Chương 400: Cầu nối
Hứa Đệ
13/02/2021
Hoắc Khải cúp điện thoại rồi đứng chờ xe taxi của hai người trên con đường gần với thành phố nhất.
Kết quả chờ mãi chẳng thấy ai đâu, phải hơn nửa tiếng sau Đường Trọng Vi mới gọi lại, nói là bọn họ đã đến tiệm ăn rồi.
“Đến rồi hả? Sao cô bảo là chờ ở đường gần thành phố mà?”, Hoắc Khải ngơ ngác hỏi.
“Sao thế, có gì bất mãn à? Tôi chờ anh ở sân bay suốt bao lâu, cho anh đi lại tí thì làm sao!”, Đường Trọng Vi hừ một tiếng rồi nói.
Dáng vẻ gây sự vô cớ của cô ấy thật sự khiến người ta tức chết, chỉ cảm thấy lớn như vậy rồi mà sao vẫn còn trẻ trâu thế kia.
Với Hoắc Khải thì Đường Trọng Vi chỉ như em gái, cho nên sẽ không giận cô ấy chỉ vì chuyện nhỏ này.
Biết Đường Trọng Vi đang khó chịu nên làm loạn một chút cũng là bình thường.
Mấy chục phút sau, ba người cũng đã gặp mặt ở một nhà hàng.
Đường Trọng Vi cố tình chọn một khách sạn cực kỳ cao cấp, đồ ăn cũng đắt, ba người ăn ít cũng phải đến hai ngàn tệ.
Mà Đường Trọng Vi không phải là người tiết kiệm, cộng thêm việc muốn “báo thù” Hoắc Khải, cô ấy cố tình gọi thật nhiều món đắt. Mặc dù chẳng nhìn giá trên menu nhưng Hoắc Khải cũng biết ít nhất cũng phải từ bốn ngàn tệ trở lên.
Hoắc Giai Minh lại thấy bất bình thay cho Hoắc Khải, cậu ta nói: “Ba chúng ta ăn không hết nhiều như vậy đâu mà”.
Chỉ riêng con tôm hùm Boston nặng 2-3kg kia, một mình Đường Trọng Vi ăn một con còn không hết.
Cô ấy lườm Hoắc Giai Minh và nói: “Có bắt em trả tiền đâu mà! Em không ăn thì đi đi, ai bảo em đến đây cùng chị đâu! Cho ăn rồi còn bất mãn nữa, khó chiều!”
Cô ấy tuôn ra một tràng như pháo nổ, làm Hoắc Giai Minh không nói được gì.
Hoắc Khải bật cười. Qua thời gian, Đường Trọng Vi đã có chút trưởng thành, không còn là cô gái chỉ biết khóc mỗi khi người ta nói gì mình nữa.
Mặc dù có hơn nửa là cô ấy bị nhà họ Hoắc làm cho tức chết, nhưng vậy cũng tốt, không để cô ấy bị người khác dễ bắt nạt được.
Nếu chỉ ăn không thôi thì cũng chán, vẫn phải nói về chủ đề nào đó mới được.
Hoắc Khải chủ động hỏi tình hình Hoắc Giai Minh dạo này, cậu ta lại thở dài đáp: “Có gì mà không ổn đâu chứ, vẫn vậy à, làm việc cần làm thôi. Dù sao tôi cũng chẳng phải lo việc trong nhà, nhưng mà dạo này bố tôi bắt tôi làm mấy chuyện kinh doanh, nói là nhà họ Hoắc thì không thể không biết kinh doanh được gì gì đó. Tôi đang muốn hỏi ông ấy là, rõ ràng ông ấy cũng cầm kỳ thi họa các thứ các thứ, không chịu kinh doanh đi mà lại bắt tôi làm thay. Thế là thế nào chứ”.
Hoắc Khải vẫn hiểu tính cách của chú mình, nhưng dựa theo những gì anh biết thì chú không phải kiểu chỉ chơi linh tinh như Hoắc Giai Minh nói đâu.
Một phần trong những phi vụ làm ăn của nhà họ Hoắc có liên quan đến đấu giá, mà những vật phẩm được đấu giá nhiều nhất chính là các loại đồ cổ.
Mà chú ấy lại có sở trường trong lĩnh vực này, cũng yêu thích nó, cho nên chú thường đi đến khắp trời Nam đất Bắc để sưu tầm cổ vật.
Hoắc Giai Minh không hiểu rõ về kinh doanh của nhà họ Hoắc mà chỉ biết mỗi lần bố mình về nhà là sẽ nói bản thân tìm được các kiệt tác về thư pháp hay hội họa gì đó, nên lầm tưởng rằng ông ấy suốt ngày đi chơi.
Thực ra, chơi mà ra tiền thì cũng là một loại bản lĩnh.
Hoắc Giai Minh lúc này không thể hiểu được, rằng không một ai trong nhà họ Hoắc lại có thể ngồi không mà tiêu tiền.
Như vậy thì gia tộc sẽ không thể tiến bộ, và đây là điều không chấp nhận được.
Hiện giờ mặc dù Hoắc Khải không thể lấy thân phận là người cầm quyền để nói, nhưng anh cũng không mong rằng Hoắc Giai Minh sẽ tiếp tục ăn không ngồi rồi như vậy.
Nếu chú đã lên tiếng thì anh cũng thuận thế nói theo: “Làm vậy cũng không có hại đâu, ít nhất lúc cần tiêu tiền thì vẫn có thể thoải mái hơn chút. Chú… Bố cậu có nói là sẽ để cho cậu làm gì không?”
Hoắc Khải suýt nữa thì xưng hô theo thói quen, nhưng Hoắc Giai Minh lại không để ý, chỉ có Đường Trọng Vi thì ngẩng lên nhìn Hoắc Khải, vẻ mặt khó hiểu.
Hoắc Khải coi như không thấy vẻ mặt đó của cô ấy, mà Hoắc Giai Minh thì khổ não nói: “Làm gì có cái gì làm được đâu. Gia tộc chia gần hết các loại kinh doanh rồi. Tôi muốn làm cái gì thì cũng phải tranh đua với người ta, chứ làm sao người ta chịu nhường? Thế nên tôi đang rầu hết cả ruột đây, chẳng biết nên làm gì bây giờ”.
“Lúc trước cậu có tham gia vào việc xây dựng công ty chi nhánh ở nước ngoài của nhà họ Cơ còn gì? Nếu cậu tin tôi, tôi có thể gợi ý vài điều cho cậu”, Hoắc Khải nói.
“Đương nhiên là tôi tin anh rồi, anh nói đi!”, Hoắc Giai Minh vội vàng đáp.
Hoắc Khải tư duy một chút rồi nói: “Cũng dễ thôi, nhà họ Hoắc không có nhiều dự án ở nước ngoài, cậu có thể lập một công ty chi nhánh ở nước ngoài giống như nhà họ Cơ, chủ yếu về các đồ vật có công nghệ cao. Nói đơn giản là trong nước thiếu cái gì thì cậu làm cái đó. Ví dụ như mấy loại có hàm lượng kỹ thuật cao như vi mạch chẳng hạn”.
“Vi mạch? Nhưng tôi có biết mấy cái đó đâu, chẳng hiểu mô tê gì”, Hoắc Giai Minh nói.
“Không cần cậu phải hiểu”, Hoắc Khải nói: “Khi ấy tôi sẽ giúp cậu tìm mấy người, bọn họ khá giỏi trong ngành nghề này, sẽ giúp được cậu đấy. Cậu bảo bọn họ làm mấy sản phẩm để tạo chút thanh thế, thu hút đầu tư là có tiền rồi. Như vậy người đầu tư sẽ giúp cậu quản lý, cậu không cần phải lo lắng gì hết”.
Hoắc Giai Minh nghe thì mắt sáng lên, liền vội vàng đáp lời: “Nghe có vẻ đơn giản ghê? Vậy anh giới thiệu cho tôi với, làm xong tôi sẽ lì xì cho anh!”
“Lì xì thì khỏi đi, tôi cũng coi như trả lại ân tình của cậu thôi. Nhà họ Cơ mà không được cậu giúp đỡ thì có khi sẽ chẳng mở được công ty chi nhánh ấy chứ”, Hoắc Khải cười nói.
Hoắc Giai Minh vui vẻ nhìn anh, nâng cốc trà lên rồi trả lời: “Tôi không biết uống rượu, nên lấy trà thay rượu vậy, cảm ơn anh Lý!”
“Không cần khách sáo”, Hoắc Khải cụng ly với cậu ta.
Đường Trọng Vi ở bên nhìn, bất mãn lên tiếng: “Nè, hai người như đang đi nói chuyện làm ăn vậy đó. Tôi đến để giải sầu chứ không phải để nghe hai người nói chuyện công việc đâu! Muốn nói thì hai người tự tìm chỗ mà nói, nói bao lâu cũng được! Nhưng giờ thì phải ăn hết đi cho tôi!”
“Ăn ăn ăn”, Hoắc Giai Minh cười hi hí, cầm dao nĩa lên và xử lí đống bít tết.
Hoắc Khải cũng ngoan ngoãn ăn cơm, nhưng nụ cười vẫn luôn lấp ló.
Nhìn thì có vẻ như bọn họ đang làm một việc quá nhỏ bé, nhưng thực ra đây đã là một dấu mốc quan trọng trong kế hoạch lớn của Hoắc Khải rồi.
Muốn cướp lại nhà họ Hoắc thì phải có sự giúp đỡ của các bạn bè liên minh.
Người nhà họ Hoắc sẽ không bao giờ giúp người ngoài tranh quyền.
Dĩ nhiên thì bây giờ là một suy nghĩ sai lầm, ít nhất thì phần lớn người nhà họ Hoắc sẽ không làm thế, nếu không, hung thủ phía sau chưa chắc đã có thể thay thế anh bằng một kẻ giả mạo được.
Có một câu danh ngôn đã được lưu truyền đến tận bây giờ.
Muốn làm thành trì kiên cố nhất sụp đổ thì phải công phá từ bên trong.
Đúng là Hoắc Khải có sức mạnh, nhưng nếu muốn đạt được mục tiêu cuối cùng thì anh phải đánh từ bên trong đánh ra.
Nói thì dễ, nhưng làm mới khó, bởi vì anh buộc phải tìm được một người đáng tin cậy nhưng không cần quá thông minh, đồng thời cũng phải có chút địa vị để làm trung gian.
Cuối cùng thì nó lại rơi vào người Hoắc Giai Minh. Cậu ta là người thích hợp nhất, tính trên mọi phương diện.
Cho Hoắc Giai Minh đi làm bên công ty chi nhánh nước ngoài và tìm cho cậu ta mấy nhân tài kỹ thuật đều là do Hoắc Khải cố ý. Mục đích thật sự của anh chính là để dễ dàng xây dựng thế lực bên trong nhà họ Hoắc.
Hoắc Giai Minh không có hứng với việc làm ăn, cậu ta chỉ muốn làm cho xong nhiệm vụ của gia tộc. Còn có kiếm được tiền hay không, kiếm bằng cách nào, thì cậu ta không quan tâm mà cũng chẳng hiểu.
Hoắc Khải muốn lợi dụng suy nghĩ ngây thơ này của cậu ta và cả số tiền vốn từ bên ngoài, mượn tay Hoắc Giai Minh để thâm nhập vào nhà họ Hoắc. Sau đó, sẽ dùng công ty chi nhánh đã bị vốn bên ngoài thâu tóm làm gốc, dần dần thôn tính cả nhà họ Hoắc.
Hiện tại thì đã xong bước một.
Qua một thời gian tiếp xúc, Hoắc Giai Minh đã hoàn toàn không hề nghi ngờ mục đích chính của Hoắc Khải, cậu ta chắc chắn sẽ làm theo những gì Hoắc Khải nói và trở thành một cái cầu nối thích hợp.
Chỉ cần cái cầu này đủ chắc thì mọi chuyện sẽ không còn khó nữa.
Hoắc Khải rõ như ban ngày sức mạnh của đồng tiền. Anh đã từng dùng những cách thế này để thôn tính không ít thế lực.
Kết quả chờ mãi chẳng thấy ai đâu, phải hơn nửa tiếng sau Đường Trọng Vi mới gọi lại, nói là bọn họ đã đến tiệm ăn rồi.
“Đến rồi hả? Sao cô bảo là chờ ở đường gần thành phố mà?”, Hoắc Khải ngơ ngác hỏi.
“Sao thế, có gì bất mãn à? Tôi chờ anh ở sân bay suốt bao lâu, cho anh đi lại tí thì làm sao!”, Đường Trọng Vi hừ một tiếng rồi nói.
Dáng vẻ gây sự vô cớ của cô ấy thật sự khiến người ta tức chết, chỉ cảm thấy lớn như vậy rồi mà sao vẫn còn trẻ trâu thế kia.
Với Hoắc Khải thì Đường Trọng Vi chỉ như em gái, cho nên sẽ không giận cô ấy chỉ vì chuyện nhỏ này.
Biết Đường Trọng Vi đang khó chịu nên làm loạn một chút cũng là bình thường.
Mấy chục phút sau, ba người cũng đã gặp mặt ở một nhà hàng.
Đường Trọng Vi cố tình chọn một khách sạn cực kỳ cao cấp, đồ ăn cũng đắt, ba người ăn ít cũng phải đến hai ngàn tệ.
Mà Đường Trọng Vi không phải là người tiết kiệm, cộng thêm việc muốn “báo thù” Hoắc Khải, cô ấy cố tình gọi thật nhiều món đắt. Mặc dù chẳng nhìn giá trên menu nhưng Hoắc Khải cũng biết ít nhất cũng phải từ bốn ngàn tệ trở lên.
Hoắc Giai Minh lại thấy bất bình thay cho Hoắc Khải, cậu ta nói: “Ba chúng ta ăn không hết nhiều như vậy đâu mà”.
Chỉ riêng con tôm hùm Boston nặng 2-3kg kia, một mình Đường Trọng Vi ăn một con còn không hết.
Cô ấy lườm Hoắc Giai Minh và nói: “Có bắt em trả tiền đâu mà! Em không ăn thì đi đi, ai bảo em đến đây cùng chị đâu! Cho ăn rồi còn bất mãn nữa, khó chiều!”
Cô ấy tuôn ra một tràng như pháo nổ, làm Hoắc Giai Minh không nói được gì.
Hoắc Khải bật cười. Qua thời gian, Đường Trọng Vi đã có chút trưởng thành, không còn là cô gái chỉ biết khóc mỗi khi người ta nói gì mình nữa.
Mặc dù có hơn nửa là cô ấy bị nhà họ Hoắc làm cho tức chết, nhưng vậy cũng tốt, không để cô ấy bị người khác dễ bắt nạt được.
Nếu chỉ ăn không thôi thì cũng chán, vẫn phải nói về chủ đề nào đó mới được.
Hoắc Khải chủ động hỏi tình hình Hoắc Giai Minh dạo này, cậu ta lại thở dài đáp: “Có gì mà không ổn đâu chứ, vẫn vậy à, làm việc cần làm thôi. Dù sao tôi cũng chẳng phải lo việc trong nhà, nhưng mà dạo này bố tôi bắt tôi làm mấy chuyện kinh doanh, nói là nhà họ Hoắc thì không thể không biết kinh doanh được gì gì đó. Tôi đang muốn hỏi ông ấy là, rõ ràng ông ấy cũng cầm kỳ thi họa các thứ các thứ, không chịu kinh doanh đi mà lại bắt tôi làm thay. Thế là thế nào chứ”.
Hoắc Khải vẫn hiểu tính cách của chú mình, nhưng dựa theo những gì anh biết thì chú không phải kiểu chỉ chơi linh tinh như Hoắc Giai Minh nói đâu.
Một phần trong những phi vụ làm ăn của nhà họ Hoắc có liên quan đến đấu giá, mà những vật phẩm được đấu giá nhiều nhất chính là các loại đồ cổ.
Mà chú ấy lại có sở trường trong lĩnh vực này, cũng yêu thích nó, cho nên chú thường đi đến khắp trời Nam đất Bắc để sưu tầm cổ vật.
Hoắc Giai Minh không hiểu rõ về kinh doanh của nhà họ Hoắc mà chỉ biết mỗi lần bố mình về nhà là sẽ nói bản thân tìm được các kiệt tác về thư pháp hay hội họa gì đó, nên lầm tưởng rằng ông ấy suốt ngày đi chơi.
Thực ra, chơi mà ra tiền thì cũng là một loại bản lĩnh.
Hoắc Giai Minh lúc này không thể hiểu được, rằng không một ai trong nhà họ Hoắc lại có thể ngồi không mà tiêu tiền.
Như vậy thì gia tộc sẽ không thể tiến bộ, và đây là điều không chấp nhận được.
Hiện giờ mặc dù Hoắc Khải không thể lấy thân phận là người cầm quyền để nói, nhưng anh cũng không mong rằng Hoắc Giai Minh sẽ tiếp tục ăn không ngồi rồi như vậy.
Nếu chú đã lên tiếng thì anh cũng thuận thế nói theo: “Làm vậy cũng không có hại đâu, ít nhất lúc cần tiêu tiền thì vẫn có thể thoải mái hơn chút. Chú… Bố cậu có nói là sẽ để cho cậu làm gì không?”
Hoắc Khải suýt nữa thì xưng hô theo thói quen, nhưng Hoắc Giai Minh lại không để ý, chỉ có Đường Trọng Vi thì ngẩng lên nhìn Hoắc Khải, vẻ mặt khó hiểu.
Hoắc Khải coi như không thấy vẻ mặt đó của cô ấy, mà Hoắc Giai Minh thì khổ não nói: “Làm gì có cái gì làm được đâu. Gia tộc chia gần hết các loại kinh doanh rồi. Tôi muốn làm cái gì thì cũng phải tranh đua với người ta, chứ làm sao người ta chịu nhường? Thế nên tôi đang rầu hết cả ruột đây, chẳng biết nên làm gì bây giờ”.
“Lúc trước cậu có tham gia vào việc xây dựng công ty chi nhánh ở nước ngoài của nhà họ Cơ còn gì? Nếu cậu tin tôi, tôi có thể gợi ý vài điều cho cậu”, Hoắc Khải nói.
“Đương nhiên là tôi tin anh rồi, anh nói đi!”, Hoắc Giai Minh vội vàng đáp.
Hoắc Khải tư duy một chút rồi nói: “Cũng dễ thôi, nhà họ Hoắc không có nhiều dự án ở nước ngoài, cậu có thể lập một công ty chi nhánh ở nước ngoài giống như nhà họ Cơ, chủ yếu về các đồ vật có công nghệ cao. Nói đơn giản là trong nước thiếu cái gì thì cậu làm cái đó. Ví dụ như mấy loại có hàm lượng kỹ thuật cao như vi mạch chẳng hạn”.
“Vi mạch? Nhưng tôi có biết mấy cái đó đâu, chẳng hiểu mô tê gì”, Hoắc Giai Minh nói.
“Không cần cậu phải hiểu”, Hoắc Khải nói: “Khi ấy tôi sẽ giúp cậu tìm mấy người, bọn họ khá giỏi trong ngành nghề này, sẽ giúp được cậu đấy. Cậu bảo bọn họ làm mấy sản phẩm để tạo chút thanh thế, thu hút đầu tư là có tiền rồi. Như vậy người đầu tư sẽ giúp cậu quản lý, cậu không cần phải lo lắng gì hết”.
Hoắc Giai Minh nghe thì mắt sáng lên, liền vội vàng đáp lời: “Nghe có vẻ đơn giản ghê? Vậy anh giới thiệu cho tôi với, làm xong tôi sẽ lì xì cho anh!”
“Lì xì thì khỏi đi, tôi cũng coi như trả lại ân tình của cậu thôi. Nhà họ Cơ mà không được cậu giúp đỡ thì có khi sẽ chẳng mở được công ty chi nhánh ấy chứ”, Hoắc Khải cười nói.
Hoắc Giai Minh vui vẻ nhìn anh, nâng cốc trà lên rồi trả lời: “Tôi không biết uống rượu, nên lấy trà thay rượu vậy, cảm ơn anh Lý!”
“Không cần khách sáo”, Hoắc Khải cụng ly với cậu ta.
Đường Trọng Vi ở bên nhìn, bất mãn lên tiếng: “Nè, hai người như đang đi nói chuyện làm ăn vậy đó. Tôi đến để giải sầu chứ không phải để nghe hai người nói chuyện công việc đâu! Muốn nói thì hai người tự tìm chỗ mà nói, nói bao lâu cũng được! Nhưng giờ thì phải ăn hết đi cho tôi!”
“Ăn ăn ăn”, Hoắc Giai Minh cười hi hí, cầm dao nĩa lên và xử lí đống bít tết.
Hoắc Khải cũng ngoan ngoãn ăn cơm, nhưng nụ cười vẫn luôn lấp ló.
Nhìn thì có vẻ như bọn họ đang làm một việc quá nhỏ bé, nhưng thực ra đây đã là một dấu mốc quan trọng trong kế hoạch lớn của Hoắc Khải rồi.
Muốn cướp lại nhà họ Hoắc thì phải có sự giúp đỡ của các bạn bè liên minh.
Người nhà họ Hoắc sẽ không bao giờ giúp người ngoài tranh quyền.
Dĩ nhiên thì bây giờ là một suy nghĩ sai lầm, ít nhất thì phần lớn người nhà họ Hoắc sẽ không làm thế, nếu không, hung thủ phía sau chưa chắc đã có thể thay thế anh bằng một kẻ giả mạo được.
Có một câu danh ngôn đã được lưu truyền đến tận bây giờ.
Muốn làm thành trì kiên cố nhất sụp đổ thì phải công phá từ bên trong.
Đúng là Hoắc Khải có sức mạnh, nhưng nếu muốn đạt được mục tiêu cuối cùng thì anh phải đánh từ bên trong đánh ra.
Nói thì dễ, nhưng làm mới khó, bởi vì anh buộc phải tìm được một người đáng tin cậy nhưng không cần quá thông minh, đồng thời cũng phải có chút địa vị để làm trung gian.
Cuối cùng thì nó lại rơi vào người Hoắc Giai Minh. Cậu ta là người thích hợp nhất, tính trên mọi phương diện.
Cho Hoắc Giai Minh đi làm bên công ty chi nhánh nước ngoài và tìm cho cậu ta mấy nhân tài kỹ thuật đều là do Hoắc Khải cố ý. Mục đích thật sự của anh chính là để dễ dàng xây dựng thế lực bên trong nhà họ Hoắc.
Hoắc Giai Minh không có hứng với việc làm ăn, cậu ta chỉ muốn làm cho xong nhiệm vụ của gia tộc. Còn có kiếm được tiền hay không, kiếm bằng cách nào, thì cậu ta không quan tâm mà cũng chẳng hiểu.
Hoắc Khải muốn lợi dụng suy nghĩ ngây thơ này của cậu ta và cả số tiền vốn từ bên ngoài, mượn tay Hoắc Giai Minh để thâm nhập vào nhà họ Hoắc. Sau đó, sẽ dùng công ty chi nhánh đã bị vốn bên ngoài thâu tóm làm gốc, dần dần thôn tính cả nhà họ Hoắc.
Hiện tại thì đã xong bước một.
Qua một thời gian tiếp xúc, Hoắc Giai Minh đã hoàn toàn không hề nghi ngờ mục đích chính của Hoắc Khải, cậu ta chắc chắn sẽ làm theo những gì Hoắc Khải nói và trở thành một cái cầu nối thích hợp.
Chỉ cần cái cầu này đủ chắc thì mọi chuyện sẽ không còn khó nữa.
Hoắc Khải rõ như ban ngày sức mạnh của đồng tiền. Anh đã từng dùng những cách thế này để thôn tính không ít thế lực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.