[Chạy Nạn-Làm Giàu] Vương Phi Bị Lưu Đày Sau Khi Mang Thai, Vương Gia Nổi Nóng
Chương 37: Bạo Động Trong Đoàn Dân Chạy Nạn 4
Tử Hư Ô Hữu Quân
03/09/2024
Tiếng bạo động của dân chạy nạn bên ngoài như vang bên tai, khi khoang xe của Chu Vân Thù và mọi người bị đâm mạnh từ bên ngoài, Chu Vân Thù nghe tiếng hí của con la, theo sự rung lắc của khoang xe, một tay nàng bám chặt lấy cửa sổ xe, tay kia ôm lấy bụng mình.
"Kít!"
Xe la lắc lư, từ chỗ càng xe truyền đến âm thanh dao kiếm va chạm.
Chu Vân Thù ngẩng đầu lên, một thanh đao dài xuyên qua tấm rèm che vừa dày vừa nặng, chém nó thành hai nửa, tiếp theo một khuôn mặt đẫm máu nhưng xa lạ xuất hiện trước mặt mấy người Chu Vân Thù.
Ngay khi Chu Vân Thù nhìn thấy khuôn mặt đó, nàng bám vào cửa sổ xe thẳng chân đá bay người đó ra ngoài, tiếp theo là nhát đao của Xuân Tước đề thêm vào, cùng với tiếng động thi thể rơi xuống đất.
Xuân Tước đá bay những kẻ chạy nạn muốn leo lên càng xe, kiểm soát con lừa, vung roi phóng như điên.
Tiếng khóc của Nguyên Nhã vang bên tai, Chu Vân Thù quay đầu lại, lập tức trông thấy Nguyên Lễ Nguyên Nghĩa núp trong lòng mẫu thân, mặt tái nhợt, Nguyên Nhã khóc lớn trong lòng Lý Giai Lan và Hi Hi đang cười với mình.
Chu Vân Thù nhìn vẻ mặt không sợ trời không sợ đất của nữ nhi mình, trông giống hệt phụ thân Cơ Sinh của cô bé.
Chu Vân Thù không rõ tình hình bên ngoài, nhưng tiếng gào thét đánh nhau trong đám dân chạy nạn dần dần biến mất bên tai theo tốc độ chạy nhanh của xe la.
Xuân Tước sợ bị người ta đuổi theo, sau khi lái xe la chạy hết tốc lực một canh giờ mới thả chậm tốc độ.
Lúc này trời đã tối, ngoài tiếng bánh xe la của họ lăn trên mặt đất, Chu Vân Thù không nghe thấy tiếng xe cộ hay vó ngựa nào khác.
Vì cuộc bạo động có thể là do con người gây ra này, bọn họ đã bị tách ra.
Vị trí Xuân Tước dừng xe la là bên bờ một con sông đã cạn khô.
Đống lửa được đốt lên, Chu Vân Thù bế nữ nhi mình xuống từ xe la, Lý Giai Lan và Phương Huệ Văn lần lượt bế ba hài tử Nguyên Nghĩa xuống.
Nguyên Nhã là bé mít ướt nhất trong nhà, sau khi xuống xe la cứ khóc đòi tổ mẫu và mẫu thân, không còn cách nào khác, Lý Giai Lan chỉ có thể cứ ôm cậu bé như vậy.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Kít!"
Xe la lắc lư, từ chỗ càng xe truyền đến âm thanh dao kiếm va chạm.
Chu Vân Thù ngẩng đầu lên, một thanh đao dài xuyên qua tấm rèm che vừa dày vừa nặng, chém nó thành hai nửa, tiếp theo một khuôn mặt đẫm máu nhưng xa lạ xuất hiện trước mặt mấy người Chu Vân Thù.
Ngay khi Chu Vân Thù nhìn thấy khuôn mặt đó, nàng bám vào cửa sổ xe thẳng chân đá bay người đó ra ngoài, tiếp theo là nhát đao của Xuân Tước đề thêm vào, cùng với tiếng động thi thể rơi xuống đất.
Xuân Tước đá bay những kẻ chạy nạn muốn leo lên càng xe, kiểm soát con lừa, vung roi phóng như điên.
Tiếng khóc của Nguyên Nhã vang bên tai, Chu Vân Thù quay đầu lại, lập tức trông thấy Nguyên Lễ Nguyên Nghĩa núp trong lòng mẫu thân, mặt tái nhợt, Nguyên Nhã khóc lớn trong lòng Lý Giai Lan và Hi Hi đang cười với mình.
Chu Vân Thù nhìn vẻ mặt không sợ trời không sợ đất của nữ nhi mình, trông giống hệt phụ thân Cơ Sinh của cô bé.
Chu Vân Thù không rõ tình hình bên ngoài, nhưng tiếng gào thét đánh nhau trong đám dân chạy nạn dần dần biến mất bên tai theo tốc độ chạy nhanh của xe la.
Xuân Tước sợ bị người ta đuổi theo, sau khi lái xe la chạy hết tốc lực một canh giờ mới thả chậm tốc độ.
Lúc này trời đã tối, ngoài tiếng bánh xe la của họ lăn trên mặt đất, Chu Vân Thù không nghe thấy tiếng xe cộ hay vó ngựa nào khác.
Vì cuộc bạo động có thể là do con người gây ra này, bọn họ đã bị tách ra.
Vị trí Xuân Tước dừng xe la là bên bờ một con sông đã cạn khô.
Đống lửa được đốt lên, Chu Vân Thù bế nữ nhi mình xuống từ xe la, Lý Giai Lan và Phương Huệ Văn lần lượt bế ba hài tử Nguyên Nghĩa xuống.
Nguyên Nhã là bé mít ướt nhất trong nhà, sau khi xuống xe la cứ khóc đòi tổ mẫu và mẫu thân, không còn cách nào khác, Lý Giai Lan chỉ có thể cứ ôm cậu bé như vậy.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.