[Chạy Nạn Làm Giàu] Sau Khi Bị Lưu Đày, Ta Giật Dây Cấp Trên Tạo Phản
Chương 41: Ngụy Thu Du, Ngươi Vẫn Ngu Xuẩn Ác Độc Như Ngày Nào (2)
Lạc Vũ Thu Hàn
26/09/2023
Nhóm Dịch: Tuyết Lạc Sơn Trang
Lời nói này hoàn toàn giống lời đại phu lần trước nàng đi khám!
Đám người cả kinh, được chứ, khối thịt trong bụng của Diêu Xuân Noãn cũng thật hung ác, hoặc là cùng chết, hoặc là sau này nàng sẽ không thể sinh con được nữa, dù sao thì cũng không thể bỏ nó!
“Đứa con đáng thương của ta.”
Diêu mẫu khóc lớn tiếng.
Vương Lãng thả mí mắt, xem ra Diêu Xuân Noãn phải đi lưu đày là sự thật.
Dù sao trái là một con đường chết, phải một cũng là con đường chết, khác nhau ở chỗ sẩy thai có thể lập tức chết, còn lưu đày thì sẽ sống được lâu hơn một chút.
Hắn có thể đoán được lựa chọn của người bên gối mình, chắc chắn chết tử tế không bằng còn sống, nếu chết muộn một ngày thì còn một ngày.
Nhưng hắn cảm thấy nghi ngờ, kiếp trước hoàn toàn không như thế, sau này nàng sẽ có hai đứa con nữa, theo lý mà nói thì nàng bỏ cái thai này sẽ rất thuận lợi.
Đại nhân phủ nha bất đắc dĩ, Diêu thị này thật là xui xẻo, lần này hắn ta cũng không cần làm khó, cứ đi lưu đày là được.
Đặng phó thống lĩnh cũng lắc đầu trong lòng, xem ra bọn họ thật sự là hữu duyên vô phận, tất cả những chuyện xảy ra với nàng đều không phải do con người làm ra.
Diêu Xuân Noãn rất bình tĩnh mà đón nhận kết quả này, trong lòng lại tràn đầy sự phẫn nộ và ấm ức.
Đây là chủng loại biến dị gì chứ, nội dung cốt truyện này còn có thể sụp đổ đến mức này sao?
Nguyên chủ nạo thai thì không sao, đến phiên nàng, chỉ muốn phá mà cũng không được sao?
Một người phụ nữ có thai, lưu đày hơn 1000km, nàng còn có thể sống sao?
Đây rõ ràng là Ngụy Thu Du muốn mạng của nàng mà!
Diêu Xuân Noãn đột nhiên cảm thấy đánh hai cái vẫn quá nhẹ.
Cho tới nay, nàng cũng chỉ muốn trải qua cuộc sống của mình thật tốt mà thôi, thế nhưng bởi vì tiện nhân Ngụy Thu Du kia mà cuộc sống của nàng bị nàng ta hủy hết lần này đến lần khác!
Nếu đã như vậy, vậy thì tới đi, cùng làm nhau tổn thương!
Mắt của Diêu Xuân Noãn lập tức bốc cháy lên lửa nóng hừng hực.
Nàng chậm rãi nói vào thời khắc khép lại vụ án: "Thật ra ta cảm thấy có chuyện rất kỳ quái từ đầu đến cuối.”
Xét thấy nàng xui xẻo, cuối cùng thì lần này cũng không có ai lên tiếng ngắt lời của nàng.
“Có phải là rất khó xem hỉ mạch của ta đúng không?”
Diêu Xuân Noãn hỏi hai lão đại phu kia.
Hai lão đại phu gật đầu: "Đúng vậy, nếu là 5 ngày trước thì chắc chắn là không thể xem được.”
Diêu Xuân Noãn lại hỏi: "Như vậy đi, có thể thông qua tư thế đi bộ để đoán ra ta đang mang thai không?”
Hai lão đại phu lắc đầu: "Nếu là bà đỡ có chút kinh nghiệm thì có thể, nhưng ngươi chỉ mới có trong thời gian ngắn ngủi như vậy, hoàn toàn không thể nhận ra.”
“Vậy ta không hiểu rồi, cuối cùng thig Ngụy Thu Du ngươi thông qua đường tắt nào mà biết ta mang thai? Lần cuối cùng ta gặp ngươi là vào sáu đến bảy ngày trước? Đừng nói là có người quan sát ta rồi sau đó phát hiện ta mang thai rồi nói cho ngươi, phải biết là ngươi còn không nhận được bức thư nào chứ đừng nói là có người đến thăm.”
Cả nhà Ngụy bà tử rất sợ, Ngụy Thu Du ở đại lao, bọn họ chưa từng đến thăm.
A, thật ra là đã đến thăm một lần, ngày thứ hai sau khi đi thăm lao trở về, nhưng bọn họ còn không sờ được vào cánh cửa đại môn.
Người Ngụy gia không có bản lĩnh gì, lại thích tài keo kiệt, không nỡ lấy tiền thu xếp, nhóm trông coi để ý đến bọn họ mới lạ.
Lời nói này hoàn toàn giống lời đại phu lần trước nàng đi khám!
Đám người cả kinh, được chứ, khối thịt trong bụng của Diêu Xuân Noãn cũng thật hung ác, hoặc là cùng chết, hoặc là sau này nàng sẽ không thể sinh con được nữa, dù sao thì cũng không thể bỏ nó!
“Đứa con đáng thương của ta.”
Diêu mẫu khóc lớn tiếng.
Vương Lãng thả mí mắt, xem ra Diêu Xuân Noãn phải đi lưu đày là sự thật.
Dù sao trái là một con đường chết, phải một cũng là con đường chết, khác nhau ở chỗ sẩy thai có thể lập tức chết, còn lưu đày thì sẽ sống được lâu hơn một chút.
Hắn có thể đoán được lựa chọn của người bên gối mình, chắc chắn chết tử tế không bằng còn sống, nếu chết muộn một ngày thì còn một ngày.
Nhưng hắn cảm thấy nghi ngờ, kiếp trước hoàn toàn không như thế, sau này nàng sẽ có hai đứa con nữa, theo lý mà nói thì nàng bỏ cái thai này sẽ rất thuận lợi.
Đại nhân phủ nha bất đắc dĩ, Diêu thị này thật là xui xẻo, lần này hắn ta cũng không cần làm khó, cứ đi lưu đày là được.
Đặng phó thống lĩnh cũng lắc đầu trong lòng, xem ra bọn họ thật sự là hữu duyên vô phận, tất cả những chuyện xảy ra với nàng đều không phải do con người làm ra.
Diêu Xuân Noãn rất bình tĩnh mà đón nhận kết quả này, trong lòng lại tràn đầy sự phẫn nộ và ấm ức.
Đây là chủng loại biến dị gì chứ, nội dung cốt truyện này còn có thể sụp đổ đến mức này sao?
Nguyên chủ nạo thai thì không sao, đến phiên nàng, chỉ muốn phá mà cũng không được sao?
Một người phụ nữ có thai, lưu đày hơn 1000km, nàng còn có thể sống sao?
Đây rõ ràng là Ngụy Thu Du muốn mạng của nàng mà!
Diêu Xuân Noãn đột nhiên cảm thấy đánh hai cái vẫn quá nhẹ.
Cho tới nay, nàng cũng chỉ muốn trải qua cuộc sống của mình thật tốt mà thôi, thế nhưng bởi vì tiện nhân Ngụy Thu Du kia mà cuộc sống của nàng bị nàng ta hủy hết lần này đến lần khác!
Nếu đã như vậy, vậy thì tới đi, cùng làm nhau tổn thương!
Mắt của Diêu Xuân Noãn lập tức bốc cháy lên lửa nóng hừng hực.
Nàng chậm rãi nói vào thời khắc khép lại vụ án: "Thật ra ta cảm thấy có chuyện rất kỳ quái từ đầu đến cuối.”
Xét thấy nàng xui xẻo, cuối cùng thì lần này cũng không có ai lên tiếng ngắt lời của nàng.
“Có phải là rất khó xem hỉ mạch của ta đúng không?”
Diêu Xuân Noãn hỏi hai lão đại phu kia.
Hai lão đại phu gật đầu: "Đúng vậy, nếu là 5 ngày trước thì chắc chắn là không thể xem được.”
Diêu Xuân Noãn lại hỏi: "Như vậy đi, có thể thông qua tư thế đi bộ để đoán ra ta đang mang thai không?”
Hai lão đại phu lắc đầu: "Nếu là bà đỡ có chút kinh nghiệm thì có thể, nhưng ngươi chỉ mới có trong thời gian ngắn ngủi như vậy, hoàn toàn không thể nhận ra.”
“Vậy ta không hiểu rồi, cuối cùng thig Ngụy Thu Du ngươi thông qua đường tắt nào mà biết ta mang thai? Lần cuối cùng ta gặp ngươi là vào sáu đến bảy ngày trước? Đừng nói là có người quan sát ta rồi sau đó phát hiện ta mang thai rồi nói cho ngươi, phải biết là ngươi còn không nhận được bức thư nào chứ đừng nói là có người đến thăm.”
Cả nhà Ngụy bà tử rất sợ, Ngụy Thu Du ở đại lao, bọn họ chưa từng đến thăm.
A, thật ra là đã đến thăm một lần, ngày thứ hai sau khi đi thăm lao trở về, nhưng bọn họ còn không sờ được vào cánh cửa đại môn.
Người Ngụy gia không có bản lĩnh gì, lại thích tài keo kiệt, không nỡ lấy tiền thu xếp, nhóm trông coi để ý đến bọn họ mới lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.