Chương 298: Hoạt động kết thúc
Hứa Đệ
26/01/2021
Hoắc Khải hơi nghiêng đầu nhìn cô, mỉm cười nói: “Em thích là tốt rồi”.
Ninh Thần ôm lấy anh, một lúc sau bỗng nhiên nhỏ giọng hỏi: “Gần đây anh thế nào rồi?”
“Cái gì như thế nào?”, Hoắc Khải hỏi.
“Thì cái đó đó…”, giọng nói của Ninh Thần rõ ràng hơi mất tự nhiên.
Hoắc Khải hơi sững người, sau đó hiểu được ý của cô, tim không khỏi nảy lên một cái, nói: “Cũng tốt lắm…”
“Vậy…”, sự khác thường trong câu nói của Ninh Thần ngày càng rõ ràng, nói: “Anh có muốn đưa Đường Đường đến nhà bố mẹ không?”
“Đưa đến đấy làm gì?”, Hoắc Khải không hiểu hỏi.
Ninh Thần không nói gì nữa, nhưng thân thể nóng bừng của cô khiến cho Hoắc Khải nhanh chóng hiểu ra. Ý của cô là sợ Đường Đường làm phiền thế giới của hai người?
Trong mắt Hoắc Khải, Ninh Thần là người con gái trưởng thành vô cùng hấp dẫn, đừng nói bản thân anh là chồng của cô, mà đến một người đàn ông xa lạ cũng sẽ không nhịn nổi mà nhìn cô vài lần.
Bây giờ Ninh Thần đã ra ám hiệu như thế càng khiến cho dục vọng trong lòng anh trở nên mãnh liệt.
Hoắc Khải chỉ là một người đàn ông bình thường. Anh đã nín nhịn lâu lắm rồi, luôn đè nén bản năng của mình.
Đến giờ, giữa hai người không còn chút ngăn cách nào nữa, Hoắc Khải cũng đã làm tốt công tác chuẩn bị chấp nhận tất cả mọi chuyện, nhưng không chủ động nhắc đến vì cảm thấy không quen lắm.
Bây giờ Ninh Thần tự nhắc đến khiến anh nhất thời cảm thấy khả năng khống chế có chút yếu ớt, gần như buột miệng nói đưa Đường Đường sang nhà ông bà.
Nhưng nghĩ lại lúc trước giấu cô nói thân thể không tốt, nếu như bỗng nhiên tinh lực dồi dào, khó tránh khỏi có chút giả tạo.
Nhưng nếu từ chối thì Hoắc Khải lại thật sự không thể nói ra.
Trong lúc anh đang do dự thì dường như Ninh Thần lại hiểu lầm gì đó, nhỏ giọng nói: “Tư Mễ nói thế nào? Trị liệu có hiệu quả không?”
Nhắc đến Phan Tư Mễ, trong lòng Hoắc Khải cảm thấy nhẹ nhõm hơn, vội vàng nói: “Cũng có hiệu quả, cô ta nói, qua mấy lần nữa thì hoàn toàn ổn định rồi”.
“Thật không?”, giọng Ninh Thần nghe có vẻ rất vui mừng. Có lẽ cảm thấy biểu hiện của mình mừng rỡ như vậy, rõ ràng không ra dáng gái ngoan cho lắm, cô lại nói: “Vậy chúng ta phải tìm cơ hội để cảm ơn Tư Mễ mới được”.
“Được, sau này xem thời gian hẹn cô ta”, Hoắc Khải nói.
Ninh Thần nghĩ một chút, nói: “Hoạt động lần này sắp kết thúc rồi, mấy ngày nay sợ là bận kinh khủng, vậy đợi sau khi kết thúc hoạt động rồi đi”.
“Được”, Hoắc Khải cũng không phản đối gì. Đối với anh mà nói, có thể giải quyết chuyện này hay không thì cũng không có ý nghĩa gì lớn lắm. Điều thật sự cần làm, đó là làm thế nào để dần dần hoà hợp được với gia đình này một cách tự nhiên nhất.
Nói thật lòng, Hoắc Khải tràn đầy mong chờ với những chuyện có thể xảy ra trong tương lai.
Có thể nói, anh đã đợi ngày đó từ rất lâu rồi.
Sau khi tắm rửa xong, Ninh Thần lại live stream một lúc, rồi bắt đầu sắp xếp lại giấy tờ ngày hôm nay.
Bận rộn mãi tới một giờ sáng thì cô mới quay lại phòng ngủ.
Hoắc Khải cũng chưa ngủ. Anh tựa vào đầu giường, nương theo ánh sáng của chiếc đèn ở đầu giường để đọc sách.
Đây là thói quen của anh. Mỗi ngày đều phải đọc sách trước khi ngủ, vừa tăng thêm kiến thức cho mình mà vừa có thể chờ Ninh Thần.
Vợ mình làm việc vất vả như thế, là chồng của cô, anh có thể ngủ sớm được sao?
Đợi Ninh Thần nhẹ nhàng nằm lên giường xong thì Hoắc Khải mới bỏ sách xuống, tắt đèn, nói: “Chúc em ngủ ngon”.
Ninh Thần cũng không trả lời ngay mà tiến sát lại gần, đôi môi hồng ấm nóng hôn anh, cảm giác mềm mại khiến từng tế bào trên toàn thân Hoắc Khải đều sôi sục không tưởng được.
Ninh Thần trước nay luôn ngại ngùng trong chuyện này bỗng nhiên chủ động tặng anh một nụ hôn nhiệt tình như thế khiến Hoắc Khải nhất thời khó kiềm chế.
Bàn tay khẽ động, cơ thể sát lại gần khiến hai người như dính vào với nhau.
Tình ý dạt dào khó ngăn khiến Ninh Thần phát ra tiếng kêu nho nhỏ, không biết có phải quấy nhiễu giấc mộng đẹp của Đường Đường hay là điều hoà mở quá nóng mà cô bé nhíu mày, giơ chân đạp chăn một cái.
Lúc này, hai người mới rời ra. Trong đêm tối có thể nghe thấy rõ ràng hơi thở dồn dập.
Còn gì hạnh phúc hơn chuyện ôm người đẹp trong lòng. Nếu không phải Đường Đường nằm bên cạnh lúc nào cũng có thể tỉnh giấc thì Hoắc Khải cũng không biết có thể xử Ninh Thần ngay tại chỗ hay không.
Một khi nút thắt đã được mở ra thì khả năng khống chế gần như bằng không.
Mà dường như Ninh Thần cũng hiểu điều này, biết bây giờ Hoắc Khải đang phải nhịn, cô lại tiến sát vào anh lần nữa, giọng nói mê hoặc khó tả: “Ngày mai, em đưa Đường Đường sang chỗ bố mẹ mấy hôm nhé?”
Hoắc Khải cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, theo phản xạ nói: “Được…”
Ninh Thần phát ra tiếng cười khẽ. Cô có thể cảm nhận được kích thích khó nén của người đàn ông này, cũng rất hài lòng với phản ứng như vậy của chồng mình.
Cô hôn anh thêm một lần nữa rồi nói: “Chúc ngủ ngon, ông xã”.
Có thể cô không thể hiểu, chỉ một tiếng gọi ông xã đơn giản như thế có ý nghĩa thế nào với Hoắc Khải.
Không có bất kỳ cách gọi nào có thể khiến anh cảm thấy vui vẻ như thế.
Một đêm khiến người ta khó quên qua đi. Sớm ngày thứ hai, Hoắc Khải và Ninh Thần gần như mở mắt cùng lúc, lúc này mới phát hiện ra, hai người họ đã ôm nhau ngủ cả đêm.
Sau khi ngồi dậy, hai người nhìn nhau cười, đều cảm thấy cuộc sống thật đẹp.
Ngay cả Đường Đường cũng như vui hơn mọi ngày, khi đến lớp còn cố ý cầm hai cái dây chun, quyết tâm muốn biểu diễn trò ảo thuật mới học cho các bạn xem.
Mấy ngày sau, như đã nói từ trước, Ninh Thần bận đến mức gần như không ngủ nên vốn dĩ cũng không có lòng nào nghĩ đến chuyện khác, đến cả Đường Đường cũng tạm thời đưa đến ở nhà Ninh Ngọc Lâm.
Đến thứ ba, hoạt động Toàn dân giảm cân diễn ra trong ba tháng cuối cùng cũng đến hồi kết.
Tám giờ sáng, dưới sự chứng kiến của nhân viên phòng công chứng, bản báo cáo cuối cùng trên toàn quốc đã được tổng hợp với kết quả chung.
Theo quy định ban đầu, người đạt giải nhất hoạt động giảm cân là một người đàn ông tên là Lâm Quốc Đống.
Khi vừa đăng ký, anh ta nặng một trăm ba mươi kg và cũng vì quá béo dẫn đến nhiều bệnh tật, suýt nữa thì mất mạng.
Bác sĩ yêu cầu anh ta phải giảm cân, nếu không thì khó giữ được tính mạng, vừa hay anh ta lại biết đến hoạt động lần này nên đăng ký ngay.
Ngoài việc dùng những sản phẩm giảm cân của chi nhánh Giáp Tử, mỗi ngày anh ta đều cố gắng đến phòng tập gym. Dưới sự kết hợp của việc luyện tập và chế độ ăn uống, tổng cộng anh ta đã giảm được sáu mươi sáu kg, trung bình mỗi ngày giảm được hơn nửa kg.
Trong mắt của nhiều người, đây gần như là một chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Chỉ trong thời gian một ngày, từ một người béo phì gần một trăm năm mươi kg giảm xuống còn khoảng sáu mươi lăm kg, bằng cân nặng của người khoẻ mạnh.
Tuy rằng cơ bắp không khiến người khác phải trầm trồ như những vận động viên chuyên nghiệp nhưng cũng khá hơn rất nhiều người bình thường rồi.
Điều quan trọng nhất là, tuy anh ta giảm cân là phải dựa vào của chế độ dinh dưỡng và luyện tập nhưng người khác lại không biết rõ về điều đó. Tất cả mọi người đều cho rằng, anh ta gầy đi như thế là do dùng sản phẩm giảm cân của chi nhánh Giáp Tử.
Theo kiến nghị của Hoắc Khải, Ninh Thần mời mười người đứng đầu danh sách đến công ty, bao toàn bộ chi phí đi lại.
Sau đó live stream, trao thưởng và công bố kết quả của hoạt động.
Dùng những cách thức khác nhau để mời số lượng lớn khách hàng online vào xem live stream, mở rộng tầm ảnh hưởng của công ty.
Có thể nói, một hoạt động được tổ tức đã thực sự làm cho sản phẩm giảm cân của chi nhánh Giáp Tử nổi tiếng toàn quốc.
Đây là những thành tích thật sự, không có bất kỳ sự giả dối nào. Nhân viên công chứng theo sát toàn bộ quá trình, do đó mà độ tin cậy cực kỳ cao.
Tổng giải thưởng của cả chương trình từ mấy triệu tệ ban đầu được tăng lên hơn chục triệu tệ!
Mười người top đầu đều có giải thưởng, đặc biệt là người đạt giải nhất Lâm Quốc Đống đã giành được giải thưởng cực lớn, ba triệu tệ!
Vừa giảm cân không còn ngấn mỡ lại vừa đạt được giải thưởng lớn như vậy khiến Lâm Quốc Đống mừng rỡ reo hò.
Cả bạn bè, người thân mà anh ta đưa tới cũng rộn ràng chúc mừng anh ta.
Hội trường trao giải tràn ngập cảm xúc vui vẻ, hấp dẫn không ít người đi đường rút ví mua sản phẩm để thử nghiệm hiệu quả.
Nói thì dễ, nhưng cũng có không ít phiền toái trong quá trình hoạt động diễn ra.
Đặc biệt là việc tiếp nhận và xử lý các số liệu giảm cân khiến cho nhân viên phụ trách vô cùng đau đầu. Đến khi hoạt động kết thúc, Ninh Thần còn nghi ngờ đây có phải là đang nằm mơ không.
Lúc trước luôn cảm thấy việc này không thể hoàn thành mà đến giờ đã thực sự xong xuôi đâu vào đấy!
Tuy nói giải thưởng đã trao là chục triệu tệ, nhưng thu hoạch cuối cùng cũng khiến người ta vui vẻ.
Buổi sáng, sau khi hoạt động kết thúc thì tiếp nhận phỏng vấn của mấy đơn vị truyền thông đến 1h30 phút chiều, Hoắc Khải và Ninh Thần lên máy bay đến chi nhánh Giáp Tử để gặp gỡ Mục Thế Kiệt và các quản lý cao cấp của công ty.
Những cổ đông của chi nhánh Giáp Tử đã đợi rất lâu, ngày này là ngày mà bọn họ đều vô cùng mong đợi.
Tất cả mọi người đều chờ kết quả bán hàng cuối cùng được công bố.
“Cái gì như thế nào?”, Hoắc Khải hỏi.
“Thì cái đó đó…”, giọng nói của Ninh Thần rõ ràng hơi mất tự nhiên.
Hoắc Khải hơi sững người, sau đó hiểu được ý của cô, tim không khỏi nảy lên một cái, nói: “Cũng tốt lắm…”
“Vậy…”, sự khác thường trong câu nói của Ninh Thần ngày càng rõ ràng, nói: “Anh có muốn đưa Đường Đường đến nhà bố mẹ không?”
“Đưa đến đấy làm gì?”, Hoắc Khải không hiểu hỏi.
Ninh Thần không nói gì nữa, nhưng thân thể nóng bừng của cô khiến cho Hoắc Khải nhanh chóng hiểu ra. Ý của cô là sợ Đường Đường làm phiền thế giới của hai người?
Trong mắt Hoắc Khải, Ninh Thần là người con gái trưởng thành vô cùng hấp dẫn, đừng nói bản thân anh là chồng của cô, mà đến một người đàn ông xa lạ cũng sẽ không nhịn nổi mà nhìn cô vài lần.
Bây giờ Ninh Thần đã ra ám hiệu như thế càng khiến cho dục vọng trong lòng anh trở nên mãnh liệt.
Hoắc Khải chỉ là một người đàn ông bình thường. Anh đã nín nhịn lâu lắm rồi, luôn đè nén bản năng của mình.
Đến giờ, giữa hai người không còn chút ngăn cách nào nữa, Hoắc Khải cũng đã làm tốt công tác chuẩn bị chấp nhận tất cả mọi chuyện, nhưng không chủ động nhắc đến vì cảm thấy không quen lắm.
Bây giờ Ninh Thần tự nhắc đến khiến anh nhất thời cảm thấy khả năng khống chế có chút yếu ớt, gần như buột miệng nói đưa Đường Đường sang nhà ông bà.
Nhưng nghĩ lại lúc trước giấu cô nói thân thể không tốt, nếu như bỗng nhiên tinh lực dồi dào, khó tránh khỏi có chút giả tạo.
Nhưng nếu từ chối thì Hoắc Khải lại thật sự không thể nói ra.
Trong lúc anh đang do dự thì dường như Ninh Thần lại hiểu lầm gì đó, nhỏ giọng nói: “Tư Mễ nói thế nào? Trị liệu có hiệu quả không?”
Nhắc đến Phan Tư Mễ, trong lòng Hoắc Khải cảm thấy nhẹ nhõm hơn, vội vàng nói: “Cũng có hiệu quả, cô ta nói, qua mấy lần nữa thì hoàn toàn ổn định rồi”.
“Thật không?”, giọng Ninh Thần nghe có vẻ rất vui mừng. Có lẽ cảm thấy biểu hiện của mình mừng rỡ như vậy, rõ ràng không ra dáng gái ngoan cho lắm, cô lại nói: “Vậy chúng ta phải tìm cơ hội để cảm ơn Tư Mễ mới được”.
“Được, sau này xem thời gian hẹn cô ta”, Hoắc Khải nói.
Ninh Thần nghĩ một chút, nói: “Hoạt động lần này sắp kết thúc rồi, mấy ngày nay sợ là bận kinh khủng, vậy đợi sau khi kết thúc hoạt động rồi đi”.
“Được”, Hoắc Khải cũng không phản đối gì. Đối với anh mà nói, có thể giải quyết chuyện này hay không thì cũng không có ý nghĩa gì lớn lắm. Điều thật sự cần làm, đó là làm thế nào để dần dần hoà hợp được với gia đình này một cách tự nhiên nhất.
Nói thật lòng, Hoắc Khải tràn đầy mong chờ với những chuyện có thể xảy ra trong tương lai.
Có thể nói, anh đã đợi ngày đó từ rất lâu rồi.
Sau khi tắm rửa xong, Ninh Thần lại live stream một lúc, rồi bắt đầu sắp xếp lại giấy tờ ngày hôm nay.
Bận rộn mãi tới một giờ sáng thì cô mới quay lại phòng ngủ.
Hoắc Khải cũng chưa ngủ. Anh tựa vào đầu giường, nương theo ánh sáng của chiếc đèn ở đầu giường để đọc sách.
Đây là thói quen của anh. Mỗi ngày đều phải đọc sách trước khi ngủ, vừa tăng thêm kiến thức cho mình mà vừa có thể chờ Ninh Thần.
Vợ mình làm việc vất vả như thế, là chồng của cô, anh có thể ngủ sớm được sao?
Đợi Ninh Thần nhẹ nhàng nằm lên giường xong thì Hoắc Khải mới bỏ sách xuống, tắt đèn, nói: “Chúc em ngủ ngon”.
Ninh Thần cũng không trả lời ngay mà tiến sát lại gần, đôi môi hồng ấm nóng hôn anh, cảm giác mềm mại khiến từng tế bào trên toàn thân Hoắc Khải đều sôi sục không tưởng được.
Ninh Thần trước nay luôn ngại ngùng trong chuyện này bỗng nhiên chủ động tặng anh một nụ hôn nhiệt tình như thế khiến Hoắc Khải nhất thời khó kiềm chế.
Bàn tay khẽ động, cơ thể sát lại gần khiến hai người như dính vào với nhau.
Tình ý dạt dào khó ngăn khiến Ninh Thần phát ra tiếng kêu nho nhỏ, không biết có phải quấy nhiễu giấc mộng đẹp của Đường Đường hay là điều hoà mở quá nóng mà cô bé nhíu mày, giơ chân đạp chăn một cái.
Lúc này, hai người mới rời ra. Trong đêm tối có thể nghe thấy rõ ràng hơi thở dồn dập.
Còn gì hạnh phúc hơn chuyện ôm người đẹp trong lòng. Nếu không phải Đường Đường nằm bên cạnh lúc nào cũng có thể tỉnh giấc thì Hoắc Khải cũng không biết có thể xử Ninh Thần ngay tại chỗ hay không.
Một khi nút thắt đã được mở ra thì khả năng khống chế gần như bằng không.
Mà dường như Ninh Thần cũng hiểu điều này, biết bây giờ Hoắc Khải đang phải nhịn, cô lại tiến sát vào anh lần nữa, giọng nói mê hoặc khó tả: “Ngày mai, em đưa Đường Đường sang chỗ bố mẹ mấy hôm nhé?”
Hoắc Khải cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, theo phản xạ nói: “Được…”
Ninh Thần phát ra tiếng cười khẽ. Cô có thể cảm nhận được kích thích khó nén của người đàn ông này, cũng rất hài lòng với phản ứng như vậy của chồng mình.
Cô hôn anh thêm một lần nữa rồi nói: “Chúc ngủ ngon, ông xã”.
Có thể cô không thể hiểu, chỉ một tiếng gọi ông xã đơn giản như thế có ý nghĩa thế nào với Hoắc Khải.
Không có bất kỳ cách gọi nào có thể khiến anh cảm thấy vui vẻ như thế.
Một đêm khiến người ta khó quên qua đi. Sớm ngày thứ hai, Hoắc Khải và Ninh Thần gần như mở mắt cùng lúc, lúc này mới phát hiện ra, hai người họ đã ôm nhau ngủ cả đêm.
Sau khi ngồi dậy, hai người nhìn nhau cười, đều cảm thấy cuộc sống thật đẹp.
Ngay cả Đường Đường cũng như vui hơn mọi ngày, khi đến lớp còn cố ý cầm hai cái dây chun, quyết tâm muốn biểu diễn trò ảo thuật mới học cho các bạn xem.
Mấy ngày sau, như đã nói từ trước, Ninh Thần bận đến mức gần như không ngủ nên vốn dĩ cũng không có lòng nào nghĩ đến chuyện khác, đến cả Đường Đường cũng tạm thời đưa đến ở nhà Ninh Ngọc Lâm.
Đến thứ ba, hoạt động Toàn dân giảm cân diễn ra trong ba tháng cuối cùng cũng đến hồi kết.
Tám giờ sáng, dưới sự chứng kiến của nhân viên phòng công chứng, bản báo cáo cuối cùng trên toàn quốc đã được tổng hợp với kết quả chung.
Theo quy định ban đầu, người đạt giải nhất hoạt động giảm cân là một người đàn ông tên là Lâm Quốc Đống.
Khi vừa đăng ký, anh ta nặng một trăm ba mươi kg và cũng vì quá béo dẫn đến nhiều bệnh tật, suýt nữa thì mất mạng.
Bác sĩ yêu cầu anh ta phải giảm cân, nếu không thì khó giữ được tính mạng, vừa hay anh ta lại biết đến hoạt động lần này nên đăng ký ngay.
Ngoài việc dùng những sản phẩm giảm cân của chi nhánh Giáp Tử, mỗi ngày anh ta đều cố gắng đến phòng tập gym. Dưới sự kết hợp của việc luyện tập và chế độ ăn uống, tổng cộng anh ta đã giảm được sáu mươi sáu kg, trung bình mỗi ngày giảm được hơn nửa kg.
Trong mắt của nhiều người, đây gần như là một chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Chỉ trong thời gian một ngày, từ một người béo phì gần một trăm năm mươi kg giảm xuống còn khoảng sáu mươi lăm kg, bằng cân nặng của người khoẻ mạnh.
Tuy rằng cơ bắp không khiến người khác phải trầm trồ như những vận động viên chuyên nghiệp nhưng cũng khá hơn rất nhiều người bình thường rồi.
Điều quan trọng nhất là, tuy anh ta giảm cân là phải dựa vào của chế độ dinh dưỡng và luyện tập nhưng người khác lại không biết rõ về điều đó. Tất cả mọi người đều cho rằng, anh ta gầy đi như thế là do dùng sản phẩm giảm cân của chi nhánh Giáp Tử.
Theo kiến nghị của Hoắc Khải, Ninh Thần mời mười người đứng đầu danh sách đến công ty, bao toàn bộ chi phí đi lại.
Sau đó live stream, trao thưởng và công bố kết quả của hoạt động.
Dùng những cách thức khác nhau để mời số lượng lớn khách hàng online vào xem live stream, mở rộng tầm ảnh hưởng của công ty.
Có thể nói, một hoạt động được tổ tức đã thực sự làm cho sản phẩm giảm cân của chi nhánh Giáp Tử nổi tiếng toàn quốc.
Đây là những thành tích thật sự, không có bất kỳ sự giả dối nào. Nhân viên công chứng theo sát toàn bộ quá trình, do đó mà độ tin cậy cực kỳ cao.
Tổng giải thưởng của cả chương trình từ mấy triệu tệ ban đầu được tăng lên hơn chục triệu tệ!
Mười người top đầu đều có giải thưởng, đặc biệt là người đạt giải nhất Lâm Quốc Đống đã giành được giải thưởng cực lớn, ba triệu tệ!
Vừa giảm cân không còn ngấn mỡ lại vừa đạt được giải thưởng lớn như vậy khiến Lâm Quốc Đống mừng rỡ reo hò.
Cả bạn bè, người thân mà anh ta đưa tới cũng rộn ràng chúc mừng anh ta.
Hội trường trao giải tràn ngập cảm xúc vui vẻ, hấp dẫn không ít người đi đường rút ví mua sản phẩm để thử nghiệm hiệu quả.
Nói thì dễ, nhưng cũng có không ít phiền toái trong quá trình hoạt động diễn ra.
Đặc biệt là việc tiếp nhận và xử lý các số liệu giảm cân khiến cho nhân viên phụ trách vô cùng đau đầu. Đến khi hoạt động kết thúc, Ninh Thần còn nghi ngờ đây có phải là đang nằm mơ không.
Lúc trước luôn cảm thấy việc này không thể hoàn thành mà đến giờ đã thực sự xong xuôi đâu vào đấy!
Tuy nói giải thưởng đã trao là chục triệu tệ, nhưng thu hoạch cuối cùng cũng khiến người ta vui vẻ.
Buổi sáng, sau khi hoạt động kết thúc thì tiếp nhận phỏng vấn của mấy đơn vị truyền thông đến 1h30 phút chiều, Hoắc Khải và Ninh Thần lên máy bay đến chi nhánh Giáp Tử để gặp gỡ Mục Thế Kiệt và các quản lý cao cấp của công ty.
Những cổ đông của chi nhánh Giáp Tử đã đợi rất lâu, ngày này là ngày mà bọn họ đều vô cùng mong đợi.
Tất cả mọi người đều chờ kết quả bán hàng cuối cùng được công bố.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.