Chương 223: Đường Trọng Vi
Hứa Đệ
16/01/2021
Đối với Phan Tư Mễ, chuyện này không chỉ đơn thuần là giúp bạn thân
của mình vạch trần tên chồng cặn bã, mà cô ta còn muốn chứng minh rằng
hôm nay cô ta thất bại không phải là vì không đủ sức hấp dẫn, mà là tên
cặn bã này quá lợi hại!
Càng là người kiêu ngạo thì càng không chấp nhận được thất bại.
Lúc này Hoắc Khải đang ngồi trên taxi, anh ảo não vỗ trán.
Ma xui quỷ khiến nên anh mới hà hơi với Phan Tư Mễ, tuy rằng không phải sai lầm gì to tát, nhưng cũng có thể nói là tùy tiện rồi.
Nếu là ở cổ đại, người ta có thể gô cổ đi gặp quan, nói anh trêu chọc gái nhà lành.
Anh biết mình làm như vậy là bởi vì bị ảnh hưởng từ Ninh Thần, cô không hề biết cứ tối đến là anh lại khó chịu đến mức nào, một mỹ nhân thơm ngát nằm ngay bên cạnh mà chẳng đụng tới.
Như miếng thịt treo suốt nửa năm bên miệng một con sói đói, ai mà chịu nổi?
Huống chi nếu làm gì thật thì Ninh Thần sẽ không phản kháng, ngược lại còn vui vẻ chấp nhận.
Trong tình huống như vậy mà nhịn được lâu như thế, khả năng kiểm soát bản thân của Hoắc Khải đã là cao lắm rồi.
Nhưng anh phát hiện ra rằng mình không khống chế được bao lâu nữa. Ai cũng có giới hạn, một ngày nào đó không nhịn được nữa, một phút không kiềm chế được là gạo sẽ nấu thành cơm.
Ngồi taxi tới một quán trà, Hoắc Khải xuống xe đi vào.
Ở chỗ ngồi cách cửa ra vào không xa, Hoắc Giai Minh nhìn thấy anh tới, bèn hồ hởi đứng lên vẫy tay: “Anh Lý!”
Hoắc Khải vẫy tay chào hỏi với cậu ta rồi đi về phía đó, đồng thời anh chú ý đến người ngồi đối diện với Hoắc Giai Minh. Người đó thả tóc ngang vai, mặc váy thêu hoa, hẳn là một cô gái.
Hai ngày trước Hoắc Khải đã liên lạc với Hoắc Giai Minh, hẹn gặp cậu ta vào cuối tuần này. Hoắc Giai Minh còn nói là sẽ đưa một người bạn tới, cụ thể là ai thì cậu ta không chịu nói, Hoắc Khải cũng không hỏi nhiều.
Lúc đi tới gần đó, Hoắc Khải nói: “Chờ lâu lắm rồi hả?”
“Không, bọn tôi cũng mới tới thôi”, Hoắc Giai Minh cười ha ha ra hiệu cho cô gái ngồi đối diện đứng lên, cậu ta nói: “Chị dâu, giới thiệu với chị, đây là Lý Phong, em đã từng nhắc với chị rồi đó. Anh Lý, đây là chị dâu của tôi, vị hôn thê của cậu Cả nhà họ Hoắc, Hoắc Khải! Thấy sao? Có phải cảm thấy như gặp tiên nữ không?”
Lúc nhìn thấy cô gái ấy, Hoắc Khải hơi ngẩn ra.
Anh từng nghĩ không biết Hoắc Giai Minh sẽ đưa ai tới, nhưng không ngờ mình lại nhìn thấy Đường Trọng Vi trong tình huống như thế này.
Đường Trọng Vi khoảng hơn hai mươi tuổi, duyên dáng thướt tha, như một người con gái bước ra từ trong tranh, cũng chỉ có khí chất của cô mới có thể nâng tầm chiếc váy dài thêu hoa đơn giản nhã nhặn này lên được.
Từ nhỏ đã được tiếp xúc với nền giáo dục tốt nhất, sinh sống trong hoàn cảnh tốt nhất, vậy nên trông Đường Trọng Vi hoàn toàn khác với Cơ Hương Ngưng hoặc là Ninh Thần.
Cô ấy điềm tĩnh đến vậy, có cảm giác không màng sự đời, trong sự lạnh nhạt tiềm ẩn nét đẹp chất chứa trong lòng, rồi lại toát lên qua khí chất bẩm sinh, rất dễ mang đến thiện cảm cho người khác.
Ngay từ giây đầu tiên bước vào quán trà, cô ấy đã thu hút sự chú ý của bao người, chỉ có điều chiếc Rolls-Royce đỗ ở cửa đã dập tắt suy nghĩ của những người đó.
Sự ngây ngẩn của Hoắc Khải khiến Đường Trọng Vi hơi thất vọng.
Bởi vì Hoắc Giai Minh luôn ca ngợi người này hết lời, nhưng lần đầu gặp mặt mà anh lại ngơ ngác nhìn cô ấy như vậy, thực sự không thể để lại ấn tượng tốt được.
Có quá nhiều người ngẩn ngơ vì vẻ đẹp của cô ấy, Đường Trọng Vi đã không còn cảm thấy ngạc nhiên nữa.
Chỉ có điều cô ấy lặn lội xa xôi tới đây để gặp anh, vậy mà anh cũng như thế, thực sự khiến cô thất vọng.
Thế nhưng cô vẫn vươn tay ra, lịch sự nói: “Chào anh, tôi là Đường Trọng Vi”.
Hoắc Giai Minh cũng chú ý tới sự khác thường của Hoắc Khải, cậu ta vội vàng kéo tay anh, nói: “Anh Lý, chị dâu tôi chào anh kìa”.
Lúc này Hoắc Khải mới hoàn hồn lại. Anh ngơ ngác không phải là bởi vì Đường Trọng Vi quá đẹp, khuôn mặt này anh đã nhìn từ nhỏ tới lớn, nó đã quá quen thuộc với anh rồi, ngơ ngác là bởi vì ngoài Hoắc Giai Minh ra thì Đường Trọng Vi chính là một trong những người có mối quan hệ thân thiết nhất với Hoắc Khải.
Nhìn thấy cô, Hoắc Khải lại nhớ tới rất nhiều chuyện khi xưa.
“Chào cô, tôi là… Lý Phong”, Hoắc Khải hơi khựng lại một chút rồi mới nói ra tên mình.
Đường Trọng Vi khiến anh cảm thấy quá quen thuộc, đến mức suýt thì anh buột miệng nói ra rằng mình là Hoắc Khải.
Với tính cách của cô ấy, nếu thật sự nói như thế thì e là cô ấy sẽ xách túi đi luôn mất.
Từ nhỏ tới lớn, Đường Trọng Vi luôn rất sùng bái Hoắc Khải, không cho phép bất cứ kẻ nào nói xấu anh. Thậm chí trước khi bọn họ có hôn ước, cô ấy còn từng tuyên bố nhiều lần trước mặt mọi người rằng người bạn đời lý tưởng nhất của cô chỉ có Hoắc Khải.
Xưa nay Đường Trọng Vi luôn rất bạo dạn trong chuyện tình cảm, cô biết mình muốn điều gì, đồng thời không cho rằng việc theo đuổi lý tưởng là việc cần che giấu.
Chuyện tình yêu nam nữ không có gì là mất mặt cả.
“Anh Lý, anh như thế không được đâu nhé. Tuy rằng chị dâu tôi rất đẹp, nhưng trong ấn tượng của tôi thì anh đâu giống người thấy mỹ nữ là không cất bước nổi nữa. Tôi khen anh không ngớt lời trước mặt chị dâu, anh thế này là làm tôi bẽ mặt đấy nha!”, Hoắc Giai Minh phàn nàn.
Hoắc Khải chỉ chạm vào ngón tay của Đường Trọng Vi là đã rút về. Nghe Hoắc Giai Minh nói vậy, anh trầm mặc một lát rồi giải thích: “Xin lỗi, quả thực là vừa rồi tôi hơi ngẩn người, bởi vì cô Đường giống hệt một người mà tôi từng quen biết”.
“Ồ? Vậy sao? Chắc không phải anh Lý định nói người đó là người yêu cũ của anh đấy chứ?”, Đường Trọng Vi nói.
Câu nói này có thể coi như đang nói đùa, cũng có thể nói là mỉa mai, bởi vì đây là một chủ đề bắt chuyện thường gặp.
“Không phải, chỉ là một người bạn thôi. Bởi vì lâu rồi không gặp nên nhìn thấy cô Đường tôi mới cảm thấy ngạc nhiên, còn tưởng là nhận nhầm người”, Hoắc Khải giải thích.
“Vậy thì tôi tò mò thật đấy, trên thế giới này có người giống với chị dâu vậy sao? Hôm nào đưa bọn tôi đi gặp được không?”, Hoắc Giai Minh nói.
Hoắc Khải lắc đầu nói: “E là không được, lâu rồi chúng tôi không gặp, cho dù gặp nhau thì chưa chắc cô ấy đã nhận ra tôi”.
“Sao lại thế được, trừ phi người đó bị mất trí nhớ”, Hoắc Giai Minh tỏ vẻ không tin.
Hoắc Khải vô thức xoa mặt mình, anh nhìn Đường Trọng Vi và nói: “Cô ấy không bị mất trí nhớ, chỉ có điều tôi đã thay đổi so với người trong trí nhớ của cô ấy, không nhận ra cũng là điều bình thường”.
Không biết vì sao Đường Trọng Vi cứ cảm thấy cách ăn nói, nhất là ánh mắt của người đàn ông đối diện này khiến cô ấy cảm thấy rất quen thuộc.
Nhưng lục lại ký ức thì cô ấy chẳng tìm thấy một thứ gì liên quan đến anh ta.
Hoắc Giai Minh không hề nghi ngờ, cậu ta tỏ vẻ sực hiểu: “Anh nói lâu không gặp là đang nói thời niên thiếu đúng không? Không ngờ anh Lý cũng có một cô bạn hàng xóm cơ đấy, không đoán ra được luôn. Nào nào nào, ngồi xuống uống trà rồi làm quen với nhau. Bọn tôi lặn lội xa xôi tới đây chỉ để gặp anh, chẳng phải anh nói có chuyện cần bàn sao”.
Biết Hoắc Giai Minh đang cố tình chuyển chủ đề, Hoắc Khải cũng không nói gì thêm nữa.
Anh ngồi xuống theo lời cậu ta rồi nói: “Lần này gọi cậu tới chủ yếu là nhờ cậu giúp một chuyện. Hiện tại tôi đang đảm nhiệm chức trợ lý giám đốc ở công ty chi nhánh nhà họ Cơ, công ty chúng tôi chuẩn bị thành lập cơ cấu chi nhánh ở nước ngoài, đầu tiên cần xử lý công tác đại diện. Nhà họ Hoắc có khá nhiều kinh nghiệm về mặt này, vậy nên cậu giúp tôi tìm mấy người quen để dẫn đường cho chúng tôi”.
“Công ty chi nhánh ở nước ngoài?”, Hoắc Giai Minh ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Vấn đề này không phức tạp, bố tôi thường xuyên ra nước ngoài tham gia triển lãm tranh rồi đấu giá các thứ, cũng quen biết đôi chút ở bên đó. Để lúc nào tôi nói với ông ấy, tìm mấy người dẫn đường cho anh”.
“Vậy chuyện này giao cho cậu nhé”, Hoắc Khải nhớ tới một chuyện khác, anh hỏi: “Gần đây cậu có đi thăm giáo sư Triệu không?”
“Không, thời gian trước tôi có một người bạn mở cuộc thi thư pháp, kéo tôi tới làm giám khảo, vậy nên tốn mất một thời gian. Tôi đang nghĩ lần này tới sẽ đi thăm giáo sư, nghe nói sức khỏe của ông ấy không ổn lắm hả?”, Hoắc Giai Minh hỏi.
Hoắc Khải ừ một tiếng rồi nói: “Ung thư giai đoạn cuối, chắc là không sống được bao lâu nữa. Thế nhưng hiện tại cậu đang là thanh niên sức dài vai rộng, cứ tham gia những cuộc thi mang tính hình thức ấy cũng chẳng có ý nghĩa gì. Nếu quyết tâm muốn học thư pháp thì nên tìm bậc thầy thư pháp thật sự, điều chỉnh tâm trạng rồi chuyên tâm luyện một thời gian, như vậy mới có kết quả được, không thì đến cuối cùng sẽ là biết nhiều nhưng không giỏi, không nên cơm cháo gì cả”.
“Tôi biết rồi”, Hoắc Giai Minh vô thức đáp lời, nhưng vừa nói xong là cậu ta lập tức đỏ mặt.
Bởi vì dù sao cậu ta cũng là thành viên cấp hai trong nhà họ Hoắc, Hoắc Khải thì chỉ là trợ lý giám đốc trong công ty chi nhánh của nhà họ Cơ, kém cậu ta xa lắc.
Lúc này Hoắc Khải đang ngồi trên taxi, anh ảo não vỗ trán.
Ma xui quỷ khiến nên anh mới hà hơi với Phan Tư Mễ, tuy rằng không phải sai lầm gì to tát, nhưng cũng có thể nói là tùy tiện rồi.
Nếu là ở cổ đại, người ta có thể gô cổ đi gặp quan, nói anh trêu chọc gái nhà lành.
Anh biết mình làm như vậy là bởi vì bị ảnh hưởng từ Ninh Thần, cô không hề biết cứ tối đến là anh lại khó chịu đến mức nào, một mỹ nhân thơm ngát nằm ngay bên cạnh mà chẳng đụng tới.
Như miếng thịt treo suốt nửa năm bên miệng một con sói đói, ai mà chịu nổi?
Huống chi nếu làm gì thật thì Ninh Thần sẽ không phản kháng, ngược lại còn vui vẻ chấp nhận.
Trong tình huống như vậy mà nhịn được lâu như thế, khả năng kiểm soát bản thân của Hoắc Khải đã là cao lắm rồi.
Nhưng anh phát hiện ra rằng mình không khống chế được bao lâu nữa. Ai cũng có giới hạn, một ngày nào đó không nhịn được nữa, một phút không kiềm chế được là gạo sẽ nấu thành cơm.
Ngồi taxi tới một quán trà, Hoắc Khải xuống xe đi vào.
Ở chỗ ngồi cách cửa ra vào không xa, Hoắc Giai Minh nhìn thấy anh tới, bèn hồ hởi đứng lên vẫy tay: “Anh Lý!”
Hoắc Khải vẫy tay chào hỏi với cậu ta rồi đi về phía đó, đồng thời anh chú ý đến người ngồi đối diện với Hoắc Giai Minh. Người đó thả tóc ngang vai, mặc váy thêu hoa, hẳn là một cô gái.
Hai ngày trước Hoắc Khải đã liên lạc với Hoắc Giai Minh, hẹn gặp cậu ta vào cuối tuần này. Hoắc Giai Minh còn nói là sẽ đưa một người bạn tới, cụ thể là ai thì cậu ta không chịu nói, Hoắc Khải cũng không hỏi nhiều.
Lúc đi tới gần đó, Hoắc Khải nói: “Chờ lâu lắm rồi hả?”
“Không, bọn tôi cũng mới tới thôi”, Hoắc Giai Minh cười ha ha ra hiệu cho cô gái ngồi đối diện đứng lên, cậu ta nói: “Chị dâu, giới thiệu với chị, đây là Lý Phong, em đã từng nhắc với chị rồi đó. Anh Lý, đây là chị dâu của tôi, vị hôn thê của cậu Cả nhà họ Hoắc, Hoắc Khải! Thấy sao? Có phải cảm thấy như gặp tiên nữ không?”
Lúc nhìn thấy cô gái ấy, Hoắc Khải hơi ngẩn ra.
Anh từng nghĩ không biết Hoắc Giai Minh sẽ đưa ai tới, nhưng không ngờ mình lại nhìn thấy Đường Trọng Vi trong tình huống như thế này.
Đường Trọng Vi khoảng hơn hai mươi tuổi, duyên dáng thướt tha, như một người con gái bước ra từ trong tranh, cũng chỉ có khí chất của cô mới có thể nâng tầm chiếc váy dài thêu hoa đơn giản nhã nhặn này lên được.
Từ nhỏ đã được tiếp xúc với nền giáo dục tốt nhất, sinh sống trong hoàn cảnh tốt nhất, vậy nên trông Đường Trọng Vi hoàn toàn khác với Cơ Hương Ngưng hoặc là Ninh Thần.
Cô ấy điềm tĩnh đến vậy, có cảm giác không màng sự đời, trong sự lạnh nhạt tiềm ẩn nét đẹp chất chứa trong lòng, rồi lại toát lên qua khí chất bẩm sinh, rất dễ mang đến thiện cảm cho người khác.
Ngay từ giây đầu tiên bước vào quán trà, cô ấy đã thu hút sự chú ý của bao người, chỉ có điều chiếc Rolls-Royce đỗ ở cửa đã dập tắt suy nghĩ của những người đó.
Sự ngây ngẩn của Hoắc Khải khiến Đường Trọng Vi hơi thất vọng.
Bởi vì Hoắc Giai Minh luôn ca ngợi người này hết lời, nhưng lần đầu gặp mặt mà anh lại ngơ ngác nhìn cô ấy như vậy, thực sự không thể để lại ấn tượng tốt được.
Có quá nhiều người ngẩn ngơ vì vẻ đẹp của cô ấy, Đường Trọng Vi đã không còn cảm thấy ngạc nhiên nữa.
Chỉ có điều cô ấy lặn lội xa xôi tới đây để gặp anh, vậy mà anh cũng như thế, thực sự khiến cô thất vọng.
Thế nhưng cô vẫn vươn tay ra, lịch sự nói: “Chào anh, tôi là Đường Trọng Vi”.
Hoắc Giai Minh cũng chú ý tới sự khác thường của Hoắc Khải, cậu ta vội vàng kéo tay anh, nói: “Anh Lý, chị dâu tôi chào anh kìa”.
Lúc này Hoắc Khải mới hoàn hồn lại. Anh ngơ ngác không phải là bởi vì Đường Trọng Vi quá đẹp, khuôn mặt này anh đã nhìn từ nhỏ tới lớn, nó đã quá quen thuộc với anh rồi, ngơ ngác là bởi vì ngoài Hoắc Giai Minh ra thì Đường Trọng Vi chính là một trong những người có mối quan hệ thân thiết nhất với Hoắc Khải.
Nhìn thấy cô, Hoắc Khải lại nhớ tới rất nhiều chuyện khi xưa.
“Chào cô, tôi là… Lý Phong”, Hoắc Khải hơi khựng lại một chút rồi mới nói ra tên mình.
Đường Trọng Vi khiến anh cảm thấy quá quen thuộc, đến mức suýt thì anh buột miệng nói ra rằng mình là Hoắc Khải.
Với tính cách của cô ấy, nếu thật sự nói như thế thì e là cô ấy sẽ xách túi đi luôn mất.
Từ nhỏ tới lớn, Đường Trọng Vi luôn rất sùng bái Hoắc Khải, không cho phép bất cứ kẻ nào nói xấu anh. Thậm chí trước khi bọn họ có hôn ước, cô ấy còn từng tuyên bố nhiều lần trước mặt mọi người rằng người bạn đời lý tưởng nhất của cô chỉ có Hoắc Khải.
Xưa nay Đường Trọng Vi luôn rất bạo dạn trong chuyện tình cảm, cô biết mình muốn điều gì, đồng thời không cho rằng việc theo đuổi lý tưởng là việc cần che giấu.
Chuyện tình yêu nam nữ không có gì là mất mặt cả.
“Anh Lý, anh như thế không được đâu nhé. Tuy rằng chị dâu tôi rất đẹp, nhưng trong ấn tượng của tôi thì anh đâu giống người thấy mỹ nữ là không cất bước nổi nữa. Tôi khen anh không ngớt lời trước mặt chị dâu, anh thế này là làm tôi bẽ mặt đấy nha!”, Hoắc Giai Minh phàn nàn.
Hoắc Khải chỉ chạm vào ngón tay của Đường Trọng Vi là đã rút về. Nghe Hoắc Giai Minh nói vậy, anh trầm mặc một lát rồi giải thích: “Xin lỗi, quả thực là vừa rồi tôi hơi ngẩn người, bởi vì cô Đường giống hệt một người mà tôi từng quen biết”.
“Ồ? Vậy sao? Chắc không phải anh Lý định nói người đó là người yêu cũ của anh đấy chứ?”, Đường Trọng Vi nói.
Câu nói này có thể coi như đang nói đùa, cũng có thể nói là mỉa mai, bởi vì đây là một chủ đề bắt chuyện thường gặp.
“Không phải, chỉ là một người bạn thôi. Bởi vì lâu rồi không gặp nên nhìn thấy cô Đường tôi mới cảm thấy ngạc nhiên, còn tưởng là nhận nhầm người”, Hoắc Khải giải thích.
“Vậy thì tôi tò mò thật đấy, trên thế giới này có người giống với chị dâu vậy sao? Hôm nào đưa bọn tôi đi gặp được không?”, Hoắc Giai Minh nói.
Hoắc Khải lắc đầu nói: “E là không được, lâu rồi chúng tôi không gặp, cho dù gặp nhau thì chưa chắc cô ấy đã nhận ra tôi”.
“Sao lại thế được, trừ phi người đó bị mất trí nhớ”, Hoắc Giai Minh tỏ vẻ không tin.
Hoắc Khải vô thức xoa mặt mình, anh nhìn Đường Trọng Vi và nói: “Cô ấy không bị mất trí nhớ, chỉ có điều tôi đã thay đổi so với người trong trí nhớ của cô ấy, không nhận ra cũng là điều bình thường”.
Không biết vì sao Đường Trọng Vi cứ cảm thấy cách ăn nói, nhất là ánh mắt của người đàn ông đối diện này khiến cô ấy cảm thấy rất quen thuộc.
Nhưng lục lại ký ức thì cô ấy chẳng tìm thấy một thứ gì liên quan đến anh ta.
Hoắc Giai Minh không hề nghi ngờ, cậu ta tỏ vẻ sực hiểu: “Anh nói lâu không gặp là đang nói thời niên thiếu đúng không? Không ngờ anh Lý cũng có một cô bạn hàng xóm cơ đấy, không đoán ra được luôn. Nào nào nào, ngồi xuống uống trà rồi làm quen với nhau. Bọn tôi lặn lội xa xôi tới đây chỉ để gặp anh, chẳng phải anh nói có chuyện cần bàn sao”.
Biết Hoắc Giai Minh đang cố tình chuyển chủ đề, Hoắc Khải cũng không nói gì thêm nữa.
Anh ngồi xuống theo lời cậu ta rồi nói: “Lần này gọi cậu tới chủ yếu là nhờ cậu giúp một chuyện. Hiện tại tôi đang đảm nhiệm chức trợ lý giám đốc ở công ty chi nhánh nhà họ Cơ, công ty chúng tôi chuẩn bị thành lập cơ cấu chi nhánh ở nước ngoài, đầu tiên cần xử lý công tác đại diện. Nhà họ Hoắc có khá nhiều kinh nghiệm về mặt này, vậy nên cậu giúp tôi tìm mấy người quen để dẫn đường cho chúng tôi”.
“Công ty chi nhánh ở nước ngoài?”, Hoắc Giai Minh ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Vấn đề này không phức tạp, bố tôi thường xuyên ra nước ngoài tham gia triển lãm tranh rồi đấu giá các thứ, cũng quen biết đôi chút ở bên đó. Để lúc nào tôi nói với ông ấy, tìm mấy người dẫn đường cho anh”.
“Vậy chuyện này giao cho cậu nhé”, Hoắc Khải nhớ tới một chuyện khác, anh hỏi: “Gần đây cậu có đi thăm giáo sư Triệu không?”
“Không, thời gian trước tôi có một người bạn mở cuộc thi thư pháp, kéo tôi tới làm giám khảo, vậy nên tốn mất một thời gian. Tôi đang nghĩ lần này tới sẽ đi thăm giáo sư, nghe nói sức khỏe của ông ấy không ổn lắm hả?”, Hoắc Giai Minh hỏi.
Hoắc Khải ừ một tiếng rồi nói: “Ung thư giai đoạn cuối, chắc là không sống được bao lâu nữa. Thế nhưng hiện tại cậu đang là thanh niên sức dài vai rộng, cứ tham gia những cuộc thi mang tính hình thức ấy cũng chẳng có ý nghĩa gì. Nếu quyết tâm muốn học thư pháp thì nên tìm bậc thầy thư pháp thật sự, điều chỉnh tâm trạng rồi chuyên tâm luyện một thời gian, như vậy mới có kết quả được, không thì đến cuối cùng sẽ là biết nhiều nhưng không giỏi, không nên cơm cháo gì cả”.
“Tôi biết rồi”, Hoắc Giai Minh vô thức đáp lời, nhưng vừa nói xong là cậu ta lập tức đỏ mặt.
Bởi vì dù sao cậu ta cũng là thành viên cấp hai trong nhà họ Hoắc, Hoắc Khải thì chỉ là trợ lý giám đốc trong công ty chi nhánh của nhà họ Cơ, kém cậu ta xa lắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.