Chương 163: Gọi mẹ
Mạnh Phàm Song
29/03/2024
Lúc hoàng hôn.
Mạnh Kiều đang nằm trên phao bơi kỳ lân trong bể bơi ngoài sân, trong miệng ngậm một quả anh đào đỏ tươi. Một mâm gỗ nổi trên mặt nước, trong mâm bày hoa quả tươi và bánh ngọt.
Ánh nắng đỏ ấm áp chiếu lên làn da trắng trẻo của cô gái, làn da của Mạnh Kiều như được phủ một lớp mứt cam.
Nghiêm Mục tập trung nghiên cứu bản đồ và tạp chí trong nhà, ngón tay vẽ vài vòng tròn trên bản đồ. Nơi này rất lớn, chiếm trọn cả bãi biển, những người đến đây dưỡng bệnh chắc không giàu có thì cũng quyền thế. Nên ngay cả khi nhân viên bảo vệ đối mặt với người phụ nữ điên cũng rất lịch sự.
Ngoài Khu A, Khu B, cũng như các khu vực sinh hoạt như cửa hàng, nhà hàng và tòa nhà dịch vụ, trung tâm ở cữ thì phía Tây bản đồ còn có một nhà thờ nhỏ màu trắng.
Có vẻ là tổ chức lễ cưới.
“Anh không bơi à?” Mạnh Kiều hỏi.
“Em cũng không bơi.” Nghiêm Mục nói.
Mạnh Kiều nằm trên phao kỳ lân ở trong nước, nhưng ngay cả một cọng tóc cũng không ướt.
Lúc này, điện thoại reo.
Nhân viên phục vụ trong nhà hàng nhắc nhở Nghiêm Mục đến ăn cơm: “Anh muốn dùng bữa ở ngoài sân, cạnh biển hay là trong phòng ăn, chúng tôi sẽ sắp xếp vị trí theo yêu cầu của anh trước khi anh tới.”
“Cạnh biển đi.” Nghiêm Mục trả lời mà không cần suy nghĩ.
Sau khi cúp điện thoại, anh hỏi: “Em đi không?”
“Em đi thay quần áo.” Mạnh Kiều lấy từ trong tủ ra một bộ váy dạ hội ngắn màu vàng kim, những hạt kim sa màu vàng trông như mặt biển lấp lánh dưới ánh mặt trời lặn. Cô nắm tay Nghiêm Mục nói: “Chồng ơi, đi chưa?”
“Chị Nghiêm.” Nghiêm Mục mỉm cười.
Bàn ăn đặt trên bệ kính kéo dài ra biển, dưới chân là nước biển xanh biếc. Màu nước biển trong vắt như đôi mắt của con người. Mạnh Kiều ngồi trên ghế sofa màu trắng, chẳng khác gì nàng tiên cá quyến rũ dưới đại dương mênh mông vô tận phía sau. Hương nước hoa Guerlain Shalimar Eau de Parfum của cô tràn ngập trong không khí.
Mùi son phấn nồng nàn và phong cách trang điểm cổ điển với mí mắt hơi chếch lên của Mạnh Kiều là dáng vẻ Nghiêm Mục chưa bao giờ được nhìn thấy.
Trên bệ kính đặt một vòng nến thơm, ánh nến sáng khẽ rung theo làn gió đêm yên tĩnh. Nhân viên phục vụ mang bánh mì khai vị và sốt socola sữa đặc đến, sau đó là xoài vây tôm, bánh mì gan ngỗng sốt việt quất, súp hải sản tôm hùm đất, bít tết mắt sườn bảy phần chín, ức gà tây nướng bơ, cùng với tiramisu và bánh tart chanh.
“Anh Nghiêm, chị Nghiêm, hai vị muốn uống rượu không?” Nhân viên phục vụ mang rượu vang trắng đến: “Loại rượu này kết hợp với bít tết sẽ khiến dư vị đậm đà hơn. Khách của chúng tôi đều rất thích loại này.”
“Cho vợ tôi một ly, tôi thì không cần.” Nghiêm Mục nói.
Vợ…
Gọi thuận miệng thật đấy.
Nghe như một cặp vợ chồng già.
“Tôi cũng không cần, cảm ơn.” Mạnh Kiều xua tay.
Bữa tối vui vẻ diễn ra dưới ánh hoàng hôn, Mạnh Kiều tận hưởng làn gió mát, gan ngỗng việt quất tan ra từ từ giữa môi và răng cô.
“Em còn nhớ đây là nhiệm vụ.” Nghiêm Mục mỉm cười, cắt một miếng ức gà đưa tới đĩa của Mạnh Kiều, trêu chọc cô vừa rồi không gọi rượu.
“Ừ, vừa rồi em nhìn xung quanh một vòng, không thấy có quỷ. Ngày mai chúng ta có thể hỏi thăm người phụ nữ điên đó, hẳn sẽ có đột phá.” Mạnh Kiều nghiêm túc nói. Mặc dù quá hưng phấn vì bãi biển nhưng cô cũng không quên nhiệm vụ. Mạnh Kiều nhìn những tòa nhà cao tầng phía xa, nói: “Nếu có quỷ, nhiệm vụ lần này tương đối dễ dàng. Dù sao em cũng có thể nhìn thấy quỷ, nói chuyện với bọn chúng, nhân vật bà cốt này rất hợp với nhiệm vụ có quỷ.”
“Ừm, ăn nhanh đi.”
“Anh đang thúc giục em đấy à?”
“Ăn tối xong thì đi đến một nơi.” Nghiêm Mục nói.
Trong lúc hai người ăn cơm, sắc trời đã dần dần tối lại. Đèn đường vàng ấm áp thắp sáng hai bên bãi biển, khiến cả bãi biển sáng bừng.
Mạnh Kiều ăn no sờ sờ bụng: “À, đi thôi… Tiramisu nơi này không ngọt, mà lại nồng vị rượu, em rất thích…”
Chờ đã.
Mạnh Kiều im bặt.
Cô nhìn về phía bãi biển, không thấy ai ngoại trừ ba cặp đôi.
Kỳ lạ.
“Em nghe được gì rồi?” Nghiêm Mục biết Mạnh Kiều chưa từng phạm sai lầm gì.
Mạnh Kiều không nói gì mà làm động tác dừng lại, cô nhìn chăm chú vào bãi biển yên tĩnh, mơ hồ nhìn thấy một bóng đen nhỏ bé đang chạy về phía mình, càng ngày càng gần.
Mẹ.
“Mẹ...”
“Mẹ!!”
Bóng đen mờ ảo kia đang gọi cô là mẹ.
Gió biển thổi qua, bóng đen thoáng đã biến mất.
Mạnh Kiều cau mày, cảnh tượng vừa rồi không đáng sợ, nhưng đó là một cảm giác rùng rợn khi một cô gái chưa chồng bị một bóng đen không biết tên gọi là mẹ. Mạnh Kiều nhanh chóng nhớ lại tất cả những gì mình đã làm ngày hôm nay, sau đó chắc chắn mình chưa hề chạm vào trẻ con hay đồ vật nào liên quan đến trẻ con, cũng chưa từng gặp trẻ con, nên không thể là chạm vào đồ vật liên quan đến quỷ quái.
“Có người gọi em là mẹ.” Mạnh Kiều nói: “Âm thanh không rõ ràng, cứ gọi từ xa đến gần. Lúc đầu âm thanh còn chậm rãi, về sau lại trở nên rất gấp gáp, xé ruột xé gan, khiến em đau cả đầu.”
“Mẹ?” Nghiêm Mục lặp lại.
“Ừ!” Mạnh Kiều đáp.
Nghiêm Mục:...
Mạnh Kiều cũng cảm thấy trò đùa này không có gì buồn cười, bèn cười lấy lòng rồi nói tiếp: “Xem ra lần này có liên quan đến trẻ con, nhưng em lại không cảm nhận được ác ý mạnh mẽ. Nếu như không phải là một bóng đen, mà là một cô bé đang tìm mẹ thật thì rất có thể em sẽ bế lên hỏi xem mẹ nó đang ở đâu.”
“Cho nên khí tức của nó bây giờ rất yếu.” Nghiêm Mục nắm được điểm mấu chốt.
“Anh có thể nghĩ là vậy.” Mạnh Kiều nói.
Cô đứng dậy phủi vụn bánh trên váy: “Anh Nghiêm, có muốn đi dạo một vòng không?”
Trong các nhiệm vụ phó bản bình thường, mặc dù không nên ra ngoài vào buổi tối, nhưng mà bây giờ bốn cao thủ đứng đầu đang ở cùng một phó bản, càng tìm được manh mối nhiệm vụ chính sớm càng dễ tìm được cách rời đi. Nhiệm vụ này giống như luộc ếch trong nước ấm, không có nguy hiểm hay đe dọa gì, hoặc là rất khó hoặc là rất dễ.
Nhưng mà Mạnh Kiều cho rằng, có lẽ hệ thống thật sự muốn cô đến biển nghỉ phép.
Bởi vì đánh giá từ những phó bản này, hệ thống sẽ không đặc biệt nhắm vào bạn vì điểm tích lũy của bạn cao hay thấp. Chỉ có người chơi mới có thể nhằm vào người chơi, mà hệ thống chỉ cung cấp phó bản và quyết toán điểm.
Mạnh Kiều đi một đôi dép lông không ăn khớp với quần áo, phần thân trên mặc váy ngắn như vừa mới từ hộp đêm bước ra, phần thân dưới lại như vừa mới rời giường. Nghiêm Mục đã thuộc lòng bản đồ, đi dọc theo bờ biển đến phía Tây, chẳng mấy chốc đã gặp được nhà thờ nhỏ hình tròn.
Trên thực tế, nó giống một trụ xi măng mắc kẹt trên bãi biển ngoài trời, không có mái che, bức tường trắng trông giống như một bóng đèn khổng lồ được chiếu sáng, mang đến cảm giác như trò chơi pixel.
“Sao anh lại chắc chắn đây là nhà thờ? Trông kỳ quái thật.” Mạnh Kiều hỏi.
“Trên bản đồ có ghi.” Nghiêm Mục cũng không ngờ rằng tỷ lệ của nhà thờ lớn hơn trên bản đồ rất nhiều, khi hai người đứng trước cửa nhà thờ mới nhận ra đó không phải là một hình tròn rỗng, thay vào đó, bên trong giống như một mê cung đầy những giá sách màu trắng, bên trên là tấm kính lớn không có cạnh, có thể thấy cả bầu trời.
Trên giá sách chỉ có vài cuốn sách nặng nề màu nâu, còn lại là những con búp bê vải đủ kích cỡ.
Đôi mắt của búp bê vải được làm từ cúc đen, bàn tay và bàn chân mềm mềm, chắc là đã được bỏ cát vào. Mạnh Kiều không nhịn được cầm một con lên xem, nhưng trong đầu không có phản ứng gì quá khích. Con búp bê trong tay cô lành lạnh, luồng khí lạnh theo lòng bàn tay xuyên vào trái tim Mạnh Kiều.
Cô chợt rùng mình vì lạnh.
Mẹ.
Mẹ...
Mẹ...
Từng tiếng “mẹ” bỗng vang vọng trong nhà thờ yên tĩnh, âm thanh vẫn vang vọng, thành một vòng tròn vây quanh cô. Mạnh Kiều vốn đã quen với cảnh tượng đáng sợ này nên hỏi Nghiêm Mục: “Anh có nghe thấy gì không?”
“Lại nghe thấy tiếng gọi mẹ à?” Nghiêm Mục cầm lấy con búp bê vải từ tay Mạnh Kiều, nhưng anh không nghe thấy âm thanh mà Mạnh Kiều nói.
Mạnh Kiều cố gắng lờ đi tiếng động quỷ dị, hỏi: “Lẽ nào không có ai gọi anh là bố à?”
“Em thử xem?” Nghiêm Mục trêu chọc.
“Ồ, em sẽ đánh chết anh.” Mạnh Kiều nhảy dựng lên, thực sự vỗ nhẹ đầu Nghiêm Mục một cái.
Giọng nói dần dần biến mất vì Mạnh Kiều không phản ứng lại.
Hai người họ vẫn đang đứng ở lối vào giống như mê cung của nhà thờ.
“Cốt truyện chính liên quan đến trẻ sơ sinh thường xoay quanh người mẹ. Sinh non, sẩy thai, thậm chí nhìn cảnh này khiến em cứ nghĩ đến nghi thức tôn giáo kỳ quái nào đấy. Nhưng em nghĩ điều này quá bất công! Phim Thái có rất nhiều anh linh (*), quỷ nhỏ, bọn chúng sẽ tìm cách trả thù mẹ thay vì trả thù cha. Rồi có một số bà mẹ không cố ý phá thai, có thể là vì không có tiền nuôi, hoặc vì bị đàn ông bỏ rơi vốn đã không thể bảo đảm cho bản thân mình, vậy thì dựa vào đâu bọn chúng chỉ tìm mẹ báo thù chứ!!!” Mạnh Kiều vốn đã hơi bất bình tức giận, vừa biết Nghiêm Mục không nghe thấy âm thanh đó thì càng không vui hơn.
(*) Anh linh: linh hồn trẻ sơ sinh.
Đơn giản là vì cô nghĩ loại quỷ này không phân biệt được mâu thuẫn chính và mâu thuẫn phụ.
“Em nghĩ lần này có liên quan đến anh linh à?” Nghiêm Mục hỏi.
“Có vẻ là vậy, người đàn bà điên, quỷ nhỏ tự dưng gọi mẹ, em nghĩ manh mối chính của cốt truyện chính là nó. Đây chẳng phải là cảnh mở màn tiêu chuẩn phim ma Đông Nam Á sao?” Mạnh Kiều mở lòng bàn tay ra nhìn Nghiêm Mục.
Hai người họ tiếp tục đi sâu hơn vào nhà thờ.
Nhà thờ rẽ ngang rẽ dọc, trên mỗi giá sách đặt búp bê đủ màu.
“Loại vải này hơi quen.” Nghiêm Mục nhìn một con búp bê màu hồng: “Loại vải này chắc là quần áo thường ngày ở khu nghỉ dưỡng. Trong tủ quần áo của em cũng có một bộ.”
“Nhưng loại vải này trông rất đắt tiền!” Mạnh Kiều nhặt một con búp bê tóc vàng làm bằng vải sa tanh màu xanh lá cây lên. Chất vải sa tanh màu xanh lá cây còn xen kẽ chỉ vàng tơ bạc, trông giống như khăn Hada (*) tôn giáo: “Nhưng em thừa nhận là màu hồng chiếm đa số.”
(*) Khăn Hada: dệt bằng tơ lụa của người Tạng và một số người Mông Cổ ở Trung Quốc, dùng để tặng nhau khi gặp mặt, tỏ ý kính trọng và chúc mừng, cũng dùng trong các buổi lễ tế thần.
Những con búp bê này chắc là được làm từ những người khác nhau nên chất lượng cũng khác nhau.
Thậm chí Mạnh Kiều còn thấy được mấy sợi tóc mượt mà ở sợi chỉ khâu con búp bê. Cô cẩn thận rút một sợi ra, trên tóc còn dính ít cát, trông hơi ghê ghê.
Cô kéo tóc đặt dưới tóc mình để so sánh.
“Tóc mỏng như vậy hẳn là của trẻ con. Có mấy đứa trẻ sinh ra đã có tóc.” Cô lại nhìn con búp bê trong tay, đột nhiên phát hiện hình như con búp bê bỗng chớp mắt.
Mạnh Kiều đang nằm trên phao bơi kỳ lân trong bể bơi ngoài sân, trong miệng ngậm một quả anh đào đỏ tươi. Một mâm gỗ nổi trên mặt nước, trong mâm bày hoa quả tươi và bánh ngọt.
Ánh nắng đỏ ấm áp chiếu lên làn da trắng trẻo của cô gái, làn da của Mạnh Kiều như được phủ một lớp mứt cam.
Nghiêm Mục tập trung nghiên cứu bản đồ và tạp chí trong nhà, ngón tay vẽ vài vòng tròn trên bản đồ. Nơi này rất lớn, chiếm trọn cả bãi biển, những người đến đây dưỡng bệnh chắc không giàu có thì cũng quyền thế. Nên ngay cả khi nhân viên bảo vệ đối mặt với người phụ nữ điên cũng rất lịch sự.
Ngoài Khu A, Khu B, cũng như các khu vực sinh hoạt như cửa hàng, nhà hàng và tòa nhà dịch vụ, trung tâm ở cữ thì phía Tây bản đồ còn có một nhà thờ nhỏ màu trắng.
Có vẻ là tổ chức lễ cưới.
“Anh không bơi à?” Mạnh Kiều hỏi.
“Em cũng không bơi.” Nghiêm Mục nói.
Mạnh Kiều nằm trên phao kỳ lân ở trong nước, nhưng ngay cả một cọng tóc cũng không ướt.
Lúc này, điện thoại reo.
Nhân viên phục vụ trong nhà hàng nhắc nhở Nghiêm Mục đến ăn cơm: “Anh muốn dùng bữa ở ngoài sân, cạnh biển hay là trong phòng ăn, chúng tôi sẽ sắp xếp vị trí theo yêu cầu của anh trước khi anh tới.”
“Cạnh biển đi.” Nghiêm Mục trả lời mà không cần suy nghĩ.
Sau khi cúp điện thoại, anh hỏi: “Em đi không?”
“Em đi thay quần áo.” Mạnh Kiều lấy từ trong tủ ra một bộ váy dạ hội ngắn màu vàng kim, những hạt kim sa màu vàng trông như mặt biển lấp lánh dưới ánh mặt trời lặn. Cô nắm tay Nghiêm Mục nói: “Chồng ơi, đi chưa?”
“Chị Nghiêm.” Nghiêm Mục mỉm cười.
Bàn ăn đặt trên bệ kính kéo dài ra biển, dưới chân là nước biển xanh biếc. Màu nước biển trong vắt như đôi mắt của con người. Mạnh Kiều ngồi trên ghế sofa màu trắng, chẳng khác gì nàng tiên cá quyến rũ dưới đại dương mênh mông vô tận phía sau. Hương nước hoa Guerlain Shalimar Eau de Parfum của cô tràn ngập trong không khí.
Mùi son phấn nồng nàn và phong cách trang điểm cổ điển với mí mắt hơi chếch lên của Mạnh Kiều là dáng vẻ Nghiêm Mục chưa bao giờ được nhìn thấy.
Trên bệ kính đặt một vòng nến thơm, ánh nến sáng khẽ rung theo làn gió đêm yên tĩnh. Nhân viên phục vụ mang bánh mì khai vị và sốt socola sữa đặc đến, sau đó là xoài vây tôm, bánh mì gan ngỗng sốt việt quất, súp hải sản tôm hùm đất, bít tết mắt sườn bảy phần chín, ức gà tây nướng bơ, cùng với tiramisu và bánh tart chanh.
“Anh Nghiêm, chị Nghiêm, hai vị muốn uống rượu không?” Nhân viên phục vụ mang rượu vang trắng đến: “Loại rượu này kết hợp với bít tết sẽ khiến dư vị đậm đà hơn. Khách của chúng tôi đều rất thích loại này.”
“Cho vợ tôi một ly, tôi thì không cần.” Nghiêm Mục nói.
Vợ…
Gọi thuận miệng thật đấy.
Nghe như một cặp vợ chồng già.
“Tôi cũng không cần, cảm ơn.” Mạnh Kiều xua tay.
Bữa tối vui vẻ diễn ra dưới ánh hoàng hôn, Mạnh Kiều tận hưởng làn gió mát, gan ngỗng việt quất tan ra từ từ giữa môi và răng cô.
“Em còn nhớ đây là nhiệm vụ.” Nghiêm Mục mỉm cười, cắt một miếng ức gà đưa tới đĩa của Mạnh Kiều, trêu chọc cô vừa rồi không gọi rượu.
“Ừ, vừa rồi em nhìn xung quanh một vòng, không thấy có quỷ. Ngày mai chúng ta có thể hỏi thăm người phụ nữ điên đó, hẳn sẽ có đột phá.” Mạnh Kiều nghiêm túc nói. Mặc dù quá hưng phấn vì bãi biển nhưng cô cũng không quên nhiệm vụ. Mạnh Kiều nhìn những tòa nhà cao tầng phía xa, nói: “Nếu có quỷ, nhiệm vụ lần này tương đối dễ dàng. Dù sao em cũng có thể nhìn thấy quỷ, nói chuyện với bọn chúng, nhân vật bà cốt này rất hợp với nhiệm vụ có quỷ.”
“Ừm, ăn nhanh đi.”
“Anh đang thúc giục em đấy à?”
“Ăn tối xong thì đi đến một nơi.” Nghiêm Mục nói.
Trong lúc hai người ăn cơm, sắc trời đã dần dần tối lại. Đèn đường vàng ấm áp thắp sáng hai bên bãi biển, khiến cả bãi biển sáng bừng.
Mạnh Kiều ăn no sờ sờ bụng: “À, đi thôi… Tiramisu nơi này không ngọt, mà lại nồng vị rượu, em rất thích…”
Chờ đã.
Mạnh Kiều im bặt.
Cô nhìn về phía bãi biển, không thấy ai ngoại trừ ba cặp đôi.
Kỳ lạ.
“Em nghe được gì rồi?” Nghiêm Mục biết Mạnh Kiều chưa từng phạm sai lầm gì.
Mạnh Kiều không nói gì mà làm động tác dừng lại, cô nhìn chăm chú vào bãi biển yên tĩnh, mơ hồ nhìn thấy một bóng đen nhỏ bé đang chạy về phía mình, càng ngày càng gần.
Mẹ.
“Mẹ...”
“Mẹ!!”
Bóng đen mờ ảo kia đang gọi cô là mẹ.
Gió biển thổi qua, bóng đen thoáng đã biến mất.
Mạnh Kiều cau mày, cảnh tượng vừa rồi không đáng sợ, nhưng đó là một cảm giác rùng rợn khi một cô gái chưa chồng bị một bóng đen không biết tên gọi là mẹ. Mạnh Kiều nhanh chóng nhớ lại tất cả những gì mình đã làm ngày hôm nay, sau đó chắc chắn mình chưa hề chạm vào trẻ con hay đồ vật nào liên quan đến trẻ con, cũng chưa từng gặp trẻ con, nên không thể là chạm vào đồ vật liên quan đến quỷ quái.
“Có người gọi em là mẹ.” Mạnh Kiều nói: “Âm thanh không rõ ràng, cứ gọi từ xa đến gần. Lúc đầu âm thanh còn chậm rãi, về sau lại trở nên rất gấp gáp, xé ruột xé gan, khiến em đau cả đầu.”
“Mẹ?” Nghiêm Mục lặp lại.
“Ừ!” Mạnh Kiều đáp.
Nghiêm Mục:...
Mạnh Kiều cũng cảm thấy trò đùa này không có gì buồn cười, bèn cười lấy lòng rồi nói tiếp: “Xem ra lần này có liên quan đến trẻ con, nhưng em lại không cảm nhận được ác ý mạnh mẽ. Nếu như không phải là một bóng đen, mà là một cô bé đang tìm mẹ thật thì rất có thể em sẽ bế lên hỏi xem mẹ nó đang ở đâu.”
“Cho nên khí tức của nó bây giờ rất yếu.” Nghiêm Mục nắm được điểm mấu chốt.
“Anh có thể nghĩ là vậy.” Mạnh Kiều nói.
Cô đứng dậy phủi vụn bánh trên váy: “Anh Nghiêm, có muốn đi dạo một vòng không?”
Trong các nhiệm vụ phó bản bình thường, mặc dù không nên ra ngoài vào buổi tối, nhưng mà bây giờ bốn cao thủ đứng đầu đang ở cùng một phó bản, càng tìm được manh mối nhiệm vụ chính sớm càng dễ tìm được cách rời đi. Nhiệm vụ này giống như luộc ếch trong nước ấm, không có nguy hiểm hay đe dọa gì, hoặc là rất khó hoặc là rất dễ.
Nhưng mà Mạnh Kiều cho rằng, có lẽ hệ thống thật sự muốn cô đến biển nghỉ phép.
Bởi vì đánh giá từ những phó bản này, hệ thống sẽ không đặc biệt nhắm vào bạn vì điểm tích lũy của bạn cao hay thấp. Chỉ có người chơi mới có thể nhằm vào người chơi, mà hệ thống chỉ cung cấp phó bản và quyết toán điểm.
Mạnh Kiều đi một đôi dép lông không ăn khớp với quần áo, phần thân trên mặc váy ngắn như vừa mới từ hộp đêm bước ra, phần thân dưới lại như vừa mới rời giường. Nghiêm Mục đã thuộc lòng bản đồ, đi dọc theo bờ biển đến phía Tây, chẳng mấy chốc đã gặp được nhà thờ nhỏ hình tròn.
Trên thực tế, nó giống một trụ xi măng mắc kẹt trên bãi biển ngoài trời, không có mái che, bức tường trắng trông giống như một bóng đèn khổng lồ được chiếu sáng, mang đến cảm giác như trò chơi pixel.
“Sao anh lại chắc chắn đây là nhà thờ? Trông kỳ quái thật.” Mạnh Kiều hỏi.
“Trên bản đồ có ghi.” Nghiêm Mục cũng không ngờ rằng tỷ lệ của nhà thờ lớn hơn trên bản đồ rất nhiều, khi hai người đứng trước cửa nhà thờ mới nhận ra đó không phải là một hình tròn rỗng, thay vào đó, bên trong giống như một mê cung đầy những giá sách màu trắng, bên trên là tấm kính lớn không có cạnh, có thể thấy cả bầu trời.
Trên giá sách chỉ có vài cuốn sách nặng nề màu nâu, còn lại là những con búp bê vải đủ kích cỡ.
Đôi mắt của búp bê vải được làm từ cúc đen, bàn tay và bàn chân mềm mềm, chắc là đã được bỏ cát vào. Mạnh Kiều không nhịn được cầm một con lên xem, nhưng trong đầu không có phản ứng gì quá khích. Con búp bê trong tay cô lành lạnh, luồng khí lạnh theo lòng bàn tay xuyên vào trái tim Mạnh Kiều.
Cô chợt rùng mình vì lạnh.
Mẹ.
Mẹ...
Mẹ...
Từng tiếng “mẹ” bỗng vang vọng trong nhà thờ yên tĩnh, âm thanh vẫn vang vọng, thành một vòng tròn vây quanh cô. Mạnh Kiều vốn đã quen với cảnh tượng đáng sợ này nên hỏi Nghiêm Mục: “Anh có nghe thấy gì không?”
“Lại nghe thấy tiếng gọi mẹ à?” Nghiêm Mục cầm lấy con búp bê vải từ tay Mạnh Kiều, nhưng anh không nghe thấy âm thanh mà Mạnh Kiều nói.
Mạnh Kiều cố gắng lờ đi tiếng động quỷ dị, hỏi: “Lẽ nào không có ai gọi anh là bố à?”
“Em thử xem?” Nghiêm Mục trêu chọc.
“Ồ, em sẽ đánh chết anh.” Mạnh Kiều nhảy dựng lên, thực sự vỗ nhẹ đầu Nghiêm Mục một cái.
Giọng nói dần dần biến mất vì Mạnh Kiều không phản ứng lại.
Hai người họ vẫn đang đứng ở lối vào giống như mê cung của nhà thờ.
“Cốt truyện chính liên quan đến trẻ sơ sinh thường xoay quanh người mẹ. Sinh non, sẩy thai, thậm chí nhìn cảnh này khiến em cứ nghĩ đến nghi thức tôn giáo kỳ quái nào đấy. Nhưng em nghĩ điều này quá bất công! Phim Thái có rất nhiều anh linh (*), quỷ nhỏ, bọn chúng sẽ tìm cách trả thù mẹ thay vì trả thù cha. Rồi có một số bà mẹ không cố ý phá thai, có thể là vì không có tiền nuôi, hoặc vì bị đàn ông bỏ rơi vốn đã không thể bảo đảm cho bản thân mình, vậy thì dựa vào đâu bọn chúng chỉ tìm mẹ báo thù chứ!!!” Mạnh Kiều vốn đã hơi bất bình tức giận, vừa biết Nghiêm Mục không nghe thấy âm thanh đó thì càng không vui hơn.
(*) Anh linh: linh hồn trẻ sơ sinh.
Đơn giản là vì cô nghĩ loại quỷ này không phân biệt được mâu thuẫn chính và mâu thuẫn phụ.
“Em nghĩ lần này có liên quan đến anh linh à?” Nghiêm Mục hỏi.
“Có vẻ là vậy, người đàn bà điên, quỷ nhỏ tự dưng gọi mẹ, em nghĩ manh mối chính của cốt truyện chính là nó. Đây chẳng phải là cảnh mở màn tiêu chuẩn phim ma Đông Nam Á sao?” Mạnh Kiều mở lòng bàn tay ra nhìn Nghiêm Mục.
Hai người họ tiếp tục đi sâu hơn vào nhà thờ.
Nhà thờ rẽ ngang rẽ dọc, trên mỗi giá sách đặt búp bê đủ màu.
“Loại vải này hơi quen.” Nghiêm Mục nhìn một con búp bê màu hồng: “Loại vải này chắc là quần áo thường ngày ở khu nghỉ dưỡng. Trong tủ quần áo của em cũng có một bộ.”
“Nhưng loại vải này trông rất đắt tiền!” Mạnh Kiều nhặt một con búp bê tóc vàng làm bằng vải sa tanh màu xanh lá cây lên. Chất vải sa tanh màu xanh lá cây còn xen kẽ chỉ vàng tơ bạc, trông giống như khăn Hada (*) tôn giáo: “Nhưng em thừa nhận là màu hồng chiếm đa số.”
(*) Khăn Hada: dệt bằng tơ lụa của người Tạng và một số người Mông Cổ ở Trung Quốc, dùng để tặng nhau khi gặp mặt, tỏ ý kính trọng và chúc mừng, cũng dùng trong các buổi lễ tế thần.
Những con búp bê này chắc là được làm từ những người khác nhau nên chất lượng cũng khác nhau.
Thậm chí Mạnh Kiều còn thấy được mấy sợi tóc mượt mà ở sợi chỉ khâu con búp bê. Cô cẩn thận rút một sợi ra, trên tóc còn dính ít cát, trông hơi ghê ghê.
Cô kéo tóc đặt dưới tóc mình để so sánh.
“Tóc mỏng như vậy hẳn là của trẻ con. Có mấy đứa trẻ sinh ra đã có tóc.” Cô lại nhìn con búp bê trong tay, đột nhiên phát hiện hình như con búp bê bỗng chớp mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.