[Chạy Nạn Làm Giàu] Sau Khi Bị Lưu Đày, Ta Giật Dây Cấp Trên Tạo Phản
Chương 31: Đứa Trẻ Hạnh Tử Này, Thay Vì Để Ở Nhà Chọc Giận Người Trong Nhà, Chi Bằng Cho Ra Ngoài Chọc Giận Người Khác (4)
Lạc Vũ Thu Hàn
23/09/2023
Nhóm Dịch: Tuyết Lạc Sơn Trang
"Lão nhị gia, mau, tìm một người gả nàng ra ngoài, thà rằng lễ vật ít, muốn hay không muốn, ta không muốn nhìn nàng ở nhà này nữa."
Đúng lúc này, Diêu tổ phụ vỗ vỗ tàn thuốc trên người, sau khi đi vào chỉ chỉ Diêu Hạnh, liền dặn dò một câu như vậy.
Diêu đại bá đi theo phía sau.
Thì ra lúc Diêu mẫu bảo Diêu Hạnh quỳ xuống, tiểu khuê nữ nhà Diêu nhị ca liền chạy đi mời Diêu tổ phụ cùng Diêu đại bá. Họ đã nghe nói một hồi bên ngoài cửa rồi.
Nghe được Diêu tổ phụ nói, sắc mặt Diêu Hạnh trắng bệch.
Diêu mẫu gật gật đầu, đáp ứng lời của Diêu tổ phụ, sau đó cúi đầu nói với Diêu Hạnh: "Nếu ngươi đã khao khát Trần lão nhị như vậy, ngày mai ta sẽ cho người đi thăm dò ý của Trần gia, nếu bọn họ đồng ý, chọn ngày ngươi liền gả qua đi.”
Diêu tổ phụ ừ một tiếng: "Phải nhanh, Trần gia bên kia nếu ậm ừ không đồng ý, thì bỏ đi, tìm một nhà khác! Phải có thể quản được nó!”
Diêu đại tẩu làm sao nghe không ra, đây là trong nhà muốn từ bỏ nữ nhi của nàng ấy đây mà, nàng ấy vội vàng cầu khẩn nói: "Tổ phụ, mẫu thân, hay là giữ Hạnh Tử ở nhà dạy dỗ lại?”
Diêu mẫu hất hất tay: "Dạy cái gì? Không dạy nữa, chui vào đầu sừng trâu, nói cái gì nghe cũng không lọt, con là vì muốn nó tốt, nó còn tưởng con đang hại nó ấy." Thay vì để ở nhà chọc giận người trong nhà, không bằng thả ra ngoài chọc giận người khác. Vừa hay, nàng nhìn Trần gia làm mưa làm gió cũng không vừa mắt!
Diêu Hạnh giờ phút này, đang vui mừng vì được như ý nguyện, còn có một chút lo lắng, nhưng lo lắng này cũng không nhiều. Nàng nghĩ, đừng nhìn tổ mẫu và thái tổ phụ nói tuyệt tình như vậy, chờ nàng đứng vững gót chân ở Trần gia, mang thêm chút hậu lễ trở về nhà mẹ đẻ vài lần, tức giận sẽ tiêu tan. Nàng cũng là hết cách, Trần gia là đối tượng có điều kiện tốt nhất nàng có thể với tới rồi. Sau này từ từ nói ra, bọn họ sẽ hiểu thôi.
Việc này gần kết thúc, ngay khi mọi người cho rằng kết thúc chuẩn bị giải tán, Diêu mẫu trầm mặc một hồi cả người chấn động, giống như là bị người đả thông nhậm đốc nhị mạch.
Chỉ thấy bà dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía Diêu Hạnh: "Lão nương lần đầu tiên nhìn nhầm rồi, không nghĩ rằng ngươi chẳng những ích kỷ, còn rất lợi hại." Bà vẫn biết đại tôn nữ này rất lợi hại, còn có chút ích kỷ.
Diêu Hạnh mở to đôi mắt to: "Tổ mẫu, người nói cái gì vậy?" Cần này tuổi, suy nghĩ nhiều hơn cho bản thân là sai sao?
Diêu mẫu cười lạnh: "Ngươi vẫn luôn tố cáo chúng ta thiên vị tiểu cô ngươi sao, không phải là so sánh mình với tiểu cô ngươi sao. Ta nói thật cho ngươi biết, ngươi không thể so sánh được. Chỉ nói về đức tính này của ngươi, ta hiện tại dám khẳng định, đời này ngươi xu nịnh cũng không đuổi kịp tiểu cô ngươi!”
Diêu Xuân Noãn nhỏ mồ hôi, nàng không nghĩ tới nàng ở trong mắt mẫu thân là một con người hoàn mỹ như vậy.
Diêu Hạnh không tin, nếu nói lúc trước, lúc tiểu cô gả vào Vương gia, khẳng định nàng không thể so sánh được là đúng. Nhưng hiện tại đã ly thân, nàng lại bê bối thanh danh, tứ thể bất cần ngũ cốc bất phân, ngay cả việc nhà cũng làm không xong, nàng không tin cả đời cũng không sánh bằng.
"Chỉ sợ ở trong lòng ngươi, tiểu cô ngươi hiện giờ không có giá trị gì nữa, cũng chỉ xứng gả cho loại nam nhân trong miệng đại cô bà của ngươi đúng không? Nhưng ngươi lại có biết hay không, trước mắt đã có một phó thống lĩnh tay nắm thực quyền không để ý chuyện quá khứ nhà chúng ta, chờ chuyện Vương gia vừa xong, tiểu cô ngươi gật đầu một cái, là có thể gả qua làm phó thống lĩnh phu nhân?”
Diêu Hạnh nghe được ngây người, tiếp theo sắc mặt nàng càng trắng bệch, vậy tất cả những gì nàng làm, có khác gì tên hề đâu?
"Lão nhị gia, mau, tìm một người gả nàng ra ngoài, thà rằng lễ vật ít, muốn hay không muốn, ta không muốn nhìn nàng ở nhà này nữa."
Đúng lúc này, Diêu tổ phụ vỗ vỗ tàn thuốc trên người, sau khi đi vào chỉ chỉ Diêu Hạnh, liền dặn dò một câu như vậy.
Diêu đại bá đi theo phía sau.
Thì ra lúc Diêu mẫu bảo Diêu Hạnh quỳ xuống, tiểu khuê nữ nhà Diêu nhị ca liền chạy đi mời Diêu tổ phụ cùng Diêu đại bá. Họ đã nghe nói một hồi bên ngoài cửa rồi.
Nghe được Diêu tổ phụ nói, sắc mặt Diêu Hạnh trắng bệch.
Diêu mẫu gật gật đầu, đáp ứng lời của Diêu tổ phụ, sau đó cúi đầu nói với Diêu Hạnh: "Nếu ngươi đã khao khát Trần lão nhị như vậy, ngày mai ta sẽ cho người đi thăm dò ý của Trần gia, nếu bọn họ đồng ý, chọn ngày ngươi liền gả qua đi.”
Diêu tổ phụ ừ một tiếng: "Phải nhanh, Trần gia bên kia nếu ậm ừ không đồng ý, thì bỏ đi, tìm một nhà khác! Phải có thể quản được nó!”
Diêu đại tẩu làm sao nghe không ra, đây là trong nhà muốn từ bỏ nữ nhi của nàng ấy đây mà, nàng ấy vội vàng cầu khẩn nói: "Tổ phụ, mẫu thân, hay là giữ Hạnh Tử ở nhà dạy dỗ lại?”
Diêu mẫu hất hất tay: "Dạy cái gì? Không dạy nữa, chui vào đầu sừng trâu, nói cái gì nghe cũng không lọt, con là vì muốn nó tốt, nó còn tưởng con đang hại nó ấy." Thay vì để ở nhà chọc giận người trong nhà, không bằng thả ra ngoài chọc giận người khác. Vừa hay, nàng nhìn Trần gia làm mưa làm gió cũng không vừa mắt!
Diêu Hạnh giờ phút này, đang vui mừng vì được như ý nguyện, còn có một chút lo lắng, nhưng lo lắng này cũng không nhiều. Nàng nghĩ, đừng nhìn tổ mẫu và thái tổ phụ nói tuyệt tình như vậy, chờ nàng đứng vững gót chân ở Trần gia, mang thêm chút hậu lễ trở về nhà mẹ đẻ vài lần, tức giận sẽ tiêu tan. Nàng cũng là hết cách, Trần gia là đối tượng có điều kiện tốt nhất nàng có thể với tới rồi. Sau này từ từ nói ra, bọn họ sẽ hiểu thôi.
Việc này gần kết thúc, ngay khi mọi người cho rằng kết thúc chuẩn bị giải tán, Diêu mẫu trầm mặc một hồi cả người chấn động, giống như là bị người đả thông nhậm đốc nhị mạch.
Chỉ thấy bà dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía Diêu Hạnh: "Lão nương lần đầu tiên nhìn nhầm rồi, không nghĩ rằng ngươi chẳng những ích kỷ, còn rất lợi hại." Bà vẫn biết đại tôn nữ này rất lợi hại, còn có chút ích kỷ.
Diêu Hạnh mở to đôi mắt to: "Tổ mẫu, người nói cái gì vậy?" Cần này tuổi, suy nghĩ nhiều hơn cho bản thân là sai sao?
Diêu mẫu cười lạnh: "Ngươi vẫn luôn tố cáo chúng ta thiên vị tiểu cô ngươi sao, không phải là so sánh mình với tiểu cô ngươi sao. Ta nói thật cho ngươi biết, ngươi không thể so sánh được. Chỉ nói về đức tính này của ngươi, ta hiện tại dám khẳng định, đời này ngươi xu nịnh cũng không đuổi kịp tiểu cô ngươi!”
Diêu Xuân Noãn nhỏ mồ hôi, nàng không nghĩ tới nàng ở trong mắt mẫu thân là một con người hoàn mỹ như vậy.
Diêu Hạnh không tin, nếu nói lúc trước, lúc tiểu cô gả vào Vương gia, khẳng định nàng không thể so sánh được là đúng. Nhưng hiện tại đã ly thân, nàng lại bê bối thanh danh, tứ thể bất cần ngũ cốc bất phân, ngay cả việc nhà cũng làm không xong, nàng không tin cả đời cũng không sánh bằng.
"Chỉ sợ ở trong lòng ngươi, tiểu cô ngươi hiện giờ không có giá trị gì nữa, cũng chỉ xứng gả cho loại nam nhân trong miệng đại cô bà của ngươi đúng không? Nhưng ngươi lại có biết hay không, trước mắt đã có một phó thống lĩnh tay nắm thực quyền không để ý chuyện quá khứ nhà chúng ta, chờ chuyện Vương gia vừa xong, tiểu cô ngươi gật đầu một cái, là có thể gả qua làm phó thống lĩnh phu nhân?”
Diêu Hạnh nghe được ngây người, tiếp theo sắc mặt nàng càng trắng bệch, vậy tất cả những gì nàng làm, có khác gì tên hề đâu?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.