Chạy Trốn ( Waiting For My Love )
Chương 7: Căn Tin
Ma nữ mary
14/01/2021
Ngày hôm sau khi vừa thấy tôi thì Thảo liền kéo tôi vào một góc nhỏ. Thảo trêu tôi:
"Thành thật khai báo."
"Khai báo cái gì?"
"Tú bảo biết bạn nha."
Tôi suy nghĩ nói:
"Hắn đánh nhau với một bạn nhỏ xíu mình túm lấy áo hắn lôi ra. Vậy có tính là quen không?"
"Chuyện khi nào sao mình lớp trưởng mà không biết vậy?"
"Lúc đó, bạn đi ra ngoài không có trong lớp. Lúc sau, bạn mới về."
"Mình đi có 5 phút thôi nha."
"Bạn quản lý lớp cho chặt vào đánh nhau lớn là rắc rối lắm đó."
Thảo gật đầu.
"Mình đi trước đây."
"Băng đợi mình đi cùng với."
Chúng tôi cùng vào căn tin mua đồ ăn trưa. Căn tin đông nghẹt người. Thảo lười biếng ngồi trong góc bàn.
Số là đến hôm nay là ngày tôi lấy đồ ăn. Tôi thầm rủa:
"Sao mọi ngày vắng mà hôm nay đông vậy?"
Tôi thuộc dạng không lùn nhưng đứng trong đám đông này thì lại rất nhỏ bé.
"Cô ơi, cho cháu 2 bánh mì."
Mọi người xô đẩy khiến tôi té. Tôi la lên:
"Má ơi."
Tôi nghĩ tôi chỉ cần té xuống sẽ như con kiến bị những con voi đẫm đạp. Eo. Nghĩ thôi là tôi thấy đau đớn rồi. Ấy vậy lại chẳng đau gì.
Tôi nhìn lên thấy gương mặt đáng ghét đó. Tôi nghĩ:
"Sao hắn lại ở đây?"
Hắn ta cao nhất trong đám đông. Đang bế tôi kiểu công chúa. Mất mặt dễ sợ. Tôi nhăn nhó nói:
"Đặt tôi xuống đi."
Tôi thà bị dẫm đạp còn hơn được tên đáng ghét này giúp. Hắn thả tôi xuống.
"Mua cái gì mình mua cho?"
Tôi nhìn đám người khổng lồ chen lấn. Miệng dành nói:
"Hai ổ bánh mì."
Hắn chen vào đám đông một tí đem ra hai ổ bánh mì đưa cho tôi. Cao cũng lợi thế ghê ta.
"Đây bạn cầm đi."
"Tiền nè."
"Không mình mời bạn."
"Chúng ta không quen."
"Nói chuyện vài lần là quen thôi."
Hắn gọi Thảo:
"Mình mời. Không phải trả tiền."
Thảo tinh ranh trả lời:
"Ok nha Tú. Không khách sáo đâu đấy."
Thảo kéo tôi ngồi vào bàn. Ngồi phàn nàn:
"Mình vừa thấy hết rồi nha. Vậy mà bảo không quen."
Tôi thật bó tay với con nhỏ bạn này. Cứ thích làm mai mối.
"Băng thật không thích hắn sao? Đủ 10T luôn ấy chứ."
"Sao bạn biết hắn đủ 10T của tớ hả?"
Thảo cười đắc ý:
"Tớ điều tra hắn. Haha."
Tôi lắc đầu:
"Mình không thích."
"Không thích thật hả? Mình làm mai cho người khác đừng hối hận đó."
"Tùy cậu thôi."
Tôi tiếp tục gặm nhắm ổ bánh mì của mình trên tay. Như cắn hắn. Thật phiền phức.
Hôm nay, trời mưa rất to. Nhóm bạn chúng tôi dành tấp vào hai bên đường.
Những giọt mưa trút xuống mái hiên nhà. Tôi đưa tay ra hứng. Nước mưa nặng hạt khiến tay tôi hơi đau nhức.
Đám bạn đang tám đủ thứ bát quái.
Mỗi khi mưa tâm trạng tôi luôn trùn xuống. Nước mưa bắn vào giày trắng tinh của tôi. Tôi bực bội.
Tôi không thích mưa lắm. Tôi thấy nó như những giọt nước mắt rơi. Nhóm bạn luôn nói tôi có suy nghĩ kỳ quái. Rõ ràng mưa rơi đẹp như thế. Tôi lại nghĩ đến chuyện gì không. Dưới mái hiên mưa chảy như một chiếc màn. Từng dòng nước song song chảy thẳng từ trên xuống dưới đất. Mấy đứa bạn la hét. Chúng đòi đi tắm mưa nữa. Tôi lại không cho chúng đi.
"Mưa đầu mùa, tắm bệnh ấy."
Nhóm bạn oán trách nhìn tôi. Tôi luôn cắt đứt không khí vui vẻ như thế đó.
Trong màn mưa có một người con trai cao ngồi trên một chiếc xe nhỏ. Thật kỳ lạ. Tôi nghĩ vậy.
Đến khi chiếc xe dừng lại trước mặt tôi. Hắn đưa một tờ giấy nhỏ vào tay của tôi. Hắn bảo:
"Không được vứt. Nhớ đọc nha."
Tôi hơi kinh ngạc. Đúng là tôi định vứt nó trôi theo dòng nước của cơn mưa vào những chiếc cống. Tôi thấy trò viết thư này thật sến súa.
Tôi thích một người đàn ông mạnh mẽ. Muốn gì cứ trực tiếp nói thẳng. Tôi không có máu lãng mạn.
Cầm tờ giấy trên tay tôi vo nó lại ném vào túi sách. Đám bạn hò hét.
"Lãng mạn quá."
Tôi nhìn chiếc xe đi trong mưa. Thầm mắng:
"Ngốc nghếch. Mai bệnh cho xem."
Bọn chúng lấy túi sách của tôi. Lấy tờ giấy ra. Oán trách:
"Băng, bạn thật vô tình nha."
Tôi trêu bọn chúng bạn:
"Đúng mình rất vô tình nên mới làm bạn mới mấy người bạn khùng khùng như vậy. Haha."
Bọn nó liếc tôi. Một đứa đọc thư nói:
"Chào bạn mình là Tú. Muốn làm quen với bạn."
Tờ giấy chỉ ghi có như vậy. Đám bạn bí xị mặt. Chúng nghĩ sẽ được đọc một lá thư tình ấy. Tôi cười thầm.
Anh đứng đằng xa trú mưa. Thấy cô gái dáng nhỏ nhắn đứng một mình đưa tay nghịch mưa thật đáng yêu. Anh lấy túi sách ra xé một tờ giấy viết vào đó. Anh nghĩ viết đơn giản thôi.
Tú lần đầu tiên viết thư cho một người con gái. Biết thừa một người khá cá tính như sẽ có thể không đọc thư nhưng anh vẫn viết. Anh muốn bắt đầu làm quen là bạn với Băng. Anh đã tìm hiểu từ Thảo. Biết được cô tên Băng. Cô đơn giản và thẳng tính.
"Thành thật khai báo."
"Khai báo cái gì?"
"Tú bảo biết bạn nha."
Tôi suy nghĩ nói:
"Hắn đánh nhau với một bạn nhỏ xíu mình túm lấy áo hắn lôi ra. Vậy có tính là quen không?"
"Chuyện khi nào sao mình lớp trưởng mà không biết vậy?"
"Lúc đó, bạn đi ra ngoài không có trong lớp. Lúc sau, bạn mới về."
"Mình đi có 5 phút thôi nha."
"Bạn quản lý lớp cho chặt vào đánh nhau lớn là rắc rối lắm đó."
Thảo gật đầu.
"Mình đi trước đây."
"Băng đợi mình đi cùng với."
Chúng tôi cùng vào căn tin mua đồ ăn trưa. Căn tin đông nghẹt người. Thảo lười biếng ngồi trong góc bàn.
Số là đến hôm nay là ngày tôi lấy đồ ăn. Tôi thầm rủa:
"Sao mọi ngày vắng mà hôm nay đông vậy?"
Tôi thuộc dạng không lùn nhưng đứng trong đám đông này thì lại rất nhỏ bé.
"Cô ơi, cho cháu 2 bánh mì."
Mọi người xô đẩy khiến tôi té. Tôi la lên:
"Má ơi."
Tôi nghĩ tôi chỉ cần té xuống sẽ như con kiến bị những con voi đẫm đạp. Eo. Nghĩ thôi là tôi thấy đau đớn rồi. Ấy vậy lại chẳng đau gì.
Tôi nhìn lên thấy gương mặt đáng ghét đó. Tôi nghĩ:
"Sao hắn lại ở đây?"
Hắn ta cao nhất trong đám đông. Đang bế tôi kiểu công chúa. Mất mặt dễ sợ. Tôi nhăn nhó nói:
"Đặt tôi xuống đi."
Tôi thà bị dẫm đạp còn hơn được tên đáng ghét này giúp. Hắn thả tôi xuống.
"Mua cái gì mình mua cho?"
Tôi nhìn đám người khổng lồ chen lấn. Miệng dành nói:
"Hai ổ bánh mì."
Hắn chen vào đám đông một tí đem ra hai ổ bánh mì đưa cho tôi. Cao cũng lợi thế ghê ta.
"Đây bạn cầm đi."
"Tiền nè."
"Không mình mời bạn."
"Chúng ta không quen."
"Nói chuyện vài lần là quen thôi."
Hắn gọi Thảo:
"Mình mời. Không phải trả tiền."
Thảo tinh ranh trả lời:
"Ok nha Tú. Không khách sáo đâu đấy."
Thảo kéo tôi ngồi vào bàn. Ngồi phàn nàn:
"Mình vừa thấy hết rồi nha. Vậy mà bảo không quen."
Tôi thật bó tay với con nhỏ bạn này. Cứ thích làm mai mối.
"Băng thật không thích hắn sao? Đủ 10T luôn ấy chứ."
"Sao bạn biết hắn đủ 10T của tớ hả?"
Thảo cười đắc ý:
"Tớ điều tra hắn. Haha."
Tôi lắc đầu:
"Mình không thích."
"Không thích thật hả? Mình làm mai cho người khác đừng hối hận đó."
"Tùy cậu thôi."
Tôi tiếp tục gặm nhắm ổ bánh mì của mình trên tay. Như cắn hắn. Thật phiền phức.
Hôm nay, trời mưa rất to. Nhóm bạn chúng tôi dành tấp vào hai bên đường.
Những giọt mưa trút xuống mái hiên nhà. Tôi đưa tay ra hứng. Nước mưa nặng hạt khiến tay tôi hơi đau nhức.
Đám bạn đang tám đủ thứ bát quái.
Mỗi khi mưa tâm trạng tôi luôn trùn xuống. Nước mưa bắn vào giày trắng tinh của tôi. Tôi bực bội.
Tôi không thích mưa lắm. Tôi thấy nó như những giọt nước mắt rơi. Nhóm bạn luôn nói tôi có suy nghĩ kỳ quái. Rõ ràng mưa rơi đẹp như thế. Tôi lại nghĩ đến chuyện gì không. Dưới mái hiên mưa chảy như một chiếc màn. Từng dòng nước song song chảy thẳng từ trên xuống dưới đất. Mấy đứa bạn la hét. Chúng đòi đi tắm mưa nữa. Tôi lại không cho chúng đi.
"Mưa đầu mùa, tắm bệnh ấy."
Nhóm bạn oán trách nhìn tôi. Tôi luôn cắt đứt không khí vui vẻ như thế đó.
Trong màn mưa có một người con trai cao ngồi trên một chiếc xe nhỏ. Thật kỳ lạ. Tôi nghĩ vậy.
Đến khi chiếc xe dừng lại trước mặt tôi. Hắn đưa một tờ giấy nhỏ vào tay của tôi. Hắn bảo:
"Không được vứt. Nhớ đọc nha."
Tôi hơi kinh ngạc. Đúng là tôi định vứt nó trôi theo dòng nước của cơn mưa vào những chiếc cống. Tôi thấy trò viết thư này thật sến súa.
Tôi thích một người đàn ông mạnh mẽ. Muốn gì cứ trực tiếp nói thẳng. Tôi không có máu lãng mạn.
Cầm tờ giấy trên tay tôi vo nó lại ném vào túi sách. Đám bạn hò hét.
"Lãng mạn quá."
Tôi nhìn chiếc xe đi trong mưa. Thầm mắng:
"Ngốc nghếch. Mai bệnh cho xem."
Bọn chúng lấy túi sách của tôi. Lấy tờ giấy ra. Oán trách:
"Băng, bạn thật vô tình nha."
Tôi trêu bọn chúng bạn:
"Đúng mình rất vô tình nên mới làm bạn mới mấy người bạn khùng khùng như vậy. Haha."
Bọn nó liếc tôi. Một đứa đọc thư nói:
"Chào bạn mình là Tú. Muốn làm quen với bạn."
Tờ giấy chỉ ghi có như vậy. Đám bạn bí xị mặt. Chúng nghĩ sẽ được đọc một lá thư tình ấy. Tôi cười thầm.
Anh đứng đằng xa trú mưa. Thấy cô gái dáng nhỏ nhắn đứng một mình đưa tay nghịch mưa thật đáng yêu. Anh lấy túi sách ra xé một tờ giấy viết vào đó. Anh nghĩ viết đơn giản thôi.
Tú lần đầu tiên viết thư cho một người con gái. Biết thừa một người khá cá tính như sẽ có thể không đọc thư nhưng anh vẫn viết. Anh muốn bắt đầu làm quen là bạn với Băng. Anh đã tìm hiểu từ Thảo. Biết được cô tên Băng. Cô đơn giản và thẳng tính.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.