Chương 125: Ở Hồng Kông
Mạnh Phàm Song
21/02/2024
Suỵt! Welcome to Hồng Kông
Tin tức do Cốc Thu mang đến không khác là bao so với suy đoán của Nghiêm Mục.
Hiện tại cánh cửa thế giới song song mở ra, hai thế giới kết nối càng ngày càng chặt chẽ. Đồng thời, động đất càng thêm thường xuyên, người dị dạng và động vật dị dạng cũng dần nhiều hơn.
Mạnh Kiều cảm thán một tiếng: “Không thể nào! Sẽ không có thiên tướng xuống dẹp loạn đấy chứ? Giống như siêu nhân trong phim Hollywood ý! Thật sự chờ người thường đi giải cứu thế giới à?”
“Cứ tiếp tục như vậy đều có ảnh hưởng hủy diệt với hai thế giới.” Cốc Thu nói: “Nếu có thể tìm được ngọn nguồn vấn đề, có lẽ chuyện hệ thống phó bản cũng có thể tìm được đáp án. Thật ra chúng tôi đã đi qua thế giới song song, sau đó lại xuyên về thế giới này bởi vì kích hoạt nhiệm vụ.”
Nghiêm Mục nói: “Nơi đó chắc rất hỗn loạn nhỉ?”
“Chia đôi.” Cốc Thu nói: “Một bên bình yên, một bên sứt đầu mẻ trán. Lúc vừa đến, tôi còn tưởng rằng mình vào nhầm phó bản ảo cảnh.”
Hạ Linh không muốn nhớ lại đoạn thời gian đáng sợ kia, sát nhân điên cuồng, Giáo Hội giết người, thành viên Hội Khoa Học bị tàn sát.
Cốc Thu nói: “Nhưng theo lời hai người nói, sức mạnh Tương Liễu tăng lên. Nói đúng hơn là nó tập trung sức mạnh trên người hội viên Giáo Hội.”
“Có lẽ là sức mạnh của thế giới chúng ta cho.” Mạnh Kiều nói rồi uống một ngụm cà phê: “Thế giới này không thể bị lây nhiễm, mà thế giới kia cũng không nên bị Giáo Hội khống chế.”
“Đây không phải việc mà chúng ta có thể quyết định.”
Bốn người bàn luận rất lâu, tiến hành trao đổi tin tức mình đang nắm giữ. Mạnh Kiều mơ hồ cảm thấy sau khi nhiệm vụ cưỡng chế tháng 12 chấm dứt, có lẽ cô phải rời đi một thời gian. Lúc chiến tranh và tận thế đến, không ai có thể bình yên rút lui.
Mọi người vẫn sống trong trang trại rượu, cho nên không chạm phải bất kỳ nhiệm vụ ngẫu nhiên nào, nhưng vẫn không thoát được phó bản cưỡng chế cuối tháng. Trong một tháng ngắn ngủi, San San và Hạ Tinh Thần đều có hiểu biết tăng cao về phó bản, điều này khiến Mạnh Kiều tạm yên tâm.
Tiểu Kiều cần trở lại thế giới song song, tuy Hạ Tinh Thần không nỡ xa cô ấy nhưng cô ấy bảo cậu ở lại bảo vệ San San.
“Chị chỉ có một đứa em gái này.”
Đây là lời cuối mà Tiểu Kiều để lại.
Hạ Tinh Thần không nỡ nhưng vẫn gật đầu.
Nhiệm vụ cưỡng chế mở ra.
Song, Cốc Thu và Hạ Linh lại bị chia đến phó bản khác.
… Leng keng
Suỵt! Welcome to Hồng Kông
Mục tiêu nhiệm vụ: Trốn thoát
Ghi chú nhiệm vụ: Địa điểm nhiệm vụ lần này là thành phố. Cụ thể xin căn cứ nhắc nhở của nhiệm vụ hoàn thành nhiệm vụ phó bản lần này, hoàn thành nhiệm vụ coi như là thành công. Nhiệm vụ cần tự hoàn thành, tức là một người hoàn thành nhiệm vụ cũng không tính tất cả thành viên hoàn thành nhiệm vụ. Sau khi qua ải, nhiệm vụ sẽ căn cứ tổng hợp biểu hiện và tiến độ thăm dò nhiệm vụ để thưởng điểm tích lũy.
Chúc ngài vui vẻ làm nhiệm vụ.
Khi cảnh xung quanh bắt đầu sụp đổ biến hóa, Mạnh Kiều thấy bóng dáng Bạch Trình Hi, chỉ lướt qua giây lát rồi biến mất.
Cũng may Hạ Tinh Thần và San San còn ở bên cạnh cô.
Có lẽ đây là giới hạn cao nhất của đội ngũ.
“Chị... Em ngửi được mùi cà ri trứng cá.” Đây là câu đầu tiên San San nói, cô bé hít mũi: “Thơm quá... Giống tiệm Cha Chaan Teng(*), em đói.”
(*) Cha chaan teng: Thường được gọi là quán cà phê kiểu Hồng Kông là một loại nhà hàng có nguồn gốc từ Hồng Kông. Cha chaan teng thường được tìm thấy ở Hồng Kông, Ma Cao và một số vùng của Quảng Đông.
Mạnh Kiều không chỉ ngửi được mùi cà ri trứng cá, cô còn đoán được mùi bánh cuốn và bánh mì sữa nướng kiểu Pháp. Điều này khiến cô không kìm nổi mà nuốt nước bọt ực một cái.
Nghiêm Mục nhéo chóp mũi cô: “Vừa vào đã chỉ nghĩ đến ăn à?”
“Ừm, đúng là em hơi đói bụng, vừa ngửi đã đói.” Mạnh Kiều gật đầu: “Hình như em ngửi thấy mùi bánh mì nướng.”
Hiện tại bốn người đang đứng trên một hành lang tối yên tĩnh, ánh đèn mờ nhạt trên đỉnh đầu lập lòe, trên bóng đèn phủ một tầng màu đen như bị khói dầu hun. Góc tường hành lang cũng không sạch sẽ, vứt đầy xiên que, hộp cơm nhựa.
Mạnh Kiều sờ vách tường hơi dính dính, nhìn poster dán chữ phồn thể ở trên đó: “Chúng ta đang ở Hồng Kông? Đây xem như kỳ nghỉ ở nước ngoài à? Nhưng nơi này hơi... bẩn...”
Vừa bẩn vừa loạn.
“Xem ra, lần trước em ước với hệ thống, nó không nghe được.” Nghiêm Mục cười, ánh mắt nhìn kỹ xung quanh một vòng.
Nơi này chắc là một tòa chung cư, các căn hộ có màu sắc khác nhau, sau mỗi cửa sắt và cửa chống trộm là một hộ gia đình.
Trong hành lang truyền đến tiếng ầm ĩ, trong phòng nào đó có vợ chồng đang cãi nhau to. Mạnh Kiều nghe rất rõ ràng, người đàn ông chê vợ mình ham ăn biếng làm, không biết thu vén gia đình. Mà người phụ nữ chê chồng mình chẳng làm nên trò trống gì, chỉ có thể sống ở trong căn nhà nhỏ 10 mét vuông, đến chân cũng không duỗi thẳng nổi.
Mạnh Kiều cảm thấy như này quá có không khí đời thường rồi.
Bốn người từ hành lang hẹp chật chội đi về phía trước, thấy được một khoảng giếng trời rất lớn. Dưới giếng trời là mặt sàn xi măng, mọi người mặc áo ngủ và áo ba lỗ trắng ở trong sân múc nước. Tòa kiến trúc này rất lớn, hành lang xiêu vẹo, liếc mắt một cái không nhìn thấy điểm cuối. Trong không khí đều tràn ngập “hơi người”.
Như mùi nhiều năm không tắm rửa.
Mà đây cũng là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy nhiều NPC lúc ẩn lúc hiện ở trước mắt như vậy. Bọn họ, có người mặc quần áo thoải mái và dép lê, có người mặc sơ mi trắng quần đen đi làm.
Ông bác bụng phệ đầu trọc lóc, học sinh có đôi mắt lạnh nhạt đeo ba lô vội vàng đi qua trước mặt họ.
“Anh đẹp trai, đi không.”
Đột nhiên một cô gái mặc váy ngắn bó sát người vỗ bả vai Nghiêm Mục. Mạnh Kiều xoay người nhìn, đây không biết là người của tiệm cắt tóc trá hình nào, chiếc áo liền váy có cổ trễ sắp tới bụng. Em gái này có mái tóc nhuộm vàng hoe, tóc đã lên chân đen, trên ngực cô ta xăm chữ “Vạn”.
Mạnh Kiều nheo mắt lại, nghĩ thầm em gái này khá thời trang đấy, làm sao cua được nhỉ? Xăm ngay chữ lên ngực mình.
“Vào không? Nhìn anh đẹp trai nên giảm giá cho đấy.” Tay trái cô em đặt trên vai Nghiêm Mục, ngực sắp cọ luôn vào người anh.
Mùi nước hoa nồng nặc khiến Hạ Tinh Thần, San San, Mạnh Kiều đồng thời bịt mũi.
Nghiêm Mục không chấp nhặt với em gái NPC, nói: “Vợ quản chặt, không cho đi.”
Mạnh Kiều vui vẻ, bày ra dáng vẻ tận tình khuyên bảo: “Em gái à, nhìn em còn trẻ, sao lại làm nghề này? Hơn nữa muốn kiếm tiền nhanh cũng không thể theo đường này, em có theo được tới hết đời đâu.”
Em gái nhổ nước bọt, hùng hổ nói: “Cản trở bà mày kiếm tiền! Cút ngay!”
“Cút đây, cút đây, cút đây.” Mạnh Kiều kéo Nghiêm Mục đi thẳng.
Rời đi mấy bước, quay đầu lại mới phát hiện một tiệm cắt tóc trá hình treo đèn màu hồng nhạt, trong tấm mành nửa trong suốt, loáng thoáng có mấy cô gái ăn mặc hở hang đang ngồi chờ khách chọn.
Mạnh Kiều che mắt San San lại: “Trẻ con đừng nhìn, không lành mạnh. Thật là! Hệ thống dám đưa trẻ con đến nơi này, cũng không sợ dạy hư!”
Tòa nhà tổng cộng năm tầng, thật ra không cao, có hình chữ “Hồi” (回), ở giữa là giếng trời. Theo lý thuyết phải là rộng rãi thoáng mát, nhưng bên ngoài cửa sổ của các căn hộ đều chi chít lưới sắt, cho người ta cảm giác nghẹt thở bí bách.
Nhà ở và cửa hàng ở tòa nhà này xen kẽ nhau, đã hình thành một khu tập thể quy mô lớn có thể thỏa mãn các loại công năng và nhu cầu.
Nơi này giống như một phần của Cửu Long Trại Thành (*) đã bị dỡ bỏ ở thế giới hiện thực.
Cửu Long Trại Thành (Phồn thể: 九龍寨城, Giản thể: 九龙寨城, tiếng Anh: Kowloon Walled City) là một khu dân cư đông đúc tồn tại ở Tân Cửu Long, Hồng Kông từ cuối thế kỷ 19 cho tới đầu thập niên 1990 trước khi bị chính quyền Hồng Kông cho di dời và phá bỏ để thay thế bằng công viên Cửu Long Trại Thành (九龍寨城公園).
Hơi thở cuộc sống, hỗn loạn không chịu nổi.
Không có NPC, địa điểm mà tất cả người chơi được thả xuống cũng không phải một chỗ, cho nên bọn họ không biết tổng cộng lần này có bao nhiêu người.
Nghiêm Mục đi khắp chỗ tầng ba của bọn họ một vòng rồi nói: “Có lẽ các hộ gia đình ở đây không có nhà vệ sinh riêng hoặc phần lớn không có. Mỗi tầng có một nhà vệ sinh công cộng, anh đoán có lẽ còn có nhà tắm công cộng. Điều này phù hợp với xây dựng khu dân cư cho tầng lớp dưới chót.”
Mạnh Kiều không vui: “Nhà xí trong thôn đã là cực hạn của em, lúc trước nhà trưởng thôn coi như còn sạch sẽ. Bây giờ dùng nhà vệ sinh công cộng với mấy trăm con người, em cảm thấy mình chắc chắn bị phán chết rồi. Em khó chịu, em không vui, em muốn về nhà.”
Phụ nữ đi vệ sinh vốn đã không tiện như đàn ông, bây giờ còn phải đi chung với mấy trăm con người, cô to đầu luôn rồi.
Hạ Tinh Thần nhìn cái biển trên nhà vệ sinh sắp rơi xuống ở cuối hành lang u ám, thở dài.
Bốn người quyết định đi xuống tầng một xem trước. Lần này mục tiêu phó bản có vẻ rất rõ ràng, thoát khỏi nơi này. Nhưng hiện tại còn chưa rõ cách thoát.
Với người bình thường mà nói “rời đi” tương đương với “đi từ cửa ra”.
Vì thế bốn người chui vào cầu thang thoát hiểm. Trong cầu thang tràn ngập mùi chua thối của rác rưởi và nước đồ ăn thừa, trên vách tường còn treo chất lỏng không rõ.
“Chị! Hôi quá! Đây là rác hay là thịt người thế?” San San nhíu mày.
“Bây giờ trí tưởng tượng của em phong phú đấy.” Mạnh Kiều cười nói, nhưng tay lại thành thật che mũi mình lại.
Trong cầu thang dường như đã lâu không có ai quét tước, gần như mỗi bậc thang đều có cặn đồ ăn, rác và giấy vệ sinh. Ruồi bọ vo ve đậu trên vai Mạnh Kiều, cô ghê tởm phủi bay: “Quá ghê tởm! Không được, em không chịu nổi! Em muốn nôn! Em cảm thấy mình bị ô uế rồi, từ trên xuống người toàn thân đều chảy ra nước chua luôn rồi.”
Chân Hạ Tinh Thần đột nhiên giẫm lên một thứ mềm nhũn.
“Phẹtttt….”
Mạch máu trên trán Mạnh Kiều đập thịch thịch thịch, lông mày cô dựng đứng, gào lên: “Chạy!”
Hạ Tinh Thần và San San không hề biết đã xảy ra việc gì, chạy như bay theo Mạnh Kiều xuống tầng dưới. Ba người vốn nơm nớp lo sợ đi rất cẩn thận bởi vì ghê tởm, nhưng bây giờ không quan tâm được nhiều như vậy, vội đâm đầu chạy xuống dưới. Mà Nghiêm Mục không vội không hoảng nhìn cái bánh bao đã có giòi mà Hạ Tinh Thần mới giẫm, cười cười.
Cuối cùng đã đến tầng một.
“Có quỷ! Có quỷ à? Chị!” San San hoảng sợ nhìn bốn phía.
“Giòi.” Nghiêm Mục nói: “Không đến mức đó chứ! Em gặp quỷ còn không sợ như vậy.”
Cuối cùng Hạ Tinh Thần ý thức được là gì, cố gắng cọ thứ dính trên chân lên sàn nhà, thi thể giòi bọ đã biến thành nước, trét lên xi măng.
Mạnh Kiều vỗ ngực thở không ra hơi: “Không được! Không được! Thật sự muốn mạng em rồi, em tình nguyện giẫm lên hành lang đầy tóc.”
“Em chắc chưa? Nơi này có tiệm làm tóc, những tóc kia...” Nghiêm Mục đang muốn nói tiếp thì bị Mạnh Kiều bịt kín miệng.
“Câm miệng!”
Bố cục tầng một giống tầng ba. Cư dân nơi này không tò mò bởi vì người bên ngoài xâm nhập. Bọn họ xếp hàng đứng ở trước vòi nước, có người xếp hàng lấy nước, có người ngồi xổm ở góc bắt đầu giội nước lên người, tắm rửa. Mạnh Kiều xoa xoa giữa mày, quyết định không nhìn mấy người không biết liêm sỉ, mông trắng bóng này.
“Còn muốn ăn cà ri trứng cá không?” Nghiêm Mục hỏi.
“Không muốn.”
“Không muốn.”
San San và Mạnh Kiều đồng thanh trả lời.
Xem xong mấy thứ dầu mỡ, tất nhiên không muốn ăn đồ nặng mùi.
“Vậy trà chanh? Thêm đá.” Nghiêm Mục lại hỏi.
“Được luôn.”
Tin tức do Cốc Thu mang đến không khác là bao so với suy đoán của Nghiêm Mục.
Hiện tại cánh cửa thế giới song song mở ra, hai thế giới kết nối càng ngày càng chặt chẽ. Đồng thời, động đất càng thêm thường xuyên, người dị dạng và động vật dị dạng cũng dần nhiều hơn.
Mạnh Kiều cảm thán một tiếng: “Không thể nào! Sẽ không có thiên tướng xuống dẹp loạn đấy chứ? Giống như siêu nhân trong phim Hollywood ý! Thật sự chờ người thường đi giải cứu thế giới à?”
“Cứ tiếp tục như vậy đều có ảnh hưởng hủy diệt với hai thế giới.” Cốc Thu nói: “Nếu có thể tìm được ngọn nguồn vấn đề, có lẽ chuyện hệ thống phó bản cũng có thể tìm được đáp án. Thật ra chúng tôi đã đi qua thế giới song song, sau đó lại xuyên về thế giới này bởi vì kích hoạt nhiệm vụ.”
Nghiêm Mục nói: “Nơi đó chắc rất hỗn loạn nhỉ?”
“Chia đôi.” Cốc Thu nói: “Một bên bình yên, một bên sứt đầu mẻ trán. Lúc vừa đến, tôi còn tưởng rằng mình vào nhầm phó bản ảo cảnh.”
Hạ Linh không muốn nhớ lại đoạn thời gian đáng sợ kia, sát nhân điên cuồng, Giáo Hội giết người, thành viên Hội Khoa Học bị tàn sát.
Cốc Thu nói: “Nhưng theo lời hai người nói, sức mạnh Tương Liễu tăng lên. Nói đúng hơn là nó tập trung sức mạnh trên người hội viên Giáo Hội.”
“Có lẽ là sức mạnh của thế giới chúng ta cho.” Mạnh Kiều nói rồi uống một ngụm cà phê: “Thế giới này không thể bị lây nhiễm, mà thế giới kia cũng không nên bị Giáo Hội khống chế.”
“Đây không phải việc mà chúng ta có thể quyết định.”
Bốn người bàn luận rất lâu, tiến hành trao đổi tin tức mình đang nắm giữ. Mạnh Kiều mơ hồ cảm thấy sau khi nhiệm vụ cưỡng chế tháng 12 chấm dứt, có lẽ cô phải rời đi một thời gian. Lúc chiến tranh và tận thế đến, không ai có thể bình yên rút lui.
Mọi người vẫn sống trong trang trại rượu, cho nên không chạm phải bất kỳ nhiệm vụ ngẫu nhiên nào, nhưng vẫn không thoát được phó bản cưỡng chế cuối tháng. Trong một tháng ngắn ngủi, San San và Hạ Tinh Thần đều có hiểu biết tăng cao về phó bản, điều này khiến Mạnh Kiều tạm yên tâm.
Tiểu Kiều cần trở lại thế giới song song, tuy Hạ Tinh Thần không nỡ xa cô ấy nhưng cô ấy bảo cậu ở lại bảo vệ San San.
“Chị chỉ có một đứa em gái này.”
Đây là lời cuối mà Tiểu Kiều để lại.
Hạ Tinh Thần không nỡ nhưng vẫn gật đầu.
Nhiệm vụ cưỡng chế mở ra.
Song, Cốc Thu và Hạ Linh lại bị chia đến phó bản khác.
… Leng keng
Suỵt! Welcome to Hồng Kông
Mục tiêu nhiệm vụ: Trốn thoát
Ghi chú nhiệm vụ: Địa điểm nhiệm vụ lần này là thành phố. Cụ thể xin căn cứ nhắc nhở của nhiệm vụ hoàn thành nhiệm vụ phó bản lần này, hoàn thành nhiệm vụ coi như là thành công. Nhiệm vụ cần tự hoàn thành, tức là một người hoàn thành nhiệm vụ cũng không tính tất cả thành viên hoàn thành nhiệm vụ. Sau khi qua ải, nhiệm vụ sẽ căn cứ tổng hợp biểu hiện và tiến độ thăm dò nhiệm vụ để thưởng điểm tích lũy.
Chúc ngài vui vẻ làm nhiệm vụ.
Khi cảnh xung quanh bắt đầu sụp đổ biến hóa, Mạnh Kiều thấy bóng dáng Bạch Trình Hi, chỉ lướt qua giây lát rồi biến mất.
Cũng may Hạ Tinh Thần và San San còn ở bên cạnh cô.
Có lẽ đây là giới hạn cao nhất của đội ngũ.
“Chị... Em ngửi được mùi cà ri trứng cá.” Đây là câu đầu tiên San San nói, cô bé hít mũi: “Thơm quá... Giống tiệm Cha Chaan Teng(*), em đói.”
(*) Cha chaan teng: Thường được gọi là quán cà phê kiểu Hồng Kông là một loại nhà hàng có nguồn gốc từ Hồng Kông. Cha chaan teng thường được tìm thấy ở Hồng Kông, Ma Cao và một số vùng của Quảng Đông.
Mạnh Kiều không chỉ ngửi được mùi cà ri trứng cá, cô còn đoán được mùi bánh cuốn và bánh mì sữa nướng kiểu Pháp. Điều này khiến cô không kìm nổi mà nuốt nước bọt ực một cái.
Nghiêm Mục nhéo chóp mũi cô: “Vừa vào đã chỉ nghĩ đến ăn à?”
“Ừm, đúng là em hơi đói bụng, vừa ngửi đã đói.” Mạnh Kiều gật đầu: “Hình như em ngửi thấy mùi bánh mì nướng.”
Hiện tại bốn người đang đứng trên một hành lang tối yên tĩnh, ánh đèn mờ nhạt trên đỉnh đầu lập lòe, trên bóng đèn phủ một tầng màu đen như bị khói dầu hun. Góc tường hành lang cũng không sạch sẽ, vứt đầy xiên que, hộp cơm nhựa.
Mạnh Kiều sờ vách tường hơi dính dính, nhìn poster dán chữ phồn thể ở trên đó: “Chúng ta đang ở Hồng Kông? Đây xem như kỳ nghỉ ở nước ngoài à? Nhưng nơi này hơi... bẩn...”
Vừa bẩn vừa loạn.
“Xem ra, lần trước em ước với hệ thống, nó không nghe được.” Nghiêm Mục cười, ánh mắt nhìn kỹ xung quanh một vòng.
Nơi này chắc là một tòa chung cư, các căn hộ có màu sắc khác nhau, sau mỗi cửa sắt và cửa chống trộm là một hộ gia đình.
Trong hành lang truyền đến tiếng ầm ĩ, trong phòng nào đó có vợ chồng đang cãi nhau to. Mạnh Kiều nghe rất rõ ràng, người đàn ông chê vợ mình ham ăn biếng làm, không biết thu vén gia đình. Mà người phụ nữ chê chồng mình chẳng làm nên trò trống gì, chỉ có thể sống ở trong căn nhà nhỏ 10 mét vuông, đến chân cũng không duỗi thẳng nổi.
Mạnh Kiều cảm thấy như này quá có không khí đời thường rồi.
Bốn người từ hành lang hẹp chật chội đi về phía trước, thấy được một khoảng giếng trời rất lớn. Dưới giếng trời là mặt sàn xi măng, mọi người mặc áo ngủ và áo ba lỗ trắng ở trong sân múc nước. Tòa kiến trúc này rất lớn, hành lang xiêu vẹo, liếc mắt một cái không nhìn thấy điểm cuối. Trong không khí đều tràn ngập “hơi người”.
Như mùi nhiều năm không tắm rửa.
Mà đây cũng là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy nhiều NPC lúc ẩn lúc hiện ở trước mắt như vậy. Bọn họ, có người mặc quần áo thoải mái và dép lê, có người mặc sơ mi trắng quần đen đi làm.
Ông bác bụng phệ đầu trọc lóc, học sinh có đôi mắt lạnh nhạt đeo ba lô vội vàng đi qua trước mặt họ.
“Anh đẹp trai, đi không.”
Đột nhiên một cô gái mặc váy ngắn bó sát người vỗ bả vai Nghiêm Mục. Mạnh Kiều xoay người nhìn, đây không biết là người của tiệm cắt tóc trá hình nào, chiếc áo liền váy có cổ trễ sắp tới bụng. Em gái này có mái tóc nhuộm vàng hoe, tóc đã lên chân đen, trên ngực cô ta xăm chữ “Vạn”.
Mạnh Kiều nheo mắt lại, nghĩ thầm em gái này khá thời trang đấy, làm sao cua được nhỉ? Xăm ngay chữ lên ngực mình.
“Vào không? Nhìn anh đẹp trai nên giảm giá cho đấy.” Tay trái cô em đặt trên vai Nghiêm Mục, ngực sắp cọ luôn vào người anh.
Mùi nước hoa nồng nặc khiến Hạ Tinh Thần, San San, Mạnh Kiều đồng thời bịt mũi.
Nghiêm Mục không chấp nhặt với em gái NPC, nói: “Vợ quản chặt, không cho đi.”
Mạnh Kiều vui vẻ, bày ra dáng vẻ tận tình khuyên bảo: “Em gái à, nhìn em còn trẻ, sao lại làm nghề này? Hơn nữa muốn kiếm tiền nhanh cũng không thể theo đường này, em có theo được tới hết đời đâu.”
Em gái nhổ nước bọt, hùng hổ nói: “Cản trở bà mày kiếm tiền! Cút ngay!”
“Cút đây, cút đây, cút đây.” Mạnh Kiều kéo Nghiêm Mục đi thẳng.
Rời đi mấy bước, quay đầu lại mới phát hiện một tiệm cắt tóc trá hình treo đèn màu hồng nhạt, trong tấm mành nửa trong suốt, loáng thoáng có mấy cô gái ăn mặc hở hang đang ngồi chờ khách chọn.
Mạnh Kiều che mắt San San lại: “Trẻ con đừng nhìn, không lành mạnh. Thật là! Hệ thống dám đưa trẻ con đến nơi này, cũng không sợ dạy hư!”
Tòa nhà tổng cộng năm tầng, thật ra không cao, có hình chữ “Hồi” (回), ở giữa là giếng trời. Theo lý thuyết phải là rộng rãi thoáng mát, nhưng bên ngoài cửa sổ của các căn hộ đều chi chít lưới sắt, cho người ta cảm giác nghẹt thở bí bách.
Nhà ở và cửa hàng ở tòa nhà này xen kẽ nhau, đã hình thành một khu tập thể quy mô lớn có thể thỏa mãn các loại công năng và nhu cầu.
Nơi này giống như một phần của Cửu Long Trại Thành (*) đã bị dỡ bỏ ở thế giới hiện thực.
Cửu Long Trại Thành (Phồn thể: 九龍寨城, Giản thể: 九龙寨城, tiếng Anh: Kowloon Walled City) là một khu dân cư đông đúc tồn tại ở Tân Cửu Long, Hồng Kông từ cuối thế kỷ 19 cho tới đầu thập niên 1990 trước khi bị chính quyền Hồng Kông cho di dời và phá bỏ để thay thế bằng công viên Cửu Long Trại Thành (九龍寨城公園).
Hơi thở cuộc sống, hỗn loạn không chịu nổi.
Không có NPC, địa điểm mà tất cả người chơi được thả xuống cũng không phải một chỗ, cho nên bọn họ không biết tổng cộng lần này có bao nhiêu người.
Nghiêm Mục đi khắp chỗ tầng ba của bọn họ một vòng rồi nói: “Có lẽ các hộ gia đình ở đây không có nhà vệ sinh riêng hoặc phần lớn không có. Mỗi tầng có một nhà vệ sinh công cộng, anh đoán có lẽ còn có nhà tắm công cộng. Điều này phù hợp với xây dựng khu dân cư cho tầng lớp dưới chót.”
Mạnh Kiều không vui: “Nhà xí trong thôn đã là cực hạn của em, lúc trước nhà trưởng thôn coi như còn sạch sẽ. Bây giờ dùng nhà vệ sinh công cộng với mấy trăm con người, em cảm thấy mình chắc chắn bị phán chết rồi. Em khó chịu, em không vui, em muốn về nhà.”
Phụ nữ đi vệ sinh vốn đã không tiện như đàn ông, bây giờ còn phải đi chung với mấy trăm con người, cô to đầu luôn rồi.
Hạ Tinh Thần nhìn cái biển trên nhà vệ sinh sắp rơi xuống ở cuối hành lang u ám, thở dài.
Bốn người quyết định đi xuống tầng một xem trước. Lần này mục tiêu phó bản có vẻ rất rõ ràng, thoát khỏi nơi này. Nhưng hiện tại còn chưa rõ cách thoát.
Với người bình thường mà nói “rời đi” tương đương với “đi từ cửa ra”.
Vì thế bốn người chui vào cầu thang thoát hiểm. Trong cầu thang tràn ngập mùi chua thối của rác rưởi và nước đồ ăn thừa, trên vách tường còn treo chất lỏng không rõ.
“Chị! Hôi quá! Đây là rác hay là thịt người thế?” San San nhíu mày.
“Bây giờ trí tưởng tượng của em phong phú đấy.” Mạnh Kiều cười nói, nhưng tay lại thành thật che mũi mình lại.
Trong cầu thang dường như đã lâu không có ai quét tước, gần như mỗi bậc thang đều có cặn đồ ăn, rác và giấy vệ sinh. Ruồi bọ vo ve đậu trên vai Mạnh Kiều, cô ghê tởm phủi bay: “Quá ghê tởm! Không được, em không chịu nổi! Em muốn nôn! Em cảm thấy mình bị ô uế rồi, từ trên xuống người toàn thân đều chảy ra nước chua luôn rồi.”
Chân Hạ Tinh Thần đột nhiên giẫm lên một thứ mềm nhũn.
“Phẹtttt….”
Mạch máu trên trán Mạnh Kiều đập thịch thịch thịch, lông mày cô dựng đứng, gào lên: “Chạy!”
Hạ Tinh Thần và San San không hề biết đã xảy ra việc gì, chạy như bay theo Mạnh Kiều xuống tầng dưới. Ba người vốn nơm nớp lo sợ đi rất cẩn thận bởi vì ghê tởm, nhưng bây giờ không quan tâm được nhiều như vậy, vội đâm đầu chạy xuống dưới. Mà Nghiêm Mục không vội không hoảng nhìn cái bánh bao đã có giòi mà Hạ Tinh Thần mới giẫm, cười cười.
Cuối cùng đã đến tầng một.
“Có quỷ! Có quỷ à? Chị!” San San hoảng sợ nhìn bốn phía.
“Giòi.” Nghiêm Mục nói: “Không đến mức đó chứ! Em gặp quỷ còn không sợ như vậy.”
Cuối cùng Hạ Tinh Thần ý thức được là gì, cố gắng cọ thứ dính trên chân lên sàn nhà, thi thể giòi bọ đã biến thành nước, trét lên xi măng.
Mạnh Kiều vỗ ngực thở không ra hơi: “Không được! Không được! Thật sự muốn mạng em rồi, em tình nguyện giẫm lên hành lang đầy tóc.”
“Em chắc chưa? Nơi này có tiệm làm tóc, những tóc kia...” Nghiêm Mục đang muốn nói tiếp thì bị Mạnh Kiều bịt kín miệng.
“Câm miệng!”
Bố cục tầng một giống tầng ba. Cư dân nơi này không tò mò bởi vì người bên ngoài xâm nhập. Bọn họ xếp hàng đứng ở trước vòi nước, có người xếp hàng lấy nước, có người ngồi xổm ở góc bắt đầu giội nước lên người, tắm rửa. Mạnh Kiều xoa xoa giữa mày, quyết định không nhìn mấy người không biết liêm sỉ, mông trắng bóng này.
“Còn muốn ăn cà ri trứng cá không?” Nghiêm Mục hỏi.
“Không muốn.”
“Không muốn.”
San San và Mạnh Kiều đồng thanh trả lời.
Xem xong mấy thứ dầu mỡ, tất nhiên không muốn ăn đồ nặng mùi.
“Vậy trà chanh? Thêm đá.” Nghiêm Mục lại hỏi.
“Được luôn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.