Chương 730: Kết thúc
Hứa Đệ
18/04/2021
Mười năm sau trận cứu viện của liên minh nhân loại, con người tiến
vào thời kỳ chạy đua vũ trang, đặc biệt là cuộc chiến công nghệ tinh
thần để giành lại quê hương, kết quả cuối cùng Hắc Ma Thần Hela đã phải
nhả ra 1/2 lãnh thổ mình đã chiếm cứ.
Liên minh Thiên Hà được thành lập nhằm đảm bảo sự sống còn của nhân loại, trong mười năm này, để bài trừ chế độ bá chủ của một vài quốc gia, các lãnh đạo cấp cao đã quyết định thành lập hội đồng E10 - gồm mười quốc gia có năng lực chiến đấu và vũ trang mạnh nhất để quản lý Liên minh Thiên Hà và xã hội loài người. Cuộc chiến vẫn kéo dài cho tới khi nhân loại thành công giành lại quê hương…
Năm năm sau nữa, trên đường quay về công ty, Hoắc Khải nhớ ra là mình vừa để quên USB thông tin ở nhà Cố Phi Dương nên quay xe lại.
Hiện giờ họ đã gần đầu bốn nhưng thời gian dường như đã bỏ quên tất cả: Hoắc Khải vẫn trông như một người đàn ông thành thục, vô cùng cuốn hút phái nữ; Cố Phi Dương vẫn quyến rũ như vậy, cô ta luôn coi trọng việc giữ gìn nhan sắc nên vẻ ngoài không thay đổi là mấy, chỉ có điều khí chất càng thêm quyến rũ; Ninh Thần thì gần như trở thành một nữ vương với khí chất cao sang; Văn Văn và Đường Đường đều đã trở thành thiếu nữ tràn ngập hơi thở thanh xuân.
Sau khi tới nơi ở của Cố Phi Dương, Hoắc Khải xuống xe, vì anh chỉ tạt ngang để lấy tài liệu nên không hề báo trước cho cô ta.
Biết mật khẩu, Hoắc Khải nhanh nhẹn bấm rồi mở cửa, hai người vừa có một bữa chiều ân ái nên anh lo cô vợ bé của mình đang ngủ, tay anh nhẹ nhàng nắm chốt cửa, từ từ mở ra, chân rón rén tiến vào.
Khi tới gần phòng ngủ, Hoắc Khải nghe thấy có tiếng rên rỉ đầy khoái lạc truyền ra từ phòng ngủ.
Người anh cứng lại, anh biết tiếng rên này biểu hiện điều gì nhưng não vẫn cố chấp không muốn chấp nhận sự thật, vì thế, Hoắc Khải tới gần cửa phòng ngủ.
Cánh cửa khép hờ, âm thanh vọng ra từ bên trong, hai bóng người nằm đè lên nhau, không ngừng nhấp nhô phần dưới: “Ư... ư a a...thật thoải mái”
Tiếng thở đan chéo vào nhau, Hoắc Khải không cần nghĩ cũng biết giọng nữ là ai, còn người nam thì khá trẻ, mái tóc nâu xoăn, làn da trắng với dáng người đô hơn bình thường, Hoắc Khải đoán có lẽ là con lai nước ngoài.
Bỗng nhiên, người nam vỗ cái bốp vào mông Cố Phi Dương, lớn tiếng hỏi: “Cưng à... Chẳng lẽ chân ái của cưng không thể thỏa mãn cưng sao...”.
Người được hỏi vừa rên vừa đáp: “Hừ... chân ái gì nữa! Chân ái của bao nhiêu người... giờ phát ngán rồi đây... chả hiểu sao ngày xưa lại chịu nổi thằng cha đó...”
Cô ta vẫn hổn hển nói tiếp: “Em vừa đẹp vừa giàu... giờ muốn ai chẳng có...!”
Cố Phi Dương nói mà chẳng nghĩ lại, cô ta được như bây giờ là nhờ ai, ngày xưa cô ta mặt dày mày dạn cướp chồng người ta dưới danh nghĩa tình yêu, ăn bám lâu ngày mới được như hôm nay. Hoắc Khải nghe thấy “chân ái” của mình nói mà nắm đấm siết chặt, anh biết mình nên lý trí một chút để nghe tiếp vì trong lòng anh có linh cảm điều mình sắp được nghe tiếp theo rất quan trọng.
Cố Phi Dương vẫn vừa thở vừa nói: “Cưng chờ đi... em sắp giành lấy mọi thứ của mẹ con em rồi. Em sẽ khiến hắn kia chuyển hết toàn bộ tài sản sang tên em và con, ngay cả Hi Vọng Mới cũng lọt vào tay em thôi.
Con nhỏ Ninh Thần kia cày ngày cày đêm cũng chỉ làm công cho chúng ta hưởng thôi... Giản Tư Tư cũng bắt đầu hành động rồi, cô ta muốn chức vụ tổng giám đốc Hi Vọng Mới, chúng ta chỉ cần làm chủ tịch ngồi mát ăn bát vàng là được!”
Người đàn ông nghe thế thì tiếp lời: “Anh đã mua Charm rồi, trong túi xách ngoài phòng khách đó.
Khi nào có cơ hội, em hãy cho hắn đó uống, nhớ bỏ vào rượu vì mùi nó tương tự nhau, dù tác dụng gây ảo giác nhưng ảo giác đó do người ngoài điều khiển. Em nhớ chuẩn bị đầy đủ nha cưng...”
Nghe tới đây, Hoắc Khải không cần nghe thêm gì nữa, anh đi vào phòng khách, lục tìm bên trong một cái ví hiệu dành cho nam màu đen, chỉ nhìn nhãn hiệu thôi là anh biết Cố Phi Dương tốn không ít tiền cho đối phương rồi, tay nhanh chóng lấy ra một chai thủy tinh nhỏ bằng ngón cái, bên trong đựng chất lỏng màu nâu đỏ như rượu vang.
Anh biết Charm - đó là một loại chất độc khiến người ta chết trong khoái lạc, người uống phải nó sẽ có những triệu chứng như say rượu, sau đó dần xuất hiện ảo giác như hít ma túy, điều đặc biệt là nếu có người ngoài dẫn đường bằng lời nói, ảo giác sẽ thay đổi theo những gì mà người uống nghe thấy và không thể xét nghiệm ra nó trong máu nạn nhân.
Lấy ra thứ cần thiết, Hoắc Khải vào phòng làm việc lấy USB rồi ra khỏi nhà, anh còn “chu đáo” đóng cửa lại cho đôi gian phu dâm phụ kia.
Hai tháng sau, tại biệt thự Cố Phi Dương.
Cố Phi Dương vừa mới thỏa thuê sung sướng sau một ngày vất vả, khi mở mắt, cô ta phát hiện mình đang ngồi trên sofa, toàn thân mất sức, chỉ có đôi mắt là chuyển động quan sát được, đối diện cô ta là Hoắc Khải đang ngồi trên một chiếc ghế cao, chân bắt chéo, tay cầm dao găm.
Thấy đối phương tỉnh lại, Hoắc Khải vừa vuốt ve lưỡi dao vừa hỏi: “Em yêu, em còn nhớ ngày chúng ta công khai tình yêu trong buổi họp báo không? Lúc đó em đã thế nào? Em cảm động ra sao? Hử?”.
Cố Phi Dương hoảng hốt, cô ta biết chuyện hiện giờ xảy ra chắc chắn là vì Hoắc Khải đã biết được âm mưu của mình, lẽ ra cô ta nên đoán ra khi phát hiện Charm bị mất vào ngày hôm đó.
Cố Phi Dương chưa từng xem thường Hoắc Khải, thậm chí, trong từng ấy năm, cô ta luôn dùng tư thế hèn mọn nhất để phục vụ anh, ban đầu thì hạnh phúc đó, nhưng sau mỗi lần thấy Hoắc Khải công khai đi dự hội nghị hay tiệc quan trọng với Ninh Thần, cô ta bắt đầu ghen tỵ, cảm xúc tích lũy dần theo năm tháng, nó gần như khiến cô ta phát điên và rồi...
Cô ta nhận ra được tầm quan trọng của tiền, dù chẳng thiếu thốn gì nhưng cô ta muốn có nhiều như Ninh Thần, muốn cao sang như Ninh Thần, muốn con gái mình cũng là công chúa “thật sự” và mình trở thành nữ vương “thật sự”...
Cô ta biết Hoắc Khải sẽ không ly hôn, anh là kẻ đạo mạo, bao nhiêu người vây quanh khen anh vừa yêu vợ lại hào hoa, vừa tài năng lại có sức quyến rũ như thế cơ mà.
Cô ta bắt tay với Giản Tư Tư, xúi giục đối phương ăn cắp tài liệu mật của công ty để giúp một công ty khác đứng dưới tên tình nhân cô ta phát triển, công ty này có sự góp vốn chung của hai người họ, bắt đầu ăn nên làm ra.
Và giờ, khi bắt đầu đánh cú chót để hốt hết thì lòi...
Hoắc Khải cười mỉa nhìn Cố Phi Dương, thấy cô ta không trả lời thì anh cũng chẳng mảy may quan tâm: “Cô nhìn sang bên trái đi, có phải thằng bồ nhí của cô không, có phải “đối tác” của cô cũng ở đây không? Đừng nghĩ nhiều, họ đều ở đây nên chẳng ai cứu cô đâu!”
Cố Phi Dương nhìn theo hướng anh chỉ, Kevin - tình nhân bé nhỏ của cô ta tìm được từ quán bar và Giản Tư Tư đều ở đây.
Sự sợ hãi dâng lên trong lòng, cô ta khóc lóc, hai mắt đẫm lệ nhìn Hoắc Khải, miệng mấp máy xin tha: “Anh, anh tha cho em lần này... em không dám nữa!”
Người sau cười mỉa rồi đi ra ngoài biệt thự, tay anh đang mân mê nút bấm nhỏ ở chuôi của con dao găm ban nãy.
Nút bấm này kích hoạt bom axit được đặt bên trên đèn treo của biệt thự, anh biết Cố Phi Dương yêu nhất vẻ ngoài của mình, thứ cô ta tự hào nhất cũng là nó.
Anh sẽ không để họ chết, anh muốn họ sống trong đau đớn, muốn chết không được, muốn sống không xong, muốn nói mà chẳng ai nghe.
Ra tới sân, khi canh chuẩn thời gian mất tác dụng của thuốc mê, Hoắc Khải bấm nút.
Đèn treo nổ tung, tiếng hét thê thảm của nam lẫn nữ vang vọng khiến người ta nổi gai ốc.
Từng giọt axit rơi lên da bỏng rát, ăn mòn từ thớ thịt bên trong cơ thể, mọi thứ đều bị axit hủy hoại, tất cả...
Hoắc Khải hài lòng ra xe, khi anh khởi động xe, một âm thanh to lớn dội thẳng vào màng nhĩ, cả người anh đập vào cửa kính, sau đó anh không còn biết gì nữa.
Tới khi Hoắc Khải tỉnh lại, anh thấy mình đang nằm trong một căn phòng trắng, cả người không thể nhúc nhích, chỉ mắt là quan sát chung quanh, Ninh Thần đang ngồi kế bên, nhẹ nhàng cầm khăn lau miệng cho anh, trong mắt tràn đầy sự lo lắng.
Thấy chồng tỉnh, cô vội hỏi: “Anh Phong, anh cảm thấy thế nào? Có đau ở đâu không?”, Hoắc Khải chỉ chớp mắt, Ninh Thần vội nhấn chuông gọi bác sĩ, một đám chuyên gia ùa vào.
Với địa vị và thân phận hiện giờ, Hoắc Khải chính là người được chú ý nhất, anh là người kêu gọi thành lập Liên minh Thiên Hà, là người nắm giữ tài chính và kỹ thuật chống lại Hắc Ma Thần Hela, từng cử động của anh đều sẽ khiến phe nhân loại chấn động.
Bác sĩ vào kiểm tra rồi lắc đầu, bảo: “95% cơ thể đã không còn khả năng tái sinh, anh ta chỉ có thể nằm một chỗ, thời gian lâu dài thì não sẽ mất dần các chức năng. Cô vẫn nên chuẩn bị tinh thần trước đi!”
Như bao người nhà bệnh nhân khác, Ninh Thần cầu xin bác sĩ cứu chồng mình với hai mắt đẫm lệ, đáp lại cô là cái lắc đầu đầy bi ai của người lương y.
Hoắc Khải nghe thấy thế thì anh cũng chẳng hề hoảng hốt, anh nghĩ lại từng chuyện đã qua, cảm thấy mình là tên khốn, ban đầu anh tự nhận mình là người chồng tốt, sau đó lại phản bội vợ, tìm niềm vui mới và giờ là báo ứng anh phải nhận!
Sau khi anh tỉnh lại được một tuần, Ninh Thần kể với anh là cảnh sát tìm thấy ba người Cố Phi Dương bị bỏng axit trong biệt thự, người đàn ông thì trúng quá nhiều nên đã chết, Cố Phi Dương bị hủy dung, dù làm gì cũng không thể khôi phục như xưa, tiền bạc và công ty của cô ta đều đã sang chuyển hết sang tên người đàn ông kia, chỉ chừa lại một chút cho Văn Văn, giờ cô ta đang sống trong một ngôi nhà ọp ẹp, Văn Văn vì sĩ diện cũng mặc kệ mẹ mình.
Giản Tư Tư bị nhẹ nhất nhưng vì ăn cắp tài liệu công ty nên đã bị tống vô tù, ngày xưa cô ta khinh thường nhất hành động này nhưng giờ lại đi con đường đó, thông qua điều tra thì cô ta bị nghiện đánh bạc, lý do cụ thể thì không rõ nhưng khi phát hiện thì cô ta đã nợ sòng bạc lớn nhất thế giới năm trăm tỷ đô.
Hoắc Khải lẳng lặng nghe Ninh Thần kể, trong lòng chẳng có cảm xúc gì.
Bỗng, điện thoại Ninh Thần đổ chuông, cô ra ngoài nhận cuộc gọi, đồng thời, hai điều dưỡng tiến vào đổi thuốc cho Hoắc Khải, miệng thì khen ngợi Ninh Thần: “Cô Ninh đúng là người vợ tốt! Từ lúc anh hôn mê tới giờ, cô ấy và con gái luôn túc trực bên anh, gần như rất ít ngủ nghỉ! Anh Lý Phong đúng là có phước đấy!”.
Nghe vậy, trong lòng Hoắc Khải có chút ấm áp, anh biết mình nên xử lý di chúc thế nào rồi...
Ngoại ô thành phố, trong một ngôi nhà bằng gạch đỏ hiếm có ở thời đại này, một người đàn ông có vẻ ngoài dễ nhìn, da màu nâu sậm vì phơi nắng, cơ thể rắn chắc đang nằm trên giường. Anh ta từ từ mở mắt.
Anh ta nhớ là mình đã chết rồi mà, anh ta đã nhìn thấy vợ và con khóc trước giường bệnh, sao giờ lại ở đây? Rốt cuộc anh ta là ai? Là Hoắc Khải, Lý Phong hay Khải Phong? Anh ta chỉ nhớ mình còn nợ một cô gái tên Ninh Thần, rất nhiều...
Tại tập đoàn Hi Vọng Mới, phòng chủ tịch.
“Thưa chủ tịch, đây là nhân viên mới tên Khải Phong, vừa được chúng tôi tuyển dụng vào!”
“Tôi biết rồi, cô training cho anh ta đi, sau này anh ta sẽ là trợ lý của tôi!”
Liên minh Thiên Hà được thành lập nhằm đảm bảo sự sống còn của nhân loại, trong mười năm này, để bài trừ chế độ bá chủ của một vài quốc gia, các lãnh đạo cấp cao đã quyết định thành lập hội đồng E10 - gồm mười quốc gia có năng lực chiến đấu và vũ trang mạnh nhất để quản lý Liên minh Thiên Hà và xã hội loài người. Cuộc chiến vẫn kéo dài cho tới khi nhân loại thành công giành lại quê hương…
Năm năm sau nữa, trên đường quay về công ty, Hoắc Khải nhớ ra là mình vừa để quên USB thông tin ở nhà Cố Phi Dương nên quay xe lại.
Hiện giờ họ đã gần đầu bốn nhưng thời gian dường như đã bỏ quên tất cả: Hoắc Khải vẫn trông như một người đàn ông thành thục, vô cùng cuốn hút phái nữ; Cố Phi Dương vẫn quyến rũ như vậy, cô ta luôn coi trọng việc giữ gìn nhan sắc nên vẻ ngoài không thay đổi là mấy, chỉ có điều khí chất càng thêm quyến rũ; Ninh Thần thì gần như trở thành một nữ vương với khí chất cao sang; Văn Văn và Đường Đường đều đã trở thành thiếu nữ tràn ngập hơi thở thanh xuân.
Sau khi tới nơi ở của Cố Phi Dương, Hoắc Khải xuống xe, vì anh chỉ tạt ngang để lấy tài liệu nên không hề báo trước cho cô ta.
Biết mật khẩu, Hoắc Khải nhanh nhẹn bấm rồi mở cửa, hai người vừa có một bữa chiều ân ái nên anh lo cô vợ bé của mình đang ngủ, tay anh nhẹ nhàng nắm chốt cửa, từ từ mở ra, chân rón rén tiến vào.
Khi tới gần phòng ngủ, Hoắc Khải nghe thấy có tiếng rên rỉ đầy khoái lạc truyền ra từ phòng ngủ.
Người anh cứng lại, anh biết tiếng rên này biểu hiện điều gì nhưng não vẫn cố chấp không muốn chấp nhận sự thật, vì thế, Hoắc Khải tới gần cửa phòng ngủ.
Cánh cửa khép hờ, âm thanh vọng ra từ bên trong, hai bóng người nằm đè lên nhau, không ngừng nhấp nhô phần dưới: “Ư... ư a a...thật thoải mái”
Tiếng thở đan chéo vào nhau, Hoắc Khải không cần nghĩ cũng biết giọng nữ là ai, còn người nam thì khá trẻ, mái tóc nâu xoăn, làn da trắng với dáng người đô hơn bình thường, Hoắc Khải đoán có lẽ là con lai nước ngoài.
Bỗng nhiên, người nam vỗ cái bốp vào mông Cố Phi Dương, lớn tiếng hỏi: “Cưng à... Chẳng lẽ chân ái của cưng không thể thỏa mãn cưng sao...”.
Người được hỏi vừa rên vừa đáp: “Hừ... chân ái gì nữa! Chân ái của bao nhiêu người... giờ phát ngán rồi đây... chả hiểu sao ngày xưa lại chịu nổi thằng cha đó...”
Cô ta vẫn hổn hển nói tiếp: “Em vừa đẹp vừa giàu... giờ muốn ai chẳng có...!”
Cố Phi Dương nói mà chẳng nghĩ lại, cô ta được như bây giờ là nhờ ai, ngày xưa cô ta mặt dày mày dạn cướp chồng người ta dưới danh nghĩa tình yêu, ăn bám lâu ngày mới được như hôm nay. Hoắc Khải nghe thấy “chân ái” của mình nói mà nắm đấm siết chặt, anh biết mình nên lý trí một chút để nghe tiếp vì trong lòng anh có linh cảm điều mình sắp được nghe tiếp theo rất quan trọng.
Cố Phi Dương vẫn vừa thở vừa nói: “Cưng chờ đi... em sắp giành lấy mọi thứ của mẹ con em rồi. Em sẽ khiến hắn kia chuyển hết toàn bộ tài sản sang tên em và con, ngay cả Hi Vọng Mới cũng lọt vào tay em thôi.
Con nhỏ Ninh Thần kia cày ngày cày đêm cũng chỉ làm công cho chúng ta hưởng thôi... Giản Tư Tư cũng bắt đầu hành động rồi, cô ta muốn chức vụ tổng giám đốc Hi Vọng Mới, chúng ta chỉ cần làm chủ tịch ngồi mát ăn bát vàng là được!”
Người đàn ông nghe thế thì tiếp lời: “Anh đã mua Charm rồi, trong túi xách ngoài phòng khách đó.
Khi nào có cơ hội, em hãy cho hắn đó uống, nhớ bỏ vào rượu vì mùi nó tương tự nhau, dù tác dụng gây ảo giác nhưng ảo giác đó do người ngoài điều khiển. Em nhớ chuẩn bị đầy đủ nha cưng...”
Nghe tới đây, Hoắc Khải không cần nghe thêm gì nữa, anh đi vào phòng khách, lục tìm bên trong một cái ví hiệu dành cho nam màu đen, chỉ nhìn nhãn hiệu thôi là anh biết Cố Phi Dương tốn không ít tiền cho đối phương rồi, tay nhanh chóng lấy ra một chai thủy tinh nhỏ bằng ngón cái, bên trong đựng chất lỏng màu nâu đỏ như rượu vang.
Anh biết Charm - đó là một loại chất độc khiến người ta chết trong khoái lạc, người uống phải nó sẽ có những triệu chứng như say rượu, sau đó dần xuất hiện ảo giác như hít ma túy, điều đặc biệt là nếu có người ngoài dẫn đường bằng lời nói, ảo giác sẽ thay đổi theo những gì mà người uống nghe thấy và không thể xét nghiệm ra nó trong máu nạn nhân.
Lấy ra thứ cần thiết, Hoắc Khải vào phòng làm việc lấy USB rồi ra khỏi nhà, anh còn “chu đáo” đóng cửa lại cho đôi gian phu dâm phụ kia.
Hai tháng sau, tại biệt thự Cố Phi Dương.
Cố Phi Dương vừa mới thỏa thuê sung sướng sau một ngày vất vả, khi mở mắt, cô ta phát hiện mình đang ngồi trên sofa, toàn thân mất sức, chỉ có đôi mắt là chuyển động quan sát được, đối diện cô ta là Hoắc Khải đang ngồi trên một chiếc ghế cao, chân bắt chéo, tay cầm dao găm.
Thấy đối phương tỉnh lại, Hoắc Khải vừa vuốt ve lưỡi dao vừa hỏi: “Em yêu, em còn nhớ ngày chúng ta công khai tình yêu trong buổi họp báo không? Lúc đó em đã thế nào? Em cảm động ra sao? Hử?”.
Cố Phi Dương hoảng hốt, cô ta biết chuyện hiện giờ xảy ra chắc chắn là vì Hoắc Khải đã biết được âm mưu của mình, lẽ ra cô ta nên đoán ra khi phát hiện Charm bị mất vào ngày hôm đó.
Cố Phi Dương chưa từng xem thường Hoắc Khải, thậm chí, trong từng ấy năm, cô ta luôn dùng tư thế hèn mọn nhất để phục vụ anh, ban đầu thì hạnh phúc đó, nhưng sau mỗi lần thấy Hoắc Khải công khai đi dự hội nghị hay tiệc quan trọng với Ninh Thần, cô ta bắt đầu ghen tỵ, cảm xúc tích lũy dần theo năm tháng, nó gần như khiến cô ta phát điên và rồi...
Cô ta nhận ra được tầm quan trọng của tiền, dù chẳng thiếu thốn gì nhưng cô ta muốn có nhiều như Ninh Thần, muốn cao sang như Ninh Thần, muốn con gái mình cũng là công chúa “thật sự” và mình trở thành nữ vương “thật sự”...
Cô ta biết Hoắc Khải sẽ không ly hôn, anh là kẻ đạo mạo, bao nhiêu người vây quanh khen anh vừa yêu vợ lại hào hoa, vừa tài năng lại có sức quyến rũ như thế cơ mà.
Cô ta bắt tay với Giản Tư Tư, xúi giục đối phương ăn cắp tài liệu mật của công ty để giúp một công ty khác đứng dưới tên tình nhân cô ta phát triển, công ty này có sự góp vốn chung của hai người họ, bắt đầu ăn nên làm ra.
Và giờ, khi bắt đầu đánh cú chót để hốt hết thì lòi...
Hoắc Khải cười mỉa nhìn Cố Phi Dương, thấy cô ta không trả lời thì anh cũng chẳng mảy may quan tâm: “Cô nhìn sang bên trái đi, có phải thằng bồ nhí của cô không, có phải “đối tác” của cô cũng ở đây không? Đừng nghĩ nhiều, họ đều ở đây nên chẳng ai cứu cô đâu!”
Cố Phi Dương nhìn theo hướng anh chỉ, Kevin - tình nhân bé nhỏ của cô ta tìm được từ quán bar và Giản Tư Tư đều ở đây.
Sự sợ hãi dâng lên trong lòng, cô ta khóc lóc, hai mắt đẫm lệ nhìn Hoắc Khải, miệng mấp máy xin tha: “Anh, anh tha cho em lần này... em không dám nữa!”
Người sau cười mỉa rồi đi ra ngoài biệt thự, tay anh đang mân mê nút bấm nhỏ ở chuôi của con dao găm ban nãy.
Nút bấm này kích hoạt bom axit được đặt bên trên đèn treo của biệt thự, anh biết Cố Phi Dương yêu nhất vẻ ngoài của mình, thứ cô ta tự hào nhất cũng là nó.
Anh sẽ không để họ chết, anh muốn họ sống trong đau đớn, muốn chết không được, muốn sống không xong, muốn nói mà chẳng ai nghe.
Ra tới sân, khi canh chuẩn thời gian mất tác dụng của thuốc mê, Hoắc Khải bấm nút.
Đèn treo nổ tung, tiếng hét thê thảm của nam lẫn nữ vang vọng khiến người ta nổi gai ốc.
Từng giọt axit rơi lên da bỏng rát, ăn mòn từ thớ thịt bên trong cơ thể, mọi thứ đều bị axit hủy hoại, tất cả...
Hoắc Khải hài lòng ra xe, khi anh khởi động xe, một âm thanh to lớn dội thẳng vào màng nhĩ, cả người anh đập vào cửa kính, sau đó anh không còn biết gì nữa.
Tới khi Hoắc Khải tỉnh lại, anh thấy mình đang nằm trong một căn phòng trắng, cả người không thể nhúc nhích, chỉ mắt là quan sát chung quanh, Ninh Thần đang ngồi kế bên, nhẹ nhàng cầm khăn lau miệng cho anh, trong mắt tràn đầy sự lo lắng.
Thấy chồng tỉnh, cô vội hỏi: “Anh Phong, anh cảm thấy thế nào? Có đau ở đâu không?”, Hoắc Khải chỉ chớp mắt, Ninh Thần vội nhấn chuông gọi bác sĩ, một đám chuyên gia ùa vào.
Với địa vị và thân phận hiện giờ, Hoắc Khải chính là người được chú ý nhất, anh là người kêu gọi thành lập Liên minh Thiên Hà, là người nắm giữ tài chính và kỹ thuật chống lại Hắc Ma Thần Hela, từng cử động của anh đều sẽ khiến phe nhân loại chấn động.
Bác sĩ vào kiểm tra rồi lắc đầu, bảo: “95% cơ thể đã không còn khả năng tái sinh, anh ta chỉ có thể nằm một chỗ, thời gian lâu dài thì não sẽ mất dần các chức năng. Cô vẫn nên chuẩn bị tinh thần trước đi!”
Như bao người nhà bệnh nhân khác, Ninh Thần cầu xin bác sĩ cứu chồng mình với hai mắt đẫm lệ, đáp lại cô là cái lắc đầu đầy bi ai của người lương y.
Hoắc Khải nghe thấy thế thì anh cũng chẳng hề hoảng hốt, anh nghĩ lại từng chuyện đã qua, cảm thấy mình là tên khốn, ban đầu anh tự nhận mình là người chồng tốt, sau đó lại phản bội vợ, tìm niềm vui mới và giờ là báo ứng anh phải nhận!
Sau khi anh tỉnh lại được một tuần, Ninh Thần kể với anh là cảnh sát tìm thấy ba người Cố Phi Dương bị bỏng axit trong biệt thự, người đàn ông thì trúng quá nhiều nên đã chết, Cố Phi Dương bị hủy dung, dù làm gì cũng không thể khôi phục như xưa, tiền bạc và công ty của cô ta đều đã sang chuyển hết sang tên người đàn ông kia, chỉ chừa lại một chút cho Văn Văn, giờ cô ta đang sống trong một ngôi nhà ọp ẹp, Văn Văn vì sĩ diện cũng mặc kệ mẹ mình.
Giản Tư Tư bị nhẹ nhất nhưng vì ăn cắp tài liệu công ty nên đã bị tống vô tù, ngày xưa cô ta khinh thường nhất hành động này nhưng giờ lại đi con đường đó, thông qua điều tra thì cô ta bị nghiện đánh bạc, lý do cụ thể thì không rõ nhưng khi phát hiện thì cô ta đã nợ sòng bạc lớn nhất thế giới năm trăm tỷ đô.
Hoắc Khải lẳng lặng nghe Ninh Thần kể, trong lòng chẳng có cảm xúc gì.
Bỗng, điện thoại Ninh Thần đổ chuông, cô ra ngoài nhận cuộc gọi, đồng thời, hai điều dưỡng tiến vào đổi thuốc cho Hoắc Khải, miệng thì khen ngợi Ninh Thần: “Cô Ninh đúng là người vợ tốt! Từ lúc anh hôn mê tới giờ, cô ấy và con gái luôn túc trực bên anh, gần như rất ít ngủ nghỉ! Anh Lý Phong đúng là có phước đấy!”.
Nghe vậy, trong lòng Hoắc Khải có chút ấm áp, anh biết mình nên xử lý di chúc thế nào rồi...
Ngoại ô thành phố, trong một ngôi nhà bằng gạch đỏ hiếm có ở thời đại này, một người đàn ông có vẻ ngoài dễ nhìn, da màu nâu sậm vì phơi nắng, cơ thể rắn chắc đang nằm trên giường. Anh ta từ từ mở mắt.
Anh ta nhớ là mình đã chết rồi mà, anh ta đã nhìn thấy vợ và con khóc trước giường bệnh, sao giờ lại ở đây? Rốt cuộc anh ta là ai? Là Hoắc Khải, Lý Phong hay Khải Phong? Anh ta chỉ nhớ mình còn nợ một cô gái tên Ninh Thần, rất nhiều...
Tại tập đoàn Hi Vọng Mới, phòng chủ tịch.
“Thưa chủ tịch, đây là nhân viên mới tên Khải Phong, vừa được chúng tôi tuyển dụng vào!”
“Tôi biết rồi, cô training cho anh ta đi, sau này anh ta sẽ là trợ lý của tôi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.