Chạy Trốn ( Waiting For My Love )
Chương 26: Waiting.
Ma nữ mary
21/05/2021
Mỗi ngày, em đều cố gắng phải thật xinh đẹp nhưng trong lòng lại buồn vô cùng! Bởi vì em muốn mình là công chúa. Em muốn anh nhìn thấy em thật xinh đẹp.
Đã ba năm trôi qua, em muốn gọi điện cho anh hỏi anh rằng:
“Anh có từng nhớ đến em không?”
Nhưng em từng hứa sẽ không làm phiền anh. Em cầm chiếc điện thoại. Và nghĩ đến:
“Anh đang làm gì? Đi chơi hay ở nhà? Có buồn phiền chuyện gì không?”
Cứ mỗi khi gặp nhóm bạn của anh thì em lại hỏi thăm tin tức về anh. Gặp ai em cũng hỏi:
“Anh có về không?”
“Anh khi nào về?”
Ban đầu, còn vài tin tức. Về sau càng ngày càng ít đi. Em cảm thấy nhớ anh. Nỗi nhớ cứ bao trùm lấy em. Em mệt mỏi. Đôi khi, em nghĩ mình sẽ không nghĩ về anh nữa. Mà sao lòng vẫn luôn nhớ mãi khuôn mặt, em nhớ ánh mắt, em nhớ giọng nói của anh.
Tháng ngày cứ trôi qua, biết bao mùa trăng tròn. Biết bao mùa xuân qua. Em nghĩ chắc chắn rằng anh sẽ không về nữa. Có thể, anh rất hận em. Vì em đã làm tổn thương anh. Anh ơi, anh biết không:
“Em nhớ anh.”
Người ta thường bảo mối tình đầu rất đẹp nhưng thường tan vỡ. Em đã không tin. Nhưng anh đã ở rất xa.
Anh đi mang cả nụ cười và trái tim của em. Thân xác này chẳng có hồn. Nụ cười chỉ là gượng cười thôi.
Mọi người đều nói em khờ, em ngốc nghếch. Thế mà trong lòng em vẫn cứ vui vẻ. Vui vẻ vì em đã từng được yêu anh. Đã từng được anh yêu thương. Dù rằng, có bao người vây quanh. Có người tỏ tình với em nhưng anh biết không. Em luôn từ chối dứt khoát. Trong trái tim của em không còn chỗ trống để chứa thêm một ai nữa. Trái tim nhỏ bé ấy chỉ tràn ngập hình bóng anh. Những lúc anh cười, những lúc anh buồn và cả những lúc anh rối tinh lên. Anh à:
“Anh bảo xem em có ngốc không?”
Em nghĩ anh sẽ bảo:
“Em quá khờ.”
“Lỡ như anh thật sự không về thì sao?”
“Chẳng lẽ, em cứ chờ đợi hoài sao?”
Chờ đợi anh là một hy vọng của em, dù chỉ là một chút hy vọng mong manh, em vẫn cứ chờ. Nếu em không đợi anh chúng ta sẽ như hai đường thẳng song song không có giao điểm. Em vẫn cứ đứng đó.
Có lúc, em cũng tuyệt vọng lắm. Bởi anh là ánh sáng duy nhất trong lòng em. Anh biến mất cũng có nghĩa thế giới của em chỉ có một màu đen u tối.
Cũng có khi, em gửi cho anh một tấm ảnh, một chiếc khăn len được gói vào một chiếc hộp thật đẹp. Nhưng nó nằm mãi nơi ấy. Không bao giờ tới tay anh!
Có một hôm, em gấp áo quần vào va li và chuẩn bị đến nơi mà anh đã từng nhắc đến khi mùa đông có sương mù, có tuyết rơi nữa. Em muốn đến nơi có anh. Rồi chúng ta sẽ cùng ngắm tuyết rơi. Anh bảo:
“Miền Bắc giờ lạnh lắm.”
“Em không chịu nổi cái lạnh ở đây đâu.”
Một cô gái miền Nam vốn quen sống ở khí hậu ấm áp như tôi. Miền Bắc 4 - 10 độ thật sự rất lạnh. Năm ấy, miền Bắc phủ đầy tuyết trắng mỏng. Gia súc chết rất nhiều. Một năm lạnh nhất từ trước tới giờ.
Em thì rất sợ lạnh. Em rất muốn đến đó dù lạnh đến run người em cũng không sợ. Chỉ cần có anh bên cạnh là em không sợ gì hết.
Những chiếc va li vẫn ở đó. Chúng phủ một lớp bụi thật dày. Em không sợ không tìm thấy anh. Mà em sợ khi gặp anh. Anh sẽ đuổi em đi. Bởi vì em đã bỏ rơi anh. Em có quyền gì khiến anh thương xót. Em có quyền gì xuất hiện trong cuộc sống của anh?
* * *
Mọi thứ cứ chìm dần trong lãng quên mà sao em lại không thể quên được anh?
Em nhớ nụ hôn của anh. Em nhớ vòng tay ấm áp của anh mỗi khi chúng ta cùng ngắm sao.
Em nhớ ly trà chanh mật ong ngọt ngào của anh.
Em nhớ anh hay cười lắm.
* * *
Ban ngày, em cắp sách đến trường. Mỗi khi thấy có dáng người cao cao em lại quay lại nhìn. Em nghĩ đó là anh.
Có khi, em nghe được giọng nói của anh. Em lắng tai nghe. Em cứ tìm kiếm nơi phát ra âm thanh trầm ấm dịu dàng ấy.
Rồi em lại bật cười:
“Có phải, em sắp điên không?”
Một lần, em lại thấy dáng cao cao, gương mặt ấy, nụ cười ấy. Em nghĩ là anh sao? Anh trở về rồi.
Em lại thất vọng. Trên thế giới này, người có thể giống người. Nhưng ánh mắt đó không phải là anh.
Em lại một lần nữa âu sầu.
Em luôn nhắc về anh với bạn thân của em. Tất cả mọi thứ đều xoay quanh anh. Kể mãi đến nỗi mấy đứa bạn em phải phát cáu lên. Bọn chúng chán ngán nghe em nhắc đến anh. Nhưng em không chán.
Nói về anh như đang nói với chính mình. Anh đang ở đây.
Mãi đến khi em lên thành phố học. Xa gia đình, xa bạn bè. Em nghĩ chắc anh sẽ không bao giờ về lại nơi mang cho anh niềm đau này nữa.
Ấy thế, được tin anh sắp về. Nước mắt em không ngừng rơi.
“Có thật hay không?”
“Có phải em đang nằm mơ hay không?”
Biết đến chuyến tàu anh sẽ tới nơi. Em nghĩ mình sẽ làm cho anh bất ngờ.
Không, người bất ngờ nhất là em.
Anh đã về. Anh về sớm hơn dự định muốn cho em một bất ngờ.
Em nhận được bất ngờ này lại đến bất ngờ khác khi anh không có nhà. Hay là anh đang trốn em.
Em muốn đánh anh rồi đó. Dám để em đợi lâu như thế, giờ lại chẳng thấy đâu?
Đã ba năm trôi qua, em muốn gọi điện cho anh hỏi anh rằng:
“Anh có từng nhớ đến em không?”
Nhưng em từng hứa sẽ không làm phiền anh. Em cầm chiếc điện thoại. Và nghĩ đến:
“Anh đang làm gì? Đi chơi hay ở nhà? Có buồn phiền chuyện gì không?”
Cứ mỗi khi gặp nhóm bạn của anh thì em lại hỏi thăm tin tức về anh. Gặp ai em cũng hỏi:
“Anh có về không?”
“Anh khi nào về?”
Ban đầu, còn vài tin tức. Về sau càng ngày càng ít đi. Em cảm thấy nhớ anh. Nỗi nhớ cứ bao trùm lấy em. Em mệt mỏi. Đôi khi, em nghĩ mình sẽ không nghĩ về anh nữa. Mà sao lòng vẫn luôn nhớ mãi khuôn mặt, em nhớ ánh mắt, em nhớ giọng nói của anh.
Tháng ngày cứ trôi qua, biết bao mùa trăng tròn. Biết bao mùa xuân qua. Em nghĩ chắc chắn rằng anh sẽ không về nữa. Có thể, anh rất hận em. Vì em đã làm tổn thương anh. Anh ơi, anh biết không:
“Em nhớ anh.”
Người ta thường bảo mối tình đầu rất đẹp nhưng thường tan vỡ. Em đã không tin. Nhưng anh đã ở rất xa.
Anh đi mang cả nụ cười và trái tim của em. Thân xác này chẳng có hồn. Nụ cười chỉ là gượng cười thôi.
Mọi người đều nói em khờ, em ngốc nghếch. Thế mà trong lòng em vẫn cứ vui vẻ. Vui vẻ vì em đã từng được yêu anh. Đã từng được anh yêu thương. Dù rằng, có bao người vây quanh. Có người tỏ tình với em nhưng anh biết không. Em luôn từ chối dứt khoát. Trong trái tim của em không còn chỗ trống để chứa thêm một ai nữa. Trái tim nhỏ bé ấy chỉ tràn ngập hình bóng anh. Những lúc anh cười, những lúc anh buồn và cả những lúc anh rối tinh lên. Anh à:
“Anh bảo xem em có ngốc không?”
Em nghĩ anh sẽ bảo:
“Em quá khờ.”
“Lỡ như anh thật sự không về thì sao?”
“Chẳng lẽ, em cứ chờ đợi hoài sao?”
Chờ đợi anh là một hy vọng của em, dù chỉ là một chút hy vọng mong manh, em vẫn cứ chờ. Nếu em không đợi anh chúng ta sẽ như hai đường thẳng song song không có giao điểm. Em vẫn cứ đứng đó.
Có lúc, em cũng tuyệt vọng lắm. Bởi anh là ánh sáng duy nhất trong lòng em. Anh biến mất cũng có nghĩa thế giới của em chỉ có một màu đen u tối.
Cũng có khi, em gửi cho anh một tấm ảnh, một chiếc khăn len được gói vào một chiếc hộp thật đẹp. Nhưng nó nằm mãi nơi ấy. Không bao giờ tới tay anh!
Có một hôm, em gấp áo quần vào va li và chuẩn bị đến nơi mà anh đã từng nhắc đến khi mùa đông có sương mù, có tuyết rơi nữa. Em muốn đến nơi có anh. Rồi chúng ta sẽ cùng ngắm tuyết rơi. Anh bảo:
“Miền Bắc giờ lạnh lắm.”
“Em không chịu nổi cái lạnh ở đây đâu.”
Một cô gái miền Nam vốn quen sống ở khí hậu ấm áp như tôi. Miền Bắc 4 - 10 độ thật sự rất lạnh. Năm ấy, miền Bắc phủ đầy tuyết trắng mỏng. Gia súc chết rất nhiều. Một năm lạnh nhất từ trước tới giờ.
Em thì rất sợ lạnh. Em rất muốn đến đó dù lạnh đến run người em cũng không sợ. Chỉ cần có anh bên cạnh là em không sợ gì hết.
Những chiếc va li vẫn ở đó. Chúng phủ một lớp bụi thật dày. Em không sợ không tìm thấy anh. Mà em sợ khi gặp anh. Anh sẽ đuổi em đi. Bởi vì em đã bỏ rơi anh. Em có quyền gì khiến anh thương xót. Em có quyền gì xuất hiện trong cuộc sống của anh?
* * *
Mọi thứ cứ chìm dần trong lãng quên mà sao em lại không thể quên được anh?
Em nhớ nụ hôn của anh. Em nhớ vòng tay ấm áp của anh mỗi khi chúng ta cùng ngắm sao.
Em nhớ ly trà chanh mật ong ngọt ngào của anh.
Em nhớ anh hay cười lắm.
* * *
Ban ngày, em cắp sách đến trường. Mỗi khi thấy có dáng người cao cao em lại quay lại nhìn. Em nghĩ đó là anh.
Có khi, em nghe được giọng nói của anh. Em lắng tai nghe. Em cứ tìm kiếm nơi phát ra âm thanh trầm ấm dịu dàng ấy.
Rồi em lại bật cười:
“Có phải, em sắp điên không?”
Một lần, em lại thấy dáng cao cao, gương mặt ấy, nụ cười ấy. Em nghĩ là anh sao? Anh trở về rồi.
Em lại thất vọng. Trên thế giới này, người có thể giống người. Nhưng ánh mắt đó không phải là anh.
Em lại một lần nữa âu sầu.
Em luôn nhắc về anh với bạn thân của em. Tất cả mọi thứ đều xoay quanh anh. Kể mãi đến nỗi mấy đứa bạn em phải phát cáu lên. Bọn chúng chán ngán nghe em nhắc đến anh. Nhưng em không chán.
Nói về anh như đang nói với chính mình. Anh đang ở đây.
Mãi đến khi em lên thành phố học. Xa gia đình, xa bạn bè. Em nghĩ chắc anh sẽ không bao giờ về lại nơi mang cho anh niềm đau này nữa.
Ấy thế, được tin anh sắp về. Nước mắt em không ngừng rơi.
“Có thật hay không?”
“Có phải em đang nằm mơ hay không?”
Biết đến chuyến tàu anh sẽ tới nơi. Em nghĩ mình sẽ làm cho anh bất ngờ.
Không, người bất ngờ nhất là em.
Anh đã về. Anh về sớm hơn dự định muốn cho em một bất ngờ.
Em nhận được bất ngờ này lại đến bất ngờ khác khi anh không có nhà. Hay là anh đang trốn em.
Em muốn đánh anh rồi đó. Dám để em đợi lâu như thế, giờ lại chẳng thấy đâu?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.