Chạy Khỏi Thế Giới Này Được Không?
Chương 1: Lần đầu gặp gỡ
Hen
10/10/2022
Thời đại bấy giờ cực kì phức tạp. Sau khi tin tức người đứng đầu Bộ Tư lệnh Cảnh sát Cơ động đã hy sinh và thất bại trong sự việc năm đó phải nói là dấy lên một cuộc đại loạn mà trước đây chưa từng có. Những băng đảng xã hội, những tổ chức tối tăm đã nắm vững được thời đại lúc này, chính thức xưng hùm xưng bá.
Hiện tại ở sảnh bệnh viện Trung Y, có một băng ca đang được tiến vào phòng cấp cứu. Tình trạng người này vô cùng nguy kịch, nhưng miệng vẫn gọi tên ai đó và nói chuyện một cách khó khăn.
Nữ y tá bên cạnh không chịu được bực tức mà nói:
"Đừng nói nữa?! Cô mà nói nữa sẽ tắt thở trước phòng cấp cứu đó"
Một nữ y tá khác có ý nhắc nhở:
"Sung Hoa?! Lỡ điều mà cô ấy nói rất quan trọng thì sao? Tôi có thể giúp khi không thể cứu cô ấy được nữa".
Hai vị y tá này thẳng thắng quá mức rồi.
Khi băng ca được tiến vào trong phòng cấp cứu, mấy tiếng căng thẳng sau đó cũng kết thúc. Nữ bệnh nhân này liền được đưa đến phòng hồi sức và theo dõi.
Đến sáng ngày hôm sau, được thông báo là bệnh nhân đêm qua có dấu hiệu đang hồi tỉnh. Trong hành lang dãy B. Nữ bác sĩ cùng 2 nữ y tá đang tiến đến xem xét.
Vừa bước vào cửa đã thấy cô ta ngồi dậy, có ý định rút kim luồng ra. Ba vị nữ nhân này nhanh chóng bước vào ngăn cản.
Giọng nói trách móc hơi chát được thốt ra, có phần quen thuộc:
"Ểiii?!! Đêm qua chúng tôi cực lực lắm mới cứu được cô, giờ chưa hồi phục cô đã gây rối nữa rồi?"
Nữ bệnh nhân đó giựt một phát, cây kim cũng khổ sở rời khỏi mạch tay cô ta. Điệu bộ loay hoay tứ phía tìm kiếm gì đó. Không quan tâm đến khẩu khí chua ngoa của Sung Hoa.
Nữ bác sĩ vịn vai Sung Hoa, nhẹ nhàng nói:
"Sung Hoa, em không nên nói vậy với bệnh nhân"
Rồi nữ bác sĩ cao nhã này lại gần, cầm tay nữ bệnh nhân kia lên, ánh mắt có chút xoa dịu, giọng nói rất từ tốn:
"Tình trạng của cô nên được theo dõi thêm, để tôi ghim dây truyền lại, rút ra đột ngột như vậy sẽ rất đau đó"
Nữ bệnh nhân thì ngồi thẩn người, nhìn chầm vào túi áo bên hông của nữ bác sĩ, chính xác là đang cố nhớ gì đó. Giọng nói hơi khàn cất lên vài giây sau đó:
"Cô có thể cho tôi mượn điện thoại được không?"
Nữ bác sĩ chóp chóp mắt, âm giọng vẫn nhẹ nhàng:
"Là cô đang chú tâm nghe tôi nói hay là không quan tâm vậy?"
"Tôi chính là không quan tâm"
Nữ bác sĩ: "..."
Đáp trả rất nhanh, nhanh như sợi dây thần kinh giựt giựt ở thái dương của nữ bác sĩ này vậy.
Không có sự đáp trả nào nữa, hoàn toàn yên ắng.
Sung Hoa thấy tình cảnh như vậy liền tiến lại gần, nhanh chóng cầm tay của nữ bệnh nhân về phía của mình. Giọng nói có chút vấp:
"Cô cũng.. thẳng thắng quá rồi"
Nói xong lại quay qua đối diện với nữ bác sĩ đó:
"Chúng tôi sẽ chuẩn bị dây truyền khác ngay. Bác..bác sĩ Trịnh, cô đừng bị kích động quá"
Không những là bị kích động, mà khẩu ngữ cũng cứng đi, tâm trạng bị làm cho vô cùng sốc.
Bỗng nhiên từ phía cửa phòng xuất hiện thêm một vị nữ nhân nữa. Người này mặc áo bó sát thân trên, khoác lên người chiếc blazer, thân dưới là một chiếc quần da bó sát, cả thẩy đều màu đen huyền. Rất soái, rất khí phách.
Xuất hiện tự ý như vậy, cũng không chào hỏi, liền xong thẳng đến nữ bệnh nhân đang ngồi trên giường, ôm chầm lấy cô ta. Nét mặt đầy sự lo lắng trên gương mặt góc cạnh sắt lẹm, 2 đầu chân mày chau lại. Đẹp động lòng người, mà cũng doạ lòng người.
"Lão Thư..?!" Nữ bệnh nhân rất bất ngờ.
Sung Hoa liền nhanh miệng nói:
"Cô chắc là người thân của cô ấy, cô khuyên cô ấy đi, tình trạng như vậy cần ở lại theo dõi thêm đó"
Dừng cái ôm vài giây, ánh mắt Lão Thư thẳng tấp đối diện nữ bệnh nhân:
"Em muốn xuất viện sao?"
Đáp lại câu hỏi đó là một cái gật đầu. Lão Thư nở một nụ cười mỉm đầy sự dịu dàng, giọng nói cũng dịu dàng không kém:
"Được!"
Sung Hoa: "..."
Hai vị y tá và vị bác sĩ bị làm cho tức đến không nói thành lời. Thân người như hoá đá vậy.
Sung Hoa liền ra sức ngăn cản.
Bước đến cửa thì Lão Thư chợt dừng lại. Nữ bệnh nhân chóp mắt 1 cái, đưa mắt nhìn vào Lão Thư như đợi dò ý.
Sung Hoa rất nhanh nói xen vào:
"Cô đã nghĩ thông rồi đúng không?.."
Sung Hoa còn chưa kịp nói hết. Lão Thư có ý không điếm xỉa tới, rất ôn nhu đáp lại ánh mắt đang chờ đợi mình:
"Trúc Viễn, để chị lấy đồ cho em thay đã"
Không muốn lãng phí thêm thời gian nữa, Trúc Viễn bước ra đằng cửa, vừa vặn chốt cửa cô vừa nói:
"Không, bộ này cũng rất ngầu rồi"
Thật sự bị làm cho điên tiết, nếu rủa bệnh nhân mà không bị sa thải Sung Hoa sẽ không chằn chừ xổ ra một tràng cho thoã sức. Ngăn không được nữa, 2 vị y tá thở dài ngán ngẩm, đành để họ rời đi.
Vừa sắp xếp lại phòng, Sung Hoa vừa luyên thuyên than trách. Nữ bác sĩ khoanh tay đứng yên từ nãy giờ, tâm trạng cực kỳ tối tăm. Động thái sau đó rất nhanh bước đi.
Vừa bước đến đại sảnh, liền lớn giọng ngăn lại.
Trúc Viễn đang đứng đợi Lão Thư thanh toán viện phí, nghe tiếng gọi lớn mà quay người qua.
Nữ bác sĩ trên người toả ra tà khí, hừng hực lửa mà tiến lại, khoanh tay, nói nhẹ nhàng nhưng uy lực vô cùng:
"Từ trước đến nay, bệnh nhân nào do tôi phụ trách đều không được xuất viện trong tình trạng chưa hồi phục cả"
Trúc Viễn trong bộ đồ bệnh nhân, được khoác lên người chiếc áo vest đen phải nói là rất ngầu a! Ngầu như ý cô ta muốn. Lời sắp đáp trả lại cũng ngầu không kém:
"Bác sĩ Trịnh, trước mắt cô không chỉ là thân thể đã hồi phục đâu, mà còn nhảy kê đầu được nữa đó, cô muốn thưởng thức không?"
Nữ bác sĩ nhẹ nhàng hít một hơi, ánh mắt như hoá thành cây kim tiêm vậy, rất rất rất muốn đâm thủng cái da mặt nhởn nhơ ở trước mắt:
"Được, tôi đang có nhiều thời gian lắm"
Trúc Viễn khoanh tay lại, không giấu được vẻ cười thích thú. Một tay đưa lên xoa xoa môi, không ngừng cười. Liếc nhẹ qua đã thấy Lão Thư thanh toán xong, liền cầm tờ hoá đơn vờ xem. Nét mặt rất thoả chí:
"Nếu có duyên gặp lại, hi vọng bác sĩ Trịnh cũng có nhiều thời gian, tôi kê đầu rất ngầu đó"
Dứt lời, cô và Lão Thư quay đi, 2 người đàn ông bên cạnh cô cũng nghiêm mặt đi theo sau. Tiến ra khỏi cửa bệnh viện, cô bước vào một chiếc xe màu đen. Nhanh chóng xe chạy đi, một hàng xe màu đen phía sau cũng chạy theo.
Ở giữa sảnh bệnh viện lúc này có một tầng sát khí bao bọc dáng vẻ cao nhã, vẫn dáng đứng khoanh tay điềm nhiên nhưng lòng dạ lại sục sôi, rất nhiều sự kích động trong 1 ngày. Thâm tâm gọi lên một cái tên, không dữ cũng không dịu:
"Trúc Viễn"
Hiện tại ở sảnh bệnh viện Trung Y, có một băng ca đang được tiến vào phòng cấp cứu. Tình trạng người này vô cùng nguy kịch, nhưng miệng vẫn gọi tên ai đó và nói chuyện một cách khó khăn.
Nữ y tá bên cạnh không chịu được bực tức mà nói:
"Đừng nói nữa?! Cô mà nói nữa sẽ tắt thở trước phòng cấp cứu đó"
Một nữ y tá khác có ý nhắc nhở:
"Sung Hoa?! Lỡ điều mà cô ấy nói rất quan trọng thì sao? Tôi có thể giúp khi không thể cứu cô ấy được nữa".
Hai vị y tá này thẳng thắng quá mức rồi.
Khi băng ca được tiến vào trong phòng cấp cứu, mấy tiếng căng thẳng sau đó cũng kết thúc. Nữ bệnh nhân này liền được đưa đến phòng hồi sức và theo dõi.
Đến sáng ngày hôm sau, được thông báo là bệnh nhân đêm qua có dấu hiệu đang hồi tỉnh. Trong hành lang dãy B. Nữ bác sĩ cùng 2 nữ y tá đang tiến đến xem xét.
Vừa bước vào cửa đã thấy cô ta ngồi dậy, có ý định rút kim luồng ra. Ba vị nữ nhân này nhanh chóng bước vào ngăn cản.
Giọng nói trách móc hơi chát được thốt ra, có phần quen thuộc:
"Ểiii?!! Đêm qua chúng tôi cực lực lắm mới cứu được cô, giờ chưa hồi phục cô đã gây rối nữa rồi?"
Nữ bệnh nhân đó giựt một phát, cây kim cũng khổ sở rời khỏi mạch tay cô ta. Điệu bộ loay hoay tứ phía tìm kiếm gì đó. Không quan tâm đến khẩu khí chua ngoa của Sung Hoa.
Nữ bác sĩ vịn vai Sung Hoa, nhẹ nhàng nói:
"Sung Hoa, em không nên nói vậy với bệnh nhân"
Rồi nữ bác sĩ cao nhã này lại gần, cầm tay nữ bệnh nhân kia lên, ánh mắt có chút xoa dịu, giọng nói rất từ tốn:
"Tình trạng của cô nên được theo dõi thêm, để tôi ghim dây truyền lại, rút ra đột ngột như vậy sẽ rất đau đó"
Nữ bệnh nhân thì ngồi thẩn người, nhìn chầm vào túi áo bên hông của nữ bác sĩ, chính xác là đang cố nhớ gì đó. Giọng nói hơi khàn cất lên vài giây sau đó:
"Cô có thể cho tôi mượn điện thoại được không?"
Nữ bác sĩ chóp chóp mắt, âm giọng vẫn nhẹ nhàng:
"Là cô đang chú tâm nghe tôi nói hay là không quan tâm vậy?"
"Tôi chính là không quan tâm"
Nữ bác sĩ: "..."
Đáp trả rất nhanh, nhanh như sợi dây thần kinh giựt giựt ở thái dương của nữ bác sĩ này vậy.
Không có sự đáp trả nào nữa, hoàn toàn yên ắng.
Sung Hoa thấy tình cảnh như vậy liền tiến lại gần, nhanh chóng cầm tay của nữ bệnh nhân về phía của mình. Giọng nói có chút vấp:
"Cô cũng.. thẳng thắng quá rồi"
Nói xong lại quay qua đối diện với nữ bác sĩ đó:
"Chúng tôi sẽ chuẩn bị dây truyền khác ngay. Bác..bác sĩ Trịnh, cô đừng bị kích động quá"
Không những là bị kích động, mà khẩu ngữ cũng cứng đi, tâm trạng bị làm cho vô cùng sốc.
Bỗng nhiên từ phía cửa phòng xuất hiện thêm một vị nữ nhân nữa. Người này mặc áo bó sát thân trên, khoác lên người chiếc blazer, thân dưới là một chiếc quần da bó sát, cả thẩy đều màu đen huyền. Rất soái, rất khí phách.
Xuất hiện tự ý như vậy, cũng không chào hỏi, liền xong thẳng đến nữ bệnh nhân đang ngồi trên giường, ôm chầm lấy cô ta. Nét mặt đầy sự lo lắng trên gương mặt góc cạnh sắt lẹm, 2 đầu chân mày chau lại. Đẹp động lòng người, mà cũng doạ lòng người.
"Lão Thư..?!" Nữ bệnh nhân rất bất ngờ.
Sung Hoa liền nhanh miệng nói:
"Cô chắc là người thân của cô ấy, cô khuyên cô ấy đi, tình trạng như vậy cần ở lại theo dõi thêm đó"
Dừng cái ôm vài giây, ánh mắt Lão Thư thẳng tấp đối diện nữ bệnh nhân:
"Em muốn xuất viện sao?"
Đáp lại câu hỏi đó là một cái gật đầu. Lão Thư nở một nụ cười mỉm đầy sự dịu dàng, giọng nói cũng dịu dàng không kém:
"Được!"
Sung Hoa: "..."
Hai vị y tá và vị bác sĩ bị làm cho tức đến không nói thành lời. Thân người như hoá đá vậy.
Sung Hoa liền ra sức ngăn cản.
Bước đến cửa thì Lão Thư chợt dừng lại. Nữ bệnh nhân chóp mắt 1 cái, đưa mắt nhìn vào Lão Thư như đợi dò ý.
Sung Hoa rất nhanh nói xen vào:
"Cô đã nghĩ thông rồi đúng không?.."
Sung Hoa còn chưa kịp nói hết. Lão Thư có ý không điếm xỉa tới, rất ôn nhu đáp lại ánh mắt đang chờ đợi mình:
"Trúc Viễn, để chị lấy đồ cho em thay đã"
Không muốn lãng phí thêm thời gian nữa, Trúc Viễn bước ra đằng cửa, vừa vặn chốt cửa cô vừa nói:
"Không, bộ này cũng rất ngầu rồi"
Thật sự bị làm cho điên tiết, nếu rủa bệnh nhân mà không bị sa thải Sung Hoa sẽ không chằn chừ xổ ra một tràng cho thoã sức. Ngăn không được nữa, 2 vị y tá thở dài ngán ngẩm, đành để họ rời đi.
Vừa sắp xếp lại phòng, Sung Hoa vừa luyên thuyên than trách. Nữ bác sĩ khoanh tay đứng yên từ nãy giờ, tâm trạng cực kỳ tối tăm. Động thái sau đó rất nhanh bước đi.
Vừa bước đến đại sảnh, liền lớn giọng ngăn lại.
Trúc Viễn đang đứng đợi Lão Thư thanh toán viện phí, nghe tiếng gọi lớn mà quay người qua.
Nữ bác sĩ trên người toả ra tà khí, hừng hực lửa mà tiến lại, khoanh tay, nói nhẹ nhàng nhưng uy lực vô cùng:
"Từ trước đến nay, bệnh nhân nào do tôi phụ trách đều không được xuất viện trong tình trạng chưa hồi phục cả"
Trúc Viễn trong bộ đồ bệnh nhân, được khoác lên người chiếc áo vest đen phải nói là rất ngầu a! Ngầu như ý cô ta muốn. Lời sắp đáp trả lại cũng ngầu không kém:
"Bác sĩ Trịnh, trước mắt cô không chỉ là thân thể đã hồi phục đâu, mà còn nhảy kê đầu được nữa đó, cô muốn thưởng thức không?"
Nữ bác sĩ nhẹ nhàng hít một hơi, ánh mắt như hoá thành cây kim tiêm vậy, rất rất rất muốn đâm thủng cái da mặt nhởn nhơ ở trước mắt:
"Được, tôi đang có nhiều thời gian lắm"
Trúc Viễn khoanh tay lại, không giấu được vẻ cười thích thú. Một tay đưa lên xoa xoa môi, không ngừng cười. Liếc nhẹ qua đã thấy Lão Thư thanh toán xong, liền cầm tờ hoá đơn vờ xem. Nét mặt rất thoả chí:
"Nếu có duyên gặp lại, hi vọng bác sĩ Trịnh cũng có nhiều thời gian, tôi kê đầu rất ngầu đó"
Dứt lời, cô và Lão Thư quay đi, 2 người đàn ông bên cạnh cô cũng nghiêm mặt đi theo sau. Tiến ra khỏi cửa bệnh viện, cô bước vào một chiếc xe màu đen. Nhanh chóng xe chạy đi, một hàng xe màu đen phía sau cũng chạy theo.
Ở giữa sảnh bệnh viện lúc này có một tầng sát khí bao bọc dáng vẻ cao nhã, vẫn dáng đứng khoanh tay điềm nhiên nhưng lòng dạ lại sục sôi, rất nhiều sự kích động trong 1 ngày. Thâm tâm gọi lên một cái tên, không dữ cũng không dịu:
"Trúc Viễn"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.