[Chạy Nạn - Làm Giàu] Trước Hòa Ly, Ta Âm Thầm Lấy Đi Đồ Cực Phẩm Nhà Chồng
Chương 29: Thư Sinh Bệnh Tật Tạ Nghiễn Chi (2)
Hương Diệc
05/03/2024
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Khi phụ thân của của Lý Viên qua đời, hai chị em vẫn còn nhỏ, không có phương tiện kiếm sống, hơn nữa lại có mẫu thân bị nằm liệt giường nên gia đình nợ nần chồng chất.
Lý Viên khi gả vào nhà họ Lưu đã nhận được sính lễ là tám lạng, nhưng của hồi môn chỉ có một chiếc kẹp tóc bằng đồng vô giá trị, thậm chí còn không có một chiếc chăn ga gối đệm mỏng chứ đừng nói đến một chiếc xô dành cho con cháu.
Lưu thị làm người xấu tính, thường lấy của hồi môn làm cớ.
Lúc này, miễn là có người nhà họ Lý thỉnh thoảng đến gặp nàng, hoặc mang đồ gì đó cho nàng đó, Lưu thị cũng sẽ không dám kiêu ngạo như vậy, cuộc sống của Lý Viên sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Nhưng Lý Quân còn trẻ, còn phải bận rộn kiếm tiền và chăm sóc mẫu thân ốm yếu nên không thể quan tâm hay lo lắng bên phía tỷ tỷ mình chút nào.
Còn thúc bá nhà ông bà của hai chị em thì dù thế nào đi nữa cũng chưa bao giờ quan tâm đến họ, kể cả quan tâm như những người thân bình thường cũng không có.
Trong hoàn cảnh như vậy, Lưu thị lại càng hung hãn và hèn hạ hơn, Lý Viên, người bị bà ta trấn áp nhiều năm, cảm giác như cột sống của mình bị xé toạc, thậm chí lưng không thể duỗi thẳng.
Ngay cả ngày Tết, nàng cũng không dám về vì sợ đệ đệ nhìn thấy nàng không được khỏe lại càng lo lắng.
Chuyện này đã diễn ra nhiều năm, đến khi mẫu thân mất, nàng cũng đã bị Lưu thị bào mòn, như chỉ còn lại một cái vỏ, không biết phải làm sao để chống cự.
Là bà con xa của nàng, trong mắt Lý đại cô nhìn trong mắt, lo lắng trong lòng, muốn giúp đỡ nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Tính tình Lý Viên từ nhỏ đã yếu đuối, không vững vàng được, người thân lại như vậy, là người ngoài như bà thì làm sao có thể giúp được?
Cuối cùng, tất cả những gì bà có thể làm là lén đưa một ít đồ ăn cho hai chị em khi thấy họ đói đến mức phải uống nước cầm hơi thôi.
Khi con của Lý Viên bị bệnh và Lưu thị không chịu mời đại phu đến thăm khám, bà đã cho nàng vay một số tiền nhưng không bao giờ đòi lại được.
Nhưng bây giờ bà rất vui mừng vì dường như Lý Viên đã có thể đứng dậy, ít nhất nàng biết rằng khi thất bại, thì nàng có thể nhờ Đại Nha gọi bà đi tìm Lý Quân.
Bà tin rằng chỉ cần Lý Viên có thể sống sót qua cơn nguy kịch sinh tử này và rời khỏi nhà họ Lưu, thì tương lai nàng sẽ ngày càng tốt hơn.
Cho dù thật sự không thể sống sót thì ít nhất Lý Quân cũng đến để giúp nhặt xác, sau đó lập kế hoạch cho tương lai của hai đứa trẻ.
Nếu không, dựa theo đức hạnh của Lưu thị, cho dù Lý Viên có chết cũng chẳng qua chỉ là một cỗ quan tài mỏng manh vội vã thôi.
Khi phụ thân của của Lý Viên qua đời, hai chị em vẫn còn nhỏ, không có phương tiện kiếm sống, hơn nữa lại có mẫu thân bị nằm liệt giường nên gia đình nợ nần chồng chất.
Lý Viên khi gả vào nhà họ Lưu đã nhận được sính lễ là tám lạng, nhưng của hồi môn chỉ có một chiếc kẹp tóc bằng đồng vô giá trị, thậm chí còn không có một chiếc chăn ga gối đệm mỏng chứ đừng nói đến một chiếc xô dành cho con cháu.
Lưu thị làm người xấu tính, thường lấy của hồi môn làm cớ.
Lúc này, miễn là có người nhà họ Lý thỉnh thoảng đến gặp nàng, hoặc mang đồ gì đó cho nàng đó, Lưu thị cũng sẽ không dám kiêu ngạo như vậy, cuộc sống của Lý Viên sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Nhưng Lý Quân còn trẻ, còn phải bận rộn kiếm tiền và chăm sóc mẫu thân ốm yếu nên không thể quan tâm hay lo lắng bên phía tỷ tỷ mình chút nào.
Còn thúc bá nhà ông bà của hai chị em thì dù thế nào đi nữa cũng chưa bao giờ quan tâm đến họ, kể cả quan tâm như những người thân bình thường cũng không có.
Trong hoàn cảnh như vậy, Lưu thị lại càng hung hãn và hèn hạ hơn, Lý Viên, người bị bà ta trấn áp nhiều năm, cảm giác như cột sống của mình bị xé toạc, thậm chí lưng không thể duỗi thẳng.
Ngay cả ngày Tết, nàng cũng không dám về vì sợ đệ đệ nhìn thấy nàng không được khỏe lại càng lo lắng.
Chuyện này đã diễn ra nhiều năm, đến khi mẫu thân mất, nàng cũng đã bị Lưu thị bào mòn, như chỉ còn lại một cái vỏ, không biết phải làm sao để chống cự.
Là bà con xa của nàng, trong mắt Lý đại cô nhìn trong mắt, lo lắng trong lòng, muốn giúp đỡ nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Tính tình Lý Viên từ nhỏ đã yếu đuối, không vững vàng được, người thân lại như vậy, là người ngoài như bà thì làm sao có thể giúp được?
Cuối cùng, tất cả những gì bà có thể làm là lén đưa một ít đồ ăn cho hai chị em khi thấy họ đói đến mức phải uống nước cầm hơi thôi.
Khi con của Lý Viên bị bệnh và Lưu thị không chịu mời đại phu đến thăm khám, bà đã cho nàng vay một số tiền nhưng không bao giờ đòi lại được.
Nhưng bây giờ bà rất vui mừng vì dường như Lý Viên đã có thể đứng dậy, ít nhất nàng biết rằng khi thất bại, thì nàng có thể nhờ Đại Nha gọi bà đi tìm Lý Quân.
Bà tin rằng chỉ cần Lý Viên có thể sống sót qua cơn nguy kịch sinh tử này và rời khỏi nhà họ Lưu, thì tương lai nàng sẽ ngày càng tốt hơn.
Cho dù thật sự không thể sống sót thì ít nhất Lý Quân cũng đến để giúp nhặt xác, sau đó lập kế hoạch cho tương lai của hai đứa trẻ.
Nếu không, dựa theo đức hạnh của Lưu thị, cho dù Lý Viên có chết cũng chẳng qua chỉ là một cỗ quan tài mỏng manh vội vã thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.