Chương 234: Chọn xe
Hứa Đệ
16/01/2021
“Mộng Mộng!”, Đường Trọng Vi bất mãn kêu lên.
“Không sao đâu”, Hoắc Khải lên tiếng. Anh mỉm cười với Đường Trọng Vi rồi nói: “Bình thường tôi rất ít khi tới đây, cho nên thấy mới lạ đó
mà”.
Anh đã nói đến vậy rồi thì Đường Trọng Vi cũng chẳng nói nhiều nữa mà chỉ khẽ kéo tay Lâm Xảo Mộng, nói nhỏ: “Cậu đừng quá đáng thế, anh Lý không phải người xấu đâu, việc gì phải nhằm vào anh ấy chứ”.
“Haiz, cậu là người đã có vị hôn phu rồi đấy, sao phải bảo vệ người đàn ông khác thế chứ? Không sợ người đó ghen hay sao hả”, Lâm Xảo Mộng trêu.
Đường Trọng Vi lườm cô ta: “Cậu cứ nói linh tinh đi, tớ mặc kệ cậu!”
Nói xong, cô ấy đi đến trước mặt Hoắc Khải, nói: “Lát nữa sẽ toàn là bạn bè cả thôi, nhưng có mấy người sẽ nói chuyện thẳng thắn giống Mộng Mộng vậy, mong anh đừng để ý”.
Lâm Xảo Mộng cũng đi tới, không chờ Hoắc Khải đáp mà đã kéo Đường Trọng Vi lên xe: “Được rồi, được rồi. Có gì thì lát nữa nói sau, vào xe đi đã! Bọn họ đều đang chờ chúng ta rồi!”
Đường Trọng Vi bị cô ta kéo đi, Hoắc Khải cũng chỉ đành đi theo sau.
Đại sảnh của trường đua rất xa hoa, có đủ loại ghế ngồi, bên cạnh ghế ngồi là rượu miễn phí, còn có một cô phục vụ xinh đẹp để phục vụ yêu cầu của các vị khách quý.
Nhưng Lâm Xảo Mộng không tới để uống rượu nên đã kéo tay Đường Trọng Vi đi qua đại sảnh, tiến vào bên ngoài của trường đua.
Có tổng cộng ba sân bãi, diện tích rất lớn, rất nhiều loại xe thể thao và xe đua đang phi như bay trên sân.
Ngoài tiếng ầm ầm của xe thì còn có thể nghe được tiếng la hét cổ vũ bên ngoài.
Lâm Xảo Mộng và Đường Trọng Vi xuất hiện đã hấp dẫn không ít ánh mắt.
Phần lớn những người đến đây đều là con nhà giàu trẻ tuổi, nam giới chiếm đa số.
Bọn hộ tới là để ra oai, hấp dẫn sự chú ý của người khác, nên cũng thường để ý chỗ cửa ra vào.
Thấy Lâm Xảo Mộng và Đường Trọng Vi tới, có mấy người nam nữ lập tức đi qua.
“Mộng Mộng, cô Đường”, bọn họ chủ động giơ tay ra chào hỏi.
“Chào mọi người”, Đường Trọng Vi lịch sự đáp lại.
Cô ấy không thân quen với nhóm người này lắm, nhưng vì Lâm Xảo Mộng cho nên cũng gặp mấy lần.
Mấy người kia đi tới thì cũng phát hiện ra Hoắc Khải, nhưng không để ý lắm vì tưởng anh là tài xế. Dù sao thì cách ăn mặc của anh cũng không giống người cùng tầng lớp với họ.
Nếu không có ai đến gây sự thì anh cũng rất muốn làm một người vô hình.
Nhưng Lâm Xảo Mộng lại không định để yên cho anh mà giới thiệu luôn: “Giới thiệu cho mọi ngời, đây là bạn của Vi Vi, vô cùng giỏi giang. Nghe nói mọi người đua xe ở đây nên muốn tới thử xem thế nào”.
Đường Trọng Vi nghe vậy thì sửng sốt, rồi kéo Lâm Xảo Mộng: “Cậu đừng nói linh tinh, anh ấy nói lúc nào…”
Mấy người kia hơi bất ngờ nhìn Hoắc Khải, hóa ra không phải là tài xế hả.
Nhất là ba người đàn ông kia, ánh mắt bọn họ nhìn Hoắc Khải có thêm phần đối địch.
Vì Lâm Xảo Mộng nói Hoắc Khải tới để cọ xát, nhưng nói khó nghe thì là phá đám.
Nếu thế thì cũng không cần lịch sự làm gì.
Thấy ánh mắt của mấy người kia có sự thay đổi, ấn tượng của Hoắc Khải về Lâm Xảo Mộng lại càng kém đi vài phần.
Người phụ nữ này nhìn có vẻ ở tầm tuổi của Đường Trọng Vi, nhưng phong cách làm việc quá ấu trĩ, hay còn nói là quá kiêu ngạo và ngang ngược.
Có vẻ bình thường cô ta chưa từng phải chịu thiệt hay bị xấu hổ bao giờ.
Tuổi trẻ chưa trải sự đời, như vậy sẽ chẳng bao giờ học được cách làm người đâu.
Đường Trọng Vi muốn giải thích thì lại bị Lâm Xảo Mộng ngăn lại không cho nói, mà một người đàn ông trong số đó lại nói với Hoắc Khải với ánh nhìn cực kỳ đối địch: “Đến đây để cọ xát thì mang xe gì đến thế?”
“Anh Lý không chi tiêu mạnh tay như mọi người đâu mà tiết kiệm lắm, hôm nay lúc tôi gặp là còn đang chờ taxi kìa”, Lâm Xảo Mộng đáp.
Cô ta nói vậy khiến đám người hơi sửng sốt rồi lộ ra một nụ cười quái dị.
Giờ thì bọn họ đã hiểu, chưa hẳn là Hoắc Khải tới đây cọ xát, nhưng chắc chắn là Lâm Xảo Mộng muốn làm khó dễ người này.
Thật ra dù Lâm Xảo Mộng không cố ý gây sự thì thái độ của bọn họ đối với Hoắc Khải cũng sẽ chẳng lịch sự hơn là bao.
Không phải người cùng đẳng cấp mà lại đi cùng hai người đẹp tới đây, khác nào muốn làm đối thủ cạnh tranh của bọn họ.
Người vừa lên tiếng ban nãy lại lạnh nhạt nói: “Không có xe cũng chẳng sao, tôi có thể cho mượn, không biết anh hay đi xe nào, có từng lái thử Porsche 911 chưa?”.
Porsche 911 là loại xe thể thao phổ thông nhất, nhưng cũng là thứ mà nhiều người bình thường mong ước có được. Nhưng thật ra thì còn nhiều loại siêu xe khác lắm.
Ví dụ như Koenigsegg với vô vàn loại Class hay là Bugatti chẳng hạn.
Bọn họ hỏi Hoắc Khải từng lái Porsche 911 chưa cũng tức là bày tỏ sự khinh thường từ trong lòng. Dùng tiền đi sỉ nhục một người chính là chuyện bọn họ giỏi làm nhất.
Sắc mặt của Đường Trọng Vi không tốt lắm. Dù thế nào thì Hoắc Khải cũng là bạn của Hoắc Giai Minh, cũng là người để lại ấn tượng khá tốt cho cô ấy.
Vốn chỉ muốn cho người ta đi nhờ một đoạn đường, ai ngờ lại liên lụy khiến người ta bị sỉ nhục như vậy khiến Đường Trọng Vi xấu hổ vô cùng. Cô ấy bắt đầu cảm thấy oán giận đám người Lâm Xảo Mộng.
Khi cô ấy chuẩn bị mặc kệ tình bạn thân và kéo Hoắc Khải đi thì Hoắc Khải lại nói: “Tôi chưa thử bao giờ, nhưng nếu mấy người không sợ tôi phá hỏng xe thì có thể để tôi thử xem”.
Mặc dù nói Porsche cũng thuộc dòng xe xịn, nhưng so sánh với các loại siêu xe khác thì cũng không đáng là bao.
Hoắc Khải là một người theo đuổi chủ nghĩa hoàn hảo, nên chiếc xe thể thao đầu tiên mà anh tiếp xúc đã là Lamborghini rồi, nói một cách dân giã thì là “xe hàng tuyển”.
Vì với anh, Porsche chỉ là loại xe xa xỉ dùng để tiếp cận với tầng lớp người bình thường, khác biệt hẳn với Ferrari, chứ chưa nói đến các loại khác.
Dĩ nhiên, trong thực tế, sự khác nhau của những chiếc xe này cũng không tính là lớn lắm. Nếu không phải người đua xe chuyên nghiệp thì có lẽ là cũng giống nhau cả thôi, khác biệt lớn nhất có lẽ là sóng âm đi.
“Anh Lý…”, Đường Trọng Vi kinh ngạc quay lại. Cô ấy không ngờ Hoắc Khải lại chịu ứng chiến.
Từ lần gặp mặt trước, Hoắc Giai Minh có giới thiệu qua về Hoắc Khải cho Đường Trọng Vi, cô ấy biết được anh là người chẳng có bối cảnh gì, chỉ có thể coi như là một người bình thường nhưng khá nổi bật mà thôi. Có lẽ sau này anh sẽ có thành tựu lớn đấy, nhưng bây giờ thì vẫn chưa phải đâu.
Không nói đến trường đua chuyên nghiệp hay siêu xe mấy triệu, mấy chục triệu, cho dù có là siêu xe bình thường thì chắc anh cũng chưa từng có cơ hội tiếp xúc.
Mà người dám tới đây bình thường đều đã có mấy năm kinh nghiệm, bất luận là về điều khiển xe hay là sự quen thuộc với trường đua thì đều hơn người bình thường rất nhiều.
Cho dù anh có dũng cảm thế nào thì đến lúc thực hành cũng sẽ mất mặt thôi!
Đường Trọng Vi cho rằng Hoắc Khải đồng ý lời khiêu chiến thì không khác nào tự chuốc lấy nhục.
Có lẽ người đàn ông này không muốn bị người ta sỉ nhục, hoặc không muốn khiến cô ấy bị mất mặt vì chuyện này,nhưng sao anh không chịu nhìn lại bản thân mình đi chứ!
Không phải chuyện gì cũng có thể ỷ mạnh mà ra mặt đâu!
Có những lúc, chẳng thà cứ nhẫn nhịn còn tốt hơn.
Nhưng Hoắc Khải đã nói ra rồi thì ngoài Đường Trọng Vi ra sẽ chẳng có ai muốn anh nhẫn nhịn cả.
Lâm Xảo Mộng lại còn bước ra đầu tiên, cười hihi: “Anh Lý tự tin ghê, Hải Tử, đem con 911 của anh ra cho anh Lý đi thử nào”.
Hải Tử là người đầu tiên đứng ra đối đầu với Hoắc Khải, gã ta gật đầu rồi gọi người đem chiếc xe Porsche 911 mà bản thân gần như chẳng đi bao giờ đến.
Còn gã ta thì chỉ lái con Ferrari 812 của bản thân tới đây, loại này đắt hơn 911 hai triệu gì đó, nhưng thực tế thì cũng không kém bao nhiêu.
Ngoài ra còn một người nữa thì lái Lamborghini LP750 đến.
So sánh với loại 911 nhập môn thì hai con xe có giá trị hơn mấy chục triệu này khiến người lái nó trở nên đẳng cấp hơn.
“Anh Lý, anh thật sự muốn thi với bọn họ à?”, Đường Trọng Vi vẫn cố khuyên Hoắc Khải đổi ý, một là vì không muốn để xảy ra chuyện gì, hai là cho rằng cuộc thi giữa mấy người đàn ông này chẳng có ý nghĩa gì cả.
“Đây đâu phải thi đấu, mà chỉ là đi hóng gió mấy vòng thôi”, Hoắc Khải đáp, liếc Lâm Xảo Mộng một cái rồi nói nhỏ: “Cô nghĩ xem, nếu tôi không lên xe thì cô ta có chịu tha cho tôi không?”
Đường Trọng Vi không đáp, vì cô ấy biết nếu Hoắc Khải không lên xe thì cô bạn thân của mình sẽ nhạo báng Hoắc Khải đến chết mới thôi!
Anh đã nói đến vậy rồi thì Đường Trọng Vi cũng chẳng nói nhiều nữa mà chỉ khẽ kéo tay Lâm Xảo Mộng, nói nhỏ: “Cậu đừng quá đáng thế, anh Lý không phải người xấu đâu, việc gì phải nhằm vào anh ấy chứ”.
“Haiz, cậu là người đã có vị hôn phu rồi đấy, sao phải bảo vệ người đàn ông khác thế chứ? Không sợ người đó ghen hay sao hả”, Lâm Xảo Mộng trêu.
Đường Trọng Vi lườm cô ta: “Cậu cứ nói linh tinh đi, tớ mặc kệ cậu!”
Nói xong, cô ấy đi đến trước mặt Hoắc Khải, nói: “Lát nữa sẽ toàn là bạn bè cả thôi, nhưng có mấy người sẽ nói chuyện thẳng thắn giống Mộng Mộng vậy, mong anh đừng để ý”.
Lâm Xảo Mộng cũng đi tới, không chờ Hoắc Khải đáp mà đã kéo Đường Trọng Vi lên xe: “Được rồi, được rồi. Có gì thì lát nữa nói sau, vào xe đi đã! Bọn họ đều đang chờ chúng ta rồi!”
Đường Trọng Vi bị cô ta kéo đi, Hoắc Khải cũng chỉ đành đi theo sau.
Đại sảnh của trường đua rất xa hoa, có đủ loại ghế ngồi, bên cạnh ghế ngồi là rượu miễn phí, còn có một cô phục vụ xinh đẹp để phục vụ yêu cầu của các vị khách quý.
Nhưng Lâm Xảo Mộng không tới để uống rượu nên đã kéo tay Đường Trọng Vi đi qua đại sảnh, tiến vào bên ngoài của trường đua.
Có tổng cộng ba sân bãi, diện tích rất lớn, rất nhiều loại xe thể thao và xe đua đang phi như bay trên sân.
Ngoài tiếng ầm ầm của xe thì còn có thể nghe được tiếng la hét cổ vũ bên ngoài.
Lâm Xảo Mộng và Đường Trọng Vi xuất hiện đã hấp dẫn không ít ánh mắt.
Phần lớn những người đến đây đều là con nhà giàu trẻ tuổi, nam giới chiếm đa số.
Bọn hộ tới là để ra oai, hấp dẫn sự chú ý của người khác, nên cũng thường để ý chỗ cửa ra vào.
Thấy Lâm Xảo Mộng và Đường Trọng Vi tới, có mấy người nam nữ lập tức đi qua.
“Mộng Mộng, cô Đường”, bọn họ chủ động giơ tay ra chào hỏi.
“Chào mọi người”, Đường Trọng Vi lịch sự đáp lại.
Cô ấy không thân quen với nhóm người này lắm, nhưng vì Lâm Xảo Mộng cho nên cũng gặp mấy lần.
Mấy người kia đi tới thì cũng phát hiện ra Hoắc Khải, nhưng không để ý lắm vì tưởng anh là tài xế. Dù sao thì cách ăn mặc của anh cũng không giống người cùng tầng lớp với họ.
Nếu không có ai đến gây sự thì anh cũng rất muốn làm một người vô hình.
Nhưng Lâm Xảo Mộng lại không định để yên cho anh mà giới thiệu luôn: “Giới thiệu cho mọi ngời, đây là bạn của Vi Vi, vô cùng giỏi giang. Nghe nói mọi người đua xe ở đây nên muốn tới thử xem thế nào”.
Đường Trọng Vi nghe vậy thì sửng sốt, rồi kéo Lâm Xảo Mộng: “Cậu đừng nói linh tinh, anh ấy nói lúc nào…”
Mấy người kia hơi bất ngờ nhìn Hoắc Khải, hóa ra không phải là tài xế hả.
Nhất là ba người đàn ông kia, ánh mắt bọn họ nhìn Hoắc Khải có thêm phần đối địch.
Vì Lâm Xảo Mộng nói Hoắc Khải tới để cọ xát, nhưng nói khó nghe thì là phá đám.
Nếu thế thì cũng không cần lịch sự làm gì.
Thấy ánh mắt của mấy người kia có sự thay đổi, ấn tượng của Hoắc Khải về Lâm Xảo Mộng lại càng kém đi vài phần.
Người phụ nữ này nhìn có vẻ ở tầm tuổi của Đường Trọng Vi, nhưng phong cách làm việc quá ấu trĩ, hay còn nói là quá kiêu ngạo và ngang ngược.
Có vẻ bình thường cô ta chưa từng phải chịu thiệt hay bị xấu hổ bao giờ.
Tuổi trẻ chưa trải sự đời, như vậy sẽ chẳng bao giờ học được cách làm người đâu.
Đường Trọng Vi muốn giải thích thì lại bị Lâm Xảo Mộng ngăn lại không cho nói, mà một người đàn ông trong số đó lại nói với Hoắc Khải với ánh nhìn cực kỳ đối địch: “Đến đây để cọ xát thì mang xe gì đến thế?”
“Anh Lý không chi tiêu mạnh tay như mọi người đâu mà tiết kiệm lắm, hôm nay lúc tôi gặp là còn đang chờ taxi kìa”, Lâm Xảo Mộng đáp.
Cô ta nói vậy khiến đám người hơi sửng sốt rồi lộ ra một nụ cười quái dị.
Giờ thì bọn họ đã hiểu, chưa hẳn là Hoắc Khải tới đây cọ xát, nhưng chắc chắn là Lâm Xảo Mộng muốn làm khó dễ người này.
Thật ra dù Lâm Xảo Mộng không cố ý gây sự thì thái độ của bọn họ đối với Hoắc Khải cũng sẽ chẳng lịch sự hơn là bao.
Không phải người cùng đẳng cấp mà lại đi cùng hai người đẹp tới đây, khác nào muốn làm đối thủ cạnh tranh của bọn họ.
Người vừa lên tiếng ban nãy lại lạnh nhạt nói: “Không có xe cũng chẳng sao, tôi có thể cho mượn, không biết anh hay đi xe nào, có từng lái thử Porsche 911 chưa?”.
Porsche 911 là loại xe thể thao phổ thông nhất, nhưng cũng là thứ mà nhiều người bình thường mong ước có được. Nhưng thật ra thì còn nhiều loại siêu xe khác lắm.
Ví dụ như Koenigsegg với vô vàn loại Class hay là Bugatti chẳng hạn.
Bọn họ hỏi Hoắc Khải từng lái Porsche 911 chưa cũng tức là bày tỏ sự khinh thường từ trong lòng. Dùng tiền đi sỉ nhục một người chính là chuyện bọn họ giỏi làm nhất.
Sắc mặt của Đường Trọng Vi không tốt lắm. Dù thế nào thì Hoắc Khải cũng là bạn của Hoắc Giai Minh, cũng là người để lại ấn tượng khá tốt cho cô ấy.
Vốn chỉ muốn cho người ta đi nhờ một đoạn đường, ai ngờ lại liên lụy khiến người ta bị sỉ nhục như vậy khiến Đường Trọng Vi xấu hổ vô cùng. Cô ấy bắt đầu cảm thấy oán giận đám người Lâm Xảo Mộng.
Khi cô ấy chuẩn bị mặc kệ tình bạn thân và kéo Hoắc Khải đi thì Hoắc Khải lại nói: “Tôi chưa thử bao giờ, nhưng nếu mấy người không sợ tôi phá hỏng xe thì có thể để tôi thử xem”.
Mặc dù nói Porsche cũng thuộc dòng xe xịn, nhưng so sánh với các loại siêu xe khác thì cũng không đáng là bao.
Hoắc Khải là một người theo đuổi chủ nghĩa hoàn hảo, nên chiếc xe thể thao đầu tiên mà anh tiếp xúc đã là Lamborghini rồi, nói một cách dân giã thì là “xe hàng tuyển”.
Vì với anh, Porsche chỉ là loại xe xa xỉ dùng để tiếp cận với tầng lớp người bình thường, khác biệt hẳn với Ferrari, chứ chưa nói đến các loại khác.
Dĩ nhiên, trong thực tế, sự khác nhau của những chiếc xe này cũng không tính là lớn lắm. Nếu không phải người đua xe chuyên nghiệp thì có lẽ là cũng giống nhau cả thôi, khác biệt lớn nhất có lẽ là sóng âm đi.
“Anh Lý…”, Đường Trọng Vi kinh ngạc quay lại. Cô ấy không ngờ Hoắc Khải lại chịu ứng chiến.
Từ lần gặp mặt trước, Hoắc Giai Minh có giới thiệu qua về Hoắc Khải cho Đường Trọng Vi, cô ấy biết được anh là người chẳng có bối cảnh gì, chỉ có thể coi như là một người bình thường nhưng khá nổi bật mà thôi. Có lẽ sau này anh sẽ có thành tựu lớn đấy, nhưng bây giờ thì vẫn chưa phải đâu.
Không nói đến trường đua chuyên nghiệp hay siêu xe mấy triệu, mấy chục triệu, cho dù có là siêu xe bình thường thì chắc anh cũng chưa từng có cơ hội tiếp xúc.
Mà người dám tới đây bình thường đều đã có mấy năm kinh nghiệm, bất luận là về điều khiển xe hay là sự quen thuộc với trường đua thì đều hơn người bình thường rất nhiều.
Cho dù anh có dũng cảm thế nào thì đến lúc thực hành cũng sẽ mất mặt thôi!
Đường Trọng Vi cho rằng Hoắc Khải đồng ý lời khiêu chiến thì không khác nào tự chuốc lấy nhục.
Có lẽ người đàn ông này không muốn bị người ta sỉ nhục, hoặc không muốn khiến cô ấy bị mất mặt vì chuyện này,nhưng sao anh không chịu nhìn lại bản thân mình đi chứ!
Không phải chuyện gì cũng có thể ỷ mạnh mà ra mặt đâu!
Có những lúc, chẳng thà cứ nhẫn nhịn còn tốt hơn.
Nhưng Hoắc Khải đã nói ra rồi thì ngoài Đường Trọng Vi ra sẽ chẳng có ai muốn anh nhẫn nhịn cả.
Lâm Xảo Mộng lại còn bước ra đầu tiên, cười hihi: “Anh Lý tự tin ghê, Hải Tử, đem con 911 của anh ra cho anh Lý đi thử nào”.
Hải Tử là người đầu tiên đứng ra đối đầu với Hoắc Khải, gã ta gật đầu rồi gọi người đem chiếc xe Porsche 911 mà bản thân gần như chẳng đi bao giờ đến.
Còn gã ta thì chỉ lái con Ferrari 812 của bản thân tới đây, loại này đắt hơn 911 hai triệu gì đó, nhưng thực tế thì cũng không kém bao nhiêu.
Ngoài ra còn một người nữa thì lái Lamborghini LP750 đến.
So sánh với loại 911 nhập môn thì hai con xe có giá trị hơn mấy chục triệu này khiến người lái nó trở nên đẳng cấp hơn.
“Anh Lý, anh thật sự muốn thi với bọn họ à?”, Đường Trọng Vi vẫn cố khuyên Hoắc Khải đổi ý, một là vì không muốn để xảy ra chuyện gì, hai là cho rằng cuộc thi giữa mấy người đàn ông này chẳng có ý nghĩa gì cả.
“Đây đâu phải thi đấu, mà chỉ là đi hóng gió mấy vòng thôi”, Hoắc Khải đáp, liếc Lâm Xảo Mộng một cái rồi nói nhỏ: “Cô nghĩ xem, nếu tôi không lên xe thì cô ta có chịu tha cho tôi không?”
Đường Trọng Vi không đáp, vì cô ấy biết nếu Hoắc Khải không lên xe thì cô bạn thân của mình sẽ nhạo báng Hoắc Khải đến chết mới thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.