Chương 398: Cuộc sống
Hứa Đệ
13/02/2021
Sau khi làm một bữa cơm và giúp đỡ mọi người sắp xếp lại hoa quả, Hoắc Khải mới trở về trong những lời khen ngợi của bố mẹ vợ.
Bây giờ Hoắc Khải đã hoàn toàn hòa nhập vào gia đình này rồi, ngoài chính anh ra thì không có ai nghi ngờ gì hết.
Đến hơn chín giờ tối Ninh Thần mới về.
“Đường Đường ngủ chưa?”, Ninh Thần hỏi.
Hoắc Khải đứng lên khỏi bàn máy tính, anh treo túi xách của cô lên rồi nói: “Ngủ rồi, chạy loăng quăng cả ngày trong cửa hàng hoa quả nên con bé mệt lả luôn”.
“Con bé này không chịu ngồi yên gì cả, mẹ em nói mỗi lần tới là con bé còn bận rộn hơn mọi người nữa. Khách tới mua hoa quả mà không thấy con bé là còn thấy vắng vẻ luôn đó”, Ninh Thần cười nói.
Hoắc Khải cũng bật cười thành tiếng, Đường Đường là một cô bé hướng ngoại, đồng thời còn rất ngoan ngoãn, ai gặp cũng phải quý mến.
“Đã đàm phán ổn thỏa vụ hợp tác với bên đường sắt chưa?”, Hoắc Khải hỏi.
“Vẫn chưa, bọn họ nói là phải về bàn bạc cụ thể hơn, chắc phải đợi một thời gian nữa, tạm thời không vội vã làm gì”, Ninh Thần nói: “Nhưng tổng quản lý Mục đã gọi điện thoại cho em, nói rằng dụng cụ thể thao lại tăng lên mấy thứ, chuẩn bị đưa ra thị trường chính thức. Ông ấy hỏi em là có cần mở cửa hàng trải nghiệm thực tế không”.
Hiện giờ nguồn lợi nhuận chủ yếu của công ty Hi Vọng Mới đến từ cửa hàng online, thương nhân truyền thống thì lại thích mua trực tiếp hơn, cảm thấy an tâm và có đẳng cấp.
Rất nhiều người mua hàng đều như thế, nếu không có cửa hàng thực tế thì bọn họ sẽ cảm thấy không đáng tin.
Hoắc Khải lắc đầu nói: “Sau này cửa hàng thực tế sẽ dần bị đào thải, cùng lắm thì chỉ có tác dụng để trải nghiệm và làm nhà kho thôi. Chúng ta làm về sản phẩm giảm béo, trải nghiệm thực tế ở cửa hàng cũng không cảm nhận được gì, chỉ lãng phí tiền mà thôi. Thế nhưng dù không thành lập cửa hàng trải nghiệm thực tế thì chúng ta vẫn có thể thành lập cửa hàng liên kết”.
“Cửa hàng liên kết?”, Ninh Thần nói: “Cửa hàng như thế không dễ quản lý đâu”.
“Cách quản lý cửa hàng online của chúng ta có gì để phải bàn cãi không? Thực chất cái gọi là quản lý thương hiệu chỉ có một vấn đề lớn nhất, đó chính là hậu mãi. Khi xảy ra vấn đề, kịp thời giải quyết cho khách hàng là người ta đã cảm thấy em phục vụ chu đáo rồi”, Hoắc Khải giải thích: “Cửa hàng liên kết cũng thế, chúng ta chỉ xuất sản phẩm cho cửa hàng liên kết tiêu thụ, còn vấn đề hậu mãi sẽ do chúng ta phụ trách trực tiếp, như vậy thì sẽ không cần quan tâm quá nhiều đến vấn đề quản lý. Xác suất bên bán hàng xảy ra vấn đề là không quá lớn, đương nhiên là chúng ta nhất định phải có chế độ thưởng phạt rõ ràng”.
“Nghe thì có vẻ như cũng được đấy, vậy có cần lên kế hoạch trước không?”, Ninh Thần hỏi.
“Có chứ, em lo chuyện này là được, anh chỉ đưa ra đề nghị thôi”, Hoắc Khải nói.
“Như vậy liệu có chia bớt lợi nhuận của chúng ta không?”, Ninh Thần vẫn hơi lo lắng.
Hoắc Khải lắc đầu, nói: “Em có biết một thương hiệu sợ điều gì nhất không? Không phải là sản phẩm có vấn đề, mà là thị phần sản phẩm không đủ cao. Nếu chúng ta có thể chiếm lĩnh mười phần trăm thị phần thì sẽ giành được quyền thiết lập quy tắc ở một mức độ nhất định. Nếu chúng ta có thể chiếm lĩnh ba mươi phần trăm, tiếng nói của chúng ta sẽ trở nên quan trọng vô cùng. Nếu chúng ta chiếm cứ từ năm mươi phần trăm trở lên, vậy thì thị trường sẽ là do chúng ta quyết định. Vậy nên thứ mà chúng ta theo đuổi lúc này là thị phần! Thị phần tăng cao thì cũng đồng nghĩa với việc phát triển thương hiệu, đến lúc đó sản phẩm sẽ bán rất chạy ngay khi tung ra thị trường. Hơn nữa, có sự trợ giúp của những công ty liên kết ấy, chúng ta có thể rút ngắn thời gian hình thành thương hiệu. Sự cạnh tranh trong xã hội ngày một phức tạp, phải lớn mạnh nhanh hơn người khác thì chúng ta mới có cơ hội vươn xa hơn”.
Ninh Thần cái hiểu cái không, hiện giờ cô vẫn còn khá mông lung với những kiến thức này, cũng không hiểu rõ lợi ích của việc đề cao thị phần cho lắm.
Hoắc Khải thì lại khác, anh đứng ở vị trí cao, vậy nên tầm nhìn cũng rõ ràng hơn những người khác. Anh biết khi thị phần đạt tới một mức nhất định và trở thành người thiết lập quy tắc, việc kiếm tiền sẽ trở nên đơn giản vô cùng.
Ví dụ như hãng điện thoại “hoa quả” nào đó, bất kể bọn họ đưa ra điện thoại với kiểu dáng, tính năng gì, giá cả có cao hơn những hãng khác hay không thì người mua vẫn ưu tiên cân nhắc mua của bọn họ khi đi mua điện thoại, bởi vì đó là thương hiệu nổi tiếng.
Sự ưu tiên này là điểm mấu chốt trên thương trường.
Hoắc Khải đã nghĩ kỹ rồi, anh không còn nhiều thời gian nữa, muốn đoạt lại nhà họ Hoắc thì không thể tiến hành theo lối “ăn chắc mặc bền” được, nhất định phải dựa vào sức mạnh từ xã hội.
Công ty liên kết chính là phương pháp tốt nhất để sự nghiệp của anh phát triển nhanh chóng.
Đương nhiên, muốn gom góp được một khoản tiền khổng lồ thì điều kiện tiên quyết là phải làm tốt công tác quảng cáo.
Hiện tại Hoắc Khải bắt buộc phải nghĩ cách để tiến hành một hoạt động mang tính chủ đề nữa, nhen nhóm thêm một mồi lửa cho sự nghiệp của anh, để ngọn lửa ấy bùng cháy dữ dội hơn.
Ninh Thần là một cô gái nghe lời, trên cơ bản bảo cô làm thế nào thì cô sẽ làm thế đó.
Thỉnh thoảng có nghi vấn thì cô cũng không quá mức để bụng.
Xét theo góc độ này thì Ninh Thần khá là hiếu học, điều mà Hoắc Khải thích nhất chính là cô ấy đạt thành tích rất tốt trong việc thực hành, tuy rằng khả năng sáng tạo không cao.
Công ty Hi Vọng Mới phát triển lớn mạnh được như thế chính là nhờ một phần lớn vào Ninh Thần.
Nếu cô ấy không chăm chỉ làm việc, quản lý công ty tốt như thế thì chưa chắc lợi nhuận đã cao như bây giờ.
Rất nhiều người cảm thấy chỉ cần sản phẩm của công ty tốt, chiến lược phát triển tốt thì chắc chắc sẽ bán chạy. Bọn họ không hề biết rằng trong một công ty chỉ có mấy người, việc quản lý doanh thu mấy trăm triệu mỗi năm khó khăn đến mức nào.
Nói thật, Hoắc Khải thật sự rất ngạc nhiên khi Ninh Thần làm được điều đó. Dù sao trong một năm trước, cô vẫn chỉ là một nhân viên bán quần áo bình thường, thậm chí thành tích của cô trong cửa hàng quần áo ấy cũng chỉ được xếp vào bậc trung.
Giờ đây, Ninh Thần đã trở thành đối tượng mà rất nhiều người hâm mộ.
Tuy rằng cô không nói rõ ra, nhưng Hoắc Khải biết cô vẫn chưa cắt đứt liên lạc với người trong cửa hàng quần áo, gần đây còn mới ăn cơm với bọn họ nữa.
Lúc trước Ninh Thần từ chức về nhà lập nghiệp với Hoắc Khải, người trong cửa hàng quần áo đều cảm thấy cô nhất định sẽ hối thận, thậm chí còn giữ lại một một vị trí cho cô.
Bây giờ đã một năm trôi qua, từ một nhân viên bán hàng không có tiếng tăm gì, Ninh Thần trở thành bà chủ sở hữu khối tài sản mấy chục triệu.
Cái gọi là tài sản mấy chục triệu ấy chỉ mới là tiền mặt đó thôi, nếu tính theo giá trị công ty thì ít nhất cũng phải đến mấy trăm triệu.
Không nói đâu xa xôi, chỉ riêng hàng xóm xung quanh cửa hàng hoa quả thôi, mỗi lần nhắc tới Ninh Thần là bọn họ lại tỏ vẻ hâm mộ.
Giờ đây Ninh Quốc Năng và Đặng Tuấn Mai đi đường đều được ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt chỉ toàn sự tự hào.
Có cô con gái thành công như vậy, bọn họ hài lòng lắm rồi.
Điều quan trọng nhất là cậu con rể luôn bị người ta xem thường trước giờ cũng thay đổi hẳn, đến cả thành công của con gái cũng nhờ con rể mà có.
Bây giờ hai vợ chồng già thư thái từ tinh thần đến thể xác, cuộc sống dễ chịu hơn trước kia nhiều.
Sau đó, Hoắc Khải và Ninh Thần trò chuyện đôi câu về những sự vụ trong công ty rồi không tiếp tục chủ đề này nữa.
Không phải bởi vì Ninh Thần không muốn nói, mà là Hoắc Khải lo cô quá mệt mỏi, bắt cô phải đi nghỉ ngơi.
“Phải rồi, ngày mai mình chuyển nhà đúng không anh?”, Ninh Thần thò đầu ra khỏi nhà vệ sinh và hỏi.
“Em cảm thấy được là được”, Hoắc Khải nói.
“Nhưng chúng ta chưa sắm sửa đồ gia dụng”, Ninh Thần khổ não nói.
“Bây giờ đa phần đồ gia dụng đều có sẵn mà, ngày mai chúng ta đi mua trước”, Hoắc Khải nói.
Hệ thống vận chuyển hàng hóa trong xã hội này cực kỳ phát triển, nhất là sự phát triển nhanh chóng của kho chứa hàng trung gian, vậy nên vốn dự trữ hàng hạ thấp hơn nhiều so với trước kia.
Một số sản phẩm sợ không bán ra được thì đa phần đều được cất trong kho, chuẩn bị sẵn cho mọi tình huống.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, bọn họ mới lên giường đi ngủ.
Giờ đây chung chăn chung gối, trên cơ bản giữa bọn họ chẳng còn khoảng cách gì cả. Bọn họ đều đã quen với sự hiện hữu của nhau, cho dù không làm gì cũng cảm thấy hạnh phúc.
Nhưng Hoắc Khải biết, thực ra trong lòng Ninh Thần vẫn luôn canh cánh “căn bệnh” của anh.
Một cuộc sống hài hòa không chỉ cần sự hòa hợp về mặt tình cảm , mà còn cần sự hòa hợp về thể xác.
Càng là vợ chồng đã sống với nhau nhiều năm thì càng phải như thế.
Hoắc Khải không phải là một tảng đá vô tri vô giác, anh cũng nghĩ tới những chuyện đó, nhưng anh không hề vội vã.
Chờ nhiều ngày như thế rồi, chờ thêm một ngày nữa thì đã làm sao?
Đợi đến khi chuyển sang nhà mới thì cũng đồng nghĩa với việc không còn liên quan gì đến quá khứ nữa, lúc ấy anh mới có thể làm được.
Xét theo điểm ấy thì có lẽ Hoắc Khải cũng mắc chức ám ảnh cưỡng chế ở mức độ nhẹ.
Mặc dù trong lòng Ninh Thần cũng nghĩ tới chuyện này, nhưng cô không nói ra, sợ tổn thương lòng tự trọng của chồng.
Dù sao rất nhiều người đàn ông không thể chấp nhận được chuyện này, và đó cũng là điều mà bọn họ quan tâm nhất.
Bây giờ Hoắc Khải đã hoàn toàn hòa nhập vào gia đình này rồi, ngoài chính anh ra thì không có ai nghi ngờ gì hết.
Đến hơn chín giờ tối Ninh Thần mới về.
“Đường Đường ngủ chưa?”, Ninh Thần hỏi.
Hoắc Khải đứng lên khỏi bàn máy tính, anh treo túi xách của cô lên rồi nói: “Ngủ rồi, chạy loăng quăng cả ngày trong cửa hàng hoa quả nên con bé mệt lả luôn”.
“Con bé này không chịu ngồi yên gì cả, mẹ em nói mỗi lần tới là con bé còn bận rộn hơn mọi người nữa. Khách tới mua hoa quả mà không thấy con bé là còn thấy vắng vẻ luôn đó”, Ninh Thần cười nói.
Hoắc Khải cũng bật cười thành tiếng, Đường Đường là một cô bé hướng ngoại, đồng thời còn rất ngoan ngoãn, ai gặp cũng phải quý mến.
“Đã đàm phán ổn thỏa vụ hợp tác với bên đường sắt chưa?”, Hoắc Khải hỏi.
“Vẫn chưa, bọn họ nói là phải về bàn bạc cụ thể hơn, chắc phải đợi một thời gian nữa, tạm thời không vội vã làm gì”, Ninh Thần nói: “Nhưng tổng quản lý Mục đã gọi điện thoại cho em, nói rằng dụng cụ thể thao lại tăng lên mấy thứ, chuẩn bị đưa ra thị trường chính thức. Ông ấy hỏi em là có cần mở cửa hàng trải nghiệm thực tế không”.
Hiện giờ nguồn lợi nhuận chủ yếu của công ty Hi Vọng Mới đến từ cửa hàng online, thương nhân truyền thống thì lại thích mua trực tiếp hơn, cảm thấy an tâm và có đẳng cấp.
Rất nhiều người mua hàng đều như thế, nếu không có cửa hàng thực tế thì bọn họ sẽ cảm thấy không đáng tin.
Hoắc Khải lắc đầu nói: “Sau này cửa hàng thực tế sẽ dần bị đào thải, cùng lắm thì chỉ có tác dụng để trải nghiệm và làm nhà kho thôi. Chúng ta làm về sản phẩm giảm béo, trải nghiệm thực tế ở cửa hàng cũng không cảm nhận được gì, chỉ lãng phí tiền mà thôi. Thế nhưng dù không thành lập cửa hàng trải nghiệm thực tế thì chúng ta vẫn có thể thành lập cửa hàng liên kết”.
“Cửa hàng liên kết?”, Ninh Thần nói: “Cửa hàng như thế không dễ quản lý đâu”.
“Cách quản lý cửa hàng online của chúng ta có gì để phải bàn cãi không? Thực chất cái gọi là quản lý thương hiệu chỉ có một vấn đề lớn nhất, đó chính là hậu mãi. Khi xảy ra vấn đề, kịp thời giải quyết cho khách hàng là người ta đã cảm thấy em phục vụ chu đáo rồi”, Hoắc Khải giải thích: “Cửa hàng liên kết cũng thế, chúng ta chỉ xuất sản phẩm cho cửa hàng liên kết tiêu thụ, còn vấn đề hậu mãi sẽ do chúng ta phụ trách trực tiếp, như vậy thì sẽ không cần quan tâm quá nhiều đến vấn đề quản lý. Xác suất bên bán hàng xảy ra vấn đề là không quá lớn, đương nhiên là chúng ta nhất định phải có chế độ thưởng phạt rõ ràng”.
“Nghe thì có vẻ như cũng được đấy, vậy có cần lên kế hoạch trước không?”, Ninh Thần hỏi.
“Có chứ, em lo chuyện này là được, anh chỉ đưa ra đề nghị thôi”, Hoắc Khải nói.
“Như vậy liệu có chia bớt lợi nhuận của chúng ta không?”, Ninh Thần vẫn hơi lo lắng.
Hoắc Khải lắc đầu, nói: “Em có biết một thương hiệu sợ điều gì nhất không? Không phải là sản phẩm có vấn đề, mà là thị phần sản phẩm không đủ cao. Nếu chúng ta có thể chiếm lĩnh mười phần trăm thị phần thì sẽ giành được quyền thiết lập quy tắc ở một mức độ nhất định. Nếu chúng ta có thể chiếm lĩnh ba mươi phần trăm, tiếng nói của chúng ta sẽ trở nên quan trọng vô cùng. Nếu chúng ta chiếm cứ từ năm mươi phần trăm trở lên, vậy thì thị trường sẽ là do chúng ta quyết định. Vậy nên thứ mà chúng ta theo đuổi lúc này là thị phần! Thị phần tăng cao thì cũng đồng nghĩa với việc phát triển thương hiệu, đến lúc đó sản phẩm sẽ bán rất chạy ngay khi tung ra thị trường. Hơn nữa, có sự trợ giúp của những công ty liên kết ấy, chúng ta có thể rút ngắn thời gian hình thành thương hiệu. Sự cạnh tranh trong xã hội ngày một phức tạp, phải lớn mạnh nhanh hơn người khác thì chúng ta mới có cơ hội vươn xa hơn”.
Ninh Thần cái hiểu cái không, hiện giờ cô vẫn còn khá mông lung với những kiến thức này, cũng không hiểu rõ lợi ích của việc đề cao thị phần cho lắm.
Hoắc Khải thì lại khác, anh đứng ở vị trí cao, vậy nên tầm nhìn cũng rõ ràng hơn những người khác. Anh biết khi thị phần đạt tới một mức nhất định và trở thành người thiết lập quy tắc, việc kiếm tiền sẽ trở nên đơn giản vô cùng.
Ví dụ như hãng điện thoại “hoa quả” nào đó, bất kể bọn họ đưa ra điện thoại với kiểu dáng, tính năng gì, giá cả có cao hơn những hãng khác hay không thì người mua vẫn ưu tiên cân nhắc mua của bọn họ khi đi mua điện thoại, bởi vì đó là thương hiệu nổi tiếng.
Sự ưu tiên này là điểm mấu chốt trên thương trường.
Hoắc Khải đã nghĩ kỹ rồi, anh không còn nhiều thời gian nữa, muốn đoạt lại nhà họ Hoắc thì không thể tiến hành theo lối “ăn chắc mặc bền” được, nhất định phải dựa vào sức mạnh từ xã hội.
Công ty liên kết chính là phương pháp tốt nhất để sự nghiệp của anh phát triển nhanh chóng.
Đương nhiên, muốn gom góp được một khoản tiền khổng lồ thì điều kiện tiên quyết là phải làm tốt công tác quảng cáo.
Hiện tại Hoắc Khải bắt buộc phải nghĩ cách để tiến hành một hoạt động mang tính chủ đề nữa, nhen nhóm thêm một mồi lửa cho sự nghiệp của anh, để ngọn lửa ấy bùng cháy dữ dội hơn.
Ninh Thần là một cô gái nghe lời, trên cơ bản bảo cô làm thế nào thì cô sẽ làm thế đó.
Thỉnh thoảng có nghi vấn thì cô cũng không quá mức để bụng.
Xét theo góc độ này thì Ninh Thần khá là hiếu học, điều mà Hoắc Khải thích nhất chính là cô ấy đạt thành tích rất tốt trong việc thực hành, tuy rằng khả năng sáng tạo không cao.
Công ty Hi Vọng Mới phát triển lớn mạnh được như thế chính là nhờ một phần lớn vào Ninh Thần.
Nếu cô ấy không chăm chỉ làm việc, quản lý công ty tốt như thế thì chưa chắc lợi nhuận đã cao như bây giờ.
Rất nhiều người cảm thấy chỉ cần sản phẩm của công ty tốt, chiến lược phát triển tốt thì chắc chắc sẽ bán chạy. Bọn họ không hề biết rằng trong một công ty chỉ có mấy người, việc quản lý doanh thu mấy trăm triệu mỗi năm khó khăn đến mức nào.
Nói thật, Hoắc Khải thật sự rất ngạc nhiên khi Ninh Thần làm được điều đó. Dù sao trong một năm trước, cô vẫn chỉ là một nhân viên bán quần áo bình thường, thậm chí thành tích của cô trong cửa hàng quần áo ấy cũng chỉ được xếp vào bậc trung.
Giờ đây, Ninh Thần đã trở thành đối tượng mà rất nhiều người hâm mộ.
Tuy rằng cô không nói rõ ra, nhưng Hoắc Khải biết cô vẫn chưa cắt đứt liên lạc với người trong cửa hàng quần áo, gần đây còn mới ăn cơm với bọn họ nữa.
Lúc trước Ninh Thần từ chức về nhà lập nghiệp với Hoắc Khải, người trong cửa hàng quần áo đều cảm thấy cô nhất định sẽ hối thận, thậm chí còn giữ lại một một vị trí cho cô.
Bây giờ đã một năm trôi qua, từ một nhân viên bán hàng không có tiếng tăm gì, Ninh Thần trở thành bà chủ sở hữu khối tài sản mấy chục triệu.
Cái gọi là tài sản mấy chục triệu ấy chỉ mới là tiền mặt đó thôi, nếu tính theo giá trị công ty thì ít nhất cũng phải đến mấy trăm triệu.
Không nói đâu xa xôi, chỉ riêng hàng xóm xung quanh cửa hàng hoa quả thôi, mỗi lần nhắc tới Ninh Thần là bọn họ lại tỏ vẻ hâm mộ.
Giờ đây Ninh Quốc Năng và Đặng Tuấn Mai đi đường đều được ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt chỉ toàn sự tự hào.
Có cô con gái thành công như vậy, bọn họ hài lòng lắm rồi.
Điều quan trọng nhất là cậu con rể luôn bị người ta xem thường trước giờ cũng thay đổi hẳn, đến cả thành công của con gái cũng nhờ con rể mà có.
Bây giờ hai vợ chồng già thư thái từ tinh thần đến thể xác, cuộc sống dễ chịu hơn trước kia nhiều.
Sau đó, Hoắc Khải và Ninh Thần trò chuyện đôi câu về những sự vụ trong công ty rồi không tiếp tục chủ đề này nữa.
Không phải bởi vì Ninh Thần không muốn nói, mà là Hoắc Khải lo cô quá mệt mỏi, bắt cô phải đi nghỉ ngơi.
“Phải rồi, ngày mai mình chuyển nhà đúng không anh?”, Ninh Thần thò đầu ra khỏi nhà vệ sinh và hỏi.
“Em cảm thấy được là được”, Hoắc Khải nói.
“Nhưng chúng ta chưa sắm sửa đồ gia dụng”, Ninh Thần khổ não nói.
“Bây giờ đa phần đồ gia dụng đều có sẵn mà, ngày mai chúng ta đi mua trước”, Hoắc Khải nói.
Hệ thống vận chuyển hàng hóa trong xã hội này cực kỳ phát triển, nhất là sự phát triển nhanh chóng của kho chứa hàng trung gian, vậy nên vốn dự trữ hàng hạ thấp hơn nhiều so với trước kia.
Một số sản phẩm sợ không bán ra được thì đa phần đều được cất trong kho, chuẩn bị sẵn cho mọi tình huống.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, bọn họ mới lên giường đi ngủ.
Giờ đây chung chăn chung gối, trên cơ bản giữa bọn họ chẳng còn khoảng cách gì cả. Bọn họ đều đã quen với sự hiện hữu của nhau, cho dù không làm gì cũng cảm thấy hạnh phúc.
Nhưng Hoắc Khải biết, thực ra trong lòng Ninh Thần vẫn luôn canh cánh “căn bệnh” của anh.
Một cuộc sống hài hòa không chỉ cần sự hòa hợp về mặt tình cảm , mà còn cần sự hòa hợp về thể xác.
Càng là vợ chồng đã sống với nhau nhiều năm thì càng phải như thế.
Hoắc Khải không phải là một tảng đá vô tri vô giác, anh cũng nghĩ tới những chuyện đó, nhưng anh không hề vội vã.
Chờ nhiều ngày như thế rồi, chờ thêm một ngày nữa thì đã làm sao?
Đợi đến khi chuyển sang nhà mới thì cũng đồng nghĩa với việc không còn liên quan gì đến quá khứ nữa, lúc ấy anh mới có thể làm được.
Xét theo điểm ấy thì có lẽ Hoắc Khải cũng mắc chức ám ảnh cưỡng chế ở mức độ nhẹ.
Mặc dù trong lòng Ninh Thần cũng nghĩ tới chuyện này, nhưng cô không nói ra, sợ tổn thương lòng tự trọng của chồng.
Dù sao rất nhiều người đàn ông không thể chấp nhận được chuyện này, và đó cũng là điều mà bọn họ quan tâm nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.