Chương 127: The end
Lan Mii
01/01/2023
Tôi đỏ mặt, nghe lời đi vào thay đồ cùng mấy cô nhân viên...
"Rất vừa vặn. Có vẻ anh ấy đã nói cho nhà thiết kế biết kích cỡ của mình." Tôi thầm nghĩ rồi ngước mắt ngắm nhìn bản thân mình trong gương.
Anh ấy nhìn thấy tôi thế này liệu có kinh ngạc mà đỏ mặt không?
Buổi chiều.
Chúng tôi quay trở lại lâu đài.
Chiếc xe chắn đường chúng tôi là của Châu lão gia. Mặc Lâm tức giận, tính nhảy xuống hơn thua với ông ta một phen nhưng tôi cản lại.
"Anh Lâm, bình tĩnh lại nào. Chẳng phải anh đã nói bố không ngăn cấm chúng ta rồi hay sao?"
"Anh lo bố sẽ có những lời nói làm tổn thương em."
Tôi bèn vuốt ve gò má anh, nhẹ giọng trấn an sự lo lắng trong anh. "Anh yên tâm, em không còn là Mai Huyền Trân yếu đuối như ngày xưa nữa rồi. Ông ấy có nói gì, cứ coi đó là mấy lời gió thoảng mây bay đi ha?"
"Thôi được, nghe em vậy." Anh bất lực thỏa hiệp, không quên đưa ra một hạn định. "Nhưng anh chỉ chờ đúng 5 phút thôi. Quá 5 phút mà không thấy em quay lại, anh sẽ xông đến."
"Ok." Tôi hôn một cái lên má anh nhằm trấn an.
Tôi cứ nghĩ ông Châu sẽ dẫn tôi đến một nơi khác, nhưng không... ông ấy đứng đó chờ tôi đến và nói chuyện.
"Ta tuyệt đối không thừa nhận cô là con dâu nhà họ Châu."
Chưa gì ông ấy đã mở lời trước để vùi dập tôi!
Tôi thầm cười lạnh, đáp trả một câu bằng giọng điệu giống y hệt ông ta. "Tôi cũng như ông, vĩnh viễn không bao giờ tha thứ những việc ông đã làm với mẹ tôi!"
"Cô! Được lắm!" Châu lão gia gằn giọng, ông ta nổi đóa lên, lời nói đầy cay nghiệt rít qua kẽ răng đủ sức giết chết một tâm hồn mong manh. "Ta sẽ chống mắt lên xem, hôn lễ không có sự chúc phúc của người nhà như đám cưới của hai đứa bay sẽ hạnh phúc tới đâu."
Tất nhiên tôi không bị mấy câu nói đó làm ảnh hưởng... Sức chiến đấu của tôi vẫn còn trâu bò lắm!
"Đó là việc không đến lượt ông lo!"
Dừng lại một chút, giọng nói của tôi đã dịu bớt nhưng thái độ vẫn cứng rắn như cũ.
"Ông Châu, ông có tin trên đời này có nhân quả không? À, để tôi trả lời hộ luôn nhé? Người như ông thì chắc không có nghĩ tới rồi. Đã dám làm thì còn nghĩ gì đến nhân quả."
"Ta là người đúng như cô nói đấy, thì sao nào?"
Đúng là một lão già cố chấp đến đáng ghét!
"Bây giờ nhân quả đang vận vào người ông rồi, chẳng qua ông chưa thấy rõ thôi. Người bên cạnh chỉ còn một người con trai, ông có thấy vui không?"
Châu lão gia liền đờ người đứng nhìn tôi, như là không thể thốt lên lời. Cũng phải thôi, tôi chọc đúng vào chỗ đau của ông ta, ông ta còn sức bật lại vài câu mới là kỳ lạ đấy!
"Tôi muốn ông dành phần đời còn lại của mình chứng kiến tôi và Mặc Lâm hạnh phúc như thế nào, đầm ấm ra sao bên những đứa trẻ xinh xắn. Và tất nhiên, không bao giờ có chuyện ông được nghe bọn nhỏ gọi là ông nội! Đây sẽ là sự trừng phạt lớn nhất dành cho ông!"
***
Trước hôm diễn ra lễ cưới 3 ngày...
Tòa lâu đài Phan thị...
"Ta tính tổ chức một hôn lễ thực long trọng, muốn cho tất cả mọi người phải thừa nhận thân phận và sự tồn tại của con. Sắp tới tiếp nhận danh xưng Châu thiếu phu nhân, con đã chuẩn bị tốt chưa?” Châu phu nhân điềm đạm hỏi han.
Giờ khắc này đến, trái tim tôi không ngừng đập mạnh...
Xung quanh tôi tuy không tính là đông người, nhưng trừ Châu phu nhân ra thì đây là lần đầu tiên tôi gặp họ, vì vậy giọng nói không thể tránh khỏi sự run rẩy.
"Dạ, mọi người bảo sao con nghe vậy... Có điều... Thưa mẹ, riêng quy mô của hôn lễ mẹ cho phép con tự quyết định được không ạ?"
"Ừ, con nói đi. Nếu con muốn đó là một hôn lễ thế kỷ thì ta không ngại đâu." Châu phu nhân khẽ nở nụ cười dịu dàng.
"Dạ không." Tôi nhẹ nhàng lắc đầu rồi nói ra cảm nghĩ ở trong lòng. "Ý con là không phải muốn cơi nới gì thêm, con muốn tổ chức một hôn lễ đơn giản. Khách mời là những người thân thiết nhất."
"Cháu dâu! Ta không đồng ý!" Người phản đối là Phan lão gia, ông cụ là bố đẻ của Châu phu nhân, cũng là người đã tặng tôi nhiều món trang sức đắt giá. "Đám cưới của Châu đại thiếu gia không thể đơn giản như ý cháu được.
Tôi muốn thuyết phục ông cụ nhưng Hoàng My (Sơn Ca) ra hiệu: "Chuyện này chị dâu cứ để em lo!"
Miễn cưỡng đồng ý, tôi nhìn cô gái vừa nhỏ tuổi hơn mình vừa có bụng bầu hơi nhô lên.
"Ông ngoại, chị Trân nói rất đúng. Thực tế thì nhiều người cứ nghĩ cả đời chỉ cưới một lần nên tổ chức phải thật to vào. Nhưng ít ai biết rằng, đa số những cặp đôi tổ chức quá long trọng là những cặp đôi dễ tan nhất."
"Ông ngoại, vợ cháu nói không hề sai." Thiên Vũ nắm tay vợ mình, phụ họa theo. "Hai năm nữa đợi Sơn Ca tốt nghiệp xong bọn cháu cũng tính làm đơn giản."
Nhìn một màn phu xướng xướng phụ tùy, Phan lão gia bất lực.
"Được rồi. Ông nghe theo bọn trẻ các con vậy. Huyền Trân, quy mô đám cưới thế nào tự con quyết định nhé? Ta cũng sẽ không can thiệp vào."
"Vâng, con cảm ơn ông ngoại!"
Châu phu nhân nắm tay tôi chặt hơn. "Ơn huệ gì, chúng ta đã là người một nhà rồi khách sáo quá đâm ra xa cách đấy con biết chưa?"
"Vâng."
Tôi mỉm cười an nhiên với tất cả mọi người ở đây... Mặc Lâm, cảm ơn anh đã bước vào cuộc đời của em! Cảm ơn anh đã cho em một tình yêu nồng cháy nhất. Và cảm ơn anh, người đã cho em một gia đình hoàn chỉnh đúng nghĩa!
- ---------------
Hoàn chính truyện 20/12/2022
"Rất vừa vặn. Có vẻ anh ấy đã nói cho nhà thiết kế biết kích cỡ của mình." Tôi thầm nghĩ rồi ngước mắt ngắm nhìn bản thân mình trong gương.
Anh ấy nhìn thấy tôi thế này liệu có kinh ngạc mà đỏ mặt không?
Buổi chiều.
Chúng tôi quay trở lại lâu đài.
Chiếc xe chắn đường chúng tôi là của Châu lão gia. Mặc Lâm tức giận, tính nhảy xuống hơn thua với ông ta một phen nhưng tôi cản lại.
"Anh Lâm, bình tĩnh lại nào. Chẳng phải anh đã nói bố không ngăn cấm chúng ta rồi hay sao?"
"Anh lo bố sẽ có những lời nói làm tổn thương em."
Tôi bèn vuốt ve gò má anh, nhẹ giọng trấn an sự lo lắng trong anh. "Anh yên tâm, em không còn là Mai Huyền Trân yếu đuối như ngày xưa nữa rồi. Ông ấy có nói gì, cứ coi đó là mấy lời gió thoảng mây bay đi ha?"
"Thôi được, nghe em vậy." Anh bất lực thỏa hiệp, không quên đưa ra một hạn định. "Nhưng anh chỉ chờ đúng 5 phút thôi. Quá 5 phút mà không thấy em quay lại, anh sẽ xông đến."
"Ok." Tôi hôn một cái lên má anh nhằm trấn an.
Tôi cứ nghĩ ông Châu sẽ dẫn tôi đến một nơi khác, nhưng không... ông ấy đứng đó chờ tôi đến và nói chuyện.
"Ta tuyệt đối không thừa nhận cô là con dâu nhà họ Châu."
Chưa gì ông ấy đã mở lời trước để vùi dập tôi!
Tôi thầm cười lạnh, đáp trả một câu bằng giọng điệu giống y hệt ông ta. "Tôi cũng như ông, vĩnh viễn không bao giờ tha thứ những việc ông đã làm với mẹ tôi!"
"Cô! Được lắm!" Châu lão gia gằn giọng, ông ta nổi đóa lên, lời nói đầy cay nghiệt rít qua kẽ răng đủ sức giết chết một tâm hồn mong manh. "Ta sẽ chống mắt lên xem, hôn lễ không có sự chúc phúc của người nhà như đám cưới của hai đứa bay sẽ hạnh phúc tới đâu."
Tất nhiên tôi không bị mấy câu nói đó làm ảnh hưởng... Sức chiến đấu của tôi vẫn còn trâu bò lắm!
"Đó là việc không đến lượt ông lo!"
Dừng lại một chút, giọng nói của tôi đã dịu bớt nhưng thái độ vẫn cứng rắn như cũ.
"Ông Châu, ông có tin trên đời này có nhân quả không? À, để tôi trả lời hộ luôn nhé? Người như ông thì chắc không có nghĩ tới rồi. Đã dám làm thì còn nghĩ gì đến nhân quả."
"Ta là người đúng như cô nói đấy, thì sao nào?"
Đúng là một lão già cố chấp đến đáng ghét!
"Bây giờ nhân quả đang vận vào người ông rồi, chẳng qua ông chưa thấy rõ thôi. Người bên cạnh chỉ còn một người con trai, ông có thấy vui không?"
Châu lão gia liền đờ người đứng nhìn tôi, như là không thể thốt lên lời. Cũng phải thôi, tôi chọc đúng vào chỗ đau của ông ta, ông ta còn sức bật lại vài câu mới là kỳ lạ đấy!
"Tôi muốn ông dành phần đời còn lại của mình chứng kiến tôi và Mặc Lâm hạnh phúc như thế nào, đầm ấm ra sao bên những đứa trẻ xinh xắn. Và tất nhiên, không bao giờ có chuyện ông được nghe bọn nhỏ gọi là ông nội! Đây sẽ là sự trừng phạt lớn nhất dành cho ông!"
***
Trước hôm diễn ra lễ cưới 3 ngày...
Tòa lâu đài Phan thị...
"Ta tính tổ chức một hôn lễ thực long trọng, muốn cho tất cả mọi người phải thừa nhận thân phận và sự tồn tại của con. Sắp tới tiếp nhận danh xưng Châu thiếu phu nhân, con đã chuẩn bị tốt chưa?” Châu phu nhân điềm đạm hỏi han.
Giờ khắc này đến, trái tim tôi không ngừng đập mạnh...
Xung quanh tôi tuy không tính là đông người, nhưng trừ Châu phu nhân ra thì đây là lần đầu tiên tôi gặp họ, vì vậy giọng nói không thể tránh khỏi sự run rẩy.
"Dạ, mọi người bảo sao con nghe vậy... Có điều... Thưa mẹ, riêng quy mô của hôn lễ mẹ cho phép con tự quyết định được không ạ?"
"Ừ, con nói đi. Nếu con muốn đó là một hôn lễ thế kỷ thì ta không ngại đâu." Châu phu nhân khẽ nở nụ cười dịu dàng.
"Dạ không." Tôi nhẹ nhàng lắc đầu rồi nói ra cảm nghĩ ở trong lòng. "Ý con là không phải muốn cơi nới gì thêm, con muốn tổ chức một hôn lễ đơn giản. Khách mời là những người thân thiết nhất."
"Cháu dâu! Ta không đồng ý!" Người phản đối là Phan lão gia, ông cụ là bố đẻ của Châu phu nhân, cũng là người đã tặng tôi nhiều món trang sức đắt giá. "Đám cưới của Châu đại thiếu gia không thể đơn giản như ý cháu được.
Tôi muốn thuyết phục ông cụ nhưng Hoàng My (Sơn Ca) ra hiệu: "Chuyện này chị dâu cứ để em lo!"
Miễn cưỡng đồng ý, tôi nhìn cô gái vừa nhỏ tuổi hơn mình vừa có bụng bầu hơi nhô lên.
"Ông ngoại, chị Trân nói rất đúng. Thực tế thì nhiều người cứ nghĩ cả đời chỉ cưới một lần nên tổ chức phải thật to vào. Nhưng ít ai biết rằng, đa số những cặp đôi tổ chức quá long trọng là những cặp đôi dễ tan nhất."
"Ông ngoại, vợ cháu nói không hề sai." Thiên Vũ nắm tay vợ mình, phụ họa theo. "Hai năm nữa đợi Sơn Ca tốt nghiệp xong bọn cháu cũng tính làm đơn giản."
Nhìn một màn phu xướng xướng phụ tùy, Phan lão gia bất lực.
"Được rồi. Ông nghe theo bọn trẻ các con vậy. Huyền Trân, quy mô đám cưới thế nào tự con quyết định nhé? Ta cũng sẽ không can thiệp vào."
"Vâng, con cảm ơn ông ngoại!"
Châu phu nhân nắm tay tôi chặt hơn. "Ơn huệ gì, chúng ta đã là người một nhà rồi khách sáo quá đâm ra xa cách đấy con biết chưa?"
"Vâng."
Tôi mỉm cười an nhiên với tất cả mọi người ở đây... Mặc Lâm, cảm ơn anh đã bước vào cuộc đời của em! Cảm ơn anh đã cho em một tình yêu nồng cháy nhất. Và cảm ơn anh, người đã cho em một gia đình hoàn chỉnh đúng nghĩa!
- ---------------
Hoàn chính truyện 20/12/2022
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.