Chạy Trốn Tình Yêu

Chương 3

trantuyetnhi

16/05/2017

Mai giật mình tỉnh giấc khi nghe tiếng chuông báo tin nhắn. Cô vội vàng vơ lấy chiếc điện thoại. mới sáu giờ sáng mà ai đã nhắn nhủ gì không biết. "Chúc Mai một ngày vui vẻ hôm nay thi tốt nhé - bạn Tùng".

Lại cái trò xưa như trái đất! Mai quăng điện thoại xuống cuối giường định bụng ngủ tiếp nhưng chợt giật mình ngồi bật dậy. Nay thi. Vậy mà cô vẫn chưa chẩn bị được gì. Hà cũng chưa về. Có tiếng chân bước vội vàng bên ngoài cái ngõ hun nút và vẫn vương vấn cái màu đen nhợt nhạt.

_Cũng biết mà dậy sớm thế cơ à? - Hà mệt mỏi quăng chiếc túi vào góc giường - Cháng thế cái lão đầu gấu của mình, cứ kêu muộn không đưa mình về tận nhà lần nào cũng thế.

_Hoạt động nhiều hay sao mà có vẻ mệt mỏi thế? - Mai cười nhăn nhở

_Mệt quá đây. không biết nay có làm bài thi đươc nữa không ấy chứ.

_Hôm nào đưa người yêu vào đây giới thiệu đi chứ? giấu còn giếm kỹ quá đây.

_Tớ cũng muốn giới thiệu lắm chứ. Nhưng lão ấy bảo ngại cậu. nhút nhát từ bé.Chán hẳn.

_Thế hôm nào tớ về quê thăm lão ấy luôn. Xem lão ấy trốn được đi đâu?

_Ừ. Tuần nữa đến sinh nhật lão rồi. Hôm ấy mình sẽ làm cho lão bất ngờ nhé - Hà cười vui vẻ.

Hai người tíu tít kiểm tra lại sách vở, bút mực và vội vã ra khỏi nhà. Mùi hoa sữa nồng nàn đặc quánh trong cái se lạnh của những ngày cuối thu khiến không gian trở nên lãng mạn và đẹp đến kỳ lạ.

Những ngày sau đó, lần nào Mai cũng nhận được những tin nhắn chúc ngủ ngon, chúc ngon miệng, chúc buổi sáng tốy lành....từ số điện thoại của Tùng. Tất nhiên, nàng không bao giờ trả lời. Cái bài tán tỉnh củ rích ấy chỉ phù hợp với những cô gái mới lớn. Còn Mai đã ngoài hai mươi tuổi. Cái tuổi không quá lớn để trưởng thành nhưng cũng không còn nhỏ để mà lãng mạn vẩn vơ.

Một buổi tối thứ sáu thường là buổi tối buồn nhất của Mai. Tuần nào Hà cũng lặn lội hơn bốn mươi cây số về quê với người yêu. Dù đã học đến năm thứ tư nhưng Mai rất ít khi đi chơi. Mai thường giết thời gian bằng những tiểu thuyết ngôn tình thẫm dẫm nước mắt. Hai ngày cuối tuần, vùi mình vào những trang sách, khóc cười cùng nhân vật cũng có những thú vị.

Nhưng hôm nay cô không muốn động đến sách vở. Cảm giác buồn bực cứ xâm chiếm tâm hồn Mai. Cô không ly giải được vì sao Hoàng không bao giờ dành cho cô những ngày cuối tuần. Nếu không phải có việc gia đình thì cũng việc của công ty. Chẳng tuần nào Mai muốn ma Hoàng không có lý do để .... bận.

Nhưng Mai chẳng có lý do gì để giận dỗi với anh. Bỡi gần hai năm quen nhau, chưa một lần Hoàng ngỏ lời với cô. Tất cả chỉ do Mai cảm nhận. Mà rất có thể, những cảm nhận ấy chỉ là ngộ nhận. Những nụ hôn vội vàng có thể không phải là bằng chứng của tình yêu.

Tiếng gõ cửa cắt ngang những dòng suy nghĩ của Mai. Cô vừa tò mò vừa sợ. Tùng đứng trước cửa phòng Mai với một bó hoa nhỏ trên tay.

_Mình vào nhà được không? - Tùng cười



_Hà hôm nay về quê rồi bạn - Mai cười vẻ khó chịu

_Mình biết mà. Không mời mình vào nhà được sao?

_Xin lỗi mình mất lịch sự quá. Mời Tùng vào nhà

_Tặng bạn cuốn sách đọc cho đơ buồn.

Tùng giúi vào tay Mai một hợp quà nhỏ được gói ghém cẩn thận và đẹp mắt.

_Ở nhà mình sao không đi chơi cho đỡ buồn?

_Mình không thấy buồn. Mình cũng có bạn trai rồi nên thỉnh thoảng vẫn đi chơi.

Mai thoáng thấy cái trau mày của Tùng. Anh đừng có mơ có cơ hội nhé - Mai nghĩ thầm. cô cầm điện thoại lên và chạy ra ngoài. Tùng ngồi lặng lẽ trong phòng vắng phải đến 10 phút. Anh cắm hoa vào lọ. Tùng thích thú nhìn sản phẩm không chuyên của mình như ngắm một kiệt tác của thế kỷ.

Thật ra, Mai chẳng có ai điện thoại, cô chỉ không muốn ngồi với Tùng nên tìm cớ để " đuổi " anh về.

_Xin lỗi Tùng, bạn trai mình bảo đón mình đi chơi - Mai rụt dè

_Vậy à? Anh ấy đến đây à?

_Không - Mai vội vã

_Vậy anh ấy ở đâu để mình chở bạn đến?

_Thôi anh ấy đến đây giờ mà.

_Vừa bảo là không đến đây mà? Bạn đừng ngại, cứ để mình đưa đi. Có sao đâu? Bạn bè thôi mà.



_À....Rạp chiếu phim. Anh ấy ở rạp chiếu phim quấc gia - Không hiểu sao mà chỉ ra cái chổ " đợi người yêu " lạ lùng đến vậy.

_Mình trọ ở gần đấy. Lên xe mình chở đi nào.

_Thôi mà....Anh ấy....

_Kệ anh ấy đi lên mình chở đến rạp chiếu phim. Hay không muốn đi xe đạp - Tung tỏa vẻ bí hiểm

_Không....Phải.... - Mai ấp úng

_Không phải thì lên xe. đi xe đạp cũng có cái thú vị riêng của nó ma ban.

Mai không hiểu sao mình lại có thể ngồi chiếc xe đạp cà tàng của Tùng. Đi chơi bằng xe đạp cũng có cái thú riêng. Có lẽ, cô muốn thẩm định cái " thú " ấy. Nhưng hơn cả, Mai không muốn ngồi ở nhà. Cô sẽ đi xem bộ phim tình yêu lãng mạn trong rạp. Có người đưa đi càng may. Cô đỡ phải lọ mọ một mình. Hai người lặng lẽ đi giữa ồn ã của phố phường. Cái dáng cao gầy của Tùng đổ dài trên con đường loang loáng bóng đèn, ngập ngụa âm thanh chát chúa của tiếng còi xe, tiếng máy nổ....Mai bình thản nhìn ngắm xung quanh. Cái không gian đặc quánh người ấy càng làm cái cảm giác trống trải, cô đơn trong cô lớn lên.

_Đến nơi rồi thưa quý cô! - Giọng nói tinh nghịch của Tùng khiến Mai bừng tỉnh

_Cám ơn cậu nhé. Người yêu mình sắp đến đây rồi. Mình vào mua vé trước nhé. Anh ấy bảo thế, cậu về đi.

Không đợi Tùng trả lời, Mai vội vàng chạy vào trong rạp. Cô muốn trốn ánh mắt đầy dò xét và nghi ngờ của Tùng. Cô cũng không muốn anh bám theo. Dù sao cũng phải cố thể hiện cho Tùng biết rằng cô đã có người yêu.

Bộ phim đêm nay khiến Mai khóc nhiều Trái tim nhân vật nữ tan nát vì sự lừa dối của người mà cô hết lòng yêu. Dường như số phận của nhân vật chính khiến Mai nghĩ đến cuột tình của mình. Liệu cố có vướng vào bi kịch đầy nước mắt như cô diễn viên xinh đẹp kia không. Phim đã kết thúc từ lúc nào mà Mai cứ ngồi lặng lẽ khóc. Những cặp đôi vui vẻ dắt tay nhau rời khỏi rạp chiếu. Mai cũng mệt mỏi và chậm chạp đứng dậy. Những tưởng xem phim xẽ giúp Mai bớt buồn. Nào ngờ, nó càng khiến tâm trạng mai nặng trĩu.

Mai ngơ ngác bước ra ngoài đường. Gần 23 giờ đêm. Dòng người đã bắt đầu thưa thớt. Cái lạnh chợt ùa đến khiến Mai rùng mình. Không một người xe ôm nào đứng ngoài đường. có lẽ họ đã quá khuya để đón khách. Mấy gã taxi thỉnh thoảng lại bấm còi inh ỏi như muốn chào mời. Nhưng đi taxi là một thứ gì đó xa xỉ với một cô sinh viên tỉnh lẽ như Mai.

_Người yêu lại bận không đưa được về à? - Tiếng Tùng tinh nghịch làm Mai mừng rỡ

_Ừ! Anh ấy....bận phải làm ca lúc 22 giờ nên tớ về mình - Mai đỏ bừng mặt vì cách nói dối có phần vô duyên của mình.

_Vậy lên xe đi mình chở về. mình sẽ không ngại nếu Mai trả tiền xe ôm đâu. - Tùng cười thích thú.

Mai nhanh chóng nhảy lên xe Tùng. Cũng may hắn vẫn đợi mình! Nếu không có hắn thì.... Con đường về ngập tràn hương thơm ngọt ngào của hoa sữa. Mùi thơm quyến rũ ấy quyện với cái lành lạnh tạo ra một cảm giác lâng lâng khiến lòng Mai nhẹ nhõm và khoan khoái đến kỳ lạ. Con đường vắng tanh chỉ còn bóng dáng hai người lặng lẽ lướt đi trong hương hoa sữa nồng nàn

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Chạy Trốn Tình Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook