Chương 66: Anh là phóng viên
Mạnh Phàm Song
31/12/2023
Nghiêm Mục trả lại dây thừng cho Diệp Tử.
Anh ngồi xổm trên mặt đất, đặt tay lên mu bàn tay đang chạm đất của Mạnh Kiều, mười ngón tay của hai người đan chặt vào nhau.
Kẻ cơ bắp vì mất máu quá nhiều mà thần trí mơ màng, anh ta đã không còn ôm chút hy vọng gì với chuyện thoát ra ngoài nữa. Dù sao thì ai cũng sẽ chết, thậm chí anh ta còn chẳng có di ngôn để lại cho những người khác. Kẻ cơ bắp mơ mơ màng màng nhìn thấy Nghiêm Mục vòng qua cơ thể nhỏ nhắn của Mạnh Kiều, bụng anh ta co thắt lại, kẻ cơ bắp bật cười: “Hai người đang làm cái gì vậy?”
Ông chú cũng cảm thấy vô dụng, trong cơn tuyệt vọng bỗng sinh ra cảm giác không còn gì phải bận tâm, hỏi: "Hai người ở bên nhau mấy năm rồi? Các người nói xem kiếp sau còn có thể ở bên nhau nữa không?" Ông ta tự nhủ: "Thật ra tôi muốn ở bên vợ con tôi. Tôi và vợ tôi yêu nhau bảy năm trời, kết hôn đã tám năm, con cũng được sáu tuổi rồi... Đáng yêu lắm..."
Ông chú mỉm cười: "Tôi hy vọng kiếp sau sẽ gặp lại vợ tôi. Tôi đã yêu bà ấy ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy bà ấy..."
Lúc biết mình chắc chắn sẽ phải chết, ông ấy bắt đầu sinh ra một cảm giác thản nhiên.
Lồng ngực Nghiêm Mục dán chặt vào tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của Mạnh Kiều.
Đôi mắt cô gái ươn ướt mơ màng.
Người đàn ông thì thầm bên tai cô: "Nhìn được không, tôi đi theo ý thức của em. Em đã nói, kết hợp năng lực, làm môi giới."
Mạnh Kiều hít một hơi thật sâu, từ từ nhắm mắt lại, hai tay dùng sức, trong nháy mắt cô cảm giác được vô số dòng điện từ trong cơ thể xông ra. Ý thức giống như dây leo lan tràn khắp mặt đất, quấn lấy cơ thể lính canh!
Tầm nhìn của lính canh Nhật bỗng truyền đến mắt của Mạnh Kiều và Nghiêm Mục, Nghiêm Mục nín thở, điều động năng lượng tích trữ trong cơ thể mình. Năng lượng dường như được dẫn đường, không ngừng kéo dài theo mạch suy nghĩ của Mạnh Kiều.
Bỗng nhiên, Mạnh Kiều nhìn thấy!
Trước mắt là cửa phòng khí độc.
Nghiêm Mục cũng nhìn thấy, trên cánh tay chợt nổi gân xanh, một luồng điện chạy dọc theo cơ thể Mạnh Kiều.
"A ——!!"
Chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết từ ngoài cửa truyền đến, bên tai cô vang lên giọng nói kiên định của người đàn ông: "Lần nữa."
Ngay sau đó, ngoài cửa lại truyền đến một tiếng kêu gào thảm thiết nữa.
Ba người Diệp Tử, ông chú và kẻ cơ bắp không nhìn ra được hai người có năng lực gì, nhưng họ biết họ có hy vọng rồi! Vẻ mặt xám xịt như tro tàn của kẻ cơ bắp lộ ra chút sức sống, anh ta không dám lên tiếng, sợ sẽ quấy rối đến hai người đang "ra sức".
Xử lý xong hai tên lính, Mạnh Kiều lập tức chuyển sự chú ý sang bác sĩ ngoài cửa. Lúc này cô gần như đã kiệt sức, mồ hôi đầm đìa, cơ thể bắt đầu suy yếu vì càng lúc càng hít nhiều khí độc. Cô dựa sát vào người Nghiêm Mục, cắn môi đến chảy máu để bản thân mình tỉnh táo lại.
Tầm nhìn của bác sĩ truyền đến, từng tế bào trong người Mạnh Kiều giống như cũng đang phát huy sức lực, cô khống chế cơ thể bác sĩ, bắt gã từ từ mở chốt. Hiện tại Mạnh Kiều đang rất yếu, cô thử mấy lần cuối cùng cũng khống chế được bác sĩ đi tới cửa. Tên bác sĩ người Nhật hoàn toàn không nhận ra mình đang bị người khác khống chế, mơ mơ màng màng kéo chốt cửa ra.
Ngay lúc cửa mở ra được một khe hở, Nghiêm Mục lập tức rút thanh thép từ trong tay Diệp Tử, dứt khoát đẩy hẳn ra.
"Rầm --!"
Cửa đã mở!
Bác sĩ kia lập tức tỉnh lại, bắt đầu hét lớn, nhưng ngay sau đó, gã đã bị ông chú trung niên tát ngã xuống đất. Kẻ cơ bắp và Diệp Tử đi ra ngoài nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì sợ ngây người, hai cây thép đâm xuyên qua sọ não của lính canh Nhật, óc trào ra đầy đất.
Kẻ cơ bắp rầm rì ôm cánh tay, lấy băng gạc từ trong túi của bác sĩ ra băng bó cho mình. Ông chú trung niên khinh thường lấy chân đạp lên mặt thi thể: "Đúng là nhẹ nhàng với chúng quá mà!"
"Quay lại. Tìm đường." Nghiêm Mục nói, anh lấy đạo cụ đã sử dụng ở Bạch Giác Quán từ trong túi ra - Peter Pan. Một con dao kim loại nhỏ có thuộc tính theo dõi.
Mạnh Kiều mệt lả người dựa vào anh: "May là thế giới hiện thực vẫn còn người sống, hơn nữa cái chỗ này cũng không lớn. Đạo cụ phòng thân tốt thế mà lại dùng nó làm GPS."
Nghiêm Mục xoa đầu Mạnh Kiều: "Đi thôi."
Con dao kim loại xuyên nhanh qua hành lang, bay lên lầu. Ông chú cõng kẻ cơ bắp, Mạnh Kiều được Nghiêm Mục ôm trong lòng, Diệp Tử đi cuối, phóng thẳng theo con dao nhỏ. Tiếng bước chân ngày càng thu hút nhiều lính canh, mọi người liều mạng vừa đánh vừa chạy, hành lang hoàn toàn trở nên hỗn loạn.
Mạnh Kiều nép trong lòng Nghiêm Mục, chau mày, suy nghĩ của cô xâm nhập vào từng tên lính đến gần, làm chúng bắn loạn xạ, chỉ là không hề trúng người bọn họ.
Chạy ra khỏi tòa nhà, con dao nhỏ bay vào hố hỏa táng, lửa cháy hừng hực dữ dội làm năm người không thở nổi.
Kẻ cơ bắp và ông chú rõ ràng không muốn nhảy, lỡ đâu nhảy vào chết luôn thì sao?
Nhưng ngay sau đó, Nghiêm Mục bảo Mạnh Kiều bịt miệng mũi mình lại, rồi nhảy thẳng vào hố lửa. Hai người cảm thấy ngộp thở, dứt khoát nhắm mắt lại, ngã thẳng xuống!
Giữa ngọn lửa hừng hực và đống thi thể gớm ghiếc mở ra một cái khe cực lớn, trong khe hở là một luồng ánh sáng trắng dịu nhẹ. Năm người chui vào luồng ánh sáng, trong nháy mắt tất cả tiếng đạn vang dội đều biến mất.
Cô gái mặt nạ đứng trước mặt họ, đầu ngón tay kẹp một chiếc phi đao nhỏ, mái tóc vàng óng bị gió thổi tung, Nghiêm Mục cảm giác được cô ấy đang cười.
Cô ấy trả con dao nhỏ vào tay Nghiêm Mục, nói một câu: "Về rồi à."
Mạnh Kiều từ từ mở mắt ra, nhìn thấy trời xanh mây trắng, xung quanh là đồi núi xanh ngát.
Nghiêm Mục thả cô xuống.
Mạnh Kiều nhún vai, lau sạch vết máu chảy ròng trên mũi, sau đó móc hai quyển sổ nhỏ vừa lấy được từ trong ngực ra xem. Mọi người lặng lẽ vây xung quanh, xem từng trang giấy ố vàng trong tay cô gái.
Trong quyển sổ có họ tên, tiểu sử, nguyên quán, một số người còn có ngày sinh và ảnh chụp.
Đây là danh sách các nạn nhân.
Là bằng chứng duy nhất được lưu giữ để chứng minh sự tồn tại của họ.
Mạnh Kiều nhìn lướt qua danh sách, chợt nhìn thấy một bóng người quen thuộc, một phóng viên để râu mép mỉm cười tinh tế trước ống kính, bên cạnh là cái tên: Khổng Nguyên.
Chính là lão Khổng hấp hối bên trong phòng bệnh kia.
Khi Mạnh Kiều nhìn thấy anh ta, anh ta đã yếu ớt và biến dạng, không giống với vẻ ngoài hào sảng trong tấm ảnh. Khổng Nguyên chắc là một trong số ít người biết chữ trong viện nghiên cứu, cho nên gần như tất cả thông tin đều do anh ta viết, thậm chí một số chỗ còn có dấu tay máu ở hai bên.
Tổng cộng có 531 người.
Vừa khéo ứng với con số 531 trong gợi ý nhiệm vụ.
Giây phút kẻ cơ bắp nhìn thấy ảnh chụp, anh ta sợ đến không nói nên lời: "Đây, đây chẳng phải là... anh trai chụp ảnh kia sao?"
Đúng vậy.
Người trong bức ảnh trông giống hệt anh Khổng nhiếp ảnh gia.
Mạnh Kiều đứng dậy: "Đi thôi, kết thúc rồi, chúng ta đi tìm anh Khổng."
Bọn họ gõ cửa phòng anh Khổng, hình như anh ta vừa mới tỉnh ngủ, định nói với mọi người là mình vừa có một giấc mơ dài. Trong mơ anh ta bị người Nhật tiêm virus làm vật thí nghiệm, Mạnh Kiều không giỏi chuyện này nên đưa cuốn sổ cho Diệp Tử.
Diệp Tử gật đầu.
Anh Khổng bỗng bật cười: "À, tôi còn mơ thấy cô nữa đó."
Diệp Tử cười cười, trịnh trọng đặt cuốn sổ vào tay anh ta: "531, năm trăm ba mươi mốt người, chúng tôi đã mang về cho anh rồi đây lão Khổng. Anh là một phóng viên, tin tức này anh hãy viết đi."
Anh Khổng nghi ngờ mở cuốn sổ vừa xa lạ vừa quen thuộc ra, một loạt cảnh tượng bỗng bùng nổ trong đầu. Khuôn mặt những người giãy giụa trong phòng thí nghiệm, tiếng kêu khóc của bệnh nhân, vẻ không cam lòng và hận thù đốt cháy tất cả chứng cứ trong giây phút cuối cùng hiện lên trên mặt anh ta. Trong phút chốc, anh ta nhớ ra mọi chuyện, anh ta không phải người tham gia nhiệm vụ, mà chính bản thân anh ta là người trong nhiệm vụ.
Hai hàng nước mắt từ khóe mắt người đàn ông rơi xuống, môi anh ta khẽ run: "Tôi... tôi... hóa ra tôi là, hóa ra tôi mới là phóng viên..."
Ban đầu, viện trưởng gợi ý bọn họ đều là phóng viên, đến đây để lấy tin.
Bây giờ chứng cứ đã có trong tay, cho dù đã qua nhiều năm nhưng nó vẫn có thể dùng làm chứng cứ trước tòa.
Diệp Tử rưng rưng nước mắt.
Kẻ cơ bắp và ông chú im lặng không nói gì.
Lồng ngực nặng trĩu, như bị sóng biển nhấn chìm.
"Tôi sẽ, viết hết ra." Ánh mắt anh Khổng dừng trên trang giấy của chính mình: "Đây đều là chứng cứ, đều là chứng cứ xác thực cho tội ác của bọn chúng! Không ai có thể lấp liếm được!"
Cô y tá nhỏ đẩy xe hậu cần thay ga trải giường từ cuối hành lang đến, mỉm cười nhìn mấy người trong phòng rồi nói: “Còn chưa ở được mấy ngày mà, sao đã đi rồi? Hai mươi người các cô gần bằng một đoàn du lịch đấy nhỉ, mấy ngày nay ăn ngon, ở thoải mái chứ?"
Hai mươi người?
Chờ đã... Không tính anh Khổng thì chẳng phải là hai mươi mốt người sao...?
Trong lúc Mạnh Kiều vẫn mải suy nghĩ, mọi thứ xung quanh đều đảo lộn, sơn tường bị bong ra, y tá biến mất, bọn họ đang bị phó bản đẩy ra ngoài, chỉ có Nghiêm Mục nắm chặt tay cô.
Leng keng ——
Chúc mừng người chơi Mạnh Kiều, Nghiêm Mục, Diệp Tử, Trương Tử Kính, Tề Khôn thuận lợi qua màn, đang trở lại thế giới.
Chúc mừng người chơi Mạnh Kiều nhận được điểm thưởng nhiệm vụ, tổng cộng là 3746 điểm.
Mạnh Kiều vất vả lắm mới thở ra một hơi, đột nhiên trong đầu lại vang lên một tiếng nhắc nhở.
Leng keng ——
Xin chào người chơi Mạnh Kiều, thiên phú Nguyệt Hạ Âm Trạch của ngài đã thăng cấp từ Evoluted 1 lên Advanced 2, nhận được năng lực Đèn Kéo Quân. Xin hãy chú ý đến sức khỏe của ngài khi sử dụng nó, xin cảm ơn.
Đèn Kéo Quân?
Quả thực bây giờ cô có thể xâm nhập vào ý thức của người chết, lựa chọn cảnh mình muốn nhìn thấy.
Cái này còn có thể thăng cấp à?
“Thăng cấp chưa?” Mạnh Kiều hỏi Nghiêm Mục.
"Hửm?"
"Thiên phú của tôi thăng cấp rồi, cái này còn có thể thăng cấp nữa à?" Cô không dám tin lặp lại: "Chẳng lẽ đây là nâng cấp trang bị trò chơi sao?"
"Cũng có thể. Người nhận được thiên phú còn chưa đến 10%." Nghiêm Mục nói: "Mà thiên phú có tính kế thừa sẽ khiến người khác để ý đến em. Cho nên không đến đường cùng thì không nên dùng."
"Hả? Vậy anh bao nhiêu rồi?" Mạnh Kiều nghiêng người hỏi: "Tôi cảm thấy anh cũng trở nên mạnh hơn."
"A2. Giống em."
"Mệt mỏi."
Đường phố tối đen như mực, trong bóng đêm yên tĩnh lóe lên bảng điểm trên màn hình lớn, Mạnh Kiều vươn vai một cái, từng ngọn đèn trong bóng tối bỗng lần lượt sáng lên. Gần như chưa đầy nửa phút, thành phố dường như đã khôi phục lại phồn hoa thịnh vượng của ngày xưa như hồi quang phản chiếu.
Điện đã được khôi phục lại giống như kỳ tích.
Anh ngồi xổm trên mặt đất, đặt tay lên mu bàn tay đang chạm đất của Mạnh Kiều, mười ngón tay của hai người đan chặt vào nhau.
Kẻ cơ bắp vì mất máu quá nhiều mà thần trí mơ màng, anh ta đã không còn ôm chút hy vọng gì với chuyện thoát ra ngoài nữa. Dù sao thì ai cũng sẽ chết, thậm chí anh ta còn chẳng có di ngôn để lại cho những người khác. Kẻ cơ bắp mơ mơ màng màng nhìn thấy Nghiêm Mục vòng qua cơ thể nhỏ nhắn của Mạnh Kiều, bụng anh ta co thắt lại, kẻ cơ bắp bật cười: “Hai người đang làm cái gì vậy?”
Ông chú cũng cảm thấy vô dụng, trong cơn tuyệt vọng bỗng sinh ra cảm giác không còn gì phải bận tâm, hỏi: "Hai người ở bên nhau mấy năm rồi? Các người nói xem kiếp sau còn có thể ở bên nhau nữa không?" Ông ta tự nhủ: "Thật ra tôi muốn ở bên vợ con tôi. Tôi và vợ tôi yêu nhau bảy năm trời, kết hôn đã tám năm, con cũng được sáu tuổi rồi... Đáng yêu lắm..."
Ông chú mỉm cười: "Tôi hy vọng kiếp sau sẽ gặp lại vợ tôi. Tôi đã yêu bà ấy ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy bà ấy..."
Lúc biết mình chắc chắn sẽ phải chết, ông ấy bắt đầu sinh ra một cảm giác thản nhiên.
Lồng ngực Nghiêm Mục dán chặt vào tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của Mạnh Kiều.
Đôi mắt cô gái ươn ướt mơ màng.
Người đàn ông thì thầm bên tai cô: "Nhìn được không, tôi đi theo ý thức của em. Em đã nói, kết hợp năng lực, làm môi giới."
Mạnh Kiều hít một hơi thật sâu, từ từ nhắm mắt lại, hai tay dùng sức, trong nháy mắt cô cảm giác được vô số dòng điện từ trong cơ thể xông ra. Ý thức giống như dây leo lan tràn khắp mặt đất, quấn lấy cơ thể lính canh!
Tầm nhìn của lính canh Nhật bỗng truyền đến mắt của Mạnh Kiều và Nghiêm Mục, Nghiêm Mục nín thở, điều động năng lượng tích trữ trong cơ thể mình. Năng lượng dường như được dẫn đường, không ngừng kéo dài theo mạch suy nghĩ của Mạnh Kiều.
Bỗng nhiên, Mạnh Kiều nhìn thấy!
Trước mắt là cửa phòng khí độc.
Nghiêm Mục cũng nhìn thấy, trên cánh tay chợt nổi gân xanh, một luồng điện chạy dọc theo cơ thể Mạnh Kiều.
"A ——!!"
Chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết từ ngoài cửa truyền đến, bên tai cô vang lên giọng nói kiên định của người đàn ông: "Lần nữa."
Ngay sau đó, ngoài cửa lại truyền đến một tiếng kêu gào thảm thiết nữa.
Ba người Diệp Tử, ông chú và kẻ cơ bắp không nhìn ra được hai người có năng lực gì, nhưng họ biết họ có hy vọng rồi! Vẻ mặt xám xịt như tro tàn của kẻ cơ bắp lộ ra chút sức sống, anh ta không dám lên tiếng, sợ sẽ quấy rối đến hai người đang "ra sức".
Xử lý xong hai tên lính, Mạnh Kiều lập tức chuyển sự chú ý sang bác sĩ ngoài cửa. Lúc này cô gần như đã kiệt sức, mồ hôi đầm đìa, cơ thể bắt đầu suy yếu vì càng lúc càng hít nhiều khí độc. Cô dựa sát vào người Nghiêm Mục, cắn môi đến chảy máu để bản thân mình tỉnh táo lại.
Tầm nhìn của bác sĩ truyền đến, từng tế bào trong người Mạnh Kiều giống như cũng đang phát huy sức lực, cô khống chế cơ thể bác sĩ, bắt gã từ từ mở chốt. Hiện tại Mạnh Kiều đang rất yếu, cô thử mấy lần cuối cùng cũng khống chế được bác sĩ đi tới cửa. Tên bác sĩ người Nhật hoàn toàn không nhận ra mình đang bị người khác khống chế, mơ mơ màng màng kéo chốt cửa ra.
Ngay lúc cửa mở ra được một khe hở, Nghiêm Mục lập tức rút thanh thép từ trong tay Diệp Tử, dứt khoát đẩy hẳn ra.
"Rầm --!"
Cửa đã mở!
Bác sĩ kia lập tức tỉnh lại, bắt đầu hét lớn, nhưng ngay sau đó, gã đã bị ông chú trung niên tát ngã xuống đất. Kẻ cơ bắp và Diệp Tử đi ra ngoài nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì sợ ngây người, hai cây thép đâm xuyên qua sọ não của lính canh Nhật, óc trào ra đầy đất.
Kẻ cơ bắp rầm rì ôm cánh tay, lấy băng gạc từ trong túi của bác sĩ ra băng bó cho mình. Ông chú trung niên khinh thường lấy chân đạp lên mặt thi thể: "Đúng là nhẹ nhàng với chúng quá mà!"
"Quay lại. Tìm đường." Nghiêm Mục nói, anh lấy đạo cụ đã sử dụng ở Bạch Giác Quán từ trong túi ra - Peter Pan. Một con dao kim loại nhỏ có thuộc tính theo dõi.
Mạnh Kiều mệt lả người dựa vào anh: "May là thế giới hiện thực vẫn còn người sống, hơn nữa cái chỗ này cũng không lớn. Đạo cụ phòng thân tốt thế mà lại dùng nó làm GPS."
Nghiêm Mục xoa đầu Mạnh Kiều: "Đi thôi."
Con dao kim loại xuyên nhanh qua hành lang, bay lên lầu. Ông chú cõng kẻ cơ bắp, Mạnh Kiều được Nghiêm Mục ôm trong lòng, Diệp Tử đi cuối, phóng thẳng theo con dao nhỏ. Tiếng bước chân ngày càng thu hút nhiều lính canh, mọi người liều mạng vừa đánh vừa chạy, hành lang hoàn toàn trở nên hỗn loạn.
Mạnh Kiều nép trong lòng Nghiêm Mục, chau mày, suy nghĩ của cô xâm nhập vào từng tên lính đến gần, làm chúng bắn loạn xạ, chỉ là không hề trúng người bọn họ.
Chạy ra khỏi tòa nhà, con dao nhỏ bay vào hố hỏa táng, lửa cháy hừng hực dữ dội làm năm người không thở nổi.
Kẻ cơ bắp và ông chú rõ ràng không muốn nhảy, lỡ đâu nhảy vào chết luôn thì sao?
Nhưng ngay sau đó, Nghiêm Mục bảo Mạnh Kiều bịt miệng mũi mình lại, rồi nhảy thẳng vào hố lửa. Hai người cảm thấy ngộp thở, dứt khoát nhắm mắt lại, ngã thẳng xuống!
Giữa ngọn lửa hừng hực và đống thi thể gớm ghiếc mở ra một cái khe cực lớn, trong khe hở là một luồng ánh sáng trắng dịu nhẹ. Năm người chui vào luồng ánh sáng, trong nháy mắt tất cả tiếng đạn vang dội đều biến mất.
Cô gái mặt nạ đứng trước mặt họ, đầu ngón tay kẹp một chiếc phi đao nhỏ, mái tóc vàng óng bị gió thổi tung, Nghiêm Mục cảm giác được cô ấy đang cười.
Cô ấy trả con dao nhỏ vào tay Nghiêm Mục, nói một câu: "Về rồi à."
Mạnh Kiều từ từ mở mắt ra, nhìn thấy trời xanh mây trắng, xung quanh là đồi núi xanh ngát.
Nghiêm Mục thả cô xuống.
Mạnh Kiều nhún vai, lau sạch vết máu chảy ròng trên mũi, sau đó móc hai quyển sổ nhỏ vừa lấy được từ trong ngực ra xem. Mọi người lặng lẽ vây xung quanh, xem từng trang giấy ố vàng trong tay cô gái.
Trong quyển sổ có họ tên, tiểu sử, nguyên quán, một số người còn có ngày sinh và ảnh chụp.
Đây là danh sách các nạn nhân.
Là bằng chứng duy nhất được lưu giữ để chứng minh sự tồn tại của họ.
Mạnh Kiều nhìn lướt qua danh sách, chợt nhìn thấy một bóng người quen thuộc, một phóng viên để râu mép mỉm cười tinh tế trước ống kính, bên cạnh là cái tên: Khổng Nguyên.
Chính là lão Khổng hấp hối bên trong phòng bệnh kia.
Khi Mạnh Kiều nhìn thấy anh ta, anh ta đã yếu ớt và biến dạng, không giống với vẻ ngoài hào sảng trong tấm ảnh. Khổng Nguyên chắc là một trong số ít người biết chữ trong viện nghiên cứu, cho nên gần như tất cả thông tin đều do anh ta viết, thậm chí một số chỗ còn có dấu tay máu ở hai bên.
Tổng cộng có 531 người.
Vừa khéo ứng với con số 531 trong gợi ý nhiệm vụ.
Giây phút kẻ cơ bắp nhìn thấy ảnh chụp, anh ta sợ đến không nói nên lời: "Đây, đây chẳng phải là... anh trai chụp ảnh kia sao?"
Đúng vậy.
Người trong bức ảnh trông giống hệt anh Khổng nhiếp ảnh gia.
Mạnh Kiều đứng dậy: "Đi thôi, kết thúc rồi, chúng ta đi tìm anh Khổng."
Bọn họ gõ cửa phòng anh Khổng, hình như anh ta vừa mới tỉnh ngủ, định nói với mọi người là mình vừa có một giấc mơ dài. Trong mơ anh ta bị người Nhật tiêm virus làm vật thí nghiệm, Mạnh Kiều không giỏi chuyện này nên đưa cuốn sổ cho Diệp Tử.
Diệp Tử gật đầu.
Anh Khổng bỗng bật cười: "À, tôi còn mơ thấy cô nữa đó."
Diệp Tử cười cười, trịnh trọng đặt cuốn sổ vào tay anh ta: "531, năm trăm ba mươi mốt người, chúng tôi đã mang về cho anh rồi đây lão Khổng. Anh là một phóng viên, tin tức này anh hãy viết đi."
Anh Khổng nghi ngờ mở cuốn sổ vừa xa lạ vừa quen thuộc ra, một loạt cảnh tượng bỗng bùng nổ trong đầu. Khuôn mặt những người giãy giụa trong phòng thí nghiệm, tiếng kêu khóc của bệnh nhân, vẻ không cam lòng và hận thù đốt cháy tất cả chứng cứ trong giây phút cuối cùng hiện lên trên mặt anh ta. Trong phút chốc, anh ta nhớ ra mọi chuyện, anh ta không phải người tham gia nhiệm vụ, mà chính bản thân anh ta là người trong nhiệm vụ.
Hai hàng nước mắt từ khóe mắt người đàn ông rơi xuống, môi anh ta khẽ run: "Tôi... tôi... hóa ra tôi là, hóa ra tôi mới là phóng viên..."
Ban đầu, viện trưởng gợi ý bọn họ đều là phóng viên, đến đây để lấy tin.
Bây giờ chứng cứ đã có trong tay, cho dù đã qua nhiều năm nhưng nó vẫn có thể dùng làm chứng cứ trước tòa.
Diệp Tử rưng rưng nước mắt.
Kẻ cơ bắp và ông chú im lặng không nói gì.
Lồng ngực nặng trĩu, như bị sóng biển nhấn chìm.
"Tôi sẽ, viết hết ra." Ánh mắt anh Khổng dừng trên trang giấy của chính mình: "Đây đều là chứng cứ, đều là chứng cứ xác thực cho tội ác của bọn chúng! Không ai có thể lấp liếm được!"
Cô y tá nhỏ đẩy xe hậu cần thay ga trải giường từ cuối hành lang đến, mỉm cười nhìn mấy người trong phòng rồi nói: “Còn chưa ở được mấy ngày mà, sao đã đi rồi? Hai mươi người các cô gần bằng một đoàn du lịch đấy nhỉ, mấy ngày nay ăn ngon, ở thoải mái chứ?"
Hai mươi người?
Chờ đã... Không tính anh Khổng thì chẳng phải là hai mươi mốt người sao...?
Trong lúc Mạnh Kiều vẫn mải suy nghĩ, mọi thứ xung quanh đều đảo lộn, sơn tường bị bong ra, y tá biến mất, bọn họ đang bị phó bản đẩy ra ngoài, chỉ có Nghiêm Mục nắm chặt tay cô.
Leng keng ——
Chúc mừng người chơi Mạnh Kiều, Nghiêm Mục, Diệp Tử, Trương Tử Kính, Tề Khôn thuận lợi qua màn, đang trở lại thế giới.
Chúc mừng người chơi Mạnh Kiều nhận được điểm thưởng nhiệm vụ, tổng cộng là 3746 điểm.
Mạnh Kiều vất vả lắm mới thở ra một hơi, đột nhiên trong đầu lại vang lên một tiếng nhắc nhở.
Leng keng ——
Xin chào người chơi Mạnh Kiều, thiên phú Nguyệt Hạ Âm Trạch của ngài đã thăng cấp từ Evoluted 1 lên Advanced 2, nhận được năng lực Đèn Kéo Quân. Xin hãy chú ý đến sức khỏe của ngài khi sử dụng nó, xin cảm ơn.
Đèn Kéo Quân?
Quả thực bây giờ cô có thể xâm nhập vào ý thức của người chết, lựa chọn cảnh mình muốn nhìn thấy.
Cái này còn có thể thăng cấp à?
“Thăng cấp chưa?” Mạnh Kiều hỏi Nghiêm Mục.
"Hửm?"
"Thiên phú của tôi thăng cấp rồi, cái này còn có thể thăng cấp nữa à?" Cô không dám tin lặp lại: "Chẳng lẽ đây là nâng cấp trang bị trò chơi sao?"
"Cũng có thể. Người nhận được thiên phú còn chưa đến 10%." Nghiêm Mục nói: "Mà thiên phú có tính kế thừa sẽ khiến người khác để ý đến em. Cho nên không đến đường cùng thì không nên dùng."
"Hả? Vậy anh bao nhiêu rồi?" Mạnh Kiều nghiêng người hỏi: "Tôi cảm thấy anh cũng trở nên mạnh hơn."
"A2. Giống em."
"Mệt mỏi."
Đường phố tối đen như mực, trong bóng đêm yên tĩnh lóe lên bảng điểm trên màn hình lớn, Mạnh Kiều vươn vai một cái, từng ngọn đèn trong bóng tối bỗng lần lượt sáng lên. Gần như chưa đầy nửa phút, thành phố dường như đã khôi phục lại phồn hoa thịnh vượng của ngày xưa như hồi quang phản chiếu.
Điện đã được khôi phục lại giống như kỳ tích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.