Chương 29: Lùi thời gian
Mạnh Phàm Song
31/12/2023
Nghiêm Mục nheo mắt lại. Trong bụi cỏ chỉ có gió lùa, không có bất kỳ động tĩnh gì khác.
Mạnh Kiều khiêng xẻng: “Chỗ này rồi, nhanh đào đi!”
Hạ Tinh Thần và Trương Xán Xán làm việc rất nhanh, hai người, mỗi người một bên bắt đầu đào mồ. Hạ Tinh Thần thở phì phò, bởi vì vận động quá sức mà mặt đỏ bừng do thiếu oxy. Trên trán Trương Xán Xán cũng đổ mồ hôi, tay chân không ngừng nghỉ.
Cảnh này trong giây lát vừa ủ rũ vừa xấu hổ. Mạnh Kiều cũng bổ cuốc huỳnh huỵch, trong miệng lẩm bẩm “Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn.”
Cách một lúc còn làm bộ làm tịch vái hai cái.
“Đừng hát tuồng.” Nghiêm Mục đứng ở một bên không ra tay. Ngay từ đầu nơi này đã tản ra một loại âm u quái đản.
Bọn họ rõ ràng đã tìm được phương pháp phá giải, nhưng lại không hề vui sướng, mà càng thêm lo lắng. Hình đầu người nho nhỏ trên bia mộ mỉm cười u ám, đồ cúng tung tóe và cánh hoa hỗn độn lẻ loi nằm ở bên chân bọn họ. Loại cảm giác này quá không thích hợp, dường như bọn họ đang rơi vào trong bẫy rập rất lớn của bản thân nhân vật.
Trong bụi cỏ xuất hiện tiếng “Sột soạt…”.
Một con mèo đen thò đầu ra, đôi mắt màu vàng kim nhìn chằm chằm nhóm bốn người đang lao động không chớp mắt.
Hạ Tinh Thần hất văng mồ hôi, bế mèo đen dưới đất lên xoa đầu.
Bé mèo đen kêu một tiếng, liếm mặt Hạ Tinh Thần.
Mạnh Kiều bị cảnh thân mật này khiến cho không biết làm sao: “Đình công tiêu cực là phải bị phạt tiền.”
“Đã biết, tôi tiếp tục đây.”
Cuối cùng đã thấy đầu của quan tài màu nâu. Trên quan tài dán một lá bùa màu vàng, có vẻ cực kỳ rợn người. Gỗ đã bị bùn đất ướt ngâm sắp thối rữa, cảm giác từ trên xuống dưới tấm gỗ này đều như tẩm nước đen chết chóc. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Tinh Cầu Cô Độc
3. Cô Vợ Toàn Năng Trong Đầu Chỉ Có Ly Hôn!
4. Thiên Sát Cô Tinh Không Khắc Nổi Tôi
=====================================
Mạnh Kiều quay đầu, hỏi Nghiêm Mục: “Anh nghe thấy tiếng gì không?”
“Nhạc nền không có động tĩnh nhưng không đại biểu cho việc em có thể lơ là.”
“Tôi biết rồi. Nào, nào, nào, bốn người chúng ta cùng nhau nâng quan tài lên.” Mạnh Kiều gọi, bốn người dùng sức túm lấy dây thừng kéo quan tài to như vậy lên.
Quả nhiên, phía dưới quan tài thấm ra nước đen vàng tí tách tí tách, mùi tanh hôi khiến cả Nghiêm Mục cũng không chịu nổi mà nhíu mày. Có thể tưởng tượng thi thể bên trong sẽ có dáng vẻ thế nào.
Trương Xán Xán chưa bao giờ làm chuyện này, đã bị dọa đến bắt đầu run rẩy, tay chân lạnh lẽo không còn nghe sai khiến. Hạ Tinh Thần run rẩy, cậu sợ xác chết bên trong đột nhiên vùng dậy, cũng sợ Mạnh Kiều lại có chuyện. Cậu do dự mãi cuối cùng chỉ có thể nhỏ giọng gọi Mạnh Kiều: “Hay là chị qua chỗ tôi đi.”
Mạnh Kiều xua tay, không để ý đến cậu, mà quay về phía Nghiêm Mục: “Mở chứ?”
Nghiêm Mục vén tay áo, móc dao nhỏ ra quỳ gối bên quan tài.
“Đưa dao cho tôi, việc mổ tim này, tôi quen lắm.” Mạnh Kiều tranh làm.
“Em quen?”
“Tôi từng viết một cuốn tiểu thuyết kinh dị có bối cảnh bệnh viện.” Mạnh Kiều cười: “Anh về nhớ lưu lại đọc ủng hộ tôi nhé.”
“Em đừng tìm đường chết.”
“Tôi sẽ không chết.”
Cô không muốn tìm đường chết. Cô cảm thấy nhỡ đâu khai quan có bất trắc gì, tỷ lệ Nghiêm Mục cứu cô thành công chắc chắn cao hơn cô cứu Nghiêm Mục. Dẫu sao cô không thể không thừa nhận, người đàn ông này thông minh hơn cô.
Cô gái cầm dao, chân đặt trên nắp quan tài.
Nắm quan tài lỏng ra, theo chân cô phát ra tiếng “lạch cạch lạch cạch”.
Mạnh Kiều đá mạnh một cái, nắp quan tài bay ra dưới tác dụng của lực quán tính. Quan tài lộ ra, bên trong thật sự chi chít bùa phù màu vàng, nét vẽ trên bùa chú cực kỳ hỗn độn, phía trên phù chú có lẽ được vẽ bằng chu sa nhưng lại mơ hồ tan ra thoạt nhìn giống máu.
Phía dưới phù chú lộ ra góc áo đạo bào màu trắng, phía trên viết một chữ “Khiết”.
Có vẻ là quan tài Tôn Khiết.
Mạnh Kiều vỗ đất trên tay, ngồi xổm bên cạnh quan tài chuẩn bị kéo phù chú ra nhìn bộ mặt thật của Tôn Khiết, sau đó kết thúc nhiệm vụ hoang đường này.
Cùng lúc đó, Nghiêm Mục đứng ở bên cạnh cô sẵn sàng đón quân địch, mà Hạ Tinh Thần ôm cái nồi thuốc đã đun đầy thuốc của mình sẵn sàng cho Mạnh Kiều uống, ngay cả Trương Xán Xán cũng nắm chặt cuốc nhìn chằm chằm gió thổi cỏ lay ở gần đó.
Cô gái xoa mồ hôi trong lòng bàn tay, mím môi, bắt đầu xé rách phù chú dán trên xác chết.
Đột nhiên.
Nhạc nền xuất hiện.
Là một loạt tiếng cười thê lương của nữ quỷ, nghe mà sởn tóc gáy!
Mạnh Kiều lùi về phía sau muốn rút tay từ trong quan tài ra, nhưng mà người trong quan tài phản ứng còn nhanh hơn cô, một đôi tay xương xẩu như cành củi bị thối rữa bất chợt vươn ra phía dưới phù chú, kéo cổ áo lôi Mạnh Kiều xuống!
Xác chết vùng dậy!
Nghiêm Mục nhanh chóng ra tay, một con dao nhỏ dứt khoát chém đứt cánh tay thi thể. Nhưng khi cô gái trốn sang bên cạnh theo bản năng, ai biết lại một bàn tay khác đưa thẳng từ trong quan tài ra, giống một con dao sắc đâm thủng ngực Mạnh Kiều.
“Phập…”
Ngực Mạnh Kiều lập tức bị máu tươi nhuộm đỏ, cô thấy phía dưới phù chú có một gương mặt cười nhạt, đồng tử đen nhánh chăm chú nhìn cô.
Thân hình gầy yếu bị tay Tôn Khiết xuyên qua, đau đớn lập tức lan ra cả người. Cô mở to mắt, há miệng nhưng căn bản không phun ra được nửa chữ.
Kinh ngạc, chấn động.
Thay bằng bất an, sợ hãi.
Cô còn chưa biết rõ ra sao thì mình đã bị thi thể đâm xuyên qua ngực! Mạnh Kiều chỉ cảm thấy ngực ấm áp, máu tươi của mình vẩy ra, rơi vào trong quan tài.
Cùng lúc đó, sinh mệnh bắt đầu trôi đi, ngay cả điểm tích lũy trên cánh tay cũng bắt đầu giảm xuống.
Trong đầu cô hiện lên vô số cảnh tượng hỗn loạn.
“Hì hì hì...”
“Hì hì hì...”
Trong quan tài phát ra tiếng cười trào phúng, thi thể nữ nhếch môi, nước đặc sệt màu đen trào ra. Mạnh Kiều run lên bởi vì cả người đau đớn, cô căn bản không kịp phản ứng. Tất cả những thứ này như ảo giác vậy. Mặt cô gái trắng bệch như một tờ giấy, mày nhíu chặt, đôi mắt đen kịt nhìn chằm chằm thi thể.
Bên tai từng cơn gió lạnh gào thét lướt qua.
Cái tay xuyên qua ngực cô sắp mang sinh mệnh của cô đi.
Mạnh Kiều muốn nói gì đó nhưng nói không nên lời.
Nghiêm Mục... Nghiêm Mục đâu...
Ai có cách nào không?
“Kiều Kiều!”
“Mạnh Kiều!”
Không thể nào, cô sắp chết ư?
Mạnh Kiều dùng hết sức quay đầu mờ mịt nhìn ba người bên cạnh, lại cúi đầu nhìn đồng hồ của mình, phía trên không có bất kỳ thời gian còn thừa nào cả.
Hướng dẫn sử dụng đồng hồ Casio màu trắng: Trước mắt đồng hồ đếm ngược là 0, đồng hồ cần hấp thu sinh mệnh để sinh ra ‘thời gian lùi’, căn cứ sinh mệnh khác nhau mà thời gian lùi lại khác nhau. Khoảng thời gian dài nhất có thể đạt được là 30 giây.
Đột nhiên, bàn tay nắm dao nhỏ của cô được bàn tay ấm áp của Nghiêm Mục bao bọc.
Đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông phản chiếu bóng hình cô. Anh kiên định nhìn ánh mắt hoảng hốt của cô gái, giọng điệu cứng rắn, chỉ nói một câu: “Tin tôi.”
Ánh mắt phẳng lặng, bình tĩnh như biển.
Mạnh Kiều cảm thấy trái tim mình mất khống chế.
“Xoẹt…”
Lại là một tiếng này.
Nghiêm Mục kéo tay cô, để dao nhỏ bị Mạnh Kiều nắm chặt kia đâm vào ngực của chính anh. Máu tươi bắn đầy mặt Mạnh Kiều, trong giây lát máu của hai người trộn vào nhau như một đóa hoa máu nở rộ trên người.
Trương Xán Xán và Hạ Tinh Thần đã bị dọa đến nín thở.
“Anh Nghiêm! Tôi chữa trị cho anh!”
“Anh đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích!”
“Mẹ nó, anh điên rồi, Nghiêm Mục! Anh làm cái gì thế?”
Hạ Tinh Thần và Trương Xán Xán gào thét vì sợ hãi, căn bản không biết trước mắt rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Đầu óc Mạnh Kiều trống rỗng, ánh mắt dại ra nhìn người đàn ông, thậm chí quên mất đau đớn.
Nghiêm Mục định làm gì? Chết vì tình à?
“Đồng hồ của em, mau.” Giọng Nghiêm Mục hơi khàn khàn, khóe miệng nhếch lên nụ cười bất đắc dĩ: “Theo như em nói, không cần tìm đường chết, đừng buông tay.”
Anh kêu lên một tiếng, dùng sức lay dao nhỏ trên tay Mạnh Kiều. Lưỡi dao đâm thẳng vào trái tim Nghiêm Mục, trái tim người đàn ông ngừng đập. Trên mặt anh còn treo biểu cảm bình tĩnh, ngã thẳng về phía sau.
Thân thể Mạnh Kiều cũng là đau đớn hít thở không thông, tay Tôn Khiết bỗng nhiên rút ra khỏi thân thể Mạnh Kiều. Cô hoảng hốt, phun ra một ngụm to máu tươi.
Tíc tắc.
Kim đồng hồ Casio chuyển động.
Mạnh Kiều dùng sức lực cuối cùng của sinh mệnh kích hoạt kim đồng hồ.
Trong nháy mắt.
Trời đất quay cuồng, cô cảm thấy thân thể như vỡ thành từng phân tử nhỏ, sau đó lại một lần nữa được tổ hợp với nhau. Ánh sáng và bóng tối xung quanh luân phiên chớp nhoáng. Thân thể được giao cho sinh mệnh và sức lực mới mạnh mẽ giống như chết trong trò chơi sau đó được hồi sinh, đau đớn vừa rồi lập tức biến mất.
Trong lúc choáng váng, một đôi tay kéo cô gái ra khỏi mặt đất lạnh lẽo.
Đồng hồ Casio màu trắng đã khởi động, thời gian lùi lại 20 giây.
Mạnh Kiều vẫn hoàn hảo.
Nghiêm Mục cũng vậy.
Khoảnh khắc kim đồng hồ lùi lại, hai người cùng nhau khôi phục dáng vẻ của 20 giây trước đó. Trong tay Mạnh Kiều còn nắm dao, trên dao vẫn đẫm máu của người đàn ông.
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Nghiêm Mục phi thân lên, nhanh tay lẹ mắt chọc dao vào trái tim Tôn Khiết. Mạnh Kiều lập tức túm cái cuốc lên đập mạnh xuống chỗ đầu Tôn Khiết!
Nước đen tanh tưởi bắn ra bốn phía.
Tôn Khiết gào rống ngồi dậy, lại bị Hạ Tinh Thần đập mạnh nồi xuống, nước thuốc trong nồi trộn vào nước đen vậy mà hình thành màu đỏ sậm như máu tươi nhanh chóng khuếch tán trong quan tài.
Gân xanh trên trán Nghiêm Mục nổi hết lên, anh cắm dao xuống dùng sức mở một lỗ thật lớn trên thi thể nữ lấy trái tim khô quắt ra!
Mạnh Kiều bưng cái nắp quan tài lên, lập tức nện lên trên quan tài khi Nghiêm Mục vừa nhảy ra.
Tất cả trở về yên tĩnh, bên cạnh hai người máu chảy đầm đìa là hai người bị kinh hãi.
Cô gái khẽ thở phào: “May mắn anh lấy nghĩa xả thân, nếu không bốn chúng ta sẽ bị đoàn diệt rồi.”
“Đạo cụ của mình, phải biết phương pháp sử dụng.” Nghiêm Mục hừ một tiếng: “Thật không biết làm thế nào em sống được từ trung học Hạnh Nhạc.”
Mạnh Kiều: “...”
Mạnh Kiều: “Anh bớt tranh cãi được không? Chút nữa thì tôi đã chết rồi.”
Nghiêm Mục nhướng mày: “Còn bao nhiêu giây?”
Mạnh Kiều nhìn đồng hồ: “5 giây.”
Nghiêm Mục gật đầu.
Bốn người đứng ở nghĩa trang nhưng không có bất kỳ nhắc nhở nào của hệ thống. Mặt cỏ xung quanh bắt đầu loáng thoáng có tiếng người bò ra, xung quanh nổi sương trắng, bốn bề gió lạnh.
Mạnh Kiều: “Có phải… chúng ta hẳn nên về thế giới của mình không?”
Nghiêm Mục nhíu mày: “Cẩn thận, nhiệm vụ còn chưa kết thúc.”
Sương trắng bao quanh bốn người tụ lại rồi tản ra, nhưng sau khi sương mù tan đi, xung quanh là bóng tối vô cùng vô tận.
Nét mặt Nghiêm Mục lập tức lạnh băng.
Bọn họ phạm vào một sai lầm trí mạng!
Ảo giác!
“Sao trời lại tối?” Trương Xán Xán hơi sợ hãi, cô ấy chỉ vào khoảng tối om phía trước: “Hình như… hình như có người đứng đó!”
Hạ Tinh Thần cũng nhận ra là bà cụ được cử hành lễ tang ngày hôm qua! Hốc mắt bà cụ hòa tan, trên má treo nước mắt màu đen, đôi tay duỗi về phía bốn người.
“Không phải trời bỗng tối mà là trời vốn tối.” Nghiêm Mục nói: “10 giờ, cách thời điểm kết thúc nhiệm vụ chỉ còn lại hai tiếng.”
Mạnh Kiều khiêng xẻng: “Chỗ này rồi, nhanh đào đi!”
Hạ Tinh Thần và Trương Xán Xán làm việc rất nhanh, hai người, mỗi người một bên bắt đầu đào mồ. Hạ Tinh Thần thở phì phò, bởi vì vận động quá sức mà mặt đỏ bừng do thiếu oxy. Trên trán Trương Xán Xán cũng đổ mồ hôi, tay chân không ngừng nghỉ.
Cảnh này trong giây lát vừa ủ rũ vừa xấu hổ. Mạnh Kiều cũng bổ cuốc huỳnh huỵch, trong miệng lẩm bẩm “Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn.”
Cách một lúc còn làm bộ làm tịch vái hai cái.
“Đừng hát tuồng.” Nghiêm Mục đứng ở một bên không ra tay. Ngay từ đầu nơi này đã tản ra một loại âm u quái đản.
Bọn họ rõ ràng đã tìm được phương pháp phá giải, nhưng lại không hề vui sướng, mà càng thêm lo lắng. Hình đầu người nho nhỏ trên bia mộ mỉm cười u ám, đồ cúng tung tóe và cánh hoa hỗn độn lẻ loi nằm ở bên chân bọn họ. Loại cảm giác này quá không thích hợp, dường như bọn họ đang rơi vào trong bẫy rập rất lớn của bản thân nhân vật.
Trong bụi cỏ xuất hiện tiếng “Sột soạt…”.
Một con mèo đen thò đầu ra, đôi mắt màu vàng kim nhìn chằm chằm nhóm bốn người đang lao động không chớp mắt.
Hạ Tinh Thần hất văng mồ hôi, bế mèo đen dưới đất lên xoa đầu.
Bé mèo đen kêu một tiếng, liếm mặt Hạ Tinh Thần.
Mạnh Kiều bị cảnh thân mật này khiến cho không biết làm sao: “Đình công tiêu cực là phải bị phạt tiền.”
“Đã biết, tôi tiếp tục đây.”
Cuối cùng đã thấy đầu của quan tài màu nâu. Trên quan tài dán một lá bùa màu vàng, có vẻ cực kỳ rợn người. Gỗ đã bị bùn đất ướt ngâm sắp thối rữa, cảm giác từ trên xuống dưới tấm gỗ này đều như tẩm nước đen chết chóc. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Tinh Cầu Cô Độc
3. Cô Vợ Toàn Năng Trong Đầu Chỉ Có Ly Hôn!
4. Thiên Sát Cô Tinh Không Khắc Nổi Tôi
=====================================
Mạnh Kiều quay đầu, hỏi Nghiêm Mục: “Anh nghe thấy tiếng gì không?”
“Nhạc nền không có động tĩnh nhưng không đại biểu cho việc em có thể lơ là.”
“Tôi biết rồi. Nào, nào, nào, bốn người chúng ta cùng nhau nâng quan tài lên.” Mạnh Kiều gọi, bốn người dùng sức túm lấy dây thừng kéo quan tài to như vậy lên.
Quả nhiên, phía dưới quan tài thấm ra nước đen vàng tí tách tí tách, mùi tanh hôi khiến cả Nghiêm Mục cũng không chịu nổi mà nhíu mày. Có thể tưởng tượng thi thể bên trong sẽ có dáng vẻ thế nào.
Trương Xán Xán chưa bao giờ làm chuyện này, đã bị dọa đến bắt đầu run rẩy, tay chân lạnh lẽo không còn nghe sai khiến. Hạ Tinh Thần run rẩy, cậu sợ xác chết bên trong đột nhiên vùng dậy, cũng sợ Mạnh Kiều lại có chuyện. Cậu do dự mãi cuối cùng chỉ có thể nhỏ giọng gọi Mạnh Kiều: “Hay là chị qua chỗ tôi đi.”
Mạnh Kiều xua tay, không để ý đến cậu, mà quay về phía Nghiêm Mục: “Mở chứ?”
Nghiêm Mục vén tay áo, móc dao nhỏ ra quỳ gối bên quan tài.
“Đưa dao cho tôi, việc mổ tim này, tôi quen lắm.” Mạnh Kiều tranh làm.
“Em quen?”
“Tôi từng viết một cuốn tiểu thuyết kinh dị có bối cảnh bệnh viện.” Mạnh Kiều cười: “Anh về nhớ lưu lại đọc ủng hộ tôi nhé.”
“Em đừng tìm đường chết.”
“Tôi sẽ không chết.”
Cô không muốn tìm đường chết. Cô cảm thấy nhỡ đâu khai quan có bất trắc gì, tỷ lệ Nghiêm Mục cứu cô thành công chắc chắn cao hơn cô cứu Nghiêm Mục. Dẫu sao cô không thể không thừa nhận, người đàn ông này thông minh hơn cô.
Cô gái cầm dao, chân đặt trên nắp quan tài.
Nắm quan tài lỏng ra, theo chân cô phát ra tiếng “lạch cạch lạch cạch”.
Mạnh Kiều đá mạnh một cái, nắp quan tài bay ra dưới tác dụng của lực quán tính. Quan tài lộ ra, bên trong thật sự chi chít bùa phù màu vàng, nét vẽ trên bùa chú cực kỳ hỗn độn, phía trên phù chú có lẽ được vẽ bằng chu sa nhưng lại mơ hồ tan ra thoạt nhìn giống máu.
Phía dưới phù chú lộ ra góc áo đạo bào màu trắng, phía trên viết một chữ “Khiết”.
Có vẻ là quan tài Tôn Khiết.
Mạnh Kiều vỗ đất trên tay, ngồi xổm bên cạnh quan tài chuẩn bị kéo phù chú ra nhìn bộ mặt thật của Tôn Khiết, sau đó kết thúc nhiệm vụ hoang đường này.
Cùng lúc đó, Nghiêm Mục đứng ở bên cạnh cô sẵn sàng đón quân địch, mà Hạ Tinh Thần ôm cái nồi thuốc đã đun đầy thuốc của mình sẵn sàng cho Mạnh Kiều uống, ngay cả Trương Xán Xán cũng nắm chặt cuốc nhìn chằm chằm gió thổi cỏ lay ở gần đó.
Cô gái xoa mồ hôi trong lòng bàn tay, mím môi, bắt đầu xé rách phù chú dán trên xác chết.
Đột nhiên.
Nhạc nền xuất hiện.
Là một loạt tiếng cười thê lương của nữ quỷ, nghe mà sởn tóc gáy!
Mạnh Kiều lùi về phía sau muốn rút tay từ trong quan tài ra, nhưng mà người trong quan tài phản ứng còn nhanh hơn cô, một đôi tay xương xẩu như cành củi bị thối rữa bất chợt vươn ra phía dưới phù chú, kéo cổ áo lôi Mạnh Kiều xuống!
Xác chết vùng dậy!
Nghiêm Mục nhanh chóng ra tay, một con dao nhỏ dứt khoát chém đứt cánh tay thi thể. Nhưng khi cô gái trốn sang bên cạnh theo bản năng, ai biết lại một bàn tay khác đưa thẳng từ trong quan tài ra, giống một con dao sắc đâm thủng ngực Mạnh Kiều.
“Phập…”
Ngực Mạnh Kiều lập tức bị máu tươi nhuộm đỏ, cô thấy phía dưới phù chú có một gương mặt cười nhạt, đồng tử đen nhánh chăm chú nhìn cô.
Thân hình gầy yếu bị tay Tôn Khiết xuyên qua, đau đớn lập tức lan ra cả người. Cô mở to mắt, há miệng nhưng căn bản không phun ra được nửa chữ.
Kinh ngạc, chấn động.
Thay bằng bất an, sợ hãi.
Cô còn chưa biết rõ ra sao thì mình đã bị thi thể đâm xuyên qua ngực! Mạnh Kiều chỉ cảm thấy ngực ấm áp, máu tươi của mình vẩy ra, rơi vào trong quan tài.
Cùng lúc đó, sinh mệnh bắt đầu trôi đi, ngay cả điểm tích lũy trên cánh tay cũng bắt đầu giảm xuống.
Trong đầu cô hiện lên vô số cảnh tượng hỗn loạn.
“Hì hì hì...”
“Hì hì hì...”
Trong quan tài phát ra tiếng cười trào phúng, thi thể nữ nhếch môi, nước đặc sệt màu đen trào ra. Mạnh Kiều run lên bởi vì cả người đau đớn, cô căn bản không kịp phản ứng. Tất cả những thứ này như ảo giác vậy. Mặt cô gái trắng bệch như một tờ giấy, mày nhíu chặt, đôi mắt đen kịt nhìn chằm chằm thi thể.
Bên tai từng cơn gió lạnh gào thét lướt qua.
Cái tay xuyên qua ngực cô sắp mang sinh mệnh của cô đi.
Mạnh Kiều muốn nói gì đó nhưng nói không nên lời.
Nghiêm Mục... Nghiêm Mục đâu...
Ai có cách nào không?
“Kiều Kiều!”
“Mạnh Kiều!”
Không thể nào, cô sắp chết ư?
Mạnh Kiều dùng hết sức quay đầu mờ mịt nhìn ba người bên cạnh, lại cúi đầu nhìn đồng hồ của mình, phía trên không có bất kỳ thời gian còn thừa nào cả.
Hướng dẫn sử dụng đồng hồ Casio màu trắng: Trước mắt đồng hồ đếm ngược là 0, đồng hồ cần hấp thu sinh mệnh để sinh ra ‘thời gian lùi’, căn cứ sinh mệnh khác nhau mà thời gian lùi lại khác nhau. Khoảng thời gian dài nhất có thể đạt được là 30 giây.
Đột nhiên, bàn tay nắm dao nhỏ của cô được bàn tay ấm áp của Nghiêm Mục bao bọc.
Đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông phản chiếu bóng hình cô. Anh kiên định nhìn ánh mắt hoảng hốt của cô gái, giọng điệu cứng rắn, chỉ nói một câu: “Tin tôi.”
Ánh mắt phẳng lặng, bình tĩnh như biển.
Mạnh Kiều cảm thấy trái tim mình mất khống chế.
“Xoẹt…”
Lại là một tiếng này.
Nghiêm Mục kéo tay cô, để dao nhỏ bị Mạnh Kiều nắm chặt kia đâm vào ngực của chính anh. Máu tươi bắn đầy mặt Mạnh Kiều, trong giây lát máu của hai người trộn vào nhau như một đóa hoa máu nở rộ trên người.
Trương Xán Xán và Hạ Tinh Thần đã bị dọa đến nín thở.
“Anh Nghiêm! Tôi chữa trị cho anh!”
“Anh đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích!”
“Mẹ nó, anh điên rồi, Nghiêm Mục! Anh làm cái gì thế?”
Hạ Tinh Thần và Trương Xán Xán gào thét vì sợ hãi, căn bản không biết trước mắt rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Đầu óc Mạnh Kiều trống rỗng, ánh mắt dại ra nhìn người đàn ông, thậm chí quên mất đau đớn.
Nghiêm Mục định làm gì? Chết vì tình à?
“Đồng hồ của em, mau.” Giọng Nghiêm Mục hơi khàn khàn, khóe miệng nhếch lên nụ cười bất đắc dĩ: “Theo như em nói, không cần tìm đường chết, đừng buông tay.”
Anh kêu lên một tiếng, dùng sức lay dao nhỏ trên tay Mạnh Kiều. Lưỡi dao đâm thẳng vào trái tim Nghiêm Mục, trái tim người đàn ông ngừng đập. Trên mặt anh còn treo biểu cảm bình tĩnh, ngã thẳng về phía sau.
Thân thể Mạnh Kiều cũng là đau đớn hít thở không thông, tay Tôn Khiết bỗng nhiên rút ra khỏi thân thể Mạnh Kiều. Cô hoảng hốt, phun ra một ngụm to máu tươi.
Tíc tắc.
Kim đồng hồ Casio chuyển động.
Mạnh Kiều dùng sức lực cuối cùng của sinh mệnh kích hoạt kim đồng hồ.
Trong nháy mắt.
Trời đất quay cuồng, cô cảm thấy thân thể như vỡ thành từng phân tử nhỏ, sau đó lại một lần nữa được tổ hợp với nhau. Ánh sáng và bóng tối xung quanh luân phiên chớp nhoáng. Thân thể được giao cho sinh mệnh và sức lực mới mạnh mẽ giống như chết trong trò chơi sau đó được hồi sinh, đau đớn vừa rồi lập tức biến mất.
Trong lúc choáng váng, một đôi tay kéo cô gái ra khỏi mặt đất lạnh lẽo.
Đồng hồ Casio màu trắng đã khởi động, thời gian lùi lại 20 giây.
Mạnh Kiều vẫn hoàn hảo.
Nghiêm Mục cũng vậy.
Khoảnh khắc kim đồng hồ lùi lại, hai người cùng nhau khôi phục dáng vẻ của 20 giây trước đó. Trong tay Mạnh Kiều còn nắm dao, trên dao vẫn đẫm máu của người đàn ông.
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Nghiêm Mục phi thân lên, nhanh tay lẹ mắt chọc dao vào trái tim Tôn Khiết. Mạnh Kiều lập tức túm cái cuốc lên đập mạnh xuống chỗ đầu Tôn Khiết!
Nước đen tanh tưởi bắn ra bốn phía.
Tôn Khiết gào rống ngồi dậy, lại bị Hạ Tinh Thần đập mạnh nồi xuống, nước thuốc trong nồi trộn vào nước đen vậy mà hình thành màu đỏ sậm như máu tươi nhanh chóng khuếch tán trong quan tài.
Gân xanh trên trán Nghiêm Mục nổi hết lên, anh cắm dao xuống dùng sức mở một lỗ thật lớn trên thi thể nữ lấy trái tim khô quắt ra!
Mạnh Kiều bưng cái nắp quan tài lên, lập tức nện lên trên quan tài khi Nghiêm Mục vừa nhảy ra.
Tất cả trở về yên tĩnh, bên cạnh hai người máu chảy đầm đìa là hai người bị kinh hãi.
Cô gái khẽ thở phào: “May mắn anh lấy nghĩa xả thân, nếu không bốn chúng ta sẽ bị đoàn diệt rồi.”
“Đạo cụ của mình, phải biết phương pháp sử dụng.” Nghiêm Mục hừ một tiếng: “Thật không biết làm thế nào em sống được từ trung học Hạnh Nhạc.”
Mạnh Kiều: “...”
Mạnh Kiều: “Anh bớt tranh cãi được không? Chút nữa thì tôi đã chết rồi.”
Nghiêm Mục nhướng mày: “Còn bao nhiêu giây?”
Mạnh Kiều nhìn đồng hồ: “5 giây.”
Nghiêm Mục gật đầu.
Bốn người đứng ở nghĩa trang nhưng không có bất kỳ nhắc nhở nào của hệ thống. Mặt cỏ xung quanh bắt đầu loáng thoáng có tiếng người bò ra, xung quanh nổi sương trắng, bốn bề gió lạnh.
Mạnh Kiều: “Có phải… chúng ta hẳn nên về thế giới của mình không?”
Nghiêm Mục nhíu mày: “Cẩn thận, nhiệm vụ còn chưa kết thúc.”
Sương trắng bao quanh bốn người tụ lại rồi tản ra, nhưng sau khi sương mù tan đi, xung quanh là bóng tối vô cùng vô tận.
Nét mặt Nghiêm Mục lập tức lạnh băng.
Bọn họ phạm vào một sai lầm trí mạng!
Ảo giác!
“Sao trời lại tối?” Trương Xán Xán hơi sợ hãi, cô ấy chỉ vào khoảng tối om phía trước: “Hình như… hình như có người đứng đó!”
Hạ Tinh Thần cũng nhận ra là bà cụ được cử hành lễ tang ngày hôm qua! Hốc mắt bà cụ hòa tan, trên má treo nước mắt màu đen, đôi tay duỗi về phía bốn người.
“Không phải trời bỗng tối mà là trời vốn tối.” Nghiêm Mục nói: “10 giờ, cách thời điểm kết thúc nhiệm vụ chỉ còn lại hai tiếng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.