Chạy Nạn: Ác Độc Mẹ Kế Tay Cầm Trăm Tỷ Vật Tư!
Chương 40:
Lẫm Đông Dĩ Chí 1
24/11/2024
Yến lão thái vừa nói vừa dùng ngón tay chọc vào đầu Yến lão đầu, suýt nữa chọc thủng vài cái lỗ.
Yến lão đầu thấy thế liền vội vàng xin tha, không dám cãi lại.
“Người như khuê nữ nhà ta, lợi hại như thế, làm gì có chuyện không biết một chút gì đó chứ? Ta hoàn toàn yên tâm!” Yến lão thái nói, giọng đầy kiêu hãnh.
Yến Khinh Thư tai thính mắt tinh, lại được rèn luyện chuyên nghiệp, đương nhiên nghe rõ mồn một cuộc trò chuyện của hai vợ chồng già. Trong lòng nàng vừa cảm động, lại vừa bất đắc dĩ.
Nguyên thân của nàng, lớn lên trong một gia đình tốt như thế, điều kiện sống và tình cảm gia đình đều rất ấm áp. Ấy vậy mà lại trở thành một “mẹ kế độc ác” khiến ai cũng ghét bỏ.
Không khó để nhận ra, Đại Bảo là một đứa trẻ rất thông minh. Tương lai chắc chắn sẽ làm nên chuyện. Nếu đổi lại một người mẹ kế khác mà gặp một đứa trẻ như Đại Bảo, không thể dốc lòng bồi dưỡng nó thì thật đáng tiếc. Chỉ tiếc nguyên thân lại bị Phương thị lừa gạt, suýt nữa hại chết cả đứa trẻ thông minh như vậy.
“Thảo dược gì? Để ta đi hái...” Thôn trưởng lên tiếng.
Yến Khinh Thư lắc đầu: “Ta tự đi tìm, sẽ nhanh chóng quay về.”
Thôn trưởng thấy nàng quả quyết như vậy, liền không nói thêm gì nữa, cũng không đuổi theo nàng.
Thời buổi này, ai cũng xem trọng cái gì thuộc về mình. Có chút tài cán thì chỉ dạy cho người trong nhà, làm gì có chuyện mang ra cho người ngoài xem. Vậy nên, hắn – một người ngoài – chẳng hơi đâu mà hóng hớt.
Chỉ cần giúp được phần lớn thanh niên trong thôn đang phát sốt vượt qua cơn nguy hiểm này, mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn thôi. Thời tiết ngày một ấm dần lên, số ca cảm lạnh phát sốt chắc chắn sẽ giảm đi.
Yến Khinh Thư có nhận biết dược thảo không ư?
Nàng nhận ra được một số loại giúp thanh nhiệt, giải độc.
Nhưng những loại dược thảo đó hiệu quả quá chậm, không giải quyết được vấn đề cấp bách hiện tại. Vì thế, nàng dự định nghiền nát thuốc hạ sốt rồi hòa vào nước thuốc, mỗi người bệnh đều sẽ được uống một chén. Cách này tuy không khiến họ khỏe hẳn ngay lập tức, nhưng ít nhất cũng giúp giảm bớt khó chịu.
Hiệu quả ra sao ư?
Chỉ cần nhìn Yến lão thái là biết. Đêm qua bà sốt không nhẹ, tuổi tác lại cao, đáng lẽ phải khó qua, nhưng nhờ uống thuốc của nàng mà đến sáng tinh thần đã khá hơn, không đến nỗi nguy kịch nữa.
Để thuốc dễ uống hơn, Yến Khinh Thư đã nhổ thêm vài củ hoàng liên, che đi vị đắng gắt của thuốc hạ sốt nghiền nát. Có hoàng liên làm dịu mùi vị, thuốc sẽ dễ được chấp nhận hơn nhiều.
Khi thuốc sắc xong, thôn trưởng gọi vài thanh niên đến giúp mang thuốc phân phát cho những người bệnh.
Trong số những người bệnh lần này, cả gia đình Phương thị đều bị nặng. Tối qua, quần áo trên người nàng bị lột ra quá nửa, làn da tiếp xúc trực tiếp với nước mưa, phát sốt cũng là điều dễ hiểu.
Mấy đứa nhỏ nhà Phương thị còn quá nhỏ, vừa khóc vừa nháo vì sợ hãi. Những cảm xúc ấy, cộng thêm việc nửa đêm phải theo mẹ đội mưa, sao mà tránh được bệnh tật chứ?
Phương thị nghe thôn trưởng phát thuốc, lập tức sai Lục Xuyên Tử đi lấy về. Nhưng Lục Xuyên Tử chỉ liếc nàng một cái, rồi quay mặt làm ngơ, chẳng buồn nhúc nhích.
Người đàn bà này làm ra chuyện đáng xấu hổ như vậy, khiến hắn mất hết thể diện, sao hắn có thể chăm lo cho nàng được? Lúc này, chỉ mong nàng bệnh nặng thêm mà chết quách đi cho rồi.
Phương thị không còn cách nào khác, đành tự mình chống tay đi ra ngoài. Thấy người bưng thuốc từ hướng nhà Yến Khinh Thư đi ra, nàng dùng giọng khàn khàn hỏi:
“Chuyện gì thế? Sao lại lấy thuốc từ bên đó?”
“Dược liệu là do Yến nha đầu tự tay nhổ về rồi sắc thuốc. Dĩ nhiên phải qua đó lấy.”
Người kia chưa kịp trả lời hết câu, đã thấy Phương thị lớn tiếng chen ngang:
Yến lão đầu thấy thế liền vội vàng xin tha, không dám cãi lại.
“Người như khuê nữ nhà ta, lợi hại như thế, làm gì có chuyện không biết một chút gì đó chứ? Ta hoàn toàn yên tâm!” Yến lão thái nói, giọng đầy kiêu hãnh.
Yến Khinh Thư tai thính mắt tinh, lại được rèn luyện chuyên nghiệp, đương nhiên nghe rõ mồn một cuộc trò chuyện của hai vợ chồng già. Trong lòng nàng vừa cảm động, lại vừa bất đắc dĩ.
Nguyên thân của nàng, lớn lên trong một gia đình tốt như thế, điều kiện sống và tình cảm gia đình đều rất ấm áp. Ấy vậy mà lại trở thành một “mẹ kế độc ác” khiến ai cũng ghét bỏ.
Không khó để nhận ra, Đại Bảo là một đứa trẻ rất thông minh. Tương lai chắc chắn sẽ làm nên chuyện. Nếu đổi lại một người mẹ kế khác mà gặp một đứa trẻ như Đại Bảo, không thể dốc lòng bồi dưỡng nó thì thật đáng tiếc. Chỉ tiếc nguyên thân lại bị Phương thị lừa gạt, suýt nữa hại chết cả đứa trẻ thông minh như vậy.
“Thảo dược gì? Để ta đi hái...” Thôn trưởng lên tiếng.
Yến Khinh Thư lắc đầu: “Ta tự đi tìm, sẽ nhanh chóng quay về.”
Thôn trưởng thấy nàng quả quyết như vậy, liền không nói thêm gì nữa, cũng không đuổi theo nàng.
Thời buổi này, ai cũng xem trọng cái gì thuộc về mình. Có chút tài cán thì chỉ dạy cho người trong nhà, làm gì có chuyện mang ra cho người ngoài xem. Vậy nên, hắn – một người ngoài – chẳng hơi đâu mà hóng hớt.
Chỉ cần giúp được phần lớn thanh niên trong thôn đang phát sốt vượt qua cơn nguy hiểm này, mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn thôi. Thời tiết ngày một ấm dần lên, số ca cảm lạnh phát sốt chắc chắn sẽ giảm đi.
Yến Khinh Thư có nhận biết dược thảo không ư?
Nàng nhận ra được một số loại giúp thanh nhiệt, giải độc.
Nhưng những loại dược thảo đó hiệu quả quá chậm, không giải quyết được vấn đề cấp bách hiện tại. Vì thế, nàng dự định nghiền nát thuốc hạ sốt rồi hòa vào nước thuốc, mỗi người bệnh đều sẽ được uống một chén. Cách này tuy không khiến họ khỏe hẳn ngay lập tức, nhưng ít nhất cũng giúp giảm bớt khó chịu.
Hiệu quả ra sao ư?
Chỉ cần nhìn Yến lão thái là biết. Đêm qua bà sốt không nhẹ, tuổi tác lại cao, đáng lẽ phải khó qua, nhưng nhờ uống thuốc của nàng mà đến sáng tinh thần đã khá hơn, không đến nỗi nguy kịch nữa.
Để thuốc dễ uống hơn, Yến Khinh Thư đã nhổ thêm vài củ hoàng liên, che đi vị đắng gắt của thuốc hạ sốt nghiền nát. Có hoàng liên làm dịu mùi vị, thuốc sẽ dễ được chấp nhận hơn nhiều.
Khi thuốc sắc xong, thôn trưởng gọi vài thanh niên đến giúp mang thuốc phân phát cho những người bệnh.
Trong số những người bệnh lần này, cả gia đình Phương thị đều bị nặng. Tối qua, quần áo trên người nàng bị lột ra quá nửa, làn da tiếp xúc trực tiếp với nước mưa, phát sốt cũng là điều dễ hiểu.
Mấy đứa nhỏ nhà Phương thị còn quá nhỏ, vừa khóc vừa nháo vì sợ hãi. Những cảm xúc ấy, cộng thêm việc nửa đêm phải theo mẹ đội mưa, sao mà tránh được bệnh tật chứ?
Phương thị nghe thôn trưởng phát thuốc, lập tức sai Lục Xuyên Tử đi lấy về. Nhưng Lục Xuyên Tử chỉ liếc nàng một cái, rồi quay mặt làm ngơ, chẳng buồn nhúc nhích.
Người đàn bà này làm ra chuyện đáng xấu hổ như vậy, khiến hắn mất hết thể diện, sao hắn có thể chăm lo cho nàng được? Lúc này, chỉ mong nàng bệnh nặng thêm mà chết quách đi cho rồi.
Phương thị không còn cách nào khác, đành tự mình chống tay đi ra ngoài. Thấy người bưng thuốc từ hướng nhà Yến Khinh Thư đi ra, nàng dùng giọng khàn khàn hỏi:
“Chuyện gì thế? Sao lại lấy thuốc từ bên đó?”
“Dược liệu là do Yến nha đầu tự tay nhổ về rồi sắc thuốc. Dĩ nhiên phải qua đó lấy.”
Người kia chưa kịp trả lời hết câu, đã thấy Phương thị lớn tiếng chen ngang:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.