Chạy Nạn Không Hoảng Hốt, Cả Nhà Đại Lão Vội Làm Ruộng
Chương 28: Nước Bị Cướp 1
Du Nhàn Tiểu Thần
14/07/2023
Từ Đại gia nói không sai, tình huống như vậy đi đường thì tới ngày mai cũng không đến được ao nước.
Vương Đại Hữu nuốt nước bọt, mở miệng hô to về phía mọi người: "Mọi người cố gắng lên, đến sớm một chút thì sớm có nước uống, không vì bản thân thì cũng hãy nghĩ đến đứa nhỏ, cắn răng cũng phải chống chịu!"
Mọi người nhìn đứa nhỏ, lại nhìn mặt trời sắp lên đến đỉnh đầu, cắn răng gật đầu.
Vương Đại Hữu thở dài, nhìn về phía Vương Thị, ý bảo nàng ta không cần cố kỵ.
Vương Thị thấy vậy, sắc mặt tốt hơn một chút, cũng cổ vũ nói: "Mọi người kiên trì một chút, đã gần ao nước lắm rồi, chỉ cần tốc độ của chúng ta đủ nhanh, buổi trưa là có thể tới được!"
Có được câu nói này của Vương Thị, mọi người đều ra sức, tốc độ tăng nhanh hơn rất nhiều.
Ngay cả trẻ con bảy tám tuổi cũng phồng hai má lên, ra sức nhấc cẳng chân nho nhỏ của mình, không bỏ lại người lớn một bước.
Bây giờ thế đạo này, hài tử vị thành niên có thể sống đến bây giờ cũng không dễ dàng, Từ Nguyệt được ca ca cõng trên lưng, nhìn những hài tử này cố gắng đuổi kịp bước chân của người lớn, thật sự là hổ thẹn.
So sánh như vậy, chợt cảm thấy mình đã may mắn hơn nhiều.
Chỉ là mắt thấy sắp đến hồ nước trong lòng núi, Từ Nguyệt bỗng nhiên nhìn thấy dấy vết giẫm đạp trên một bụi cỏ dại.
Nhìn qua cứ tưởng là dấu chân dã thú cỡ lớn nào đó để lại, nhưng dấu chân như vậy liên tiếp xuất hiện, Từ Nguyệt nhất thời có dự cảm không tốt.
Nhưng mà nàng cũng có thể phát hiện ra dấu vết, Vương Thị bên kia càng không cần phải nói, dùng ngón tay đo một chút, nhất thời sắc mặt trầm xuống.
"Có người tới đây!" Vương Thị nhíu mày nói.
Đám người thôn Đại Vương ngẩn ra, vẻ mặt của bọn họ đói khát lẫn lộn chết lặng, lập tức không ý thức được cái này đại biểu cho cái gì.
Từ Nguyệt và Từ Nhị Nương lại lập tức nhận ra tình huống không ổn.
Vương Thị theo bản năng giơ tay lên, ra hiệu lặng lẽ đi tới, quay đầu lại thấy đám người Vương Đại Hữu vẻ mặt mờ mịt, lúc này mới ý thức đây không phải là binh lính mà mình dẫn theo, xấu hổ ho khan một tiếng, dùng âm lượng mà mọi người có thể nghe được nói:
"Ao nước kia có thể đã có người nhanh chân đến trước, Từ Đại ngươi dẫn mọi người lặng lẽ đi tới, ta đi trước xem tình huống."
Nói xong, lại chỉ Vương Đại Hữu, "Ngươi đi với ta."
Vương Đại Hữu có chút kinh ngạc nhìn Vương Thị một cái, lại nhìn Từ Đại, thấy ông ấy gật đầu, lúc này mới chần chờ đi theo Vương Thị đã đi trước một bước.
Mắt thấy Vương Thị đi vài bước đã cách xa, hơn nữa mỗi lần đều có thể tránh được những vật cản như đá dưới chân, Vương Đại Hữu mặc dù chỉ là thợ rèn, nhưng cũng cảm nhận được Vương Thị khác với những phụ nhân bình thường.
Nhưng mà không đợi hắn ta suy nghĩ kỹ khác nhau chỗ nào, tiếng nói chuyện náo nhiệt đã truyền đến trong tai, hai người đã đi ra khỏi rừng rậm, đi vào trong một mảnh cỏ lúp xúp.
Ở giữa bụi cỏ, có một ao nước đường kính khoảng năm mét.
Nhìn thấy nguồn nước trong suốt, cảm nhận hơi nước đập vào mặt, Vương Đại Hữu mạnh mẽ nuốt nước miếng, thiếu chút nữa mừng đến phát khóc.
Chỉ là, bên cạnh ao nước không lớn kia có thêm hai mươi mấy người, quần áo không khác với bọn họ lắm, vừa nhìn đã biết là thôn dân khác do hạn hán và binh họa mà chạy lên núi.
Vương Đại Hữu nuốt nước bọt, mở miệng hô to về phía mọi người: "Mọi người cố gắng lên, đến sớm một chút thì sớm có nước uống, không vì bản thân thì cũng hãy nghĩ đến đứa nhỏ, cắn răng cũng phải chống chịu!"
Mọi người nhìn đứa nhỏ, lại nhìn mặt trời sắp lên đến đỉnh đầu, cắn răng gật đầu.
Vương Đại Hữu thở dài, nhìn về phía Vương Thị, ý bảo nàng ta không cần cố kỵ.
Vương Thị thấy vậy, sắc mặt tốt hơn một chút, cũng cổ vũ nói: "Mọi người kiên trì một chút, đã gần ao nước lắm rồi, chỉ cần tốc độ của chúng ta đủ nhanh, buổi trưa là có thể tới được!"
Có được câu nói này của Vương Thị, mọi người đều ra sức, tốc độ tăng nhanh hơn rất nhiều.
Ngay cả trẻ con bảy tám tuổi cũng phồng hai má lên, ra sức nhấc cẳng chân nho nhỏ của mình, không bỏ lại người lớn một bước.
Bây giờ thế đạo này, hài tử vị thành niên có thể sống đến bây giờ cũng không dễ dàng, Từ Nguyệt được ca ca cõng trên lưng, nhìn những hài tử này cố gắng đuổi kịp bước chân của người lớn, thật sự là hổ thẹn.
So sánh như vậy, chợt cảm thấy mình đã may mắn hơn nhiều.
Chỉ là mắt thấy sắp đến hồ nước trong lòng núi, Từ Nguyệt bỗng nhiên nhìn thấy dấy vết giẫm đạp trên một bụi cỏ dại.
Nhìn qua cứ tưởng là dấu chân dã thú cỡ lớn nào đó để lại, nhưng dấu chân như vậy liên tiếp xuất hiện, Từ Nguyệt nhất thời có dự cảm không tốt.
Nhưng mà nàng cũng có thể phát hiện ra dấu vết, Vương Thị bên kia càng không cần phải nói, dùng ngón tay đo một chút, nhất thời sắc mặt trầm xuống.
"Có người tới đây!" Vương Thị nhíu mày nói.
Đám người thôn Đại Vương ngẩn ra, vẻ mặt của bọn họ đói khát lẫn lộn chết lặng, lập tức không ý thức được cái này đại biểu cho cái gì.
Từ Nguyệt và Từ Nhị Nương lại lập tức nhận ra tình huống không ổn.
Vương Thị theo bản năng giơ tay lên, ra hiệu lặng lẽ đi tới, quay đầu lại thấy đám người Vương Đại Hữu vẻ mặt mờ mịt, lúc này mới ý thức đây không phải là binh lính mà mình dẫn theo, xấu hổ ho khan một tiếng, dùng âm lượng mà mọi người có thể nghe được nói:
"Ao nước kia có thể đã có người nhanh chân đến trước, Từ Đại ngươi dẫn mọi người lặng lẽ đi tới, ta đi trước xem tình huống."
Nói xong, lại chỉ Vương Đại Hữu, "Ngươi đi với ta."
Vương Đại Hữu có chút kinh ngạc nhìn Vương Thị một cái, lại nhìn Từ Đại, thấy ông ấy gật đầu, lúc này mới chần chờ đi theo Vương Thị đã đi trước một bước.
Mắt thấy Vương Thị đi vài bước đã cách xa, hơn nữa mỗi lần đều có thể tránh được những vật cản như đá dưới chân, Vương Đại Hữu mặc dù chỉ là thợ rèn, nhưng cũng cảm nhận được Vương Thị khác với những phụ nhân bình thường.
Nhưng mà không đợi hắn ta suy nghĩ kỹ khác nhau chỗ nào, tiếng nói chuyện náo nhiệt đã truyền đến trong tai, hai người đã đi ra khỏi rừng rậm, đi vào trong một mảnh cỏ lúp xúp.
Ở giữa bụi cỏ, có một ao nước đường kính khoảng năm mét.
Nhìn thấy nguồn nước trong suốt, cảm nhận hơi nước đập vào mặt, Vương Đại Hữu mạnh mẽ nuốt nước miếng, thiếu chút nữa mừng đến phát khóc.
Chỉ là, bên cạnh ao nước không lớn kia có thêm hai mươi mấy người, quần áo không khác với bọn họ lắm, vừa nhìn đã biết là thôn dân khác do hạn hán và binh họa mà chạy lên núi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.