Chương 18: Lần đầu tiên hò hẹn
Cư Tiểu Diệc
12/06/2013
Qua năm
mới bảy ngày tôi vội vàng xin Thái hậu ban thánh chỉ lập tức trở về trường, tấu
trình lên hai lý do: một là tôi muốn chăm chỉ học tập cho tương lai sau này,
tranh thủ trước khi tốt nghiệp tìm một công ty tốt để thực tập, hai là Trác
Viễn Hàng cũng đi về rồi.
Biết cái tính tôi vốn lười biếng nên Thái hậu đối với lý do thứ nhất rất thản nhiên cười nhẹ coi thường, nhưng vẫn là cho phép quay về, bởi vì lý do thứ hai lần này đầy ẩn ý sâu xa mờ ám, đủ để chống đỡ tất cả các yếu tố gây trở ngại, mà chủ đề năm nay là tìm được một đóa hoa đào thật tốt mà gả tôi đi, vì thế Thái hậu rất nhanh chóng đóng gói hành lý, vô cùng vui vẻ đưa tôi đến ga tàu.
Kiên trì chờ đợi mười mấy tiếng, đoàn tàu từ từ xuyên rừng vượt núi, băng qua những con đường dài. . . . . .
Chẳng qua tâm tình tôi lúc này so với trước kia không giống nhau, dù sao bây giờ tôi sẽ không ghen tỵ khi người khác có đôi có cặp nữa, thay vào đó tập trung tinh thần tìm kiếm, dù thế nào cũng phải biến mình thành cô gái đã có người yêu, tiếp theo là dùng hạnh phúc mĩ mãn cho người khác ghen tỵ mà chết. Mặc dù lần đầu dũng cảm tỏ tình thật lòng cuối cùng không bệnh mà chết, nhưng tôi không nản lòng, kinh nghiệm Trương Du yêu thành công nói cho tôi biết, nam đuổi theo nữ, khó khăn muôn trùng, mà nữ đuổi theo nam nha, chỉ cách một tầng lụa mỏng manh thôi.
Tôi nghĩ, chỉ cần có lòng tin và sự kiên trì, nhất định sẽ chiếm được trái tim Nghiêu Diệp, tôi Lâm Đại Đại tự mình ra tay, còn có cái gì có thể thoát khỏi tay sao chứ?
Tình yêu đánh lâu dài vì vậy được triển khai hành động.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nghĩ biện pháp, nghĩ ngợi nghiêm túc đến mức không có cảm giác buồn ngủ, trong trạng thái tinh thần thấp thỏm hưng phấn khẩn trương tôi ngượng ngùng bày ra vài kế hoạch tác chiến.
Kế hoạch A: hẹn Nghiêu Diệp đi dạo phố xem bóng đá, thừa dịp tìm trời tối không người vắng vẻ dùng sức mạnh mẽ ôm anh.
Kế hoạch B: tiếp tục im hơi lặng tiếng tiếp cận Nghiêu Diệp, để cho anh từ từ phát hiện thấy ở chung với tôi rất vui, sau đó hai chúng tôi trở thành lâu ngày sinh tình yêu.
Kế hoạch C: không ngừng cố gắng dũng cảm tỏ tình, cuối cùng sẽ có một ngày cảm động tên kia.
Kế hoạch D: thật ra thì chính là chúng tôi vốn thích lẫn nhau, tôi căn bản không cần làm điều thừa.
. . . . . .
Sau này khi trở về tôi còn đắc ý mang mấy chiến thuật của mình ra khoe với Điệp Phi, thế mà nó dám nói mấy kế hoạch đó không đáng một đồng, làm cho tôi thật sự rất là đau khổ a!
Hồ Điệp Phi hếch mày lên, chẳng những đem tác phẩm tôi dốc hết tâm huyết phẩy tay ném đi, lại còn nói với giọng hết sức xem thường: “Tao nói. . . . . . Đây là tác phẩm Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần mày viết, thứ mà mày cần phải rạng sáng sáu giờ đánh thức tao dậy để khoe khoang đây hả?”
Tôi hất cằm lên kiêu ngạo gật đầu một cái, đắc ý hỏi: “Dĩ nhiên là vậy rồi! Mày cảm thấy như thế nào? Đủ rung động chưa?”
“Quả thực là đủ. . . . . . kinh hoàng. . . . . . ” Nó vô cùng bất đắc dĩ gõ một cái lên đầu tôi, không khách khí mà đả kích, “Nhìn chung phòng chúng ta bốn người thì ba đang nói chuyện yêu đương, ai cũng là nhà trai đuổi đến chết đi sống lại mới ‘ miễn cưỡng ’ đáp ứng, mày bây giờ lại bằng mọi cách theo đuổi người ta, mày nói tao có thể không khiếp sợ được sao?”
Tôi giật mình, cười khổ, cắn môi nói: “Nhưng là, nhưng là. . . . . . ” Nửa ngày không nói được một câu, vừa nổi lên chưa lâu đã lập tức bị đuổi ngược chìm xuống hố Marianas chỗ sâu nhất, yên tĩnh lại lạnh giá làm sao, quả là rất đả kích người a!
Hồ Điệp Phi chuyển sang đề tài khác, còn nói: “Mặc dù mấy kế hoạch ABCD này không đáng tin mấy, nhưng mà mày cũng không cần quá chán nản, chủ động gọi điện thoại để cho hai bên hiểu rõ lẫn nhau, hẹn ra ngoài ăn một bữa cơm rồi nói chuyện thì hi vọng là vẫn có thể . ” Nó đập đập bả vai của tôi xem như an ủi, tôi rất cảm kích dùng dư quang nhìn về phía bạn, Điệp Phi lại thận trọng bổ sung thêm một câu, “Không có cách nào đâu, yêu phải người như thế thì phải chịu khổ rồi, nhưng mà mày phải nhớ kỹ một điều rằng, dù thế nào thì chị em chúng tao đều ủng hộ mày!”
Lời nói này làm tôi cảm động đến mức ngũ tạng lục phủ cũng chuyển vị, sau sau này có xảy ra rất nhiều việc khiến tôi mới thật sự hiểu được ý nghĩa câu nói của Điệp Phi, chỉ đuổi theo một người chạy, chỉ vây quanh một người chuyển, là đau khổ khó khăn nhưng cũng vô cùng vui vẻ .
Ban đầu tôi còn căng thẳng đợi điện thoại mấy ngày, nhưng Nghiêu Diệp vẫn như cũ một chút động tĩnh cũng không có, tôi rốt cuộc không nhịn được liền gọi vào số điện thoại ngày trước, chờ thật lâu, trong lúc tôi nghĩ là không ai lúc nghe máy, bên kia lại báo nhận.
“Alo?” Là giọng lười biếng của Nghiêu Diệp.
Màng nhĩ của tôi bị mê hoặc thoáng run rẩy, cẩn thận từng li từng tí nói: “Thầy Nghiêu phải không ạ? Là em, Lâm Đại Đại . ”
Trời đang rất lạnh mà trong lòng tay trái tự nhiên lại toát mồ hôi, rõ ràng trước kia không hề như vậy, xem ra tôi thật sự thua rồi, aiz, tình yêu thật khiếp sợ.
“A? Có chuyện gì không?” Nghiêu Diệp lãnh đạm đáp lại.
Giống như mông nóng dán vào mặt lạnh vậy, người tôi không thế nào CARE rồi, đây chính là tương tư đơn phương đau khổ a, tôi tự nhiên cảm thấy có chút mất mát. Suy nghĩ một láy rồi nhụt chí giải thích nói: “Em chỉ muốn thông báo cho thầy một tiếng, hai ngày trước em đã trở về trường. ” Thầy có thể tới tìm em rồi, nửa câu sau không dám nói ra khỏi miệng, lúc này tôi mới phát hiện thật ra thì mình cũng không phải là lớn gan dũng cảm vì tình yêu xông lên phía trước, căng thẳng lo lắng mới chiếm đại đa số kia.
Nghiêu Diệp cúi đầu cười cười, nhẹ nói: “Cái này tôi biết rồi a!”
“Hả?” Tôi kinh ngạc há to mồm, trong đầu treo vô số dấu chấm hỏi, anh làm sao biết?
Nghiêu Diệp lại nói: “Thật là ngốc quá, em không phải ở trên MSN nhắn tin lại cho tôi rồi sao?”
“Phải ha, ha ha, em quên mất. ” Tôi xấu hổ vỗ vỗ cái trán.
“Bên này đang có bão tuyết nên hàng không tạm hoãn, tôi có thể sẽ về chậm mất mấy ngày, hôm nay vẫn còn ở chuyến giờ sau, chờ trễ chút sẽ đến tìm em. Em không phải nói là muốn hỏi tôi về chuyện thực tập ở công ty sao? Chờ gặp mặt chúng ta nói chuyện mới tốt được. ”
Thì ra là vì vậy anh mới lâu như thế không có liên lạc với tôi à?
Anh còn đặc biệt giải thích cho tôi?
Lòng tôi tràn đầy lo lắng thoáng chốc nhẹ nhõm, cười khúc khích trả lời: “Tốt quá, em chờ thầy. ” Thực tập? Hắc hắc, Hạng Trang múa kiếm, ý nhằm vào Bái Công, thực tập là thứ yếu, gài anh mắc bẫy mới là nhiệm vụ chủ yếu của tôi nha.
Lúc trời gần tối, tôi đang một tay cắn bánh mì nướng, một tay nhanh như gió gõ gõ bàn phím ở BBS chém gió vui vẻ, thì nhận được điện thoại của Nghiêu Diệp, anh hỏi tôi: “Ngốc, tối nay em có thời gian rảnh không?” Tôi thiếu chút nữa muốn ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, rốt cuộc cũng chờ được a! Vì vậy liều mạng đem bánh mì nướng nuốt xuống bụng, miệng đầy mảnh vụn bánh nhỏ nhận lời: “Có thời gian, tuyệt đối có thời gian!” Đây chính là cơ hội ngàn năm có một, không rảnh cũng phải dành thời gian mà rảnh!
Nghiêu Diệp bật cười trong trẻo, êm ái, cho dù cách cái điện thoại cũng câu dẫn trái tim bé nhỏ của tôi, anh thấp giọng nói: “Tốt lắm, em đứng ở trước cổng trường chờ tôi, tôi lập tức tới ngay. . . . . . ”
Mười phút sau khi Nghiêu Diệp cúp máy, tôi đờ người khó có thể tin nổi, chờ lấy lại tinh thần, tôi kinh ngạc, sốt ruột, luống cuống hết tay chân luôn rồi! Cái gì? Nghiêu Diệp anh, anh muốn đến đón tôi? !
Lúc này tôi lao về phía ban công cửa sổ sát đất làm bằng kính quan sát diện mạo của mình, cuối học kỳ không có lớp, buổi tối chơi game suốt đêm, chơi đến mệt mới nằm vật xuống ngủ, buổi chiều ngủ dậy cũng không thèm đánh răng tiếp tục lao vào thế giới internet vĩ đại—— tóc có thể so với Nestle, hoặc nhóm Giả Phi bốn đầu có thể cân nhắc để cho tôi gia nhập rồi; hai mắt vô hồn, thâm quầng có thể cùng gấu trúc PAN¬DA tranh cao thấp; nhếch môi nhe răng, bên trong một đống hỗn độn, thê thảm vô cùng; nhìn lại quần áo một chút, đồ bộ phim hoạt hình. . . . . .
Đúng rồi, còn có quần áo, tôi nên mặc quần áo gì cho đẹp để đi gặp anh đây? Tôi không như những cô gái trong phim truyền hình có khả năng lôi một đống quần áo hàng hiệu bày la liệt trên giường rồi chọn lựa, nhìn tới nhìn lui cũng chỉ có bộ váy chuyên dùng đi xem mặt là phù hợp yêu cầu cuộc hẹn . Tôi âm thầm quyết định lần sau đi dạo phố không nên tiếc tiền đầu tư phải mua mấy bộ quần áo ra được phòng khách trở lên, dù sao là con gái phải để ý vẻ ngoài một chút, tôi không thể quá keo kiệt mà làm mất thể diện a.
Không có thời gian suy nghĩ, tôi nhanh chóng dọn dẹp một chút, thấy cách ăn mặc của bản thân thanh lịch gọn gàng liền vội vàng lao ra cổng, xa xa, đôi mắt như kính viễn vọng nhanh chóng phát hiện Nghiêu Diệp rất tao nhã đang đứng cạnh cửa xe. Tim của tôi bắt đầu nhảy loạn xạ lên không giống tốc độ bình thường, các vị thần tiên, cầu mong các ngài nhất định phải phù hộ tôi hoàn thành được nguyện vọng a. . . . . .
Lúc này Nghiêu Diệp nghiêng người dựa vào cửa xe, anh hôm nay mặc tây trang màu đen rất ngay ngắn, ánh mắt thâm thúy vẫn say sưa nhìn vào bức tượng trước cổng trường học như có điều suy nghĩ, sau lại nhìn thấy tôi đi tới trước mặt, anh giật mình, sau đó đích thân giúp tôi mở cửa xe: “Lên xe đi!”
Tôi vừa mừng vừa lo, có chút không dám nhìn vào mắt anh, nhỏ giọng nói: “Vâng, cám ơn thầy. ” Không hổ là Nghiêu Diệp, khí thế mạnh mẽ khiến tôi ngay cả nói chuyện cũng không lưu loát, hơn nữa ở trong gương chiếu hậu nhìn thấy bộ dạng giả làm thục nữ của bản thân ngây ngô mà buồn cười, huống chi anh đã sớm gặp qua các loại bộ mặt của tôi rồi?
Tôi len lén liếc anh một cái, đường cong gò má cực kỳ ưu nhã mê người, thật ra thì bất kể nhìn từ góc độ nào anh cũng rất đẹp mắt, khó trách vừa rồi không ít cô gái đi ngang qua anh cũng không tự chủ được mà đi chậm lại, người đó dù ở nơi nào cũng tự tạo thành một quanh cảnh tuyệt vời.
Chẳng qua hiện tại không khí có chút quỷ dị, tôi quá im lặng, mà anh lại quá thâm trầm, so với trước kia không hề giống nhau. Xe rất nhanh tiến vào khu đô thị, những đô thị lớn ban đêm đều quốc tế hóa, phồn hoa lộng lẫy rất đẹp, lại có loại cảm giác không chân thực. Dần dần tiến vào tôi cảm thấy không quen đường, phải nói rằng tôi biết nó nhưng nó không biết tôi, nổi tiếng ở đây là khu thương mại cao cấp, mang tiếng xa hoa, người không có tiền không dám tùy tiện đến gần nơi này.
Tôi tò mò hỏi: “Thầy Nghiêu, chúng ta giờ đi đâu?” Thật ra thì câu này tôi sớm nên hỏi, thế nhưng lúc bị Nghiêu Diệp dùng trăm vạn lực hấp dẫn làm cho hôn mê, tất cả mọi thứ đều quăng lên chín tầng mây.
Nghiêu Diệp quay đầu nhìn tôi một cái, môi hơi nhếch lên rất trêu người hứng thú nói: “Vội cái gì? Đợi một lúc rồi sẽ biết?”
Nhưng càng là thần bí tôi càng tò mò, trong đầu hiện lên vô số trường hợp, lại bị chính mình hủy bỏ từng cái .
Anh dừng xe trước Quảng trường Nhân Dân xong, sau đó, rất tự nhiên dẫn tôi vào một cửa hàng!
Tôi hiện tại thở cũng không dám thở mạnh, thấp thỏm ngước mắt nhìn bảng hiệu trước mặt tên là “Tiểu Mễ” mấy ngày trước TV có nói qua ở đây có một thợ nổi tiếng chuyên trang điểm cho diễn viên, anh ta vừa quan sát tôi vừa viết viết vào quyển sổ nhỏ, sau đó lại cùng trợ thủ bên cạnh nhỏ giọng trao đổi cái gì đó, tôi cảm giác mình như trở thành con rối vậy.
Nghiêu Diệp mang theo tôi bước vào nơi này như sấm bên tai, cặp chân cũng không tiền đồ run run rẩy rẩy, chưa ăn thịt heo cũng đã gặp qua heo chạy, nghe nói nơi này tùy tiện cắt bỏ tóc cũng có thể bằng tiền sinh hoạt hai tháng của tôi, quả thực là đốt tiền. Tôi bắt đầu khẩn trương kéo kéo tay áo Nghiêu Diệp, anh vỗ vỗ vai của tôi nói, không có chuyện gì, bọn họ rất chuyên nghiệp.
Làm ơn, tôi lo lắng không phải người ta chuyên nghiệp hay không chuyên nghiệp? Ý tôi là muốn biết tới nơi này để làm gì vậy? Nhưng là người khởi xướng kia lại đưa tôi đặt trước mặt Tiểu Mễ, không nhanh không chậm nói “Giao cho cậu đó. ” , sau đó ở một góc khác nhàn nhã ngồi trên salon uống trà đọc báo, tôi phải ngoan ngoãn ở chỗ này mặc người ta ức hiếp. . . . . .
Đợi một hồi lâu, bọn họ hình như đã quyết định được phương án, bắt đầu đem tôi cải tạo một phen từ đầu tới đuôi, tôi có cảm giác như ở trong chương trình “Từng bước trở thành cô gái hoàn mỹ”.
Đầu tiên là tóc ——
Nhìn Tiểu Mễ muốn dứt khoát cắt đi bộ tóc dài sáu năm hẳn hoi của tôi, tôi không ngừng liên tục hô: “Đừng a!” Tiểu Mễ ngừng tay, trong gương Nghiêu Diệp cũng nhìn tôi, tôi lập tức đổi lời, nói, “Đừng quá khách sáo, anh cứ tự nhiên. . . . . . ” tùy ý lần này, mái tóc dài của tôi biến thành tóc ngắn chạm vai, phía đuôi tóc còn uốn cong lại, tóc mái ngang bằng , tựa như Baby đó.
Tiếp theo là áo quần ——
Bộ thứ nhất là váy ngọc trai dài đến gối màu vàng sáng lấp lánh bó sát người , Nghiêu Diệp nói có vẻ trưởng thành của người lớn; bộ thứ hai là bộ lễ phục nhỏ có nhiều tầng màu vàng nhạt rất được ưa chuộng năm nay, Nghiêu Diệp nói dáng vóc tôi to giống như một khối bánh ga-tô. . . . . . thay đi thay lại nhiều lần, rốt cuộc mới vừa ý đại gia hắn, thay một thân dạ phục màu trắng tinh khảm crystal, cộng thêm một cái áo choàng da đơn giản phủ lên vai. Sau đó điểm chết người đó là còn phải đeo một đôi giày cao gót cao bảy tám tấc, chẳng được tự nhiên, tôi bình thường cũng sẽ không đi, ở phòng thay quần áo luyện tập thật lâu mới dám đi ra, tránh cho té chổng bốn chân lên trời thì thật mất mặt.
Sau đó Nghiêu Diệp dẫn tôi đi vào một sân lớn nguy nga lộng lẫy âm nhạc nhẹ nhàng
Tôi tay mang bao tay dài kéo kéo khuỷu tay anh, hỏi: “Chúng ta ăn mặc long trọng như vậy là muốn đi đâu vậy?” Mà lại còn phải khoác tay! Tuy rằng ngắn ngủn mấy phút ở gần nhưng tôi đã thấy hô hấp khó khăn rồi, nhiệt độ cơ thể tăng cao làm lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, thời khắc này thật sự rất rất rất mập mờ nha!
Anh cúi đầu nhìn qua tôi, hết sức dịu dàng nói: “Nếu là lần đầu tiên chính thức hẹn hò dĩ nhiên là không thể qua loa. ” Anh chợt buông ra tôi, lùi sau một bước hơi gấp eo vươn tay muốn mời, lịch sự nho nhã như thân sĩ thời Trung Cổ, “Thật vinh hạnh tôi có thể mời em tham gia một buổi hòa nhạc được không?”
Anh nói cái gì? ! Lần đầu tiên chính thức hẹn hò? ! Tôi nghẹn họng nhìn trân trối, khẩn trương nhìn mọi người quần áo xinh đẹp nói năng lịch sự lui tới bốn phía xung quanh, lại cao giọng nghiêm túc nói: “Thầy Nghiêu, thầy đừng đùa, nhiều người ở đây sẽ rất khó coi. ”
Đôi mắt anh sắc lạnh mấy phần, vẻ mặt hết sức trịnh trọng hỏi ngược lại: “Em không phải nói là thích tôi sao? Thế nào? Hiện tại lại đổi ý rồi hả ?”
“Nào có? Em đâu có đổi ý!” Tôi lớn tiếng phản bác, sau đó giương mắt nhìn thấy trong đáy mắt anh bao hàm nụ cười, thầm than, mình bị lừa rồi.
Thì ra, thì ra là ngày đó anh có nghe được lời tỏ tình của tôi , thế mà cho tôi giả trư ăn cọp!
Biết cái tính tôi vốn lười biếng nên Thái hậu đối với lý do thứ nhất rất thản nhiên cười nhẹ coi thường, nhưng vẫn là cho phép quay về, bởi vì lý do thứ hai lần này đầy ẩn ý sâu xa mờ ám, đủ để chống đỡ tất cả các yếu tố gây trở ngại, mà chủ đề năm nay là tìm được một đóa hoa đào thật tốt mà gả tôi đi, vì thế Thái hậu rất nhanh chóng đóng gói hành lý, vô cùng vui vẻ đưa tôi đến ga tàu.
Kiên trì chờ đợi mười mấy tiếng, đoàn tàu từ từ xuyên rừng vượt núi, băng qua những con đường dài. . . . . .
Chẳng qua tâm tình tôi lúc này so với trước kia không giống nhau, dù sao bây giờ tôi sẽ không ghen tỵ khi người khác có đôi có cặp nữa, thay vào đó tập trung tinh thần tìm kiếm, dù thế nào cũng phải biến mình thành cô gái đã có người yêu, tiếp theo là dùng hạnh phúc mĩ mãn cho người khác ghen tỵ mà chết. Mặc dù lần đầu dũng cảm tỏ tình thật lòng cuối cùng không bệnh mà chết, nhưng tôi không nản lòng, kinh nghiệm Trương Du yêu thành công nói cho tôi biết, nam đuổi theo nữ, khó khăn muôn trùng, mà nữ đuổi theo nam nha, chỉ cách một tầng lụa mỏng manh thôi.
Tôi nghĩ, chỉ cần có lòng tin và sự kiên trì, nhất định sẽ chiếm được trái tim Nghiêu Diệp, tôi Lâm Đại Đại tự mình ra tay, còn có cái gì có thể thoát khỏi tay sao chứ?
Tình yêu đánh lâu dài vì vậy được triển khai hành động.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nghĩ biện pháp, nghĩ ngợi nghiêm túc đến mức không có cảm giác buồn ngủ, trong trạng thái tinh thần thấp thỏm hưng phấn khẩn trương tôi ngượng ngùng bày ra vài kế hoạch tác chiến.
Kế hoạch A: hẹn Nghiêu Diệp đi dạo phố xem bóng đá, thừa dịp tìm trời tối không người vắng vẻ dùng sức mạnh mẽ ôm anh.
Kế hoạch B: tiếp tục im hơi lặng tiếng tiếp cận Nghiêu Diệp, để cho anh từ từ phát hiện thấy ở chung với tôi rất vui, sau đó hai chúng tôi trở thành lâu ngày sinh tình yêu.
Kế hoạch C: không ngừng cố gắng dũng cảm tỏ tình, cuối cùng sẽ có một ngày cảm động tên kia.
Kế hoạch D: thật ra thì chính là chúng tôi vốn thích lẫn nhau, tôi căn bản không cần làm điều thừa.
. . . . . .
Sau này khi trở về tôi còn đắc ý mang mấy chiến thuật của mình ra khoe với Điệp Phi, thế mà nó dám nói mấy kế hoạch đó không đáng một đồng, làm cho tôi thật sự rất là đau khổ a!
Hồ Điệp Phi hếch mày lên, chẳng những đem tác phẩm tôi dốc hết tâm huyết phẩy tay ném đi, lại còn nói với giọng hết sức xem thường: “Tao nói. . . . . . Đây là tác phẩm Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần mày viết, thứ mà mày cần phải rạng sáng sáu giờ đánh thức tao dậy để khoe khoang đây hả?”
Tôi hất cằm lên kiêu ngạo gật đầu một cái, đắc ý hỏi: “Dĩ nhiên là vậy rồi! Mày cảm thấy như thế nào? Đủ rung động chưa?”
“Quả thực là đủ. . . . . . kinh hoàng. . . . . . ” Nó vô cùng bất đắc dĩ gõ một cái lên đầu tôi, không khách khí mà đả kích, “Nhìn chung phòng chúng ta bốn người thì ba đang nói chuyện yêu đương, ai cũng là nhà trai đuổi đến chết đi sống lại mới ‘ miễn cưỡng ’ đáp ứng, mày bây giờ lại bằng mọi cách theo đuổi người ta, mày nói tao có thể không khiếp sợ được sao?”
Tôi giật mình, cười khổ, cắn môi nói: “Nhưng là, nhưng là. . . . . . ” Nửa ngày không nói được một câu, vừa nổi lên chưa lâu đã lập tức bị đuổi ngược chìm xuống hố Marianas chỗ sâu nhất, yên tĩnh lại lạnh giá làm sao, quả là rất đả kích người a!
Hồ Điệp Phi chuyển sang đề tài khác, còn nói: “Mặc dù mấy kế hoạch ABCD này không đáng tin mấy, nhưng mà mày cũng không cần quá chán nản, chủ động gọi điện thoại để cho hai bên hiểu rõ lẫn nhau, hẹn ra ngoài ăn một bữa cơm rồi nói chuyện thì hi vọng là vẫn có thể . ” Nó đập đập bả vai của tôi xem như an ủi, tôi rất cảm kích dùng dư quang nhìn về phía bạn, Điệp Phi lại thận trọng bổ sung thêm một câu, “Không có cách nào đâu, yêu phải người như thế thì phải chịu khổ rồi, nhưng mà mày phải nhớ kỹ một điều rằng, dù thế nào thì chị em chúng tao đều ủng hộ mày!”
Lời nói này làm tôi cảm động đến mức ngũ tạng lục phủ cũng chuyển vị, sau sau này có xảy ra rất nhiều việc khiến tôi mới thật sự hiểu được ý nghĩa câu nói của Điệp Phi, chỉ đuổi theo một người chạy, chỉ vây quanh một người chuyển, là đau khổ khó khăn nhưng cũng vô cùng vui vẻ .
Ban đầu tôi còn căng thẳng đợi điện thoại mấy ngày, nhưng Nghiêu Diệp vẫn như cũ một chút động tĩnh cũng không có, tôi rốt cuộc không nhịn được liền gọi vào số điện thoại ngày trước, chờ thật lâu, trong lúc tôi nghĩ là không ai lúc nghe máy, bên kia lại báo nhận.
“Alo?” Là giọng lười biếng của Nghiêu Diệp.
Màng nhĩ của tôi bị mê hoặc thoáng run rẩy, cẩn thận từng li từng tí nói: “Thầy Nghiêu phải không ạ? Là em, Lâm Đại Đại . ”
Trời đang rất lạnh mà trong lòng tay trái tự nhiên lại toát mồ hôi, rõ ràng trước kia không hề như vậy, xem ra tôi thật sự thua rồi, aiz, tình yêu thật khiếp sợ.
“A? Có chuyện gì không?” Nghiêu Diệp lãnh đạm đáp lại.
Giống như mông nóng dán vào mặt lạnh vậy, người tôi không thế nào CARE rồi, đây chính là tương tư đơn phương đau khổ a, tôi tự nhiên cảm thấy có chút mất mát. Suy nghĩ một láy rồi nhụt chí giải thích nói: “Em chỉ muốn thông báo cho thầy một tiếng, hai ngày trước em đã trở về trường. ” Thầy có thể tới tìm em rồi, nửa câu sau không dám nói ra khỏi miệng, lúc này tôi mới phát hiện thật ra thì mình cũng không phải là lớn gan dũng cảm vì tình yêu xông lên phía trước, căng thẳng lo lắng mới chiếm đại đa số kia.
Nghiêu Diệp cúi đầu cười cười, nhẹ nói: “Cái này tôi biết rồi a!”
“Hả?” Tôi kinh ngạc há to mồm, trong đầu treo vô số dấu chấm hỏi, anh làm sao biết?
Nghiêu Diệp lại nói: “Thật là ngốc quá, em không phải ở trên MSN nhắn tin lại cho tôi rồi sao?”
“Phải ha, ha ha, em quên mất. ” Tôi xấu hổ vỗ vỗ cái trán.
“Bên này đang có bão tuyết nên hàng không tạm hoãn, tôi có thể sẽ về chậm mất mấy ngày, hôm nay vẫn còn ở chuyến giờ sau, chờ trễ chút sẽ đến tìm em. Em không phải nói là muốn hỏi tôi về chuyện thực tập ở công ty sao? Chờ gặp mặt chúng ta nói chuyện mới tốt được. ”
Thì ra là vì vậy anh mới lâu như thế không có liên lạc với tôi à?
Anh còn đặc biệt giải thích cho tôi?
Lòng tôi tràn đầy lo lắng thoáng chốc nhẹ nhõm, cười khúc khích trả lời: “Tốt quá, em chờ thầy. ” Thực tập? Hắc hắc, Hạng Trang múa kiếm, ý nhằm vào Bái Công, thực tập là thứ yếu, gài anh mắc bẫy mới là nhiệm vụ chủ yếu của tôi nha.
Lúc trời gần tối, tôi đang một tay cắn bánh mì nướng, một tay nhanh như gió gõ gõ bàn phím ở BBS chém gió vui vẻ, thì nhận được điện thoại của Nghiêu Diệp, anh hỏi tôi: “Ngốc, tối nay em có thời gian rảnh không?” Tôi thiếu chút nữa muốn ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, rốt cuộc cũng chờ được a! Vì vậy liều mạng đem bánh mì nướng nuốt xuống bụng, miệng đầy mảnh vụn bánh nhỏ nhận lời: “Có thời gian, tuyệt đối có thời gian!” Đây chính là cơ hội ngàn năm có một, không rảnh cũng phải dành thời gian mà rảnh!
Nghiêu Diệp bật cười trong trẻo, êm ái, cho dù cách cái điện thoại cũng câu dẫn trái tim bé nhỏ của tôi, anh thấp giọng nói: “Tốt lắm, em đứng ở trước cổng trường chờ tôi, tôi lập tức tới ngay. . . . . . ”
Mười phút sau khi Nghiêu Diệp cúp máy, tôi đờ người khó có thể tin nổi, chờ lấy lại tinh thần, tôi kinh ngạc, sốt ruột, luống cuống hết tay chân luôn rồi! Cái gì? Nghiêu Diệp anh, anh muốn đến đón tôi? !
Lúc này tôi lao về phía ban công cửa sổ sát đất làm bằng kính quan sát diện mạo của mình, cuối học kỳ không có lớp, buổi tối chơi game suốt đêm, chơi đến mệt mới nằm vật xuống ngủ, buổi chiều ngủ dậy cũng không thèm đánh răng tiếp tục lao vào thế giới internet vĩ đại—— tóc có thể so với Nestle, hoặc nhóm Giả Phi bốn đầu có thể cân nhắc để cho tôi gia nhập rồi; hai mắt vô hồn, thâm quầng có thể cùng gấu trúc PAN¬DA tranh cao thấp; nhếch môi nhe răng, bên trong một đống hỗn độn, thê thảm vô cùng; nhìn lại quần áo một chút, đồ bộ phim hoạt hình. . . . . .
Đúng rồi, còn có quần áo, tôi nên mặc quần áo gì cho đẹp để đi gặp anh đây? Tôi không như những cô gái trong phim truyền hình có khả năng lôi một đống quần áo hàng hiệu bày la liệt trên giường rồi chọn lựa, nhìn tới nhìn lui cũng chỉ có bộ váy chuyên dùng đi xem mặt là phù hợp yêu cầu cuộc hẹn . Tôi âm thầm quyết định lần sau đi dạo phố không nên tiếc tiền đầu tư phải mua mấy bộ quần áo ra được phòng khách trở lên, dù sao là con gái phải để ý vẻ ngoài một chút, tôi không thể quá keo kiệt mà làm mất thể diện a.
Không có thời gian suy nghĩ, tôi nhanh chóng dọn dẹp một chút, thấy cách ăn mặc của bản thân thanh lịch gọn gàng liền vội vàng lao ra cổng, xa xa, đôi mắt như kính viễn vọng nhanh chóng phát hiện Nghiêu Diệp rất tao nhã đang đứng cạnh cửa xe. Tim của tôi bắt đầu nhảy loạn xạ lên không giống tốc độ bình thường, các vị thần tiên, cầu mong các ngài nhất định phải phù hộ tôi hoàn thành được nguyện vọng a. . . . . .
Lúc này Nghiêu Diệp nghiêng người dựa vào cửa xe, anh hôm nay mặc tây trang màu đen rất ngay ngắn, ánh mắt thâm thúy vẫn say sưa nhìn vào bức tượng trước cổng trường học như có điều suy nghĩ, sau lại nhìn thấy tôi đi tới trước mặt, anh giật mình, sau đó đích thân giúp tôi mở cửa xe: “Lên xe đi!”
Tôi vừa mừng vừa lo, có chút không dám nhìn vào mắt anh, nhỏ giọng nói: “Vâng, cám ơn thầy. ” Không hổ là Nghiêu Diệp, khí thế mạnh mẽ khiến tôi ngay cả nói chuyện cũng không lưu loát, hơn nữa ở trong gương chiếu hậu nhìn thấy bộ dạng giả làm thục nữ của bản thân ngây ngô mà buồn cười, huống chi anh đã sớm gặp qua các loại bộ mặt của tôi rồi?
Tôi len lén liếc anh một cái, đường cong gò má cực kỳ ưu nhã mê người, thật ra thì bất kể nhìn từ góc độ nào anh cũng rất đẹp mắt, khó trách vừa rồi không ít cô gái đi ngang qua anh cũng không tự chủ được mà đi chậm lại, người đó dù ở nơi nào cũng tự tạo thành một quanh cảnh tuyệt vời.
Chẳng qua hiện tại không khí có chút quỷ dị, tôi quá im lặng, mà anh lại quá thâm trầm, so với trước kia không hề giống nhau. Xe rất nhanh tiến vào khu đô thị, những đô thị lớn ban đêm đều quốc tế hóa, phồn hoa lộng lẫy rất đẹp, lại có loại cảm giác không chân thực. Dần dần tiến vào tôi cảm thấy không quen đường, phải nói rằng tôi biết nó nhưng nó không biết tôi, nổi tiếng ở đây là khu thương mại cao cấp, mang tiếng xa hoa, người không có tiền không dám tùy tiện đến gần nơi này.
Tôi tò mò hỏi: “Thầy Nghiêu, chúng ta giờ đi đâu?” Thật ra thì câu này tôi sớm nên hỏi, thế nhưng lúc bị Nghiêu Diệp dùng trăm vạn lực hấp dẫn làm cho hôn mê, tất cả mọi thứ đều quăng lên chín tầng mây.
Nghiêu Diệp quay đầu nhìn tôi một cái, môi hơi nhếch lên rất trêu người hứng thú nói: “Vội cái gì? Đợi một lúc rồi sẽ biết?”
Nhưng càng là thần bí tôi càng tò mò, trong đầu hiện lên vô số trường hợp, lại bị chính mình hủy bỏ từng cái .
Anh dừng xe trước Quảng trường Nhân Dân xong, sau đó, rất tự nhiên dẫn tôi vào một cửa hàng!
Tôi hiện tại thở cũng không dám thở mạnh, thấp thỏm ngước mắt nhìn bảng hiệu trước mặt tên là “Tiểu Mễ” mấy ngày trước TV có nói qua ở đây có một thợ nổi tiếng chuyên trang điểm cho diễn viên, anh ta vừa quan sát tôi vừa viết viết vào quyển sổ nhỏ, sau đó lại cùng trợ thủ bên cạnh nhỏ giọng trao đổi cái gì đó, tôi cảm giác mình như trở thành con rối vậy.
Nghiêu Diệp mang theo tôi bước vào nơi này như sấm bên tai, cặp chân cũng không tiền đồ run run rẩy rẩy, chưa ăn thịt heo cũng đã gặp qua heo chạy, nghe nói nơi này tùy tiện cắt bỏ tóc cũng có thể bằng tiền sinh hoạt hai tháng của tôi, quả thực là đốt tiền. Tôi bắt đầu khẩn trương kéo kéo tay áo Nghiêu Diệp, anh vỗ vỗ vai của tôi nói, không có chuyện gì, bọn họ rất chuyên nghiệp.
Làm ơn, tôi lo lắng không phải người ta chuyên nghiệp hay không chuyên nghiệp? Ý tôi là muốn biết tới nơi này để làm gì vậy? Nhưng là người khởi xướng kia lại đưa tôi đặt trước mặt Tiểu Mễ, không nhanh không chậm nói “Giao cho cậu đó. ” , sau đó ở một góc khác nhàn nhã ngồi trên salon uống trà đọc báo, tôi phải ngoan ngoãn ở chỗ này mặc người ta ức hiếp. . . . . .
Đợi một hồi lâu, bọn họ hình như đã quyết định được phương án, bắt đầu đem tôi cải tạo một phen từ đầu tới đuôi, tôi có cảm giác như ở trong chương trình “Từng bước trở thành cô gái hoàn mỹ”.
Đầu tiên là tóc ——
Nhìn Tiểu Mễ muốn dứt khoát cắt đi bộ tóc dài sáu năm hẳn hoi của tôi, tôi không ngừng liên tục hô: “Đừng a!” Tiểu Mễ ngừng tay, trong gương Nghiêu Diệp cũng nhìn tôi, tôi lập tức đổi lời, nói, “Đừng quá khách sáo, anh cứ tự nhiên. . . . . . ” tùy ý lần này, mái tóc dài của tôi biến thành tóc ngắn chạm vai, phía đuôi tóc còn uốn cong lại, tóc mái ngang bằng , tựa như Baby đó.
Tiếp theo là áo quần ——
Bộ thứ nhất là váy ngọc trai dài đến gối màu vàng sáng lấp lánh bó sát người , Nghiêu Diệp nói có vẻ trưởng thành của người lớn; bộ thứ hai là bộ lễ phục nhỏ có nhiều tầng màu vàng nhạt rất được ưa chuộng năm nay, Nghiêu Diệp nói dáng vóc tôi to giống như một khối bánh ga-tô. . . . . . thay đi thay lại nhiều lần, rốt cuộc mới vừa ý đại gia hắn, thay một thân dạ phục màu trắng tinh khảm crystal, cộng thêm một cái áo choàng da đơn giản phủ lên vai. Sau đó điểm chết người đó là còn phải đeo một đôi giày cao gót cao bảy tám tấc, chẳng được tự nhiên, tôi bình thường cũng sẽ không đi, ở phòng thay quần áo luyện tập thật lâu mới dám đi ra, tránh cho té chổng bốn chân lên trời thì thật mất mặt.
Sau đó Nghiêu Diệp dẫn tôi đi vào một sân lớn nguy nga lộng lẫy âm nhạc nhẹ nhàng
Tôi tay mang bao tay dài kéo kéo khuỷu tay anh, hỏi: “Chúng ta ăn mặc long trọng như vậy là muốn đi đâu vậy?” Mà lại còn phải khoác tay! Tuy rằng ngắn ngủn mấy phút ở gần nhưng tôi đã thấy hô hấp khó khăn rồi, nhiệt độ cơ thể tăng cao làm lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, thời khắc này thật sự rất rất rất mập mờ nha!
Anh cúi đầu nhìn qua tôi, hết sức dịu dàng nói: “Nếu là lần đầu tiên chính thức hẹn hò dĩ nhiên là không thể qua loa. ” Anh chợt buông ra tôi, lùi sau một bước hơi gấp eo vươn tay muốn mời, lịch sự nho nhã như thân sĩ thời Trung Cổ, “Thật vinh hạnh tôi có thể mời em tham gia một buổi hòa nhạc được không?”
Anh nói cái gì? ! Lần đầu tiên chính thức hẹn hò? ! Tôi nghẹn họng nhìn trân trối, khẩn trương nhìn mọi người quần áo xinh đẹp nói năng lịch sự lui tới bốn phía xung quanh, lại cao giọng nghiêm túc nói: “Thầy Nghiêu, thầy đừng đùa, nhiều người ở đây sẽ rất khó coi. ”
Đôi mắt anh sắc lạnh mấy phần, vẻ mặt hết sức trịnh trọng hỏi ngược lại: “Em không phải nói là thích tôi sao? Thế nào? Hiện tại lại đổi ý rồi hả ?”
“Nào có? Em đâu có đổi ý!” Tôi lớn tiếng phản bác, sau đó giương mắt nhìn thấy trong đáy mắt anh bao hàm nụ cười, thầm than, mình bị lừa rồi.
Thì ra, thì ra là ngày đó anh có nghe được lời tỏ tình của tôi , thế mà cho tôi giả trư ăn cọp!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.