[Chạy Nạn - Làm Giàu] Trước Hòa Ly, Ta Âm Thầm Lấy Đi Đồ Cực Phẩm Nhà Chồng
Chương 7: Hãy Để Hắn Nhanh Chóng Đến Thu Dọn Xác Ta (3)
Hương Diệc
05/03/2024
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nếu bà ta thấy bánh của mình mỏng và nhỏ đi, trong khi bánh của nguyên chủ hoặc con cái lớn và dày hơn, thì sáng hôm đó cả ba mẹ con đều không có cơm ăn, phải nhịn đói.
Nếu bà ta thấy bánh của mình không thay đổi, nhưng bánh của mẹ con ba người trông có vẻ to hơn hoặc dày hơn, thì chắc chắn ngày hôm sau khẩu phần ăn sẽ ít đi.
Lúc này, Lý Viên nhìn nửa miếng bánh trong lòng bàn tay của Đại Nha, không nhịn được đỏ mắt
Nàng muốn nói gì đó nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
"Mẫu thân, người sao vậy, có chỗ nào đau không? Người đừng khóc, con đi cầu xin nội tổ mẫu để bà cho tiền, con sẽ giúp người mời đại phu..."
Đại Nha nói xong, nhét bánh vào tay Lý Viên, quay người định chạy ra ngoài.
Lý Viên vẫn chưa ngồi dậy được, vươn tay nắm lấy tay nhóc ấy: "Đại Nha, đợi đã, mẫu thân không sao!"
Nàng muốn đi khám đại phu nhưng nàng biết bà lão Lưu sẽ không bao giờ bỏ tiền ra mời đại phu cho nàng.
Có khi còn mong nàng chết sớm hơn.
Đại Nha đi cầu xin thì không những không có tác dụng mà còn bị đánh mắng.
Trước đây, bà lão Lưu đã bị nhóc ấy làm cho mất mặt, chắc chắn bà ta sẽ trút giận lên đứa trẻ.
Nghĩ đến đây, nàng lại vội vàng nói: "Đại Nha, con đi xem Nhị Nha ở đâu, mẫu thân không sao, con đừng lo. Mẫu thân chỉ là nghĩ đến những gì nội tổ mẫu con đã nói trước đây, bà ấy muốn phụ thân con bỏ ta, rồi tìm cho các con một kế mẫu."
Đại Nha là một đứa trẻ sớm đã trưởng thành, biết thế nào là “bỏ”, cũng biết thế nào là kế mẫu.
Nghe thấy những lời này, toàn thân nhóc ấy cứng đờ, nước mắt càng tuôn ra như suối.
“Mẫu thân…”
Lý Viên nhìn thấy sự sợ hãi và cầu xin trong mắt nhóc ấy.
Nhóc ấy không muốn mẫu thân mình rời đi, cũng không muốn có kế mẫu.
"Đại Nha ngoan, đừng sợ. Mẫu thân không thể ở lại nhà này nữa nhưng dù ta có rời đi, ta cũng sẽ dẫn theo con và Nhị Nha đi. Phụ thân con muốn lấy nương tử thì lấy, không liên quan đến chúng ta. Nhưng họ muốn đuổi ta đi như thế này, không dễ dàng như vậy đâu! Nội tổ mẫu con hại ta không thể có con nữa, về sau không thể sinh con được, chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua. Đại Nha, con đi tìm Nhị Nha rồi đi nhà đại thẩm của con, nhờ bà ấy giúp đỡ tìm người đưa tin cho cữu con, nói là mẫu thân con sắp bị nhà họ Lưu hại chết, bảo cữu con mau đến thu dọn xác cho ta."
Đại Nha nghe vậy, ngẩn ra một lúc, sau đó lại nhìn mẫu thân mình với vẻ do dự, lần nữa xác nhận: "Tìm cữu con đến sao?"
“Đúng!”
Nguyên chủ thời thơ ấu lớn lên trong một gia đình khá giả, phụ thân nàng là một người có học vấn trong khi mẫu thân sinh ra hai người con là nguyên chủ và đệ đệ Lý Quân.
Nếu bà ta thấy bánh của mình mỏng và nhỏ đi, trong khi bánh của nguyên chủ hoặc con cái lớn và dày hơn, thì sáng hôm đó cả ba mẹ con đều không có cơm ăn, phải nhịn đói.
Nếu bà ta thấy bánh của mình không thay đổi, nhưng bánh của mẹ con ba người trông có vẻ to hơn hoặc dày hơn, thì chắc chắn ngày hôm sau khẩu phần ăn sẽ ít đi.
Lúc này, Lý Viên nhìn nửa miếng bánh trong lòng bàn tay của Đại Nha, không nhịn được đỏ mắt
Nàng muốn nói gì đó nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
"Mẫu thân, người sao vậy, có chỗ nào đau không? Người đừng khóc, con đi cầu xin nội tổ mẫu để bà cho tiền, con sẽ giúp người mời đại phu..."
Đại Nha nói xong, nhét bánh vào tay Lý Viên, quay người định chạy ra ngoài.
Lý Viên vẫn chưa ngồi dậy được, vươn tay nắm lấy tay nhóc ấy: "Đại Nha, đợi đã, mẫu thân không sao!"
Nàng muốn đi khám đại phu nhưng nàng biết bà lão Lưu sẽ không bao giờ bỏ tiền ra mời đại phu cho nàng.
Có khi còn mong nàng chết sớm hơn.
Đại Nha đi cầu xin thì không những không có tác dụng mà còn bị đánh mắng.
Trước đây, bà lão Lưu đã bị nhóc ấy làm cho mất mặt, chắc chắn bà ta sẽ trút giận lên đứa trẻ.
Nghĩ đến đây, nàng lại vội vàng nói: "Đại Nha, con đi xem Nhị Nha ở đâu, mẫu thân không sao, con đừng lo. Mẫu thân chỉ là nghĩ đến những gì nội tổ mẫu con đã nói trước đây, bà ấy muốn phụ thân con bỏ ta, rồi tìm cho các con một kế mẫu."
Đại Nha là một đứa trẻ sớm đã trưởng thành, biết thế nào là “bỏ”, cũng biết thế nào là kế mẫu.
Nghe thấy những lời này, toàn thân nhóc ấy cứng đờ, nước mắt càng tuôn ra như suối.
“Mẫu thân…”
Lý Viên nhìn thấy sự sợ hãi và cầu xin trong mắt nhóc ấy.
Nhóc ấy không muốn mẫu thân mình rời đi, cũng không muốn có kế mẫu.
"Đại Nha ngoan, đừng sợ. Mẫu thân không thể ở lại nhà này nữa nhưng dù ta có rời đi, ta cũng sẽ dẫn theo con và Nhị Nha đi. Phụ thân con muốn lấy nương tử thì lấy, không liên quan đến chúng ta. Nhưng họ muốn đuổi ta đi như thế này, không dễ dàng như vậy đâu! Nội tổ mẫu con hại ta không thể có con nữa, về sau không thể sinh con được, chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua. Đại Nha, con đi tìm Nhị Nha rồi đi nhà đại thẩm của con, nhờ bà ấy giúp đỡ tìm người đưa tin cho cữu con, nói là mẫu thân con sắp bị nhà họ Lưu hại chết, bảo cữu con mau đến thu dọn xác cho ta."
Đại Nha nghe vậy, ngẩn ra một lúc, sau đó lại nhìn mẫu thân mình với vẻ do dự, lần nữa xác nhận: "Tìm cữu con đến sao?"
“Đúng!”
Nguyên chủ thời thơ ấu lớn lên trong một gia đình khá giả, phụ thân nàng là một người có học vấn trong khi mẫu thân sinh ra hai người con là nguyên chủ và đệ đệ Lý Quân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.