Chạy Nạn Đến Thảo Nguyên, Ta Sống Một Đời Tự Tại

Chương 23:

Lục Đậu Hồng Thang

23/10/2023

"Nghe ý tứ trong lời này của ngươi, ngươi còn trách Triệu a nãi sao? Người ta và ngươi có quan hệ gì? Chuyển hay không còn phải nói với ngươi trước một tiếng?" Mộc Hương âm dương quái khí xem thường nàng ta.

"Ngươi ăn phải pháo nổ rồi hả? Suốt ngày bắt lấy ta mà cắn." Lan Nương cũng không ưa nàng ta, quẳng chén cơm xuống không ăn nữa, hất cằm chất vấn: "Mộc Hương, ta là đắc tội ngươi hay là chọc ngươi hả? Ta nói với ai một câu ngươi cũng đốp trả lại ta một câu, ngươi nói rõ cho ta nghe, nếu như ta sai ta sẽ sửa, nếu như đắc tội ngươi ta xin lỗi."

"Làm sao còn cãi vã? Bớt giận, đều là tỷ muội ở một phòng, cãi nhau tổn thương hòa khí. Lan Nương ngươi đừng so đo với Mộc Hương, con người nàng lanh mồm lanh miệng nhưng tâm không xấu, nói chuyện với ta cũng là như vậy." Phán Đệ vội nói đỡ, bưng bát cơm của Lan Nương lên nhét vào trong tay nàng ta, khuyên giải: "Có tức giận cũng đừng trút giận lên cơm, ăn cơm cho ngon, ngươi xem Mật Nương, chúng ta dù nói thế nào cũng không ảnh hưởng việc nàng ăn cơm."

Mật Nương ăn hết một miếng cơm cuối cùng, ở trong mấy ánh mắt lại gắp một đũa rau xanh nhét vào trong miệng mình, nói, "Ta đói nên ăn nhanh một chút, hơn nữa ta cũng bận làm việc, ăn cơm xong thì phải đi làm việc, thời gian cấp bách."

"Phán Đệ có câu nói rất đúng, cãi nhau tổn thương hòa khí, vì không thương tổn hòa khí, các ngươi có ý kiến thì nên nói rõ ràng ngay, giống ta, ta đối với các ngươi không có ý kiến gì cả." Mật Nương đứng lên chuẩn bị đi rửa chén, "Giữa các ngươi có mâu thuẫn gì, vừa vặn thừa dịp lần này nói cho rõ ràng, ta cái gì cũng không biết nên không xen vào nói lý lẽ, phân biệt thị phi được."

Nói xong co cẳng bỏ đi, múc nước rửa bát xong, chân cũng không ngừng lại rời đi.

"Thật ngại quá, chậm trễ ngươi lấy lòng." Mộc Hương cố ý nói kháy Lan Nương, nhưng cũng sợ nàng ta nổi điên đánh người, gắp một đũa đồ ăn bưng bát đi ra ngoài ăn.

"Đừng để ý tới nàng, Lan Nương ngươi ăn cơm đi." Phán Đệ gắp thịt vào trong chén Lan Nương, nói sang chuyện khác: "Ăn cơm xong chúng ta cũng đi bên kia sông một chút, mặc kệ có thể tìm được việc hay không, trước tiên đi làm quen với người khác đã."

Lan Nương mắt nhìn Bạch Mai, Bạch Mai hai bên không xen vào, cúi đầu ăn cơm, về phần Oanh Nương, môt tiểu nha đầu bảy tuổi như cô bé, phải trái đều nghe không rõ, con mắt nhìn chằm chằm hai bên xem náo nhiệt.

----

Mật Nương đi ngang qua nhà Ba Hổ từ xa xa nhìn một cái, thấy Đại Hoàng đang ăn cơm nàng cũng không đi qua làm phiền, cái kéo, dây thừng, muối ăn đều ở chỗ Triều Lỗ, nàng cũng không thể đi cắt lông cừu trước được. Buổi sáng nàng đã từng có tính toán này, nhưng sau khi nghe Triệu thẩm nói chuyện, nàng đúng là không tiện bỏ qua những người khác buổi sáng tan ca muộn, cái này không thể nghi ngờ sẽ gia tăng thời gian làm việc của những người khác.



"Đang buổi trưa, một mình ngươi ở chỗ này làm cái gì?"

Tiếng Ba Hổ từ phía sau lưng vang lên, Mật Nương bị dọa run rẩy một cái.

"Ngươi làm việc gì trái với lương tâm hả?" Ba Hổ híp mắt nhìn nàng.

"Ngươi có việc?" Mật Nương tức giận trừng hắn, trừng đến một nửa mới nhớ tới thân phận bây giờ của hắn, lại cố gắng nuốt cục tức kia xuống, kéo ra nụ cười giả tạo, "Chủ nhân, còn chưa tới canh giờ bắt đầu làm việc, ta đến nơi đây đi dạo."

Ba Hổ liếc nàng một cái, "Được, ngươi cứ chậm rãi đi dạo đi, đừng để muộn giờ làm."

Mật Nương nhìn hắn bưng bát đậu hũ, nhớ hắn là đi mua đậu hũ, nói cách khác nơi này cũng có cửa hàng.

Chạng vạng tối lúc làm việc vụn vặt, Mật Nương cố gắng sức cắt cho xong hai con cừu cuối cùng, không đợi thở phào liền nghe thấy những người khác nói tay nghề nàng đã thuần thục, buổi chiều cắt nhiều hơn buổi sáng một con.

Một hơi lại giấu ở trong lòng, lúc cầm tiền công cũng nhịn không được chột dạ hụt hơi.

"Triều Lỗ đại thúc, nơi này có bán giày hay không?" Mật Nương thấy những người khác đều đi rồi, nàng đi ra phía trước giúp Triều Lỗ thu dọn đồ đạc, nàng không đè được cừu, nhưng một túi lông cừu nàng vẫn khiêng nổi. Cái kéo, dây thừng đều chất gọn lên trên xe trâu, nàng lại hỏi: "Chủ nhân dự định lúc nào nhặt lông cừu giặt lông cừu?"

"Không vội giặt lông, trước cắt xong lông cừu rồi giặt cũng không muộn. Việc cắt lông cừu gấp hơn, lúc tháng mười Mạc Bắc sẽ có tuyết rơi, đến lúc đó cừu không có lớp lông dày bảo vệ thì sẽ chết cóng." Triều Lỗ quăng một roi vào mông trâu, xe trâu chuyện động ông ấy cũng mặc kệ, trâu già biết đường, nhận ra đường về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chạy Nạn Đến Thảo Nguyên, Ta Sống Một Đời Tự Tại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook