Chương 151: Một đêm
Mạnh Phàm Song
17/03/2024
Ăn cơm tối xong, San San tung ta tung tăng đi ngủ cùng chị Tiểu Kiều.
“Em đừng quấy rầy hai người bọn họ.” Mạnh Kiều nói.
“Hay em quấy rầy anh chị nhé?” San San hỏi.
Tiểu Kiều ôm San San: “Thôi để San San ngủ với tôi thôi.”
Mạnh Kiều vỗ vỗ bả vai Hạ Tinh Thần: “Người anh em, xin lỗi nhé.”
Bạch Thần cười: “Cậu ấy có thể làm gì? Đi nghỉ sớm đi.”
San San túm góc áo Hạ Tinh Thần: “Muốn anh Tinh Thần đi cùng! Em sợ gặp ác mộng, sợ lắm.”
Mạnh Kiều: “Anh Tinh Thần của em còn sợ ma hơn cả em.”
Ăn cơm tối xong đã là 10 giờ tối, Mạnh Kiều và Nghiêm Mục đi quanh chỗ tránh nạn mấy vòng, thật sự không có gì để xem. Hai người rời đi từ cửa ra chỗ tránh nạn, bò lên trên hít thở không khí trong lành. Sao trời trên đầu lấp lánh, đẹp đẽ và loá mắt. Mạnh Kiều duỗi người, nhảy nhót hai cái ở trên cỏ: “Cảm giác này tốt thật, giống như cuối cùng đã sống lại, không cần lao động trí óc.”
Nghiêm Mục đi theo sau cô.
Hai người phát hiện một chỗ nghĩa trang không thu hút ở cách đó không xa, trên bia đá không khắc bất kỳ chữ gì.
Mạnh Kiều ngồi xổm trước tấm bia đá nhẹ nhàng vỗ vỗ: “Ai lại không viết tên nhỉ? Sao có vẻ như điện cúng tế ấy nhỉ?”
Nghiêm Mục móc một cây bút laser từ trong túi ra, dưới ánh đèn màu tím, tấm bia đá dần dần hiện lên một loạt cái tên và ảnh chụp. Trí nhớ của Mạnh Kiều rất tốt, có vài tên cô đã từng gặp ở trong bức ảnh của Hội Khoa Học, cho nên đây có lẽ là một nghĩa địa bí mật. Vì không bị những người khác phát hiện, cho nên mới xử lý bằng cách bí mật như vậy.
Cô không chạm vào bia mộ nữa.
Rình coi sự riêng tư của người khác là một chuyện vô đạo đức.
Mạnh Kiều thấy được bia mộ của Tiểu Kiều, tấm ảnh trên bia mộ gầy ốm tiều tụy, không đẹp như hiện tại. Mà bia mộ bên cạnh cô ấy là một cô bé - cô bé này giống San San như đúc.
Thời gian chết gần với Tiểu Kiều.
Mạnh Kiều vẫn luôn không hỏi San San ở thế giới song song đâu. Cô đoán được đáp án, nhưng chưa từng hỏi. Nhìn từ thái độ của Tiểu Kiều và Hạ Tinh Thần với San San, ngoài yêu thích ra còn có hối hận và tình cảm mất mà tìm lại được.
Mạnh Kiều định xem rốt cuộc cô bé này đã xảy ra chuyện gì, Nghiêm Mục giữ tay cô lại: “Có nhớ rất lâu trước kia, Hạ Tinh Thần kể cho em câu chuyện kia không?”
“Khi nào?”
“Đêm đầu tiên ở Bạch Giác Quán.” Nghiêm Mục nói: “Không phải câu chuyện hoành tráng gì, Tiểu Kiều và em gái cô ấy sống nương tựa lẫn nhau sau đó gặp Hạ Tinh Thần rồi đi tới Hội Khoa Học.”
Thật ra từ rất lâu trước kia đã có manh mối rồi.
“Tiểu Kiều thật đáng thương.” Mạnh Kiều thở dài: “Chắc chắn một mình em không chịu nổi nhiều như vậy.”
“Em sẽ không phải chịu, anh không để em phải chịu những thứ này.” Nghiêm Mục dắt cô đi ra ngoài. Toàn bộ thành phố tối đen, loáng thoáng còn có thể thấy ánh đèn trên những đoạn đường bị Giáo Hội khống chế ở rất xa rất xa ngoài kia.
Trở lại phòng đã là đêm khuya, không biết ai đặt hai bộ đồng phục học sinh ở cửa phòng, phía trên viết: Khách sạn kính tặng, đêm vui vẻ.
Mạnh Kiều: Tôi không cần, cảm ơn.
Cô không biến thái đến mức thật sự làm ra chuyện gì trong phòng học.
Nghiêm Mục cầm đồng phục vào vứt sang một bên, nhìn sắc mặt Mạnh Kiều hơi đỏ: “Sao? Em muốn mặc à?”
“Hứ, em đi tắm.”
Đêm yên tĩnh, không có tranh đoạt điểm tích lũy, không có uy hiếp phó bản, không cần hoạt động trí óc, không cần giãy giụa, yên bình và tốt đẹp. Cô đứng dưới vòi hoa sen, mở bên nước nóng dùng nước ấm cọ rửa thân thể, trên làn da trắng nõn xuất hiện từng vết hồng nhạt. Cơ sở thiết bị trong khách sạn này rất cao cấp, Mạnh Kiều không muốn quay về trang trại nữa.
Nghiêm Mục ở trên bàn tiếp tục xem manh mối, loáng thoáng nghe Mạnh Kiều ngân nga hát.
Thoải mái đấy.
Nghiêm Mục gõ cửa: “Đừng hát nữa, quá muộn rồi nên ngủ.” Anh vừa xem đồng hồ, đã sắp 1 tiếng, không biết Mạnh Kiều lề mề gì trong nhà vệ sinh. An toàn và thích ý là ngắn ngủi, ngắn đến mức bạn không biết ngày mai sẽ có dáng vẻ ra sao.
Mạnh Kiều bĩu môi đi ra, trên người mặc chiếc áo thun trắng của Nghiêm Mục, chiều dài vừa hay trở thành áo liền váy. Cô xoay một vòng, ngồi lên bàn học: “Em đi ngủ, anh chịu bỏ qua cho em à?”
Cô đặt chân lên bụng người đàn ông.
“Về phòng đi.” Nghiêm Mục đứng dậy đi tắm.
Mạnh Kiều chán muốn chết nằm ở trên giường. Cô chưa từng ngủ đệm nước, động đậy lắc lư trên đệm. Phòng dưới mặt đất, không nhìn thấy cảnh bên ngoài, chỉ có một màn hình dạ quang tối đen. Vào lần thứ năm Mạnh Kiều dùng chăn che mặt mình, đèn tắt. Mùi hương quen thuộc ập vào trước mặt, cô cách tấm chăn bị người đàn ông ôm lấy. Mái tóc ướt của Nghiêm Mục nhỏ nước lạnh, nhưng thân thể lại nóng bỏng không yên.
“Ra đi.” Giọng Nghiêm Mục khàn khàn.
“Anh nói hôm nay anh sẽ tha cho em.” Mạnh Kiều cười hì hì chui ngược vào trong chăn.
Nghiêm Mục quấn chăn thành một miếng sushi, ôm Mạnh Kiều vào ngực: “Ai bảo em còn chưa ngủ.”
“Không phải chưa ngủ mà đang đợi anh.” Mạnh Kiều chui ra, bình tĩnh nhìn anh, khóe mắt mang theo ý cười dịu dàng: “Lần đầu tiên của chúng ta cũng là ở thế giới này. Chúng ta sẽ có một đứa con có thể xuyên qua thế giới song song à? Phim hay có tình tiết này lắm.”
“Muốn có con?” Nghiêm Mục cười.
“Bây giờ thì chưa. Em có linh cảm những việc này rất nhanh sẽ kết thúc.” Trong bóng đêm Mạnh Kiều cảm nhận được hơi thở nặng nề của người đàn ông. Cô đưa tay ra khỏi chăn, ôm cổ anh.
Nghiêm Mục mới vừa tắm rửa xong. Khăn lau trong phòng, Mạnh Kiều dùng một cái lau tóc, một cái lau người, cho nên trên người anh còn treo bọt nước. Mạnh Kiều vuốt ve da thịt người đàn ông, dán lên cơ ngực nóng hổi của anh. Trái tim hai người cùng nhịp đập, có một loại lãng mạn vô hình.
“Anh nói em không biết yêu đương.” Mạnh Kiều nói.
“Em am hiểu lắm à?” Nghiêm Mục hỏi lại.
“Ít nhất em rất thẳng thắn.” Ngón tay cô phác hoạ lại đường cong cơ bắp trước ngực Nghiêm Mục. Trong bóng đêm cô không thấy rõ, cho nên chỉ có thể dùng ngón tay cảm nhận từng chút.
Thật ra, Mạnh Kiều cũng cảm thấy mình không phải một người biết yêu, giống như việc cô không viết tuyến tình cảm vào truyện. Nhưng cô vẫn luôn đủ thẳng thắn đối mặt với tình cảm và khát vọng của mình, tuy rằng có vẻ không rụt rè.
“Đúng thế, lại là một đêm.” Nghiêm Mục nói.
“Cái gì?”
“Lại là một đêm em không muốn ngủ.”
Mùi trên người Nghiêm Mục trộn lẫn mùi thuốc lá lan tràn trong xoang mũi của Mạnh Kiều. Anh vuốt ve sợi tóc mềm mại của cô, hôn lên mặt cô. Mạnh Kiều cảm thấy anh luôn cực kỳ dịu dàng trong chuyện này, dịu dàng khiến cô đắm chìm trong nước đường sôi 70 độ, càng lún càng sâu, căn bản không thể giãy giụa.
“Đúng vậy, không muốn ngủ.”
Vậy đừng ngủ nữa.
Mồ hôi và tiếng thở dốc quấn vào nhau, nhiệt độ trong phòng dần dần tăng cao. Trong bóng đêm căn bản không biết thời gian đã qua bao lâu, cô cảm thấy mình đang tan ra.
Mạnh Kiều bị lăn lộn đến 3, 4 giờ sáng.
“Anh thật là... Nói không để em ngủ là không cho thật...”
“Vậy có ngủ không?” Nghiêm Mục hỏi.
“Có bản lĩnh…” Mạnh Kiều không phục. Cô đã bị lăn lộn thành thế này, anh còn có thể lăn lộn thành dáng vẻ gì nữa...
Có bản lĩnh, anh lên xem nào.
“Thật sự chẳng còn cách nào với em.” Nghiêm Mục bật cười, nhưng động tác trên tay lại không hề có thương tiếc. Anh bế Mạnh Kiều lên, ra khỏi phòng ngủ trong tiếng hô kinh ngạc của cô.
Một đêm này, Mạnh Kiều đã biết không tìm đường chết sẽ không phải chết.
Cô ngủ rất say, gần như hôn mê luôn, ngay cả tiếng động người đàn ông đi tắm rửa cũng không nghe thấy. Mạnh Kiều ngủ đến giữa trưa, San San gõ cửa mấy lần đều bị Hạ Tinh Thần cản lại. Cô bé không biết vì sao chị mình có thể ngủ lâu như vậy, muốn hỏi anh rể, nhưng Nghiêm Mục lại ngậm miệng không nói chuyện.
San San được Tiểu Kiều dẫn đi sắp xếp chỗ tránh nạn. Cô bé đã sớm không còn là công chúa nhỏ trong nhà, động tác làm việc nhanh nhẹn mau lẹ. Lúc dọn dẹp vận chuyển tài liệu, cô bé đột nhiên phát hiện một tấm ảnh đã cũ: “Ơ! Bạn này giống em quá! Chị Tiểu Kiều!”
Ánh mắt Tiểu Kiều tối lại. Đó là ảnh chụp chung của cô ấy và em gái mình.
“Ừ.” Tiểu Kiều gật đầu.
“Vậy bạn ấy đi đâu rồi chị?” San San nhìn Tiểu Kiều: “Em còn chưa được gặp bạn ấy ạ.”
“Qua đời rồi.” Tiểu Kiều vuốt đầu cô bé: “Bị bệnh qua đời.”
“Ồ... Tiếc quá. Vậy chị có nhớ bạn ấy không?” San San hỏi.
“Có.”
Nhưng chị không dám nghĩ đến em ấy.
Bởi vì em gái cô ấy, là do cô ấy tự tay giết chết.
Thân phận thành viên Hội Khoa Học của Tiểu Kiều bại lộ, chỗ trốn của cô ấy và em gái bị bán đứng, cho nên bị đuổi giết vô tình. Tiểu Kiều không thể phản kháng, cô ấy không đánh lại đám côn đồ Giáo Hội. Nếu bị Giáo Hội bắt, bọn chúng sẽ thay đổi phương pháp tra tấn bạn, xâm nhập vào đầu bạn để bạn nói ra chỗ trốn của những thành viên khác trong Hội Khoa Học.
Em gái cô ấy không có khả năng chịu nổi, cho dù chịu nổi thì cũng chỉ có một con đường chết. Lúc ấy, trong súng của Tiểu Kiều chỉ còn lại một viên đạn cuối cùng. Cô ấy nhìn em gái hoảng sợ thất thố, run rẩy giơ tay lên. Em gái ngẩn ngơ nhìn chị mình, đột nhiên bật cười: “Chị, làm đi. Em không sợ đau.”
Con bé sợ đau nhất.
Cuối cùng, Tiểu Kiều nổ súng.
Em gái ngã vào trong vũng máu, trong đôi mắt là bóng dáng cô ấy.
Rồi sau đó, Tiểu Kiều bị tra tấn cực kỳ bi thảm, nhưng tất cả không còn quan trọng nữa.
Cô ấy rất xin lỗi em gái mình. Nhưng nếu có thể làm lại lần nữa thì cô ấy vẫn không thể không nổ súng.
Đây là thời khắc tàn nhẫn nhất trong đời cô ấy, mỗi đêm cô ấy đều sẽ mơ thấy cảnh em gái mình chết. Mãi đến khi nhìn thấy cô bé giống hệt em gái này, cô bé không phải em gái cô ấy, nhưng tính cách giống, diện mạo giống em gái cô ấy như thượng đế tặng cho cô ấy một món quà. Cô ấy không biết Mạnh Kiều có đoán được chuyện của hai chị em cô ấy không, nhưng cảm ơn Mạnh Kiều có thể để cô ấy ở bên San San.
“Chị Tiểu Kiều, có phải chị không vui không?”
“Không, chị rất vui vẻ.”
Trong mắt Tiểu Kiều chứa nước mắt, cô ấy ngồi xổm xuống ôm lấy San San: “Chị rất vui, chị cũng rất nhớ em ấy. Hy vọng em ấy đừng oán chị.”
Giáo Hội, làm quá nhiều gia đình tan nát.
“Em đừng quấy rầy hai người bọn họ.” Mạnh Kiều nói.
“Hay em quấy rầy anh chị nhé?” San San hỏi.
Tiểu Kiều ôm San San: “Thôi để San San ngủ với tôi thôi.”
Mạnh Kiều vỗ vỗ bả vai Hạ Tinh Thần: “Người anh em, xin lỗi nhé.”
Bạch Thần cười: “Cậu ấy có thể làm gì? Đi nghỉ sớm đi.”
San San túm góc áo Hạ Tinh Thần: “Muốn anh Tinh Thần đi cùng! Em sợ gặp ác mộng, sợ lắm.”
Mạnh Kiều: “Anh Tinh Thần của em còn sợ ma hơn cả em.”
Ăn cơm tối xong đã là 10 giờ tối, Mạnh Kiều và Nghiêm Mục đi quanh chỗ tránh nạn mấy vòng, thật sự không có gì để xem. Hai người rời đi từ cửa ra chỗ tránh nạn, bò lên trên hít thở không khí trong lành. Sao trời trên đầu lấp lánh, đẹp đẽ và loá mắt. Mạnh Kiều duỗi người, nhảy nhót hai cái ở trên cỏ: “Cảm giác này tốt thật, giống như cuối cùng đã sống lại, không cần lao động trí óc.”
Nghiêm Mục đi theo sau cô.
Hai người phát hiện một chỗ nghĩa trang không thu hút ở cách đó không xa, trên bia đá không khắc bất kỳ chữ gì.
Mạnh Kiều ngồi xổm trước tấm bia đá nhẹ nhàng vỗ vỗ: “Ai lại không viết tên nhỉ? Sao có vẻ như điện cúng tế ấy nhỉ?”
Nghiêm Mục móc một cây bút laser từ trong túi ra, dưới ánh đèn màu tím, tấm bia đá dần dần hiện lên một loạt cái tên và ảnh chụp. Trí nhớ của Mạnh Kiều rất tốt, có vài tên cô đã từng gặp ở trong bức ảnh của Hội Khoa Học, cho nên đây có lẽ là một nghĩa địa bí mật. Vì không bị những người khác phát hiện, cho nên mới xử lý bằng cách bí mật như vậy.
Cô không chạm vào bia mộ nữa.
Rình coi sự riêng tư của người khác là một chuyện vô đạo đức.
Mạnh Kiều thấy được bia mộ của Tiểu Kiều, tấm ảnh trên bia mộ gầy ốm tiều tụy, không đẹp như hiện tại. Mà bia mộ bên cạnh cô ấy là một cô bé - cô bé này giống San San như đúc.
Thời gian chết gần với Tiểu Kiều.
Mạnh Kiều vẫn luôn không hỏi San San ở thế giới song song đâu. Cô đoán được đáp án, nhưng chưa từng hỏi. Nhìn từ thái độ của Tiểu Kiều và Hạ Tinh Thần với San San, ngoài yêu thích ra còn có hối hận và tình cảm mất mà tìm lại được.
Mạnh Kiều định xem rốt cuộc cô bé này đã xảy ra chuyện gì, Nghiêm Mục giữ tay cô lại: “Có nhớ rất lâu trước kia, Hạ Tinh Thần kể cho em câu chuyện kia không?”
“Khi nào?”
“Đêm đầu tiên ở Bạch Giác Quán.” Nghiêm Mục nói: “Không phải câu chuyện hoành tráng gì, Tiểu Kiều và em gái cô ấy sống nương tựa lẫn nhau sau đó gặp Hạ Tinh Thần rồi đi tới Hội Khoa Học.”
Thật ra từ rất lâu trước kia đã có manh mối rồi.
“Tiểu Kiều thật đáng thương.” Mạnh Kiều thở dài: “Chắc chắn một mình em không chịu nổi nhiều như vậy.”
“Em sẽ không phải chịu, anh không để em phải chịu những thứ này.” Nghiêm Mục dắt cô đi ra ngoài. Toàn bộ thành phố tối đen, loáng thoáng còn có thể thấy ánh đèn trên những đoạn đường bị Giáo Hội khống chế ở rất xa rất xa ngoài kia.
Trở lại phòng đã là đêm khuya, không biết ai đặt hai bộ đồng phục học sinh ở cửa phòng, phía trên viết: Khách sạn kính tặng, đêm vui vẻ.
Mạnh Kiều: Tôi không cần, cảm ơn.
Cô không biến thái đến mức thật sự làm ra chuyện gì trong phòng học.
Nghiêm Mục cầm đồng phục vào vứt sang một bên, nhìn sắc mặt Mạnh Kiều hơi đỏ: “Sao? Em muốn mặc à?”
“Hứ, em đi tắm.”
Đêm yên tĩnh, không có tranh đoạt điểm tích lũy, không có uy hiếp phó bản, không cần hoạt động trí óc, không cần giãy giụa, yên bình và tốt đẹp. Cô đứng dưới vòi hoa sen, mở bên nước nóng dùng nước ấm cọ rửa thân thể, trên làn da trắng nõn xuất hiện từng vết hồng nhạt. Cơ sở thiết bị trong khách sạn này rất cao cấp, Mạnh Kiều không muốn quay về trang trại nữa.
Nghiêm Mục ở trên bàn tiếp tục xem manh mối, loáng thoáng nghe Mạnh Kiều ngân nga hát.
Thoải mái đấy.
Nghiêm Mục gõ cửa: “Đừng hát nữa, quá muộn rồi nên ngủ.” Anh vừa xem đồng hồ, đã sắp 1 tiếng, không biết Mạnh Kiều lề mề gì trong nhà vệ sinh. An toàn và thích ý là ngắn ngủi, ngắn đến mức bạn không biết ngày mai sẽ có dáng vẻ ra sao.
Mạnh Kiều bĩu môi đi ra, trên người mặc chiếc áo thun trắng của Nghiêm Mục, chiều dài vừa hay trở thành áo liền váy. Cô xoay một vòng, ngồi lên bàn học: “Em đi ngủ, anh chịu bỏ qua cho em à?”
Cô đặt chân lên bụng người đàn ông.
“Về phòng đi.” Nghiêm Mục đứng dậy đi tắm.
Mạnh Kiều chán muốn chết nằm ở trên giường. Cô chưa từng ngủ đệm nước, động đậy lắc lư trên đệm. Phòng dưới mặt đất, không nhìn thấy cảnh bên ngoài, chỉ có một màn hình dạ quang tối đen. Vào lần thứ năm Mạnh Kiều dùng chăn che mặt mình, đèn tắt. Mùi hương quen thuộc ập vào trước mặt, cô cách tấm chăn bị người đàn ông ôm lấy. Mái tóc ướt của Nghiêm Mục nhỏ nước lạnh, nhưng thân thể lại nóng bỏng không yên.
“Ra đi.” Giọng Nghiêm Mục khàn khàn.
“Anh nói hôm nay anh sẽ tha cho em.” Mạnh Kiều cười hì hì chui ngược vào trong chăn.
Nghiêm Mục quấn chăn thành một miếng sushi, ôm Mạnh Kiều vào ngực: “Ai bảo em còn chưa ngủ.”
“Không phải chưa ngủ mà đang đợi anh.” Mạnh Kiều chui ra, bình tĩnh nhìn anh, khóe mắt mang theo ý cười dịu dàng: “Lần đầu tiên của chúng ta cũng là ở thế giới này. Chúng ta sẽ có một đứa con có thể xuyên qua thế giới song song à? Phim hay có tình tiết này lắm.”
“Muốn có con?” Nghiêm Mục cười.
“Bây giờ thì chưa. Em có linh cảm những việc này rất nhanh sẽ kết thúc.” Trong bóng đêm Mạnh Kiều cảm nhận được hơi thở nặng nề của người đàn ông. Cô đưa tay ra khỏi chăn, ôm cổ anh.
Nghiêm Mục mới vừa tắm rửa xong. Khăn lau trong phòng, Mạnh Kiều dùng một cái lau tóc, một cái lau người, cho nên trên người anh còn treo bọt nước. Mạnh Kiều vuốt ve da thịt người đàn ông, dán lên cơ ngực nóng hổi của anh. Trái tim hai người cùng nhịp đập, có một loại lãng mạn vô hình.
“Anh nói em không biết yêu đương.” Mạnh Kiều nói.
“Em am hiểu lắm à?” Nghiêm Mục hỏi lại.
“Ít nhất em rất thẳng thắn.” Ngón tay cô phác hoạ lại đường cong cơ bắp trước ngực Nghiêm Mục. Trong bóng đêm cô không thấy rõ, cho nên chỉ có thể dùng ngón tay cảm nhận từng chút.
Thật ra, Mạnh Kiều cũng cảm thấy mình không phải một người biết yêu, giống như việc cô không viết tuyến tình cảm vào truyện. Nhưng cô vẫn luôn đủ thẳng thắn đối mặt với tình cảm và khát vọng của mình, tuy rằng có vẻ không rụt rè.
“Đúng thế, lại là một đêm.” Nghiêm Mục nói.
“Cái gì?”
“Lại là một đêm em không muốn ngủ.”
Mùi trên người Nghiêm Mục trộn lẫn mùi thuốc lá lan tràn trong xoang mũi của Mạnh Kiều. Anh vuốt ve sợi tóc mềm mại của cô, hôn lên mặt cô. Mạnh Kiều cảm thấy anh luôn cực kỳ dịu dàng trong chuyện này, dịu dàng khiến cô đắm chìm trong nước đường sôi 70 độ, càng lún càng sâu, căn bản không thể giãy giụa.
“Đúng vậy, không muốn ngủ.”
Vậy đừng ngủ nữa.
Mồ hôi và tiếng thở dốc quấn vào nhau, nhiệt độ trong phòng dần dần tăng cao. Trong bóng đêm căn bản không biết thời gian đã qua bao lâu, cô cảm thấy mình đang tan ra.
Mạnh Kiều bị lăn lộn đến 3, 4 giờ sáng.
“Anh thật là... Nói không để em ngủ là không cho thật...”
“Vậy có ngủ không?” Nghiêm Mục hỏi.
“Có bản lĩnh…” Mạnh Kiều không phục. Cô đã bị lăn lộn thành thế này, anh còn có thể lăn lộn thành dáng vẻ gì nữa...
Có bản lĩnh, anh lên xem nào.
“Thật sự chẳng còn cách nào với em.” Nghiêm Mục bật cười, nhưng động tác trên tay lại không hề có thương tiếc. Anh bế Mạnh Kiều lên, ra khỏi phòng ngủ trong tiếng hô kinh ngạc của cô.
Một đêm này, Mạnh Kiều đã biết không tìm đường chết sẽ không phải chết.
Cô ngủ rất say, gần như hôn mê luôn, ngay cả tiếng động người đàn ông đi tắm rửa cũng không nghe thấy. Mạnh Kiều ngủ đến giữa trưa, San San gõ cửa mấy lần đều bị Hạ Tinh Thần cản lại. Cô bé không biết vì sao chị mình có thể ngủ lâu như vậy, muốn hỏi anh rể, nhưng Nghiêm Mục lại ngậm miệng không nói chuyện.
San San được Tiểu Kiều dẫn đi sắp xếp chỗ tránh nạn. Cô bé đã sớm không còn là công chúa nhỏ trong nhà, động tác làm việc nhanh nhẹn mau lẹ. Lúc dọn dẹp vận chuyển tài liệu, cô bé đột nhiên phát hiện một tấm ảnh đã cũ: “Ơ! Bạn này giống em quá! Chị Tiểu Kiều!”
Ánh mắt Tiểu Kiều tối lại. Đó là ảnh chụp chung của cô ấy và em gái mình.
“Ừ.” Tiểu Kiều gật đầu.
“Vậy bạn ấy đi đâu rồi chị?” San San nhìn Tiểu Kiều: “Em còn chưa được gặp bạn ấy ạ.”
“Qua đời rồi.” Tiểu Kiều vuốt đầu cô bé: “Bị bệnh qua đời.”
“Ồ... Tiếc quá. Vậy chị có nhớ bạn ấy không?” San San hỏi.
“Có.”
Nhưng chị không dám nghĩ đến em ấy.
Bởi vì em gái cô ấy, là do cô ấy tự tay giết chết.
Thân phận thành viên Hội Khoa Học của Tiểu Kiều bại lộ, chỗ trốn của cô ấy và em gái bị bán đứng, cho nên bị đuổi giết vô tình. Tiểu Kiều không thể phản kháng, cô ấy không đánh lại đám côn đồ Giáo Hội. Nếu bị Giáo Hội bắt, bọn chúng sẽ thay đổi phương pháp tra tấn bạn, xâm nhập vào đầu bạn để bạn nói ra chỗ trốn của những thành viên khác trong Hội Khoa Học.
Em gái cô ấy không có khả năng chịu nổi, cho dù chịu nổi thì cũng chỉ có một con đường chết. Lúc ấy, trong súng của Tiểu Kiều chỉ còn lại một viên đạn cuối cùng. Cô ấy nhìn em gái hoảng sợ thất thố, run rẩy giơ tay lên. Em gái ngẩn ngơ nhìn chị mình, đột nhiên bật cười: “Chị, làm đi. Em không sợ đau.”
Con bé sợ đau nhất.
Cuối cùng, Tiểu Kiều nổ súng.
Em gái ngã vào trong vũng máu, trong đôi mắt là bóng dáng cô ấy.
Rồi sau đó, Tiểu Kiều bị tra tấn cực kỳ bi thảm, nhưng tất cả không còn quan trọng nữa.
Cô ấy rất xin lỗi em gái mình. Nhưng nếu có thể làm lại lần nữa thì cô ấy vẫn không thể không nổ súng.
Đây là thời khắc tàn nhẫn nhất trong đời cô ấy, mỗi đêm cô ấy đều sẽ mơ thấy cảnh em gái mình chết. Mãi đến khi nhìn thấy cô bé giống hệt em gái này, cô bé không phải em gái cô ấy, nhưng tính cách giống, diện mạo giống em gái cô ấy như thượng đế tặng cho cô ấy một món quà. Cô ấy không biết Mạnh Kiều có đoán được chuyện của hai chị em cô ấy không, nhưng cảm ơn Mạnh Kiều có thể để cô ấy ở bên San San.
“Chị Tiểu Kiều, có phải chị không vui không?”
“Không, chị rất vui vẻ.”
Trong mắt Tiểu Kiều chứa nước mắt, cô ấy ngồi xổm xuống ôm lấy San San: “Chị rất vui, chị cũng rất nhớ em ấy. Hy vọng em ấy đừng oán chị.”
Giáo Hội, làm quá nhiều gia đình tan nát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.