[Chạy Nạn - Làm Giàu] Trước Hòa Ly, Ta Âm Thầm Lấy Đi Đồ Cực Phẩm Nhà Chồng
Chương 41: Đánh Một Trận (1)
Hương Diệc
05/03/2024
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đồ đạc trong phòng này đã ít lại còn tồi tàn, nói khó nghe chút thì đống y phục này làm đế giày bà ấy còn chê nát.
Thôi bỏ đi, mấy đồ này cũng không cần làm gì.
Chờ sau khi trở về, bà ấy lấy chút vải bố may xiêm y cho ba mẫu tử các nàng vậy.
Coi như tam thẩm bà ấy tặng chút đồ coi như trước đây thêm chút đồ tư trang, với lại tặng hài tử chút lễ chào mừng hài tử ra đời vậy.
Trong khi Mã thị đang xem xét thì Hoàng thị và một số người bà ấy dẫn tới cũng đi theo phía sau.
Sau khi nhìn rõ đồ đạc bên trong phòng Lý Viên, bọn họ cũng không biết nên nói cái gì nữa.
Nhà họ Lưu giàu có có tiếng ở Thủy Vân thôn, ai ai cũng đều biết, ai ngờ đâu bọn họ lại cư nhiên đối xử khắc nghiệt với tẩu tử như vậy?
Hồi trước khi các bà nhìn thấy Lý Viên cùng hài tử mặc y phục tồi tàn như vậy, trong lòng còn cảm thấy hết sức kỳ lạ.
Ban đầu Lý Viên giải thích nói bởi vì phải làm ruộng nên không nên mặc đồ mới.
Đứa nhỏ mặc áo rách là bởi vẫn còn nhỏ, lớn nhanh, lại phải đi theo làm việc cho nên quần áo mới chóng rách đến vậy.
Ai có thể ngờ đến sau lưng lại là sự tình như vậy, quả thực quá độc ác!
"Viên nương, tam thẩm thấy sau khi rời khỏi chỗ này, sau này sẽ là một khởi đầu mới. Nếu đã là khởi đầu mới, mấy thứ y phục chăn đệm này cũng phải xài đồ mới mới được. Chúng ta không cần những thứ kia nữa, khi trở về tam thẩm sẽ lấy vải bố làm quần áo mới cho các ngươi."
Lăng thị cũng gật đầu:
"Nếu tam thẩm ngươi đã làm y phục mới rồi thì bá nương sẽ làm chăn đệm mới cho ngươi, coi như là hồi đó thêm đồ tư trang cho ngươi."
Liễu Mi là tẩu tử, nghe thấy nói muốn làm chăn đệm mới, trong lòng tính toán một phen, đoán chắc mẩm thế nào cũng phải tốn hàng trăm văn tiền, trong lòng có chút không vui.
Nhưng khi nghe mẹ chồng nói là đồ tư trang cho hồi đó, cũng không nói gì.
Hồi nàng ấy gả vào cửa, chi thứ hai còn chưa bị phân ra.
Hiện tại thấy Lý Viên trở nên như vậy, trong lòng nàng ấy cũng không dễ chịu.
Bởi vì không cần thu thập cái gì, sau khi Lăng thị và Mã thị bàn bạc xong, cuối cùng để Liễu Mi chạy đi tìm Lý đại cô mượn chăn đệm.
Sau khi mượn được chăn đệm về, trời đã tối hẳn.
"Viên nương, hiện tại ngươi mới sinh non, không nên ra gió. Tuy nói dân quê chúng ta không chú trọng nhiều như vậy, nhưng dù sao tình huống hiện tại của ngươi cũng đặc biệt. Bá nương cùng thẩm ngươi sẽ quấn chăn cho ngươi, mang ngươi đến nhà lý trưởng Thủy Vân thôn của các ngươi trước. Chờ đến khi thấy Lưu Đông Sinh rồi thì các ngươi ký tên vào giấy hòa ly, sau đó chúng ta sẽ trực tiếp trở về."
"Được!"
Đồ đạc trong phòng này đã ít lại còn tồi tàn, nói khó nghe chút thì đống y phục này làm đế giày bà ấy còn chê nát.
Thôi bỏ đi, mấy đồ này cũng không cần làm gì.
Chờ sau khi trở về, bà ấy lấy chút vải bố may xiêm y cho ba mẫu tử các nàng vậy.
Coi như tam thẩm bà ấy tặng chút đồ coi như trước đây thêm chút đồ tư trang, với lại tặng hài tử chút lễ chào mừng hài tử ra đời vậy.
Trong khi Mã thị đang xem xét thì Hoàng thị và một số người bà ấy dẫn tới cũng đi theo phía sau.
Sau khi nhìn rõ đồ đạc bên trong phòng Lý Viên, bọn họ cũng không biết nên nói cái gì nữa.
Nhà họ Lưu giàu có có tiếng ở Thủy Vân thôn, ai ai cũng đều biết, ai ngờ đâu bọn họ lại cư nhiên đối xử khắc nghiệt với tẩu tử như vậy?
Hồi trước khi các bà nhìn thấy Lý Viên cùng hài tử mặc y phục tồi tàn như vậy, trong lòng còn cảm thấy hết sức kỳ lạ.
Ban đầu Lý Viên giải thích nói bởi vì phải làm ruộng nên không nên mặc đồ mới.
Đứa nhỏ mặc áo rách là bởi vẫn còn nhỏ, lớn nhanh, lại phải đi theo làm việc cho nên quần áo mới chóng rách đến vậy.
Ai có thể ngờ đến sau lưng lại là sự tình như vậy, quả thực quá độc ác!
"Viên nương, tam thẩm thấy sau khi rời khỏi chỗ này, sau này sẽ là một khởi đầu mới. Nếu đã là khởi đầu mới, mấy thứ y phục chăn đệm này cũng phải xài đồ mới mới được. Chúng ta không cần những thứ kia nữa, khi trở về tam thẩm sẽ lấy vải bố làm quần áo mới cho các ngươi."
Lăng thị cũng gật đầu:
"Nếu tam thẩm ngươi đã làm y phục mới rồi thì bá nương sẽ làm chăn đệm mới cho ngươi, coi như là hồi đó thêm đồ tư trang cho ngươi."
Liễu Mi là tẩu tử, nghe thấy nói muốn làm chăn đệm mới, trong lòng tính toán một phen, đoán chắc mẩm thế nào cũng phải tốn hàng trăm văn tiền, trong lòng có chút không vui.
Nhưng khi nghe mẹ chồng nói là đồ tư trang cho hồi đó, cũng không nói gì.
Hồi nàng ấy gả vào cửa, chi thứ hai còn chưa bị phân ra.
Hiện tại thấy Lý Viên trở nên như vậy, trong lòng nàng ấy cũng không dễ chịu.
Bởi vì không cần thu thập cái gì, sau khi Lăng thị và Mã thị bàn bạc xong, cuối cùng để Liễu Mi chạy đi tìm Lý đại cô mượn chăn đệm.
Sau khi mượn được chăn đệm về, trời đã tối hẳn.
"Viên nương, hiện tại ngươi mới sinh non, không nên ra gió. Tuy nói dân quê chúng ta không chú trọng nhiều như vậy, nhưng dù sao tình huống hiện tại của ngươi cũng đặc biệt. Bá nương cùng thẩm ngươi sẽ quấn chăn cho ngươi, mang ngươi đến nhà lý trưởng Thủy Vân thôn của các ngươi trước. Chờ đến khi thấy Lưu Đông Sinh rồi thì các ngươi ký tên vào giấy hòa ly, sau đó chúng ta sẽ trực tiếp trở về."
"Được!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.