[Chạy Nạn-Làm Giàu] Vương Phi Bị Lưu Đày Sau Khi Mang Thai, Vương Gia Nổi Nóng
Chương 29: Giấu Tiền 3
Tử Hư Ô Hữu Quân
03/09/2024
Vậy, trong cả Chu gia chỉ có mình bà ấy là "người thật thà" sao?
Lý Giai Lan là cô nhi, rất coi trọng tiền bạc.
Lúc đó việc tịch thu tài sản đến quá đột ngột, bà không cất giấu theo được nhiều thứ, dùng khăn gói mười hạt lạc vàng trong tóc.
Dưới hai bên nách tháo ra hai gói vải, một gói đựng năm tờ ngân phiếu một trăm lượng và năm tờ ngân phiếu hai trăm lượng; gói còn lại đựng hơn hai mươi viên ngọc trai chất lượng tốt.
Phương Huệ Văn cất giấu được ít tiền hơn Lý Giai Lan.
Nàng ấy chỉ kịp nhét vào mỗi bên giày ba tờ ngân phiếu một trăm lượng, nhưng trong giày của hai nhi tử nàng ấy cũng có nhét tiền.
Giày của Nguyên Nghĩa giấu ba tờ ngân phiếu năm mươi lượng, giày của Nguyên Lễ giấu hai tờ một trăm lượng, đây là tất cả số tiền mặt nàng ấy có lúc đó, vốn cũng có vàng bạc nhưng quá khó mang theo nên đành bỏ.
Mặc dù Ngô Nguyệt không giấu được gì, nhưng nhi tức phụ Ngô Quế lại giấu nhiều nhất cả nhà.
Không chỉ nhét vào tóc mười hai thỏi vàng nhỏ, trước ngực còn nhét mười tờ ngân phiếu hai trăm lượng và sáu tờ một trăm lượng.
Hai chân cũng buộc đồ, một chân buộc hai vòng vàng nhỏ; chân kia treo ba túi, một túi đựng đầy ngọc trai, hai túi còn lại là bạc vụn.
Khi đi tiệm thuốc, nhân lúc lấy thuốc, nàng ấy đã tháo hết những thứ này ra bỏ vào gói thuốc.
Không chỉ vậy, dưới lót giày, mỗi bên đều giấu năm tờ ngân phiếu một trăm lượng.
Nếu lúc đó Nguyên Nhã ở bên cạnh, nàng ấy nhất định cũng sẽ nhét đầy đồ lên người cậu bé.
Ngô Nguyệt nhìn những thứ nhi tức phụ lấy ra từ gói thuốc mà kinh ngạc, khi nghe thấy nàng ấy giấu đồ ở đâu càng không thể ngậm miệng lại được.
"Nếu bị phát hiện thì sao?" Ngô Nguyệt thừ người hỏi.
Ngô Quế mở gói thuốc ra, nói: "Cũng phải đánh cược một phen, tục ngữ nói hay, chết nó thì mật lớn, chết đói thì mật nhỏ."
[1] Thành ngữ Trung Quốc, ý chỉ Người có ý chí cao việc gì cũng
dám làm, người có ý chí thấp việc nhỏ cũng không dám làm.
Nói xong, Ngô Quế nhìn bà bà giải thích ngay: "Nương, không phải ta nói người nhát gan, ta chỉ là..."
Ngô Nguyệt lắc đầu: "Không sao."
Cả đời này bà ấy quả thực đã sống quá quy củ.
"Nương?"
"Làm rất tốt." May mà nhị phòng họ có Ngô Quế.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lý Giai Lan là cô nhi, rất coi trọng tiền bạc.
Lúc đó việc tịch thu tài sản đến quá đột ngột, bà không cất giấu theo được nhiều thứ, dùng khăn gói mười hạt lạc vàng trong tóc.
Dưới hai bên nách tháo ra hai gói vải, một gói đựng năm tờ ngân phiếu một trăm lượng và năm tờ ngân phiếu hai trăm lượng; gói còn lại đựng hơn hai mươi viên ngọc trai chất lượng tốt.
Phương Huệ Văn cất giấu được ít tiền hơn Lý Giai Lan.
Nàng ấy chỉ kịp nhét vào mỗi bên giày ba tờ ngân phiếu một trăm lượng, nhưng trong giày của hai nhi tử nàng ấy cũng có nhét tiền.
Giày của Nguyên Nghĩa giấu ba tờ ngân phiếu năm mươi lượng, giày của Nguyên Lễ giấu hai tờ một trăm lượng, đây là tất cả số tiền mặt nàng ấy có lúc đó, vốn cũng có vàng bạc nhưng quá khó mang theo nên đành bỏ.
Mặc dù Ngô Nguyệt không giấu được gì, nhưng nhi tức phụ Ngô Quế lại giấu nhiều nhất cả nhà.
Không chỉ nhét vào tóc mười hai thỏi vàng nhỏ, trước ngực còn nhét mười tờ ngân phiếu hai trăm lượng và sáu tờ một trăm lượng.
Hai chân cũng buộc đồ, một chân buộc hai vòng vàng nhỏ; chân kia treo ba túi, một túi đựng đầy ngọc trai, hai túi còn lại là bạc vụn.
Khi đi tiệm thuốc, nhân lúc lấy thuốc, nàng ấy đã tháo hết những thứ này ra bỏ vào gói thuốc.
Không chỉ vậy, dưới lót giày, mỗi bên đều giấu năm tờ ngân phiếu một trăm lượng.
Nếu lúc đó Nguyên Nhã ở bên cạnh, nàng ấy nhất định cũng sẽ nhét đầy đồ lên người cậu bé.
Ngô Nguyệt nhìn những thứ nhi tức phụ lấy ra từ gói thuốc mà kinh ngạc, khi nghe thấy nàng ấy giấu đồ ở đâu càng không thể ngậm miệng lại được.
"Nếu bị phát hiện thì sao?" Ngô Nguyệt thừ người hỏi.
Ngô Quế mở gói thuốc ra, nói: "Cũng phải đánh cược một phen, tục ngữ nói hay, chết nó thì mật lớn, chết đói thì mật nhỏ."
[1] Thành ngữ Trung Quốc, ý chỉ Người có ý chí cao việc gì cũng
dám làm, người có ý chí thấp việc nhỏ cũng không dám làm.
Nói xong, Ngô Quế nhìn bà bà giải thích ngay: "Nương, không phải ta nói người nhát gan, ta chỉ là..."
Ngô Nguyệt lắc đầu: "Không sao."
Cả đời này bà ấy quả thực đã sống quá quy củ.
"Nương?"
"Làm rất tốt." May mà nhị phòng họ có Ngô Quế.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.