Chạy Nạn Làm Ruộng: Ta Dựa Vào Y Thuật Làm Giàu
Chương 5: Cha Con
THIÊN MA TRÙNG THẢO HOA
30/06/2023
Thế nhưng bây giờ muốn bắn được loại động vật nhỏ mà linh hoạt như chim này, không luyện tập rất nhiều thì rất khó bắn trúng chim được.
Cộng thêm cung tên thời cổ đại có đặc điểm kéo dài cung và yếu điểm nằm ở động tác cánh tay, cổ tay, ngón tay phải có sự kéo giãn đủ hữu lực, cộng thêm đường chữ thập trên người cố định, vuông vắn có sức.
Mấy động tác chính này và trình độ thì Hoàng Tử Tô đều có, cái không ổn ở đây là nàng bị thương hàn vẫn chưa khỏi hoàn toàn, cơ thể yếu ớt, kéo dây cung ra lại mềm yếu vô lực, tốc độ bắn cũng chậm, hiển nhiên không thể bắn trúng chim linh hoạt bay trên trời rồi.
Hiện thực vả cho Hoàng Tử Tô một cái tát nhưng nàng cũng không từ bỏ, cách ngày lại lấy cung của nhị ca mình, luyện cách bắn và trình độ, đợi khi thương hàn khỏi hoàn toàn, sức dần dần hồi phục vậy nhà bọn họ có thể ăn được thức ăn mặn rồi.
Chẳng qua trước đó, Hoàng Tử Tô vẫn không từ bỏ ý định tìm kiếm thức ăn trong sông.
“Tô Tô, cái mâu mà con kêu cha vót đã làm xong rồi, con thử xem có thuận tay không.” Hoàng Bách đưa cái mâu đã vót xong cho con gái mình và nói.
Hôm nay con gái mình cùng Mạch Đông trở về, con gái đã năn nỉ hắn vót cho mình một cái mâu, tuy rằng Hoàng Bách không biết con gái dùng mâu để làm gì.
Nhưng hắn thương con gái nên cũng không hỏi thêm gì, ăn sáng xong lại vót một cái mâu cho con gái mình.
“Cảm ơn cha, kích cỡ và độ dài đều phù hợp.” Hoàng Tử Tô nhận cái mâu mà cha vót xong, cầm trong tay vung vài cái, nhẹ nhàng lại thuận tay, nàng đáp với vẻ vô cùng hài lòng.
“Con thích là được rồi, hôm nay cha đẩy xe độc mộc, lát nữa con đi mệt rồi thì ngồi lên xe nhé, cha đẩy con đi, cha khỏe lắm, không sợ mệt.” Hoàng Bách thấy nụ cười trên gương mặt con gái mình mà cũng nở nụ cười theo, bàn tay xoa đầu con gái.
Hoàng Bách thấy con gái bệnh một trận, sắc mặt trắng bệch, khoảng thời gian này ăn uống không tốt, không có dinh dưỡng, bộ dáng tóc tai khô xơ, trong lòng hắn khó chịu, hắn để con gái mình chịu khổ quá.
Hoàng Bách cảm thấy mình vô dụng, hốc mắt lập tức đỏ lên.
“Cha, con biết rồi, con sẽ cố gắng không kéo chân.” Hoàng Tử Tô gật đầu.
Nàng cũng biết cả gia đình bọn họ đang chạy nạn, đẩy hai cái xe độc mộc đi đường, do ba huynh đệ cha nàng cộng thêm đại ca, nhị ca là năm người luân phiên đẩy xe, có thể được ngồi lên xe cũng chỉ có tứ muội Bạch Thược nhỏ nhất.
Nhưng tứ muội cũng chỉ có thể đi mệt rồi, không nhấc nổi chân nữa mới cho phép nàng ấy ngồi lên xe độc mộc nghỉ ngơi một lúc, nghỉ ngơi đủ rồi vẫn phải xuống đi đường, giảm nhẹ sức nặng trên xe, tiện cho người đẩy xe đi.
Còn một loại tình huống nữa chính là cha của ai đẩy xe thì cho vợ và con gái mình ngồi lên xe, đẩy bọn họ đi.
Nhưng bây giờ chạy nạn lại không có gì ăn, đẩy xe cũng phải dùng sức rất lớn, không có ai lại ngồi lên xe để người đẩy đi cả.
“Nói lung tung, con nào có kéo chân, nếu hôm qua không có con đưa ra ý kiến, đặt sẵn mục tiêu và phương hướng thì nhà chúng ta vẫn giống như ruồi bọ mất đầu đi lung tung.”
“Cha, lát nữa nữ nhi đi mệt rồi chắc chắn sẽ ngồi lên xe độc mộc, không khách sáo với cha đâu.” Hoàng Tử Tô thấy mắt cha đỏ lên, trong mắt tràn đầy vẻ thương tiếc nhìn về phía mình, trái tim nàng rung động, vì thế tự nhiên khoác vào cánh tay cha và làm nũng.
Hoàng Tử Tô xuyên hồn vào trong cơ thể này, ngoài dung hợp với ký ức của nguyên chủ ra thì tiếp xúc với đám người Hoàng gia cũng rất thân thiết và tự nhiên.
Hoàng Bách thấy con gái thân thiết với mình như thế, hắn vội vàng nói được, nụ cười trên mặt vẫn chưa dứt, nhìn Hoàng Tử Tô với ánh mắt mắt tràn ngập vẻ chiều chuộng.
“Đã thu dọn xong đồ rồi, chúng ta chuẩn bị xuất phát thôi.” Hoàng Dược Tử ăn xong bữa sáng, thấy đồ đạc đã thu dọn xong, lão phất tay nói xuất phát.
Con sông khô cạn uốn lượn quanh co, phần đất trống ra bên bờ sông cũng không ít, có thể cho ba, bốn người đi dàn hàng ngang.
Chỉ là bây giờ hạn hán, mấy tháng liền đều không có mưa, còn ngày nào cũng phơi nắng, nước trong sông cũng khô cạn, cũng chỉ còn lại chỗ chính giữa có ít nước rộng chừng hai, ba ngón tay, thuận theo dòng chảy chậm rãi chảy xuống.
Cộng thêm cung tên thời cổ đại có đặc điểm kéo dài cung và yếu điểm nằm ở động tác cánh tay, cổ tay, ngón tay phải có sự kéo giãn đủ hữu lực, cộng thêm đường chữ thập trên người cố định, vuông vắn có sức.
Mấy động tác chính này và trình độ thì Hoàng Tử Tô đều có, cái không ổn ở đây là nàng bị thương hàn vẫn chưa khỏi hoàn toàn, cơ thể yếu ớt, kéo dây cung ra lại mềm yếu vô lực, tốc độ bắn cũng chậm, hiển nhiên không thể bắn trúng chim linh hoạt bay trên trời rồi.
Hiện thực vả cho Hoàng Tử Tô một cái tát nhưng nàng cũng không từ bỏ, cách ngày lại lấy cung của nhị ca mình, luyện cách bắn và trình độ, đợi khi thương hàn khỏi hoàn toàn, sức dần dần hồi phục vậy nhà bọn họ có thể ăn được thức ăn mặn rồi.
Chẳng qua trước đó, Hoàng Tử Tô vẫn không từ bỏ ý định tìm kiếm thức ăn trong sông.
“Tô Tô, cái mâu mà con kêu cha vót đã làm xong rồi, con thử xem có thuận tay không.” Hoàng Bách đưa cái mâu đã vót xong cho con gái mình và nói.
Hôm nay con gái mình cùng Mạch Đông trở về, con gái đã năn nỉ hắn vót cho mình một cái mâu, tuy rằng Hoàng Bách không biết con gái dùng mâu để làm gì.
Nhưng hắn thương con gái nên cũng không hỏi thêm gì, ăn sáng xong lại vót một cái mâu cho con gái mình.
“Cảm ơn cha, kích cỡ và độ dài đều phù hợp.” Hoàng Tử Tô nhận cái mâu mà cha vót xong, cầm trong tay vung vài cái, nhẹ nhàng lại thuận tay, nàng đáp với vẻ vô cùng hài lòng.
“Con thích là được rồi, hôm nay cha đẩy xe độc mộc, lát nữa con đi mệt rồi thì ngồi lên xe nhé, cha đẩy con đi, cha khỏe lắm, không sợ mệt.” Hoàng Bách thấy nụ cười trên gương mặt con gái mình mà cũng nở nụ cười theo, bàn tay xoa đầu con gái.
Hoàng Bách thấy con gái bệnh một trận, sắc mặt trắng bệch, khoảng thời gian này ăn uống không tốt, không có dinh dưỡng, bộ dáng tóc tai khô xơ, trong lòng hắn khó chịu, hắn để con gái mình chịu khổ quá.
Hoàng Bách cảm thấy mình vô dụng, hốc mắt lập tức đỏ lên.
“Cha, con biết rồi, con sẽ cố gắng không kéo chân.” Hoàng Tử Tô gật đầu.
Nàng cũng biết cả gia đình bọn họ đang chạy nạn, đẩy hai cái xe độc mộc đi đường, do ba huynh đệ cha nàng cộng thêm đại ca, nhị ca là năm người luân phiên đẩy xe, có thể được ngồi lên xe cũng chỉ có tứ muội Bạch Thược nhỏ nhất.
Nhưng tứ muội cũng chỉ có thể đi mệt rồi, không nhấc nổi chân nữa mới cho phép nàng ấy ngồi lên xe độc mộc nghỉ ngơi một lúc, nghỉ ngơi đủ rồi vẫn phải xuống đi đường, giảm nhẹ sức nặng trên xe, tiện cho người đẩy xe đi.
Còn một loại tình huống nữa chính là cha của ai đẩy xe thì cho vợ và con gái mình ngồi lên xe, đẩy bọn họ đi.
Nhưng bây giờ chạy nạn lại không có gì ăn, đẩy xe cũng phải dùng sức rất lớn, không có ai lại ngồi lên xe để người đẩy đi cả.
“Nói lung tung, con nào có kéo chân, nếu hôm qua không có con đưa ra ý kiến, đặt sẵn mục tiêu và phương hướng thì nhà chúng ta vẫn giống như ruồi bọ mất đầu đi lung tung.”
“Cha, lát nữa nữ nhi đi mệt rồi chắc chắn sẽ ngồi lên xe độc mộc, không khách sáo với cha đâu.” Hoàng Tử Tô thấy mắt cha đỏ lên, trong mắt tràn đầy vẻ thương tiếc nhìn về phía mình, trái tim nàng rung động, vì thế tự nhiên khoác vào cánh tay cha và làm nũng.
Hoàng Tử Tô xuyên hồn vào trong cơ thể này, ngoài dung hợp với ký ức của nguyên chủ ra thì tiếp xúc với đám người Hoàng gia cũng rất thân thiết và tự nhiên.
Hoàng Bách thấy con gái thân thiết với mình như thế, hắn vội vàng nói được, nụ cười trên mặt vẫn chưa dứt, nhìn Hoàng Tử Tô với ánh mắt mắt tràn ngập vẻ chiều chuộng.
“Đã thu dọn xong đồ rồi, chúng ta chuẩn bị xuất phát thôi.” Hoàng Dược Tử ăn xong bữa sáng, thấy đồ đạc đã thu dọn xong, lão phất tay nói xuất phát.
Con sông khô cạn uốn lượn quanh co, phần đất trống ra bên bờ sông cũng không ít, có thể cho ba, bốn người đi dàn hàng ngang.
Chỉ là bây giờ hạn hán, mấy tháng liền đều không có mưa, còn ngày nào cũng phơi nắng, nước trong sông cũng khô cạn, cũng chỉ còn lại chỗ chính giữa có ít nước rộng chừng hai, ba ngón tay, thuận theo dòng chảy chậm rãi chảy xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.