Chương 354: Bắt đầu
Hứa Đệ
04/02/2021
Cả người đàn ông trung niên lẫn thằng nhóc đều không coi nhóm Hoắc Khải ra gì.
Bọn họ cho rằng đây chỉ là mấy kẻ đầu đường xó chợ dựa vào chút sức lực và bạo lực để giải quyết. Vả lại, nếu thật sự đánh nhau thì ai sợ ai chứ?
Chẳng qua chỉ là không thèm tính toán với họ mà thôi!
Trong phòng bệnh, Mã Chấn Xuyên đã đóng cửa lại, thoát khỏi mấy ánh mắt hóng hớt kia.
Mặc dù Giang Chí Hạo không muốn dựa dẫm vào nhóm người Vương Vũ Hành nhưng sau khi bọn họ đến thì vẫn chuyển Linh Linh đến một phòng đơn.
Nói theo cách của Vương Vũ Hành thì, đây là chúng tôi quan tâm đến con gái, liên quan cóc gì đến anh?
Mấy năm trước, lúc Giang Chí Hạo và nhóm Vương Vũ Hành mới quen biết, Hoắc Khải luôn thông báo mệnh lệnh cho nhóm Vương Vũ Hành qua Giang Chí Hạo, không dễ gì mà tự mình xuất hiện.
Còn Linh Linh lúc rảnh rỗi thì cũng sẽ đi theo cho vui.
Vốn dĩ đám người Vương Vũ Hành lúc ấy mới vừa tròn hai mươi, so sánh với Linh Linh chỉ mười một mười hai tuổi thì cũng chỉ là anh trai mà thôi.
Nhưng Vương Vũ Hành lại cho rằng, cậu ta gọi Giang Chí Hạo là anh mà lại để con gái của Giang Chí Hạo gọi mình là anh nữa thì khác nào đang bắt nạt lão Giang?
Vì vậy mà bọn họ đã coi Linh Linh như con gái nuôi luôn.
Nhưng con gái nuôi này chỉ là suy nghĩ một phía của bọn họ, từ đầu đến cuối Linh Linh đều gọi bọn họ là anh, còn đám người này cứ gặp là gọi Linh Linh là “con gái”, cho nên xưng hô cứ loạn như nồi cám heo.
“Cái thằng đó quá đáng thật sự. Chính nó sai trước còn không chịu nhận, lại dám đến đây gây sự, nói là Linh Linh nhà chúng ta làm nó bị xước tay, có thể kết thành tội trước tòa, đúng là vớ vẩn!”
Tề Thanh Sơn với vẻ mặt dữ tợn, gằn giọng nói: “Theo tôi ấy, đáng ra phải đánh cho cái thằng đấy một trận rồi đánh luôn bố nó. Con không ra gì thì bố nó cũng thế cả thôi, đáng đánh hết!”
Lương Chính Phi ho khan một tiếng. Nhìn anh ấy có vẻ yếu ớt ẻo lả, giọng nói cũng nhẹ nhàng: “Sếp vừa mới đến, anh tem tém lại, đây có phải lò mổ nhà anh đâu”.
Tề Thanh Sơn nhìn Hoắc Khải rồi lúng túng cười nói: “À thì, tại em tức quá ấy mà anh…”.
Hoắc Khải vẫn rất hiểu tính cách của bọn họ, cười đáp: “Làm điều cần làm, nói điều nên nói, không có gì là sai ở đây cả. Nhưng đám người này không đáng nhắc đến đâu, nên chúng ta không cần nói nhiều làm gì. Hôm nay tốt ngày, nếu các cậu đã chuẩn bị xong hết rồi thì ta bắt đầu thôi”.
“Em chờ mỗi câu này của thầy thôi!”, Vương Vũ Hành cười khà khà, chạy đến trước tủ quần áo của phòng bệnh rồi lấy ra mấy cái laptop.
Không phải hàng hiệu gì mà là do bọn họ tự lắp ráp, tính năng cao hơn loại bình thường nhiều.
Tranh đấu trong thị trường thứ cấp không giống như những người bình thường tưởng tượng là chỉ cần nhìn chằm chằm vào giá cổ phiếu trên màn hình, rảnh rỗi nhập vài con số là xong.
Mỗi một giây ở đây đều quan trọng vô cùng. Có những lúc không cần dịch chuyển gì trong vòng hai tiếng mà chỉ cần mấy phút cuối, thậm chí là mấy giây cuối cùng để làm việc.
Những thứ cần đọc và cần nhập vào trong mấy giây này nhiều vô kể.
Esports mà đám thanh niên hay chơi bây giờ có tốc độ tay rất nhanh, nhưng nếu so với đám Vương Vũ Hành thì còn kém xa.
Ví dụ như Lương Chính Phi, tốc độ cao nhất của anh ấy là nhập hơn hai mươi con số trong một giây mà không để ra sai sót.
Nghe thì có vẻ tầm thường đấy, nhưng thực tế đây lại là một chuyện khó vô cùng, chẳng mấy người trên thế giới có thể làm được việc này đâu.
Mấy người đặt laptop lên, lắp đặt các loại plugin, bàn phím vào, phòng bệnh bỗng trở thành một trung tâm tài chính hiện đại.
Giang Chí Hạo tỉ mỉ thu dọn lại những đồ đạc thừa thãi, để lại khoảng trống cho nhóm người.
Lúc nhóm Vương Vũ Hành bận rộn thì Hoắc Khải đi qua nói chuyện với Linh Linh.
Cô bé này càng lớn càng xinh đẹp, được Giang Chí Hạo nâng như nâng trứng.
Bát cháo năm xưa luôn khiến Giang Chí Hạo cảm thấy có lỗi với cô bé. Ý nghĩ muốn tự sát cũng lại là một vết nhơ trong cuộc đời của anh ấy.
Nhìn miếng vải trên mặt Linh Linh, Hoắc Khải có thể tưởng tượng được trong lòng Giang Chí Hạo khó chịu đến mức nào.
Không chỉ có Giang Chí Hạo, đến chính anh còn cảm thấy tức giận.
“Chú Ho…”, Linh Linh vừa mới định nói ra thì liền ngưng lại, rồi nói tiếp: “Chú Lý, cháu không sao đâu mà, bác sĩ nói cháu sẽ khỏe lại nhanh thôi”.
“Đương nhiên rồi, cháu sẽ không sao đâu. Nhưng chú sẽ không tha cho kẻ dám bắt nạt cháu đâu”, Hoắc Khải nói.
Linh Linh cười nhạt, nhìn vô cùng điềm tĩnh. Cô bé giống như khuê tú nhà giàu thời cổ đại bước ra từ trong tranh, khiến người ta nhìn mà cảm thấy thư thái.
Thật không biết cái thằng nhà giàu kia đã lên cơn điên gì mà dám bắt nạt cô bé.
Linh Linh không khuyên Hoắc Khải đừng báo thù, cô bé tiếp xúc với Hoắc Khải từ lâu, Hoắc Khải cũng luôn dạy cho cô bé về triết lý nhân sinh.
Đời người rất ngắn, làm người thì phải có cốt khí. Nghe thì có vẻ lỗ mãng nhưng đời người ngắn như thế, nếu không có cốt khí thì khác nào cái bóng của người khác, sống còn ý nghĩa gì nữa. Sau khi chết cũng sẽ chẳng được ai nhớ đến.
Dĩ nhiên, quân tử trả thù mười năm chưa muộn. Cho dù muốn cạnh tranh thì cũng phải tìm một cơ hội tốt, không thể khiến bản thân mình phải chịu thiệt được.
Linh Linh rất nghe lời Hoắc Khải và đều ghi nhớ trong lòng. Cái tên nhà giàu kia nhìn thì có vẻ là không làm sao, nhưng thực chất nếu cởi áo ra thì có thể thấy vết bầm tím trên khắp người của cậu ta.
Cậu ta làm mặt của Linh Linh bị thương, nhưng cũng bị Linh Linh cầm gạch phang cho một trận.
Không đánh vào đầu hay mặt mà chỉ đánh vào thể xác. Đau đớn nhưng lại chẳng bị thương quá nghiêm trọng.
Mà Giang Chí Hạo nhìn có vẻ hung ác nhưng vẫn không ghê ghớm được như Linh Linh.
Lúc này, nhóm người Vương Vũ Hành đã lắp máy tính xong. Bọn họ bắt đầu lạch cạch thao tác, chuẩn bị mọi việc trước khi hành sự.
Bọn họ đã tra xét công ty của bố của thằng nhóc nhà giàu kia đến từng chân tơ kẽ tóc. Việc cần làm bây giờ rất đơn giản, đó là vào làm loạn thị trường thứ cấp một chút.
Hiện giờ còn 50 phút nữa là kết thúc phiên làm việc buổi chiều, đủ để bọn họ làm xong mọi việc.
Khoảng ba phút sau, Vương Vũ Hành nói với Mã Chấn Xuyên: “Xong chưa đó?”
“Xong rồi, đã chuyển tiền vào, nhưng hình như cổ phiếu này có nhà cái thì phải”, Mã Chấn Xuyên nói.
“Vậy thì coi như người đó xui thôi”, Vương Vũ Hành không quan tâm lắm. Cậu ta hỏi Lương Chính Phi: “Ép giá gắt chút, đỡ phải tốn nhiều tiền”.
“Yên tâm”, Lương Chính Phi một tay thao tác một tay cầm giấy và tốc ký lại những con số.
Làm hai việc một lúc là chuyện vô cùng quen thuộc với anh ấy. Đây cũng là năng lực trời cho và trải qua luyện tập.
Còn Tề Thanh Sơn thì vặn cổ tay kêu rắc rắc rồi nói: “Nhanh chút nha, tôi không chờ nổi nữa rồi!”
Tất cả đều đã chuẩn bị xong, Vương Vũ Hành nhìn Hoắc Khải hỏi: “Thầy ơi…”
Hoắc Khải không buồn ngẩng đầu lên, vẫy tay nói: “Lâu lắm rồi tôi chưa làm mấy cái này, các cậu tự túc đi”.
“Vâng!”, Vương Vũ Hành cười khì khì, nói với hai người kia: “Thế thì chơi thôi”.
Trong nhóm, Vương Vũ Hành thuộc kiểu quyết đoán lại lạnh lùng tàn nhẫn. Nhưng lúc này cậu ta lại có vẻ hơi trẻ con.
Dù là cảm xúc hay hành động thì đều khác trước rất nhiều.
Bởi vậy mới nói, phản ứng của một người có quan hệ rất lớn với môi trường, không khí nơi ở.
Mấy năm chưa hợp tác lại, đột nhiên bảo làm một trận khiến mấy người nhiệt huyết sôi trào, giống như quay lại cái thời khắc kích thích đó vậy.
Cùng với mệnh lệnh của Vương Vũ Hành, màn hình máy tính thay đổi liên tục, nhập số, hàng trăm hàng ngàn tài khoản đang tiến hành đầu tư.
Giá cổ phiếu bắt đầu tăng lên.
Nếu tính theo phút thì biên độ tăng không lớn, biến động duy trì ở hai điểm.
45 phút sau, Tề Thanh Sơn nói: “6.8 tệ, mười triệu cổ phiếu”.
Mã Chấn Xuyên tiếp lời: “7.57 tệ, tám triệu cổ phiếu”.
“Cũng đủ dùng rồi”, Vương Vũ Hành gật đầu. Thu thập được gần hai mươi triệu cổ phiếu trong vòng 45 phút đã là khá lắm rồi. Bọn họ đã lấy được hầu như toàn bộ cổ phiếu của mấy nơi bán ra trong lúc này, mà biên độ của cổ phiếu cũng đã tăng 3%.
Đã thu thập cổ phiếu bluechip xong thì mọi chuyện còn lại quá đơn giản, chỉ cần bùng nổ thôi.
Lương Chính Phi đang điên cuồng nhập số. Mỗi năm phút, cổ phiếu tụt xuống gần bốn điểm, từ sáu điểm trở về hai điểm.
Lúc này, nhà cái của cổ phiếu cũng đã nhận ra sự bất thường và bắt đầu rót tiền vào để duy trì dao động.
Nhưng nhóm Vương Vũ Hành không đến để kiếm tiền mà muốn người khác thua thiệt. Một bên mua một bên bán giằng co nhau trong vòng năm phút trước khi chốt phiên làm cho biên độ màu đỏ nhảy sang màu xanh ba điểm.
Bọn họ cho rằng đây chỉ là mấy kẻ đầu đường xó chợ dựa vào chút sức lực và bạo lực để giải quyết. Vả lại, nếu thật sự đánh nhau thì ai sợ ai chứ?
Chẳng qua chỉ là không thèm tính toán với họ mà thôi!
Trong phòng bệnh, Mã Chấn Xuyên đã đóng cửa lại, thoát khỏi mấy ánh mắt hóng hớt kia.
Mặc dù Giang Chí Hạo không muốn dựa dẫm vào nhóm người Vương Vũ Hành nhưng sau khi bọn họ đến thì vẫn chuyển Linh Linh đến một phòng đơn.
Nói theo cách của Vương Vũ Hành thì, đây là chúng tôi quan tâm đến con gái, liên quan cóc gì đến anh?
Mấy năm trước, lúc Giang Chí Hạo và nhóm Vương Vũ Hành mới quen biết, Hoắc Khải luôn thông báo mệnh lệnh cho nhóm Vương Vũ Hành qua Giang Chí Hạo, không dễ gì mà tự mình xuất hiện.
Còn Linh Linh lúc rảnh rỗi thì cũng sẽ đi theo cho vui.
Vốn dĩ đám người Vương Vũ Hành lúc ấy mới vừa tròn hai mươi, so sánh với Linh Linh chỉ mười một mười hai tuổi thì cũng chỉ là anh trai mà thôi.
Nhưng Vương Vũ Hành lại cho rằng, cậu ta gọi Giang Chí Hạo là anh mà lại để con gái của Giang Chí Hạo gọi mình là anh nữa thì khác nào đang bắt nạt lão Giang?
Vì vậy mà bọn họ đã coi Linh Linh như con gái nuôi luôn.
Nhưng con gái nuôi này chỉ là suy nghĩ một phía của bọn họ, từ đầu đến cuối Linh Linh đều gọi bọn họ là anh, còn đám người này cứ gặp là gọi Linh Linh là “con gái”, cho nên xưng hô cứ loạn như nồi cám heo.
“Cái thằng đó quá đáng thật sự. Chính nó sai trước còn không chịu nhận, lại dám đến đây gây sự, nói là Linh Linh nhà chúng ta làm nó bị xước tay, có thể kết thành tội trước tòa, đúng là vớ vẩn!”
Tề Thanh Sơn với vẻ mặt dữ tợn, gằn giọng nói: “Theo tôi ấy, đáng ra phải đánh cho cái thằng đấy một trận rồi đánh luôn bố nó. Con không ra gì thì bố nó cũng thế cả thôi, đáng đánh hết!”
Lương Chính Phi ho khan một tiếng. Nhìn anh ấy có vẻ yếu ớt ẻo lả, giọng nói cũng nhẹ nhàng: “Sếp vừa mới đến, anh tem tém lại, đây có phải lò mổ nhà anh đâu”.
Tề Thanh Sơn nhìn Hoắc Khải rồi lúng túng cười nói: “À thì, tại em tức quá ấy mà anh…”.
Hoắc Khải vẫn rất hiểu tính cách của bọn họ, cười đáp: “Làm điều cần làm, nói điều nên nói, không có gì là sai ở đây cả. Nhưng đám người này không đáng nhắc đến đâu, nên chúng ta không cần nói nhiều làm gì. Hôm nay tốt ngày, nếu các cậu đã chuẩn bị xong hết rồi thì ta bắt đầu thôi”.
“Em chờ mỗi câu này của thầy thôi!”, Vương Vũ Hành cười khà khà, chạy đến trước tủ quần áo của phòng bệnh rồi lấy ra mấy cái laptop.
Không phải hàng hiệu gì mà là do bọn họ tự lắp ráp, tính năng cao hơn loại bình thường nhiều.
Tranh đấu trong thị trường thứ cấp không giống như những người bình thường tưởng tượng là chỉ cần nhìn chằm chằm vào giá cổ phiếu trên màn hình, rảnh rỗi nhập vài con số là xong.
Mỗi một giây ở đây đều quan trọng vô cùng. Có những lúc không cần dịch chuyển gì trong vòng hai tiếng mà chỉ cần mấy phút cuối, thậm chí là mấy giây cuối cùng để làm việc.
Những thứ cần đọc và cần nhập vào trong mấy giây này nhiều vô kể.
Esports mà đám thanh niên hay chơi bây giờ có tốc độ tay rất nhanh, nhưng nếu so với đám Vương Vũ Hành thì còn kém xa.
Ví dụ như Lương Chính Phi, tốc độ cao nhất của anh ấy là nhập hơn hai mươi con số trong một giây mà không để ra sai sót.
Nghe thì có vẻ tầm thường đấy, nhưng thực tế đây lại là một chuyện khó vô cùng, chẳng mấy người trên thế giới có thể làm được việc này đâu.
Mấy người đặt laptop lên, lắp đặt các loại plugin, bàn phím vào, phòng bệnh bỗng trở thành một trung tâm tài chính hiện đại.
Giang Chí Hạo tỉ mỉ thu dọn lại những đồ đạc thừa thãi, để lại khoảng trống cho nhóm người.
Lúc nhóm Vương Vũ Hành bận rộn thì Hoắc Khải đi qua nói chuyện với Linh Linh.
Cô bé này càng lớn càng xinh đẹp, được Giang Chí Hạo nâng như nâng trứng.
Bát cháo năm xưa luôn khiến Giang Chí Hạo cảm thấy có lỗi với cô bé. Ý nghĩ muốn tự sát cũng lại là một vết nhơ trong cuộc đời của anh ấy.
Nhìn miếng vải trên mặt Linh Linh, Hoắc Khải có thể tưởng tượng được trong lòng Giang Chí Hạo khó chịu đến mức nào.
Không chỉ có Giang Chí Hạo, đến chính anh còn cảm thấy tức giận.
“Chú Ho…”, Linh Linh vừa mới định nói ra thì liền ngưng lại, rồi nói tiếp: “Chú Lý, cháu không sao đâu mà, bác sĩ nói cháu sẽ khỏe lại nhanh thôi”.
“Đương nhiên rồi, cháu sẽ không sao đâu. Nhưng chú sẽ không tha cho kẻ dám bắt nạt cháu đâu”, Hoắc Khải nói.
Linh Linh cười nhạt, nhìn vô cùng điềm tĩnh. Cô bé giống như khuê tú nhà giàu thời cổ đại bước ra từ trong tranh, khiến người ta nhìn mà cảm thấy thư thái.
Thật không biết cái thằng nhà giàu kia đã lên cơn điên gì mà dám bắt nạt cô bé.
Linh Linh không khuyên Hoắc Khải đừng báo thù, cô bé tiếp xúc với Hoắc Khải từ lâu, Hoắc Khải cũng luôn dạy cho cô bé về triết lý nhân sinh.
Đời người rất ngắn, làm người thì phải có cốt khí. Nghe thì có vẻ lỗ mãng nhưng đời người ngắn như thế, nếu không có cốt khí thì khác nào cái bóng của người khác, sống còn ý nghĩa gì nữa. Sau khi chết cũng sẽ chẳng được ai nhớ đến.
Dĩ nhiên, quân tử trả thù mười năm chưa muộn. Cho dù muốn cạnh tranh thì cũng phải tìm một cơ hội tốt, không thể khiến bản thân mình phải chịu thiệt được.
Linh Linh rất nghe lời Hoắc Khải và đều ghi nhớ trong lòng. Cái tên nhà giàu kia nhìn thì có vẻ là không làm sao, nhưng thực chất nếu cởi áo ra thì có thể thấy vết bầm tím trên khắp người của cậu ta.
Cậu ta làm mặt của Linh Linh bị thương, nhưng cũng bị Linh Linh cầm gạch phang cho một trận.
Không đánh vào đầu hay mặt mà chỉ đánh vào thể xác. Đau đớn nhưng lại chẳng bị thương quá nghiêm trọng.
Mà Giang Chí Hạo nhìn có vẻ hung ác nhưng vẫn không ghê ghớm được như Linh Linh.
Lúc này, nhóm người Vương Vũ Hành đã lắp máy tính xong. Bọn họ bắt đầu lạch cạch thao tác, chuẩn bị mọi việc trước khi hành sự.
Bọn họ đã tra xét công ty của bố của thằng nhóc nhà giàu kia đến từng chân tơ kẽ tóc. Việc cần làm bây giờ rất đơn giản, đó là vào làm loạn thị trường thứ cấp một chút.
Hiện giờ còn 50 phút nữa là kết thúc phiên làm việc buổi chiều, đủ để bọn họ làm xong mọi việc.
Khoảng ba phút sau, Vương Vũ Hành nói với Mã Chấn Xuyên: “Xong chưa đó?”
“Xong rồi, đã chuyển tiền vào, nhưng hình như cổ phiếu này có nhà cái thì phải”, Mã Chấn Xuyên nói.
“Vậy thì coi như người đó xui thôi”, Vương Vũ Hành không quan tâm lắm. Cậu ta hỏi Lương Chính Phi: “Ép giá gắt chút, đỡ phải tốn nhiều tiền”.
“Yên tâm”, Lương Chính Phi một tay thao tác một tay cầm giấy và tốc ký lại những con số.
Làm hai việc một lúc là chuyện vô cùng quen thuộc với anh ấy. Đây cũng là năng lực trời cho và trải qua luyện tập.
Còn Tề Thanh Sơn thì vặn cổ tay kêu rắc rắc rồi nói: “Nhanh chút nha, tôi không chờ nổi nữa rồi!”
Tất cả đều đã chuẩn bị xong, Vương Vũ Hành nhìn Hoắc Khải hỏi: “Thầy ơi…”
Hoắc Khải không buồn ngẩng đầu lên, vẫy tay nói: “Lâu lắm rồi tôi chưa làm mấy cái này, các cậu tự túc đi”.
“Vâng!”, Vương Vũ Hành cười khì khì, nói với hai người kia: “Thế thì chơi thôi”.
Trong nhóm, Vương Vũ Hành thuộc kiểu quyết đoán lại lạnh lùng tàn nhẫn. Nhưng lúc này cậu ta lại có vẻ hơi trẻ con.
Dù là cảm xúc hay hành động thì đều khác trước rất nhiều.
Bởi vậy mới nói, phản ứng của một người có quan hệ rất lớn với môi trường, không khí nơi ở.
Mấy năm chưa hợp tác lại, đột nhiên bảo làm một trận khiến mấy người nhiệt huyết sôi trào, giống như quay lại cái thời khắc kích thích đó vậy.
Cùng với mệnh lệnh của Vương Vũ Hành, màn hình máy tính thay đổi liên tục, nhập số, hàng trăm hàng ngàn tài khoản đang tiến hành đầu tư.
Giá cổ phiếu bắt đầu tăng lên.
Nếu tính theo phút thì biên độ tăng không lớn, biến động duy trì ở hai điểm.
45 phút sau, Tề Thanh Sơn nói: “6.8 tệ, mười triệu cổ phiếu”.
Mã Chấn Xuyên tiếp lời: “7.57 tệ, tám triệu cổ phiếu”.
“Cũng đủ dùng rồi”, Vương Vũ Hành gật đầu. Thu thập được gần hai mươi triệu cổ phiếu trong vòng 45 phút đã là khá lắm rồi. Bọn họ đã lấy được hầu như toàn bộ cổ phiếu của mấy nơi bán ra trong lúc này, mà biên độ của cổ phiếu cũng đã tăng 3%.
Đã thu thập cổ phiếu bluechip xong thì mọi chuyện còn lại quá đơn giản, chỉ cần bùng nổ thôi.
Lương Chính Phi đang điên cuồng nhập số. Mỗi năm phút, cổ phiếu tụt xuống gần bốn điểm, từ sáu điểm trở về hai điểm.
Lúc này, nhà cái của cổ phiếu cũng đã nhận ra sự bất thường và bắt đầu rót tiền vào để duy trì dao động.
Nhưng nhóm Vương Vũ Hành không đến để kiếm tiền mà muốn người khác thua thiệt. Một bên mua một bên bán giằng co nhau trong vòng năm phút trước khi chốt phiên làm cho biên độ màu đỏ nhảy sang màu xanh ba điểm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.