Chương 185: Một ngày kỳ lạ
Mạnh Phàm Song
21/04/2024
Mạnh Kiều ngồi ở trước máy tính nghiêm túc nghe đoạn ghi âm này. Nghiêm
Mục cũng không hỏi nhiều mà rất hiền huệ bắt đầu dọn dẹp nhà cửa.
Ghi âm ba tiếng, ngoài phần mở đầu ra, còn có hai chỗ tạm dừng kỳ lạ. Mỗi lần âm thanh rất ngắn, trong vòng khoảng một phút, nhưng điều này cũng đủ cho Mạnh Kiều rất nhiều lời cảnh cáo.
Ghi âm:
“Tôi thấy cô, cô không phải người thế giới này.”
“Trương Manh, cô đến đây làm gì?”
“Không đúng! Vì sao lại là cô?”
“Cô là bác sĩ khoa thần kinh của phó bản 531.”
“Lại thay đổi, bóng dáng màu trắng mơ hồ lại thay đổi, tóc ướt. Bọn họ đang thay đổi, bọn họ không có hình thù cố định.”
“Mong cô nhớ kỹ, cô nhất định phải nhớ kỹ!”
Đến cuối cùng giọng Mạnh Kiều càng ngày càng vội vàng, nhưng từ ghi âm, những bóng ma bất ngờ xuất hiện đó không hề tạo thành bất kỳ tổn thương thật nào cho cô. Có lẽ những quái vật trong phó bản một lần nữa xuất hiện ở nơi này, nói đúng hơn, nếu cô ở trong thế giới của một phó bản thì NPC của các phó bản cũ đều xuất hiện.
Nhưng, nơi này không phải thế giới phó bản, không có hệ thống và không có âm thanh nhắc nhở, càng quan trọng hơn là thiên phú của cô và Nghiêm Mục đều biến mất.
Như vậy đây là đâu?
Những quái vật phó bản đó có ý nghĩa gì, là vì làm cô sợ hãi ư?
Mạnh Kiều chống má ngồi ở trước máy tính. Cô nhìn đoạn ghi âm chằm chằm không chớp mắt bắt đầu suy tư. Ai biết màn hình máy tính đột nhiên chợt lóe lên một gương mặt cười trắng bệch. Cô không rời khỏi ghế, mà nắm bút bi bên cạnh. Tuy rằng cô không có ký ức, nhưng cô biết nhất định sẽ xảy ra việc gì đó!
Quả nhiên, bóng trắng trên màn hình kia càng ngày càng rõ ràng.
Khuôn mặt của Lisa đột nhiên xuất hiện trên màn hình.
Cùng lúc đó, trong đầu Mạnh Kiều thoáng hiện lên vô số đoạn ngắn. Cô gặp ma trong nhà vệ sinh, ở trung tâm thương mại thấy Trương Manh, bóng dáng Trương Manh biến thành bác sĩ tâm thần. Bọn họ vặn vẹo xuất hiện ở các góc đường, bọn họ là quái vật ẩn trong bóng đêm, nhìn chằm chằm từng hành động của cô.
Ngay khi đối diện với Lisa, cô đã nhớ ra!
Mạnh Kiều cầm bút bi đâm về phía Lisa đang cười, cùng lúc đó Lisa lập tức biến mất không còn thấy đâu nữa. Màn hình tinh thể lỏng bắn ra tia lửa lách tách, Nghiêm Mục nghe thấy động tĩnh vội đẩy cửa vào, lại thấy Mạnh Kiều đang nhìn màn hình máy tính với vẻ mặt nghi hoặc. Ngay khi bóng ma biến mất, cô cũng quên vì sao mình lại phá hỏng màn hình giống như đã quên mất một chuyện cực kỳ quan trọng.
“Có bị thương không?” Nghiêm Mục vội vàng kéo tay Mạnh Kiều.
“Không có...” Đầu óc Mạnh Kiều trống rỗng.
Vì sao cô lại ngồi ở đây?
Là vì xem ghi âm.
Nhưng vì sao xem ghi âm rồi lại phải phá máy tính?
Là vì trong máy tính xuất hiện thứ gì à?
Xuất hiện thứ gì đó mà cô lại không thể nhớ rõ?
Biểu cảm của Mạnh Kiều nặng nề. Cô nhìn về phía ngoài cửa sổ, trong đêm đen, ánh đèn lập loè, trung tâm thương mại sắp đóng cửa. Trong lòng cô cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Cô dùng tay chỉ lên kính, đọc biển hiệu gần trung tâm thương mại: “Biển quảng cáo, thành viên thẻ bạc, dừng xe miễn phí... Biển quảng cáo, thành viên thẻ bạc, dừng xe miễn phí...”
Trên biển quảng cáo là một idol nam nổi tiếng đông fans.
Cô đã biết vấn đề ở đâu rồi.
Idol kia xuất hiện trên biển quảng cáo sản phẩm, nhưng sau đó bởi vì idol xảy ra chuyện, nhãn hàng đơn phương cắt tất cả quảng cáo và đổi thành một người đại diện nữ. Mà quảng cáo này xuất hiện ở đây rất không hợp lý, nhưng vì sao mãi mà cô không phát hiện chứ?
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bởi vì quen thuộc.
Bởi vì, trung tâm thương mại này là dáng vẻ trong trí nhớ của cô!
Năm đó sau khi quảng cáo bị bỏ, vì bận công việc nên cô không đi dạo phố, cho nên trung tâm thương mại trong trí nhớ của cô vẫn luôn là thế này. Hơn nữa, trung tâm thương mại này không nên xuất hiện ở đây, không nên xuất hiện ở thành phố Giang Kinh. Bởi vì cô vốn không sống ở thành phố Giang Kinh, cô lặn lội đường xa lái xe đến nơi này là vì San San!
Cho nên, đây là thành phố xuất hiện theo ký ức của cô!
Như vậy, những bóng ma đó thì sao?
Những bóng ma đó sẽ không tấn công cô, có phải trong trí nhớ xuất hiện bug, bọn họ xuất hiện sẽ đánh thức ký ức của cô không?
Như vậy, trở về vấn đề nguyên thủy nhất.
Lằn ranh giữa chân thật và giả dối là ở đâu?
Cô ở đâu trong phó bản?
Nghiêm Mục đứng ở sau lưng Mạnh Kiều, anh đột nhiên đến gần khẽ nói vào tai cô: “Tỉnh mộng đi, em phải tỉnh.”
Người đàn ông đẩy cô về phía trước, đột nhiên cửa sổ sát đất biến thành một lỗ thủng trống trơn.
Cô còn chưa kịp phản ứng, cả người đã theo quán tính rơi xuống. Cô xuyên qua bóng tối vô cùng vô tận, trong quá trình rơi xuống, cơ thể sinh ra sự giằng xé đau đớn, hình ảnh kỳ quái vặn vẹo hiện ra trong đầu cô.
“Ầm…”
Bóng tối.
Yên tĩnh.
Mệt mỏi.
Mạnh Kiều mở mắt ra, lại một ngày ánh mặt trời chiếu khắp nơi.
Trong phòng vẫn là mùi cacao, nhưng chỗ khác biệt là trong đầu cô vẫn còn sót lại ký ức và phán đoán vừa rồi. Cô dùng bút bi cắm vào màn hình, cô phát hiện tất cả đều là ký ức của mình ghép nối mà thành. Như vậy hiện tại đây là đâu? Thế giới chân thật hay là một tầng sâu hơn trong mơ?
Nghiêm Mục vẫn gõ cửa, dịu dàng hỏi: “Tỉnh chưa?”
Mạnh Kiều nói: “Anh vào đi.”
Nghiêm Mục cầm bữa sáng giống hệt như cũ, đặt ở tủ đầu giường. Anh ngồi ở bên cạnh Mạnh Kiều, vẻ mặt sầu lo: “Tối hôm qua em gặp ác mộng, đầu còn đau không? Có cần thuốc giảm đau hoặc đi khám không?”
“Em thường xuyên gặp ác mộng à?”
“Ừm, sẽ có lúc em mất trí nhớ gián đoạn và nhìn thấy một vài quái vật cũ mà trong phó bản mới có thể xuất hiện.” Nghiêm Mục nói: “Tất cả là tại anh. Do anh năm đó không bảo vệ em được tốt.”
Mạnh Kiều xoa mặt mình, nói: “Em muốn uống trà sữa, anh cho thể làm cho em một cốc trà sữa phô mai không?”
“Được.”
Chẳng qua cô chỉ muốn yên tĩnh một mình.
Bởi vì nơi này vẫn không phải thế giới hiện thực.
Khi cô lại lần nữa ngẩng đầu nhìn trung tâm thương mại qua cửa sổ sát đất, biển quảng cáo đã biến thành ngôi sao nữ, kết cấu bên ngoài của trung tâm thương mại cũng đã xảy ra biến hóa. Rất giống như có người đọc suy nghĩ của cô rồi tiến hành cải tạo thế giới. Hơn nữa vừa rồi Nghiêm Mục nói chính là tình trạng bệnh mà cô đang nghi ngờ.
Nói cách khác, lúc cô đang hoài nghi có phải mình mất trí nhớ không thì “anh ấy” đã chỉ ra: Đúng, em mất trí nhớ. Cho nên đừng quá lo về chuyện này, bởi vì bọn anh đều biết.
Mạnh Kiều nhìn cánh tay mình, không có dấu bút màu đen, đầu ngón tay cũng không có vết thương. Cô mở di động ra, ghi âm ngày hôm qua đều biến mất không thấy, dường như thật sự là một cơn ác mộng.
Không đúng.
Không phải một cơn ác mộng.
Mạnh Kiều đứng lên, cô ấn ghi âm rồi đặt điện thoại di động vào túi quần, đi ra ngoài ăn cơm. Lúc này Nghiêm Mục đã làm xong trà sữa: “Anh cho rằng em sẽ thích uống cacao nóng đấy. Hôm nay muốn đổi khẩu vị à?”
“Vâng.” Mạnh Kiều ngồi ở trước bàn.
Bây giờ cô cần xác nhận thế giới hiện tại là một thế giới hoàn toàn mới hay là một thế giới sinh ra căn cứ vào cảnh trong mộng. Việc này liên quan đến chuyện làm cách nào cô có thể ra ngoài. Nhưng mà trước đó, dựa theo lệ thường vẫn phải lấp đầy bụng trước.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hai người ăn cơm sáng xong, Nghiêm Mục đề nghị đi xem nhẫn và vòng cổ. Mạnh Kiều vẫn mặc chiếc váy hở cổ, hai người dựa theo con đường ngày hôm qua đi lại một lần đến quầy hàng, sau đó Mạnh Kiều không vừa lòng kiểu dáng, vì thế Nghiêm Mục quyết định đi ăn lẩu. Chủ tiệm lẩu lại lần nữa chào đón bọn họ.
Chẳng qua hiện tại có điểm khác biệt, Mạnh Kiều ở nhà vệ sinh không tìm được nút áo của mình, cánh tay cũng không có dấu vết. Cô xem xét di động vẫn mở ghi âm, phát hiện tất cả đối thoại đều bình thường, chứng minh ký ức của cô là hoàn chỉnh và liền mạch.
Mạnh Kiều ngồi trên bàn, cô nhìn Nghiêm Mục đang xiên thịt cho mình.
Người này cũng là trong đầu cô tưởng tượng ra à?
Cô đột nhiên cảm thấy người đàn ông trước mắt đáng thương, cho dù ngày hôm qua cô bị “Nghiêm Mục” đẩy xuống, nhưng khi đối mặt với anh, cô vẫn không ghi hận trong lòng. Nếu đây là cảnh trong mơ, vậy Nghiêm Mục thật đang ở đâu? Có phải anh cũng đang ở cảnh trong mơ giống mình không, ở chung với “mình” khác?
Nghiêm Mục thật sẽ có dáng vẻ gì?
Mạnh Kiều đột nhiên cảm thấy ký ức của mình hơi lung lay.
Ở trong mắt cô, Nghiêm Mục trong trí nhớ như đang hòa làm một với người trước mắt. Nhưng cô loáng thoáng cảm thấy, hai người có lẽ khác nhau, ít nhất “Nghiêm Mục” này rất giống là một người máy được lập trình sẵn.
Buổi chiều, bọn họ vẫn đi dạo ở công viên. Nghiêm Mục nhìn trạng thái thất thần của Mạnh Kiều thì lo lắng hỏi: “Lại không thoải mái à? Em muốn chúng ta về nhà luôn bây giờ không?”
“Không cần, em chỉ suy nghĩ, khi nào thì bệnh của mình có thể tốt? Thiên phú của em xuất hiện tác dụng phụ à?” Mạnh Kiều hỏi.
“Không, nhưng xem như thiên phú của em thuộc loại khống chế tinh thần, cho nên càng dễ sinh ra di chứng.” Nghiêm Mục nói.
Mạnh Kiều ăn kem tiếp tục hỏi: “Vậy anh cảm thấy bệnh của em tăng hay giảm?”
Nghiêm Mục muốn nói lại thôi. Mạnh Kiều đọc ra được anh cảm thấy trạng thái của cô rất không tốt từ biểu cảm của anh, thậm chí càng giống hồi quang phản chiếu, làm người ta cảm thấy qua hôm nay thì sẽ không có ngày mai.
“Em sẽ tốt thôi.” Cuối cùng Nghiêm Mục nói.
“Vâng.”
Lời này không giống Nghiêm Mục.
Trong đầu Mạnh Kiều đột nhiên nhảy ra một suy nghĩ.
Nơi này không chỉ là một cơn ác mộng, mà là một tầng khác trong ác mộng. Mỗi phân đoạn đều lấy cơ sở cảnh trong mơ ngày hôm qua của cô để diễn biến, định lừa dối qua cửa. Vì sao phải lừa bịp trí nhớ của cô, thế giới này vẫn có trăm ngàn chỗ hở.
Cô nhéo giữa mày, khiến nó xuất hiện vết máu đỏ bầm.
Khi đầu óc lộn xộn, có lẽ chứng minh ý thức của cô đang dần sụp đổ. Như vậy cảnh cố sức lấy lòng mộng trong mộng này có lẽ đang làm hao tổn ký ức và năng lực tư duy, cũng làm lãng phí thời gian của cô. Nếu sức lực của cô hao hết thì có phải sẽ vĩnh viễn kẹt trong chỗ này không.
Ai có thể khống chế mình?
Tương Liễu.
Rắn chín đầu.
Rắn chín đầu đã chết ư?
Mạnh Kiều càng ngày càng nhiều câu hỏi.
Cô cần rời khỏi nơi này, dùng phương pháp đơn giản nhất không hao phí trí nhớ, thế giới trong mơ sẽ không chết người.
Cô chỉ vào sân thượng ở nơi xa: “Nghiêm Mục, đi lên sân thượng với em đi. Em cảm thấy buồn quá, không thoải mái.”
“Được.”
Người đàn ông đồng ý mà không cần nghĩ ngợi.
Ghi âm ba tiếng, ngoài phần mở đầu ra, còn có hai chỗ tạm dừng kỳ lạ. Mỗi lần âm thanh rất ngắn, trong vòng khoảng một phút, nhưng điều này cũng đủ cho Mạnh Kiều rất nhiều lời cảnh cáo.
Ghi âm:
“Tôi thấy cô, cô không phải người thế giới này.”
“Trương Manh, cô đến đây làm gì?”
“Không đúng! Vì sao lại là cô?”
“Cô là bác sĩ khoa thần kinh của phó bản 531.”
“Lại thay đổi, bóng dáng màu trắng mơ hồ lại thay đổi, tóc ướt. Bọn họ đang thay đổi, bọn họ không có hình thù cố định.”
“Mong cô nhớ kỹ, cô nhất định phải nhớ kỹ!”
Đến cuối cùng giọng Mạnh Kiều càng ngày càng vội vàng, nhưng từ ghi âm, những bóng ma bất ngờ xuất hiện đó không hề tạo thành bất kỳ tổn thương thật nào cho cô. Có lẽ những quái vật trong phó bản một lần nữa xuất hiện ở nơi này, nói đúng hơn, nếu cô ở trong thế giới của một phó bản thì NPC của các phó bản cũ đều xuất hiện.
Nhưng, nơi này không phải thế giới phó bản, không có hệ thống và không có âm thanh nhắc nhở, càng quan trọng hơn là thiên phú của cô và Nghiêm Mục đều biến mất.
Như vậy đây là đâu?
Những quái vật phó bản đó có ý nghĩa gì, là vì làm cô sợ hãi ư?
Mạnh Kiều chống má ngồi ở trước máy tính. Cô nhìn đoạn ghi âm chằm chằm không chớp mắt bắt đầu suy tư. Ai biết màn hình máy tính đột nhiên chợt lóe lên một gương mặt cười trắng bệch. Cô không rời khỏi ghế, mà nắm bút bi bên cạnh. Tuy rằng cô không có ký ức, nhưng cô biết nhất định sẽ xảy ra việc gì đó!
Quả nhiên, bóng trắng trên màn hình kia càng ngày càng rõ ràng.
Khuôn mặt của Lisa đột nhiên xuất hiện trên màn hình.
Cùng lúc đó, trong đầu Mạnh Kiều thoáng hiện lên vô số đoạn ngắn. Cô gặp ma trong nhà vệ sinh, ở trung tâm thương mại thấy Trương Manh, bóng dáng Trương Manh biến thành bác sĩ tâm thần. Bọn họ vặn vẹo xuất hiện ở các góc đường, bọn họ là quái vật ẩn trong bóng đêm, nhìn chằm chằm từng hành động của cô.
Ngay khi đối diện với Lisa, cô đã nhớ ra!
Mạnh Kiều cầm bút bi đâm về phía Lisa đang cười, cùng lúc đó Lisa lập tức biến mất không còn thấy đâu nữa. Màn hình tinh thể lỏng bắn ra tia lửa lách tách, Nghiêm Mục nghe thấy động tĩnh vội đẩy cửa vào, lại thấy Mạnh Kiều đang nhìn màn hình máy tính với vẻ mặt nghi hoặc. Ngay khi bóng ma biến mất, cô cũng quên vì sao mình lại phá hỏng màn hình giống như đã quên mất một chuyện cực kỳ quan trọng.
“Có bị thương không?” Nghiêm Mục vội vàng kéo tay Mạnh Kiều.
“Không có...” Đầu óc Mạnh Kiều trống rỗng.
Vì sao cô lại ngồi ở đây?
Là vì xem ghi âm.
Nhưng vì sao xem ghi âm rồi lại phải phá máy tính?
Là vì trong máy tính xuất hiện thứ gì à?
Xuất hiện thứ gì đó mà cô lại không thể nhớ rõ?
Biểu cảm của Mạnh Kiều nặng nề. Cô nhìn về phía ngoài cửa sổ, trong đêm đen, ánh đèn lập loè, trung tâm thương mại sắp đóng cửa. Trong lòng cô cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Cô dùng tay chỉ lên kính, đọc biển hiệu gần trung tâm thương mại: “Biển quảng cáo, thành viên thẻ bạc, dừng xe miễn phí... Biển quảng cáo, thành viên thẻ bạc, dừng xe miễn phí...”
Trên biển quảng cáo là một idol nam nổi tiếng đông fans.
Cô đã biết vấn đề ở đâu rồi.
Idol kia xuất hiện trên biển quảng cáo sản phẩm, nhưng sau đó bởi vì idol xảy ra chuyện, nhãn hàng đơn phương cắt tất cả quảng cáo và đổi thành một người đại diện nữ. Mà quảng cáo này xuất hiện ở đây rất không hợp lý, nhưng vì sao mãi mà cô không phát hiện chứ?
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bởi vì quen thuộc.
Bởi vì, trung tâm thương mại này là dáng vẻ trong trí nhớ của cô!
Năm đó sau khi quảng cáo bị bỏ, vì bận công việc nên cô không đi dạo phố, cho nên trung tâm thương mại trong trí nhớ của cô vẫn luôn là thế này. Hơn nữa, trung tâm thương mại này không nên xuất hiện ở đây, không nên xuất hiện ở thành phố Giang Kinh. Bởi vì cô vốn không sống ở thành phố Giang Kinh, cô lặn lội đường xa lái xe đến nơi này là vì San San!
Cho nên, đây là thành phố xuất hiện theo ký ức của cô!
Như vậy, những bóng ma đó thì sao?
Những bóng ma đó sẽ không tấn công cô, có phải trong trí nhớ xuất hiện bug, bọn họ xuất hiện sẽ đánh thức ký ức của cô không?
Như vậy, trở về vấn đề nguyên thủy nhất.
Lằn ranh giữa chân thật và giả dối là ở đâu?
Cô ở đâu trong phó bản?
Nghiêm Mục đứng ở sau lưng Mạnh Kiều, anh đột nhiên đến gần khẽ nói vào tai cô: “Tỉnh mộng đi, em phải tỉnh.”
Người đàn ông đẩy cô về phía trước, đột nhiên cửa sổ sát đất biến thành một lỗ thủng trống trơn.
Cô còn chưa kịp phản ứng, cả người đã theo quán tính rơi xuống. Cô xuyên qua bóng tối vô cùng vô tận, trong quá trình rơi xuống, cơ thể sinh ra sự giằng xé đau đớn, hình ảnh kỳ quái vặn vẹo hiện ra trong đầu cô.
“Ầm…”
Bóng tối.
Yên tĩnh.
Mệt mỏi.
Mạnh Kiều mở mắt ra, lại một ngày ánh mặt trời chiếu khắp nơi.
Trong phòng vẫn là mùi cacao, nhưng chỗ khác biệt là trong đầu cô vẫn còn sót lại ký ức và phán đoán vừa rồi. Cô dùng bút bi cắm vào màn hình, cô phát hiện tất cả đều là ký ức của mình ghép nối mà thành. Như vậy hiện tại đây là đâu? Thế giới chân thật hay là một tầng sâu hơn trong mơ?
Nghiêm Mục vẫn gõ cửa, dịu dàng hỏi: “Tỉnh chưa?”
Mạnh Kiều nói: “Anh vào đi.”
Nghiêm Mục cầm bữa sáng giống hệt như cũ, đặt ở tủ đầu giường. Anh ngồi ở bên cạnh Mạnh Kiều, vẻ mặt sầu lo: “Tối hôm qua em gặp ác mộng, đầu còn đau không? Có cần thuốc giảm đau hoặc đi khám không?”
“Em thường xuyên gặp ác mộng à?”
“Ừm, sẽ có lúc em mất trí nhớ gián đoạn và nhìn thấy một vài quái vật cũ mà trong phó bản mới có thể xuất hiện.” Nghiêm Mục nói: “Tất cả là tại anh. Do anh năm đó không bảo vệ em được tốt.”
Mạnh Kiều xoa mặt mình, nói: “Em muốn uống trà sữa, anh cho thể làm cho em một cốc trà sữa phô mai không?”
“Được.”
Chẳng qua cô chỉ muốn yên tĩnh một mình.
Bởi vì nơi này vẫn không phải thế giới hiện thực.
Khi cô lại lần nữa ngẩng đầu nhìn trung tâm thương mại qua cửa sổ sát đất, biển quảng cáo đã biến thành ngôi sao nữ, kết cấu bên ngoài của trung tâm thương mại cũng đã xảy ra biến hóa. Rất giống như có người đọc suy nghĩ của cô rồi tiến hành cải tạo thế giới. Hơn nữa vừa rồi Nghiêm Mục nói chính là tình trạng bệnh mà cô đang nghi ngờ.
Nói cách khác, lúc cô đang hoài nghi có phải mình mất trí nhớ không thì “anh ấy” đã chỉ ra: Đúng, em mất trí nhớ. Cho nên đừng quá lo về chuyện này, bởi vì bọn anh đều biết.
Mạnh Kiều nhìn cánh tay mình, không có dấu bút màu đen, đầu ngón tay cũng không có vết thương. Cô mở di động ra, ghi âm ngày hôm qua đều biến mất không thấy, dường như thật sự là một cơn ác mộng.
Không đúng.
Không phải một cơn ác mộng.
Mạnh Kiều đứng lên, cô ấn ghi âm rồi đặt điện thoại di động vào túi quần, đi ra ngoài ăn cơm. Lúc này Nghiêm Mục đã làm xong trà sữa: “Anh cho rằng em sẽ thích uống cacao nóng đấy. Hôm nay muốn đổi khẩu vị à?”
“Vâng.” Mạnh Kiều ngồi ở trước bàn.
Bây giờ cô cần xác nhận thế giới hiện tại là một thế giới hoàn toàn mới hay là một thế giới sinh ra căn cứ vào cảnh trong mộng. Việc này liên quan đến chuyện làm cách nào cô có thể ra ngoài. Nhưng mà trước đó, dựa theo lệ thường vẫn phải lấp đầy bụng trước.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hai người ăn cơm sáng xong, Nghiêm Mục đề nghị đi xem nhẫn và vòng cổ. Mạnh Kiều vẫn mặc chiếc váy hở cổ, hai người dựa theo con đường ngày hôm qua đi lại một lần đến quầy hàng, sau đó Mạnh Kiều không vừa lòng kiểu dáng, vì thế Nghiêm Mục quyết định đi ăn lẩu. Chủ tiệm lẩu lại lần nữa chào đón bọn họ.
Chẳng qua hiện tại có điểm khác biệt, Mạnh Kiều ở nhà vệ sinh không tìm được nút áo của mình, cánh tay cũng không có dấu vết. Cô xem xét di động vẫn mở ghi âm, phát hiện tất cả đối thoại đều bình thường, chứng minh ký ức của cô là hoàn chỉnh và liền mạch.
Mạnh Kiều ngồi trên bàn, cô nhìn Nghiêm Mục đang xiên thịt cho mình.
Người này cũng là trong đầu cô tưởng tượng ra à?
Cô đột nhiên cảm thấy người đàn ông trước mắt đáng thương, cho dù ngày hôm qua cô bị “Nghiêm Mục” đẩy xuống, nhưng khi đối mặt với anh, cô vẫn không ghi hận trong lòng. Nếu đây là cảnh trong mơ, vậy Nghiêm Mục thật đang ở đâu? Có phải anh cũng đang ở cảnh trong mơ giống mình không, ở chung với “mình” khác?
Nghiêm Mục thật sẽ có dáng vẻ gì?
Mạnh Kiều đột nhiên cảm thấy ký ức của mình hơi lung lay.
Ở trong mắt cô, Nghiêm Mục trong trí nhớ như đang hòa làm một với người trước mắt. Nhưng cô loáng thoáng cảm thấy, hai người có lẽ khác nhau, ít nhất “Nghiêm Mục” này rất giống là một người máy được lập trình sẵn.
Buổi chiều, bọn họ vẫn đi dạo ở công viên. Nghiêm Mục nhìn trạng thái thất thần của Mạnh Kiều thì lo lắng hỏi: “Lại không thoải mái à? Em muốn chúng ta về nhà luôn bây giờ không?”
“Không cần, em chỉ suy nghĩ, khi nào thì bệnh của mình có thể tốt? Thiên phú của em xuất hiện tác dụng phụ à?” Mạnh Kiều hỏi.
“Không, nhưng xem như thiên phú của em thuộc loại khống chế tinh thần, cho nên càng dễ sinh ra di chứng.” Nghiêm Mục nói.
Mạnh Kiều ăn kem tiếp tục hỏi: “Vậy anh cảm thấy bệnh của em tăng hay giảm?”
Nghiêm Mục muốn nói lại thôi. Mạnh Kiều đọc ra được anh cảm thấy trạng thái của cô rất không tốt từ biểu cảm của anh, thậm chí càng giống hồi quang phản chiếu, làm người ta cảm thấy qua hôm nay thì sẽ không có ngày mai.
“Em sẽ tốt thôi.” Cuối cùng Nghiêm Mục nói.
“Vâng.”
Lời này không giống Nghiêm Mục.
Trong đầu Mạnh Kiều đột nhiên nhảy ra một suy nghĩ.
Nơi này không chỉ là một cơn ác mộng, mà là một tầng khác trong ác mộng. Mỗi phân đoạn đều lấy cơ sở cảnh trong mơ ngày hôm qua của cô để diễn biến, định lừa dối qua cửa. Vì sao phải lừa bịp trí nhớ của cô, thế giới này vẫn có trăm ngàn chỗ hở.
Cô nhéo giữa mày, khiến nó xuất hiện vết máu đỏ bầm.
Khi đầu óc lộn xộn, có lẽ chứng minh ý thức của cô đang dần sụp đổ. Như vậy cảnh cố sức lấy lòng mộng trong mộng này có lẽ đang làm hao tổn ký ức và năng lực tư duy, cũng làm lãng phí thời gian của cô. Nếu sức lực của cô hao hết thì có phải sẽ vĩnh viễn kẹt trong chỗ này không.
Ai có thể khống chế mình?
Tương Liễu.
Rắn chín đầu.
Rắn chín đầu đã chết ư?
Mạnh Kiều càng ngày càng nhiều câu hỏi.
Cô cần rời khỏi nơi này, dùng phương pháp đơn giản nhất không hao phí trí nhớ, thế giới trong mơ sẽ không chết người.
Cô chỉ vào sân thượng ở nơi xa: “Nghiêm Mục, đi lên sân thượng với em đi. Em cảm thấy buồn quá, không thoải mái.”
“Được.”
Người đàn ông đồng ý mà không cần nghĩ ngợi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.