Chương 49: Lường gạt dân lành
Mặc Y Bạch
01/07/2021
Editor: Đông Vân Triều
Bạch Bất Nhiễm âm thầm lui về sau, mặt vẫn cười giả lả: "Ồ thế à, vậy để tôi, tôi tìm tiếp xem." Cậu e dè lùi lại mấy bước, sau đó lập tức quay đầu chạy trối chết.
"Vút! "
Có thứ gì đó xé gió mà đến.
Mũi mâu bén nhọn sượt qua mặt Bạch Bất Nhiễm, để lại một đường máu đỏ gọn ghẽ thẳng thớm, sau đó cắm phập vào thân cây trước mắt Bạch Bất Nhiễm.
Bạch Bất Nhiễm dùng hết sức bình sinh "phanh" gấp, mồ hôi lạnh túa ra trên trán.
Thiếu chút nữa ngọn giáo kia đã đâm xuyên đầu cậu rồi.
Bạch Bất Nhiễm nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, vũ khí của cậu thiếu niên kia cũng có doạ được mình đâu mà sợ! Thế là sau một giây do dự, cậu quyết tâm co giò chạy tiếp.
Tạ Trì An lạnh giọng hô: "Chạy nữa thử xem."
Hiển nhiên, Tạ Trì An - quán quân điền kinh đại hội thể dục thể thao toàn trường lý nào lại có thể không đuổi kịp Bạch Bất Nhiễm béo ú, lười chảy thây.
Bạch Bất Nhiễm cũng tự hiểu sâu sắc tế bào vận động của mình, lòng rõ mười mươi bản thân chạy chẳng thoát, cậu lập tức thay đổi chiến lược, lại ngoặt lại trước cái cây bị "tai bay vạ gió" kia, định rút ngọn giáo ấy ra làm vũ khí phòng thân.
Kết quả: cậu liều mạng rút mà rút không được.
Mũi giáo găm sâu ba phân, đủ thấy lực của người ném mạnh tới bậc nào, may mà không đủ chính xác, để cậu ta nhặt về được cái mạng.
Bạch Bất Nhiễm không rõ thực lực Tạ Trì An thế nào, nên cũng chẳng hay sự thật rằng nếu Tạ Trì An muốn giết cậu, cú ném vừa rồi chắc chắn sẽ không thất thủ.
Phát giác sau lưng có tiếng bước chân chậm rãi tới gần, Bạch Bất Nhiễm càng ra sức rút giáo ra, vậy mà vẫn vô ích. Ngọn giáo ngang ngạnh cắm chặt vào thân cây, không chịu nhúc nhích tí nào.
Bạch Bất Nhiễm gấp đến độ đầu đầy mồ hôi hột.
Tạ Trì An bước từ tốn phía sau Bạch Bất Nhiễm, lẳng lặng đưa mắt nhìn thanh niên béo vẫn chuyên tâm dằn vặt vũ khí của cậu.
Với cái tốc độ phản ứng này mà gặp phải người khác thì không biết anh ta đã chết mấy lần rồi.
Hiện giờ tất cả người chơi từ số 80 trở về sau ngoại trừ Lâm Xảo đều chết hết, nói cách khác anh thanh niên mập mạp này có số hiệu bé hơn 80. Mà với cái... thực lực biểu hiện trước mắt cậu này... chẳng biết mấy người sau 80 có loại khả năng gì.
Tạ Trì An đưa tay vỗ vào vai cậu ta.
"A a a a a a!!!" Thình lình bị đập vai, Bạch Bất Nhiễm tức khắc ré lên còn thảm thiết hơn cả heo bị chọc tiết.
Tạ Trì An nhìn cậu mà một lời khó nói hết: "Tôi có vỗ vào đầu anh đâu?" Ôm đầu làm cái cóc khô gì?!
Bạch Bất Nhiễm nhắm mắt la bậy: "Đừng giết tôi đừng giết tôi!"
"Mở mắt." Tạ Trì An nói lạnh nhạt, "Muốn thương lượng với anh chuyện này."
Thương lượng cái gì chứ mạng còn mất kia kìa!!!
À ơ, thương, thương thương lượng? Ý là không định giết mình à?
Bạch Bất Nhiễm dè dặt ti hí, lọt vào mắt là khuôn mặt thiếu niên gần trong gang tấc.
Khoan hãy thương lượng đã, phải thốt lên rằng ở khoảng cách này nhìn cậu ấy đúng là ba trăm sáu mươi độ không góc chết, thuần đẹp trai 24k bá cháy đó nha!
"Thương, thương lượng chuyện gì cơ?" Giọng Bạch Bất Nhiễm run lẩy bẩy.
Tạ Trì An tiện tay cầm lấy thân giáo rút ra, Bạch Bất Nhiễm nhìn mà trợn mắt há mồm.
Nhổ củ cải cũng chẳng dễ xơi đến thế!
Không có so sánh thì không có tổn thương. Bạch Bất Nhiễm vừa tủi thân vừa phẫn nộ nhưng vẫn sợ, sợ Tạ Trì An lại đổi nơi cắm giáo, cắm thẳng vào cái mặt phèn phẹt của mình.
"Đưa thẻ bài cho tôi." Tạ Trì An nói.
"Cậu muốn thẻ của tôi làm gì?" Bạch Bất Nhiễm vẫn đương run rẩy.
"Còn hỏi nhảm nữa tôi soát người."
Đây là cái loại thương lượng kiểu gì!!
Bạch Bất Nhiễm lập tức chìa thẻ ra: "Cho, cho cậu đó!" Cậu cũng không phải số 0, sao phải sợ lộ thân phận. Dù gì thì sau khi tìm được đồng đội thẻ bài cũng mất tác dụng rồi, nhiều lắm chỉ thể hiện thực lực của đồng đội và cậu thôi.
Thẻ bài sao quan trọng bằng tính mạng được!
Không biết đây là lần thứ mấy trăm Bạch Bất Nhiễm hối hận vì "hai người đôi nẻo" với đồng đội của mình. Đồng đội cậu lợi hại như vậy, nếu anh ở đây thì sao cậu phải chịu bắt nạt thế này?
Tạ Trì An nhận thẻ bài, mặt màu đen chính diện ghi 73, mặt còn lại...
Mặt còn lại viết con số 10.
Đồng đội của thanh niên béo này là người chơi số 10.
Chênh lệch rất lớn.
Tạ Trì An cất kỹ tấm thẻ 73 này, sau đó kín đáo nhét tấm mang số 62 vào tay Bạch Bất Nhiễm.
Bạch Bất Nhiễm nhìn số 62 rồi lại nhìn số 98, chả hiểu ý nghĩa của vụ trao đổi bất bình đẳng này là gì.
Mà ủa, xếp hạng 62 mà đã mạnh thế này sao? Thân là số 73 Bạch Bất Nhiễm cảm thấy mình không phải kém thiếu niên này 10 người, mà là 10 cái hẻm núi Nhã Lỗ Tàng Bố.
Bạch Bất Nhiễm đương ngổn ngang trăm mối nhưng Tạ Trì An chẳng có ý định giải thích cho cậu ta, thẻ bài tới tay một phát là bước thẳng.
Còn lại nơi đây Bạch Bất Nhiễm chả hiểu kiểu gì.
Chờ một lớn một nhỏ đi xa, Bạch Bất Nhiễm mới dùng ánh mắt phức tạp nhìn chòng chọc vào thẻ bài mới. Giữ được mạng cậu vui lắm, nhưng hành động của thiếu niên nọ quá ư là lạ lùng...
Còn có chuyện gì ẩn sau hai con số này nữa?
Bạch Bất Nhiễm định vứt "củ khoai nóng phỏng tay" này đi, nhưng ngẫm lại thì vẫn nhặt về. Dù sao cũng không phải số 0, chẳng chọc đến họa sát thân, giữ lại phòng ngừa vạn nhất.
Tự nhiên một ngày nào đầu kẻ chủ mưu lại bị nước vào, tuyên bố thêm một quy tắc mới, bảo người chơi nào không có thẻ bài trong tay sẽ bị xử quyết thì sao? Thế rồi lại dấy lên một trận chiến tranh đoạt thẻ bài đẫm máu gì đó, tham khảo Trò chơi để biết thêm chi tiết...
Với cái nết chó má của tên chủ mưu thì dễ lắm!
Đến lúc đó thật, cậu vẫn còn tấm thẻ này để chơi một ván.
-
Đi xa rồi, Lâm Xảo mới mở miệng hỏi: "Anh ơi, sao anh lại đổi thẻ với người đó ạ?"
Số thứ tự là cố định, đổi thẻ cũng đâu khiến thứ hạng mình tăng lên đâu. Lâm Xảo không hiểu tại sao Tạ Trì An lại làm như vậy.
Tạ Trì An: "Đồng đội người kia là số 10, lấy ra hù người cũng tốt."
Đến lúc gặp phải đối thủ yếu như sên, cậu chỉ cần giơ tấm thẻ này lên là chúng sẽ tự động cúp đuôi chạy biến, tiết kiệm được rất nhiều sức lực.
... Tất nhiên đây chỉ là lý do lấy lệ Tạ Trì An dùng để dỗ Lâm Xảo.
Nguyên nhân chính là do hệ thống không thông báo cái chết của số 62, mà thi thể số 62 thi thể vẫn còn nằm sờ sờ ở kia, chẳng chóng thì chầy cũng có người phát hiện. Một khi bị kẻ có lòng để ý, việc số 0 "thay mận đổi đào" sẽ không còn là bí mật.
Tuy hai từ "có lòng" này phải đạt đủ ba điều kiện: biết số 62 trông như thế nào, đã thấy thi thể số 62, đồng thời nhận ra gã không có 'cáo phó' tương ứng, nhưng Tạ Trì An đã quen dự liệu tình huống xấu nhất.
Cái 'lốt' số 62 này không thực sự an toàn.
Nên Tạ Trì An tráo thẻ với số 73. Vừa khiến đối phương 'sống hộ' số 62, vừa thành công tẩy trắng bản thân mình.
Bạch Bất Nhiễm cho rằng bản thân thay thế số 62, trên thực tế, cậu ta đang sống dưới thân phận số 0.
Có khi tai ương ngập đầu, bị mưu hại đến chết cũng không biết.
Tạ Trì An chẳng áy náy mà lợi dụng số 73. Nếu không nhờ phần giá trị này của cậu ta, cậu chắc chắn sẽ không để số 73 sống sót.
Có thể bò ra từ cuộc hỗn chiến 2008 người, lẽ nào cậu lại đi mềm lòng với một kẻ không quen không biết?
Lâm Xảo không hiểu được những "đường ngang ngõ tắt" đó, em nửa hiểu nửa không: "Thế nhưng, em có giống số 10 đâu..."
Lâm Xảo cùng hành động với Tạ Trì An. Tạ Trì An muốn nói đồng đội mình mang số 10 thì cũng phải xem xét hình tượng người ta có phù hợp hay không chứ. Lâm Xảo trông thế nào cũng không thể đứng vào hàng ngũ trước 50 được, trước 10 thì càng giật gân.
Khoé môi Tạ Trì An co giật cực mạnh: "Nhưng em có thể giống số 73 mà."
Lâm Xảo: "..."
"Đưa thẻ đây anh giữ cho." Tạ Trì An nói, "Miễn cho bị người khác nhìn thấy. Về sau nếu có người hỏi em, em phải nói mình là số 73, biết chưa?"
Sự thật là có khi chẳng mấy ai đi hỏi han mào đầu, toàn trực tiếp xông vào chém giết.
Lâm Xảo khéo gật, đưa thẻ của mình cho Tạ Trì An.
Lúc này, toàn bộ kế hoạch của Tạ Trì An chỉ thiếu một nước cờ cuối cùng.
Số 10.
Phải lấy được thẻ của anh ta.
Không thể giết chết số 10, như vậy việc Tạ Trì An ngụy trang thành anh sẽ vô dụng.
Tạ Trì An muốn cưỡng chế trao đổi thẻ bài 62 - 98 với số 10 và số 73, mà không phải con số 0 tiềm tàng này. Để mai sau hai người kia có bị đuổi giết đến chết cũng chẳng rõ trời trăng gì, chỉ cho rằng đó là chuyện bình thường... Mà họ không biết nguyên nhân, sẽ không lộ ra chuyện Tạ Trì An "ép mua ép bán", như vậy thân phận số 0 của cậu được giấu đi vừa khéo.
Các manh mối liên quan tới số 10 cậu cũng có: giới tính nam, cao nhỉnh hơn số 73 một chút, hơn hai mươi tuổi, tướng mạo tuấn tú.
Thế mới nói, tuyệt đối đừng có mà nghe ngóng tin tức của đồng đội nơi kẻ địch, để rồi chẳng biết lúc nào anh ta lại bị chơi một vố đến chết.
-
Lâm Xảo cởi chiếc váy liền bên ngoài ra, cuốn thành một cái túi nhỏ đựng quả và nấm. Trên người em chỉ mặc áo ba lỗ nhỏ và quần đùi, nhẹ nhàng thoải mái dưới nắng hè, theo chân Tạ Trì An tìm kiếm người chơi số 10. Em không biết anh trai muốn tìm số 10 làm gì, em cứ đi theo là được.
Em cũng có ích lắm đó nha, trở thành một cái nhà kho hình người di động mang hết nguyên liệu nấu ăn. Anh ấy chỉ cần cầm vũ khí là đủ rồi.
Lâm Xảo hài lòng lắm!
Tạ Trì An đi đến nơi dốc thoải thì bỗng thả chậm cước bộ.
Cậu nghe thấy tiếng nước chảy róc rách.
Hẳn gần đây phải có suối.
Đó là một dấu hiệu tốt. Nếu trong rừng có sẵn nguồn nước thì cậu có thể bớt đi không ít công sức loại bỏ muối khỏi nước biển rồi.
Càng đi tiếng nước chảy càng thêm bắt tai, Tạ Trì An rảo bước thật nhanh.
Làm Lâm Xảo cũng phải không ngừng tăng tốc đuổi theo.
Nơi này có một khúc dốc lên, có nhiều đá nhọn nhô ra. Tạ Trì An đi được một nửa thì có tiếng Lâm Xảo kêu lên "Ui da" đằng sau đầy hoảng hốt khiến trán cậu nhăn lại.
Cậu xoay người, thấy Lâm Xảo ngã xuống đất, nước mắt lưng tròng ôm chân không ngừng xuýt xoa.
Em không dám kêu đau, cũng không gào khóc ăn vạ.
Hai ngày nay em đã rơi nước mắt quá nhiều, lòng biết bản thân lại vừa gây thêm phiền phức cho Tạ Trì An nên em không định khóc.
Huống hồ ngày thường Lâm Xảo phải chịu biết bao nhiêu đánh đập nhiếc móc của người nhà, chút đau đớn này có là gì, nhưng e rằng em không gượng dậy nổi trong chốc lát.
Tạ Trì An quay trở lại, ngồi xổm người xuống kiểm tra xem, không có gì đáng ngại, trật chân mà thôi.
Loại thương tích này Tạ Trì An chẳng để vào mắt, nhưng bây giờ người chịu tội lại là Lâm Xảo. Lâm Xảo hành động bất tiện, Tạ Trì An cũng không đi đâu được.
Điều kiện trên đảo đơn sơ thiếu thốn, việc duy nhất Tạ Trì An có thể làm là mau chóng tìm tới nguồn nước, lấy nước lạnh chườm lên vết thương của Lâm Xảo.
"Ở đây nghỉ đi." Tạ Trì An ước chừng khoảng cách, nguồn nước cách nơi này rất gần, nhỡ Lâm Xảo có chuyện gì cậu cũng có thể trở về kịp thời, "Để anh đi tìm nước."
Lâm Xảo tựa lưng dưới gốc cây, sa sút gật đầu.
Chờ Tạ Trì An rời đi, nước mắt Lâm Xảo ồ ạt rơi xuống.
Em thật là thật là, chẳng làm được gì! Chỉ tổ kiếm chuyện cho anh làm!
Lâm Xảo sắp phỉ nhổ chính mình đến nơi.
Đương lúc Lâm Xảo ghét bỏ, chán ngán bản thân, có một người cao lớn tiến đến, vây chặt lấy em dưới cái bóng của mình.
Chợt em nghe thấy một giọng nói êm tai.
"Cô bạn nhỏ, em là số 98 à?"
- --
Đông Vân Triều: Hii:>
Bạch Bất Nhiễm âm thầm lui về sau, mặt vẫn cười giả lả: "Ồ thế à, vậy để tôi, tôi tìm tiếp xem." Cậu e dè lùi lại mấy bước, sau đó lập tức quay đầu chạy trối chết.
"Vút! "
Có thứ gì đó xé gió mà đến.
Mũi mâu bén nhọn sượt qua mặt Bạch Bất Nhiễm, để lại một đường máu đỏ gọn ghẽ thẳng thớm, sau đó cắm phập vào thân cây trước mắt Bạch Bất Nhiễm.
Bạch Bất Nhiễm dùng hết sức bình sinh "phanh" gấp, mồ hôi lạnh túa ra trên trán.
Thiếu chút nữa ngọn giáo kia đã đâm xuyên đầu cậu rồi.
Bạch Bất Nhiễm nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, vũ khí của cậu thiếu niên kia cũng có doạ được mình đâu mà sợ! Thế là sau một giây do dự, cậu quyết tâm co giò chạy tiếp.
Tạ Trì An lạnh giọng hô: "Chạy nữa thử xem."
Hiển nhiên, Tạ Trì An - quán quân điền kinh đại hội thể dục thể thao toàn trường lý nào lại có thể không đuổi kịp Bạch Bất Nhiễm béo ú, lười chảy thây.
Bạch Bất Nhiễm cũng tự hiểu sâu sắc tế bào vận động của mình, lòng rõ mười mươi bản thân chạy chẳng thoát, cậu lập tức thay đổi chiến lược, lại ngoặt lại trước cái cây bị "tai bay vạ gió" kia, định rút ngọn giáo ấy ra làm vũ khí phòng thân.
Kết quả: cậu liều mạng rút mà rút không được.
Mũi giáo găm sâu ba phân, đủ thấy lực của người ném mạnh tới bậc nào, may mà không đủ chính xác, để cậu ta nhặt về được cái mạng.
Bạch Bất Nhiễm không rõ thực lực Tạ Trì An thế nào, nên cũng chẳng hay sự thật rằng nếu Tạ Trì An muốn giết cậu, cú ném vừa rồi chắc chắn sẽ không thất thủ.
Phát giác sau lưng có tiếng bước chân chậm rãi tới gần, Bạch Bất Nhiễm càng ra sức rút giáo ra, vậy mà vẫn vô ích. Ngọn giáo ngang ngạnh cắm chặt vào thân cây, không chịu nhúc nhích tí nào.
Bạch Bất Nhiễm gấp đến độ đầu đầy mồ hôi hột.
Tạ Trì An bước từ tốn phía sau Bạch Bất Nhiễm, lẳng lặng đưa mắt nhìn thanh niên béo vẫn chuyên tâm dằn vặt vũ khí của cậu.
Với cái tốc độ phản ứng này mà gặp phải người khác thì không biết anh ta đã chết mấy lần rồi.
Hiện giờ tất cả người chơi từ số 80 trở về sau ngoại trừ Lâm Xảo đều chết hết, nói cách khác anh thanh niên mập mạp này có số hiệu bé hơn 80. Mà với cái... thực lực biểu hiện trước mắt cậu này... chẳng biết mấy người sau 80 có loại khả năng gì.
Tạ Trì An đưa tay vỗ vào vai cậu ta.
"A a a a a a!!!" Thình lình bị đập vai, Bạch Bất Nhiễm tức khắc ré lên còn thảm thiết hơn cả heo bị chọc tiết.
Tạ Trì An nhìn cậu mà một lời khó nói hết: "Tôi có vỗ vào đầu anh đâu?" Ôm đầu làm cái cóc khô gì?!
Bạch Bất Nhiễm nhắm mắt la bậy: "Đừng giết tôi đừng giết tôi!"
"Mở mắt." Tạ Trì An nói lạnh nhạt, "Muốn thương lượng với anh chuyện này."
Thương lượng cái gì chứ mạng còn mất kia kìa!!!
À ơ, thương, thương thương lượng? Ý là không định giết mình à?
Bạch Bất Nhiễm dè dặt ti hí, lọt vào mắt là khuôn mặt thiếu niên gần trong gang tấc.
Khoan hãy thương lượng đã, phải thốt lên rằng ở khoảng cách này nhìn cậu ấy đúng là ba trăm sáu mươi độ không góc chết, thuần đẹp trai 24k bá cháy đó nha!
"Thương, thương lượng chuyện gì cơ?" Giọng Bạch Bất Nhiễm run lẩy bẩy.
Tạ Trì An tiện tay cầm lấy thân giáo rút ra, Bạch Bất Nhiễm nhìn mà trợn mắt há mồm.
Nhổ củ cải cũng chẳng dễ xơi đến thế!
Không có so sánh thì không có tổn thương. Bạch Bất Nhiễm vừa tủi thân vừa phẫn nộ nhưng vẫn sợ, sợ Tạ Trì An lại đổi nơi cắm giáo, cắm thẳng vào cái mặt phèn phẹt của mình.
"Đưa thẻ bài cho tôi." Tạ Trì An nói.
"Cậu muốn thẻ của tôi làm gì?" Bạch Bất Nhiễm vẫn đương run rẩy.
"Còn hỏi nhảm nữa tôi soát người."
Đây là cái loại thương lượng kiểu gì!!
Bạch Bất Nhiễm lập tức chìa thẻ ra: "Cho, cho cậu đó!" Cậu cũng không phải số 0, sao phải sợ lộ thân phận. Dù gì thì sau khi tìm được đồng đội thẻ bài cũng mất tác dụng rồi, nhiều lắm chỉ thể hiện thực lực của đồng đội và cậu thôi.
Thẻ bài sao quan trọng bằng tính mạng được!
Không biết đây là lần thứ mấy trăm Bạch Bất Nhiễm hối hận vì "hai người đôi nẻo" với đồng đội của mình. Đồng đội cậu lợi hại như vậy, nếu anh ở đây thì sao cậu phải chịu bắt nạt thế này?
Tạ Trì An nhận thẻ bài, mặt màu đen chính diện ghi 73, mặt còn lại...
Mặt còn lại viết con số 10.
Đồng đội của thanh niên béo này là người chơi số 10.
Chênh lệch rất lớn.
Tạ Trì An cất kỹ tấm thẻ 73 này, sau đó kín đáo nhét tấm mang số 62 vào tay Bạch Bất Nhiễm.
Bạch Bất Nhiễm nhìn số 62 rồi lại nhìn số 98, chả hiểu ý nghĩa của vụ trao đổi bất bình đẳng này là gì.
Mà ủa, xếp hạng 62 mà đã mạnh thế này sao? Thân là số 73 Bạch Bất Nhiễm cảm thấy mình không phải kém thiếu niên này 10 người, mà là 10 cái hẻm núi Nhã Lỗ Tàng Bố.
Bạch Bất Nhiễm đương ngổn ngang trăm mối nhưng Tạ Trì An chẳng có ý định giải thích cho cậu ta, thẻ bài tới tay một phát là bước thẳng.
Còn lại nơi đây Bạch Bất Nhiễm chả hiểu kiểu gì.
Chờ một lớn một nhỏ đi xa, Bạch Bất Nhiễm mới dùng ánh mắt phức tạp nhìn chòng chọc vào thẻ bài mới. Giữ được mạng cậu vui lắm, nhưng hành động của thiếu niên nọ quá ư là lạ lùng...
Còn có chuyện gì ẩn sau hai con số này nữa?
Bạch Bất Nhiễm định vứt "củ khoai nóng phỏng tay" này đi, nhưng ngẫm lại thì vẫn nhặt về. Dù sao cũng không phải số 0, chẳng chọc đến họa sát thân, giữ lại phòng ngừa vạn nhất.
Tự nhiên một ngày nào đầu kẻ chủ mưu lại bị nước vào, tuyên bố thêm một quy tắc mới, bảo người chơi nào không có thẻ bài trong tay sẽ bị xử quyết thì sao? Thế rồi lại dấy lên một trận chiến tranh đoạt thẻ bài đẫm máu gì đó, tham khảo Trò chơi để biết thêm chi tiết...
Với cái nết chó má của tên chủ mưu thì dễ lắm!
Đến lúc đó thật, cậu vẫn còn tấm thẻ này để chơi một ván.
-
Đi xa rồi, Lâm Xảo mới mở miệng hỏi: "Anh ơi, sao anh lại đổi thẻ với người đó ạ?"
Số thứ tự là cố định, đổi thẻ cũng đâu khiến thứ hạng mình tăng lên đâu. Lâm Xảo không hiểu tại sao Tạ Trì An lại làm như vậy.
Tạ Trì An: "Đồng đội người kia là số 10, lấy ra hù người cũng tốt."
Đến lúc gặp phải đối thủ yếu như sên, cậu chỉ cần giơ tấm thẻ này lên là chúng sẽ tự động cúp đuôi chạy biến, tiết kiệm được rất nhiều sức lực.
... Tất nhiên đây chỉ là lý do lấy lệ Tạ Trì An dùng để dỗ Lâm Xảo.
Nguyên nhân chính là do hệ thống không thông báo cái chết của số 62, mà thi thể số 62 thi thể vẫn còn nằm sờ sờ ở kia, chẳng chóng thì chầy cũng có người phát hiện. Một khi bị kẻ có lòng để ý, việc số 0 "thay mận đổi đào" sẽ không còn là bí mật.
Tuy hai từ "có lòng" này phải đạt đủ ba điều kiện: biết số 62 trông như thế nào, đã thấy thi thể số 62, đồng thời nhận ra gã không có 'cáo phó' tương ứng, nhưng Tạ Trì An đã quen dự liệu tình huống xấu nhất.
Cái 'lốt' số 62 này không thực sự an toàn.
Nên Tạ Trì An tráo thẻ với số 73. Vừa khiến đối phương 'sống hộ' số 62, vừa thành công tẩy trắng bản thân mình.
Bạch Bất Nhiễm cho rằng bản thân thay thế số 62, trên thực tế, cậu ta đang sống dưới thân phận số 0.
Có khi tai ương ngập đầu, bị mưu hại đến chết cũng không biết.
Tạ Trì An chẳng áy náy mà lợi dụng số 73. Nếu không nhờ phần giá trị này của cậu ta, cậu chắc chắn sẽ không để số 73 sống sót.
Có thể bò ra từ cuộc hỗn chiến 2008 người, lẽ nào cậu lại đi mềm lòng với một kẻ không quen không biết?
Lâm Xảo không hiểu được những "đường ngang ngõ tắt" đó, em nửa hiểu nửa không: "Thế nhưng, em có giống số 10 đâu..."
Lâm Xảo cùng hành động với Tạ Trì An. Tạ Trì An muốn nói đồng đội mình mang số 10 thì cũng phải xem xét hình tượng người ta có phù hợp hay không chứ. Lâm Xảo trông thế nào cũng không thể đứng vào hàng ngũ trước 50 được, trước 10 thì càng giật gân.
Khoé môi Tạ Trì An co giật cực mạnh: "Nhưng em có thể giống số 73 mà."
Lâm Xảo: "..."
"Đưa thẻ đây anh giữ cho." Tạ Trì An nói, "Miễn cho bị người khác nhìn thấy. Về sau nếu có người hỏi em, em phải nói mình là số 73, biết chưa?"
Sự thật là có khi chẳng mấy ai đi hỏi han mào đầu, toàn trực tiếp xông vào chém giết.
Lâm Xảo khéo gật, đưa thẻ của mình cho Tạ Trì An.
Lúc này, toàn bộ kế hoạch của Tạ Trì An chỉ thiếu một nước cờ cuối cùng.
Số 10.
Phải lấy được thẻ của anh ta.
Không thể giết chết số 10, như vậy việc Tạ Trì An ngụy trang thành anh sẽ vô dụng.
Tạ Trì An muốn cưỡng chế trao đổi thẻ bài 62 - 98 với số 10 và số 73, mà không phải con số 0 tiềm tàng này. Để mai sau hai người kia có bị đuổi giết đến chết cũng chẳng rõ trời trăng gì, chỉ cho rằng đó là chuyện bình thường... Mà họ không biết nguyên nhân, sẽ không lộ ra chuyện Tạ Trì An "ép mua ép bán", như vậy thân phận số 0 của cậu được giấu đi vừa khéo.
Các manh mối liên quan tới số 10 cậu cũng có: giới tính nam, cao nhỉnh hơn số 73 một chút, hơn hai mươi tuổi, tướng mạo tuấn tú.
Thế mới nói, tuyệt đối đừng có mà nghe ngóng tin tức của đồng đội nơi kẻ địch, để rồi chẳng biết lúc nào anh ta lại bị chơi một vố đến chết.
-
Lâm Xảo cởi chiếc váy liền bên ngoài ra, cuốn thành một cái túi nhỏ đựng quả và nấm. Trên người em chỉ mặc áo ba lỗ nhỏ và quần đùi, nhẹ nhàng thoải mái dưới nắng hè, theo chân Tạ Trì An tìm kiếm người chơi số 10. Em không biết anh trai muốn tìm số 10 làm gì, em cứ đi theo là được.
Em cũng có ích lắm đó nha, trở thành một cái nhà kho hình người di động mang hết nguyên liệu nấu ăn. Anh ấy chỉ cần cầm vũ khí là đủ rồi.
Lâm Xảo hài lòng lắm!
Tạ Trì An đi đến nơi dốc thoải thì bỗng thả chậm cước bộ.
Cậu nghe thấy tiếng nước chảy róc rách.
Hẳn gần đây phải có suối.
Đó là một dấu hiệu tốt. Nếu trong rừng có sẵn nguồn nước thì cậu có thể bớt đi không ít công sức loại bỏ muối khỏi nước biển rồi.
Càng đi tiếng nước chảy càng thêm bắt tai, Tạ Trì An rảo bước thật nhanh.
Làm Lâm Xảo cũng phải không ngừng tăng tốc đuổi theo.
Nơi này có một khúc dốc lên, có nhiều đá nhọn nhô ra. Tạ Trì An đi được một nửa thì có tiếng Lâm Xảo kêu lên "Ui da" đằng sau đầy hoảng hốt khiến trán cậu nhăn lại.
Cậu xoay người, thấy Lâm Xảo ngã xuống đất, nước mắt lưng tròng ôm chân không ngừng xuýt xoa.
Em không dám kêu đau, cũng không gào khóc ăn vạ.
Hai ngày nay em đã rơi nước mắt quá nhiều, lòng biết bản thân lại vừa gây thêm phiền phức cho Tạ Trì An nên em không định khóc.
Huống hồ ngày thường Lâm Xảo phải chịu biết bao nhiêu đánh đập nhiếc móc của người nhà, chút đau đớn này có là gì, nhưng e rằng em không gượng dậy nổi trong chốc lát.
Tạ Trì An quay trở lại, ngồi xổm người xuống kiểm tra xem, không có gì đáng ngại, trật chân mà thôi.
Loại thương tích này Tạ Trì An chẳng để vào mắt, nhưng bây giờ người chịu tội lại là Lâm Xảo. Lâm Xảo hành động bất tiện, Tạ Trì An cũng không đi đâu được.
Điều kiện trên đảo đơn sơ thiếu thốn, việc duy nhất Tạ Trì An có thể làm là mau chóng tìm tới nguồn nước, lấy nước lạnh chườm lên vết thương của Lâm Xảo.
"Ở đây nghỉ đi." Tạ Trì An ước chừng khoảng cách, nguồn nước cách nơi này rất gần, nhỡ Lâm Xảo có chuyện gì cậu cũng có thể trở về kịp thời, "Để anh đi tìm nước."
Lâm Xảo tựa lưng dưới gốc cây, sa sút gật đầu.
Chờ Tạ Trì An rời đi, nước mắt Lâm Xảo ồ ạt rơi xuống.
Em thật là thật là, chẳng làm được gì! Chỉ tổ kiếm chuyện cho anh làm!
Lâm Xảo sắp phỉ nhổ chính mình đến nơi.
Đương lúc Lâm Xảo ghét bỏ, chán ngán bản thân, có một người cao lớn tiến đến, vây chặt lấy em dưới cái bóng của mình.
Chợt em nghe thấy một giọng nói êm tai.
"Cô bạn nhỏ, em là số 98 à?"
- --
Đông Vân Triều: Hii:>
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.