[Chạy Nạn Làm Giàu] Sau Khi Bị Lưu Đày, Ta Giật Dây Cấp Trên Tạo Phản
Chương 29: Đứa Trẻ Hạnh Tử Này, Thay Vì Để Ở Nhà Chọc Giận Người Trong Nhà, Chi Bằng Cho Ra Ngoài Chọc Giận Người Khác (2)
Lạc Vũ Thu Hàn
23/09/2023
Nhóm Dịch: Tuyết Lạc Sơn Trang
Diêu nhị tẩu ở bên cạnh đều sợ ngây người, nghe ý của mẫu thân, chuyện Dư đại cô đến nhà làm mai có liên quan đến Diêu Hạnh, thậm chí còn có thể là nàng xúi giục ở sau lưng? Không phải chứ, chắc không đâu, nàng ấy muốn biết ngay lập tức! Diêu nhị tẩu điên cuồng nháy mắt với Diêu Xuân Noãn.
Diêu Xuân Noãn gật đầu, dùng ánh mắt trả lời nàng ấy, chính là như nàng ấy nghĩ.
Xác nhận hành động vĩ đại của Diêu Hạnh, Diêu nhị tẩu líu lưỡi, không nghĩ tới mà, thật không ngờ Hạnh Tử lại là người có lá gan lớn nhất nhà chúng ta. Tiểu cô của nàng ấy tái giá là chắc chắn rồi, về phần gả cho ai khi nào gả, xin lỗi, nàng ấy không làm chủ được, nhiều lắm là có chút quyền đề nghị, chút quyền đề nghị này cũng không lớn hơn so với móng tay bao nhiêu.
Mà đại chất nữ này của nàng ấy thật là cả gan làm loạn mà, không ngờ lại trực tiếp vượt mặt trưởng bối nhúng tay vào việc này, cũng không nghĩ xem trong nhà này ai mà nàng có thể sắp đặt được chứ?
"Cái này gọi là tể mại gia điền bất tâm đông(*)?" Diêu nhị tẩu lẩm bẩm.
(*) Tể mại gia điền bất tâm đông: có nghĩa là thế hệ sau sẽ không cảm thấy đau lòng khi bán tài sản ruộng vườn mà thế hệ cũ đã làm việc chăm chỉ để kiếm được.
"Nói linh tinh cái gì vậy?" Diêu nhị ca vội vàng kéo Diêu nhị tẩu một cái.
Diêu Xuân Noãn liếc nhìn nhị tẩu nhà mình một cái, có biết nói chuyện không thế? Ai là tể ai là điền?
"Diêu Hạnh, ngươi có bản lĩnh lắm rồi phải không, dám làm chủ chuyện của tiểu cô ngươi. Nói xem, tại sao ngươi lại làm thế? Tiểu cô đã làm gì có lỗi với ngươi mà phải sắp xếp một nam nhân như vậy đến làm bẩn thỉu tiểu cô? ”
Hốc mắt Diêu Hạnh chợt đỏ lên: "Mọi người đều thiên vị, chỉ nghĩ cho tiểu cô, có khi nào nghĩ cho ta chút nào không! Trần gia sắp từ hôn rồi, mọi người đã suy nghĩ qua vấn đề này chưa? Mọi người không xử lý, ta chỉ có thể tự mình làm, có gì sai không?”
Hầu như tất cả mọi người không ngờ tới sẽ nghe thấy một câu trả lời như vậy. Việc có nặng nhẹ chậm gấp, dù sao cũng phải làm từng việc một, hơn nữa tình huống bên Diêu Xuân Noãn lại tương đối khẩn cấp, cho nên xử lý trước có gì không đúng?
Diêu mẫu nổi giận: "Trần gia hắn tính là cái gì? Còn can thiệp đến Diêu gia chúng ta. Dù sao thích cưới hay không cưới thì tuỳ! Ngươi cũng thật là có tiền đồ, Trần gia nói từ hôn, đều là lời đồn, người nhà họ tự mình đến chưa? Chỉ là lời đồn đã khiến ngươi luống cuống tay chân, cứ như Trần lão nhị là của hiếm vậy?”
Trong mắt Diêu mẫu, tôn nữ Diêu Hạnh này là một phế vật, gả về đó thì cũng là loại bị Trần gia nắm chặt đến gắt gao. Bà không phải là người muốn nữ nhi, tôn nữ không để ý nhà phu quân hoàn toàn trợ giúp nhà mẫu, nhưng cũng không hy vọng nữ nhi, tôn nữ hút máu nhà mẫu trợ giúp nhà phu quân. Sau khi gả ra ngoài, trở về nhà chính là khách, đã là khách, tình người có qua lại mới tốt.
Diêu Hạnh cắn môi: "Các người đều giống nhau, rõ ràng có giải pháp tốt hơn, lại không chịu suy nghĩ cho ta một chút nào!”
"Giải pháp tốt hơn mà ngươi nói là hy sinh ta để tác thành hôn nhân của ngươi?" Vốn Diêu Xuân Noãn không có ý định lên tiếng, nhưng nhìn xem nàng nói cái gì, hoàn toàn không coi nàng là người đúng không?
Nói thật, Diêu Xuân Noãn xuyên đến không lâu, nhưng nàng vẫn tương đối hài lòng cùng đồng ý với thân nhân của kiếp này.
Diêu nhị tẩu ở bên cạnh đều sợ ngây người, nghe ý của mẫu thân, chuyện Dư đại cô đến nhà làm mai có liên quan đến Diêu Hạnh, thậm chí còn có thể là nàng xúi giục ở sau lưng? Không phải chứ, chắc không đâu, nàng ấy muốn biết ngay lập tức! Diêu nhị tẩu điên cuồng nháy mắt với Diêu Xuân Noãn.
Diêu Xuân Noãn gật đầu, dùng ánh mắt trả lời nàng ấy, chính là như nàng ấy nghĩ.
Xác nhận hành động vĩ đại của Diêu Hạnh, Diêu nhị tẩu líu lưỡi, không nghĩ tới mà, thật không ngờ Hạnh Tử lại là người có lá gan lớn nhất nhà chúng ta. Tiểu cô của nàng ấy tái giá là chắc chắn rồi, về phần gả cho ai khi nào gả, xin lỗi, nàng ấy không làm chủ được, nhiều lắm là có chút quyền đề nghị, chút quyền đề nghị này cũng không lớn hơn so với móng tay bao nhiêu.
Mà đại chất nữ này của nàng ấy thật là cả gan làm loạn mà, không ngờ lại trực tiếp vượt mặt trưởng bối nhúng tay vào việc này, cũng không nghĩ xem trong nhà này ai mà nàng có thể sắp đặt được chứ?
"Cái này gọi là tể mại gia điền bất tâm đông(*)?" Diêu nhị tẩu lẩm bẩm.
(*) Tể mại gia điền bất tâm đông: có nghĩa là thế hệ sau sẽ không cảm thấy đau lòng khi bán tài sản ruộng vườn mà thế hệ cũ đã làm việc chăm chỉ để kiếm được.
"Nói linh tinh cái gì vậy?" Diêu nhị ca vội vàng kéo Diêu nhị tẩu một cái.
Diêu Xuân Noãn liếc nhìn nhị tẩu nhà mình một cái, có biết nói chuyện không thế? Ai là tể ai là điền?
"Diêu Hạnh, ngươi có bản lĩnh lắm rồi phải không, dám làm chủ chuyện của tiểu cô ngươi. Nói xem, tại sao ngươi lại làm thế? Tiểu cô đã làm gì có lỗi với ngươi mà phải sắp xếp một nam nhân như vậy đến làm bẩn thỉu tiểu cô? ”
Hốc mắt Diêu Hạnh chợt đỏ lên: "Mọi người đều thiên vị, chỉ nghĩ cho tiểu cô, có khi nào nghĩ cho ta chút nào không! Trần gia sắp từ hôn rồi, mọi người đã suy nghĩ qua vấn đề này chưa? Mọi người không xử lý, ta chỉ có thể tự mình làm, có gì sai không?”
Hầu như tất cả mọi người không ngờ tới sẽ nghe thấy một câu trả lời như vậy. Việc có nặng nhẹ chậm gấp, dù sao cũng phải làm từng việc một, hơn nữa tình huống bên Diêu Xuân Noãn lại tương đối khẩn cấp, cho nên xử lý trước có gì không đúng?
Diêu mẫu nổi giận: "Trần gia hắn tính là cái gì? Còn can thiệp đến Diêu gia chúng ta. Dù sao thích cưới hay không cưới thì tuỳ! Ngươi cũng thật là có tiền đồ, Trần gia nói từ hôn, đều là lời đồn, người nhà họ tự mình đến chưa? Chỉ là lời đồn đã khiến ngươi luống cuống tay chân, cứ như Trần lão nhị là của hiếm vậy?”
Trong mắt Diêu mẫu, tôn nữ Diêu Hạnh này là một phế vật, gả về đó thì cũng là loại bị Trần gia nắm chặt đến gắt gao. Bà không phải là người muốn nữ nhi, tôn nữ không để ý nhà phu quân hoàn toàn trợ giúp nhà mẫu, nhưng cũng không hy vọng nữ nhi, tôn nữ hút máu nhà mẫu trợ giúp nhà phu quân. Sau khi gả ra ngoài, trở về nhà chính là khách, đã là khách, tình người có qua lại mới tốt.
Diêu Hạnh cắn môi: "Các người đều giống nhau, rõ ràng có giải pháp tốt hơn, lại không chịu suy nghĩ cho ta một chút nào!”
"Giải pháp tốt hơn mà ngươi nói là hy sinh ta để tác thành hôn nhân của ngươi?" Vốn Diêu Xuân Noãn không có ý định lên tiếng, nhưng nhìn xem nàng nói cái gì, hoàn toàn không coi nàng là người đúng không?
Nói thật, Diêu Xuân Noãn xuyên đến không lâu, nhưng nàng vẫn tương đối hài lòng cùng đồng ý với thân nhân của kiếp này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.