Chương 433: Chàng trai này thật không tồi
Hứa Đệ
18/02/2021
Việc hủy bỏ hôn ước với nhà họ Hoắc không phải là việc quá hệ trọng đối
với Đường Quốc Diệu. Nhà họ Hoắc quả thật rất có thế lực, nhưng tập đoàn thương mại quốc tế Đường Thị cũng không hề kém cạnh.
Hôn ước đó ban đầu lập ra cũng chỉ vì Đường Trọng Vi yêu thích Hoắc Khải. Nếu không thì Đường Quốc Diệu đã không đồng ý nếu như nó chỉ dựa trên quan hệ lợi ích.
Tập đoàn thương mại quốc tế Đường Thị của ông ấy còn chưa mục nát tới mức cần phải bán hạnh phúc của con gái để duy trì, càng không cần dùng đến hạnh phúc cả đời của con gái để thương lượng.
Vì vậy, việc hủy bỏ hôn ước này ngược lại còn khiến cho Đường Quốc Diệu cảm thấy nhẹ nhõm.
Bởi vì ngay cả khi ông ấy không hề nghĩ như vậy, thì vẫn sẽ có nhiều người cho rằng hôn ước giữa con gái của Đường Thị và cậu chủ của nhà họ Hoắc là một hôn ước vì lợi nhuận.
Tất nhiên, Đường Quốc Diệu cũng có phần tiếc về sự việc này, bởi vì Hoắc Khải là người tốt nhất trong số những người mà ông ấy từng gặp. Sợ rằng ngay cả bản thân của ông ấy cũng không thể so sánh được.
Nếu có được một người con rể như vậy, thì mấy chục năm sau ông ấy cũng không cần phải lo lắng điều gì nữa.
Nào giống như bây giờ, ông ấy chỉ có một đứa con gái duy nhất, mà cô ấy lại không quan tâm đến việc kinh doanh. Đường Quốc Diệu đang đau đầu về việc ai sẽ là người đảm nhận vị trí của ông ấy trong tương lai đây?
Ông ấy biết rất rõ rằng không một ai hay một gia tộc nào có thể tồn tại mãi mãi. Trong suốt nhiều thời đại, ngay cả vua chúa cũng không thể làm được điều này, chứ đừng nói đến một doanh nhân.
Cuộc sống này của ông ấy đã đạt đến đỉnh cao đủ rồi, hiện tại ông ấy chỉ muốn bảo vệ con gái mình, sau đó chuyển giao quyền lực của công ty để có thể yên tâm an hưởng tuổi già.
Tuy rằng nói như vậy, nhưng nếu xuất hiện một người vừa có thể bảo vệ con gái của ông ấy, vừa có thể giúp ông ấy kế thừa và phát triển Đường Thị thì Đường Quốc Diệu sẽ càng vui hơn.
Nhưng mà điều kiện tiên quyết là người đó phải ở rể, luôn lấy nhà họ Đường làm trọng.
Vốn không hề trọng nam khinh nữ nên Đường Quốc Diệu cũng không muốn đem con gái cùng tất cả mọi thứ giao lại cho người khác.
Con gái của ông ấy bây giờ hiếm khi nhắc đến Hoắc Khải, thỉnh thoảng nhắc đến cũng chỉ để thể hiện sự oán giận ngập tràn. Chính xác mà nói, cô ấy có thể vẫn còn muốn gặp Hoắc Khải, nhưng lý do lớn nhất chỉ là muốn hỏi xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Nhà họ Hoắc bên kia vẫn một mực không có động tĩnh gì, ngay cả Đường Quốc Diệu cũng không biết, bọn họ đột nhiên hủy bỏ hôn ước, rốt cuộc là do Hoắc Khải đã thay lòng, hay là do có nỗi niềm khó nói.
Tuy nhiên, dù sao thì hai bên cũng đã hủy bỏ hôn ước, nên ông ấy cũng không thể nào để cho con gái mình chịu thiệt mà lặp lại cái hôn ước đó lần hai.
Vì thế, những chàng trai khác bắt đầu dần dần lọt vào tầm ngắm của Đường Quốc Diệu.
Xung quanh đúng là vẫn còn nhiều chàng trai trẻ tuổi xuất sắc, ông ấy cũng từng cân nhắc qua, nhưng ấn tượng của Hoắc Khải để lại trước đây đã quá sâu sắc, nên trong mắt của ông ấy vẫn chẳng nhìn thấy một ai có thể sánh kịp anh.
Có thể là do gần đây Đường Trọng Vi đã nhắc đến chàng trai này quá nhiều lần, nên ngày hôm nay gặp mặt, tâm trí của Đường Quốc Diệu không đặt ở nhà họ Cơ cỏn con kia, mà ông ấy chỉ muốn xem thử chàng trai tên Lý Phong này có ưu tú như những gì mà con gái của ông ấy nói hay không.
Về phần gia thế của người này, Đường Quốc Diệu cũng không quá câu nệ, chỉ biết người này là người nhà họ Lý ở Tây Bắc.
Ông ấy cũng có biết đến nhà họ Lý, trong thời kì thịnh vượng đúng là cũng có tư cách cùng nhà họ Hoắc ganh đua. Tuy nhiên, những năm gần đây, phần lớn nhân tài kiệt xuất của họ Lý đều đã chết, kéo theo thế lực gia tộc suy giảm, biến gia tộc này trở thành gia tộc hạng hai, thậm chí là hạng ba.
Mà nhà họ Lý có như thế nào thì Đường Quốc Diệu cũng không quan tâm lắm, bởi vì dù cho có mạnh đến đâu thì họ cũng không thể sánh bằng Đường Thị.
Giống như có người nhà giàu nào đó đã từng nói, tôi kết bạn không bao giờ quan tâm đến việc họ có tiền hay không, vì dù sao họ cũng không có nhiều tiền bằng tôi.
Giới thượng lưu thật sự cũng thường cho rằng điều này rất đúng, mặc dù vẫn có rất ít người có suy nghĩ không coi trọng các cuộc hôn nhân thương mại như Đường Quốc Diệu.
“Cậu tên là Lý Phong?”, Đường Quốc Diệu hỏi.
Hoắc Khải gật đầu, giơ tay ra nói: “Xin chào ông, lần đầu gặp mặt”.
Đường Quốc Diệu nhìn lướt qua tay anh mà không hề cử động, chỉ nói: “Vi Vi gần đây thường xuyên nhắc tới cậu. Nghe nói cậu đã cứu mạng con bé, trong lòng tôi luôn muốn nói lời cảm ơn cậu. Cậu có thể nói cho tôi biết cậu muốn thứ gì, tôi đều có thể cho cậu”.
Hoắc Khải không hề cảm thấy lúng túng vì Đường Quốc Diệu không bắt tay anh, anh thu tay mình lại một cách tự nhiên, mỉm cười nói: “Tôi là bạn tốt của Vi Vi, nên cứu cô ấy là việc phải làm. Dù cho chúng tôi không phải là bạn đi chăng nữa thì tôi cũng không thể thấy chết mà không cứu. Về phần nói lời cảm ơn thì Vi Vi đã cảm ơn tôi rồi, không cần chủ tịch Đường phải nói lại. Nếu có thể, tôi hi vọng có thể cùng tổng giám đốc Cơ và người phụ trách của Đường Thị tiến hành thảo luận về việc hợp tác. Hôm nay chúng tôi đến đây, ngoài việc đến hỏi thăm bố của Vi Vi theo lời mời của cô ấy, chúng tôi còn có nhiệm vụ quan trọng hơn đó chính là thảo luận thành công việc hợp tác giữa hai công ty”.
Nghe những lời này, Đường Quốc Diệu gật đầu nhẹ.
Ông ấy không bắt tay với Hoắc Khải không phải vì ông ấy quá kiêu ngạo hay coi thường người khác. Ông ấy cố tình làm điều này vì muốn xem Hoắc Khải sẽ làm gì trong tình huống bối rối đó.
Cho đến hiện tại thì Hoắc Khải đã thể hiện rất tốt.
Chàng trai này không tỏ ra xấu hổ khi ông ấy từ chối bắt tay, hơn nữa cũng không tỏ ra quá khẩn trương khi ông ấy nói lời cảm ơn. Điều khiến cho Đường Quốc Diệu cảm thấy thú vị hơn cả là chàng trai trẻ này tựa hồ như lại rất kiêu ngạo, nhưng thay vì tỏ ra khó chịu, thì chàng trai trẻ chỉ âm thầm đáp lại.
Câu nói: “Đến thăm hỏi bố của Vi Vi theo lời mời của cô ấy”, nghe qua thì có vẻ như chỉ là một câu nói xã giao bình thường, nhưng trên thực tế, Đường Quốc Diệu đã nghe ra được ý tứ của đối phương chính là: “Chúng tôi không đến đây để hỏi thăm ông, chúng tôi đến chỉ vì chuyện hợp tác với Đường Thị”.
Nói một cách khó nghe hơn, thì câu nói đó còn có ý nghĩa là: “Nếu không phải vì sự hợp tác với Đường Thị, thì việc ông Đường Quốc Diệu trông như thế nào có liên quan gì đến chúng tôi chứ?
Thời gian là vàng bạc, vì vậy chúng tôi không có thời gian chỉ để đến thăm hỏi ông.
Ngoại trừ Đường Quốc Diệu và Hoắc Khải, hai người phụ nữ còn lại đều không nghe thấy được ẩn ý của cuộc trò chuyện này.
Cơ Hương Ngưng chắc có thể nhận ra một chút, nhưng địa vị của Đường Quốc Diệu quá cao nên cô ấy cũng không dám nói gì.
Đường Trọng Vi lắc vai Đường Quốc Diệu than thở: “Bố, sao bố không bắt tay với anh Lý, bố thật không lịch sự chút nào! Bố như thế này làm con rất xấu hổ!”
“Được được được, nhìn con kìa, không phải chỉ là một cái bắt tay thôi sao? Chưa chi đã vội vàng”, Đường Quốc Diệu vỗ nhẹ vào tay con gái mình, sau đó đưa tay về phía Hoắc Khải nói: “Rất hoan nghênh mọi người đã đến với tập đoàn thương mại quốc tế Đường Thị. Tôi sẽ sắp xếp một người đến để thảo luận về việc hợp tác, hy vọng chúng ta sẽ có một sự hợp tác vui vẻ”.
“Tôi tin rằng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ”, Hoắc Khải đưa tay ra bắt tay ông ấy.
Gò má Đường Trọng Vi có hơi ửng đỏ, lời nói của Đường Quốc Diệu có chút không rõ ràng, người nói vô tình người nghe hữu ý, khiến cho trái tim của cô ấy vô thức đập mạnh.
Lén liếc nhìn Hoắc Khải, Đường Trọng Vi nói: “Mọi người đều phải đi bàn chuyện công việc, vậy tôi sẽ đi tìm nhà hàng để lát nữa ăn cơm nhé? Bố, bố có muốn đi cùng không?”
Đường Quốc Diệu cười nói: “Mấy người trẻ tuổi ăn uống nói chuyện, bố đi theo không thích hợp. Tình cờ tối nay bố cũng có hẹn rồi, chờ lần sau có dịp lại nói đi”.
Đường Trọng Vi cũng không ép, nếu như bố của cô ấy thật sự đi cùng, có khi cô ấy cũng không cảm thấy thoải mái.
Sau đó, Hoắc Khải và Cơ Hương Ngưng đứng dậy chào tạm biệt, Đường Trọng Vi định đi theo, nhưng Đường Quốc Diệu lại gọi: “Họ sắp phải bàn chuyện công việc. Đi ăn giờ này thì còn sớm quá, bố nói chuyện với con một chút được không?”
Đường Trọng Vi không thể làm gì khác hơn là ở lại, đợi đến khi trong phòng làm việc trừ hai bố con cô ấy ra không còn có người khác, Đường Quốc Diệu mới nhìn cô ấy, rồi cười nói: “Cái cậu Lý Phong này không tệ đâu”.
Đường Trọng Vi giật mình, sau đó hai gò má càng đỏ hơn, hơi quay đầu lại, không dám nhìn thẳng vào bố của mình, giọng nói nhẹ nhàng hơn rất nhiều: “Đương nhiên là anh ấy rất tốt rồi. Không phải con đã nói rồi sao, anh Lý rất tốt, ngay cả Giai Minh cũng nói rằng anh ấy và Hoắc Khải...”
Đường Trọng Vi bỗng khựng lại.
Cô ấy có ấn tượng tốt về Lý Phong, phần lớn lý do là vì người đàn ông này cực kỳ giống với vị hôn phu của cô ấy.
Đường Quốc Diệu cũng biết con gái mình luôn không vui vì chuyện này, nên ông ấy nói: “Thật ra, nếu như con chịu mở lòng một chút, con sẽ dễ dàng tìm thấy được người đàn ông xứng đáng với con và yêu con”.
Đường Trọng Vi định thần lại, nghe xong những lời này thì hai má đã đỏ ửng lên như quả gấc chín: “Bố, bố đang nói cái gì vậy!”
“Bố chỉ mới thuyết phục con mở lòng ra một chút, sao con lại đỏ mặt vậy, bố cũng không nói là Lý Phong đó...”
“Bố!”, Đường Trọng Vi dậm chân, sau đó xoay người chạy ra ngoài: “Không nói chuyện với bố nữa, thấy ghét!”
Thấy con gái xấu hổ chạy ra khỏi phòng làm việc, Đường Quốc Diệu bật cười, sau đó ấn nút gọi trên bàn gọi thư ký vào.
“Chủ tịch”, thư ký đi tới, cúi đầu chào ông ấy.
“Kiểm tra xem Lý Phong này đã làm được những gì, sau đó làm bản đánh giá năng lực toàn diện của cậu ấy cho tôi”, Đường Quốc Diệu nói.
Bản đánh giá năng lực được thực hiện hàng quý tại Đường Thị, không chỉ dùng để đánh giá năng lực nhân viên nội bộ mà còn dùng để đánh giá các đối thủ bên ngoài.
Hôn ước đó ban đầu lập ra cũng chỉ vì Đường Trọng Vi yêu thích Hoắc Khải. Nếu không thì Đường Quốc Diệu đã không đồng ý nếu như nó chỉ dựa trên quan hệ lợi ích.
Tập đoàn thương mại quốc tế Đường Thị của ông ấy còn chưa mục nát tới mức cần phải bán hạnh phúc của con gái để duy trì, càng không cần dùng đến hạnh phúc cả đời của con gái để thương lượng.
Vì vậy, việc hủy bỏ hôn ước này ngược lại còn khiến cho Đường Quốc Diệu cảm thấy nhẹ nhõm.
Bởi vì ngay cả khi ông ấy không hề nghĩ như vậy, thì vẫn sẽ có nhiều người cho rằng hôn ước giữa con gái của Đường Thị và cậu chủ của nhà họ Hoắc là một hôn ước vì lợi nhuận.
Tất nhiên, Đường Quốc Diệu cũng có phần tiếc về sự việc này, bởi vì Hoắc Khải là người tốt nhất trong số những người mà ông ấy từng gặp. Sợ rằng ngay cả bản thân của ông ấy cũng không thể so sánh được.
Nếu có được một người con rể như vậy, thì mấy chục năm sau ông ấy cũng không cần phải lo lắng điều gì nữa.
Nào giống như bây giờ, ông ấy chỉ có một đứa con gái duy nhất, mà cô ấy lại không quan tâm đến việc kinh doanh. Đường Quốc Diệu đang đau đầu về việc ai sẽ là người đảm nhận vị trí của ông ấy trong tương lai đây?
Ông ấy biết rất rõ rằng không một ai hay một gia tộc nào có thể tồn tại mãi mãi. Trong suốt nhiều thời đại, ngay cả vua chúa cũng không thể làm được điều này, chứ đừng nói đến một doanh nhân.
Cuộc sống này của ông ấy đã đạt đến đỉnh cao đủ rồi, hiện tại ông ấy chỉ muốn bảo vệ con gái mình, sau đó chuyển giao quyền lực của công ty để có thể yên tâm an hưởng tuổi già.
Tuy rằng nói như vậy, nhưng nếu xuất hiện một người vừa có thể bảo vệ con gái của ông ấy, vừa có thể giúp ông ấy kế thừa và phát triển Đường Thị thì Đường Quốc Diệu sẽ càng vui hơn.
Nhưng mà điều kiện tiên quyết là người đó phải ở rể, luôn lấy nhà họ Đường làm trọng.
Vốn không hề trọng nam khinh nữ nên Đường Quốc Diệu cũng không muốn đem con gái cùng tất cả mọi thứ giao lại cho người khác.
Con gái của ông ấy bây giờ hiếm khi nhắc đến Hoắc Khải, thỉnh thoảng nhắc đến cũng chỉ để thể hiện sự oán giận ngập tràn. Chính xác mà nói, cô ấy có thể vẫn còn muốn gặp Hoắc Khải, nhưng lý do lớn nhất chỉ là muốn hỏi xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Nhà họ Hoắc bên kia vẫn một mực không có động tĩnh gì, ngay cả Đường Quốc Diệu cũng không biết, bọn họ đột nhiên hủy bỏ hôn ước, rốt cuộc là do Hoắc Khải đã thay lòng, hay là do có nỗi niềm khó nói.
Tuy nhiên, dù sao thì hai bên cũng đã hủy bỏ hôn ước, nên ông ấy cũng không thể nào để cho con gái mình chịu thiệt mà lặp lại cái hôn ước đó lần hai.
Vì thế, những chàng trai khác bắt đầu dần dần lọt vào tầm ngắm của Đường Quốc Diệu.
Xung quanh đúng là vẫn còn nhiều chàng trai trẻ tuổi xuất sắc, ông ấy cũng từng cân nhắc qua, nhưng ấn tượng của Hoắc Khải để lại trước đây đã quá sâu sắc, nên trong mắt của ông ấy vẫn chẳng nhìn thấy một ai có thể sánh kịp anh.
Có thể là do gần đây Đường Trọng Vi đã nhắc đến chàng trai này quá nhiều lần, nên ngày hôm nay gặp mặt, tâm trí của Đường Quốc Diệu không đặt ở nhà họ Cơ cỏn con kia, mà ông ấy chỉ muốn xem thử chàng trai tên Lý Phong này có ưu tú như những gì mà con gái của ông ấy nói hay không.
Về phần gia thế của người này, Đường Quốc Diệu cũng không quá câu nệ, chỉ biết người này là người nhà họ Lý ở Tây Bắc.
Ông ấy cũng có biết đến nhà họ Lý, trong thời kì thịnh vượng đúng là cũng có tư cách cùng nhà họ Hoắc ganh đua. Tuy nhiên, những năm gần đây, phần lớn nhân tài kiệt xuất của họ Lý đều đã chết, kéo theo thế lực gia tộc suy giảm, biến gia tộc này trở thành gia tộc hạng hai, thậm chí là hạng ba.
Mà nhà họ Lý có như thế nào thì Đường Quốc Diệu cũng không quan tâm lắm, bởi vì dù cho có mạnh đến đâu thì họ cũng không thể sánh bằng Đường Thị.
Giống như có người nhà giàu nào đó đã từng nói, tôi kết bạn không bao giờ quan tâm đến việc họ có tiền hay không, vì dù sao họ cũng không có nhiều tiền bằng tôi.
Giới thượng lưu thật sự cũng thường cho rằng điều này rất đúng, mặc dù vẫn có rất ít người có suy nghĩ không coi trọng các cuộc hôn nhân thương mại như Đường Quốc Diệu.
“Cậu tên là Lý Phong?”, Đường Quốc Diệu hỏi.
Hoắc Khải gật đầu, giơ tay ra nói: “Xin chào ông, lần đầu gặp mặt”.
Đường Quốc Diệu nhìn lướt qua tay anh mà không hề cử động, chỉ nói: “Vi Vi gần đây thường xuyên nhắc tới cậu. Nghe nói cậu đã cứu mạng con bé, trong lòng tôi luôn muốn nói lời cảm ơn cậu. Cậu có thể nói cho tôi biết cậu muốn thứ gì, tôi đều có thể cho cậu”.
Hoắc Khải không hề cảm thấy lúng túng vì Đường Quốc Diệu không bắt tay anh, anh thu tay mình lại một cách tự nhiên, mỉm cười nói: “Tôi là bạn tốt của Vi Vi, nên cứu cô ấy là việc phải làm. Dù cho chúng tôi không phải là bạn đi chăng nữa thì tôi cũng không thể thấy chết mà không cứu. Về phần nói lời cảm ơn thì Vi Vi đã cảm ơn tôi rồi, không cần chủ tịch Đường phải nói lại. Nếu có thể, tôi hi vọng có thể cùng tổng giám đốc Cơ và người phụ trách của Đường Thị tiến hành thảo luận về việc hợp tác. Hôm nay chúng tôi đến đây, ngoài việc đến hỏi thăm bố của Vi Vi theo lời mời của cô ấy, chúng tôi còn có nhiệm vụ quan trọng hơn đó chính là thảo luận thành công việc hợp tác giữa hai công ty”.
Nghe những lời này, Đường Quốc Diệu gật đầu nhẹ.
Ông ấy không bắt tay với Hoắc Khải không phải vì ông ấy quá kiêu ngạo hay coi thường người khác. Ông ấy cố tình làm điều này vì muốn xem Hoắc Khải sẽ làm gì trong tình huống bối rối đó.
Cho đến hiện tại thì Hoắc Khải đã thể hiện rất tốt.
Chàng trai này không tỏ ra xấu hổ khi ông ấy từ chối bắt tay, hơn nữa cũng không tỏ ra quá khẩn trương khi ông ấy nói lời cảm ơn. Điều khiến cho Đường Quốc Diệu cảm thấy thú vị hơn cả là chàng trai trẻ này tựa hồ như lại rất kiêu ngạo, nhưng thay vì tỏ ra khó chịu, thì chàng trai trẻ chỉ âm thầm đáp lại.
Câu nói: “Đến thăm hỏi bố của Vi Vi theo lời mời của cô ấy”, nghe qua thì có vẻ như chỉ là một câu nói xã giao bình thường, nhưng trên thực tế, Đường Quốc Diệu đã nghe ra được ý tứ của đối phương chính là: “Chúng tôi không đến đây để hỏi thăm ông, chúng tôi đến chỉ vì chuyện hợp tác với Đường Thị”.
Nói một cách khó nghe hơn, thì câu nói đó còn có ý nghĩa là: “Nếu không phải vì sự hợp tác với Đường Thị, thì việc ông Đường Quốc Diệu trông như thế nào có liên quan gì đến chúng tôi chứ?
Thời gian là vàng bạc, vì vậy chúng tôi không có thời gian chỉ để đến thăm hỏi ông.
Ngoại trừ Đường Quốc Diệu và Hoắc Khải, hai người phụ nữ còn lại đều không nghe thấy được ẩn ý của cuộc trò chuyện này.
Cơ Hương Ngưng chắc có thể nhận ra một chút, nhưng địa vị của Đường Quốc Diệu quá cao nên cô ấy cũng không dám nói gì.
Đường Trọng Vi lắc vai Đường Quốc Diệu than thở: “Bố, sao bố không bắt tay với anh Lý, bố thật không lịch sự chút nào! Bố như thế này làm con rất xấu hổ!”
“Được được được, nhìn con kìa, không phải chỉ là một cái bắt tay thôi sao? Chưa chi đã vội vàng”, Đường Quốc Diệu vỗ nhẹ vào tay con gái mình, sau đó đưa tay về phía Hoắc Khải nói: “Rất hoan nghênh mọi người đã đến với tập đoàn thương mại quốc tế Đường Thị. Tôi sẽ sắp xếp một người đến để thảo luận về việc hợp tác, hy vọng chúng ta sẽ có một sự hợp tác vui vẻ”.
“Tôi tin rằng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ”, Hoắc Khải đưa tay ra bắt tay ông ấy.
Gò má Đường Trọng Vi có hơi ửng đỏ, lời nói của Đường Quốc Diệu có chút không rõ ràng, người nói vô tình người nghe hữu ý, khiến cho trái tim của cô ấy vô thức đập mạnh.
Lén liếc nhìn Hoắc Khải, Đường Trọng Vi nói: “Mọi người đều phải đi bàn chuyện công việc, vậy tôi sẽ đi tìm nhà hàng để lát nữa ăn cơm nhé? Bố, bố có muốn đi cùng không?”
Đường Quốc Diệu cười nói: “Mấy người trẻ tuổi ăn uống nói chuyện, bố đi theo không thích hợp. Tình cờ tối nay bố cũng có hẹn rồi, chờ lần sau có dịp lại nói đi”.
Đường Trọng Vi cũng không ép, nếu như bố của cô ấy thật sự đi cùng, có khi cô ấy cũng không cảm thấy thoải mái.
Sau đó, Hoắc Khải và Cơ Hương Ngưng đứng dậy chào tạm biệt, Đường Trọng Vi định đi theo, nhưng Đường Quốc Diệu lại gọi: “Họ sắp phải bàn chuyện công việc. Đi ăn giờ này thì còn sớm quá, bố nói chuyện với con một chút được không?”
Đường Trọng Vi không thể làm gì khác hơn là ở lại, đợi đến khi trong phòng làm việc trừ hai bố con cô ấy ra không còn có người khác, Đường Quốc Diệu mới nhìn cô ấy, rồi cười nói: “Cái cậu Lý Phong này không tệ đâu”.
Đường Trọng Vi giật mình, sau đó hai gò má càng đỏ hơn, hơi quay đầu lại, không dám nhìn thẳng vào bố của mình, giọng nói nhẹ nhàng hơn rất nhiều: “Đương nhiên là anh ấy rất tốt rồi. Không phải con đã nói rồi sao, anh Lý rất tốt, ngay cả Giai Minh cũng nói rằng anh ấy và Hoắc Khải...”
Đường Trọng Vi bỗng khựng lại.
Cô ấy có ấn tượng tốt về Lý Phong, phần lớn lý do là vì người đàn ông này cực kỳ giống với vị hôn phu của cô ấy.
Đường Quốc Diệu cũng biết con gái mình luôn không vui vì chuyện này, nên ông ấy nói: “Thật ra, nếu như con chịu mở lòng một chút, con sẽ dễ dàng tìm thấy được người đàn ông xứng đáng với con và yêu con”.
Đường Trọng Vi định thần lại, nghe xong những lời này thì hai má đã đỏ ửng lên như quả gấc chín: “Bố, bố đang nói cái gì vậy!”
“Bố chỉ mới thuyết phục con mở lòng ra một chút, sao con lại đỏ mặt vậy, bố cũng không nói là Lý Phong đó...”
“Bố!”, Đường Trọng Vi dậm chân, sau đó xoay người chạy ra ngoài: “Không nói chuyện với bố nữa, thấy ghét!”
Thấy con gái xấu hổ chạy ra khỏi phòng làm việc, Đường Quốc Diệu bật cười, sau đó ấn nút gọi trên bàn gọi thư ký vào.
“Chủ tịch”, thư ký đi tới, cúi đầu chào ông ấy.
“Kiểm tra xem Lý Phong này đã làm được những gì, sau đó làm bản đánh giá năng lực toàn diện của cậu ấy cho tôi”, Đường Quốc Diệu nói.
Bản đánh giá năng lực được thực hiện hàng quý tại Đường Thị, không chỉ dùng để đánh giá năng lực nhân viên nội bộ mà còn dùng để đánh giá các đối thủ bên ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.