Chạy Trốn ( Waiting For My Love )
Chương 24: Sinh Nhật 16 Tuổi
Ma nữ mary
21/05/2021
Tôi luôn nghĩ chắc anh ấy đang giận tôi lắm. Vì tôi đã làm tổn thương đến anh. Có lẽ, năm nay tôi lại ăn sinh nhật một mình nữa rồi.
Hôm nay, anh Hiếu bảo tôi đợi trước cổng trường. Tôi cũng không biết có chuyện gì không nữa, trong lòng hơi nôn nao. Tôi thấy anh xuất hiện và trên tay là một hộp quà thật to. Anh bảo nhỏ:
“ Sinh Nhật Vui Vẻ!”
“Anh sai rồi! Anh xin lỗi, em đừng giận anh nữa!”
Ánh mắt anh ấm áp và nụ cười dịu nhẹ ấy cứ thấm dần vào trái tim của tôi. Tôi chưa bao giờ giận anh. Tôi rất vui vì ngày hôm nay có anh ở bên cạnh. Tôi không cô đơn nữa. Hơn thế, người đặc biệt đó là anh. Có thể, anh không hề biết trong trái tim tôi "anh là duy nhất". Anh luôn nhường nhịn tôi, anh sợ tôi giận, sợ tôi buồn. Đôi lúc, anh hơi trẻ con nhưng tôi thích.
Lần tiên, anh và tôi cùng tổ chức sinh nhật với nhau. Tôi không nghĩ đến nó cũng là lần cuối cùng chúng tôi ăn mừng sinh nhật.
Mặt anh hơi xanh xao nhưng tôi lại vô tâm không để ý, đến khi anh đổ bệnh phải đi cấp cứu. Lúc ấy tôi mới biết. Tôi vừa lo lắng vừa nghĩ chẳng có người yêu nào tệ giống mình. Dù anh luôn trấn an bảo với tôi không sao nhưng tôi rất sợ. Tôi sợ một ngày nào đó anh ngủ không tỉnh dậy nữa. Tôi sợ mất anh.
Anh bảo:
“Anh không sao, em đừng lo lắng quá.”
Nhìn gương mặt anh trắng bệch, mệt mỏi nên tôi luôn cố gắng đi học sớm để vào thăm anh. Nói chuyện với anh cho đỡ buồn! Anh hay chọc tôi:
“Em mặc áo dài xinh lắm!”
Tôi ngại ngùng đấm anh vài phát, anh la lên làm tôi hết cả hồn. Anh lại giả vờ trêu tôi hoài.
Cũng như mọi khi, tôi ghé vào thăm anh nhưng mẹ anh không thích tôi lắm. Bởi vì tôi ham chơi. Trời nắng lại muốn đi bơi. Lúc đó, tôi không biết anh bệnh mà nằng nặc bắt anh đi cho bằng được. Dù bệnh nhưng anh vẫn trốn mẹ đi chơi với tôi. Tối về mẹ anh la nhưng anh vẫn cười hì hì. Đêm đến anh sốt cao phải vào bệnh viện luôn. Từ đó, mẹ anh rất ác cảm với tôi.
Tôi thật sự quá vô tâm và ham chơi chỉ nghĩ đến bản thân mình thôi. Anh cầm lấy tay tôi:
“Anh không sao thật ấy!”
“Em xin lỗi anh! Lần sau em sẽ không như thế nữa.”
“Không phải lỗi tại em nên em đừng buồn phiền. Là tại anh. Anh muốn nhìn ngắm em mỗi ngày. Muốn nhìn em vui vẻ. Muốn nhìn em cười thật tươi. Thấy em hạnh phúc đối với anh bấy nhiêu là quá nhiều rồi. Đừng buông tay mà hãy nắm tay anh thật chặt nhé!”
“Em sẽ bên anh suốt đời!”
Mỗi ngày ở bệnh viện, tôi đều gặp mẹ anh. Mỗi khi gặp tôi mẹ anh thường đi chỗ khác. Mẹ anh cực kỳ yêu thương anh. Đôi khi, tôi hơi lạc lõng vì tôi chẳng thể làm gì cho anh vui. Tôi buồn lắm. Nhưng tôi cũng yêu quý anh lắm! Chẳng muốn xa anh. Muốn mỗi ngày được nhìn thấy anh khỏe mạnh.
Một hôm tôi đi vào nhà anh từ cửa sau. Tại sao ư? Tại tôi không thích mẹ anh. Có lần tôi cùng cô bạn thân vào tìm anh. Mẹ anh bảo anh không có nhà. Ngó lơ tôi và ân cần hỏi han bạn tôi. Cô ấy vuốt tóc bạn tôi hỏi đủ thứ về gia đình vân vân. Hai người cười cười nói nói. Quá đáng hơn cô ấy bảo ước gì con là con dâu bác. Chẳng khác nào tát vào mặt của tôi. Mặt tôi nóng lên muốn đi về luôn. Nhưng nghĩ sau này còn phải gặp nhau dài dài. Tôi nhịn, giả vờ không nghe thấy gì.
Khi tôi bước từ dưới nhà lên, tôi nghe mẹ anh Đoàn la mắng anh ấy. La rất lớn tiếng, tôi cũng không cố tình nghe lén. Cô ấy nói:
“Đoàn à, con lo học đi đừng vì một đứa con gái mà ham chơi bỏ bê học hành.” Tôi tủi thân lắm luôn.
Tôi nghe Đoàn trả lời:
“Không phải, con vẫn học tốt mà. Không liên quan đến cô ấy.” Nghe xong câu chuyện của hai mẹ con. Tôi luôn suy nghĩ về câu nói của mẹ anh. Tôi sợ mình sẽ ảnh hưởng đến việc học của anh. Vậy thì biết phải làm sao?” Tôi ngẩn ngơ. Đoàn đi xuống vỗ vai tôi và nói:
“Em đến từ khi nào thế?”
“Em đến lâu rồi, cũng nghe hết rồi! Anh đừng giấu em.”
“Em đừng lo lắng! Anh sẽ siêng năng học hành mà.”
Thế nhưng mỗi khi tôi đến mọi người luôn vui vẻ, khi tôi về anh lại bị mắng:
“Cái thằng đó hư lắm mẹ à!”
“Mẹ biết rồi nó toàn lo yêu đương, không lo học hành gì hết!”
“Chắc mẹ đem nó về quê thôi!”
Tôi chẳng buồn nghe họ nói tiếp, tôi biết họ đang nói về ai? Chính là tôi là người ảnh hưởng đến anh. Tôi bước đi vô thần. Tôi nghĩ đã đến lúc tôi phải rời xa anh rồi. Nước mắt tôi không chảy ra ngoài. Nó chảy ngược vào tim. Tôi đau lắm. Phải xa anh. Xa bầu trời thanh khiết, xa nụ cười ấm áp. Xa người tôi yêu. Cảm giác mọi thứ đương như không còn gì là quan trọng nữa. Thế giới của tôi chỉ còn lại một màu xám.
Mọi thứ cứ tối dần, trên con đường in dấu tháng ngày tươi đẹp của chúng tôi lạnh lẽo với hàng cao su bất tận, vắng vẻ và tiêu điều.
Chẳng lẽ, tôi phải xa chàng hoàng tử ngọt ngào của tôi sao? Xa anh tôi thật sự đau lòng.
Hôm nay, anh Hiếu bảo tôi đợi trước cổng trường. Tôi cũng không biết có chuyện gì không nữa, trong lòng hơi nôn nao. Tôi thấy anh xuất hiện và trên tay là một hộp quà thật to. Anh bảo nhỏ:
“ Sinh Nhật Vui Vẻ!”
“Anh sai rồi! Anh xin lỗi, em đừng giận anh nữa!”
Ánh mắt anh ấm áp và nụ cười dịu nhẹ ấy cứ thấm dần vào trái tim của tôi. Tôi chưa bao giờ giận anh. Tôi rất vui vì ngày hôm nay có anh ở bên cạnh. Tôi không cô đơn nữa. Hơn thế, người đặc biệt đó là anh. Có thể, anh không hề biết trong trái tim tôi "anh là duy nhất". Anh luôn nhường nhịn tôi, anh sợ tôi giận, sợ tôi buồn. Đôi lúc, anh hơi trẻ con nhưng tôi thích.
Lần tiên, anh và tôi cùng tổ chức sinh nhật với nhau. Tôi không nghĩ đến nó cũng là lần cuối cùng chúng tôi ăn mừng sinh nhật.
Mặt anh hơi xanh xao nhưng tôi lại vô tâm không để ý, đến khi anh đổ bệnh phải đi cấp cứu. Lúc ấy tôi mới biết. Tôi vừa lo lắng vừa nghĩ chẳng có người yêu nào tệ giống mình. Dù anh luôn trấn an bảo với tôi không sao nhưng tôi rất sợ. Tôi sợ một ngày nào đó anh ngủ không tỉnh dậy nữa. Tôi sợ mất anh.
Anh bảo:
“Anh không sao, em đừng lo lắng quá.”
Nhìn gương mặt anh trắng bệch, mệt mỏi nên tôi luôn cố gắng đi học sớm để vào thăm anh. Nói chuyện với anh cho đỡ buồn! Anh hay chọc tôi:
“Em mặc áo dài xinh lắm!”
Tôi ngại ngùng đấm anh vài phát, anh la lên làm tôi hết cả hồn. Anh lại giả vờ trêu tôi hoài.
Cũng như mọi khi, tôi ghé vào thăm anh nhưng mẹ anh không thích tôi lắm. Bởi vì tôi ham chơi. Trời nắng lại muốn đi bơi. Lúc đó, tôi không biết anh bệnh mà nằng nặc bắt anh đi cho bằng được. Dù bệnh nhưng anh vẫn trốn mẹ đi chơi với tôi. Tối về mẹ anh la nhưng anh vẫn cười hì hì. Đêm đến anh sốt cao phải vào bệnh viện luôn. Từ đó, mẹ anh rất ác cảm với tôi.
Tôi thật sự quá vô tâm và ham chơi chỉ nghĩ đến bản thân mình thôi. Anh cầm lấy tay tôi:
“Anh không sao thật ấy!”
“Em xin lỗi anh! Lần sau em sẽ không như thế nữa.”
“Không phải lỗi tại em nên em đừng buồn phiền. Là tại anh. Anh muốn nhìn ngắm em mỗi ngày. Muốn nhìn em vui vẻ. Muốn nhìn em cười thật tươi. Thấy em hạnh phúc đối với anh bấy nhiêu là quá nhiều rồi. Đừng buông tay mà hãy nắm tay anh thật chặt nhé!”
“Em sẽ bên anh suốt đời!”
Mỗi ngày ở bệnh viện, tôi đều gặp mẹ anh. Mỗi khi gặp tôi mẹ anh thường đi chỗ khác. Mẹ anh cực kỳ yêu thương anh. Đôi khi, tôi hơi lạc lõng vì tôi chẳng thể làm gì cho anh vui. Tôi buồn lắm. Nhưng tôi cũng yêu quý anh lắm! Chẳng muốn xa anh. Muốn mỗi ngày được nhìn thấy anh khỏe mạnh.
Một hôm tôi đi vào nhà anh từ cửa sau. Tại sao ư? Tại tôi không thích mẹ anh. Có lần tôi cùng cô bạn thân vào tìm anh. Mẹ anh bảo anh không có nhà. Ngó lơ tôi và ân cần hỏi han bạn tôi. Cô ấy vuốt tóc bạn tôi hỏi đủ thứ về gia đình vân vân. Hai người cười cười nói nói. Quá đáng hơn cô ấy bảo ước gì con là con dâu bác. Chẳng khác nào tát vào mặt của tôi. Mặt tôi nóng lên muốn đi về luôn. Nhưng nghĩ sau này còn phải gặp nhau dài dài. Tôi nhịn, giả vờ không nghe thấy gì.
Khi tôi bước từ dưới nhà lên, tôi nghe mẹ anh Đoàn la mắng anh ấy. La rất lớn tiếng, tôi cũng không cố tình nghe lén. Cô ấy nói:
“Đoàn à, con lo học đi đừng vì một đứa con gái mà ham chơi bỏ bê học hành.” Tôi tủi thân lắm luôn.
Tôi nghe Đoàn trả lời:
“Không phải, con vẫn học tốt mà. Không liên quan đến cô ấy.” Nghe xong câu chuyện của hai mẹ con. Tôi luôn suy nghĩ về câu nói của mẹ anh. Tôi sợ mình sẽ ảnh hưởng đến việc học của anh. Vậy thì biết phải làm sao?” Tôi ngẩn ngơ. Đoàn đi xuống vỗ vai tôi và nói:
“Em đến từ khi nào thế?”
“Em đến lâu rồi, cũng nghe hết rồi! Anh đừng giấu em.”
“Em đừng lo lắng! Anh sẽ siêng năng học hành mà.”
Thế nhưng mỗi khi tôi đến mọi người luôn vui vẻ, khi tôi về anh lại bị mắng:
“Cái thằng đó hư lắm mẹ à!”
“Mẹ biết rồi nó toàn lo yêu đương, không lo học hành gì hết!”
“Chắc mẹ đem nó về quê thôi!”
Tôi chẳng buồn nghe họ nói tiếp, tôi biết họ đang nói về ai? Chính là tôi là người ảnh hưởng đến anh. Tôi bước đi vô thần. Tôi nghĩ đã đến lúc tôi phải rời xa anh rồi. Nước mắt tôi không chảy ra ngoài. Nó chảy ngược vào tim. Tôi đau lắm. Phải xa anh. Xa bầu trời thanh khiết, xa nụ cười ấm áp. Xa người tôi yêu. Cảm giác mọi thứ đương như không còn gì là quan trọng nữa. Thế giới của tôi chỉ còn lại một màu xám.
Mọi thứ cứ tối dần, trên con đường in dấu tháng ngày tươi đẹp của chúng tôi lạnh lẽo với hàng cao su bất tận, vắng vẻ và tiêu điều.
Chẳng lẽ, tôi phải xa chàng hoàng tử ngọt ngào của tôi sao? Xa anh tôi thật sự đau lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.