Chương 1
trantuyetnhi
04/05/2017
Tan học, Hà kéo Mai
đến một quán cafe quen thuộc trên con phố nhỏ vắng vẽ và hoài cổ. Mai
cũng thích cái không khí trầm lắng cùng nhịp sống chậm chạp của những
con người nơi đây nên cũng thường lui tới. Hai nàng vui vẻ với những câu chuyện gom nhặt từ trên trời dưới bể.
Mai thường chọn chiết bàn đặt sát khung cửa kính nhìn ra phía ngoài. Hàng me hai bên dường rủ xuống một cảm giác dịu mát và âm u. Chợt Hà reo lên khi thấy một người đàng ông khoảng ba mươi tuổi bước vào. Chàng trai tỏa ra mừng rỡ khi nhìn thấy cánh tay đang rối rít vẫy gọi của Hà.
Mai thoáng chút khó chịu. Lại cái trò mai mối đầy rắt rối của cô bạn thân. Nó cứ làm như không có người yêu là ngày tận thế ấy. Mà thật ra, Mai cũng có một người để nghĩ tới rồi. Chỉ có điều, cô không thể hình dung được thứ tình cảm của cô và hoàng là gì. Vì vậy, cô chưa bao giờ thổ lộ với bất cứ ai về sự có mặt của Hoàng trong tâm trí cô mỗi đêm khó ngủ hay những lúc mệt mõi. Vì thế, bạn bè của Mai vẫn nghĩco6 cho cô là cổ hủ, quê mùa khi tuổi này rồi mà vẫn chưa "có gấu".
Mai lướt nhanh qua người đàng ông vừa lao đến bàn cô. Đó là một người thấp, lùn với làn da mái mái như kẻ nghiện thuốc đã lâu. Khuôn mặt gầy gò, mái tóc xoăn bù xù, lộn xộn và bết mồ hôi. Hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng vẫn còn nguyên nhưng nếp gấp mà mai đoán chắt vừa mua vội ở đâu đó và mặc. "Đi ra mắt bạn gái giống như một kẻ ăn mày"-Mai nghĩ bụng nhưng vẫn cố cười lịch sự để đáp lại cái nhìn soi mói và dò xét của anh ta.
_Đây là tùng, bạn thân của tôi hồi cấp ba. Cậu này học giỏi vô địch nhưng vì không có điều kiện nên năm nay mới bắt đầu đi học đại học. Ba năm nghỉ mà vẫn thi dược vào bách khoa đấy - Hà hồ hởi giới thiệu.
_Chào bạn - Mai cười và liếc nhìn Hà với vẻ trách móc.
_Chào bạn. Nghe Hà kể nhiều về Mai rồi mà hôm nay mới được gặp mặt. Gặp rồi mới thấy khả năng tả người của Hà đúng là quá kém - Tùng cười.
_Xấu hơn so với tưởng tượng của bạn à - Mai cười nhạt nhẽo.
_Không đẹp hơn rất nhiều. Mình nhìn trong đôi mắt bạn có một nỗi buồn. Có những điêu mà bạn không thể thổ lộ cùng ai.
_Bạn chắc giỏi cả tướng số nhỉ. Mà suy cho cùng, ai chả có những bí mật cù riêng mình? - Mai cười nhạt.
_Hai người có vẻ hợp nhau đấy - Hà cười tinh nghịch - vùa gặp cái đã có thể rôm rả trò chuyện rồi.
Tùng cười khùng khục ngồi xuống ghế. Anh ta cầm vẫy gọi người phục vụ và cũng không cần hỏi xem hai bạn gái dùng gì, anh ta cầm menu và gọi:
_Cho hai sữa chua đánh đá, một cafe đen nóng nhé.
_Mình cũng uống cafe - Mai chen vào - dù sao thì đêm nay cũng phải thức để làm cho xong bài tập.
_Bạn Tùng của tôi giỏi lắm, lại tốt tính. Mỗi tội, người tốt thì bao giờ cũng khổ.
Tốt sao không vơ lấy mà dùng, sao phải giới thiệu? Mai thoáng nghĩ đầy hằn học nhưng vẫn nhoản miệng cười như một sự đồng tình đầy miễn cưỡng.
_Hà không phải "quảng cáo" tớ như thế. Nói chung cuột đời mỗi người một số phận. Chấp nhận và vượt qua thôi phải không Mai.
_Vâng đúng rồi. Vượt qua được sẽ tốt. Không vượt qua dược cũng chẵng sao. Vì dù thế nào đi nữa thì cũng ta vẫn cú sống...
Cả ba cười vui vẻ, Mai bắt đầu thấy bớt đi cái cảm giác khó chịu lúc ban đầu. Chợt điện thoại của Mai reo lên. Cô vội vã xin phép đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại. Mỗi khi Hải gọi, cô thường "trốn" ra một góc để trò chuyện vì không muốn có người biết mối quan hệ của mình.
_Em đi học về chưa? Mệt không? Anh đang đến chổ em. Khoảng nửa tiếng nửa ra chổ cũ chờ anh nhé.
_Hôm nay anh vào đón em đi? Em ngại đi xe bus lắm. Với lại anh cũng nên biết một số người bạn của em chứ - Mai muốn Hà biết rằng cô cũng có người đưa đón để cô ấy bớt cái bài mai mối này đi.
_Không được đâu em ạ. Vào chỗ em không tiện. Anh chờ ở ngoài nhé. Mình đi ăn sau đi xem phim.
Mai thoáng chút chạnh lòng. Hoàng là người đàng ông đầu tiên cô dành một thứ tình cảm đặc biệt mà bản thân Mai cũng chả biết đó là gì. Cô biết anh trên một chuyến xe bus trên đường về nhà hà chơi. Cô hỏi đường và dược anh chỉ tận tình. Nhưng Hoàng lại xuống xe bus trước khi đến bến. Từ ngày ấy, hai người vẫn thường xuyên trò chuyện. Mỗi lúc Mai cần, Hoàng lại có mặt để giúp đỡ. Nhưng chưa bao giờ anh vào chổ trọ của cô. Anh cũng tìm đủ mội lý do để không bao giờ gặp bạn bè của Mai.
Cũng vì thế, Mai không biết Hoàng là gì của cô. Người yêu cũng chả phải. Bạn bè cũng không đúng. Nhưng cứ vắng anh là Mai thấy nhớ. Mội mỗi nhớ vu vơ không gọi được thành lời.
Mai thường chọn chiết bàn đặt sát khung cửa kính nhìn ra phía ngoài. Hàng me hai bên dường rủ xuống một cảm giác dịu mát và âm u. Chợt Hà reo lên khi thấy một người đàng ông khoảng ba mươi tuổi bước vào. Chàng trai tỏa ra mừng rỡ khi nhìn thấy cánh tay đang rối rít vẫy gọi của Hà.
Mai thoáng chút khó chịu. Lại cái trò mai mối đầy rắt rối của cô bạn thân. Nó cứ làm như không có người yêu là ngày tận thế ấy. Mà thật ra, Mai cũng có một người để nghĩ tới rồi. Chỉ có điều, cô không thể hình dung được thứ tình cảm của cô và hoàng là gì. Vì vậy, cô chưa bao giờ thổ lộ với bất cứ ai về sự có mặt của Hoàng trong tâm trí cô mỗi đêm khó ngủ hay những lúc mệt mõi. Vì thế, bạn bè của Mai vẫn nghĩco6 cho cô là cổ hủ, quê mùa khi tuổi này rồi mà vẫn chưa "có gấu".
Mai lướt nhanh qua người đàng ông vừa lao đến bàn cô. Đó là một người thấp, lùn với làn da mái mái như kẻ nghiện thuốc đã lâu. Khuôn mặt gầy gò, mái tóc xoăn bù xù, lộn xộn và bết mồ hôi. Hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng vẫn còn nguyên nhưng nếp gấp mà mai đoán chắt vừa mua vội ở đâu đó và mặc. "Đi ra mắt bạn gái giống như một kẻ ăn mày"-Mai nghĩ bụng nhưng vẫn cố cười lịch sự để đáp lại cái nhìn soi mói và dò xét của anh ta.
_Đây là tùng, bạn thân của tôi hồi cấp ba. Cậu này học giỏi vô địch nhưng vì không có điều kiện nên năm nay mới bắt đầu đi học đại học. Ba năm nghỉ mà vẫn thi dược vào bách khoa đấy - Hà hồ hởi giới thiệu.
_Chào bạn - Mai cười và liếc nhìn Hà với vẻ trách móc.
_Chào bạn. Nghe Hà kể nhiều về Mai rồi mà hôm nay mới được gặp mặt. Gặp rồi mới thấy khả năng tả người của Hà đúng là quá kém - Tùng cười.
_Xấu hơn so với tưởng tượng của bạn à - Mai cười nhạt nhẽo.
_Không đẹp hơn rất nhiều. Mình nhìn trong đôi mắt bạn có một nỗi buồn. Có những điêu mà bạn không thể thổ lộ cùng ai.
_Bạn chắc giỏi cả tướng số nhỉ. Mà suy cho cùng, ai chả có những bí mật cù riêng mình? - Mai cười nhạt.
_Hai người có vẻ hợp nhau đấy - Hà cười tinh nghịch - vùa gặp cái đã có thể rôm rả trò chuyện rồi.
Tùng cười khùng khục ngồi xuống ghế. Anh ta cầm vẫy gọi người phục vụ và cũng không cần hỏi xem hai bạn gái dùng gì, anh ta cầm menu và gọi:
_Cho hai sữa chua đánh đá, một cafe đen nóng nhé.
_Mình cũng uống cafe - Mai chen vào - dù sao thì đêm nay cũng phải thức để làm cho xong bài tập.
_Bạn Tùng của tôi giỏi lắm, lại tốt tính. Mỗi tội, người tốt thì bao giờ cũng khổ.
Tốt sao không vơ lấy mà dùng, sao phải giới thiệu? Mai thoáng nghĩ đầy hằn học nhưng vẫn nhoản miệng cười như một sự đồng tình đầy miễn cưỡng.
_Hà không phải "quảng cáo" tớ như thế. Nói chung cuột đời mỗi người một số phận. Chấp nhận và vượt qua thôi phải không Mai.
_Vâng đúng rồi. Vượt qua được sẽ tốt. Không vượt qua dược cũng chẵng sao. Vì dù thế nào đi nữa thì cũng ta vẫn cú sống...
Cả ba cười vui vẻ, Mai bắt đầu thấy bớt đi cái cảm giác khó chịu lúc ban đầu. Chợt điện thoại của Mai reo lên. Cô vội vã xin phép đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại. Mỗi khi Hải gọi, cô thường "trốn" ra một góc để trò chuyện vì không muốn có người biết mối quan hệ của mình.
_Em đi học về chưa? Mệt không? Anh đang đến chổ em. Khoảng nửa tiếng nửa ra chổ cũ chờ anh nhé.
_Hôm nay anh vào đón em đi? Em ngại đi xe bus lắm. Với lại anh cũng nên biết một số người bạn của em chứ - Mai muốn Hà biết rằng cô cũng có người đưa đón để cô ấy bớt cái bài mai mối này đi.
_Không được đâu em ạ. Vào chỗ em không tiện. Anh chờ ở ngoài nhé. Mình đi ăn sau đi xem phim.
Mai thoáng chút chạnh lòng. Hoàng là người đàng ông đầu tiên cô dành một thứ tình cảm đặc biệt mà bản thân Mai cũng chả biết đó là gì. Cô biết anh trên một chuyến xe bus trên đường về nhà hà chơi. Cô hỏi đường và dược anh chỉ tận tình. Nhưng Hoàng lại xuống xe bus trước khi đến bến. Từ ngày ấy, hai người vẫn thường xuyên trò chuyện. Mỗi lúc Mai cần, Hoàng lại có mặt để giúp đỡ. Nhưng chưa bao giờ anh vào chổ trọ của cô. Anh cũng tìm đủ mội lý do để không bao giờ gặp bạn bè của Mai.
Cũng vì thế, Mai không biết Hoàng là gì của cô. Người yêu cũng chả phải. Bạn bè cũng không đúng. Nhưng cứ vắng anh là Mai thấy nhớ. Mội mỗi nhớ vu vơ không gọi được thành lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.