Chương 23: Ám hiệu
Hứa Đệ
12/01/2021
Cơ Hương Ngưng quắc mắt nhìn Hoắc Khải, dường
như đang trách anh khoe chuyện này với người ngoài.
Nhưng đứng trước mặt Hạ Hoằng Viễn, cô cũng
không tiện nói câu gì khó nghe, chỉ điểm tĩnh đáp:
“Thương trường như chiến trường, không có chuyện ai
chơi ai một vố, chỉ có thắng làm vua, thua làm giặc mà
thôi”.
Hạ Hoằng Viễn nhìn cô rồi hỏi: “Thắng làm vua thua
làm giặc, nói ra thì dễ chứ làm được mới khó. Nếu tổng
giám đốc Cơ thua rồi, không biết có cam tâm tình nguyện
làm giặc không?”
Ý đồ của ông ấy khi nói câu này là để thăm dò, nhưng
Cơ Hương Ngưng nghe được lại tưởng rằng ông đang
giúp dòng chính chê cười mình.
Cơ Hương Ngưng vốn đã không vui vẻ gì với Hạ
Hoằng Viễn, thái độ càng không khách sáo. Cô cười gẳn:
“Nếu thua, tất nhiên phải nghĩ cách Đông Sơn tái khởi,
giống như năm đó Hạng Vũ dù tự vẫn cũng không chịu
qua sông. Dù chết, vẫn là cứ Tây Sở Bá Vương!”
Cách trang điểm và khí chất của Cơ Hương Ngưng
vốn đã giống một người phụ nữ mạnh mẽ và sắc sảo, bây
giờ cô ấy nói như vậy, quả thực cực kỳ anh khí.
Sau đó, cô ấy lạnh lùng nói thêm vài câu qua loa có lệ
rồi gọi Hoắc Khải đi vào phòng ăn.
Có về Hạ Hoằng Viễn, bị cô bỏ mặc qua một bên.
16:08 .i 4GÍR )›
‹ Chương 23: Ám hiệu
Thấy Cơ Hương Ngưng bỏ đi trước, Hoắc Khải lập tức
thì thầm với Hạ Hoằng Viễn: “Ông đừng để ý nha, bây giờ
nhà họ Cơ là vậy đó, dòng chính không để tâm tới khách
hàng của nhánh phụ, nhánh phụ không quan tâm tới
khách hàng của dòng chính, phân hóa cực kỳ gay gắt”.
Hạ Hoằng Viễn khẽ gật đầu, trong ánh mắt như có
chút suy tư.
Qua vài câu đối đáp ban nãy, ông ấy cũng nhìn ra sự
mạnh mẽ và bền bỉ của Cơ Hương Ngưng. Đây là một
người không biết chịu thua. Không biết có phải con cháu
nhánh phụ khác cũng có tính cách bền bỉ can trường như
cô ấy hay không.
Nếu vậy thì, tương lai của dòng chính nhà họ Cơ…
Không phải Hạ Hoằng Viễn dễ bị lừa, mà trong mấy lần
gặp mặt Cơ Xương Minh, ông con dòng chính này luôn tỏ
ra hèn mọn và lấy lòng ông.
Rõ ràng có chỗ dựa vững chắc như nhà họ Cơ, vậy là
khép nép khúm núm quá mức với một thương nhân chỉ có
tài sản vài tỷ nhân dân tệ như ông.
So với hắn ta, vẻ lạnh nhạt, thậm chí xa cách của Cơ
Hương Ngưng càng khiến Hạ Hoằng Viễn nghiêng về
phương án mà Hoắc Khải vừa mới nói.
Hạ Hoằng Viễn vốn đã bán tín bán nghỉ, bây giờ đã tin
tưởng đến tám phần. Ông ấy bắt đầu ngẫm nghĩ, rốt cuộc
có nên thân cận cùng dòng chính, xa cách với nhánh phụ
16:08 .i 4GB )
< Chương 23: Ám hiệu
như trước nữa không.
Hoắc Khải nhìn thấy cảnh ấy, cố tình tỏ ra kinh ngạc:
“Chắc ông không phải ông vua hoa quả đấy chứ?”
Hạ Hoằng Viễn nhìn về phía anh, cất tiếng hỏi: “Sao
hả, bây giờ cậu mới biết à?”
Hoắc Khải gật gật đầu: “Chưa từng gặp ông bao giờ,
nhưng từng nghe tên kha khá lần. Phó tổng giám đốc lúc
nào cũng tuyên chiến trước mặt cô Cơ Hương Ngưng, nói
rằng hắn ta đã trở thành bạn chí cốt của hội phó Hiệp hội
Thương mại, sau lần này tiến vào hiệp hội, người đại diện
chắc chắn là hắn ta, đến lúc đó sẽ đuổi cô Cơ xuống đài.
Chẳng trách thái độ của cô Cơ với ông như thế, ông sắp
thành đồng bọ giúp phó tổng Cơ bãi miễn cô ấy rồi, cô ấy
còn khách sáo với ông mới là lạ ấy”.
Hạ Hoằng Viễn nhíu mày hỏi: “Phó tổng giám đốc Cơ
mà cậu nói là Cơ Xương Minh à? Cậu ta chỉ là đại diện
công ty ở hiệp hội thôi mà, chỉ dựa vào chuyện ấy mà bãi
miễn được cả tổng giám đốc?”
“Thì là vậy đó, bây giờ nhà họ Cơ rối ren lắm, căn bản
không làm theo lẽ thường đâu. Nếu không, làm sao tôi
dám nói mấy năm nữa dòng chính nhà họ Cơ sẽ rớt đài.
Có câu “người mang danh chính nghĩa sẽ được ủng hộ và
giúp đỡ, đi ngược lại sẽ phải đơn độc một mình”, họ lợi
dụng quyền lực hiện tại, bất chấp quy tắc cơ bản của kinh
doanh để chèn ép nhánh phụ, tự khắc sẽ không có kết
16:08 .i 4GÍR )›
‹ Chương 23: Ám hiệu
cục tốt đẹp. Đã vậy còn vừa chèn ép vừa đắc ý sai khiến
nhánh phụ mở rộng việc kinh doanh cho họ. Ông nghĩ mà
xem, nếu nhánh phụ chịu oan nhiều quá, chẳng lẽ họ
không lén lút “cắt đuôi” vài vị khách, đợi cơ hội lật đổ
dòng chính?”
Hạ Hoằng Viễn nghe xong mà tim đập dồn dập, nếu
những lời anh lái xe này nói là thật, vậy thì nhà họ Cơ sắp
xảy ra chuyện lớn rồi.
“Thôi không tán gẫu nữa, cô Cơ không vui đâu, nói
thêm vài câu, chưa biết chừng cô ấy cho tôi nghỉ việc
luôn” Hoắc Khải nói rồi định bỏ đi luôn.
“Không sao đâu, tôi đang định tìm cơ hội nói chuyện
với tổng giám đốc Cơ nhiều hơn. Như thế này đi, tôi có
việc phải gọi một cuộc điện thoại trước, cậu với tổng giám
đốc Cơ vào phòng trước, lát nữa tôi sẽ đi tìm hai người”,
Hạ Hoằng Viễn nói.
Hoắc Khải tỏ vẻ khó xử: “Như thế e là không được!”
“Sao vậy?”
“Tôi chỉ là một tài xế thôi!“ Hoắc Khải cười khổ: “Đã
thế còn là lái xe của tổng giám đốc, nếu tôi vào phòng ăn,
phó tổng lại chẳng nổi cơn tam bành đuổi tôi ra”.
“Cậu cứ bảo là tôi cho cậu vào!” Hạ Hoằng Viễn nói.
Hoắc Khải chỉ đợi mỗi câu này nên gật đầu: “Vậy được
rồi, tôi cùng tổng giám đốc đi tìm phòng trước nhé, lát
nữa qắp”.
16:08 .i 4GÍR )›
< Chương 23: Ám hiệu
Sau đó, Hoắc Khải rảo bước tới bên cạnh Cơ Hương
Ngưng, cùng cô đi tới phòng ăn.
Cơ Hương Ngưng thực sự không hề vui vẻ: “Người ta
là Hạ Hoằng Viễn, hội phó của Hiệp hội Thương mại tỉnh.
Cơ Xương Minh được làm đại diện công ty hoàn toàn dựa
vào ông ta, người như thế, anh nói chuyện với người ta vui
vẻ thế làm gì”.
“Ngôn ngữ cũng là một trong số những công cụ giết
người, đôi lúc còn quan trọng hơn cả nắm đấm đấy nhé”,
Hoắc Khải mỉm cười đáp.
“Vũ khí?’, Cơ Hương Ngưng khẽ sững người, sau đó
lập tức hiểu ra: “Chẳng lẽ anh muốn thuyết phục Hạ
Hoằng Viễn gì đó? Chuyện này không được đâu, những
người đó kiêng dè nhà họ Cơ lắm, đâu dám đắc tội với
dòng chính. Anh đừng thay tôi hứa hươu hứa vượn gì đó,
chưa biết chừng tôi ăn xong một bữa cơm đã bị bãi miễn
chức tổng giám đốc rồi, đến lúc đó muốn phát lương cho
anh cũng đủ chật vật”.
“Yên tâm, nói chuyện với người thông minh chỉ cần
cho ông ấy một ám hiệu thôi, không cần hứa hẹn gì cả.
Nếu cô thực sự dám hứa hẹn, chưa biết chừng ông ấy sẽ
không tin”, Hoắc Khải nói.
“Anh ra ám hiệu kiểu gì?”
“Thì cứ nói với ông ấy bây giờ đấu đá nội bộ nhà họ
Cơ rất kịch liệt”.
16:09 .i 4GÍR )›
< Chương 23: Ám hiệu
“Chỉ có thế thôi?”
“Chứ không thì còn sao nữa?”
Cơ Hương Ngưng trợn mắt, ai mà không biết chuyện
đấu đá nội bộ nhà họ Cơ, cần gì anh phải nhắc?
Cô chán chẳng buồn nói chuyện với Hoắc Khải, vừa
vặn đến cửa phòng ăn, bèn đi thẳng vào trong.
Hoắc Khải cũng theo vào, lập tức nhìn thấy trong
phòng ăn to đến độ đủ tổ chức một vũ hội mini này có cả
đống người.
Một số nhân vật về cơ bản đứng ở đẳng cấp trưởng
phòng của công ty, thêm một số gương mặt xa lạ khác,
chắc hẳn là hộ kinh doanh có thực lực ở bản địa mà Cơ
Xương Minh đã nói.
Những người này nhìn thấy Cơ Hương Ngưng, có một
phần bước tới chào hỏi, mà một phần khác, nhất là các hộ
kinh doanh có thực lực ở bản địa, chỉ đưa mắt nhìn nhau,
không có ý định nhúc nhích.
Cảnh tượng này khiến tâm trạng Cơ Hương Ngưng
càng thêm khó chịu, mà Cơ Xương Minh cũng ở trong
phòng ăn thì tươi cười hớn hở.
Ban nãy hắn ta đã nói chuyện với mấy người này rồi.
Công ty con sắp gia nhập vào Hiệp hội Thương mại, đến
lúc đó hắn ta làm đại diện cho công ty, cũng sẽ nhậm
chức tổng giám đốc luôn, còn con ả như Cơ Hương
Ngưng này thì kiếm chỗ nào thoáng mát mà chơi.
16:09 .i 4GÍR )›
< Chương 23: Ám hiệu
Cơ Xương Minh nói ra rất thẳng thừng, suýt chút nữa
nói luôn với mấy người này là không cần nể mặt Cơ
Hương Ngưng.
Một người là con cháu dòng chính nhà họ Cơ, sắp
nhậm chức tổng giám đốc, người khác là bông hoa sắp
tàn. Nên nể mặt ai, đám người này biết rất rõ.
Giống như những gì Cơ Xương Minh đã kỳ vọng, nhìn
thấy Cơ Hương Ngưng, họ chẳng buồn để tâm.
Cơ Xương Minh cười toe toét đến tận mang tai, hắn ta
đi về phía Cơ Hương Ngưng, từ đằng xa đã vỗ tay bôm
bốp: “Mọi người hoan nghênh đi chứ, đây là tổng giám
đốc của công ty chúng tôi, một mỹ nhân nổi tiếng gần
xal”
Ai cũng biết, khen một cô gái xinh đẹp, là nhắm tới
phái nữ thông thường.
Một người phụ nữ mạnh mẽ có lòng vươn tới sự
nghiệp mà đi khen cô ấy đẹp, cũng có nghĩ đang mắng cô
ấy là bình hoa.
Đám đông đều biết Cơ Xương Minh cố tình sỉ nhục ai,
ai nấy nín cười không dám lên tiếng, chỉ có lác đác vài
trưởng phòng trong công ty vẫn giữ thể diện nên vỗ tay
hưởng ứng vài cái. Thấy không ai phụ họa cùng mình,
đành bỏ tay xuống.
Cơ Xương Minh tiến tới bên cạnh Cơ Hương Ngưng,
thở dài một tiếng: “Cô nhìn cô kia, đã bảo là trang điểm
16:09 .i 4GÍR )›
‹ Chương 23: Ám hiệu
đẹp vào, cô cứ như cô thư ký ấy, không ai nhận ra cô là
tổng giám đốc nữa rồi. Nào, tới đây, vừa khéo, để tôi giới
thiệu cho cô mấy khách hàng bản địa, đầu có thực lực
khá đấy”
Cơ Hương Ngưng đâu thể không hiểu ý đồ của hắn ta,
chỉ lạnh lùng liếc một cái: “Tôi đến vì lợi ích của công ty,
không phải để người ta thấy đẹp mắt!”
“Ô vậy à, tiếc ghê, lợi ích lớn nhất của công ty là do tôi
kiếm được về đấy”, Cơ Xương Minh cười ha hả, hoàn toàn
không ngó ngàng tới vẻ bất mãn của Cơ Hương Ngưng.
Cũng đúng lúc này, Hoắc Khải liếc thấy bóng dáng Hạ
Hoằng Viễn, anh lập tức nói với Cơ Xương Minh: “Phó
tổng giám đốc, tổng giám đốc hơi mệt rồi, tôi cảm thấy
nên để cô ấy tìm chỗ nào đó ngồi nghỉ trước đã”.
“Anh là cái thá gì, chỗ này là chỗ để anh chõ mồm vào
à? Cút ngay cho tôi!”
Giống như Hoắc Khải đã dự đoán, Cơ Xương Minh còn
chẳng coi Cơ Hương Ngưng ra gì thì đâu thể để tâm tới
anh, hắn ta ra giọng quát nạt luôn.
Sắc mặt Hoắc Khải vẫn rất trấn tĩnh: “Tôi là lái xe của
tổng giám đốc Cơ, cũng gần như trợ lý rồi, theo lẽ thường,
tôi đi theo để giúp đỡ cô ấy. Ngoài ra, tôi vào đây không
phải vì bản thân muốn mà được, mà do hội phó Hạ – Hạ
Hoằng Viễn bảo tôi tới”.
Nhưng đứng trước mặt Hạ Hoằng Viễn, cô cũng
không tiện nói câu gì khó nghe, chỉ điểm tĩnh đáp:
“Thương trường như chiến trường, không có chuyện ai
chơi ai một vố, chỉ có thắng làm vua, thua làm giặc mà
thôi”.
Hạ Hoằng Viễn nhìn cô rồi hỏi: “Thắng làm vua thua
làm giặc, nói ra thì dễ chứ làm được mới khó. Nếu tổng
giám đốc Cơ thua rồi, không biết có cam tâm tình nguyện
làm giặc không?”
Ý đồ của ông ấy khi nói câu này là để thăm dò, nhưng
Cơ Hương Ngưng nghe được lại tưởng rằng ông đang
giúp dòng chính chê cười mình.
Cơ Hương Ngưng vốn đã không vui vẻ gì với Hạ
Hoằng Viễn, thái độ càng không khách sáo. Cô cười gẳn:
“Nếu thua, tất nhiên phải nghĩ cách Đông Sơn tái khởi,
giống như năm đó Hạng Vũ dù tự vẫn cũng không chịu
qua sông. Dù chết, vẫn là cứ Tây Sở Bá Vương!”
Cách trang điểm và khí chất của Cơ Hương Ngưng
vốn đã giống một người phụ nữ mạnh mẽ và sắc sảo, bây
giờ cô ấy nói như vậy, quả thực cực kỳ anh khí.
Sau đó, cô ấy lạnh lùng nói thêm vài câu qua loa có lệ
rồi gọi Hoắc Khải đi vào phòng ăn.
Có về Hạ Hoằng Viễn, bị cô bỏ mặc qua một bên.
16:08 .i 4GÍR )›
‹ Chương 23: Ám hiệu
Thấy Cơ Hương Ngưng bỏ đi trước, Hoắc Khải lập tức
thì thầm với Hạ Hoằng Viễn: “Ông đừng để ý nha, bây giờ
nhà họ Cơ là vậy đó, dòng chính không để tâm tới khách
hàng của nhánh phụ, nhánh phụ không quan tâm tới
khách hàng của dòng chính, phân hóa cực kỳ gay gắt”.
Hạ Hoằng Viễn khẽ gật đầu, trong ánh mắt như có
chút suy tư.
Qua vài câu đối đáp ban nãy, ông ấy cũng nhìn ra sự
mạnh mẽ và bền bỉ của Cơ Hương Ngưng. Đây là một
người không biết chịu thua. Không biết có phải con cháu
nhánh phụ khác cũng có tính cách bền bỉ can trường như
cô ấy hay không.
Nếu vậy thì, tương lai của dòng chính nhà họ Cơ…
Không phải Hạ Hoằng Viễn dễ bị lừa, mà trong mấy lần
gặp mặt Cơ Xương Minh, ông con dòng chính này luôn tỏ
ra hèn mọn và lấy lòng ông.
Rõ ràng có chỗ dựa vững chắc như nhà họ Cơ, vậy là
khép nép khúm núm quá mức với một thương nhân chỉ có
tài sản vài tỷ nhân dân tệ như ông.
So với hắn ta, vẻ lạnh nhạt, thậm chí xa cách của Cơ
Hương Ngưng càng khiến Hạ Hoằng Viễn nghiêng về
phương án mà Hoắc Khải vừa mới nói.
Hạ Hoằng Viễn vốn đã bán tín bán nghỉ, bây giờ đã tin
tưởng đến tám phần. Ông ấy bắt đầu ngẫm nghĩ, rốt cuộc
có nên thân cận cùng dòng chính, xa cách với nhánh phụ
16:08 .i 4GB )
< Chương 23: Ám hiệu
như trước nữa không.
Hoắc Khải nhìn thấy cảnh ấy, cố tình tỏ ra kinh ngạc:
“Chắc ông không phải ông vua hoa quả đấy chứ?”
Hạ Hoằng Viễn nhìn về phía anh, cất tiếng hỏi: “Sao
hả, bây giờ cậu mới biết à?”
Hoắc Khải gật gật đầu: “Chưa từng gặp ông bao giờ,
nhưng từng nghe tên kha khá lần. Phó tổng giám đốc lúc
nào cũng tuyên chiến trước mặt cô Cơ Hương Ngưng, nói
rằng hắn ta đã trở thành bạn chí cốt của hội phó Hiệp hội
Thương mại, sau lần này tiến vào hiệp hội, người đại diện
chắc chắn là hắn ta, đến lúc đó sẽ đuổi cô Cơ xuống đài.
Chẳng trách thái độ của cô Cơ với ông như thế, ông sắp
thành đồng bọ giúp phó tổng Cơ bãi miễn cô ấy rồi, cô ấy
còn khách sáo với ông mới là lạ ấy”.
Hạ Hoằng Viễn nhíu mày hỏi: “Phó tổng giám đốc Cơ
mà cậu nói là Cơ Xương Minh à? Cậu ta chỉ là đại diện
công ty ở hiệp hội thôi mà, chỉ dựa vào chuyện ấy mà bãi
miễn được cả tổng giám đốc?”
“Thì là vậy đó, bây giờ nhà họ Cơ rối ren lắm, căn bản
không làm theo lẽ thường đâu. Nếu không, làm sao tôi
dám nói mấy năm nữa dòng chính nhà họ Cơ sẽ rớt đài.
Có câu “người mang danh chính nghĩa sẽ được ủng hộ và
giúp đỡ, đi ngược lại sẽ phải đơn độc một mình”, họ lợi
dụng quyền lực hiện tại, bất chấp quy tắc cơ bản của kinh
doanh để chèn ép nhánh phụ, tự khắc sẽ không có kết
16:08 .i 4GÍR )›
‹ Chương 23: Ám hiệu
cục tốt đẹp. Đã vậy còn vừa chèn ép vừa đắc ý sai khiến
nhánh phụ mở rộng việc kinh doanh cho họ. Ông nghĩ mà
xem, nếu nhánh phụ chịu oan nhiều quá, chẳng lẽ họ
không lén lút “cắt đuôi” vài vị khách, đợi cơ hội lật đổ
dòng chính?”
Hạ Hoằng Viễn nghe xong mà tim đập dồn dập, nếu
những lời anh lái xe này nói là thật, vậy thì nhà họ Cơ sắp
xảy ra chuyện lớn rồi.
“Thôi không tán gẫu nữa, cô Cơ không vui đâu, nói
thêm vài câu, chưa biết chừng cô ấy cho tôi nghỉ việc
luôn” Hoắc Khải nói rồi định bỏ đi luôn.
“Không sao đâu, tôi đang định tìm cơ hội nói chuyện
với tổng giám đốc Cơ nhiều hơn. Như thế này đi, tôi có
việc phải gọi một cuộc điện thoại trước, cậu với tổng giám
đốc Cơ vào phòng trước, lát nữa tôi sẽ đi tìm hai người”,
Hạ Hoằng Viễn nói.
Hoắc Khải tỏ vẻ khó xử: “Như thế e là không được!”
“Sao vậy?”
“Tôi chỉ là một tài xế thôi!“ Hoắc Khải cười khổ: “Đã
thế còn là lái xe của tổng giám đốc, nếu tôi vào phòng ăn,
phó tổng lại chẳng nổi cơn tam bành đuổi tôi ra”.
“Cậu cứ bảo là tôi cho cậu vào!” Hạ Hoằng Viễn nói.
Hoắc Khải chỉ đợi mỗi câu này nên gật đầu: “Vậy được
rồi, tôi cùng tổng giám đốc đi tìm phòng trước nhé, lát
nữa qắp”.
16:08 .i 4GÍR )›
< Chương 23: Ám hiệu
Sau đó, Hoắc Khải rảo bước tới bên cạnh Cơ Hương
Ngưng, cùng cô đi tới phòng ăn.
Cơ Hương Ngưng thực sự không hề vui vẻ: “Người ta
là Hạ Hoằng Viễn, hội phó của Hiệp hội Thương mại tỉnh.
Cơ Xương Minh được làm đại diện công ty hoàn toàn dựa
vào ông ta, người như thế, anh nói chuyện với người ta vui
vẻ thế làm gì”.
“Ngôn ngữ cũng là một trong số những công cụ giết
người, đôi lúc còn quan trọng hơn cả nắm đấm đấy nhé”,
Hoắc Khải mỉm cười đáp.
“Vũ khí?’, Cơ Hương Ngưng khẽ sững người, sau đó
lập tức hiểu ra: “Chẳng lẽ anh muốn thuyết phục Hạ
Hoằng Viễn gì đó? Chuyện này không được đâu, những
người đó kiêng dè nhà họ Cơ lắm, đâu dám đắc tội với
dòng chính. Anh đừng thay tôi hứa hươu hứa vượn gì đó,
chưa biết chừng tôi ăn xong một bữa cơm đã bị bãi miễn
chức tổng giám đốc rồi, đến lúc đó muốn phát lương cho
anh cũng đủ chật vật”.
“Yên tâm, nói chuyện với người thông minh chỉ cần
cho ông ấy một ám hiệu thôi, không cần hứa hẹn gì cả.
Nếu cô thực sự dám hứa hẹn, chưa biết chừng ông ấy sẽ
không tin”, Hoắc Khải nói.
“Anh ra ám hiệu kiểu gì?”
“Thì cứ nói với ông ấy bây giờ đấu đá nội bộ nhà họ
Cơ rất kịch liệt”.
16:09 .i 4GÍR )›
< Chương 23: Ám hiệu
“Chỉ có thế thôi?”
“Chứ không thì còn sao nữa?”
Cơ Hương Ngưng trợn mắt, ai mà không biết chuyện
đấu đá nội bộ nhà họ Cơ, cần gì anh phải nhắc?
Cô chán chẳng buồn nói chuyện với Hoắc Khải, vừa
vặn đến cửa phòng ăn, bèn đi thẳng vào trong.
Hoắc Khải cũng theo vào, lập tức nhìn thấy trong
phòng ăn to đến độ đủ tổ chức một vũ hội mini này có cả
đống người.
Một số nhân vật về cơ bản đứng ở đẳng cấp trưởng
phòng của công ty, thêm một số gương mặt xa lạ khác,
chắc hẳn là hộ kinh doanh có thực lực ở bản địa mà Cơ
Xương Minh đã nói.
Những người này nhìn thấy Cơ Hương Ngưng, có một
phần bước tới chào hỏi, mà một phần khác, nhất là các hộ
kinh doanh có thực lực ở bản địa, chỉ đưa mắt nhìn nhau,
không có ý định nhúc nhích.
Cảnh tượng này khiến tâm trạng Cơ Hương Ngưng
càng thêm khó chịu, mà Cơ Xương Minh cũng ở trong
phòng ăn thì tươi cười hớn hở.
Ban nãy hắn ta đã nói chuyện với mấy người này rồi.
Công ty con sắp gia nhập vào Hiệp hội Thương mại, đến
lúc đó hắn ta làm đại diện cho công ty, cũng sẽ nhậm
chức tổng giám đốc luôn, còn con ả như Cơ Hương
Ngưng này thì kiếm chỗ nào thoáng mát mà chơi.
16:09 .i 4GÍR )›
< Chương 23: Ám hiệu
Cơ Xương Minh nói ra rất thẳng thừng, suýt chút nữa
nói luôn với mấy người này là không cần nể mặt Cơ
Hương Ngưng.
Một người là con cháu dòng chính nhà họ Cơ, sắp
nhậm chức tổng giám đốc, người khác là bông hoa sắp
tàn. Nên nể mặt ai, đám người này biết rất rõ.
Giống như những gì Cơ Xương Minh đã kỳ vọng, nhìn
thấy Cơ Hương Ngưng, họ chẳng buồn để tâm.
Cơ Xương Minh cười toe toét đến tận mang tai, hắn ta
đi về phía Cơ Hương Ngưng, từ đằng xa đã vỗ tay bôm
bốp: “Mọi người hoan nghênh đi chứ, đây là tổng giám
đốc của công ty chúng tôi, một mỹ nhân nổi tiếng gần
xal”
Ai cũng biết, khen một cô gái xinh đẹp, là nhắm tới
phái nữ thông thường.
Một người phụ nữ mạnh mẽ có lòng vươn tới sự
nghiệp mà đi khen cô ấy đẹp, cũng có nghĩ đang mắng cô
ấy là bình hoa.
Đám đông đều biết Cơ Xương Minh cố tình sỉ nhục ai,
ai nấy nín cười không dám lên tiếng, chỉ có lác đác vài
trưởng phòng trong công ty vẫn giữ thể diện nên vỗ tay
hưởng ứng vài cái. Thấy không ai phụ họa cùng mình,
đành bỏ tay xuống.
Cơ Xương Minh tiến tới bên cạnh Cơ Hương Ngưng,
thở dài một tiếng: “Cô nhìn cô kia, đã bảo là trang điểm
16:09 .i 4GÍR )›
‹ Chương 23: Ám hiệu
đẹp vào, cô cứ như cô thư ký ấy, không ai nhận ra cô là
tổng giám đốc nữa rồi. Nào, tới đây, vừa khéo, để tôi giới
thiệu cho cô mấy khách hàng bản địa, đầu có thực lực
khá đấy”
Cơ Hương Ngưng đâu thể không hiểu ý đồ của hắn ta,
chỉ lạnh lùng liếc một cái: “Tôi đến vì lợi ích của công ty,
không phải để người ta thấy đẹp mắt!”
“Ô vậy à, tiếc ghê, lợi ích lớn nhất của công ty là do tôi
kiếm được về đấy”, Cơ Xương Minh cười ha hả, hoàn toàn
không ngó ngàng tới vẻ bất mãn của Cơ Hương Ngưng.
Cũng đúng lúc này, Hoắc Khải liếc thấy bóng dáng Hạ
Hoằng Viễn, anh lập tức nói với Cơ Xương Minh: “Phó
tổng giám đốc, tổng giám đốc hơi mệt rồi, tôi cảm thấy
nên để cô ấy tìm chỗ nào đó ngồi nghỉ trước đã”.
“Anh là cái thá gì, chỗ này là chỗ để anh chõ mồm vào
à? Cút ngay cho tôi!”
Giống như Hoắc Khải đã dự đoán, Cơ Xương Minh còn
chẳng coi Cơ Hương Ngưng ra gì thì đâu thể để tâm tới
anh, hắn ta ra giọng quát nạt luôn.
Sắc mặt Hoắc Khải vẫn rất trấn tĩnh: “Tôi là lái xe của
tổng giám đốc Cơ, cũng gần như trợ lý rồi, theo lẽ thường,
tôi đi theo để giúp đỡ cô ấy. Ngoài ra, tôi vào đây không
phải vì bản thân muốn mà được, mà do hội phó Hạ – Hạ
Hoằng Viễn bảo tôi tới”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.