[Chạy Nạn-Làm Giàu] Vương Phi Bị Lưu Đày Sau Khi Mang Thai, Vương Gia Nổi Nóng
Chương 46: Ra Ngoài, Thân Phận Do Mình Tự Tạo 2
Tử Hư Ô Hữu Quân
03/09/2024
Chu Vân Thù nghe đến hai chữ Nam Châu, trong lòng chợt lay động, nàng không ngờ nơi Đỗ Lão Trang chọn lại chính là vùng đất phong của tổ mẫu.
Nhưng tiếc là họ phải đi đến Hải Châu.
Nếu thực sự muốn đi cùng, họ cũng chỉ có thể đi cùng qua ba châu, rồi chia tay ở Nam Châu hoặc Cù Châu giáp với Nam Châu, sau đó tiếp tục đi về phía Đông đến Hải Châu.
Đỗ Lão Trang thấy Chu Vân Thù im lặng, hỏi: "Vân Thư đến Đồng Thành tìm ai?"
"Đến cậy nhờ nhà di mẫu."
Chu Vân Thù nói, trên mặt lộ chút lo lắng: "Nhưng thúc cũng biết tình hình hiện giờ, nhà ta và nhà di mẫu đã không liên lạc hai ba năm nay, cũng không biết gia đình họ bây giờ sống thế nào, còn ở Đồng Thành không."
Lão Đỗ thấy vẻ lo lắng của Chu Vân Thù bèn an ủi: "Ngài cứ yên tâm, Đồng Thành là một trong số ít thành lớn trong vùng, nếu không có chuyện gì lớn thì không ai dễ dàng dọn nhà đi đâu."
Chu Vân Thù gật đầu, nghĩ đến việc sẽ dừng lại vài ngày ở Đồng Thành.
Một là nàng muốn chờ tổ mẫu và Ngô Quế, xem có thể gặp được họ ở Đồng Thành không; hai là nàng muốn làm lại một bộ hộ tịch và giấy thông hành, để phòng khi cần thiết; cuối cùng là mua sắm lại hành lý.
Khó khăn lắm mới không còn ai giám sát, Chu Vân Thù muốn tích trữ thêm nhiều vật tư vào không gian của mình.
Vì đoàn người đi chạy nạn của thôn Đỗ gia quá dài, thậm chí còn có người thay đổi ý định vào phút chót đi theo, nên dù Đỗ gia đã bắt đầu thu dọn từ sáng sớm, đến khi cả đoàn người rời khỏi thôn Đỗ gia thì đã gần trưa.
Không phải gia đình nào cũng giàu có như nhà Đỗ Lão Trang, không chỉ có xe mà còn có đến bốn chiếc. Phần lớn các gia đình chỉ có một chiếc xe ván gỗ, việc chạy nạn phải dựa vào hai chân.
Mãi đến đêm khi cùng ngủ ngoài trời với người thôn Đỗ gia, Chu Vân Thù mới biết, Đỗ Lão Trang với tư cách là người lên kế hoạch chính cho chuyến đi chạy nạn này, đã dùng tiền nhà mình mua một chiếc xe la chuyên chở những người già trong thôn muốn đi chạy nạn.
Và những thanh niên trai tráng trong thôn cũng ưu tiên nhường xe cho người già, trẻ em và nữ nhân mang thai, điều này khiến Chu Vân Thù có ấn tượng càng tốt hơn về thôn Đỗ gia.
Do đoàn người quá dài, hành trình đáng lẽ chỉ mất một ngày rưỡi nhưng mọi người phải mất ba ngày mới đến được Đồng Thành.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhưng tiếc là họ phải đi đến Hải Châu.
Nếu thực sự muốn đi cùng, họ cũng chỉ có thể đi cùng qua ba châu, rồi chia tay ở Nam Châu hoặc Cù Châu giáp với Nam Châu, sau đó tiếp tục đi về phía Đông đến Hải Châu.
Đỗ Lão Trang thấy Chu Vân Thù im lặng, hỏi: "Vân Thư đến Đồng Thành tìm ai?"
"Đến cậy nhờ nhà di mẫu."
Chu Vân Thù nói, trên mặt lộ chút lo lắng: "Nhưng thúc cũng biết tình hình hiện giờ, nhà ta và nhà di mẫu đã không liên lạc hai ba năm nay, cũng không biết gia đình họ bây giờ sống thế nào, còn ở Đồng Thành không."
Lão Đỗ thấy vẻ lo lắng của Chu Vân Thù bèn an ủi: "Ngài cứ yên tâm, Đồng Thành là một trong số ít thành lớn trong vùng, nếu không có chuyện gì lớn thì không ai dễ dàng dọn nhà đi đâu."
Chu Vân Thù gật đầu, nghĩ đến việc sẽ dừng lại vài ngày ở Đồng Thành.
Một là nàng muốn chờ tổ mẫu và Ngô Quế, xem có thể gặp được họ ở Đồng Thành không; hai là nàng muốn làm lại một bộ hộ tịch và giấy thông hành, để phòng khi cần thiết; cuối cùng là mua sắm lại hành lý.
Khó khăn lắm mới không còn ai giám sát, Chu Vân Thù muốn tích trữ thêm nhiều vật tư vào không gian của mình.
Vì đoàn người đi chạy nạn của thôn Đỗ gia quá dài, thậm chí còn có người thay đổi ý định vào phút chót đi theo, nên dù Đỗ gia đã bắt đầu thu dọn từ sáng sớm, đến khi cả đoàn người rời khỏi thôn Đỗ gia thì đã gần trưa.
Không phải gia đình nào cũng giàu có như nhà Đỗ Lão Trang, không chỉ có xe mà còn có đến bốn chiếc. Phần lớn các gia đình chỉ có một chiếc xe ván gỗ, việc chạy nạn phải dựa vào hai chân.
Mãi đến đêm khi cùng ngủ ngoài trời với người thôn Đỗ gia, Chu Vân Thù mới biết, Đỗ Lão Trang với tư cách là người lên kế hoạch chính cho chuyến đi chạy nạn này, đã dùng tiền nhà mình mua một chiếc xe la chuyên chở những người già trong thôn muốn đi chạy nạn.
Và những thanh niên trai tráng trong thôn cũng ưu tiên nhường xe cho người già, trẻ em và nữ nhân mang thai, điều này khiến Chu Vân Thù có ấn tượng càng tốt hơn về thôn Đỗ gia.
Do đoàn người quá dài, hành trình đáng lẽ chỉ mất một ngày rưỡi nhưng mọi người phải mất ba ngày mới đến được Đồng Thành.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.