Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng
Chương 32: Họp Gia Đình
Tương Du Huyền Châu
03/06/2023
Khâu Đại tiên phong ủng hộ cha, Lưu thị nhìn thoáng qua trượng phu và cha chồng, chỉ có thể chấp nhận.
Khâu Nhị cười nói: “Có bọn họ cũng rất tốt, ít nhất trên đường cha sẽ không đến nỗi mắng chửi người ta.”
Ngụ ý rằng buổi sáng lão Khâu thúc giảng phong thổ nhân tình(1) với Bạch Quân Quân rất tốt, đỡ hơn chuyện cả ngày cứ níu lấy bọn họ nhắc tới làm việc sợ lười biếng khó khăn.
(1) Phong thổ nhân tình: Phong tục tập quán
“…” Lão Khâu thúc không nói gì chỉ liếc nhìn các hài tử: “Nhân sinh chính là như vậy, làm người sợ nhất là tự mãn, lười biếng, ngại khó, khoe khoang, vứt hết mấy thói quen xấu này đi, không bao giờ tự mãn mà vừa học vừa làm, con kiến cũng có thể dịch chuyển cả Thái Sơn.”
Cuộc họp gia đình ngắn ngủi của nhà lão Khâu thúc đã kết thúc trong việc giáo dục các hài tử, đã đạt được ý kiến thống nhất đối với ba tỷ đệ Bạch Quân Quân.
Bọn họ tưởng những hài tử đã đi xa không ai nghe thấy, nhưng mà lại có hai người dị năng có ngũ quan nhạy bén.
Cả Bạch Quân Quân và Bạch Táp Táp đều nghe thấy cuộc trò chuyện của nhà lão Khâu thúc, Bạch Quân Quân thì không nói gì nhưng Bạch Táp Táp cảm động đến mức mắt đỏ hoe.
Kể từ khi chạy nạn ba năm đến nay, đây là lần đầu tiên nàng nhận được thiện ý từ người khác.
Hơn nữa thiện ý này còn rất lớn, đủ để nàng khắc ghi cả đời.
Bạch Quân Quân xoa đầu muội tử: “Cố gắng mạnh mẽ lên, sau này báo đáp họ thật tốt là được.”
Bạch Táp Táp nghe vậy thì gật đầu dứt khoát với tỷ tỷ mình.
Tiểu Sơn làm đầu tàu chạy ở phía trước, thỉnh thoảng quay đầu lại giục bọn họ mấy tiếng: “Các ngươi chậm quá, như vậy thì khi nào mới có thể hái được rau dại chứ!”
Bạch Linh Vũ bất đắc dĩ đuổi theo.
Hai hài tử đang chạy phía trước, chỉ còn lại Bạch Quân Quân và Bạch Táp Táp ở phía sau, Bạch Quân Quân đang định tâm sự với Bạch Táp Táp, thật hay vừa đúng lúc.
Nhân cơ hội khó có được này, nàng kéo cổ tay mảnh khảnh của Bạch Táp Táp lên, nhắm mắt dò xét khí hải của nàng ấy.
Dị năng của Bạch Táp Táp là một điểm sáng màu trắng, nó giống như một vòng xoáy, xung quanh là ánh sáng màu bạc chói lọi, mà cỗ năng lượng này không ngừng tràn ngập tứ chi và xương cốt của Bạch Táp Táp.
Điểm sáng dị năng của Bạch Táp Táp lớn hơn hạt vừng trong cơ thể nàng, cũng mạnh hơn rất nhiều.
Chứng tỏ tình trạng cơ thể của Bạch Táp Táp rất tốt.
Loại khí lực dị năng muốn tăng năng lực có hai phương pháp, một là uống thuốc dinh dưỡng để tăng loại năng lượng, hai là không ngừng đột phá điểm mấu chốt để tăng sức chịu đựng của bản thân lên.
Trong hai phương pháp, chắc chắn phương pháp đầu tiên là không phải chịu đau khổ.
Tuy nhiên, chỉ có dị năng hệ mộc cấp cao mới có thể chiết xuất dịch năng lượng, mà cấp bậc hiện tại của nàng hầu như bằng không…
Cho nên bây giờ chỉ có thể dựa vào Táp Táp tự lực cánh sinh.
Nhưng mà hoàn cảnh ác liệt này rất thích hợp cho Táp Táp rèn luyện sức chịu đựng.
Bạch Quân Quân đang tự suy xét xem nên lập ra hình thức huấn luyện tăng cường sức mạnh nào cho Bạch Táp Táp.
Bạch Táp Táp không biết tỷ tỷ đang làm gì, nhìn thấy trưởng tỷ đang nắm tay mình với vẻ mặt nghiêm trọng thì nàng ấy chột dạ.
“Trưởng tỷ, muội không cố ý giấu tỷ đâu.”
“?” Bạch Quân Quân ngẩn ra, giấu nàng cái gì?
Bạch Táp Táp bứt rứt đỏ mặt: “Từ nhỏ muội đã có khí lực lớn hơn người thường, muội biết như vậy là không tốt cho nên vẫn luôn che giấu tận sâu trong đáy lòng, mấy ngày nay không biết đã xảy ra chuyện gì mà muội không thể nào khống chế nổi… Chờ đến thành trì, muội nhất định sẽ cẩn thận, không để cho người khác phát hiện ra.”
Bạch Táp Táp nói cả nửa ngày, Bạch Quân Quân mới hiểu được thì ra Táp Táp đang lo lắng mình là đại lực sĩ mà lại bị phê bình ư?
“Lúc trước ta đã nói rồi, chúng ta phải quên quá khứ đi, cái gì mà đích thứ khác biệt, tam lệnh ngũ thân của tiểu thư khuê các, vân vân, những thứ này đã sớm đi theo Bạch Dương Thị bị diệt tộc rồi, không còn tồn tại nữa. Hơn nữa nói đi cũng phải nói lại, nếu không phải nhờ muội có khí lực lớn cõng ta thoát khỏi nơi nguy hiểm đó thì ta đã chết từ lâu rồi.”
Khâu Nhị cười nói: “Có bọn họ cũng rất tốt, ít nhất trên đường cha sẽ không đến nỗi mắng chửi người ta.”
Ngụ ý rằng buổi sáng lão Khâu thúc giảng phong thổ nhân tình(1) với Bạch Quân Quân rất tốt, đỡ hơn chuyện cả ngày cứ níu lấy bọn họ nhắc tới làm việc sợ lười biếng khó khăn.
(1) Phong thổ nhân tình: Phong tục tập quán
“…” Lão Khâu thúc không nói gì chỉ liếc nhìn các hài tử: “Nhân sinh chính là như vậy, làm người sợ nhất là tự mãn, lười biếng, ngại khó, khoe khoang, vứt hết mấy thói quen xấu này đi, không bao giờ tự mãn mà vừa học vừa làm, con kiến cũng có thể dịch chuyển cả Thái Sơn.”
Cuộc họp gia đình ngắn ngủi của nhà lão Khâu thúc đã kết thúc trong việc giáo dục các hài tử, đã đạt được ý kiến thống nhất đối với ba tỷ đệ Bạch Quân Quân.
Bọn họ tưởng những hài tử đã đi xa không ai nghe thấy, nhưng mà lại có hai người dị năng có ngũ quan nhạy bén.
Cả Bạch Quân Quân và Bạch Táp Táp đều nghe thấy cuộc trò chuyện của nhà lão Khâu thúc, Bạch Quân Quân thì không nói gì nhưng Bạch Táp Táp cảm động đến mức mắt đỏ hoe.
Kể từ khi chạy nạn ba năm đến nay, đây là lần đầu tiên nàng nhận được thiện ý từ người khác.
Hơn nữa thiện ý này còn rất lớn, đủ để nàng khắc ghi cả đời.
Bạch Quân Quân xoa đầu muội tử: “Cố gắng mạnh mẽ lên, sau này báo đáp họ thật tốt là được.”
Bạch Táp Táp nghe vậy thì gật đầu dứt khoát với tỷ tỷ mình.
Tiểu Sơn làm đầu tàu chạy ở phía trước, thỉnh thoảng quay đầu lại giục bọn họ mấy tiếng: “Các ngươi chậm quá, như vậy thì khi nào mới có thể hái được rau dại chứ!”
Bạch Linh Vũ bất đắc dĩ đuổi theo.
Hai hài tử đang chạy phía trước, chỉ còn lại Bạch Quân Quân và Bạch Táp Táp ở phía sau, Bạch Quân Quân đang định tâm sự với Bạch Táp Táp, thật hay vừa đúng lúc.
Nhân cơ hội khó có được này, nàng kéo cổ tay mảnh khảnh của Bạch Táp Táp lên, nhắm mắt dò xét khí hải của nàng ấy.
Dị năng của Bạch Táp Táp là một điểm sáng màu trắng, nó giống như một vòng xoáy, xung quanh là ánh sáng màu bạc chói lọi, mà cỗ năng lượng này không ngừng tràn ngập tứ chi và xương cốt của Bạch Táp Táp.
Điểm sáng dị năng của Bạch Táp Táp lớn hơn hạt vừng trong cơ thể nàng, cũng mạnh hơn rất nhiều.
Chứng tỏ tình trạng cơ thể của Bạch Táp Táp rất tốt.
Loại khí lực dị năng muốn tăng năng lực có hai phương pháp, một là uống thuốc dinh dưỡng để tăng loại năng lượng, hai là không ngừng đột phá điểm mấu chốt để tăng sức chịu đựng của bản thân lên.
Trong hai phương pháp, chắc chắn phương pháp đầu tiên là không phải chịu đau khổ.
Tuy nhiên, chỉ có dị năng hệ mộc cấp cao mới có thể chiết xuất dịch năng lượng, mà cấp bậc hiện tại của nàng hầu như bằng không…
Cho nên bây giờ chỉ có thể dựa vào Táp Táp tự lực cánh sinh.
Nhưng mà hoàn cảnh ác liệt này rất thích hợp cho Táp Táp rèn luyện sức chịu đựng.
Bạch Quân Quân đang tự suy xét xem nên lập ra hình thức huấn luyện tăng cường sức mạnh nào cho Bạch Táp Táp.
Bạch Táp Táp không biết tỷ tỷ đang làm gì, nhìn thấy trưởng tỷ đang nắm tay mình với vẻ mặt nghiêm trọng thì nàng ấy chột dạ.
“Trưởng tỷ, muội không cố ý giấu tỷ đâu.”
“?” Bạch Quân Quân ngẩn ra, giấu nàng cái gì?
Bạch Táp Táp bứt rứt đỏ mặt: “Từ nhỏ muội đã có khí lực lớn hơn người thường, muội biết như vậy là không tốt cho nên vẫn luôn che giấu tận sâu trong đáy lòng, mấy ngày nay không biết đã xảy ra chuyện gì mà muội không thể nào khống chế nổi… Chờ đến thành trì, muội nhất định sẽ cẩn thận, không để cho người khác phát hiện ra.”
Bạch Táp Táp nói cả nửa ngày, Bạch Quân Quân mới hiểu được thì ra Táp Táp đang lo lắng mình là đại lực sĩ mà lại bị phê bình ư?
“Lúc trước ta đã nói rồi, chúng ta phải quên quá khứ đi, cái gì mà đích thứ khác biệt, tam lệnh ngũ thân của tiểu thư khuê các, vân vân, những thứ này đã sớm đi theo Bạch Dương Thị bị diệt tộc rồi, không còn tồn tại nữa. Hơn nữa nói đi cũng phải nói lại, nếu không phải nhờ muội có khí lực lớn cõng ta thoát khỏi nơi nguy hiểm đó thì ta đã chết từ lâu rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.