Chương 418: Buổi họp mặt kết thúc
Hứa Đệ
18/02/2021
Chuyện mà Hoắc Khải làm ở công ty Miêu Nhất Khoa bị mọi người rỉ tai nhau.
Miêu Nhất Khoa không hề né tránh những ảnh hưởng tiêu cực đến công ty. Ông ta thẳng thắn thừa nhận rằng người của ông ta gần như không có một tác dụng gì trong vụ hợp tác lần này, nếu không có Hoắc Khải thì rất có thể ông ta đã bị nhà họ Hoắc chèn ép đến mức phải chịu thiệt hại lớn rồi.
Nghe những lời giới thiệu ấy, các thành viên tới tham gia buổi họp mặt này đều rất ngạc nhiên.
Hoắc Khải là người thừa kế của giáo sư Triệu Vĩnh An, tuy rằng đây là chuyện hiển nhiên, nhưng không đồng nghĩa với việc tất cả mọi người sẽ thừa nhận điều đó.
Trên thực tế, đa phần mọi người đều cảm thấy thầy đã lớn tuổi rồi nên hơi lẩm cẩm.
Nếu muốn chọn người thừa kế thì phải chọn trong đám Miêu Nhất Khoa, Thượng Toàn Minh mới phải.
Mấy người này đã quá quen với mạng lưới các mối quan hệ, có đủ năng lực lãnh đạo, từ kinh nghiệm đến địa vị xã hội đều đủ cả, nếu để bọn họ lãnh đạo mạng lưới các mối quan hệ thì tất cả mọi người đều cảm thấy tâm phục khẩu phục.
Bây giờ ông ấy lại tìm một cậu thanh niên còn chẳng học chung trường với bọn họ làm người thừa kế, chẳng ai quen biết gì với anh, vậy sau này khi bàn chuyện làm việc thì phải coi người này như đàn em hay là thế nào đây?
Tóm lại, trong lòng bọn họ chưa bao giờ ủng hộ Hoắc Khải, chỉ cảm thấy cậu thanh niên này gặp may nên lọt vào mắt vị giáo sư già lẩm cẩm ấy thôi.
Ấy vậy mà giờ đây Miêu Nhất Khoa lại đích thân đứng ra tạo thanh thế cho anh, lúc này rất nhiều người mới hiểu ra rằng không phải thầy giáo chỉ chọn bừa một người mà thôi.
Chắc chắn người mà ông ấy đã lựa chọn cũng phải có chút tài năng.
Đương nhiên, vẫn có khá nhiều người cảm thấy Miêu Nhất Khoa đang nói dối.
Nhà họ Hoắc có địa vị thế nào? Đây là doanh nghiệp gia đình nổi tiếng nhất trong mấy năm gần đây, tính trên phạm vi cả nước cũng không có mấy doanh nghiệp phát triển nhanh được như bọn họ.
Ngay cả chủ tịch Miêu còn không giải quyết được nhà họ Hoắc, thì làm sao một tên vô danh tiểu tốt có thể làm được? Rõ là vớ vẩn mà!
Tóm lại, bất kể Miêu Nhất Khoa nói thế nào thì chắc chắn vẫn có người cảm thấy ông ta chỉ đang cố nói tốt cậu em của mình mà thôi, hơn nữa còn nói một cách vô cùng khoa trương.
Cho dù có Thượng Toàn Minh ở bên cạnh làm chứng thì cũng vô dụng.
Trên thế giới này có quá nhiều người thích đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, chẳng thể thông não bọn họ được.
Hoắc Khải có thể nhìn ra được suy nghĩ của những người này, nên anh không tỏ ra tức giận vì không được người khác tán thành.
Người ta có tán thành hay không chẳng liên quan gì nhiều tới anh. Thứ mà Hoắc Khải muốn là cả một mạng lưới quan hệ, muốn những tài nguyên mà trong tương lai anh có thể chỉnh đốn và tập hợp lại.
Nếu có người cứ không chịu phục mãi thì anh cần họ làm gì?
Có thời gian giải quyết bọn họ thì chẳng thà đi tìm những tài nguyên tốt hơn, không phải bất cứ ai cũng đáng để Hoắc Khải mời chào.
Buổi họp mặt đã diễn ra trong bầu không khí như thế.
Có người chủ động tới làm quen với Hoắc Khải, có người chẳng thèm ngó ngàng tới anh. Uy vọng của Miêu Nhất Khoa chưa đạt tới mức khiến tất cả mọi người phải nể sợ, nếu không thì vị giáo sư già đã chẳng cần cất công tìm kiếm người thừa kế.
Sau một ngày dài, lúc buổi họp mặt kết thúc, Miêu Nhất Khoa choàng vai Hoắc Khải, say mèm nói: “Lý Phong, không phải anh chém gió với chú đâu nhé, sau này ai dám tới gây chuyện với chú thì cứ việc nói với anh, anh sẽ giết chết kẻ đó!”
Thượng Toàn Minh ở bên cạnh kéo ông ta lại, nói: “Ông say rồi, nói vớ vẩn cái gì đó? Ai lại tới gây chuyện với Lý Phong chứ”.
“Ai bảo tôi say? Tôi vẫn múa quyền được đây này, để tôi múa Thái Cực Quyền cho ông xem!”, vừa nói, Miêu Nhất Khoa vừa bày ra thế đánh, kết quả là chẳng ra đâu vào đâu.
Còn chưa kịp lướt chân thì ông ta đã ngồi phịch xuống đất, khiến không ít người bật cười.
Hoắc Khải cũng cười, anh và Thượng Toàn Minh tới dìu Miêu Nhất Khoa dậy.
“Cậu đừng để bụng, ông ấy cứ thế đấy. Lần nào uống rượu cũng say, say rồi là không chịu yên. Lúc trước thầy còn sống thì còn có người nói ông ấy được vài câu, bây giờ là bung lụa luôn rồi”, Thượng Toàn Minh bất đắc dĩ nói.
Hoắc Khải cười nói: “Như thế cũng không có gì là không tốt, tôi cũng rất thích tính cách của ông ấy, chẳng che giấu điều gì, thế mới thoải mái”.
“Rất nhiều người bảo ông ấy giả vờ, cậu không cảm thấy thế sao?”, Thượng Toàn Minh hỏi.
Hoắc Khải lắc đầu ngay không hề do dự: “Trong mắt tôi, có phải giả vờ hay không thì đều không quan trọng, đây là quyền tự do đối nhân xử thế của mỗi người. Chỉ cần ông ấy thật lòng với tôi thì tôi cần gì để ý tới việc ông ấy có giả vờ hay không?”
Nghe vậy, Thượng Toàn Minh hơi sửng sốt, sau đó cười nói: “Cậu nói vậy khá giống thầy đó. Trước kia thầy cũng nói rồi, thật thật giả giả, không nhất thiết phải phân biệt rõ ràng. Điều khó khăn nhất trên thế giới này chính là phân biệt thật giả, sống thôi cũng đủ mệt rồi, cần gì rước thêm phiền não cho mình”.
Hoắc Khải trầm mặc một lát rồi nói: “Quan điểm sống của giáo sư Triệu đúng là đáng để học tập, tôi không thể sánh bằng được”.
Đến lúc này Hoắc Khải vẫn còn cảm thấy áy náy với vị giáo sư già ấy.
Bởi vì anh vẫn nhớ như in dáng vẻ của ông ấy khi tựa vào khung cửa dõi theo bóng anh trong buổi chiều tà hôm ấy.
Nếu hôm ấy anh không đi, có lẽ giáo sư sẽ không mất. Cho dù không thể tránh khỏi cái chết thì ít nhất ông ấy sẽ có người bầu bạn trước lúc lâm chung, không phải ra đi trong cô độc như thế.
Mỗi lần nghĩ tới chuyện ông lão được mọi người tôn kính ấy rời bỏ trần thế trong đơn độc, trong lòng Hoắc Khải lại cảm thấy vô cùng buồn bã.
Phát hiện ra cảm xúc của anh, Thượng Toàn Minh thở dài nói: “Người mất thì cũng đã mất rồi, những người còn sống vẫn phải tiếp tục cuộc sống, cậu đừng nghĩ nhiều như thế. Tôi nghĩ, thầy giáo ở trên trời có linh thiêng cũng sẽ hi vọng chúng ta sống quãng đời còn lại thật tốt”.
Hoắc Khải gật đầu không nói gì, lại càng không phản bác.
Thế sự xoay vần, chính anh cũng là người đã trải qua sinh tử, vậy nên cái nhìn của anh còn thông thấu hơn những người khác.
Sau khi cùng Thượng Toàn Minh đưa Miêu Nhất Khoa về nhà, Hoắc Khải mới về khách sạn nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, anh đi tới sân bay.
Trước khi đi, Thượng Toàn Minh gọi điện tới trách móc: “Sao đi mà chẳng nói một tiếng nào vậy?”
“Sợ quấy rầy các ông nghỉ ngơi. Vả lại ngày tháng còn dài, không cần ủy mị như thế”, Hoắc Khải nói.
“Cậu đấy! Mà thôi, tôi cũng không nói nhiều nữa, dù sao cậu nói đúng mà, ngày tháng còn dài, về đến nhà thì nhớ báo bình an cho tôi. Phải rồi, đừng quên gọi điện cho ông Miêu, nếu biết cậu đi mà không nói tiếng nào như thế, nhất định ông ấy sẽ chửi đổng lên đấy”, Thượng Toàn Minh dặn dò.
So với Miêu Nhất Khoa thì Thượng Toàn Minh giống một bà thím hơn, cứ lải nhải luôn mồm.
Nhưng ông ta khiến Hoắc Khải cảm nhận được sự quan tâm thật lòng, điểm này khác với Miêu Nhất Khoa.
Cách quan tâm của Miêu Nhất Khoa là kiểu chẳng muốn dài dòng văn tự, cần làm gì là bắt tay vào làm luôn, chẳng thèm nói trước với anh.
Còn Thượng Toàn Minh thì cứ lo đầu lo đuôi, nói trước rồi mới làm.
Chẳng thể nói rõ ra được tính cách nào là tốt, tính cách nào là xấu.
Hoắc Khải cười nói: “Tôi hiểu rồi.”
Sau khi tắt máy, loa thông báo lên máy bay vang lên, Hoắc Khải cho điện thoại vào túi, nhìn về phía trung tâm thành phố.
Tài nguyên ở đó cực kỳ phong phú, là nơi mà anh nhất định phải quay lại.
Lần sau trở về, anh hạ quyết tâm phải khiến tất cả mọi người không dám khinh thường anh nữa.
Trước lúc lên máy bay, Hoắc Khải nhận được điện thoại của Hoắc Giai Minh.
Hoắc Giai Minh hưng phấn nói trong điện thoại: “Anh Lý! Tôi thành lập xong công ty rồi, tiếp theo phải làm gì đây?”
Một thời gian trước, Hoắc Khải thuyết phục Hoắc Giai Minh gây dựng sự nghiệp, cũng coi như cho gia tộc một câu trả lời. Hoắc Giai Minh tán thành tuyệt đối, cho dù cậu ta muốn làm những gì mình cảm thấy hứng thú thì cũng phải có được sự ủng hộ của gia tộc đã.
Vậy nên sau khi trở lại nhà họ Hoắc, cậu ta lập tức xin thành lập công ty ở nước ngoài.
Nhà họ Hoắc chưa bao giờ làm khó con cháu trong chuyện thành lập công ty, ngược lại còn cổ vũ con cháu cố gắng phát triển sự nghiệp.
Tuy rằng các dự án hiện giờ không dính dáng quá nhiều tới nước ngoài, nhưng nhà họ Hoắc vẫn cử mấy người tới giúp Hoắc Giai Minh giải quyết quá trình thành lập. Công ty vừa được dựng lên là Hoắc Giai Minh lập tức sốt sắng gọi điện cho Hoắc Khải, muốn tìm kiếm sự trợ giúp từ anh.
Thực ra đối với cậu ta thì để người nhà họ Hoắc giúp đỡ mới là sự lựa chọn tối ưu.
Một là người trong nhà sẽ không lừa cậu ta, hai là bọn họ cũng sẽ tận tâm tận lực.
Nhưng Hoắc Giai Minh vẫn luôn cảm thấy anh Lý mà mình quen biết này rất giống anh ba, bây giờ không gặp được anh ba thì cậu ta chỉ có thể tìm Hoắc Khải thôi.
Hoắc Khải không hề cảm thấy bất ngờ trước hiệu suất làm việc của Hoắc Giai Minh, trên thực tế như vậy còn là chậm nữa.
Nếu anh muốn thành lập công ty, chỉ cần ba ngày là anh đã xử lý xong và bắt đầu đi vào hoạt động rồi.
Thời gian là vàng, đồng thời cũng là sinh mệnh, Hoắc Khải sẽ không lãng phí một giây một phút nào cả.
Miêu Nhất Khoa không hề né tránh những ảnh hưởng tiêu cực đến công ty. Ông ta thẳng thắn thừa nhận rằng người của ông ta gần như không có một tác dụng gì trong vụ hợp tác lần này, nếu không có Hoắc Khải thì rất có thể ông ta đã bị nhà họ Hoắc chèn ép đến mức phải chịu thiệt hại lớn rồi.
Nghe những lời giới thiệu ấy, các thành viên tới tham gia buổi họp mặt này đều rất ngạc nhiên.
Hoắc Khải là người thừa kế của giáo sư Triệu Vĩnh An, tuy rằng đây là chuyện hiển nhiên, nhưng không đồng nghĩa với việc tất cả mọi người sẽ thừa nhận điều đó.
Trên thực tế, đa phần mọi người đều cảm thấy thầy đã lớn tuổi rồi nên hơi lẩm cẩm.
Nếu muốn chọn người thừa kế thì phải chọn trong đám Miêu Nhất Khoa, Thượng Toàn Minh mới phải.
Mấy người này đã quá quen với mạng lưới các mối quan hệ, có đủ năng lực lãnh đạo, từ kinh nghiệm đến địa vị xã hội đều đủ cả, nếu để bọn họ lãnh đạo mạng lưới các mối quan hệ thì tất cả mọi người đều cảm thấy tâm phục khẩu phục.
Bây giờ ông ấy lại tìm một cậu thanh niên còn chẳng học chung trường với bọn họ làm người thừa kế, chẳng ai quen biết gì với anh, vậy sau này khi bàn chuyện làm việc thì phải coi người này như đàn em hay là thế nào đây?
Tóm lại, trong lòng bọn họ chưa bao giờ ủng hộ Hoắc Khải, chỉ cảm thấy cậu thanh niên này gặp may nên lọt vào mắt vị giáo sư già lẩm cẩm ấy thôi.
Ấy vậy mà giờ đây Miêu Nhất Khoa lại đích thân đứng ra tạo thanh thế cho anh, lúc này rất nhiều người mới hiểu ra rằng không phải thầy giáo chỉ chọn bừa một người mà thôi.
Chắc chắn người mà ông ấy đã lựa chọn cũng phải có chút tài năng.
Đương nhiên, vẫn có khá nhiều người cảm thấy Miêu Nhất Khoa đang nói dối.
Nhà họ Hoắc có địa vị thế nào? Đây là doanh nghiệp gia đình nổi tiếng nhất trong mấy năm gần đây, tính trên phạm vi cả nước cũng không có mấy doanh nghiệp phát triển nhanh được như bọn họ.
Ngay cả chủ tịch Miêu còn không giải quyết được nhà họ Hoắc, thì làm sao một tên vô danh tiểu tốt có thể làm được? Rõ là vớ vẩn mà!
Tóm lại, bất kể Miêu Nhất Khoa nói thế nào thì chắc chắn vẫn có người cảm thấy ông ta chỉ đang cố nói tốt cậu em của mình mà thôi, hơn nữa còn nói một cách vô cùng khoa trương.
Cho dù có Thượng Toàn Minh ở bên cạnh làm chứng thì cũng vô dụng.
Trên thế giới này có quá nhiều người thích đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, chẳng thể thông não bọn họ được.
Hoắc Khải có thể nhìn ra được suy nghĩ của những người này, nên anh không tỏ ra tức giận vì không được người khác tán thành.
Người ta có tán thành hay không chẳng liên quan gì nhiều tới anh. Thứ mà Hoắc Khải muốn là cả một mạng lưới quan hệ, muốn những tài nguyên mà trong tương lai anh có thể chỉnh đốn và tập hợp lại.
Nếu có người cứ không chịu phục mãi thì anh cần họ làm gì?
Có thời gian giải quyết bọn họ thì chẳng thà đi tìm những tài nguyên tốt hơn, không phải bất cứ ai cũng đáng để Hoắc Khải mời chào.
Buổi họp mặt đã diễn ra trong bầu không khí như thế.
Có người chủ động tới làm quen với Hoắc Khải, có người chẳng thèm ngó ngàng tới anh. Uy vọng của Miêu Nhất Khoa chưa đạt tới mức khiến tất cả mọi người phải nể sợ, nếu không thì vị giáo sư già đã chẳng cần cất công tìm kiếm người thừa kế.
Sau một ngày dài, lúc buổi họp mặt kết thúc, Miêu Nhất Khoa choàng vai Hoắc Khải, say mèm nói: “Lý Phong, không phải anh chém gió với chú đâu nhé, sau này ai dám tới gây chuyện với chú thì cứ việc nói với anh, anh sẽ giết chết kẻ đó!”
Thượng Toàn Minh ở bên cạnh kéo ông ta lại, nói: “Ông say rồi, nói vớ vẩn cái gì đó? Ai lại tới gây chuyện với Lý Phong chứ”.
“Ai bảo tôi say? Tôi vẫn múa quyền được đây này, để tôi múa Thái Cực Quyền cho ông xem!”, vừa nói, Miêu Nhất Khoa vừa bày ra thế đánh, kết quả là chẳng ra đâu vào đâu.
Còn chưa kịp lướt chân thì ông ta đã ngồi phịch xuống đất, khiến không ít người bật cười.
Hoắc Khải cũng cười, anh và Thượng Toàn Minh tới dìu Miêu Nhất Khoa dậy.
“Cậu đừng để bụng, ông ấy cứ thế đấy. Lần nào uống rượu cũng say, say rồi là không chịu yên. Lúc trước thầy còn sống thì còn có người nói ông ấy được vài câu, bây giờ là bung lụa luôn rồi”, Thượng Toàn Minh bất đắc dĩ nói.
Hoắc Khải cười nói: “Như thế cũng không có gì là không tốt, tôi cũng rất thích tính cách của ông ấy, chẳng che giấu điều gì, thế mới thoải mái”.
“Rất nhiều người bảo ông ấy giả vờ, cậu không cảm thấy thế sao?”, Thượng Toàn Minh hỏi.
Hoắc Khải lắc đầu ngay không hề do dự: “Trong mắt tôi, có phải giả vờ hay không thì đều không quan trọng, đây là quyền tự do đối nhân xử thế của mỗi người. Chỉ cần ông ấy thật lòng với tôi thì tôi cần gì để ý tới việc ông ấy có giả vờ hay không?”
Nghe vậy, Thượng Toàn Minh hơi sửng sốt, sau đó cười nói: “Cậu nói vậy khá giống thầy đó. Trước kia thầy cũng nói rồi, thật thật giả giả, không nhất thiết phải phân biệt rõ ràng. Điều khó khăn nhất trên thế giới này chính là phân biệt thật giả, sống thôi cũng đủ mệt rồi, cần gì rước thêm phiền não cho mình”.
Hoắc Khải trầm mặc một lát rồi nói: “Quan điểm sống của giáo sư Triệu đúng là đáng để học tập, tôi không thể sánh bằng được”.
Đến lúc này Hoắc Khải vẫn còn cảm thấy áy náy với vị giáo sư già ấy.
Bởi vì anh vẫn nhớ như in dáng vẻ của ông ấy khi tựa vào khung cửa dõi theo bóng anh trong buổi chiều tà hôm ấy.
Nếu hôm ấy anh không đi, có lẽ giáo sư sẽ không mất. Cho dù không thể tránh khỏi cái chết thì ít nhất ông ấy sẽ có người bầu bạn trước lúc lâm chung, không phải ra đi trong cô độc như thế.
Mỗi lần nghĩ tới chuyện ông lão được mọi người tôn kính ấy rời bỏ trần thế trong đơn độc, trong lòng Hoắc Khải lại cảm thấy vô cùng buồn bã.
Phát hiện ra cảm xúc của anh, Thượng Toàn Minh thở dài nói: “Người mất thì cũng đã mất rồi, những người còn sống vẫn phải tiếp tục cuộc sống, cậu đừng nghĩ nhiều như thế. Tôi nghĩ, thầy giáo ở trên trời có linh thiêng cũng sẽ hi vọng chúng ta sống quãng đời còn lại thật tốt”.
Hoắc Khải gật đầu không nói gì, lại càng không phản bác.
Thế sự xoay vần, chính anh cũng là người đã trải qua sinh tử, vậy nên cái nhìn của anh còn thông thấu hơn những người khác.
Sau khi cùng Thượng Toàn Minh đưa Miêu Nhất Khoa về nhà, Hoắc Khải mới về khách sạn nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, anh đi tới sân bay.
Trước khi đi, Thượng Toàn Minh gọi điện tới trách móc: “Sao đi mà chẳng nói một tiếng nào vậy?”
“Sợ quấy rầy các ông nghỉ ngơi. Vả lại ngày tháng còn dài, không cần ủy mị như thế”, Hoắc Khải nói.
“Cậu đấy! Mà thôi, tôi cũng không nói nhiều nữa, dù sao cậu nói đúng mà, ngày tháng còn dài, về đến nhà thì nhớ báo bình an cho tôi. Phải rồi, đừng quên gọi điện cho ông Miêu, nếu biết cậu đi mà không nói tiếng nào như thế, nhất định ông ấy sẽ chửi đổng lên đấy”, Thượng Toàn Minh dặn dò.
So với Miêu Nhất Khoa thì Thượng Toàn Minh giống một bà thím hơn, cứ lải nhải luôn mồm.
Nhưng ông ta khiến Hoắc Khải cảm nhận được sự quan tâm thật lòng, điểm này khác với Miêu Nhất Khoa.
Cách quan tâm của Miêu Nhất Khoa là kiểu chẳng muốn dài dòng văn tự, cần làm gì là bắt tay vào làm luôn, chẳng thèm nói trước với anh.
Còn Thượng Toàn Minh thì cứ lo đầu lo đuôi, nói trước rồi mới làm.
Chẳng thể nói rõ ra được tính cách nào là tốt, tính cách nào là xấu.
Hoắc Khải cười nói: “Tôi hiểu rồi.”
Sau khi tắt máy, loa thông báo lên máy bay vang lên, Hoắc Khải cho điện thoại vào túi, nhìn về phía trung tâm thành phố.
Tài nguyên ở đó cực kỳ phong phú, là nơi mà anh nhất định phải quay lại.
Lần sau trở về, anh hạ quyết tâm phải khiến tất cả mọi người không dám khinh thường anh nữa.
Trước lúc lên máy bay, Hoắc Khải nhận được điện thoại của Hoắc Giai Minh.
Hoắc Giai Minh hưng phấn nói trong điện thoại: “Anh Lý! Tôi thành lập xong công ty rồi, tiếp theo phải làm gì đây?”
Một thời gian trước, Hoắc Khải thuyết phục Hoắc Giai Minh gây dựng sự nghiệp, cũng coi như cho gia tộc một câu trả lời. Hoắc Giai Minh tán thành tuyệt đối, cho dù cậu ta muốn làm những gì mình cảm thấy hứng thú thì cũng phải có được sự ủng hộ của gia tộc đã.
Vậy nên sau khi trở lại nhà họ Hoắc, cậu ta lập tức xin thành lập công ty ở nước ngoài.
Nhà họ Hoắc chưa bao giờ làm khó con cháu trong chuyện thành lập công ty, ngược lại còn cổ vũ con cháu cố gắng phát triển sự nghiệp.
Tuy rằng các dự án hiện giờ không dính dáng quá nhiều tới nước ngoài, nhưng nhà họ Hoắc vẫn cử mấy người tới giúp Hoắc Giai Minh giải quyết quá trình thành lập. Công ty vừa được dựng lên là Hoắc Giai Minh lập tức sốt sắng gọi điện cho Hoắc Khải, muốn tìm kiếm sự trợ giúp từ anh.
Thực ra đối với cậu ta thì để người nhà họ Hoắc giúp đỡ mới là sự lựa chọn tối ưu.
Một là người trong nhà sẽ không lừa cậu ta, hai là bọn họ cũng sẽ tận tâm tận lực.
Nhưng Hoắc Giai Minh vẫn luôn cảm thấy anh Lý mà mình quen biết này rất giống anh ba, bây giờ không gặp được anh ba thì cậu ta chỉ có thể tìm Hoắc Khải thôi.
Hoắc Khải không hề cảm thấy bất ngờ trước hiệu suất làm việc của Hoắc Giai Minh, trên thực tế như vậy còn là chậm nữa.
Nếu anh muốn thành lập công ty, chỉ cần ba ngày là anh đã xử lý xong và bắt đầu đi vào hoạt động rồi.
Thời gian là vàng, đồng thời cũng là sinh mệnh, Hoắc Khải sẽ không lãng phí một giây một phút nào cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.