[Chạy Nạn Làm Giàu] Sau Khi Bị Lưu Đày, Ta Giật Dây Cấp Trên Tạo Phản
Chương 15: Lang Quân Cũ Anh Tuấn Nhưng Nàng Không Thể Nào Nhai Lại Cỏ, Nàng Thề Đấy! (3)
Lạc Vũ Thu Hàn
21/09/2023
Nhóm Dịch: Tuyết Lạc Sơn Trang
Nghe nói như thế, Diêu Hạnh không phục lắm.
“Mỗi người đều có phúc của mình, con đừng không phục nữa.”
Diêu Hạnh Nhi khí khóc: "Có người mẹ như người sao? Hung hăng nói con gái ruột?”
Diêu đại tẩu thở dài: "Nếu con nói tiểu cô con như vậy thì vi nương cũng không còn gì để nói.” Diện mạo của người Diêu gia không kém, trong đó tiểu cô xinh đẹp nhất, cho dù như thế nào thì cũng có người bằng lòng giúp đỡ nàng. Nữ nhi Hạnh Tử mới mười lăm tuổi, dáng dấp không kém, phát triển hơn những cô nương trong thôn, nhưng dung mạo của nữ nhi so sánh với tiểu cô nàng đúng là có chút chênh lệch.
Nhưng tính tình này của nàng lại cực kỳ giống tiểu di. Xem ra sau này để nàng bớt đến nhà bà ngoại nàng mới được. Cuối cùng Diêu đại tẩu lắc đầu, trở về phòng nhìn nhi tử.
Không bao lâu sau, Diêu đại bá nói với nàng, nói đại lao bên kia đã chuẩn bị xong, nàng có thể đi thăm người của Vương gia.
Trước khi đi, Diêu mẫu cùng Diêu đại tẩu bận rộn hơn nửa ngày, làm một rổ bánh vừng, trong đó còn có thêm thịt băm và chút trứng gà, bổ sung năng lượng cho bọn họ. Hơn nữa ngay khi trước khi khởi hành bọn họ còn nấu một bát canh gừng lớn.
Lúc này Đại Đường Ca đi theo nàng. Đại Đường Ca là trưởng tử của Diêu đại bá, cộng thêm đầu óc linh hoạt nên được Diêu tổ phụ và Diêu đại bá bồi dưỡng thành dê đầu đàn của thế hệ trẻ Diêu gia. Hắn ta là người luôn khéo đưa đẩy, có hắn ta đi cùng thì rất thích hợp.
Sáng sớm bọn họ xuất phát, ngồi xe lừa trong thôn đến thành. Trên đường đi, có thẩm tử hiếu kì hỏi bọn họ đi đâu. Đại Đường Ca tiếp lời, đồng thời cùng những đại nương tán gẫu. Không bao lâu, mọi người trong xe lừa đều biết chuyện Diêu Xuân Noãn đã làm một ít đồ ăn đồ uống vào đại lao thăm hỏi người nhà trượng phu cũ của Vương gia.
Hương thân hương lý coi trọng nhất nhân tình. Làm được ở mặt này người đời sẽ không quá nghiêm khắc. Dường như bọn họ đã hiểu ra sự bất đắc dĩ và khó xử của Diêu Xuân Noãn, có chút tán thưởng nàng sống có tình có nghĩa.
Diêu Xuân Noãn ra vẻ xấu hổ nhận hết những lời trấn an ca tụng của những người này.
Vào trong thành, hai huynh muội bọn họ đi thẳng đến đại lao.
Bởi vì trước đó có chuẩn bị, quan sai cũng không làm khó, người cầm đầu trực tiếp dẫn bọn họ vào.
Diêu Xuân Noãn mang theo chiếc giỏ đi sau cùng, càng đi vào bên trong đại lao càng âm u ẩm ướt, trong mũi còn tràn ngập mùi nấm mốc, thậm chí dường như nàng còn nghe được âm thanh chít chít của vật nhỏ đáng yêu nào đó! Diêu Xuân Noãn thầm cảm thấy may mắn không gì sánh được vì người nhà đưa nàng ra ngoài. Ngồi tù ở nơi này, ngày ngày làm bạn với vật nhỏ đáng yêu nàng không làm được đâu.
Bảy quẹo tám rẽ đi một lúc rồi cũng đến, chỉ nghe quan sai kia nói: "Người ở đây, các người nhanh lên!”
“Tạ ơn Soa đại ca.” Đại Đường Ca vội vàng cười cảm ơn quan sai, lại ra hiệu cho Diêu Xuân Noãn, sau đó cùng người khác đi ra ngoài, để lại không gian cho nàng. Đi ra rồi còn nghe thấy Đại Đường Ca nàng nói hắn ta đã đặt thịt rượu gì đó ở quán rượu Minh Nguyệt rồi.
Đại lao này phân ra lao nam nữ, hiện tại nàng ở lao nam, nơi giam giữ nam đinh Vương gia.
Động tĩnh của bọn họ lần này khá lớn, đương nhiên phạm nhân xung quanh chú ý rồi.
Nàng vừa nặng nề đặt giỏ trúc trong tay xuống, thấy Vương Lãng đi ra, lạnh lùng nhìn nàng: "Ngươi tới làm gì?”
Vương Triều đệ đệ Vương Lãng theo sát phía sau, Vương Phụ và Vương đại ca chính ngồi dựa vào trên tường, không nhúc nhích, nhưng nhìn về phía ngoài.
Diêu Xuân Noãn nhìn lướt qua lang quân dù tinh thần sa sút cũng không giấu được vẻ anh tuấn thiếu niên, trong lòng chậc chậc, đáng thương quá ta, biến cố xảy đến, quý công tử biến thành tù nhân.
“Tới thăm các người một chút.”
Vương Triều là tiểu bá vương, tính tình nóng nảy, ngay sau đó nói: "Ngươi là đến để cười chúng ta sao?”
Hắn ta có ý kiến lớn với nhị tẩu này, nhà bọn họ vừa khó khăn, nàng đã hòa ly với nhị ca hắn, rõ ràng không kịp chờ đợi để phủi sạch quan hệ với Vương gia. Quả nhiên là loại người nịnh nọt, cũng không nghĩ đến sao lúc đầu mặt dày đòi cưới nhị gia hắn như thế nào! Nếu như Vương gia bọn hắn có thể qua một kiếp này, nhất định phải cho nàng ta hiểu nước đổ khó hốt là như thế nào! Hắn ta tức giận nghĩ.
Nghe nói như thế, Diêu Hạnh không phục lắm.
“Mỗi người đều có phúc của mình, con đừng không phục nữa.”
Diêu Hạnh Nhi khí khóc: "Có người mẹ như người sao? Hung hăng nói con gái ruột?”
Diêu đại tẩu thở dài: "Nếu con nói tiểu cô con như vậy thì vi nương cũng không còn gì để nói.” Diện mạo của người Diêu gia không kém, trong đó tiểu cô xinh đẹp nhất, cho dù như thế nào thì cũng có người bằng lòng giúp đỡ nàng. Nữ nhi Hạnh Tử mới mười lăm tuổi, dáng dấp không kém, phát triển hơn những cô nương trong thôn, nhưng dung mạo của nữ nhi so sánh với tiểu cô nàng đúng là có chút chênh lệch.
Nhưng tính tình này của nàng lại cực kỳ giống tiểu di. Xem ra sau này để nàng bớt đến nhà bà ngoại nàng mới được. Cuối cùng Diêu đại tẩu lắc đầu, trở về phòng nhìn nhi tử.
Không bao lâu sau, Diêu đại bá nói với nàng, nói đại lao bên kia đã chuẩn bị xong, nàng có thể đi thăm người của Vương gia.
Trước khi đi, Diêu mẫu cùng Diêu đại tẩu bận rộn hơn nửa ngày, làm một rổ bánh vừng, trong đó còn có thêm thịt băm và chút trứng gà, bổ sung năng lượng cho bọn họ. Hơn nữa ngay khi trước khi khởi hành bọn họ còn nấu một bát canh gừng lớn.
Lúc này Đại Đường Ca đi theo nàng. Đại Đường Ca là trưởng tử của Diêu đại bá, cộng thêm đầu óc linh hoạt nên được Diêu tổ phụ và Diêu đại bá bồi dưỡng thành dê đầu đàn của thế hệ trẻ Diêu gia. Hắn ta là người luôn khéo đưa đẩy, có hắn ta đi cùng thì rất thích hợp.
Sáng sớm bọn họ xuất phát, ngồi xe lừa trong thôn đến thành. Trên đường đi, có thẩm tử hiếu kì hỏi bọn họ đi đâu. Đại Đường Ca tiếp lời, đồng thời cùng những đại nương tán gẫu. Không bao lâu, mọi người trong xe lừa đều biết chuyện Diêu Xuân Noãn đã làm một ít đồ ăn đồ uống vào đại lao thăm hỏi người nhà trượng phu cũ của Vương gia.
Hương thân hương lý coi trọng nhất nhân tình. Làm được ở mặt này người đời sẽ không quá nghiêm khắc. Dường như bọn họ đã hiểu ra sự bất đắc dĩ và khó xử của Diêu Xuân Noãn, có chút tán thưởng nàng sống có tình có nghĩa.
Diêu Xuân Noãn ra vẻ xấu hổ nhận hết những lời trấn an ca tụng của những người này.
Vào trong thành, hai huynh muội bọn họ đi thẳng đến đại lao.
Bởi vì trước đó có chuẩn bị, quan sai cũng không làm khó, người cầm đầu trực tiếp dẫn bọn họ vào.
Diêu Xuân Noãn mang theo chiếc giỏ đi sau cùng, càng đi vào bên trong đại lao càng âm u ẩm ướt, trong mũi còn tràn ngập mùi nấm mốc, thậm chí dường như nàng còn nghe được âm thanh chít chít của vật nhỏ đáng yêu nào đó! Diêu Xuân Noãn thầm cảm thấy may mắn không gì sánh được vì người nhà đưa nàng ra ngoài. Ngồi tù ở nơi này, ngày ngày làm bạn với vật nhỏ đáng yêu nàng không làm được đâu.
Bảy quẹo tám rẽ đi một lúc rồi cũng đến, chỉ nghe quan sai kia nói: "Người ở đây, các người nhanh lên!”
“Tạ ơn Soa đại ca.” Đại Đường Ca vội vàng cười cảm ơn quan sai, lại ra hiệu cho Diêu Xuân Noãn, sau đó cùng người khác đi ra ngoài, để lại không gian cho nàng. Đi ra rồi còn nghe thấy Đại Đường Ca nàng nói hắn ta đã đặt thịt rượu gì đó ở quán rượu Minh Nguyệt rồi.
Đại lao này phân ra lao nam nữ, hiện tại nàng ở lao nam, nơi giam giữ nam đinh Vương gia.
Động tĩnh của bọn họ lần này khá lớn, đương nhiên phạm nhân xung quanh chú ý rồi.
Nàng vừa nặng nề đặt giỏ trúc trong tay xuống, thấy Vương Lãng đi ra, lạnh lùng nhìn nàng: "Ngươi tới làm gì?”
Vương Triều đệ đệ Vương Lãng theo sát phía sau, Vương Phụ và Vương đại ca chính ngồi dựa vào trên tường, không nhúc nhích, nhưng nhìn về phía ngoài.
Diêu Xuân Noãn nhìn lướt qua lang quân dù tinh thần sa sút cũng không giấu được vẻ anh tuấn thiếu niên, trong lòng chậc chậc, đáng thương quá ta, biến cố xảy đến, quý công tử biến thành tù nhân.
“Tới thăm các người một chút.”
Vương Triều là tiểu bá vương, tính tình nóng nảy, ngay sau đó nói: "Ngươi là đến để cười chúng ta sao?”
Hắn ta có ý kiến lớn với nhị tẩu này, nhà bọn họ vừa khó khăn, nàng đã hòa ly với nhị ca hắn, rõ ràng không kịp chờ đợi để phủi sạch quan hệ với Vương gia. Quả nhiên là loại người nịnh nọt, cũng không nghĩ đến sao lúc đầu mặt dày đòi cưới nhị gia hắn như thế nào! Nếu như Vương gia bọn hắn có thể qua một kiếp này, nhất định phải cho nàng ta hiểu nước đổ khó hốt là như thế nào! Hắn ta tức giận nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.