Chạy Nạn Không Hoảng Hốt, Cả Nhà Đại Lão Vội Làm Ruộng
Chương 18: Nghỉ Ngơi 1
Du Nhàn Tiểu Thần
14/07/2023
Từ Nguyệt có chút xấu hổ nhìn mọi người chạy tới, không nghĩ tới bọn họ ra sức như vậy.
"Tiểu muội ngươi không sao chứ?"
Từ Nhị Nương chạy chậm hơn, là người cuối cùng chạy tới, nàng ta là người duy nhất dám khiêu khích Từ Đại Lang, trực tiếp ra tay kéo tay Từ Đại Lang, ý đồ ôm tiểu muội vào trong ngực mình, nhẹ nhàng trấn an.
Không ngoài dự đoán, Từ Đại Lang "gào" một tiếng nghiến răng với Từ Nhị Nương, xoay người ôm Từ Nguyệt ra sau lưng, không cho nàng ta chạm vào Từ Nguyệt.
Cuộc chiến đoạt muội muội lại diễn ra, Vương Thị và Từ Đại đều thấy mệt mỏi, biết Từ Nguyệt trấn trụ được ca ca tỷ tỷ, xoay người tiếp tục tìm củi.
Trời đã sắp tối, cũng giống với rừng rậm nguyên sinh, trong rừng núi Bắc Sơn cũng thường xuyên có dã thú cỡ lớn lui tới.
Củi có thể dọa sợ gần hết dã thú, cho nên phải chuẩn bị đủ củi để đốt cả đêm.
Hạn hán kéo dài dẫn đến thiếu nước nghiêm trọng, cây cối trong rừng đều khô héo không ít, một chút là được rồi, vừa phải đề phòng dã thú cũng đồng thời phòng ngừa dẫn đến cháy rừng, hai phu thê bận rộn đến mức không rảnh rỗi dừng lại nghỉ ngơi.
Từ Đại thì đốn củi, Vương Thị liền vòng quanh vách núi dựng lên vành đai phòng cháy chữa cháy, đợi đến khi sắc trời hoàn toàn tối đen đi, cả nhà đều nằm trong vách núi.
Vách núi này là một tảng đá lớn nhô ra, xen kẽ với sườn dốc, tạo thành một khe núi nhỏ tự nhiên.
Bên trong gò núi có chừng ba mét, hai bên trái phải là sườn dốc nhỏ, trùng hợp cho một nhà Từ Nguyệt chỗ dung thân đơn giản.
Đi đường cả ngày, lúc này cuối cùng cũng được nghỉ ngơi một lát, toàn bộ mọi người ngoại trừ Từ Nguyệt gần như đều mỏi lã đi.
Mặc dù Từ Nguyệt còn nhỏ, nhưng vẫn có thể nấu cơm đun nước.
Nồi gốm trong nhà quá lớn để nấu trong vách núi chật hẹp. Cũng may xung quanh đều là núi đá, Từ Nguyệt rất dễ tìm được một khối đá có mặt phẳng.
Đặt đá vào lửa rồi đun nóng lên, dùng cành cây kéo ra, và đặt ống tre chứa đầy nước lên đá, nước bên trong sẽ nhanh chóng nóng lên.
Cơm nắm và thịt nướng cũng dùng cách tương tự để chế biến, nhưng mà lót thêm hai chiếc lá, tránh cho nấu thành tro.
Thanh xà bị Vương Thị xé nát kia không có độc, vốn dĩ sẽ trở thành bữa tối nay, ai ngờ Vương Thị không cẩn thận làm rách mật rắn, Từ Đại và Từ Nhị Nương ghét bỏ không thôi, đánh chết cũng không ăn, may là gom được toàn bộ thi thể.
Ăn cơm nóng uống nước ấm xong, mặc dù cơm nắm vẫn khó ăn như cũ, nhưng có thịt nướng cải thiện vị giác, tinh thần của cả nhà đều đã khôi phục lại.
Vương Thị ngồi ở trước đống lửa, mài vót cành cây vừa mới bẻ xuống, dự định làm một cây gậy nhỏ cho Từ Nhị Nương và Từ Nguyệt, thuận tiện mài lại mấy mũi tên gỗ trong tay mình.
Lấy mức sống của Từ gia thì không lấy được mũi tên sắt, mũi tên trên tay Vương Thị chính là một mũi tên thuần gỗ thẳng tắp mảnh khảnh.
Mũi tên như vậy nhìn qua giống như đồ chơi trong tay đứa nhỏ, lúc ấy còn bị Từ Đại âm thầm trào phúng một trận.
Nhưng sau khi chứng kiến độ chính xác và lực lượng của Vương Thị, Từ Đại lập tức câm miệng lại.
Mũi tên như vậy đặt ở trong tay người khác có lẽ là đồ chơi, nhưng ở trong tay Vương Thị thì chính là sát khí.
Tay nữ nhân này vừa vững vừa chuẩn, dùng tay ném tên, cũng có thể trực tiếp ném trúng mắt con mồi đang điên cuồng chạy, trên cơ bản đều là một kích mất mạng.
"Tiểu muội ngươi không sao chứ?"
Từ Nhị Nương chạy chậm hơn, là người cuối cùng chạy tới, nàng ta là người duy nhất dám khiêu khích Từ Đại Lang, trực tiếp ra tay kéo tay Từ Đại Lang, ý đồ ôm tiểu muội vào trong ngực mình, nhẹ nhàng trấn an.
Không ngoài dự đoán, Từ Đại Lang "gào" một tiếng nghiến răng với Từ Nhị Nương, xoay người ôm Từ Nguyệt ra sau lưng, không cho nàng ta chạm vào Từ Nguyệt.
Cuộc chiến đoạt muội muội lại diễn ra, Vương Thị và Từ Đại đều thấy mệt mỏi, biết Từ Nguyệt trấn trụ được ca ca tỷ tỷ, xoay người tiếp tục tìm củi.
Trời đã sắp tối, cũng giống với rừng rậm nguyên sinh, trong rừng núi Bắc Sơn cũng thường xuyên có dã thú cỡ lớn lui tới.
Củi có thể dọa sợ gần hết dã thú, cho nên phải chuẩn bị đủ củi để đốt cả đêm.
Hạn hán kéo dài dẫn đến thiếu nước nghiêm trọng, cây cối trong rừng đều khô héo không ít, một chút là được rồi, vừa phải đề phòng dã thú cũng đồng thời phòng ngừa dẫn đến cháy rừng, hai phu thê bận rộn đến mức không rảnh rỗi dừng lại nghỉ ngơi.
Từ Đại thì đốn củi, Vương Thị liền vòng quanh vách núi dựng lên vành đai phòng cháy chữa cháy, đợi đến khi sắc trời hoàn toàn tối đen đi, cả nhà đều nằm trong vách núi.
Vách núi này là một tảng đá lớn nhô ra, xen kẽ với sườn dốc, tạo thành một khe núi nhỏ tự nhiên.
Bên trong gò núi có chừng ba mét, hai bên trái phải là sườn dốc nhỏ, trùng hợp cho một nhà Từ Nguyệt chỗ dung thân đơn giản.
Đi đường cả ngày, lúc này cuối cùng cũng được nghỉ ngơi một lát, toàn bộ mọi người ngoại trừ Từ Nguyệt gần như đều mỏi lã đi.
Mặc dù Từ Nguyệt còn nhỏ, nhưng vẫn có thể nấu cơm đun nước.
Nồi gốm trong nhà quá lớn để nấu trong vách núi chật hẹp. Cũng may xung quanh đều là núi đá, Từ Nguyệt rất dễ tìm được một khối đá có mặt phẳng.
Đặt đá vào lửa rồi đun nóng lên, dùng cành cây kéo ra, và đặt ống tre chứa đầy nước lên đá, nước bên trong sẽ nhanh chóng nóng lên.
Cơm nắm và thịt nướng cũng dùng cách tương tự để chế biến, nhưng mà lót thêm hai chiếc lá, tránh cho nấu thành tro.
Thanh xà bị Vương Thị xé nát kia không có độc, vốn dĩ sẽ trở thành bữa tối nay, ai ngờ Vương Thị không cẩn thận làm rách mật rắn, Từ Đại và Từ Nhị Nương ghét bỏ không thôi, đánh chết cũng không ăn, may là gom được toàn bộ thi thể.
Ăn cơm nóng uống nước ấm xong, mặc dù cơm nắm vẫn khó ăn như cũ, nhưng có thịt nướng cải thiện vị giác, tinh thần của cả nhà đều đã khôi phục lại.
Vương Thị ngồi ở trước đống lửa, mài vót cành cây vừa mới bẻ xuống, dự định làm một cây gậy nhỏ cho Từ Nhị Nương và Từ Nguyệt, thuận tiện mài lại mấy mũi tên gỗ trong tay mình.
Lấy mức sống của Từ gia thì không lấy được mũi tên sắt, mũi tên trên tay Vương Thị chính là một mũi tên thuần gỗ thẳng tắp mảnh khảnh.
Mũi tên như vậy nhìn qua giống như đồ chơi trong tay đứa nhỏ, lúc ấy còn bị Từ Đại âm thầm trào phúng một trận.
Nhưng sau khi chứng kiến độ chính xác và lực lượng của Vương Thị, Từ Đại lập tức câm miệng lại.
Mũi tên như vậy đặt ở trong tay người khác có lẽ là đồ chơi, nhưng ở trong tay Vương Thị thì chính là sát khí.
Tay nữ nhân này vừa vững vừa chuẩn, dùng tay ném tên, cũng có thể trực tiếp ném trúng mắt con mồi đang điên cuồng chạy, trên cơ bản đều là một kích mất mạng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.