Chương 76
Ức Cẩm
21/11/2015
Bởi vì đánh bài suốt đêm, lại uống chút rượu, Tống Dao ngủ thẳng một giấc đến trưa hôm sau mới tỉnh lại. Việc đầu tiên sau khi cô tỉnh lại là kiểm tra quần áo mình, chắc chắn không thiếu một thứ nào mới nhẹ nhàng thở ra.
Tối hôm qua thật sự là quá nguy hiểm!
Cô cứ tưởng đánh bài suốt đêm như vậy mọi người sẽ mệt mỏi, chắc chắn sẽ không còn sức làm chuyện khác. Nào ngờ, ngay cả khi cô đã lê thân rã rời về phòng ngủ, thế mà Quý Thừa Xuyên còn thoải mái theo cô vào phòng, ở trước mặt cô không hề kiêng dè mà cởi quần áo ra.
Lúc đó Tống Dao nổi giận: “Anh... Anh vào đây làm gì?”
“Ngủ một giấc.”
“Phòng này là của em, anh ngủ phòng bên cạnh đi.”
Lúc nói, Quý Thừa Xuyên đã cởi áo sơ mi, nửa người trên trần trụi, từng bước từng bước đi đến chỗ cô: “Cũng không phải chưa từng ngủ với nhau, em ngại cái gì?”
Bịch. Tống Dao đặt mông ngồi lên trên giường, mặt đỏ bừng: “Ai... Ai ngại chứ? Em chỉ là... chỉ là...”
Còn chưa dứt lời, khoảng giường bên cạnh đột nhiên lõm xuống, Quý Thừa Xuyên nằm trên giường cô không chút khách khí, còn thuận tay muốn mò vào trong người cô.
Nhiệt độ cơ thể cực nóng cùng với hơi thở mãnh liệt của đàn ông khiến Tống Dao choáng váng trong nháy mắt. Tay cô đặt trên ngực anh, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy gương mặt hoàn mỹ kia. Anh đang nhắm mắt, môi khẽ hé mở: “Yên tâm đi, anh cần nghỉ ngơi, sẽ không làm gì em đâu.”
Tuy rằng bị tổng giám đốc đại nhân nhìn thấu suy nghĩ xấu xa trong lòng, khiến Tống Dao cảm thấy lúng túng, nhưng những lời này của anh giống như một liều thuốc an thần dành cho cô vậy.
Sau khi chắc chắn ‘lão sói xám’ bên cạnh không có hành vi vượt rào nào, Tống Dao mới nhẹ nhàng thở ra, ngoan ngoãn nằm trong lòng Quý Thừa Xuyên đang ngủ.
Lúc này, Tống Dao nằm trên giường, hồi tưởng lại cảnh tượng đó, trong lòng thầm khen ngợi tổng giám đốc đại nhân vô cùng.
Đều do Thẩm Song Song nói cô sớm muộn cái gì cũng không muốn, làm cô sợ đến mức cho rằng Quý Thừa Xuyên rất đói khát. Thực tế đâu có khoa trương như vậy. Trên thế giới này, dù sao những người giống như Khương Nam Hiên là cầm thú dùng nửa thân dưới để suy nghĩ chỉ là số ít, tổng giám đốc đại nhân vẫn rất đàn ông đúng không?!
Ngay lúc Tống Dao còn đang đắc ý suy nghĩ thì bên tai chợt truyền đến một tiếng hỏi: “Em cười ngốc nghếch cái gì vậy?”
Tống Dao sửng sốt, lập tức bật dậy từ trên giường, không biết Quý Thừa Xuyên đã đứng ở ngưỡng cửa từ lúc nào, trên người mặc áo tắm, mái tóc ướt sũng, hiển nhiên là vừa mới tắm xong.
“Sao anh còn ở đây?” Cô kinh ngạc buột miệng.
“Em muốn anh đi lắm sao?” Anh bước đến đối diện cô.
“Không phải, em tưởng anh đi làm...” Tống Dao nhỏ giọng giải thích.
“Anh đang nghỉ phép,” Khi nói chuyện, Quý Thừa Xuyên đã ngồi bên cạnh giường, anh chỉ buộc một cái thắt lưng, bộ ngực màu lúa mạch như ẩn như hiện trong bộ áo tắm rộng rãi, đôi chân dài rắn chắc lộ ra bên ngoài, cũng không biết bên trong có mặc gì hay không...
Mặt Tống Dao ửng hồng, lập tức né ánh nhìn sang một bên, chột dạ nói: “À... Hôm qua anh chưa có nói...”
“Tại hôm qua quá mệt.”
“Đúng vậy...”
“Có điều nghỉ ngơi một đêm, giờ khỏe hơn nhiều rồi.”
“Ừ...” Chờ chút. Tại sao anh ta lại nhấn mạnh điều này?! Tống Dao nhớ lại câu nói vừa nãy, hình như cô vừa nhận thức được điều gì đó, nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Cùng lúc đó, Quý Thừa Xuyên nhích lại gần cô, hôn cô.
Sáng sớm tốt lành, trong miệng anh có mùi hương bạc hà nhè nhẹ, quanh quẩn trong miệng cô. Lúc mới bắt đầu nhẹ nhàng, dần dần càng thêm sâu hơn. Bỗng nhiên anh dùng sức đẩy Tống Dao ngã xuống giường, cả người anh đè lên cô.
Nụ hôn bỗng trở nên tuôn trào mãnh liệt, dường như anh không hề muốn cho cô có thời gian suy nghĩ, bắt lấy hai tay cô đưa qua đỉnh đầu, đồng thời khiến cho cô ưỡn ngực nghênh đón mình, anh càng tiến sâu vào miệng cô thăm dò.
Tống Dao chưa từng bị người nào hôn như vậy, chỉ cảm thấy đầu óc trở nên mê muội, thân thể như bị ai đó châm lửa, dần dần nóng lên.
Tuy rằng hai mắt mở to, nhưng đầu óc cô trống rỗng. Cô trơ mắt nhìn Quý Thừa Xuyên nhổm người dậy, ánh mắt ngập tràn sương mù nhìn cô trong chốc lát, sau đó bỗng nhiên cúi đầu, hôn lên cổ cô, lưu luyến ở xương quai xanh cô, dùng răng cắn nhẹ nơi đó.
Trong phút chốc, cơ thể Tống Dao hơi run lên. Đầu óc trống rỗng cuối cùng cũng suy nghĩ được một chút, nhưng vẫn rất hỗn loạn, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra bây giờ và chuyện gì sẽ phát sinh tiếp theo đó.
Lúc này, tay của Quý Thừa Xuyên đã bắt đầu mò lên hông cô. Bàn tay thăm dò vào áo cô, chiếm trọn vòng eo cô.
Bàn tay nóng hổi dán sát vào làn da non mịn màng trên eo thon, nháy mắt khiến Tống Dao tỉnh hẳn. Cô kêu một tiếng nhỏ, muốn giãy giụa, nhưng tay lại không còn chút sức lực nào đặt trên vai Quý Thừa Xuyên.
“Sao vậy?” Quý Thừa Xuyên ngẩng đầu, hai người nhìn nhau.
“Em... Em vẫn chưa...” Tống Dao thở hổn hển, hồng hộc. Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột. Căn bản cô chưa kịp chuẩn bị tâm lý.
“Nếu như em không thích, anh sẽ không tiếp tục.” Ngay cả khi hai mắt anh đã đỏ lên, nhưng anh vẫn tỉnh táo như cũ một cách kỳ lạ, trưng cầu ý kiến của Tống Dao.
“Em...” Tống Dao bối rối, chuyện này nếu không hỏi thì thôi, nếu đã hỏi khiến cô lại có cảm giác từ chối tổng giám đốc đại nhân là một hành vi quá quắc. Rối rắm hơn là, cô không hề cảm thấy khó chịu nếu như tiếp tục cùng anh...
Làm sao bây giờ?
May mà trong lúc giằng co, điện thoại của Tống Dao đột nhiên reo lên.
“Em đi nghe điện thoại!” Đây thực sự là một cái cớ tốt. Tống Dao lăn ra khỏi vòng tay của Quý Thừa Xuyên, chạy tới nhận điện thoại.
Là điện thoại của Tiểu long nữ, vừa bắt máy đã nghe thấy giọng cô ấy hưng phấn đến run run: “Dao Dao, cho cậu biết một tin vui. Tớ sắp kết hôn.”
“Cái gì?!” Tống Dao hét lên một tiếng. Thậm chí cô còn không biết Tiểu long nữ nói chuyện yêu đương từ khi nào, sao bỗng nhiên lại kết hôn?
“Cậu đừng kích động. Là thật đó! Đã chọn xong ngày lành, là vào Lễ Giáng Sinh 25 tháng 12 này. Cậu phải đến làm phù dâu cho tớ đó nha...!”
“Tớ có thể biết đối tượng kết hôn của cậu là ai không?”
“Phải ha, tớ quên nói cho cậu biết!” Tiểu long nữ như vừa mới tỉnh lại từ trong giấc mộng, “Anh ấy tên là Chư Cát Tuấn, là người lần trước cứu tớ ở phố Rác đó.”
“Là cậu ta ư?” Tống Dao đã chẳng còn nhớ gì về người này. Chỉ nhớ Tiểu long nữ đã từng nhắc tới, trùng hợp người này lại là đồng nghiệp của bọn họ.
“Phải, chính là anh ấy!” Tiểu long nữ cười nói, “Tớ và anh ấy là nhất kiến chung tình. Có điều chúng tớ còn ngại nên chưa nói với cậu. Cảm thấy vừa mới chia tay không bao lâu lại nói chuyện yêu đương có chút không hay. Hơn nữa tớ cũng không ngờ chúng tớ lại phát triển nhanh đến vậy.”
“Thật sự rất nhanh.” Tống Dao cảm thán.
“Ha ha, kết hôn càng sớm càng tốt. Bằng không cậu và Quý tổng cũng mau định ngày đi, chúng ta kết hôn cùng lúc luôn.”
Tiểu long nữ nhanh miệng, khiến Tống Dao lập tức ấp úng, nhịn không được lén liếc nhìn Quý Thừa Xuyên đang nửa nằm trên giường. Thắt lưng trên áo tắm của anh đã tuột ra, để lộ bộ ngực cường tráng màu mật ong, đang nhìn cô chằm chằm.
Cô đỏ mặt, nhanh chóng xoay người: “Chuyện này... Ngày 25 tháng 12 đúng không? Tớ biết rồi, tớ sẽ đi!”
“Được, đến lúc đó nhớ trang điểm, chốc nữa tớ gọi lại sau. Phải rồi, cậu nhớ phải mời Quý tổng đi cùng nha!”
“Anh ấy à?” Thật sự Tống Dao không có đủ dũng khí quay đầu lại nhìn hình ảnh ướt át kích thích trên giường kia, mơ hồ nói: “Đến lúc đó tính sau...”
“Không được, nhất định phải mời anh ta đi. Anh ta đến dự mới thu hút được nhiều đồng nghiệp đến, như vậy mới có được nhiều tiền mừng, áp lực mua nhà rất lớn đó cậu biết không?”
Cậu kết hôn hay là ăn cướp vậy? Tống Dao nghẹn lời: “Tớ sẽ cố gắng...”
“Được rồi, quyết định vậy đi!” Tiểu long nữ khoái trá cúp máy.
“Có chuyện gì vậy?” Quý Thừa Xuyên ngồi trên giường hỏi.
Tống Dao cứng quay đầu lại: “Tiểu long nữ sắp kết hôn...”
“Chuyện tốt.” Anh bình tĩnh nói.
“Cậu ấy muốn em làm phù dâu.” Tống Dao nói xong, len lén quan sát Quý Thừa Xuyên, thử thăm dò anh, “Anh có thời gian đi cùng em không?” Tổng tài đại nhân bận rộn như vậy, chắc chắn sẽ không đi dự hôn lễ của một nhân viên, có phải không? Có phải hay không? Có phải hay không? Cô âm thầm chờ đợi.
“Rảnh.” Anh trả lời không chút do dự.
Tống Dao: “...”
…
Sau khi chịu đựng đủ mọi ngăn trở trong tình cảm, rốt cuộc Tiểu long nữ cũng đã tìm được tình yêu đích thực của mình, chớp mắt đã lập gia đình rồi, còn mời Tống Dao làm phù dâu, chuyện này vốn là chuyện vui.
Tống Dao không ngờ Quý Thừa Xuyên lại đồng ý đi cùng với cô. Chỉ cần nghĩ đến việc sóng vai cùng tổng giám đốc đại nhân tham dự lễ cưới rầm rộ mà hầu hết các đồng nghiệp thân quen đều đến chung vui, chướng ngại tâm lý khó nhọc vượt qua lúc trước, bây giờ lại như tro tàn chợt cháy, khiến cô phiền muộn.
Từ lần Quý Thừa Xuyên công khai hôn cô ở trước cửa công ty, từ đó về sau cô không còn trở lại đó nữa, cũng không tiếp xúc với bất cứ đồng nghiệp nào ngoài Tiểu long nữ. Đương nhiên lý do lúc đầu là vì muốn trốn tránh, sau khi quan hệ giữa cô và Quý Thừa Xuyên đã được xác định rõ ràng, cô lại càng muốn tránh hiềm nghi.
Mấy ngày nay, cô thậm chí còn quyết định ra ngoài tìm công việc khác lần nữa, hoàn toàn từ chức ở tập đoàn Thừa Thiên. Cô rất ngại cậy vào thể diện của tổng giám đốc đại nhân dù tạm nghỉ việc mà vẫn lãnh lương.
Tiểu long nữ kết hôn lại khiến chuyện này thay đổi, làm cho cô không thể không công khai quan hệ của mình và Quý Thừa Xuyên, đối mặt với các đồng nghiệp.
Liệu cô có thể làm được không?
“Cậu đã quên lúc cậu khuyên tớ đi báo án đã nói thế nào sao? Cậu nói chỉ cần tớ có đủ dũng khí tố cáo con người cặn bã kia, cậu sẽ dũng cảm đối mặt với các đồng nghiệp. Cậu còn nhớ không?” Biết Tống Dao vẫn sợ hãi, lúc thử lễ phục, Tiểu long nữ đã dùng biện pháp đe dọa.
“Đúng là tớ có nói như thế, nhưng mà...” Tống Dao khó xử.
“Nếu như cậu thực sự không muốn thì thôi. Cùng lắm thì tớ không cần phù dâu nữa!”
Tống Dao nóng nảy: “Kết hôn làm sao không thể không có phù dâu được!”
“Tớ không muốn làm khó cậu.” Tiểu long nữ nháy mắt, điềm đạm đáng yêu.
“... Được rồi, tớ đồng ý là được chứ gì.” Tống Dao mềm lòng, kết hôn là chuyện lớn, đã là bạn tốt, cô không muốn Tiểu long nữ thất vọng.
“Dao Dao, tớ biết cậu tốt với tớ nhất!” Tiểu long nữ vui mừng ôm Tống Dao.
Cùng lúc đó, Chư Cát Tuấn vừa làm xong việc liền chạy đến, thấy dáng vẻ của hai cô gái thì không nhịn được bật cười: “Không phải hai người đang ôm nhau khóc đó chứ?”
“Tiểu Chu?!” Tống Dao ngẩng đầu nhìn thấy Chư Cát Tuấn, đột nhiên sửng sốt.
“Tiểu Chu cái gì?” Tiểu long nữ buông Tống Dao ra, quay đầu nhìn thấy Chư Cát Tuấn thì lập tức nhào tới, khoát tay anh, nhìn về phía Tống Dao giới thiệu nhiệt tình, “Dao Dao, đây là ông xã của tớ, Chư Cát Tuấn.”
Chư... Cát Tuấn?
Tống Dao mờ mịt. Người này không phải họ Chu ư? Sao tự nhiên lại thay tên đổi họ rồi?
Trong lòng Chư Cát Tuấn đắc ý muốn chết, cố ý ho hai tiếng, vững vàng nói: “Tôi họ Chư Cát, tên một chữ Tuấn!” Dứt lời còn cảm thấy không đủ, lấy thẻ công tác của mình ra giơ giơ trước mặt Tống Dao. Thấy chưa, thấy chưa! Là họ Chư Cát, không phải họ Chu!
Tống Dao: “...”
Ngày 25 tháng 12, lễ Giáng Sinh.
Chư Cát Tuấn và Tiểu long nữ cử hành một hôn lễ đeo mạng che mặt vô cùng đặc biệt. Tất cả các khách mời nhất định phải đeo mặt nạ đã được chuẩn bị sẵn mới có thể vào bàn. Ngay cả cô dâu chú rễ cũng không ngoại lệ.
Làm phù dâu, Tống Dao chạy ra chạy vào theo cô dâu, gặp không ít những đồng nghiệp trước kia. Nhưng do tất cả mọi người đều đeo mặt nạ, rất nhiều người đã quên mất chuyện của cô, chỉ lo chúc phúc cho cô dâu chú rễ cho nên dường như không ai nhận ra cô.
Dây thần kinh căng thẳng, khẩn trương của Tống Dao dần buông lòng, yên tâm hoàn toàn vai trò phù dâu của mình, giúp Tiểu long nữ thu tiền mừng đến sướng rơn.
Không ngờ hôn lễ nho nhỏ này lại có thể mời được nhiều người như vậy, ngoài hai người mới đến từ chi nhánh khác, rất nhiều người ở tập đoàn đều đến tham dự. Thậm chí bác An bảo vệ canh giữ trước cửa công ty cũng mặc tây trang, xuất hiện ở nơi cử hành hôn lễ, mặt mày hớn hở đưa tiền mừng.
Tống Dao kinh ngạc, hoàn toàn không thể hiểu nổi tại sao nhân duyên của Chư Cát Tuấn và Tiểu long nữ lại tốt đến vậy, mãi đến khi cuộc trò chuyện của các nữ đồng nghiệp lọt vào tai cô, cô mới hoàn toàn tỉnh ngộ.
“Nghe nói Quý tổng cũng đến đây, có thật vậy không?” Một nữ đồng nghiệp vội hỏi.
“Chắc chắn 100%!” Một đồng nghiệp khác khẳng định.
“Vậy anh ấy tới chưa? Sao vẫn chưa thấy?”
“Tất cả mọi người đều đeo mặt nạ, dù anh ấy đã đến cũng không nhận ra được đâu!”
“Không thể nào, Quý tổng là người đi đến đâu toàn thân đều lấp lánh đến đó, đừng nói là đeo mặt nạ, cho dù có dùng bao tải phủ lên người vẫn có thể nhận ra được!”
“Tôi sẽ giả bộ không nhận ra anh ấy, vô tình hắt nước lên người anh ấy được không?”
“Nằm mơ đi. Có muốn hắt nước cũng là tôi làm mới đúng!”
...
Hóa ra những người này đến đây là vì muốn trông thấy Quý Thừa Xuyên, Tống Dao quýnh quáng. Tổng tài đại nhân thì có gì đáng xem? Lúc trước khi cô còn đi làm, mọi người tránh anh như tránh tà, bây giờ chớp mắt lại được vạn người mê thế này?
Không ngờ, bây giờ khí thế của Quý Thừa Xuyên còn cao hơn cả Khương Nam Hiên. Anh không hổ là vị thần ở tập đoàn Thừa Thiên, vô số nữ nhân viên không sợ chết theo đuổi. Ngay cả bác gái quét dọn vệ sinh cũng muốn nhìn ngắm phong thái của tổng giám đốc đại nhân.
Đeo mặt nạ thế này không tồi chút nào, nếu không sẽ bị chết đuối trong nước bọt của bọn họ. Tống Dao âm thầm vui mừng, im lặng tiếp tục thu tiền mừng. Bỗng nhiên một phong bì được đưa đến trước mặt cô.
Là một phong bì cực mỏng nha!
Tuy tiền mừng lần này của Tiểu Long Nữ thu được cũng kha khá, nhưng dù là chú An bảo vệ ít nhất cũng cho một phong bì 500, phong bì trước mắt nhiều nhất hẳn là cũng chỉ 200? Xem ra, người này chắc chắn là ông cụ quét dọn vệ sinh nam quanh năm đây mà.
Tống Dao ngẩng đầu, cho “ông cụ” một nụ cười tươi tắn, chốc lát, nụ cười đông cứng trên môi.
Ông cụ em gái nhà anh!
Tuy rằng đeo mặt nạ nhưng vóc dáng này, ánh mắt này, đường nét góc cạnh rõ ràng này, độ cong khóe miệng này, còn có khí chất tỏa sáng này, trên dưới tập đoàn ngoài Quý Thừa Xuyên ra còn có thể là ai nữa chứ?
Thân là tổng giám đốc mà anh cho phong bì có 200, anh có biết lễ nghĩa không hả?
Tống Dao run rẩy tiếp nhận phong bì trong tay Quý Thừa Xuyên, vừa mở ra liền kinh ngạc.
Trong phong bì là một tấm chi phiếu mỏng, con số một vạn tám nghìn tám trăm tám mươi tám đập vào mắt cô, sếp lớn thật hào phóng quá!
Cùng lúc đó, sự xuất hiện của Quý Thừa Xuyên cũng làm kinh động đến không ít những khách mời vì anh mà đến dự, mấy cô nữ đồng nghiệp vừa rồi đứng ở ngưỡng cửa xì xào bàn tán kích động muốn chết được.
“Nhìn kìa, Quý tổng đến rồi!”
“Là anh ấy! Đẹp trai quá!”
“Tôi cũng muốn giúp thu tiền mừng!”
...
Dưới vô số ánh mắt hâm mộ bên trong, Tống Dao cất khoản tiền lớn kia vào trong bao, ghi chép xong, đang định ngẩng đầu gọi vị khách tiếp theo thì Quý Thừa Xuyên bỗng nhiên cúi người xuống, đầu kề sát mặt cô thì thầm: “Xong việc đến tìm anh.”
Giọng nói của anh mang theo từ tính, vô tình gương mặt của anh ma sát nhẹ với tai của cô, khiến mặt Tống Dao đỏ lên trong nháy mắt: “Biết... Biết rồi...”
“Kéo ngực áo cao lên một chút.” Anh nhắc nhở.
“Được...” Tống Dao liên tục kéo kéo lễ phục của mình.
Lúc này người nào đó mới hài lòng đứng dậy, ánh mắt nhìn cô đầy ý vị, tao nhã xoay người rời đi.
“Tại sao tôi không phải là người thu tiền mừng!?” Bên tai vang vang những tiếng than vãn.
Sau khi Quý Thừa Xuyên đến không lâu, Khương Nam Hiên và Thẩm Song Song cũng đến. Hai người bọn họ, một người mặc bộ âu phục xám bạc được cắt may khéo léo, một người mặc bộ sườn xám trắng thêu hoa tinh xảo. Đôi Kim Đồng Ngọc Nữ này làm kinh động mọi người, áp đảo khí chất của cô dâu chú rể.
Đây không phải là hôn lễ, quả thật là cuộc họp hằng năm của tập đoàn Thừa Thiên mới đúng!
Tống Dao đang ngồi cảm thán, đột nhiên nghe được vài tiếng trầm trồ. Ngay sau đó, ngoài dự đoán của mọi người, một cặp khác xuất hiện ở ngưỡng cửa khiến cho người ta phải mở rộng tầm mắt.
Là Thịnh Tư Kỳ và Tống Linh Nhân!
Nhớ lúc trước Thịnh Tư Kỳ còn ở ngay dưới sảnh tập đoàn Thừa Thiên quấn lấy Tống Dao, hại Tống Linh Nhân nằm bệnh viện. Không ngờ chỉ mới vài tháng hai người này lại cùng nhau dự tiệc. Chuyện gì đã xảy ra trong suốt thời gian qua? Thật sự khiến người ta hiếu kỳ.
Tất nhiên có rất nhiều người ở đây vẫn còn nhớ cảnh náo loạn kia. Bởi sự xuất hiện của hai người, mọi người nhao nhao tỏ vẻ không thể tin được. Tống Dao lại càng kinh hãi, nghĩ đến chuyện trước kia, cảm giác vô cùng lúng túng, nhanh chóng cúi đầu giả vờ không biết hai người họ.
Có điều trong quá trình kí tên đưa tiền mừng, Thịnh Tư Kỳ vẫn nhận ra Tống Dao: “Dao Dao?”
Tống Dao cứng người cười gượng: “Chào hai người...”
“Quả nhiên là chị!” Nhìn thấy phản ứng của Tống Dao, Thịnh Tư Kỳ vội vàng nói, “Chị đừng khẩn trương, tôi và Linh Nhân đã đính hôn rồi.”
Đính hôn ư? Tống Dao há to miệng ngạc nhiên. Tuy rằng có thể nhận ra hai người họ đang quen nhau, nhưng sao lại đính hôn nhanh như vậy?
“Việc này nói ra thì dài dòng lắm. Tóm lại chị yên tâm, bây giờ trong lòng tôi chỉ có một mình Linh Nhân, sẽ không giống như lúc trước. Trước kia là do tôi quá xúc động, làm rất nhiều chuyện quấy rầy cuộc sống của chị, tại đây, tôi muốn nói một tiếng xin lỗi chị, hi vọng chị có thể quên những chuyện không thoải mái kia đi.”
Lúc Thịnh Tư Kỳ nói vô cùng thản nhiên, mà Tống Linh Nhân đứng bên cạnh cũng không vì biểu hiện của Tống Dao mà tỏ ra hờn giận, yên lặng đứng đó, giống như chuyện này không hề liên quan gì đến cô vậy.
“Đừng nhắc lại chuyện trước kia nữa, chúc hai người hạnh phúc!” Để phòng ngừa bị người khác nhận ra, Tống Dao nói chuyện rất đơn giản.
“Tôi cũng chúc chị hạnh phúc!” Thịnh Tư Kỳ nói xong thì cùng Tống Linh Nhân đeo mặt nạ vào trong sảnh tiệc.
Nhìn theo bóng lưng của hai người họ, Tống Dao không nhịn được xúc động vô vàn.
Có đôi khi tình yêu thật sự rất kỳ diệu. Nó đến với sức sống mãnh liệt, không hề nói lý lẽ, để cho hai người trái ngược không hề quen biết ở bên nhau quen nhau rồi hiểu nhau. Tiểu long nữ và Chư Cát Tuấn, Thịnh Tư Kỳ và Tống Linh Nhân, Khương Nam Hiên và Thẩm Song Song đều như thế.
Ngẫm lại, tình cảm của cô và Quý Thừa Xuyên cũng không khó hiểu đến vậy.
Dù sao chuyện yêu đương có mấy ai nói chính xác được. Tuổi tác, gia cảnh, ngoại hình, thậm chí giới tính đều không thành vấn đề. Chỉ cần hấp dẫn lẫn nhau, tạo ra phản ứng hóa học, thế là hai con tim xa lạ phá tan mọi ngăn cách, cuối cùng trở thành bạn đời của nhau.
Cầu nguyện cho những người hữu tình trên khắp thế gian đều sẽ trở thành người thân!
Tối hôm qua thật sự là quá nguy hiểm!
Cô cứ tưởng đánh bài suốt đêm như vậy mọi người sẽ mệt mỏi, chắc chắn sẽ không còn sức làm chuyện khác. Nào ngờ, ngay cả khi cô đã lê thân rã rời về phòng ngủ, thế mà Quý Thừa Xuyên còn thoải mái theo cô vào phòng, ở trước mặt cô không hề kiêng dè mà cởi quần áo ra.
Lúc đó Tống Dao nổi giận: “Anh... Anh vào đây làm gì?”
“Ngủ một giấc.”
“Phòng này là của em, anh ngủ phòng bên cạnh đi.”
Lúc nói, Quý Thừa Xuyên đã cởi áo sơ mi, nửa người trên trần trụi, từng bước từng bước đi đến chỗ cô: “Cũng không phải chưa từng ngủ với nhau, em ngại cái gì?”
Bịch. Tống Dao đặt mông ngồi lên trên giường, mặt đỏ bừng: “Ai... Ai ngại chứ? Em chỉ là... chỉ là...”
Còn chưa dứt lời, khoảng giường bên cạnh đột nhiên lõm xuống, Quý Thừa Xuyên nằm trên giường cô không chút khách khí, còn thuận tay muốn mò vào trong người cô.
Nhiệt độ cơ thể cực nóng cùng với hơi thở mãnh liệt của đàn ông khiến Tống Dao choáng váng trong nháy mắt. Tay cô đặt trên ngực anh, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy gương mặt hoàn mỹ kia. Anh đang nhắm mắt, môi khẽ hé mở: “Yên tâm đi, anh cần nghỉ ngơi, sẽ không làm gì em đâu.”
Tuy rằng bị tổng giám đốc đại nhân nhìn thấu suy nghĩ xấu xa trong lòng, khiến Tống Dao cảm thấy lúng túng, nhưng những lời này của anh giống như một liều thuốc an thần dành cho cô vậy.
Sau khi chắc chắn ‘lão sói xám’ bên cạnh không có hành vi vượt rào nào, Tống Dao mới nhẹ nhàng thở ra, ngoan ngoãn nằm trong lòng Quý Thừa Xuyên đang ngủ.
Lúc này, Tống Dao nằm trên giường, hồi tưởng lại cảnh tượng đó, trong lòng thầm khen ngợi tổng giám đốc đại nhân vô cùng.
Đều do Thẩm Song Song nói cô sớm muộn cái gì cũng không muốn, làm cô sợ đến mức cho rằng Quý Thừa Xuyên rất đói khát. Thực tế đâu có khoa trương như vậy. Trên thế giới này, dù sao những người giống như Khương Nam Hiên là cầm thú dùng nửa thân dưới để suy nghĩ chỉ là số ít, tổng giám đốc đại nhân vẫn rất đàn ông đúng không?!
Ngay lúc Tống Dao còn đang đắc ý suy nghĩ thì bên tai chợt truyền đến một tiếng hỏi: “Em cười ngốc nghếch cái gì vậy?”
Tống Dao sửng sốt, lập tức bật dậy từ trên giường, không biết Quý Thừa Xuyên đã đứng ở ngưỡng cửa từ lúc nào, trên người mặc áo tắm, mái tóc ướt sũng, hiển nhiên là vừa mới tắm xong.
“Sao anh còn ở đây?” Cô kinh ngạc buột miệng.
“Em muốn anh đi lắm sao?” Anh bước đến đối diện cô.
“Không phải, em tưởng anh đi làm...” Tống Dao nhỏ giọng giải thích.
“Anh đang nghỉ phép,” Khi nói chuyện, Quý Thừa Xuyên đã ngồi bên cạnh giường, anh chỉ buộc một cái thắt lưng, bộ ngực màu lúa mạch như ẩn như hiện trong bộ áo tắm rộng rãi, đôi chân dài rắn chắc lộ ra bên ngoài, cũng không biết bên trong có mặc gì hay không...
Mặt Tống Dao ửng hồng, lập tức né ánh nhìn sang một bên, chột dạ nói: “À... Hôm qua anh chưa có nói...”
“Tại hôm qua quá mệt.”
“Đúng vậy...”
“Có điều nghỉ ngơi một đêm, giờ khỏe hơn nhiều rồi.”
“Ừ...” Chờ chút. Tại sao anh ta lại nhấn mạnh điều này?! Tống Dao nhớ lại câu nói vừa nãy, hình như cô vừa nhận thức được điều gì đó, nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Cùng lúc đó, Quý Thừa Xuyên nhích lại gần cô, hôn cô.
Sáng sớm tốt lành, trong miệng anh có mùi hương bạc hà nhè nhẹ, quanh quẩn trong miệng cô. Lúc mới bắt đầu nhẹ nhàng, dần dần càng thêm sâu hơn. Bỗng nhiên anh dùng sức đẩy Tống Dao ngã xuống giường, cả người anh đè lên cô.
Nụ hôn bỗng trở nên tuôn trào mãnh liệt, dường như anh không hề muốn cho cô có thời gian suy nghĩ, bắt lấy hai tay cô đưa qua đỉnh đầu, đồng thời khiến cho cô ưỡn ngực nghênh đón mình, anh càng tiến sâu vào miệng cô thăm dò.
Tống Dao chưa từng bị người nào hôn như vậy, chỉ cảm thấy đầu óc trở nên mê muội, thân thể như bị ai đó châm lửa, dần dần nóng lên.
Tuy rằng hai mắt mở to, nhưng đầu óc cô trống rỗng. Cô trơ mắt nhìn Quý Thừa Xuyên nhổm người dậy, ánh mắt ngập tràn sương mù nhìn cô trong chốc lát, sau đó bỗng nhiên cúi đầu, hôn lên cổ cô, lưu luyến ở xương quai xanh cô, dùng răng cắn nhẹ nơi đó.
Trong phút chốc, cơ thể Tống Dao hơi run lên. Đầu óc trống rỗng cuối cùng cũng suy nghĩ được một chút, nhưng vẫn rất hỗn loạn, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra bây giờ và chuyện gì sẽ phát sinh tiếp theo đó.
Lúc này, tay của Quý Thừa Xuyên đã bắt đầu mò lên hông cô. Bàn tay thăm dò vào áo cô, chiếm trọn vòng eo cô.
Bàn tay nóng hổi dán sát vào làn da non mịn màng trên eo thon, nháy mắt khiến Tống Dao tỉnh hẳn. Cô kêu một tiếng nhỏ, muốn giãy giụa, nhưng tay lại không còn chút sức lực nào đặt trên vai Quý Thừa Xuyên.
“Sao vậy?” Quý Thừa Xuyên ngẩng đầu, hai người nhìn nhau.
“Em... Em vẫn chưa...” Tống Dao thở hổn hển, hồng hộc. Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột. Căn bản cô chưa kịp chuẩn bị tâm lý.
“Nếu như em không thích, anh sẽ không tiếp tục.” Ngay cả khi hai mắt anh đã đỏ lên, nhưng anh vẫn tỉnh táo như cũ một cách kỳ lạ, trưng cầu ý kiến của Tống Dao.
“Em...” Tống Dao bối rối, chuyện này nếu không hỏi thì thôi, nếu đã hỏi khiến cô lại có cảm giác từ chối tổng giám đốc đại nhân là một hành vi quá quắc. Rối rắm hơn là, cô không hề cảm thấy khó chịu nếu như tiếp tục cùng anh...
Làm sao bây giờ?
May mà trong lúc giằng co, điện thoại của Tống Dao đột nhiên reo lên.
“Em đi nghe điện thoại!” Đây thực sự là một cái cớ tốt. Tống Dao lăn ra khỏi vòng tay của Quý Thừa Xuyên, chạy tới nhận điện thoại.
Là điện thoại của Tiểu long nữ, vừa bắt máy đã nghe thấy giọng cô ấy hưng phấn đến run run: “Dao Dao, cho cậu biết một tin vui. Tớ sắp kết hôn.”
“Cái gì?!” Tống Dao hét lên một tiếng. Thậm chí cô còn không biết Tiểu long nữ nói chuyện yêu đương từ khi nào, sao bỗng nhiên lại kết hôn?
“Cậu đừng kích động. Là thật đó! Đã chọn xong ngày lành, là vào Lễ Giáng Sinh 25 tháng 12 này. Cậu phải đến làm phù dâu cho tớ đó nha...!”
“Tớ có thể biết đối tượng kết hôn của cậu là ai không?”
“Phải ha, tớ quên nói cho cậu biết!” Tiểu long nữ như vừa mới tỉnh lại từ trong giấc mộng, “Anh ấy tên là Chư Cát Tuấn, là người lần trước cứu tớ ở phố Rác đó.”
“Là cậu ta ư?” Tống Dao đã chẳng còn nhớ gì về người này. Chỉ nhớ Tiểu long nữ đã từng nhắc tới, trùng hợp người này lại là đồng nghiệp của bọn họ.
“Phải, chính là anh ấy!” Tiểu long nữ cười nói, “Tớ và anh ấy là nhất kiến chung tình. Có điều chúng tớ còn ngại nên chưa nói với cậu. Cảm thấy vừa mới chia tay không bao lâu lại nói chuyện yêu đương có chút không hay. Hơn nữa tớ cũng không ngờ chúng tớ lại phát triển nhanh đến vậy.”
“Thật sự rất nhanh.” Tống Dao cảm thán.
“Ha ha, kết hôn càng sớm càng tốt. Bằng không cậu và Quý tổng cũng mau định ngày đi, chúng ta kết hôn cùng lúc luôn.”
Tiểu long nữ nhanh miệng, khiến Tống Dao lập tức ấp úng, nhịn không được lén liếc nhìn Quý Thừa Xuyên đang nửa nằm trên giường. Thắt lưng trên áo tắm của anh đã tuột ra, để lộ bộ ngực cường tráng màu mật ong, đang nhìn cô chằm chằm.
Cô đỏ mặt, nhanh chóng xoay người: “Chuyện này... Ngày 25 tháng 12 đúng không? Tớ biết rồi, tớ sẽ đi!”
“Được, đến lúc đó nhớ trang điểm, chốc nữa tớ gọi lại sau. Phải rồi, cậu nhớ phải mời Quý tổng đi cùng nha!”
“Anh ấy à?” Thật sự Tống Dao không có đủ dũng khí quay đầu lại nhìn hình ảnh ướt át kích thích trên giường kia, mơ hồ nói: “Đến lúc đó tính sau...”
“Không được, nhất định phải mời anh ta đi. Anh ta đến dự mới thu hút được nhiều đồng nghiệp đến, như vậy mới có được nhiều tiền mừng, áp lực mua nhà rất lớn đó cậu biết không?”
Cậu kết hôn hay là ăn cướp vậy? Tống Dao nghẹn lời: “Tớ sẽ cố gắng...”
“Được rồi, quyết định vậy đi!” Tiểu long nữ khoái trá cúp máy.
“Có chuyện gì vậy?” Quý Thừa Xuyên ngồi trên giường hỏi.
Tống Dao cứng quay đầu lại: “Tiểu long nữ sắp kết hôn...”
“Chuyện tốt.” Anh bình tĩnh nói.
“Cậu ấy muốn em làm phù dâu.” Tống Dao nói xong, len lén quan sát Quý Thừa Xuyên, thử thăm dò anh, “Anh có thời gian đi cùng em không?” Tổng tài đại nhân bận rộn như vậy, chắc chắn sẽ không đi dự hôn lễ của một nhân viên, có phải không? Có phải hay không? Có phải hay không? Cô âm thầm chờ đợi.
“Rảnh.” Anh trả lời không chút do dự.
Tống Dao: “...”
…
Sau khi chịu đựng đủ mọi ngăn trở trong tình cảm, rốt cuộc Tiểu long nữ cũng đã tìm được tình yêu đích thực của mình, chớp mắt đã lập gia đình rồi, còn mời Tống Dao làm phù dâu, chuyện này vốn là chuyện vui.
Tống Dao không ngờ Quý Thừa Xuyên lại đồng ý đi cùng với cô. Chỉ cần nghĩ đến việc sóng vai cùng tổng giám đốc đại nhân tham dự lễ cưới rầm rộ mà hầu hết các đồng nghiệp thân quen đều đến chung vui, chướng ngại tâm lý khó nhọc vượt qua lúc trước, bây giờ lại như tro tàn chợt cháy, khiến cô phiền muộn.
Từ lần Quý Thừa Xuyên công khai hôn cô ở trước cửa công ty, từ đó về sau cô không còn trở lại đó nữa, cũng không tiếp xúc với bất cứ đồng nghiệp nào ngoài Tiểu long nữ. Đương nhiên lý do lúc đầu là vì muốn trốn tránh, sau khi quan hệ giữa cô và Quý Thừa Xuyên đã được xác định rõ ràng, cô lại càng muốn tránh hiềm nghi.
Mấy ngày nay, cô thậm chí còn quyết định ra ngoài tìm công việc khác lần nữa, hoàn toàn từ chức ở tập đoàn Thừa Thiên. Cô rất ngại cậy vào thể diện của tổng giám đốc đại nhân dù tạm nghỉ việc mà vẫn lãnh lương.
Tiểu long nữ kết hôn lại khiến chuyện này thay đổi, làm cho cô không thể không công khai quan hệ của mình và Quý Thừa Xuyên, đối mặt với các đồng nghiệp.
Liệu cô có thể làm được không?
“Cậu đã quên lúc cậu khuyên tớ đi báo án đã nói thế nào sao? Cậu nói chỉ cần tớ có đủ dũng khí tố cáo con người cặn bã kia, cậu sẽ dũng cảm đối mặt với các đồng nghiệp. Cậu còn nhớ không?” Biết Tống Dao vẫn sợ hãi, lúc thử lễ phục, Tiểu long nữ đã dùng biện pháp đe dọa.
“Đúng là tớ có nói như thế, nhưng mà...” Tống Dao khó xử.
“Nếu như cậu thực sự không muốn thì thôi. Cùng lắm thì tớ không cần phù dâu nữa!”
Tống Dao nóng nảy: “Kết hôn làm sao không thể không có phù dâu được!”
“Tớ không muốn làm khó cậu.” Tiểu long nữ nháy mắt, điềm đạm đáng yêu.
“... Được rồi, tớ đồng ý là được chứ gì.” Tống Dao mềm lòng, kết hôn là chuyện lớn, đã là bạn tốt, cô không muốn Tiểu long nữ thất vọng.
“Dao Dao, tớ biết cậu tốt với tớ nhất!” Tiểu long nữ vui mừng ôm Tống Dao.
Cùng lúc đó, Chư Cát Tuấn vừa làm xong việc liền chạy đến, thấy dáng vẻ của hai cô gái thì không nhịn được bật cười: “Không phải hai người đang ôm nhau khóc đó chứ?”
“Tiểu Chu?!” Tống Dao ngẩng đầu nhìn thấy Chư Cát Tuấn, đột nhiên sửng sốt.
“Tiểu Chu cái gì?” Tiểu long nữ buông Tống Dao ra, quay đầu nhìn thấy Chư Cát Tuấn thì lập tức nhào tới, khoát tay anh, nhìn về phía Tống Dao giới thiệu nhiệt tình, “Dao Dao, đây là ông xã của tớ, Chư Cát Tuấn.”
Chư... Cát Tuấn?
Tống Dao mờ mịt. Người này không phải họ Chu ư? Sao tự nhiên lại thay tên đổi họ rồi?
Trong lòng Chư Cát Tuấn đắc ý muốn chết, cố ý ho hai tiếng, vững vàng nói: “Tôi họ Chư Cát, tên một chữ Tuấn!” Dứt lời còn cảm thấy không đủ, lấy thẻ công tác của mình ra giơ giơ trước mặt Tống Dao. Thấy chưa, thấy chưa! Là họ Chư Cát, không phải họ Chu!
Tống Dao: “...”
Ngày 25 tháng 12, lễ Giáng Sinh.
Chư Cát Tuấn và Tiểu long nữ cử hành một hôn lễ đeo mạng che mặt vô cùng đặc biệt. Tất cả các khách mời nhất định phải đeo mặt nạ đã được chuẩn bị sẵn mới có thể vào bàn. Ngay cả cô dâu chú rễ cũng không ngoại lệ.
Làm phù dâu, Tống Dao chạy ra chạy vào theo cô dâu, gặp không ít những đồng nghiệp trước kia. Nhưng do tất cả mọi người đều đeo mặt nạ, rất nhiều người đã quên mất chuyện của cô, chỉ lo chúc phúc cho cô dâu chú rễ cho nên dường như không ai nhận ra cô.
Dây thần kinh căng thẳng, khẩn trương của Tống Dao dần buông lòng, yên tâm hoàn toàn vai trò phù dâu của mình, giúp Tiểu long nữ thu tiền mừng đến sướng rơn.
Không ngờ hôn lễ nho nhỏ này lại có thể mời được nhiều người như vậy, ngoài hai người mới đến từ chi nhánh khác, rất nhiều người ở tập đoàn đều đến tham dự. Thậm chí bác An bảo vệ canh giữ trước cửa công ty cũng mặc tây trang, xuất hiện ở nơi cử hành hôn lễ, mặt mày hớn hở đưa tiền mừng.
Tống Dao kinh ngạc, hoàn toàn không thể hiểu nổi tại sao nhân duyên của Chư Cát Tuấn và Tiểu long nữ lại tốt đến vậy, mãi đến khi cuộc trò chuyện của các nữ đồng nghiệp lọt vào tai cô, cô mới hoàn toàn tỉnh ngộ.
“Nghe nói Quý tổng cũng đến đây, có thật vậy không?” Một nữ đồng nghiệp vội hỏi.
“Chắc chắn 100%!” Một đồng nghiệp khác khẳng định.
“Vậy anh ấy tới chưa? Sao vẫn chưa thấy?”
“Tất cả mọi người đều đeo mặt nạ, dù anh ấy đã đến cũng không nhận ra được đâu!”
“Không thể nào, Quý tổng là người đi đến đâu toàn thân đều lấp lánh đến đó, đừng nói là đeo mặt nạ, cho dù có dùng bao tải phủ lên người vẫn có thể nhận ra được!”
“Tôi sẽ giả bộ không nhận ra anh ấy, vô tình hắt nước lên người anh ấy được không?”
“Nằm mơ đi. Có muốn hắt nước cũng là tôi làm mới đúng!”
...
Hóa ra những người này đến đây là vì muốn trông thấy Quý Thừa Xuyên, Tống Dao quýnh quáng. Tổng tài đại nhân thì có gì đáng xem? Lúc trước khi cô còn đi làm, mọi người tránh anh như tránh tà, bây giờ chớp mắt lại được vạn người mê thế này?
Không ngờ, bây giờ khí thế của Quý Thừa Xuyên còn cao hơn cả Khương Nam Hiên. Anh không hổ là vị thần ở tập đoàn Thừa Thiên, vô số nữ nhân viên không sợ chết theo đuổi. Ngay cả bác gái quét dọn vệ sinh cũng muốn nhìn ngắm phong thái của tổng giám đốc đại nhân.
Đeo mặt nạ thế này không tồi chút nào, nếu không sẽ bị chết đuối trong nước bọt của bọn họ. Tống Dao âm thầm vui mừng, im lặng tiếp tục thu tiền mừng. Bỗng nhiên một phong bì được đưa đến trước mặt cô.
Là một phong bì cực mỏng nha!
Tuy tiền mừng lần này của Tiểu Long Nữ thu được cũng kha khá, nhưng dù là chú An bảo vệ ít nhất cũng cho một phong bì 500, phong bì trước mắt nhiều nhất hẳn là cũng chỉ 200? Xem ra, người này chắc chắn là ông cụ quét dọn vệ sinh nam quanh năm đây mà.
Tống Dao ngẩng đầu, cho “ông cụ” một nụ cười tươi tắn, chốc lát, nụ cười đông cứng trên môi.
Ông cụ em gái nhà anh!
Tuy rằng đeo mặt nạ nhưng vóc dáng này, ánh mắt này, đường nét góc cạnh rõ ràng này, độ cong khóe miệng này, còn có khí chất tỏa sáng này, trên dưới tập đoàn ngoài Quý Thừa Xuyên ra còn có thể là ai nữa chứ?
Thân là tổng giám đốc mà anh cho phong bì có 200, anh có biết lễ nghĩa không hả?
Tống Dao run rẩy tiếp nhận phong bì trong tay Quý Thừa Xuyên, vừa mở ra liền kinh ngạc.
Trong phong bì là một tấm chi phiếu mỏng, con số một vạn tám nghìn tám trăm tám mươi tám đập vào mắt cô, sếp lớn thật hào phóng quá!
Cùng lúc đó, sự xuất hiện của Quý Thừa Xuyên cũng làm kinh động đến không ít những khách mời vì anh mà đến dự, mấy cô nữ đồng nghiệp vừa rồi đứng ở ngưỡng cửa xì xào bàn tán kích động muốn chết được.
“Nhìn kìa, Quý tổng đến rồi!”
“Là anh ấy! Đẹp trai quá!”
“Tôi cũng muốn giúp thu tiền mừng!”
...
Dưới vô số ánh mắt hâm mộ bên trong, Tống Dao cất khoản tiền lớn kia vào trong bao, ghi chép xong, đang định ngẩng đầu gọi vị khách tiếp theo thì Quý Thừa Xuyên bỗng nhiên cúi người xuống, đầu kề sát mặt cô thì thầm: “Xong việc đến tìm anh.”
Giọng nói của anh mang theo từ tính, vô tình gương mặt của anh ma sát nhẹ với tai của cô, khiến mặt Tống Dao đỏ lên trong nháy mắt: “Biết... Biết rồi...”
“Kéo ngực áo cao lên một chút.” Anh nhắc nhở.
“Được...” Tống Dao liên tục kéo kéo lễ phục của mình.
Lúc này người nào đó mới hài lòng đứng dậy, ánh mắt nhìn cô đầy ý vị, tao nhã xoay người rời đi.
“Tại sao tôi không phải là người thu tiền mừng!?” Bên tai vang vang những tiếng than vãn.
Sau khi Quý Thừa Xuyên đến không lâu, Khương Nam Hiên và Thẩm Song Song cũng đến. Hai người bọn họ, một người mặc bộ âu phục xám bạc được cắt may khéo léo, một người mặc bộ sườn xám trắng thêu hoa tinh xảo. Đôi Kim Đồng Ngọc Nữ này làm kinh động mọi người, áp đảo khí chất của cô dâu chú rể.
Đây không phải là hôn lễ, quả thật là cuộc họp hằng năm của tập đoàn Thừa Thiên mới đúng!
Tống Dao đang ngồi cảm thán, đột nhiên nghe được vài tiếng trầm trồ. Ngay sau đó, ngoài dự đoán của mọi người, một cặp khác xuất hiện ở ngưỡng cửa khiến cho người ta phải mở rộng tầm mắt.
Là Thịnh Tư Kỳ và Tống Linh Nhân!
Nhớ lúc trước Thịnh Tư Kỳ còn ở ngay dưới sảnh tập đoàn Thừa Thiên quấn lấy Tống Dao, hại Tống Linh Nhân nằm bệnh viện. Không ngờ chỉ mới vài tháng hai người này lại cùng nhau dự tiệc. Chuyện gì đã xảy ra trong suốt thời gian qua? Thật sự khiến người ta hiếu kỳ.
Tất nhiên có rất nhiều người ở đây vẫn còn nhớ cảnh náo loạn kia. Bởi sự xuất hiện của hai người, mọi người nhao nhao tỏ vẻ không thể tin được. Tống Dao lại càng kinh hãi, nghĩ đến chuyện trước kia, cảm giác vô cùng lúng túng, nhanh chóng cúi đầu giả vờ không biết hai người họ.
Có điều trong quá trình kí tên đưa tiền mừng, Thịnh Tư Kỳ vẫn nhận ra Tống Dao: “Dao Dao?”
Tống Dao cứng người cười gượng: “Chào hai người...”
“Quả nhiên là chị!” Nhìn thấy phản ứng của Tống Dao, Thịnh Tư Kỳ vội vàng nói, “Chị đừng khẩn trương, tôi và Linh Nhân đã đính hôn rồi.”
Đính hôn ư? Tống Dao há to miệng ngạc nhiên. Tuy rằng có thể nhận ra hai người họ đang quen nhau, nhưng sao lại đính hôn nhanh như vậy?
“Việc này nói ra thì dài dòng lắm. Tóm lại chị yên tâm, bây giờ trong lòng tôi chỉ có một mình Linh Nhân, sẽ không giống như lúc trước. Trước kia là do tôi quá xúc động, làm rất nhiều chuyện quấy rầy cuộc sống của chị, tại đây, tôi muốn nói một tiếng xin lỗi chị, hi vọng chị có thể quên những chuyện không thoải mái kia đi.”
Lúc Thịnh Tư Kỳ nói vô cùng thản nhiên, mà Tống Linh Nhân đứng bên cạnh cũng không vì biểu hiện của Tống Dao mà tỏ ra hờn giận, yên lặng đứng đó, giống như chuyện này không hề liên quan gì đến cô vậy.
“Đừng nhắc lại chuyện trước kia nữa, chúc hai người hạnh phúc!” Để phòng ngừa bị người khác nhận ra, Tống Dao nói chuyện rất đơn giản.
“Tôi cũng chúc chị hạnh phúc!” Thịnh Tư Kỳ nói xong thì cùng Tống Linh Nhân đeo mặt nạ vào trong sảnh tiệc.
Nhìn theo bóng lưng của hai người họ, Tống Dao không nhịn được xúc động vô vàn.
Có đôi khi tình yêu thật sự rất kỳ diệu. Nó đến với sức sống mãnh liệt, không hề nói lý lẽ, để cho hai người trái ngược không hề quen biết ở bên nhau quen nhau rồi hiểu nhau. Tiểu long nữ và Chư Cát Tuấn, Thịnh Tư Kỳ và Tống Linh Nhân, Khương Nam Hiên và Thẩm Song Song đều như thế.
Ngẫm lại, tình cảm của cô và Quý Thừa Xuyên cũng không khó hiểu đến vậy.
Dù sao chuyện yêu đương có mấy ai nói chính xác được. Tuổi tác, gia cảnh, ngoại hình, thậm chí giới tính đều không thành vấn đề. Chỉ cần hấp dẫn lẫn nhau, tạo ra phản ứng hóa học, thế là hai con tim xa lạ phá tan mọi ngăn cách, cuối cùng trở thành bạn đời của nhau.
Cầu nguyện cho những người hữu tình trên khắp thế gian đều sẽ trở thành người thân!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.