnh khắc cũng có thể tạo thành thói quen. Thậm chí bởi vì người chết không phải mình mà còn thở phào may mắn.
Tâm tính mọi người càng ngày càng vặn vẹo, lòng còn cách một lớp da, ai biết người ngồi bên cạnh đang nghĩ cái gì.
Nhưng bọn họ mau chóng thôi xoắn xuýt chuyện Vương Uy.
Bởi có một vấn đề khác quan trọng hơn đang đặt ngang trước mắt.
Họ đói rồi.
Tạ Trì An phản ứng nhanh nhất, tiến lên ngồi xổm xuống, giơ tay thăm dò hô hấp của Hoàng Thành Long.
"Chết rồi."
Cậu cất giọng lạnh nhạt, nghe không ra cảm xúc gì.
"Chết, chết rồi?" Lâm Siêu Văn hét lên, nhìn Vương Uy, lại nhìn thi thể Hoàng Thành Long, "Cái này, cái này..."
Vương Uy đã sớm đần ra một đống, mắt mất đi tiêu cự.
Thật lâu sau cậu mới dám nhìn xuống bàn tay đã đẩy chết Hoàng Thành Long của mình, nói lạc cả giọng: "Chết rồi? Em, giết người rồi?"
"Em, em không muốn nó chết. Em chỉ không muốn nó nói xấu cô Tống, em thật sự không muốn nó chết cô ơi." Vương Uy đau đáu nhìn vào tay mình, vừa khóc vừa cười, "Em giết người rồi, em giết người... A a a a a a!!!"
Vương Uy ôm đầu xông ra khỏi phòng học.
Tống Thanh Vân trông thấy xác chết nằm trên mặt đất, cả người trắng nhợt.
Một lúc lâu, lớp trưởng dợm mở lời: "Cô ơi, Hoàng Thành Long... làm sao bây giờ?"
Cũng không thể cứ để một thi thể chềnh ềnh giữa lớp thế chứ. Vậy ai còn dám ngồi đợi ở chỗ này.
Tống Thanh Vân cũng chẳng biết phải làm gì.
Tạ Trì An đưa ý kiến: "Cô, để em đưa bạn ấy đến phòng chứa đồ."
Phòng chứa đồ của trường là nơi để đủ các thứ thập cẩm thượng vàng hạ cám, đặt xác ở đó sẽ không dễ bị người khác phát hiện.
Tống Thanh Vân đương lúc hoang mang lo sợ, nghe Tạ Trì An lên tiếng, cứ thế gật đầu bừa.
Tạ Trì An đỡ lưng gã. Hoàng Thành Long có thân hình một mét tám vạm vỡ, vốn đã cao hơn Tạ Trì An bốn xăng-ti-mét. Lại thêm Tạ Trì An rất mảnh mai, cõng một tên như thế chẳng khác nào định sẵn kết cục bị đè bẹp.
Lương Diệc Phi không đành lòng, đi tới dìu bên người còn lại của Hoàng Thành Long, tròng tay gã qua cổ mình.
Tạ Trì An ghé mắt nhìn.
Đang yên đang lành phải tiếp xúc thân mật với thi thể đồng loại vừa lìa đời không lâu, Lương Diệc Phi đã sợ xanh mật, nhưng vẫn mạnh miệng bảo: "Đi, đi đi."
Tạ Trì An mỉm cười.
Dọc đường, hai cậu cố gắng tránh người qua lại. Nhưng thực tế, sau bao nhiêu biết cố xảy đến cũng chẳng mấy ai muốn lắc lư ở bên ngoài nên họ vượt qua rất dễ dàng.
"Bây giờ không sợ nữa à?" Tạ Trì An hỏi.
Dáng vẻ Lương Diệc Phi mặt xanh nanh vàng còn rõ mồn một trong trí nhớ, tự nhiên thấy cậu dám sờ vào người chết, Tạ Trì An không thể không kinh ngạc.
"Có thể là do bàng quang cạn nước rồi nên không té đái được nữa." Lương Diệc Phi nói thật nhỏ, "Dù sao cũng là bạn cùng lớp những ba năm, tuy tao không thích Hoàng Thành Long lắm, nhưng nó cứ chết đi như thế... Nói thật, lòng tao có hơi khó chịu..."
Tạ Trì An "Ừ" một tiếng: "Khó chịu là chuyện bình thường, huống chi còn quen biết nhau."
"Anh Tạ." Lương Diệc Phi nhìn về phía Tạ Trì An, "Còn mày? Mày có khó chịu không?"
Tạ Trì An đối mắt với Lương Diệc Phi, thấy đối phương hiện rõ sốt ruột.
Tạ Trì An cụp mắt: "Nếu tao nói, hiện tại tao đang rất buồn, mày có tin không?"
Lương Diệc Phi: "... Ờ?"
Ngữ khí nghe phát là đã biết ứ tin.
Bởi vì biểu cảm của Tạ Trì An thực sự quá hờ hững, giọng điệu nhẹ nhàng lạnh nhạt, ngay cả phản ứng sinh lý bình thường trước nỗi sợ cũng không có.
Tạ Trì An cười cười, nói tiếp: "Hoàng Thành Long từ nhỏ đã không cha không mẹ, là do một tay bà nội nuôi lớn. Bây giờ bà già rồi, cậu ấy phải một thân một mình gánh mấy phần việc mới nuôi sống nổi hai người, không trốn học thì làm gì có thời gian kiếm tiền. Cậu ấy không chịu giao nộp điện thoại lên là bởi vì ở nhà vẫn còn có một người cần cậu ấy gọi báo bình an. Nhuộm tóc vàng cũng là do tính chất công việc cả. Sinh ở chốn chợ búa, là hoàn cảnh sống từ nhỏ đến lớn của cậu ấy nên cậu ấy hình thành cách nói chuyện có hơi khiếm nhã chứ không hàm chứa ác ý. Bây giờ vừa bị nhốt trong trường vừa có thể mất mạng bất cứ lúc nào, cậu ấy lo không ai chăm sóc bà nội nên mới tức giận như vậy." Cậu nhẹ giọng ngâm, "Cậu ấy chết, tao rất khó chịu."
Lương Diệc Phi há hốc miệng đủ nhét vừa một quả trứng.
Câu chuyện trên quả thực lật đổ tất cả nhận biết của cậu.
"Không, không thể nào." Lương Diệc Phi lúng búng, "Vậy sao xưa nay nó không chịu nói?"
"Lòng tự trọng của cậu ấy rất lớn, không muốn để người khác biết."
"Vậy sao mày biết?"
Tạ Trì An cúi đầu: "Tao hỏi."
Chỉ cần có người chịu hỏi, chịu quan tâm, Hoàng Thành Long chắc chắn sẽ chủ động nói. Nhưng gã chờ ba năm, cũng chỉ chờ được mỗi một Tạ Trì An.
Tống Thanh Vân rất quan tâm tới thành tích học tập của gã, nhưng chưa từng hỏi qua hoàn cảnh gia đình gã.
Lương Diệc Phi á khẩu không nói nên lời.
Bởi vì cậu phát hiện, ngoại trừ Tạ Trì An, sẽ không có người thứ hai để ý đến Hoàng Thành Long là người như thế nào. Trong mắt những bạn học khác, Hoàng Thành Long chính là thảm hoạ của tạo hoá, nỗi nhục của nền giáo dục, nào ai dám chủ động dây vào để dính bùn dính đất.
Thành rồng thành phượng, mong con hơn người. Nhưng Hoàng Thành Long vốn đã sinh ra ở nơi bùn lầy vẩn đục, dẫu có giãy giụa thế nào cũng chỉ là có thể thành "rồng đất", dễ dàng bị nghiền nát quằn quại.
Lương Diệc Phi nghĩ, Hoàng Thành Long chết rồi, Tạ Trì An đang đau khổ biết nhường nào. Kể cả khi cậu không biểu lộ ra điều đó.
Đến phòng chứa đồ, hai người cùng nhau khiêng Hoàng Thành Long đặt nằm xuống. Tạ Trì An cởi áo khoác đồng phục ra đắp lên người Hoàng Thành Long, quỳ cạnh gã, nói: "Nếu như tôi có thể sống sót, tôi sẽ thay cậu chăm sóc bà, cậu cứ yên tâm lên đường."
Cậu vuốt mắt Hoàng Thành Long.
Tạ Trì An đứng dậy: "Lương Diệc Phi, mày cũng cởi ra đi."
"Hả? Tại sao?"
"Dính máu." Tạ Trì An lời ít mà ý nhiều.
Hoàng Thành Long chết máu chảy ồ ạt, trong quá trình di chuyển thi thể đồng phục của hai người khó tránh khỏi bị bẩn, nếu bị hiểu lầm thì không hay.
Mà kể cả không hiểu lầm, ở loại thời điểm này, máu là một thứ khiến con người dễ nảy sinh những suy nghĩ tiêu cực, thiếu hụt nhân tính.
Lương Diệc Phi giật vạt áo ra xem, thấy có mấy vết đỏ lòm dài ngoằng thì vội vàng cởi ra, do dự một lát, cũng phủ nốt lên người Hoàng Thành Long.
Trên đường trở về, Lương Diệc Phi im rất lâu, cuối cùng không nhịn nổi.
"Anh Tạ..." Tâm tình Lương Diệc Phi phức tạp, "Chúng ta quen biết nhau đã ba năm, sao tao cứ cảm thấy như đang gặp mày lần đầu tiên vậy đó. Mày lúc nào cũng tỉnh táo như vậy, thậm chí đến mức bất cận nhân tình. Nhưng mày lại rất..." Cậu nghĩ nghĩ, dùng hết văn vẻ của mười hai năm ăn học mới thốt ra được một từ ghép đậm đặc mùi Chí Phèo, "Lương thiện."
Lương Diệc Phi đệm thêm: "Anh Tạ, tao cảm thấy mày chính là mấy vị cao nhân phẩm đức cao thượng trong sách giáo khoa ấy."
Tạ Trì An đáp: "Quá khen. Tao có sao làm vậy thôi."
"Kể cả tiện tay, cũng có ai làm đâu." Lương Diệc Phi tiếp tục tâng bốc, "nhưng tao có chỗ không hiểu, anh Tạ, sao mày khó chịu mà cứ để trong lòng mãi thế?"
Tạ Trì An nói: "Lỗ Tấn đã từng nói -- "Niềm vui nỗi buồn chẳng tương thông, tôi chỉ thấy nhân loại thật ầm ĩ"[1]. Lương Diệc Phi, đừng ảo tưởng về tao quá. Đồng cảm là một trong những phẩm chất cơ bản của con người, tao đồng cảm không có nghĩa là tao sẵn sàng sống chết vì người khác."
[1] Trích từ chương cuối cùng "Tùy bút nho nhỏ" (tạm dịch) trong "Tập thế thôi" (tạm dịch).
Cậu cụp mắt, tự giễu trong lòng: Thậm chí tao còn không biết, liệu mình có vì sống mà đẩy người khác vào chỗ chết hay không.
Chưa bị đẩy tới đường cùng, ai biết bản thân sẽ đưa ra lựa chọn như thế nào.
Cậu cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.
Lương Diệc Phi: "Nghe không hiểu, tao thấy mày đúng là cái loại ngạo kiều làm việc tốt còn không dám thừa nhận."
Tạ Trì An: "..."
Ọc òng ọc --
"Tiếng gì thế?" Lương Diệc Phi ngó xung quanh.
Tạ Trì An: "Bụng mày."
"Eo, bận cả ngày rồi, giờ cơm đến chưa? Đến nhà ăn đêii --" Lương Diệc Phi đột nhiên lặng tiếng.
Tạ Trì An cau mày: "Cuối cùng cũng nhận ra rồi hả?"
Lương Diệc Phi nuốt nước miếng cái "ực": "Đúng thế..."
Trong bảy ngày này, đồ ăn phải làm sao bây giờ?
Nguyên liệu nấu nướng của nhà ăn được đưa tới mỗi tuần, một lần đủ cho cả tuần. Hôm nay là thứ hai, nhân viên nhà ăn không đến, nói cách khác, tuần này chẳng có gì trong nhà ăn cả.
Vậy bọn ăn gì?
Trường còn có một siêu thị nhỏ, là do một cô giáo rảnh rỗi mở. Nhưng chỉ bằng lượng đồ ăn ít ỏi trong đó, tuyệt đối, tuyệt đối không đủ để hai ngàn không trăm linh tám thầy trò toàn trường sống qua bảy ngày.
Tạ Trì An và Lương Diệc Phi nhìn nhau, không hẹn mà cùng căng chân phi nước đại.
Cảm ơn trời đất, lúc này người ý thức được về phương diện lương thực không nhiều, chí ít hiện tại siêu thị vắng tanh.
Lương Diệc Phi tiện tay túm lấy một cái túi bóng bắt đầu nhét đồ, bị Tạ Trì An cản lại: "Dùng cái màu đen."
Cầm một cái túi trong đựng đầy đồ ăn đi rêu rao khắp nơi, cứ như chỉ sợ người khác không biết.
Tạ Trì An nhanh chóng lấy sô-cô-la, mì gói, thịt bò khô, Snickers, sữa chua gặp nhiệt độ cao thể tích co lại dễ hấp thu. Cậu càn quét xong xuôi, quay đầu lập tức nhìn thấy Lương Diệc Phi đang mắm môi mắm lợi nhồi bịch khoai tây chiên lớn vào trong túi...
"Mày định mấy ngày nữa hít đất mà sống à?" Tạ Trì dốc hết túi đồ của Lương Diệc Phi xuống đặt lại trên kệ hàng.
Hai người họ đã chiếm trước tiên cơ. Đợi sau khi mọi người tìm đến siêu thị thì đừng nghĩ còn chạy vào mà khuân được đồ về.
Lương Diệc Phi tiếc nuối ngắm đống quà vặt trở về nơi tình yêu bắt đầu, nhìn rồi nhìn Tạ Trì An, thỏa hiệp chọn mấy đồ giống cậu.
Trước khi ra khỏi đó, Tạ Trì An lặng lẽ bỏ tiền lại trên quầy thu ngân.
Trở lại lớp, các bạn học thấy hai người có cầm một bọc túi đen lớn, hỏi: "Các cậu mang gì đấy?"
Lương Diệc Phi toan trả lời thẳng đuột, Tạ Trì An đã mở miệng trước: "Đồng phục. Vừa khiêng thi thể đi nên bị bẩn rồi... đành bỏ vào đây mang về."
"Kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội[2]". Nếu như để tất cả biết bọn họ có đồ ăn, bây giờ thì không sao, nhưng mấy ngày nữa chắc chắn sẽ trở thành hai con dê béo được săn đón nhất năm.
[2] Ý chỉ những người có thứ quý giá trong người thì thường bị người khác ghen ghét, dòm ngó, hãm hại.
Nghe thấy quần áo dính máu, đám người lập tức chùn bước, không dám nhìn thêm.
Tạ Trì An cứ thế ung dung qua mặt tất cả công khai nhét lương thực vào cặp sách của mình.
Lương Diệc Phi chạy vào chỗ, nhỏ giọng ghé tai Tạ Trì An: "Anh Tạ, có phải mày biết thể nào chúng nó cũng hỏi nên mới để lại áo khoác đồng phục ở phòng chứa đồ đúng không?"
Tạ Trì An chỉ cười mỉm.
Lương Diệc Phi muốn quỳ lạy cúng bái cậu ngay tại đây.
Lúc còn ở phòng chứa đồ cậu còn chưa nghĩ đến ăn uống gì đâu, mà anh Tạ đây đã suy nghĩ xong tiền căn hậu quả, kế hoạch hành động cực kỳ hợp lý.
Thâm, thâm như d** chó.
Bỏ qua áo khoác bên ngoài, Tạ Trì An chỉ mặc độc một chiếc sơ mi, lộ ra cánh tay thon dài trắng nõn. Cúc áo trên cùng không được cài, xương quai xanh lấp ló ẩn hiện. Chính là một soái ca sơ mi trắng điển hình bước ra từ tiểu thuyết.
Lương Diệc Phi nhìn lại dáng người thô kệch của mình, thầm nghĩ cùng là con người sao lại khác nhau như vậy chứ?
Học sinh trong lớp không đủ, chủ nhiệm lớp cũng không có mặt. Trần Tuệ Tuệ bảo là cô giáo và mấy bạn học khác đang đi tìm Vương Uy.
Nhắc tới cái tên này, biểu cảm của mọi người đặc sắc hẳn.
Vương Uy đã giết Hoàng Thành Long trước mặt tất cả bạn cùng lớp.
Về tình thì có thể thông cảm. Hơn nữa tình huống lúc ấy rõ ràng là ngộ sát.
Nhưng bầu không khí cứ ngày càng đặc quánh nghẹt thở, ai quan tâm ai cố ý hay vô tình? Tóm lại là vẫn chết một người. Chết là chết, có hơi quen rồi.
Mà cũng thật buồn cười, hóa ra chuyện sinh tử trong khoảnh khắc cũng có thể tạo thành thói quen. Thậm chí bởi vì người chết không phải mình mà còn thở phào may mắn.
Tâm tính mọi người càng ngày càng vặn vẹo, lòng còn cách một lớp da, ai biết người ngồi bên cạnh đang nghĩ cái gì.
Nhưng bọn họ mau chóng thôi xoắn xuýt chuyện Vương Uy.
Bởi có một vấn đề khác quan trọng hơn đang đặt ngang trước mắt.
Họ đói rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.