Chương 95: Ngày thứ ba
Mạnh Phàm Song
22/01/2024
Nghiêm Mục vẫn luôn lau vết thương trên người Mạnh Kiều, động tác nhẹ nhàng nhưng trong ánh mắt lại là sự hung ác.
Mạnh Kiều yếu ớt nằm trên giường đất, sắc mặt trắng bệch, đuôi lông mày khẽ động như đang gặp một cơn ác mộng đáng sợ. Người đàn ông vuốt ve tóc cô, đo nhiệt độ cơ thể cô xem có sốt không.
Cô hôn mê hai tiếng, cuối cùng đến nửa đêm thì tỉnh lại.
Lúc này, Cốc Thu và Hạ Linh cũng một lần nữa quay về phòng. Cốc Thu tỉ mỉ nhớ lại một lượt hành động của mình. Theo lý thuyết hành động của anh ấy và Hạ Linh là đồng bộ, nếu bị công kích thì phải là hai người đồng thời bị công kích. Cho nên, Hạ Linh cho rằng là trên người Cốc Thu có thứ gì đã hại anh ấy.
Hai người đối chiếu từng thứ, cuối cùng phát hiện điểm khác thường ở đế giày, có một thứ dịch nhầy trắng trắng dính dính.
Mạnh Kiều còn mơ màng, chống người lên nhìn, một lúc lâu mới hỏi: “Nước mũi?”
Hạ Linh chọc vật thể ở đế giày: “Giống như con sên. Chẳng lẽ là vật mà đám quái vật kia bài tiết ra?”
Tuy rằng Mạnh Kiều yếu ớt không có sức nhưng cô vẫn ban cho Hạ Linh một ánh nhìn cực kỳ xem thường: “Tuy tôi không có chứng cứ nhưng lời cậu nói chắc chắn là sai.”
Nghiêm Mục dùng chăn quấn Mạnh Kiều thành một bé sushi: “Em đừng vận động đầu óc. Quá mệt mỏi.”
“Được! Em không có đầu óc, cao thủ hãy dẫn dắt em.” Mạnh Kiều ngửa ra sau, biến thành bé sushi lăn vào góc.
Hạ Linh ngồi trên giường đất: “Mạnh Kiều, cảm ơn chị. Nếu không hiện tại hai chúng tôi đã chết.” Trên khuôn mặt ngày thường cà lơ phất phơ của thiếu niên xuất hiện sự áy náy và cảm kích: “Tôi nói thật! Vừa rồi nếu không có chị, tôi và chồng đã phải nhờ chị tổ chức minh hôn rồi.”
Cốc Thu cũng gật đầu, nhỏ giọng cảm ơn.
Dưới tình thế cấp bách, bản thân khó bảo toàn mà giúp đỡ người khác thật ra là một loại lựa chọn.
Một loại lựa chọn bản năng của Mạnh Kiều.
Mạnh Kiều vươn một bàn tay từ trong chăn ra, xua tay nói: “Không cần cảm ơn.” Rồi cô cuộn người lại đi vào giấc ngủ.
Hương Hương vẫn luôn sợ hãi nép trong góc, nhìn thấy mọi người đều không có việc gì, lúc này sắc mặt cô ấy mới bình tĩnh hơn. Cô ấy run rẩy nói: “Sẽ không... sẽ không có người muốn hại anh chứ?” Cô ấy nói ra câu này cũng tự giật nảy mình. Bọn họ tổng cộng có tám người. Trương Tuấn đã chết, Cốc Thu thiếu chút nữa chết. Nếu bây giờ phát hiện bên trong đội ngũ có người đang cố ý làm tan rã, đội ngũ vốn yên ổn rất nhanh sẽ sụp đổ.
Điều này là tối kị với nhiệm vụ tác chiến đoàn đội.
Nhưng lúc này, Nghiêm Mục cũng gật đầu. Anh liếc Hương Hương một cái.
Cô gái này thẳng thắn tùy tiện nhưng lá gan lại rất nhỏ, không phải kiểu người giả heo ăn thịt hổ, chỉ cầu tự bảo vệ mình. Mấy ngày trước, Nghiêm Mục từng thử cô ấy, phát hiện cô ấy không thiên phú và đạo cụ, cho nên vẫn yên tâm để cô ấy ở bên cạnh Mạnh Kiều.
Hương Hương thấy không khí đột nhiên tĩnh lặng, cuống quýt xua tay nói: “Không phải tôi! Tôi chưa làm gì mà, không hề luôn...”
Cốc Thu bình tĩnh nhìn cô ấy: “Chưa nói là cô.”
Tuy rằng bọn họ có lòng nghi ngờ Triệu Nhất Minh và Vương Tranh Tranh nhưng hiện tại không có chứng cứ. Cốc Thu ngồi trên ghế: “Tôi nghĩ đến một việc.”
“Việc gì?” Mạnh Kiều ở trong chăn trầm giọng hỏi.
Nghiêm Mục vỗ vỗ chăn: “Em ngủ trước đi.”
Cốc Thu nói: “Lúc ban đầu chúng ta gặp nhau ở đoàn làm phim. Rốt cuộc đoàn làm phim có tác dụng gì với nhiệm vụ của chúng ta. Ngoài việc dẫn đường ra, có phải còn có công dụng xác nhận thân phận không?”
Nghiêm Mục hiểu ý Cốc Thu: “Lần này phó bản nhiệm vụ tên là: “Việc hiếu - hỉ cùng diễn ra”, ẩn ý là sinh một người, chết một người. Nhưng bà cốt và trưởng thôn đều từng nói điều này chỉ có tác dụng với thôn dân.”
Hạ Linh vốn nghe mà như lọt vào trong sương mù. Cậu đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra giơ thẻ công tác trước ngực lên: “Đạo diễn nói đây là giấy chứng nhận thân phận! Cho nên chúng ta không phải người trong thôn! Nói cách khác, ai làm mất thẻ công tác thì người đó bị coi là người trong thôn?”
“Chắc vậy.” Nghiêm Mục nói: “Trên thi thể Trương Tuấn có đeo thẻ. Anh ta đã làm gì khiến xác chết biết đi cảm thấy anh ta là người trong thôn?”
Lại là một khoảng lặng.
Mạnh Kiều nghe đối thoại thì nghĩ tới điều gì đó, nhưng cô rầu rĩ không lên tiếng.
Nói chuyện cũng không thể cho ra đáp án mà mình muốn. Sau khi sợ hãi đi qua, năm người kiệt sức đi ngủ. Mạnh Kiều chui ra từ trong chăn, khẽ nói: “Em có đối tượng hoài nghi, anh có thể giúp em không? Đạo cụ của em cần thời gian.”
Nghiêm Mục xoa đầu nhỏ của cô, đột nhiên cười nói: “Không gội đầu à? Em nên gội đầu.”
“Không bằng anh ngậm miệng lại đi.” Mạnh Kiều tức muốn hộc máu xoay người ngủ.
Mấy người ngủ đến giữa trưa ngày hôm sau, đây đã là ngày thứ năm bọn họ sống trong thôn. Mạnh Kiều cảm thấy mình sắp quen với tiết tấu cuộc sống này. Cô xoa xoa đầu, từ trên giường bò dậy. Trưởng thôn đi quanh ngoài sân, thi thể xác chết biết đi cháy thành than ngày hôm qua đã biến mất toàn bộ. Trên bàn không có bữa sáng do trưởng thôn làm, bên ngoài cũng không có sương trắng đậm đặc, cảnh tượng như vậy khiến cô hơi hoảng hốt.
Người đen mập vội vã đi vào nói cho trưởng thôn không có nhà ai chết người, dò hỏi chuyện này phải làm sao bây giờ.
Mạnh Kiều nhướng mày, đột nhiên che miệng cười rộ lên. Chuyện tiến hành đến bây giờ, tất cả còn có đường xoay chuyển.
Hạ Linh bị tiếng cười càng lúc càng lớn của cô đánh thức, dụi mắt nói: “Mạnh Kiều, chị điên rồi. Mới sáng sớm đã lẩm bẩm gì thế?”
Mạnh Kiều dứt khoát đẩy cửa ra gọi người đen mập: “Anh trai, mấy người đi đâu đấy?”
Người đen mập liếc cô một cái rồi đỡ trưởng thôn đi ra ngoài: “Các cô cậu ở nguyên trong phòng thôi. Trong thôn xảy ra chuyện rồi!”
Mạnh Kiều chạy chậm mấy bước, phát hiện đã có thôn dân bắt đầu đi về phía nhà Tam Cẩu Tử. Cô đứng tại chỗ lẩm bẩm: “Sao tôi không nghĩ ra sớm nhỉ? Tôi nên nghĩ ra sớm, ngày đầu tiên đã có vấn đề! Còn có phương pháp giải quyết! Nhiệm vụ này thật sự rất đơn giản, nếu như vậy thì thật sự rất đơn giản.”
Nghiêm Mục từ phía sau Mạnh Kiều đi tới, phủ thêm áo khoác cho cô. Trên mặt anh phủ một tầng hơi lạnh của sương mùa thu. Mạnh Kiều không để ý đến anh, chạy đến nhà con gái trưởng thôn, trong một góc tường đất vẫn là cái đầu búp bê dính đầy bùn đất.
Mà cái đầu này, hôm trước không có.
Mạnh Kiều chớp chớp mắt, đột nhiên xoay người hôn “chụt” lên má Nghiêm Mục một cái.
Mi mắt cô cong cong, hân hoan nhảy nhót cười: “Có phải anh cũng đã nhìn ra không?”
“Ừm.” Nghiêm Mục bình tĩnh kéo khóa áo cho Mạnh Kiều.
Hạ Linh và Cốc Thu cũng đã tới. Cốc Thu chỉ nhìn lướt qua cũng phát hiện manh mối. Hạ Linh lại kinh hãi chỉ vào thôn dân cách đó không xa: “Sao lại, sao lại thế? Không phải anh ta đã chết à? Chồng ơi, chúng ta lại xuyên thời gian?”
“Không phải xuyên thời gian.” Cốc Thu nói: “Đây hẳn là ‘ngày thứ ba’.”
“Đúng vậy, cho nên chúng ta trở lại ngày đầu tiên là có thể giải quyết tất cả, chính là ngày mà chúng ta đến. Hoặc là trước khi thần miếu bị chém.” Nghiêm Mục nhìn không trung dần dần có sương mù bay.
“Cái gì? Chị nói gì cơ? Sao tôi không hiểu!” Hạ Linh chả hiểu ra sao ôm chặt chồng cậu ấy.
Mạnh Kiều, Nghiêm Mục, Cốc Thu nhìn nhau cười.
Bọn họ vui vẻ ở chỗ không cần làm gì cả, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi. Mà trong lúc chờ đợi, Mạnh Kiều muốn tìm được người tối hôm qua ám hại bọn họ là ai. Vương Tranh Tranh và Triệu Nhất Minh cũng từ trong thôn đi ra, Mạnh Kiều vẫy bọn họ: “Tìm được phương pháp rời đi rồi, chúng ta kiên nhẫn chờ là được.”
Ban đầu Vương Tranh Tranh và Triệu Nhất Minh bị cảnh trong thôn làm cho hoảng sợ. Sao rõ ràng thôn dân đã chết mà lại êm đẹp đứng ở trước mặt mình? Mọi người quay về nhà trưởng thôn. Tâm trạng Mạnh Kiều, Nghiêm Mục, Hạ Linh, Cốc Thu rất tốt, bốn người cùng xuống bếp, mỗi người làm hai đĩa đồ ăn đặt trên bàn tròn. Món ăn thơm ngào ngạt báo hiệu phó bản này sắp hạ màn. Tuy Hương Hương không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng trong lòng cũng cháy lên ngọn lửa hy vọng, chạy đến phòng bếp cọ xoong cọ nồi hỗ trợ.
Trên bàn cơm, Mạnh Kiều vừa ăn sườn kho tàu vừa cười nói: “Đây là ngày thứ ba, chờ chúng ta trở lại ngày đầu tiên thì có thể kết thúc tất cả.”
“Có, có ý gì?” Vương Tranh Tranh hỏi.
“Thật ra phó bản này là đơn giản nhất. Chúng ta đã trải qua hai lần ngày thứ hai, hai lần ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm, thời gian trong thôn không phải luân hồi mà là ngẫu nhiên xen kẽ. Nói cách khác, không đến rạng sáng 12 giờ, bạn sẽ không biết hôm đó là ngày nào. Đối với chúng ta mà nói, thời gian không chuyển động tuyến tính, chúng ta bị sắp đặt ở thời gian ngẫu nhiên khác nhau.”
Hạ Linh nghi hoặc há miệng, bị Cốc Thu nhét một miếng cơm rang.
Mạnh Kiều sắp xếp trình tự một lượt dựa theo thời gian.
Ngày đầu tiên, bọn họ đến thôn làng.
Ngày hôm sau, trong thôn bắt đầu chuẩn bị tiệc mừng cho con gái trưởng thôn, tiệm quan tài chuẩn bị quan tài chờ đợi nhà ai chết người. Trong lúc đó tượng thần ở miếu bị chém, buổi tối con gái trưởng thôn bị nguyền rủa sinh ra một đứa trẻ dị dạng.
Ngày thứ ba, dựa theo quy tắc việc hiếu - hỉ cùng diễn ra, trong thôn phát hiện không có người hạ vải bố trắng xuống, vì thế bắt đầu tìm kiếm người chết ở từng nhà nhưng lại không tìm được.
Ngày thứ tư, trong thôn bắt đầu lục tục có người chết. Trưởng thôn không thể làm gì khác nên lựa chọn Tam Cẩu Tử làm tế phẩm, trói đưa lên núi, muốn để cho âm dương lại lần nữa cân bằng. Nhưng mà, xác chết biết đi chui từ dưới đất lên, đại khai sát giới.
Ngày thứ năm, vợ Tam Cẩu Tử tự sát, trong thôn bị tàn sát.
Thật ra ngày thứ năm, chính là tất cả những gì bọn họ đã trải qua ngày hôm qua.
Cho nên, bọn họ trở lại ngày đầu tiên là có thể giải quyết tất cả.
Đây đúng là... nhiệm vụ đơn giản nhất mà Mạnh Kiều gặp được...
Cô nhún vai ném áo khoác lên ghế, đi vào phòng bếp xới cơm. Mọi người ăn vô cùng vui vẻ. Mọi người nghe Mạnh Kiều phân tích từ đầu đến cuối thì mới thật sự yên tâm. Cơm nước xong xuôi, Hương Hương và Triệu Nhất Minh ở phòng bếp rửa bát, Mạnh Kiều quyết định tự đi dạo quanh trong thôn. Dù sao cô không phải người trong thôn, không có gì có thể làm cô bị thương.
Nghiêm Mục không đuổi theo, chỉ về phòng nghỉ ngơi.
Mạnh Kiều chậm rãi đi trên đường đất nhỏ. Cô nhảy chân sáo, còn tìm được đá cuội đáng yêu màu bạch ngọc trên mặt đất. Cô bỏ cục đá vào túi, đột nhiên sờ được một thứ ẩm ướt dính dính.
Đạo cụ này, thật sự, quá ghê tởm.
Cô hơi liếc sang, xác chết biết đi thối rữa leo đến từ hai bên trái phải của cô.
Cô cúi đầu nhìn thẻ công tác treo ở trước ngực, lại quay đầu nhìn về phía một căn nhà trệt ở góc, cười hì hì hỏi: “Thẻ công tác trước ngực anh đâu?”
Mạnh Kiều yếu ớt nằm trên giường đất, sắc mặt trắng bệch, đuôi lông mày khẽ động như đang gặp một cơn ác mộng đáng sợ. Người đàn ông vuốt ve tóc cô, đo nhiệt độ cơ thể cô xem có sốt không.
Cô hôn mê hai tiếng, cuối cùng đến nửa đêm thì tỉnh lại.
Lúc này, Cốc Thu và Hạ Linh cũng một lần nữa quay về phòng. Cốc Thu tỉ mỉ nhớ lại một lượt hành động của mình. Theo lý thuyết hành động của anh ấy và Hạ Linh là đồng bộ, nếu bị công kích thì phải là hai người đồng thời bị công kích. Cho nên, Hạ Linh cho rằng là trên người Cốc Thu có thứ gì đã hại anh ấy.
Hai người đối chiếu từng thứ, cuối cùng phát hiện điểm khác thường ở đế giày, có một thứ dịch nhầy trắng trắng dính dính.
Mạnh Kiều còn mơ màng, chống người lên nhìn, một lúc lâu mới hỏi: “Nước mũi?”
Hạ Linh chọc vật thể ở đế giày: “Giống như con sên. Chẳng lẽ là vật mà đám quái vật kia bài tiết ra?”
Tuy rằng Mạnh Kiều yếu ớt không có sức nhưng cô vẫn ban cho Hạ Linh một ánh nhìn cực kỳ xem thường: “Tuy tôi không có chứng cứ nhưng lời cậu nói chắc chắn là sai.”
Nghiêm Mục dùng chăn quấn Mạnh Kiều thành một bé sushi: “Em đừng vận động đầu óc. Quá mệt mỏi.”
“Được! Em không có đầu óc, cao thủ hãy dẫn dắt em.” Mạnh Kiều ngửa ra sau, biến thành bé sushi lăn vào góc.
Hạ Linh ngồi trên giường đất: “Mạnh Kiều, cảm ơn chị. Nếu không hiện tại hai chúng tôi đã chết.” Trên khuôn mặt ngày thường cà lơ phất phơ của thiếu niên xuất hiện sự áy náy và cảm kích: “Tôi nói thật! Vừa rồi nếu không có chị, tôi và chồng đã phải nhờ chị tổ chức minh hôn rồi.”
Cốc Thu cũng gật đầu, nhỏ giọng cảm ơn.
Dưới tình thế cấp bách, bản thân khó bảo toàn mà giúp đỡ người khác thật ra là một loại lựa chọn.
Một loại lựa chọn bản năng của Mạnh Kiều.
Mạnh Kiều vươn một bàn tay từ trong chăn ra, xua tay nói: “Không cần cảm ơn.” Rồi cô cuộn người lại đi vào giấc ngủ.
Hương Hương vẫn luôn sợ hãi nép trong góc, nhìn thấy mọi người đều không có việc gì, lúc này sắc mặt cô ấy mới bình tĩnh hơn. Cô ấy run rẩy nói: “Sẽ không... sẽ không có người muốn hại anh chứ?” Cô ấy nói ra câu này cũng tự giật nảy mình. Bọn họ tổng cộng có tám người. Trương Tuấn đã chết, Cốc Thu thiếu chút nữa chết. Nếu bây giờ phát hiện bên trong đội ngũ có người đang cố ý làm tan rã, đội ngũ vốn yên ổn rất nhanh sẽ sụp đổ.
Điều này là tối kị với nhiệm vụ tác chiến đoàn đội.
Nhưng lúc này, Nghiêm Mục cũng gật đầu. Anh liếc Hương Hương một cái.
Cô gái này thẳng thắn tùy tiện nhưng lá gan lại rất nhỏ, không phải kiểu người giả heo ăn thịt hổ, chỉ cầu tự bảo vệ mình. Mấy ngày trước, Nghiêm Mục từng thử cô ấy, phát hiện cô ấy không thiên phú và đạo cụ, cho nên vẫn yên tâm để cô ấy ở bên cạnh Mạnh Kiều.
Hương Hương thấy không khí đột nhiên tĩnh lặng, cuống quýt xua tay nói: “Không phải tôi! Tôi chưa làm gì mà, không hề luôn...”
Cốc Thu bình tĩnh nhìn cô ấy: “Chưa nói là cô.”
Tuy rằng bọn họ có lòng nghi ngờ Triệu Nhất Minh và Vương Tranh Tranh nhưng hiện tại không có chứng cứ. Cốc Thu ngồi trên ghế: “Tôi nghĩ đến một việc.”
“Việc gì?” Mạnh Kiều ở trong chăn trầm giọng hỏi.
Nghiêm Mục vỗ vỗ chăn: “Em ngủ trước đi.”
Cốc Thu nói: “Lúc ban đầu chúng ta gặp nhau ở đoàn làm phim. Rốt cuộc đoàn làm phim có tác dụng gì với nhiệm vụ của chúng ta. Ngoài việc dẫn đường ra, có phải còn có công dụng xác nhận thân phận không?”
Nghiêm Mục hiểu ý Cốc Thu: “Lần này phó bản nhiệm vụ tên là: “Việc hiếu - hỉ cùng diễn ra”, ẩn ý là sinh một người, chết một người. Nhưng bà cốt và trưởng thôn đều từng nói điều này chỉ có tác dụng với thôn dân.”
Hạ Linh vốn nghe mà như lọt vào trong sương mù. Cậu đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra giơ thẻ công tác trước ngực lên: “Đạo diễn nói đây là giấy chứng nhận thân phận! Cho nên chúng ta không phải người trong thôn! Nói cách khác, ai làm mất thẻ công tác thì người đó bị coi là người trong thôn?”
“Chắc vậy.” Nghiêm Mục nói: “Trên thi thể Trương Tuấn có đeo thẻ. Anh ta đã làm gì khiến xác chết biết đi cảm thấy anh ta là người trong thôn?”
Lại là một khoảng lặng.
Mạnh Kiều nghe đối thoại thì nghĩ tới điều gì đó, nhưng cô rầu rĩ không lên tiếng.
Nói chuyện cũng không thể cho ra đáp án mà mình muốn. Sau khi sợ hãi đi qua, năm người kiệt sức đi ngủ. Mạnh Kiều chui ra từ trong chăn, khẽ nói: “Em có đối tượng hoài nghi, anh có thể giúp em không? Đạo cụ của em cần thời gian.”
Nghiêm Mục xoa đầu nhỏ của cô, đột nhiên cười nói: “Không gội đầu à? Em nên gội đầu.”
“Không bằng anh ngậm miệng lại đi.” Mạnh Kiều tức muốn hộc máu xoay người ngủ.
Mấy người ngủ đến giữa trưa ngày hôm sau, đây đã là ngày thứ năm bọn họ sống trong thôn. Mạnh Kiều cảm thấy mình sắp quen với tiết tấu cuộc sống này. Cô xoa xoa đầu, từ trên giường bò dậy. Trưởng thôn đi quanh ngoài sân, thi thể xác chết biết đi cháy thành than ngày hôm qua đã biến mất toàn bộ. Trên bàn không có bữa sáng do trưởng thôn làm, bên ngoài cũng không có sương trắng đậm đặc, cảnh tượng như vậy khiến cô hơi hoảng hốt.
Người đen mập vội vã đi vào nói cho trưởng thôn không có nhà ai chết người, dò hỏi chuyện này phải làm sao bây giờ.
Mạnh Kiều nhướng mày, đột nhiên che miệng cười rộ lên. Chuyện tiến hành đến bây giờ, tất cả còn có đường xoay chuyển.
Hạ Linh bị tiếng cười càng lúc càng lớn của cô đánh thức, dụi mắt nói: “Mạnh Kiều, chị điên rồi. Mới sáng sớm đã lẩm bẩm gì thế?”
Mạnh Kiều dứt khoát đẩy cửa ra gọi người đen mập: “Anh trai, mấy người đi đâu đấy?”
Người đen mập liếc cô một cái rồi đỡ trưởng thôn đi ra ngoài: “Các cô cậu ở nguyên trong phòng thôi. Trong thôn xảy ra chuyện rồi!”
Mạnh Kiều chạy chậm mấy bước, phát hiện đã có thôn dân bắt đầu đi về phía nhà Tam Cẩu Tử. Cô đứng tại chỗ lẩm bẩm: “Sao tôi không nghĩ ra sớm nhỉ? Tôi nên nghĩ ra sớm, ngày đầu tiên đã có vấn đề! Còn có phương pháp giải quyết! Nhiệm vụ này thật sự rất đơn giản, nếu như vậy thì thật sự rất đơn giản.”
Nghiêm Mục từ phía sau Mạnh Kiều đi tới, phủ thêm áo khoác cho cô. Trên mặt anh phủ một tầng hơi lạnh của sương mùa thu. Mạnh Kiều không để ý đến anh, chạy đến nhà con gái trưởng thôn, trong một góc tường đất vẫn là cái đầu búp bê dính đầy bùn đất.
Mà cái đầu này, hôm trước không có.
Mạnh Kiều chớp chớp mắt, đột nhiên xoay người hôn “chụt” lên má Nghiêm Mục một cái.
Mi mắt cô cong cong, hân hoan nhảy nhót cười: “Có phải anh cũng đã nhìn ra không?”
“Ừm.” Nghiêm Mục bình tĩnh kéo khóa áo cho Mạnh Kiều.
Hạ Linh và Cốc Thu cũng đã tới. Cốc Thu chỉ nhìn lướt qua cũng phát hiện manh mối. Hạ Linh lại kinh hãi chỉ vào thôn dân cách đó không xa: “Sao lại, sao lại thế? Không phải anh ta đã chết à? Chồng ơi, chúng ta lại xuyên thời gian?”
“Không phải xuyên thời gian.” Cốc Thu nói: “Đây hẳn là ‘ngày thứ ba’.”
“Đúng vậy, cho nên chúng ta trở lại ngày đầu tiên là có thể giải quyết tất cả, chính là ngày mà chúng ta đến. Hoặc là trước khi thần miếu bị chém.” Nghiêm Mục nhìn không trung dần dần có sương mù bay.
“Cái gì? Chị nói gì cơ? Sao tôi không hiểu!” Hạ Linh chả hiểu ra sao ôm chặt chồng cậu ấy.
Mạnh Kiều, Nghiêm Mục, Cốc Thu nhìn nhau cười.
Bọn họ vui vẻ ở chỗ không cần làm gì cả, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi. Mà trong lúc chờ đợi, Mạnh Kiều muốn tìm được người tối hôm qua ám hại bọn họ là ai. Vương Tranh Tranh và Triệu Nhất Minh cũng từ trong thôn đi ra, Mạnh Kiều vẫy bọn họ: “Tìm được phương pháp rời đi rồi, chúng ta kiên nhẫn chờ là được.”
Ban đầu Vương Tranh Tranh và Triệu Nhất Minh bị cảnh trong thôn làm cho hoảng sợ. Sao rõ ràng thôn dân đã chết mà lại êm đẹp đứng ở trước mặt mình? Mọi người quay về nhà trưởng thôn. Tâm trạng Mạnh Kiều, Nghiêm Mục, Hạ Linh, Cốc Thu rất tốt, bốn người cùng xuống bếp, mỗi người làm hai đĩa đồ ăn đặt trên bàn tròn. Món ăn thơm ngào ngạt báo hiệu phó bản này sắp hạ màn. Tuy Hương Hương không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng trong lòng cũng cháy lên ngọn lửa hy vọng, chạy đến phòng bếp cọ xoong cọ nồi hỗ trợ.
Trên bàn cơm, Mạnh Kiều vừa ăn sườn kho tàu vừa cười nói: “Đây là ngày thứ ba, chờ chúng ta trở lại ngày đầu tiên thì có thể kết thúc tất cả.”
“Có, có ý gì?” Vương Tranh Tranh hỏi.
“Thật ra phó bản này là đơn giản nhất. Chúng ta đã trải qua hai lần ngày thứ hai, hai lần ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm, thời gian trong thôn không phải luân hồi mà là ngẫu nhiên xen kẽ. Nói cách khác, không đến rạng sáng 12 giờ, bạn sẽ không biết hôm đó là ngày nào. Đối với chúng ta mà nói, thời gian không chuyển động tuyến tính, chúng ta bị sắp đặt ở thời gian ngẫu nhiên khác nhau.”
Hạ Linh nghi hoặc há miệng, bị Cốc Thu nhét một miếng cơm rang.
Mạnh Kiều sắp xếp trình tự một lượt dựa theo thời gian.
Ngày đầu tiên, bọn họ đến thôn làng.
Ngày hôm sau, trong thôn bắt đầu chuẩn bị tiệc mừng cho con gái trưởng thôn, tiệm quan tài chuẩn bị quan tài chờ đợi nhà ai chết người. Trong lúc đó tượng thần ở miếu bị chém, buổi tối con gái trưởng thôn bị nguyền rủa sinh ra một đứa trẻ dị dạng.
Ngày thứ ba, dựa theo quy tắc việc hiếu - hỉ cùng diễn ra, trong thôn phát hiện không có người hạ vải bố trắng xuống, vì thế bắt đầu tìm kiếm người chết ở từng nhà nhưng lại không tìm được.
Ngày thứ tư, trong thôn bắt đầu lục tục có người chết. Trưởng thôn không thể làm gì khác nên lựa chọn Tam Cẩu Tử làm tế phẩm, trói đưa lên núi, muốn để cho âm dương lại lần nữa cân bằng. Nhưng mà, xác chết biết đi chui từ dưới đất lên, đại khai sát giới.
Ngày thứ năm, vợ Tam Cẩu Tử tự sát, trong thôn bị tàn sát.
Thật ra ngày thứ năm, chính là tất cả những gì bọn họ đã trải qua ngày hôm qua.
Cho nên, bọn họ trở lại ngày đầu tiên là có thể giải quyết tất cả.
Đây đúng là... nhiệm vụ đơn giản nhất mà Mạnh Kiều gặp được...
Cô nhún vai ném áo khoác lên ghế, đi vào phòng bếp xới cơm. Mọi người ăn vô cùng vui vẻ. Mọi người nghe Mạnh Kiều phân tích từ đầu đến cuối thì mới thật sự yên tâm. Cơm nước xong xuôi, Hương Hương và Triệu Nhất Minh ở phòng bếp rửa bát, Mạnh Kiều quyết định tự đi dạo quanh trong thôn. Dù sao cô không phải người trong thôn, không có gì có thể làm cô bị thương.
Nghiêm Mục không đuổi theo, chỉ về phòng nghỉ ngơi.
Mạnh Kiều chậm rãi đi trên đường đất nhỏ. Cô nhảy chân sáo, còn tìm được đá cuội đáng yêu màu bạch ngọc trên mặt đất. Cô bỏ cục đá vào túi, đột nhiên sờ được một thứ ẩm ướt dính dính.
Đạo cụ này, thật sự, quá ghê tởm.
Cô hơi liếc sang, xác chết biết đi thối rữa leo đến từ hai bên trái phải của cô.
Cô cúi đầu nhìn thẻ công tác treo ở trước ngực, lại quay đầu nhìn về phía một căn nhà trệt ở góc, cười hì hì hỏi: “Thẻ công tác trước ngực anh đâu?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.