Chương 122: Tình địch gặp nhau
Mạnh Phàm Song
18/02/2024
"Bạch Trình Hi!"
Mạnh Kiều giận dữ gào lên, cô giống như dã thú bị khiêu khích, trừng mắt nhìn thiếu niên mặc áo trắng trước mặt, hai mắt như muốn nứt ra, gân xanh trên trán giật giật.
Một bóng người tiêu sái bước đi trên tuyết, cậu ta mặc áo khoác màu xanh đậm, đi bốt MCQ Martin cao đến mắt cá chân, phối với quần jeans đen bó sát, dây buộc đôi bốt Martin lại là màu hồng nhạt bánh bèo.
Cậu ta liếm ngón tay, từng bước một đi đến chỗ Mạnh Kiều: “Tôi đã tìm chị rất lâu rồi.”
Mạnh Kiều kéo San San ra phía sau, nhỏ giọng nói: “Em về đi.”
San San lo lắng nhìn chàng trai, cô bé hoàn toàn không muốn để chị gái mình ở lại đây một mình, nhưng Mạnh Kiều lại thúc giục một câu, cô bé gật đầu rồi lập tức quay người bỏ chạy.
Bạch Trình Hi liếm máu trên ngón tay, đột nhiên khóe miệng nở một nụ cười quái gở. Máu chảy ra từ đầu ngón tay đột nhiên bay lên không trung như một cây roi đỏ, sau đó bay vụt về phía bước chân của San San như một con rắn dài.
Mạnh Kiều nhanh tay lẹ mắt, nhảy lên, túm roi dài lại.
Ngón tay trắng ngần bị ma sát rướm máu, Mạnh Kiều dùng sức kéo, Bạch Trình Hi lại lảo đảo mấy bước.
Cậu ta kinh ngạc một lúc thì bỗng cười lớn: "Kiều Kiều, sức lực của chị tăng lên rồi. Lần trước gặp chị, chị còn sợ hãi như thỏ trắng cơ."
“Bớt nói nhảm đi!” Sắc mặt Mạnh Kiều rất khó coi.
Hai tháng trước, cô còn là một cô gái không biết gì cả, nhiệm vụ phó bản đủ để cô trưởng thành, cho nên đương nhiên cũng đã đủ nền tảng để đối mặt với Bạch Trình Hi. Hai người giằng co trong tuyết, Mạnh Kiều lạnh lùng hỏi: “Cậu đến làm gì? Tìm phụ nữ à?”
"Đúng vậy, tìm phụ nữ, chị đồng ý thưởng cái này không?" Lần trước Mạnh Kiều trốn thoát dưới mắt cậu ta, cậu ta đã tức giận ba ngày. Hôm nay cuối cùng cũng tìm được vị trí của Mạnh Kiều, cậu ta vui vẻ đến đây, muốn cho Mạnh Kiều một nỗi “kinh hãi” to lớn, nhưng có vẻ như cô không hề bị dọa sợ, ngược lại cô giống như đã đoán trước được hơn.
Mạnh Kiều nhìn cậu ta: "Cậu bám theo tôi làm cái gì? Có bệnh à! Thấy nhẫn trên tay tôi không? Tôi kết hôn rồi, còn đang mang thai."
Cô lại sờ sờ bụng mình.
Đối với một tác giả viết tiểu thuyết, nói dối chưa bao giờ cần viết bản thảo, hơn nữa giọng điệu còn có thể vô cùng chắc chắn, lý lẽ rõ ràng, làm người khác không thể nào phản bác.
Bạch Trình Hi sửng sốt.
Đột nhiên.
Một con dao găm bạc từ xa bay vèo đến.
Bổ đôi roi máu!
Máu hỗn loạn nhỏ xuống đất.
Mạnh Kiều lùi lại một bước theo quán tính, vừa lúc được Nghiêm Mục ôm vào lòng. Người đàn ông ngước mắt nhìn thiếu niên đang kinh ngạc cách đó không xa, không lên tiếng.
Bạch Trình Hi nhìn thấy tư thế của Mạnh Kiều và Nghiêm Mục thì như mèo bị giẫm phải đuôi, bùng nổ: "Mạnh Kiều! Chị nghiêm túc đấy à! Cmn chị có thai thật sao!"
"Cậu là ai?" Mạnh Kiều cảm thấy giọng điệu của Bạch Trình Hi cứ như cô là gái hư vứt bỏ thiếu niên ngây thơ, nhưng người trước mặt cô đây không phải là thỏ trắng, mà cô cũng không phải là hải vương (*).
(*) Ý chỉ người chân đạp nhiều thuyền, tay bắt nhiều cá:)))
Bạch Trình Hi trợn mắt, giọng nói hơi u ám, trong nháy mắt, trên người cậu ta vỡ ra vô số vết thương, máu tươi từ vết thương chảy ra.
Những giọt máu bay lơ lửng sau lưng cậu ta, lập tức biến thành những mũi kim thép màu đỏ, đồng loạt bay về phía hai người. Mùi máu tanh tràn ngập trong không khí, bông tuyết cũng bị nhuộm đỏ!
Trên mặt Nghiêm Mục không chút sợ hãi, anh dùng sức dưới chân, trong nháy mắt khuấy động một đám sương tuyết bao phủ hai người. Ngay sau đó, sương tuyết ngưng tụ thành một tấm thép trắng, kim đỏ đâm vào tấm thép, phát ra âm thanh giòn giã, giống như một loạt pháo hoa rơi xuống chỉ để lại vết đen.
Bạch Trình Hi nghiến răng nghiến lợi, đang định tung ra đòn tấn công thứ hai, nhưng ai biết, một bóng người quen thuộc từ trang trại rượu đằng xa đi tới.
Bạch Mộ Nhiễm mặc một chiếc áo bành tô nỉ màu xanh đậm, bộ quần áo ôm sát tôn lên thân hình cao lớn. Anh ấy vẫy tay, những đóa tường vi rực rỡ lập tức mọc quanh chân Bạch Trình Hi.
Tường vi không quấn quanh mắt cá chân cậu ta nhưng chúng đang nhắc nhở thiếu niên, nếu còn hành động thiếu suy nghĩ, thì chúng sẽ đâm thủng mắt cá và khớp xương cậu ta.
Bạch Trình Hi không nhúc nhích, ngược lại lại lộ ra vẻ ngây thơ gọi: "Anh trai."
Mạnh Kiều sửng sốt, anh trai?
Anh trai của cậu ta?
Em trai của Bạch Mộ Nhiễm lại là một thằng nhóc biến thái?
Bạch Trình Hi cười nhe răng, chạy về phía trước vài bước: "Anh, bọn họ ức hiếp em."
"Giết đủ rồi mới đến tìm anh. Theo "Luật hình sự", em sẽ phải bị kết án tử hình." Trên mặt Bạch Mộ Nhiễm không có biểu cảm trốn tránh, anh ấy đã nghĩ đến em trai mình sẽ tìm được chỗ lánh nạn. Khuôn mặt lạnh lùng của anh ấy ngày càng gần, cuối cùng đi đến trước mặt Bạch Trình Hi, giọng nói lạnh như băng tuyết mùa đông: “Em đến đây làm gì? Ở rú trong cái ổ của em không tốt à? Chạy tán loạn như chuột."
Bạch Trình Hi mỉm cười nói: "Đương nhiên là vì nhớ anh trai rồi."
Cậu ta muốn ôm anh trai mình, nhưng Bạch Mộ Nhiễm đánh một cái chặn tay cậu ta lại: "Rời khỏi đây đi, ở đây không phải nơi em nên tới."
"Anh, anh còn giận em à? Anh giận em bỏ nhà đi, hay giận em đánh nhau? Bọn họ là người ra tay trước, ắt hẳn bọn họ đã phải nghĩ sớm sẽ có ngày này.” Bạch Trình Hi mỉm cười nhìn Bạch Mộ Nhiễm, tâm trạng rất tốt.
Bộ dáng ngoan ngoãn của cậu ta khiến Mạnh Kiều không thể liên tưởng tới tên biến thái giết người lấy máu đó. Hai người đứng cạnh nhau, nhìn mặt thì đúng là có phần giống nhau, nhưng Bạch Trình Hi rõ ràng là nhiệt tình hơn, mà Bạch Mộ Nhiễm lạnh nhạt không giống con người. Mạnh Kiều nhớ đến lần đầu tiên mình kéo Hạ Tinh Thần đến tòa nhà chính phủ Bạch Mộ Nhiễm trấn giữ, lúc đó Bạch Trình Hi nhìn thấy dây tường vi thì không đi lên nữa.
Lúc đó Mạnh Kiều nên nghĩ tới.
Nghiêm Mục ôm cô, nhẹ nhàng nói: “Về thôi, chúng ta sẽ không sao đâu.”
Mạnh Kiều phồng má lên: “Tự dưng đụng phải tên biến thái này, thật không chịu nổi.”
Bạch Trình Hi nhìn thấy hai người chuẩn bị đi về, toàn thân lập tức bùng nổ như pháo hoa: "Đứng lại cho tôi! Mạnh Kiều!"
Mạnh Kiều quay người lại, gió thổi bay chiếc khăn quàng cổ của cô, để lộ cái áo len cashmere hơi trễ cổ, bên trong cổ áo có thể nhìn thấy một dấu hồng nhạt.
Bạch Trình Hi nhìn thấy, tức giận đến toàn thân run rẩy, nổi điên mắng: "Khốn kiếp!"
Cậu ta vừa định lao tới đã bị một dây leo tóm lấy mắt cá chân.
Bạch Mộ Nhiễm hơi nhíu mày: "Em quen Mạnh Kiều?"
"Chị ta là bạn gái em.” Bạch Trình Hi dõng dạc nói.
Mạnh Kiều:?
Nghiêm Mục:...
Mạnh Kiều quay người lại, cô để ý thể diện của Bạch Mộ Nhiễm nên cũng không nói nặng lời: “Có bệnh à?”
"Chị mới có bệnh đấy! Năm ngoái chị và tôi yêu đương cả một năm!" Bạch Trình Hi tức giận đến mức khó thở.
Mạnh Kiều mở to mắt, cố gắng hồi tưởng lại mình và Bạch Trình Hi đã từng qua lại với nhau như thế nào, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, rồi khó tin nhìn Nghiêm Mục: "Không thể nào..."
Nghiêm Mục lại cảm thấy không có gì, hờ hững nói: “Thú cưng trong điện thoại biến thành thật rồi à?”
Bạch Trình Hi tái mét mặt: "Đậu, mày mới là thú cưng đấy!"
Mạnh Kiều đã từng kể cuộc sống trước kia của mình cho Nghiêm Mục nghe, cũng từng nhắc tới những ngày viết tiểu thuyết nhàm chán, sau khi ra trường thì không có bạn bè để liên lạc, cho nên cô mới tải app, bắt đầu kết bạn trực tuyến. Lúc đó cô không thích yêu đương, cảm thấy quá lãng phí thời gian, lại còn phí tiền, nên mới cố ý không tìm người ở cùng thành phố. Cứ vậy cô kết đôi với một thiếu niên học khoa tiếng Nhật mắc bệnh trẻ trâu.
Xem ra người đó là Bạch Trình Hi.
Nguyên nhân chia tay rất đơn giản, Mạnh Kiều cảm thấy Bạch Trình Hi ngày càng lún sâu vào mối quan hệ trên mạng này, cô cảm thấy cần phải kịp thời giúp đỡ người đối diện ngăn chặn mất mát nên thẳng thắn xóa phương thức liên lạc, coi như tất cả không tồn tại.
Có thể tưởng tượng được, sau khi chia tay, Bạch Trình Hi bắt đầu thu thập mọi thông tin về Mạnh Kiều, cuối cùng cũng tìm được “bạn gái cũ” của mình.
Một câu thú cưng trong điện thoại này của Nghiêm Mục đã thật sự chọc điên Bạch Trình Hi, nếu không phải có anh trai ở đây, cậu ta chắc chắn sẽ xông lên đánh nhau với tên này. Thiên phú của Bạch Trình Hi trong mắt người khác đã ở cấp bậc rất lợi hại, nhưng nó lại không thể tạo thành uy hiếp gì với Nghiêm Mục và Mạnh Kiều lúc này.
Bạch Trình Hi cũng không thể chấp nhận được Mạnh Kiều rõ ràng lần trước còn lo lắng hãi hùng, cả người run rẩy, bây giờ lại tỏ ra “Cậu làm gì được tôi?”.
Nghiêm Mục xoa xoa vùng da trên cổ Mạnh Kiều như đang tuyên bố chủ quyền, rồi quay người cùng cô bước đi.
Bạch Trình Hi đứng đằng sau gào thét tên cô, mắng đủ mọi câu chữ thô tục, nhưng Mạnh Kiều hiện tại lại cảm thấy, trẻ con quả là trẻ con.
“Khi đó em nghĩ gì mà tìm một cậu em mười tám tuổi đấy?” Nghiêm Mục hỏi.
"Haiz, em không thể xuống tay với trẻ vị thành niên, nhưng mà chị gái đại học cũng muốn thử với cậu em trẻ mà. Cho nên khi đó em sàng lọc nghiêm ngặt độ tuổi thì chọn mười tám tuổi, năm nhất đại học, hoàn hảo!” Mạnh Kiều sinh ra một cảm giác đắc chí khó tả với quyết định của mình năm đó, như thể cô đã chú ý đến mọi mặt.
Nghiêm Mục cúi đầu nhìn cô, thở dốc, cười: “Hửm?”
Mạnh Kiều biết mình đã nói sai: "Lúc đó em không hiểu mà, nhưng bây giờ em yêu anh nhất, em nói với Bạch Trình Hi là em đã mang thai rồi. Anh phải bảo vệ em cho tốt đó nha!"
Nghiêm Mục cười cười, trầm giọng hỏi: “Có thai thật à?”
Mạnh Kiều đỏ mặt: "Cút!"
“Muốn mang thai rồi sao?” Anh bỗng như trở nên trẻ con, thật sự sờ sờ cái bụng phẳng lì của cô: “Bảo sao gần đây buổi tối em lại có tinh lực dồi dào như vậy.”
Cổ Mạnh Kiều ửng hồng, cô quay đầu lại nhỏ giọng nói: “Làm biện pháp an toàn của anh cho tốt đi.”
Nghiêm Mục nói: "Không có thứ đó, anh cũng sẽ không có ý chí kiên định để nghe em cầu xin đâu."
Người khác không nghe được ý nghĩa thâm sâu trong lời nói của Nghiêm Mục, nhưng Mạnh Kiều không thể nào không hiểu! Cô bịt tai lại, vội vã bỏ chạy.
Tiểu Kiều nắm tay San San tình cờ đi ngang qua, cô ấy giữ cho San San không đến gần nguy hiểm. Cô bé thấy hai người tranh cãi, rồi lại thấy Mạnh Kiều không sao, chỉ loạng choạng chạy vào nhà, San San mới yên tâm, xin lỗi Tiểu Kiều vì vừa rồi đã nóng nảy.
Tiểu Kiều xoa đầu cô bé, ôn tồn nói: “Chị sẽ không bao giờ giận em.”
Cô ấy đứng trước cửa sổ nhìn Bạch Mộ Nhiễm và Bạch Trình Hi vẫn đang giằng co trong tuyết, sắc mặt hơi thay đổi, khi nhìn thấy khuôn mặt của Bạch Trình Hi, cô ấy đột nhiên nghĩ tới nụ cười tương tự của Bạch Thần.
Bạch Trình Hi nghiến răng nghiến lợi: "Thật đáng chết! Cướp đồ của em."
Bạch Mộ Nhiễm lạnh lùng nói: "Không có gì phải là của em, nơi này không chào đón em. Khi đó em bỏ nhà đi, không phải em đã nói sẽ tự sinh tự diệt sao?” Nghe giọng điệu của anh ấy, hình như hoàn toàn không định nhận em trai mình.
Bạch Trình Hi nhìn anh ấy: "Bạch Mộ Nhiễm, em thừa nhận sau khi nhiệm vụ bắt đầu là em đã giết người. Nhưng lúc đó em đang cần máu, nếu không có máu của người khác, em sẽ không thể sống sót. Đây vốn là thế giới cá lớn nuốt cá bé, chẳng phải sao?”
Cậu ta ngẩng cao cổ, để lộ một vết sẹo sâu hoắm trên xương quai xanh.
Đây là vết sẹo để lại từ một trận ẩu đả khi Bạch Trình Hi còn học cấp ba, khi đó Bạch Trình Hi phản kháng, lỡ tay giết chết kẻ bắt nạt mình. Cậu ta dựa vào bụi dây gai, dây gai đâm thủng da thịt cậu ta: “Anh, em thật sự hơi mệt mỏi rồi.”
Bạch Mộ Nhiễm nhìn dây leo dính đầy máu, xoay người rời đi.
"Theo anh."
Mạnh Kiều giận dữ gào lên, cô giống như dã thú bị khiêu khích, trừng mắt nhìn thiếu niên mặc áo trắng trước mặt, hai mắt như muốn nứt ra, gân xanh trên trán giật giật.
Một bóng người tiêu sái bước đi trên tuyết, cậu ta mặc áo khoác màu xanh đậm, đi bốt MCQ Martin cao đến mắt cá chân, phối với quần jeans đen bó sát, dây buộc đôi bốt Martin lại là màu hồng nhạt bánh bèo.
Cậu ta liếm ngón tay, từng bước một đi đến chỗ Mạnh Kiều: “Tôi đã tìm chị rất lâu rồi.”
Mạnh Kiều kéo San San ra phía sau, nhỏ giọng nói: “Em về đi.”
San San lo lắng nhìn chàng trai, cô bé hoàn toàn không muốn để chị gái mình ở lại đây một mình, nhưng Mạnh Kiều lại thúc giục một câu, cô bé gật đầu rồi lập tức quay người bỏ chạy.
Bạch Trình Hi liếm máu trên ngón tay, đột nhiên khóe miệng nở một nụ cười quái gở. Máu chảy ra từ đầu ngón tay đột nhiên bay lên không trung như một cây roi đỏ, sau đó bay vụt về phía bước chân của San San như một con rắn dài.
Mạnh Kiều nhanh tay lẹ mắt, nhảy lên, túm roi dài lại.
Ngón tay trắng ngần bị ma sát rướm máu, Mạnh Kiều dùng sức kéo, Bạch Trình Hi lại lảo đảo mấy bước.
Cậu ta kinh ngạc một lúc thì bỗng cười lớn: "Kiều Kiều, sức lực của chị tăng lên rồi. Lần trước gặp chị, chị còn sợ hãi như thỏ trắng cơ."
“Bớt nói nhảm đi!” Sắc mặt Mạnh Kiều rất khó coi.
Hai tháng trước, cô còn là một cô gái không biết gì cả, nhiệm vụ phó bản đủ để cô trưởng thành, cho nên đương nhiên cũng đã đủ nền tảng để đối mặt với Bạch Trình Hi. Hai người giằng co trong tuyết, Mạnh Kiều lạnh lùng hỏi: “Cậu đến làm gì? Tìm phụ nữ à?”
"Đúng vậy, tìm phụ nữ, chị đồng ý thưởng cái này không?" Lần trước Mạnh Kiều trốn thoát dưới mắt cậu ta, cậu ta đã tức giận ba ngày. Hôm nay cuối cùng cũng tìm được vị trí của Mạnh Kiều, cậu ta vui vẻ đến đây, muốn cho Mạnh Kiều một nỗi “kinh hãi” to lớn, nhưng có vẻ như cô không hề bị dọa sợ, ngược lại cô giống như đã đoán trước được hơn.
Mạnh Kiều nhìn cậu ta: "Cậu bám theo tôi làm cái gì? Có bệnh à! Thấy nhẫn trên tay tôi không? Tôi kết hôn rồi, còn đang mang thai."
Cô lại sờ sờ bụng mình.
Đối với một tác giả viết tiểu thuyết, nói dối chưa bao giờ cần viết bản thảo, hơn nữa giọng điệu còn có thể vô cùng chắc chắn, lý lẽ rõ ràng, làm người khác không thể nào phản bác.
Bạch Trình Hi sửng sốt.
Đột nhiên.
Một con dao găm bạc từ xa bay vèo đến.
Bổ đôi roi máu!
Máu hỗn loạn nhỏ xuống đất.
Mạnh Kiều lùi lại một bước theo quán tính, vừa lúc được Nghiêm Mục ôm vào lòng. Người đàn ông ngước mắt nhìn thiếu niên đang kinh ngạc cách đó không xa, không lên tiếng.
Bạch Trình Hi nhìn thấy tư thế của Mạnh Kiều và Nghiêm Mục thì như mèo bị giẫm phải đuôi, bùng nổ: "Mạnh Kiều! Chị nghiêm túc đấy à! Cmn chị có thai thật sao!"
"Cậu là ai?" Mạnh Kiều cảm thấy giọng điệu của Bạch Trình Hi cứ như cô là gái hư vứt bỏ thiếu niên ngây thơ, nhưng người trước mặt cô đây không phải là thỏ trắng, mà cô cũng không phải là hải vương (*).
(*) Ý chỉ người chân đạp nhiều thuyền, tay bắt nhiều cá:)))
Bạch Trình Hi trợn mắt, giọng nói hơi u ám, trong nháy mắt, trên người cậu ta vỡ ra vô số vết thương, máu tươi từ vết thương chảy ra.
Những giọt máu bay lơ lửng sau lưng cậu ta, lập tức biến thành những mũi kim thép màu đỏ, đồng loạt bay về phía hai người. Mùi máu tanh tràn ngập trong không khí, bông tuyết cũng bị nhuộm đỏ!
Trên mặt Nghiêm Mục không chút sợ hãi, anh dùng sức dưới chân, trong nháy mắt khuấy động một đám sương tuyết bao phủ hai người. Ngay sau đó, sương tuyết ngưng tụ thành một tấm thép trắng, kim đỏ đâm vào tấm thép, phát ra âm thanh giòn giã, giống như một loạt pháo hoa rơi xuống chỉ để lại vết đen.
Bạch Trình Hi nghiến răng nghiến lợi, đang định tung ra đòn tấn công thứ hai, nhưng ai biết, một bóng người quen thuộc từ trang trại rượu đằng xa đi tới.
Bạch Mộ Nhiễm mặc một chiếc áo bành tô nỉ màu xanh đậm, bộ quần áo ôm sát tôn lên thân hình cao lớn. Anh ấy vẫy tay, những đóa tường vi rực rỡ lập tức mọc quanh chân Bạch Trình Hi.
Tường vi không quấn quanh mắt cá chân cậu ta nhưng chúng đang nhắc nhở thiếu niên, nếu còn hành động thiếu suy nghĩ, thì chúng sẽ đâm thủng mắt cá và khớp xương cậu ta.
Bạch Trình Hi không nhúc nhích, ngược lại lại lộ ra vẻ ngây thơ gọi: "Anh trai."
Mạnh Kiều sửng sốt, anh trai?
Anh trai của cậu ta?
Em trai của Bạch Mộ Nhiễm lại là một thằng nhóc biến thái?
Bạch Trình Hi cười nhe răng, chạy về phía trước vài bước: "Anh, bọn họ ức hiếp em."
"Giết đủ rồi mới đến tìm anh. Theo "Luật hình sự", em sẽ phải bị kết án tử hình." Trên mặt Bạch Mộ Nhiễm không có biểu cảm trốn tránh, anh ấy đã nghĩ đến em trai mình sẽ tìm được chỗ lánh nạn. Khuôn mặt lạnh lùng của anh ấy ngày càng gần, cuối cùng đi đến trước mặt Bạch Trình Hi, giọng nói lạnh như băng tuyết mùa đông: “Em đến đây làm gì? Ở rú trong cái ổ của em không tốt à? Chạy tán loạn như chuột."
Bạch Trình Hi mỉm cười nói: "Đương nhiên là vì nhớ anh trai rồi."
Cậu ta muốn ôm anh trai mình, nhưng Bạch Mộ Nhiễm đánh một cái chặn tay cậu ta lại: "Rời khỏi đây đi, ở đây không phải nơi em nên tới."
"Anh, anh còn giận em à? Anh giận em bỏ nhà đi, hay giận em đánh nhau? Bọn họ là người ra tay trước, ắt hẳn bọn họ đã phải nghĩ sớm sẽ có ngày này.” Bạch Trình Hi mỉm cười nhìn Bạch Mộ Nhiễm, tâm trạng rất tốt.
Bộ dáng ngoan ngoãn của cậu ta khiến Mạnh Kiều không thể liên tưởng tới tên biến thái giết người lấy máu đó. Hai người đứng cạnh nhau, nhìn mặt thì đúng là có phần giống nhau, nhưng Bạch Trình Hi rõ ràng là nhiệt tình hơn, mà Bạch Mộ Nhiễm lạnh nhạt không giống con người. Mạnh Kiều nhớ đến lần đầu tiên mình kéo Hạ Tinh Thần đến tòa nhà chính phủ Bạch Mộ Nhiễm trấn giữ, lúc đó Bạch Trình Hi nhìn thấy dây tường vi thì không đi lên nữa.
Lúc đó Mạnh Kiều nên nghĩ tới.
Nghiêm Mục ôm cô, nhẹ nhàng nói: “Về thôi, chúng ta sẽ không sao đâu.”
Mạnh Kiều phồng má lên: “Tự dưng đụng phải tên biến thái này, thật không chịu nổi.”
Bạch Trình Hi nhìn thấy hai người chuẩn bị đi về, toàn thân lập tức bùng nổ như pháo hoa: "Đứng lại cho tôi! Mạnh Kiều!"
Mạnh Kiều quay người lại, gió thổi bay chiếc khăn quàng cổ của cô, để lộ cái áo len cashmere hơi trễ cổ, bên trong cổ áo có thể nhìn thấy một dấu hồng nhạt.
Bạch Trình Hi nhìn thấy, tức giận đến toàn thân run rẩy, nổi điên mắng: "Khốn kiếp!"
Cậu ta vừa định lao tới đã bị một dây leo tóm lấy mắt cá chân.
Bạch Mộ Nhiễm hơi nhíu mày: "Em quen Mạnh Kiều?"
"Chị ta là bạn gái em.” Bạch Trình Hi dõng dạc nói.
Mạnh Kiều:?
Nghiêm Mục:...
Mạnh Kiều quay người lại, cô để ý thể diện của Bạch Mộ Nhiễm nên cũng không nói nặng lời: “Có bệnh à?”
"Chị mới có bệnh đấy! Năm ngoái chị và tôi yêu đương cả một năm!" Bạch Trình Hi tức giận đến mức khó thở.
Mạnh Kiều mở to mắt, cố gắng hồi tưởng lại mình và Bạch Trình Hi đã từng qua lại với nhau như thế nào, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, rồi khó tin nhìn Nghiêm Mục: "Không thể nào..."
Nghiêm Mục lại cảm thấy không có gì, hờ hững nói: “Thú cưng trong điện thoại biến thành thật rồi à?”
Bạch Trình Hi tái mét mặt: "Đậu, mày mới là thú cưng đấy!"
Mạnh Kiều đã từng kể cuộc sống trước kia của mình cho Nghiêm Mục nghe, cũng từng nhắc tới những ngày viết tiểu thuyết nhàm chán, sau khi ra trường thì không có bạn bè để liên lạc, cho nên cô mới tải app, bắt đầu kết bạn trực tuyến. Lúc đó cô không thích yêu đương, cảm thấy quá lãng phí thời gian, lại còn phí tiền, nên mới cố ý không tìm người ở cùng thành phố. Cứ vậy cô kết đôi với một thiếu niên học khoa tiếng Nhật mắc bệnh trẻ trâu.
Xem ra người đó là Bạch Trình Hi.
Nguyên nhân chia tay rất đơn giản, Mạnh Kiều cảm thấy Bạch Trình Hi ngày càng lún sâu vào mối quan hệ trên mạng này, cô cảm thấy cần phải kịp thời giúp đỡ người đối diện ngăn chặn mất mát nên thẳng thắn xóa phương thức liên lạc, coi như tất cả không tồn tại.
Có thể tưởng tượng được, sau khi chia tay, Bạch Trình Hi bắt đầu thu thập mọi thông tin về Mạnh Kiều, cuối cùng cũng tìm được “bạn gái cũ” của mình.
Một câu thú cưng trong điện thoại này của Nghiêm Mục đã thật sự chọc điên Bạch Trình Hi, nếu không phải có anh trai ở đây, cậu ta chắc chắn sẽ xông lên đánh nhau với tên này. Thiên phú của Bạch Trình Hi trong mắt người khác đã ở cấp bậc rất lợi hại, nhưng nó lại không thể tạo thành uy hiếp gì với Nghiêm Mục và Mạnh Kiều lúc này.
Bạch Trình Hi cũng không thể chấp nhận được Mạnh Kiều rõ ràng lần trước còn lo lắng hãi hùng, cả người run rẩy, bây giờ lại tỏ ra “Cậu làm gì được tôi?”.
Nghiêm Mục xoa xoa vùng da trên cổ Mạnh Kiều như đang tuyên bố chủ quyền, rồi quay người cùng cô bước đi.
Bạch Trình Hi đứng đằng sau gào thét tên cô, mắng đủ mọi câu chữ thô tục, nhưng Mạnh Kiều hiện tại lại cảm thấy, trẻ con quả là trẻ con.
“Khi đó em nghĩ gì mà tìm một cậu em mười tám tuổi đấy?” Nghiêm Mục hỏi.
"Haiz, em không thể xuống tay với trẻ vị thành niên, nhưng mà chị gái đại học cũng muốn thử với cậu em trẻ mà. Cho nên khi đó em sàng lọc nghiêm ngặt độ tuổi thì chọn mười tám tuổi, năm nhất đại học, hoàn hảo!” Mạnh Kiều sinh ra một cảm giác đắc chí khó tả với quyết định của mình năm đó, như thể cô đã chú ý đến mọi mặt.
Nghiêm Mục cúi đầu nhìn cô, thở dốc, cười: “Hửm?”
Mạnh Kiều biết mình đã nói sai: "Lúc đó em không hiểu mà, nhưng bây giờ em yêu anh nhất, em nói với Bạch Trình Hi là em đã mang thai rồi. Anh phải bảo vệ em cho tốt đó nha!"
Nghiêm Mục cười cười, trầm giọng hỏi: “Có thai thật à?”
Mạnh Kiều đỏ mặt: "Cút!"
“Muốn mang thai rồi sao?” Anh bỗng như trở nên trẻ con, thật sự sờ sờ cái bụng phẳng lì của cô: “Bảo sao gần đây buổi tối em lại có tinh lực dồi dào như vậy.”
Cổ Mạnh Kiều ửng hồng, cô quay đầu lại nhỏ giọng nói: “Làm biện pháp an toàn của anh cho tốt đi.”
Nghiêm Mục nói: "Không có thứ đó, anh cũng sẽ không có ý chí kiên định để nghe em cầu xin đâu."
Người khác không nghe được ý nghĩa thâm sâu trong lời nói của Nghiêm Mục, nhưng Mạnh Kiều không thể nào không hiểu! Cô bịt tai lại, vội vã bỏ chạy.
Tiểu Kiều nắm tay San San tình cờ đi ngang qua, cô ấy giữ cho San San không đến gần nguy hiểm. Cô bé thấy hai người tranh cãi, rồi lại thấy Mạnh Kiều không sao, chỉ loạng choạng chạy vào nhà, San San mới yên tâm, xin lỗi Tiểu Kiều vì vừa rồi đã nóng nảy.
Tiểu Kiều xoa đầu cô bé, ôn tồn nói: “Chị sẽ không bao giờ giận em.”
Cô ấy đứng trước cửa sổ nhìn Bạch Mộ Nhiễm và Bạch Trình Hi vẫn đang giằng co trong tuyết, sắc mặt hơi thay đổi, khi nhìn thấy khuôn mặt của Bạch Trình Hi, cô ấy đột nhiên nghĩ tới nụ cười tương tự của Bạch Thần.
Bạch Trình Hi nghiến răng nghiến lợi: "Thật đáng chết! Cướp đồ của em."
Bạch Mộ Nhiễm lạnh lùng nói: "Không có gì phải là của em, nơi này không chào đón em. Khi đó em bỏ nhà đi, không phải em đã nói sẽ tự sinh tự diệt sao?” Nghe giọng điệu của anh ấy, hình như hoàn toàn không định nhận em trai mình.
Bạch Trình Hi nhìn anh ấy: "Bạch Mộ Nhiễm, em thừa nhận sau khi nhiệm vụ bắt đầu là em đã giết người. Nhưng lúc đó em đang cần máu, nếu không có máu của người khác, em sẽ không thể sống sót. Đây vốn là thế giới cá lớn nuốt cá bé, chẳng phải sao?”
Cậu ta ngẩng cao cổ, để lộ một vết sẹo sâu hoắm trên xương quai xanh.
Đây là vết sẹo để lại từ một trận ẩu đả khi Bạch Trình Hi còn học cấp ba, khi đó Bạch Trình Hi phản kháng, lỡ tay giết chết kẻ bắt nạt mình. Cậu ta dựa vào bụi dây gai, dây gai đâm thủng da thịt cậu ta: “Anh, em thật sự hơi mệt mỏi rồi.”
Bạch Mộ Nhiễm nhìn dây leo dính đầy máu, xoay người rời đi.
"Theo anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.