Chạy Nạn Đến Thảo Nguyên, Ta Sống Một Đời Tự Tại
Chương 31:
Lục Đậu Hồng Thang
26/10/2023
Sắc mặt phụ nhân tái nhợt trong giây lát nhưng nàng ta vẫn thúc giục Mãn Đô Lạp Đồ kéo hai người ra.
Dáng người Mãn Đô Lạp Đồ so với hai người đang đánh nhau thì gầy hơn một chút, hắn ta cũng không ngu ngốc xông vào khi hai người đang nóng nảy để bị đánh, hắn ta chỉ thấy nếu Ba Hổ xuống tay nặng thì kéo lại để tránh vị trí hiểm lấy mạng người. Vẫn là nam bộc trong nhà lao tới mới tách ba người đang quấn lấy nhau ra.
Ba Hổ bị hai nam bộc kéo ra ngoài, hắn lau khóe miệng đổ máu, lúc đi ngang qua phụ nhân chuẩn bị vào phòng, hắn khàn giọng hỏi: "Có phải ngươi đợi bị hắn đánh chết thì mới bằng lòng rời xa hắn không?"
"Cha con chỉ là lúc uống say mới ra tay đánh ta thôi, bình thường hắn đối xử với ta rất tốt." Ánh mắt phụ nhân lấp lóe, gặp phải ánh mắt tàn nhẫn của Ba Hổ thì không tự giác mà hạ giọng.
"Được rồi, chờ ngươi chết thì ta sẽ tới tiễn ngươi một đoạn đường." Ba Hổ giận quá mà cười, hắn chính là một tên ngốc, biết bà sẽ không thể tàn nhẫn rời khỏi nam nhân ti tiện kia nhưng nhìn thấy bà bị đánh vẫn không nhịn được giúp bà chống lưng.
Phụ nhân nghe xong thì đỏ bừng mặt, rụt rè giải thích: "Hắn cũng biết uống say đánh ta là không tốt nhưng hắn không khống chế được bản thân, mỗi lần tỉnh rượu đều hối hận mà tự tát mình. Hắn biết sai rồi, làm sao ta có thể bám lấy sai lầm không bỏ được, ta cũng không phải người không có khuyết điểm, ngày thường hắn cũng bao dung ta mà."
"Ba Hổ, ta biết con oán hận hắn rất nhiều, một là bởi vì con còn trẻ nóng tính, nguyên nhân còn lại là con chưa thành thân, chờ đến khi con thành thân thì sẽ biết, cuộc sống hai người sao có thể như ý trong mọi việc, đều là cố gắng hòa hợp, nhân nhượng lẫn nhau." Phụ nhân càng nói thì càng tự tin hơn, mở to đôi mắt híp kia, hỏi: "Con có vừa ý cô nương nào chưa? Khi nào dẫn về cho nương nhìn một chút."
Ba Hổ siết chặt nắm tay, không còn sức lực để nói nữa.
Ân thị trợn mắt há mồm nhìn mẹ chồng của nàng ta, bị đánh như vậy mà vẫn quan tâm đến hôn sự của nhi tử, không biết là người khuyết tim thiếu phổi hay là trong lòng có tính toán gì.
Ba Hổ rời đi, bầu khí căng thẳng trong phòng tức khắc buông lỏng, nam bộc thu dọn đồ đạc bị đập hư hỏng trong nhà rồi nhanh chóng rời đi, Tam Đan do dự một lát, phụng phịu đi vào yurt hỏi: "Đại ca, ca còn ổn đó chứ?" Đại ca của nàng ấy không biết đánh nhau, mỗi lần can ngăn đều sẽ vô tình bị thương.
"Hắn ổn lắm, một lòng giúp đỡ bên kia, con chó con kia còn nhẫn tâm đánh hắn?" Ngang Thấm què một chân dịch đến trên ghế, ông ta nhìn thấy phụ nhân đi khập khiễng, lúc này mới hiểu tại sao Ba Hổ lại tóm lấy chân ông ta mà đạp.
"Đêm qua ta lại lỡ tay, A Nhuận, ta có lỗi với nàng." Ngang Thấm kéo một chân đứng dậy, rất nhuần nhuyễn quỳ xuống đất, tát vào mặt mấy cái: "Ta không phải người, ta đánh bà nương của chính mình, ta đáng chết..."
"Dừng tay, quên đi." Phụ nhân mệt mỏi thở dài: "Chàng đừng uống rượu nữa, tối hôm qua Tam nhi tới kéo chàng, chàng còn đá hắn vào tường, lúc đó nó còn không đứng dậy được." Đây cũng là nguyên nhân bà ấy không có cách nào tàn nhẫn rời xa ông ta, ông ta uống say thì ai cũng đánh, không phải chỉ nhằm vào bà, hơn nữa ông ta ta cũng đau đổ mà.
"A Cổ Lạp thì sao? Không sao chứ?" Ngang Thấm lập tức lo lắng hỏi.
"Tam ca của con đã về phòng rồi." Tam Đan thấy trong yurt chỉ còn lại ba người họ, nghĩ đến đại ca, nàng ấy vội vàng nói: "Đại ca của con dẫn một cô nương về, nói là đại tẩu của con, hai người thu dọn một chút rồi ra gặp người ta. Sau khi chứng kiến cảnh hỗn loạn ngày hôm nay, không biết có chịu gả vào hay không."
"Đều là lỗi của tiểu súc sinh Ba Hổ." Ngang Thấm nhớ tới là tức giận, lẽ ra sáu năm trước ông ta nên đánh chết hắn vào thời điểm hắn còn không thể phản kháng.
Lúc này Mãn Đô Lạp Đồ không có ở nhà, vào lúc Ngang Thấm quỳ xuống thừa nhận lỗi lầm của mình thì hắn ta đã đưa Ân thị ra ngoài, ánh mắt thấy được biểu cảm rối rắm của nàng ta thì hắn ta cười khổ: "Nếu nhìn thấy cảnh như vậy trước khi thành thân, e rằng nàng sẽ không gả cho ta rồi?"
Ân thị nhìn hắn ta một cái, không phủ nhận.
"Nhà chàng xảy ra chuyện gì vậy? Xem ra đã chất chứa oán hận từ lâu rồi."
"Như nàng thấy đấy, cha ta uống say thì đánh vợ con như súc sinh. Trước khi ta bảy tuổi, hắn còn khá tốt, không nạp thiếp không gây rắc rối, ngày thường đều ở nhà với ta và nhị đệ, khi đó có rất nhiều nữ nhân hâm mộ nương ta. Nhưng khi hắn ở A Cổ Lạp, cũng chính là năm tam đệ sinh ra, hắn liền nghiện rượu, vừa say rượu liền sẽ trở thành người không ra người, qủy không ra quỷ, uống say liền gây chuyện, hai cữu cữu ta vì chuyện này mà đánh hắn không ít lần nhưng hắn không thay đổi, nhận sai hàng ngàn hàng vạn lần mà vẫn uống rượu." Mãn Đô Lạp Đồ đá xương đầu bò trên đất, dường như giọng điệu còn mang theo sự thờ ơ: "Ta đi theo bị đánh bảy năm, sau đó không chịu được nữa thì bỏ chạy, trước tiên đến Vương Đô, về sau lại bán cừu bò đi theo thương đội đến Đại Khang. Xương cốt Ba Hổ cứng rắn hơn ta, lúc ta rời đi, hắn mới mười hai tuổi, hắn vẫn luôn che chở nương, bị đánh vỡ đầu cũng muốn bảo vệ nữ nhân ngu ngốc bị lừa dối kia. Mãi cho đến năm hắn mười bốn tuổi, hắn dùng dao chém hai nhát vào cánh tay phải của cha, ngày hôm sau liền bị đuổi ra ngoài, cũng may nương còn có lương tâm, đưa hơn trăm con gia súc là của hồi môn của nàng cho hắn."
Dáng người Mãn Đô Lạp Đồ so với hai người đang đánh nhau thì gầy hơn một chút, hắn ta cũng không ngu ngốc xông vào khi hai người đang nóng nảy để bị đánh, hắn ta chỉ thấy nếu Ba Hổ xuống tay nặng thì kéo lại để tránh vị trí hiểm lấy mạng người. Vẫn là nam bộc trong nhà lao tới mới tách ba người đang quấn lấy nhau ra.
Ba Hổ bị hai nam bộc kéo ra ngoài, hắn lau khóe miệng đổ máu, lúc đi ngang qua phụ nhân chuẩn bị vào phòng, hắn khàn giọng hỏi: "Có phải ngươi đợi bị hắn đánh chết thì mới bằng lòng rời xa hắn không?"
"Cha con chỉ là lúc uống say mới ra tay đánh ta thôi, bình thường hắn đối xử với ta rất tốt." Ánh mắt phụ nhân lấp lóe, gặp phải ánh mắt tàn nhẫn của Ba Hổ thì không tự giác mà hạ giọng.
"Được rồi, chờ ngươi chết thì ta sẽ tới tiễn ngươi một đoạn đường." Ba Hổ giận quá mà cười, hắn chính là một tên ngốc, biết bà sẽ không thể tàn nhẫn rời khỏi nam nhân ti tiện kia nhưng nhìn thấy bà bị đánh vẫn không nhịn được giúp bà chống lưng.
Phụ nhân nghe xong thì đỏ bừng mặt, rụt rè giải thích: "Hắn cũng biết uống say đánh ta là không tốt nhưng hắn không khống chế được bản thân, mỗi lần tỉnh rượu đều hối hận mà tự tát mình. Hắn biết sai rồi, làm sao ta có thể bám lấy sai lầm không bỏ được, ta cũng không phải người không có khuyết điểm, ngày thường hắn cũng bao dung ta mà."
"Ba Hổ, ta biết con oán hận hắn rất nhiều, một là bởi vì con còn trẻ nóng tính, nguyên nhân còn lại là con chưa thành thân, chờ đến khi con thành thân thì sẽ biết, cuộc sống hai người sao có thể như ý trong mọi việc, đều là cố gắng hòa hợp, nhân nhượng lẫn nhau." Phụ nhân càng nói thì càng tự tin hơn, mở to đôi mắt híp kia, hỏi: "Con có vừa ý cô nương nào chưa? Khi nào dẫn về cho nương nhìn một chút."
Ba Hổ siết chặt nắm tay, không còn sức lực để nói nữa.
Ân thị trợn mắt há mồm nhìn mẹ chồng của nàng ta, bị đánh như vậy mà vẫn quan tâm đến hôn sự của nhi tử, không biết là người khuyết tim thiếu phổi hay là trong lòng có tính toán gì.
Ba Hổ rời đi, bầu khí căng thẳng trong phòng tức khắc buông lỏng, nam bộc thu dọn đồ đạc bị đập hư hỏng trong nhà rồi nhanh chóng rời đi, Tam Đan do dự một lát, phụng phịu đi vào yurt hỏi: "Đại ca, ca còn ổn đó chứ?" Đại ca của nàng ấy không biết đánh nhau, mỗi lần can ngăn đều sẽ vô tình bị thương.
"Hắn ổn lắm, một lòng giúp đỡ bên kia, con chó con kia còn nhẫn tâm đánh hắn?" Ngang Thấm què một chân dịch đến trên ghế, ông ta nhìn thấy phụ nhân đi khập khiễng, lúc này mới hiểu tại sao Ba Hổ lại tóm lấy chân ông ta mà đạp.
"Đêm qua ta lại lỡ tay, A Nhuận, ta có lỗi với nàng." Ngang Thấm kéo một chân đứng dậy, rất nhuần nhuyễn quỳ xuống đất, tát vào mặt mấy cái: "Ta không phải người, ta đánh bà nương của chính mình, ta đáng chết..."
"Dừng tay, quên đi." Phụ nhân mệt mỏi thở dài: "Chàng đừng uống rượu nữa, tối hôm qua Tam nhi tới kéo chàng, chàng còn đá hắn vào tường, lúc đó nó còn không đứng dậy được." Đây cũng là nguyên nhân bà ấy không có cách nào tàn nhẫn rời xa ông ta, ông ta uống say thì ai cũng đánh, không phải chỉ nhằm vào bà, hơn nữa ông ta ta cũng đau đổ mà.
"A Cổ Lạp thì sao? Không sao chứ?" Ngang Thấm lập tức lo lắng hỏi.
"Tam ca của con đã về phòng rồi." Tam Đan thấy trong yurt chỉ còn lại ba người họ, nghĩ đến đại ca, nàng ấy vội vàng nói: "Đại ca của con dẫn một cô nương về, nói là đại tẩu của con, hai người thu dọn một chút rồi ra gặp người ta. Sau khi chứng kiến cảnh hỗn loạn ngày hôm nay, không biết có chịu gả vào hay không."
"Đều là lỗi của tiểu súc sinh Ba Hổ." Ngang Thấm nhớ tới là tức giận, lẽ ra sáu năm trước ông ta nên đánh chết hắn vào thời điểm hắn còn không thể phản kháng.
Lúc này Mãn Đô Lạp Đồ không có ở nhà, vào lúc Ngang Thấm quỳ xuống thừa nhận lỗi lầm của mình thì hắn ta đã đưa Ân thị ra ngoài, ánh mắt thấy được biểu cảm rối rắm của nàng ta thì hắn ta cười khổ: "Nếu nhìn thấy cảnh như vậy trước khi thành thân, e rằng nàng sẽ không gả cho ta rồi?"
Ân thị nhìn hắn ta một cái, không phủ nhận.
"Nhà chàng xảy ra chuyện gì vậy? Xem ra đã chất chứa oán hận từ lâu rồi."
"Như nàng thấy đấy, cha ta uống say thì đánh vợ con như súc sinh. Trước khi ta bảy tuổi, hắn còn khá tốt, không nạp thiếp không gây rắc rối, ngày thường đều ở nhà với ta và nhị đệ, khi đó có rất nhiều nữ nhân hâm mộ nương ta. Nhưng khi hắn ở A Cổ Lạp, cũng chính là năm tam đệ sinh ra, hắn liền nghiện rượu, vừa say rượu liền sẽ trở thành người không ra người, qủy không ra quỷ, uống say liền gây chuyện, hai cữu cữu ta vì chuyện này mà đánh hắn không ít lần nhưng hắn không thay đổi, nhận sai hàng ngàn hàng vạn lần mà vẫn uống rượu." Mãn Đô Lạp Đồ đá xương đầu bò trên đất, dường như giọng điệu còn mang theo sự thờ ơ: "Ta đi theo bị đánh bảy năm, sau đó không chịu được nữa thì bỏ chạy, trước tiên đến Vương Đô, về sau lại bán cừu bò đi theo thương đội đến Đại Khang. Xương cốt Ba Hổ cứng rắn hơn ta, lúc ta rời đi, hắn mới mười hai tuổi, hắn vẫn luôn che chở nương, bị đánh vỡ đầu cũng muốn bảo vệ nữ nhân ngu ngốc bị lừa dối kia. Mãi cho đến năm hắn mười bốn tuổi, hắn dùng dao chém hai nhát vào cánh tay phải của cha, ngày hôm sau liền bị đuổi ra ngoài, cũng may nương còn có lương tâm, đưa hơn trăm con gia súc là của hồi môn của nàng cho hắn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.