Chạy Trốn Tình Yêu

Chương 7

trantuyetnhi

16/05/2017

Nước mắt đầm đìa trên khuôn mặt xinh đẹp và mệt mỏi của Mai.Nhiều người đi đường tò mò ngoái lại nhìn cô. Mặt kệ! Cho đến bây giờ, Mai mới hiểu được cái cảm giác của kẻ bị lừa dối và phản bội. Nỗi đau như hiện hữu thành hình khối, đè lên trái tim bé nhó lám nó tưởng chừng như ngừng đập.

Mai lao đi thật nhanh trên con đường tối tăm. Cái cảm giác sợ hãi bị che lấp bỡi nỗi đau đang dần lớn lên trong mình. Cô cũng không hiểu sao mình lại đi đến được bến xe bus. Khuôn mặt Mai đầm đìa nhưng tủi hờn, cay cựu. Bông dưng, cô cảm thấy giận cả Hà. Không biết cô ấy có lỗi gì trong chuyện này không.

"Mình có việc gấp phải về Hà Nội ngay. Hà bảo người yêu ra bến xe bú lấy xe về" - Mai nhắn tin cho Hà khi đã ngồi trên chuyến xe bú cuối cùng về Hà Nội.

Trời bắt dầu mưa nhẹ. Ánh đèn đường vàng vọt nhòe đi trong làn nước mắt.

"Anh xin lỗi! Hãy tha thứ cho anh. Anh biết anh sai rồi nhưng anh rất yêu em" - Mai nất lên khi nhận được tin nhắn của Hoàng. Giả dối! Bỗng nhiên, Mai cảm thấy ghê tởm người mà cô ngày đêm nhớ thương suốt gần hai năm qua. Không hiểu sao đến giờ phúc này rồi mà hắn vẫn có thể thốt ra nhưng lời giả dối đến rợn người như vậy. Mai nức nở chặn số của Hoàng.Cô không muốn có bất cứ một sự liên hệ nào với đàn ông phụ bạc ấy nữa.

Nhưng có lẽ cô cũng sẽ không nói với Hà. Mai sợ sự tan vỡ. Sợ tình cảm suốt gần 4 năm qua của hai người cũng tan biến theo cái sự đau đớn kia. Mai nhắm mắt để mặt cho nước mắt chảy như suối xuống má, xuống cổ. Nước mắt giúp Mai nhẹ lòng.

"Bạn gái ngủ chưa? Đang làm gì vẫy? Chúc ngủ ngon nhé!" - Tin nhắn của Tùng khiến Mai thấy ấm áp lạ thường. Giữa nhưng bơ vơ, giữa nhưng lừa dối và đau khổ, Tùng trở thành một điểm tựa để Mai có thể bấu víu vào.

"Ra bến xe X đón mình nhé! Nữa tiếng nữa" - Mai nhắn tin cho Tùng như thể hai người đã thân nhau từ lâu.

"OK" - Tin nhắn ngắn gọn của Tùng làm Mai thấy nhẹ lòng. Có lẽ lúc này, Mai cần một chỗ để dựa vào, chỉ cần dựa vào thôi là đủ. Mối tình đầu cũng là mối tình cay nghiệt và ngang trái khiến cô như sụp đổ.

Tùng đứng lặng lẽ co ro trong chiếc áo mưa mỏng chờ Mai. Nhìn cái dán gầy guộc và đen đúa của Tùng đổ xuống mặt đường. Mai cảm thấy có lỗi. Nhưng nụ cười hiền và méo mó vì lạnh của Tùng khiến cô thấy ấm lòng.

_Đi đâu mà về muộn thế người đẹp? - Tùng cười rạng rỡ và đưa cho Mai chiếc áo mua mỏng - Mặt vào đi không ước. Sao mắt sưng húp lên vậy? Mai khóc à?

- Không hỏi được không?



- Ừ. Lên xe đi. Mặc áo mưa vào. Lạnh lắm đấy. Ngấm nước mưa thì khổ.

- Mình thích đi dưới mưa.

- Lãng mạn dở người rồi! Ốm thì mới biết thế nào là sung sướng.

- Kệ! Mà Tùng tìm cho mình một phòng trọ nhỏ, rẻ rẻ một chút được không?

- Được! Nhưng sao...

- Không sao cả. Đừng có nói với Hà nhé. Giờ có chuyện gì vui, kể cho mình nghe đi.

Tùng quả là một chàng trai biết nghe lời. Anh bắt đầu kể những câu chuyện cười nhạt thếch bằng một giọng đầy hào hứng. Chiếc xe đạp như nặng hơn giữa cái mưa lay lắt của mùa đông. Con đường không bóng người qua lại. Có lẽ, chỉ những kẻ đầu óc không bình thường mới lang thang trên đường dưới trời mưa vào cái giờ này. Cái lạnh đã bắt đầu ngấm vào da thịt Mai. Lạnh. Lạnh từ trong tim lạnh ra. Mai bất chợt ôm chặt lấy Tùng và nức nở.

Tùng bỗng trở nên im lặng. Anh để Mai khóc thật thoải mái. Phải có một nỗi đau lớn lắm, Mai mới khóc nhiều đến vậy. Dù sao khóc được cũng sẽ cảm thấy nhẹ lòng. Anh cũng không muốn hỏi nhưng Tùng đoán có thể do những khúc mắc với Hà. Chuyện phụ nữ cũng khó phân định đúng sai.

Tùng đưa Mai về đến nhà khi đồng hồ điểm 12 giờ đêm. Anh lặng lẽ khép cửa để mình Mai ngồi thẫn thờ trong căn phòng vắng. Sáng mai, cô sẽ chuyển nhà thật sớm. Mai không biết mình phải đối mặt với Hà thế nào.

Sáng hôm sau, Tùng đến từ rất sớm. Anh muốn đưa Mai đi xem một căn phòng đúng với yêu cầu của cô. Mai không cần đi xem. Cô chỉ cần một nơi có thể đến, để không phải ở cùng Hà, không phải nhìn thấy niềm hân hoan của Hà mỗi dịp cuối tuần trở về với người đàn ông bội bạc kia nữa.

Tùng giúp Mai dọn dẹp đồ đạc. Ngoài vài bộ quần áo, Mai chẳng đem theo gì. Căn phòng trọ cùng người bạn gắn bó bốn năm trời bỗng chốc phải rời đi khiến Mai thấy trống vắng và hụt hẫng. Nhưng có lẽ, ở lại chỉ chuốc thêm những phiền toái và đau khổ.

Mai đặt mảnh giấy viết vội lên bàn:



"Gửi Hà,

Bạn chuyển phòng rồi. Người yêu bạn muốn bạn chuyển đến ở cùng anh ấy. Phải xa Hà bạn cũng buồn lắm. Nhớ giữ gìn sức khoẻ nhé. Lúc nào rảnh thì tụ tập sau”.

Căn phòng mới của Mai khá hẹp và nằm sâu trong một căn ngõ hun hút tối. Thế cũng được. Càng khó tìm, heo hút càng tốt. Mai không muốn bị làm phiền. Cũng không muốn bất cứ ai tìm được mình.

- Cậu điên à Mai? – Giọng Hà có vẻ bực bội – Hôm qua thì đùng đùng bỏ về. Rồi lại chuyển phòng ngay. Thằng nào nó làm cậu thay đổi nhanh đến vậy.

- Thì tớ bảo rồi mà. Người yêu muốn tớ dọn đến ở cùng. Giờ tớ đang ở với bạn trai. Xin lỗi vì quá đường đột. Nhưng...

- Cho tôi đến thăm được không?

- Giờ thì chưa được. Lúc nào rảnh tôi sẽ dẫn cậu về chỗ tôi chơi.

- Nói thật đấy chứ? Không có chuyện gì thật chứ? Tôi cứ thấy không yên tâm.

- Thật chứa đùa làm gì. – Mai gượng cười.

- Ừ! Thế thì còn được. Nếu có gì phải nói ngay với mình đấy

- Không có chuyện gì đâu! Lát đi học gặp nhau nhé.

Mai lặng lẽ quăng điện thoại lên góc giường. Căn phòng nhỏ mà cô vẫn có cảm giác trống trải đến lạ thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chạy Trốn Tình Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook