Chương 448: Không có lần thứ ba
Hứa Đệ
19/02/2021
Đúng là làm như thế có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Không phải những công ty khác không biết, nhưng bọn họ thích tuân theo đúng quy trình, sắp xếp lại rồi mới báo cáo, như thể làm vậy thì công ty sẽ càng giống một công ty chính quy hơn.
Sự thay đổi của công ty Hi Vọng Mới thực sự quá lớn, được tối ưu hóa và nâng cao trên mọi phương diện so với lúc Ninh Hạo Bân đi.
Thậm chí có thể nói rằng đây là một công ty hoàn toàn mới đối với anh ta, rất có thể những kinh nghiệm lúc trước sẽ chẳng có tác dụng gì ở đây cả.
Nhân viên phòng nhân sự nhắc nhở: “Tuy rằng Giám đốc Giản đã giới thiệu anh tới đây, nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở anh rằng cách thức làm việc ở trụ sở chính có thể sẽ rất khác với những nơi mà anh từng làm trước kia. Hơn nữa anh sẽ không có nhiều thời gian để làm quen, bắt đầu từ ngày đầu tiên nhậm chức là anh đã được nhận 100% lương rồi, không có cái gọi là thời kỳ thử việc. Vậy nên anh phải thích ứng ngay từ giây phút đầu tiên bước vào công ty, tổ giám sát của phòng hành chính sẽ kiểm tra đánh giá năng lực làm việc bất cứ lúc nào. Nếu điểm số thấp hơn mức quy định thì sẽ bị chuyển tới công ty chi nhánh. Nếu vẫn không làm quen được với công ty chi nhánh thì có thể sẽ bị sa thải, vậy nên anh chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đi nhé”.
Ninh Hạo Bân gật đầu trong im lặng. Tuy rằng không nói gì, nhưng trong lòng anh ta lại dấy lên một ngọn lửa.
Sở dĩ nhân viên phòng nhân sự nhắc nhở anh ta là bởi vì cảm thấy anh ta không thích ứng được với hoàn cảnh ở đây, đó là một sự khinh thường.
Có lẽ trong công ty này, Ninh Hạo Bân là một kẻ thất bại, còn là một kẻ phản bội, nhưng anh ta không thích cảm giác bị khinh thường.
Càng bị khinh thường thì anh ta càng muốn đạt được thành tích, nếu không thì anh ta đã chẳng được thăng chức thành trợ lý tổng giám đốc của công ty cũ chỉ trong mấy tháng như thế.
Xét theo điểm ấy thì anh ta vẫn là người có năng lực.
Mà hiện giờ, anh ta cần một cơ hội để thể hiện năng lực của mình!
Nhân viên phòng nhân sự không trò chuyện gì nhiều với anh ta. Điền bảng biểu xong, Ninh Hạo Bân được dẫn tới phòng để làm bài test, không trì hoãn một phút nào cả.
Bài test nhanh chóng được phát cho Ninh Hạo Bân, trên đó chỉ có ba câu hỏi.
Câu đầu tiên: “Chuyện mà anh muốn làm nhất sau khi vào công ty là gì?”
Câu thứ hai: “Anh cho rằng công ty cần thay đổi ở điểm nào?”
Câu thứ ba: “So với công ty cũ của anh, anh cảm thấy ưu khuyết điểm của hai công ty là gì?”
Trông ba câu hỏi này có vẻ như chẳng liên quan gì đến nhau, nhưng trên thực tế lại thăm dò tâm lý nhân viên rất rõ ràng.
Câu đầu tiên là để tìm hiểu xem nghị lực của nhân viên mạnh mẽ đến cỡ nào, có phù hợp để giao những việc quan trọng hay không. Câu thứ hai là để kiểm tra xem nhân viên hiểu biết về công ty đến đâu. Quá trình ứng tuyển như một cuộc đàm phán giữa hai công ty, hai bên đều hài lòng thì mới có thể hợp tác được. Nếu ngay cả đối thủ của mình mà cũng không hiểu biết rõ thì chứng tỏ người này không có sức phán đoán trên thương trường, công ty sẽ không sắp xếp cho người đó làm những việc liên quan đến bán hàng.
Câu thứ ba là để kiểm tra lòng người.
Câu này trả lời cũng được mà không trả lời thì cũng không sao, cho dù chỉ trả lời một ít thì cũng được.
Nó chỉ đơn giản là để xem ứng viên có lựa chọn bán đứng sếp cũ để gia nhập vào công ty hay không. Bởi vì nếu nói ra khuyết điểm của công ty cũ thì chẳng khác nào nói cho người khác biết phải đối phó với công ty ấy thế nào.
Ninh Hạo Bân trả lời từng câu một. Anh ta viết hai câu đầu tiên rất nhanh, đến câu thứ ba thì phải ngẫm nghĩ một lát rồi mới viết.
Hai mươi phút sau, có người tới lấy bài test, bảo anh ta đợi ở đây một lát rồi sẽ biết là mình được phỏng vấn tiếp hay là sẽ bị đào thải.
Ninh Hạo Bân không hỏi điều gì cả, chỉ lẳng lặng ngồi ở đó.
Bài test được nộp cho giám đốc phòng nhân sự, sau đó lại được mang tới cho Giản Tư Tư.
Bây giờ Giản Tư Tư đang là giám đốc phòng hành chính, nhưng cô ấy được Ninh Thần tin tưởng, tham gia vào rất nhiều chuyện của công ty. Mọi người đều biết rằng chẳng bao lâu nữa Giản Tư Tư sẽ lại thăng chức lên làm phó tổng giám đốc của công ty, vậy nên giám đốc phòng nhân sự không hề cư xử với cô ấy như một người cùng cấp bậc.
“Giám đốc Giản, đây là bài test của Ninh Hạo Bân, cô xem thử đi”, giám đốc phòng nhân sự nói.
Anh ta cũng là một trong những nhân viên đầu tiên vào công ty, vậy nên không lạ gì Ninh Hạo Bân hết. Lúc đầu anh ta còn rất hâm mộ tài năng của Ninh Hạo Bân, nhưng không ngờ rằng Ninh Hạo Bân lại hồ đồ làm ra chuyện phản bội công ty, càng không ngờ là anh ta lại mặt dày quay lại đây.
Lúc gọi điện cho Giản Tư Tư, cô ấy dặn rằng cứ tuân theo quy trình tuyển dụng bình thường, không được phép thiên vị, thế nhưng cô ấy muốn xem câu trả lời của bài test.
Trên trang giấy trắng viết đầy câu trả lời của Ninh Hạo Bân.
Mặc dù Giản Tư Tư cảm thấy những câu trả lời này hơi non nớt, thậm chí còn không mấy phù hợp với nhu cầu phát triển của công ty, nhưng cô ấy có thể nhìn ra được rằng Ninh Hạo Bân trả lời rất chân thành.
Câu hỏi thứ ba cũng là câu mà cô ấy quan tâm nhất, câu trả lời của Ninh Hạo Bân là: “Tôi cho rằng mỗi công ty đều có một phong cách khác nhau. Có công ty lựa chọn cách làm việc mạnh bạo, có công ty quản lý theo hướng mềm mỏng, còn có công ty chỉ phó thác cho số phận. Bất kể với phong cách nào thì sự tồn tại của nó cũng đã là lý do rồi. Đứng trên lập trường của một nhân viên cũ, tôi không thể phán xét sếp cũ được, làm một nhân viên còn chưa nhậm chức, tôi càng không thể bình luận về công ty mới. Nhưng tôi tin rằng công ty Hi Vọng Mới phát triển lớn mạnh được như thế này thì ắt hẳn phải có điểm xuất sắc hơn các công ty khác, và tôi cũng tin rằng mình nhất định sẽ trở thành một trong những nhân viên ưu tú sẽ đưa công ty phát triển hơn nữa!”
Đọc câu trả lời ấy, Giản Tư Tư nở nụ cười.
Giám đốc phòng nhân sự bên cạnh nói: “Tên Ninh Hạo Bân này vẫn vẫn kiêu ngạo như trước. Giám đốc Giản, cô định tuyển anh ta vào làm thật hả? Tên đó từng phản bội chúng ta đó”.
Hành động phản bội của Ninh Hạo Bân lúc trước khiến tất cả mọi người phẫn nộ, công ty đang phát triển khả quan như thế, suýt chút nữa thì bị anh ta hủy hoại.
Phải biết rằng, thứ mà anh ta hủy hoại không chỉ là một công ty, mà còn là sự cố gắng chung của mọi người!
Giản Tư Tư có thể hiểu được suy nghĩ của giám đốc phòng nhân sự, cô ấy nói: “Tôi đã nói chuyện này với tổng giám đốc Ninh rồi, chị ấy đồng ý cho anh ta một cơ hội. Lát nữa anh hãy phụ trách phỏng vấn, cứ tiến hành theo phương thức khắt khe nhất, nếu đến cuối cùng cảm thấy anh ta không ổn thì có thể không tuyển. Anh yên tâm, tôi sẽ không vì tình cảm cá nhân mà bỏ qua lợi ích của công ty. Nói thật ra, tuyển dụng một người đã từng phản bội công ty thế này thì tôi còn lo lắng hơn cả anh ấy chứ. Chỉ có điều năng lực của Ninh Hạo Bân rất tốt, nếu biết cách sử dụng thì có thể mang tới rất nhiều lợi ích cho công ty, người như vậy mà để lọt vào tay người ngoài thì ít nhiều gì cũng thấy đáng tiếc”.
Giám đốc phòng nhân sự không nói gì cả, tuy rằng địa vị của anh ta bây giờ cao hơn Ninh Hạo Bân nhiều, nhưng anh ta không tự nhận là có tài năng hơn Ninh Hạo Bân.
Năm đó chính ông chủ cũng từng khen ngợi người ta, nếu không có vụ phản bội thì đến cả Giản Tư Tư cũng không thể có địa vị cao bằng Ninh Hạo Bân được.
“Ừm, tôi hiểu rồi”, giám đốc phòng nhân sự gật đầu nói.
Giản Tư Tư xua tay, ý bảo anh ta đi được rồi.
Sau đó cô ấy lại nhìn vào bài test, vừa cười vừa lắc đầu rồi đặt tờ giấy sang một bên.
Hiện giờ Ninh Hạo Bân chưa đủ tư cách để cô ấy phải chú ý tới nhiều hơn, bảo anh ta tới ứng tuyển chỉ là vì coi trọng người tài, ngoài ra thì còn có một phần nguyên nhân là bởi thương hại. Giản Tư Tư không hề giấu diếm điều đó với bất cứ ai, cả Ninh Thần và những người khác đều biết.
Có thể vẫn có người hoài nghi là cô ấy vẫn còn vương vấn tình cảm với Ninh Hạo Bân, nhưng Giản Tư Tư biết là cả đời này bọn họ cũng không thể quay lại được nữa.
Mẫu đàn ông lý tưởng nhất của cô ấy bây giờ là một truyền kỳ trong giới thương nghiệp, tuy rằng anh rất ít khi tới công ty, nhưng dưới đáy lòng cất giấu một người như thế thì ai có thể giành được một vị trí trong tim cô ấy nữa đây.
Sau đó, giám đốc phòng nhân sự đích thân tới phỏng vấn Ninh Hạo Bân.
Vốn là đồng nghiệp khi xưa, bây giờ lại trở thành người phỏng vấn mình, ít nhiều gì trong lòng Ninh Hạo Bân cũng cảm thấy là lạ.
Anh ta cũng phát hiện ra rằng trong quá trình phỏng vấn, giám đốc phòng nhân sự thường xuyên làm khó anh ta, hỏi rất nhiều câu nằm ngoài phạm vi mà một nhân viên mới có thể trả lời được.
Dựa vào năng lực cá nhân hơn người, những câu trả lời của Ninh Hạo Bân cũng có thể coi là khiến người ta vừa lòng. Cho dù giám đốc phòng nhân sự muốn bới lông tìm vết thì cũng phải thừa nhận rằng Ninh Hạo Bân ưu tú hơn hẳn những người từng tới phỏng vấn lúc trước.
Chỉ cần không có thành kiến với anh ta thì chắc chắn là sẽ trúng tuyển.
Quá trình phỏng vấn kéo dài nửa tiếng mới kết thúc, sau đó giám đốc phòng nhân sự đứng dậy vươn tay về phía Ninh Hạo Bân: “Công ty chúng tôi không thích dài dòng, tôi là người chịu trách nhiệm phỏng vấn, có quyền quyết định xem anh có được nhận vào làm hay không, vậy nên tôi rất vui khi được trực tiếp thông báo với anh rằng anh đã đạt tiêu chuẩn tuyển dụng của chúng tôi. Kể từ hôm nay, anh chính là một thành viên của công ty Hi Vọng Mới. Tôi xin được chúc mừng anh, đồng thời cũng mong rằng anh không quên đi bài học trong quá khứ, và hãy luôn ghi nhớ rằng cơ hội sẽ đến với những người có sự chuẩn bị, nhưng không phải cứ có chuẩn bị là được. Đánh mất một lần thì có thể sẽ có lần thứ hai, nhưng tuyệt đối không có lần thứ ba!”
Không phải những công ty khác không biết, nhưng bọn họ thích tuân theo đúng quy trình, sắp xếp lại rồi mới báo cáo, như thể làm vậy thì công ty sẽ càng giống một công ty chính quy hơn.
Sự thay đổi của công ty Hi Vọng Mới thực sự quá lớn, được tối ưu hóa và nâng cao trên mọi phương diện so với lúc Ninh Hạo Bân đi.
Thậm chí có thể nói rằng đây là một công ty hoàn toàn mới đối với anh ta, rất có thể những kinh nghiệm lúc trước sẽ chẳng có tác dụng gì ở đây cả.
Nhân viên phòng nhân sự nhắc nhở: “Tuy rằng Giám đốc Giản đã giới thiệu anh tới đây, nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở anh rằng cách thức làm việc ở trụ sở chính có thể sẽ rất khác với những nơi mà anh từng làm trước kia. Hơn nữa anh sẽ không có nhiều thời gian để làm quen, bắt đầu từ ngày đầu tiên nhậm chức là anh đã được nhận 100% lương rồi, không có cái gọi là thời kỳ thử việc. Vậy nên anh phải thích ứng ngay từ giây phút đầu tiên bước vào công ty, tổ giám sát của phòng hành chính sẽ kiểm tra đánh giá năng lực làm việc bất cứ lúc nào. Nếu điểm số thấp hơn mức quy định thì sẽ bị chuyển tới công ty chi nhánh. Nếu vẫn không làm quen được với công ty chi nhánh thì có thể sẽ bị sa thải, vậy nên anh chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đi nhé”.
Ninh Hạo Bân gật đầu trong im lặng. Tuy rằng không nói gì, nhưng trong lòng anh ta lại dấy lên một ngọn lửa.
Sở dĩ nhân viên phòng nhân sự nhắc nhở anh ta là bởi vì cảm thấy anh ta không thích ứng được với hoàn cảnh ở đây, đó là một sự khinh thường.
Có lẽ trong công ty này, Ninh Hạo Bân là một kẻ thất bại, còn là một kẻ phản bội, nhưng anh ta không thích cảm giác bị khinh thường.
Càng bị khinh thường thì anh ta càng muốn đạt được thành tích, nếu không thì anh ta đã chẳng được thăng chức thành trợ lý tổng giám đốc của công ty cũ chỉ trong mấy tháng như thế.
Xét theo điểm ấy thì anh ta vẫn là người có năng lực.
Mà hiện giờ, anh ta cần một cơ hội để thể hiện năng lực của mình!
Nhân viên phòng nhân sự không trò chuyện gì nhiều với anh ta. Điền bảng biểu xong, Ninh Hạo Bân được dẫn tới phòng để làm bài test, không trì hoãn một phút nào cả.
Bài test nhanh chóng được phát cho Ninh Hạo Bân, trên đó chỉ có ba câu hỏi.
Câu đầu tiên: “Chuyện mà anh muốn làm nhất sau khi vào công ty là gì?”
Câu thứ hai: “Anh cho rằng công ty cần thay đổi ở điểm nào?”
Câu thứ ba: “So với công ty cũ của anh, anh cảm thấy ưu khuyết điểm của hai công ty là gì?”
Trông ba câu hỏi này có vẻ như chẳng liên quan gì đến nhau, nhưng trên thực tế lại thăm dò tâm lý nhân viên rất rõ ràng.
Câu đầu tiên là để tìm hiểu xem nghị lực của nhân viên mạnh mẽ đến cỡ nào, có phù hợp để giao những việc quan trọng hay không. Câu thứ hai là để kiểm tra xem nhân viên hiểu biết về công ty đến đâu. Quá trình ứng tuyển như một cuộc đàm phán giữa hai công ty, hai bên đều hài lòng thì mới có thể hợp tác được. Nếu ngay cả đối thủ của mình mà cũng không hiểu biết rõ thì chứng tỏ người này không có sức phán đoán trên thương trường, công ty sẽ không sắp xếp cho người đó làm những việc liên quan đến bán hàng.
Câu thứ ba là để kiểm tra lòng người.
Câu này trả lời cũng được mà không trả lời thì cũng không sao, cho dù chỉ trả lời một ít thì cũng được.
Nó chỉ đơn giản là để xem ứng viên có lựa chọn bán đứng sếp cũ để gia nhập vào công ty hay không. Bởi vì nếu nói ra khuyết điểm của công ty cũ thì chẳng khác nào nói cho người khác biết phải đối phó với công ty ấy thế nào.
Ninh Hạo Bân trả lời từng câu một. Anh ta viết hai câu đầu tiên rất nhanh, đến câu thứ ba thì phải ngẫm nghĩ một lát rồi mới viết.
Hai mươi phút sau, có người tới lấy bài test, bảo anh ta đợi ở đây một lát rồi sẽ biết là mình được phỏng vấn tiếp hay là sẽ bị đào thải.
Ninh Hạo Bân không hỏi điều gì cả, chỉ lẳng lặng ngồi ở đó.
Bài test được nộp cho giám đốc phòng nhân sự, sau đó lại được mang tới cho Giản Tư Tư.
Bây giờ Giản Tư Tư đang là giám đốc phòng hành chính, nhưng cô ấy được Ninh Thần tin tưởng, tham gia vào rất nhiều chuyện của công ty. Mọi người đều biết rằng chẳng bao lâu nữa Giản Tư Tư sẽ lại thăng chức lên làm phó tổng giám đốc của công ty, vậy nên giám đốc phòng nhân sự không hề cư xử với cô ấy như một người cùng cấp bậc.
“Giám đốc Giản, đây là bài test của Ninh Hạo Bân, cô xem thử đi”, giám đốc phòng nhân sự nói.
Anh ta cũng là một trong những nhân viên đầu tiên vào công ty, vậy nên không lạ gì Ninh Hạo Bân hết. Lúc đầu anh ta còn rất hâm mộ tài năng của Ninh Hạo Bân, nhưng không ngờ rằng Ninh Hạo Bân lại hồ đồ làm ra chuyện phản bội công ty, càng không ngờ là anh ta lại mặt dày quay lại đây.
Lúc gọi điện cho Giản Tư Tư, cô ấy dặn rằng cứ tuân theo quy trình tuyển dụng bình thường, không được phép thiên vị, thế nhưng cô ấy muốn xem câu trả lời của bài test.
Trên trang giấy trắng viết đầy câu trả lời của Ninh Hạo Bân.
Mặc dù Giản Tư Tư cảm thấy những câu trả lời này hơi non nớt, thậm chí còn không mấy phù hợp với nhu cầu phát triển của công ty, nhưng cô ấy có thể nhìn ra được rằng Ninh Hạo Bân trả lời rất chân thành.
Câu hỏi thứ ba cũng là câu mà cô ấy quan tâm nhất, câu trả lời của Ninh Hạo Bân là: “Tôi cho rằng mỗi công ty đều có một phong cách khác nhau. Có công ty lựa chọn cách làm việc mạnh bạo, có công ty quản lý theo hướng mềm mỏng, còn có công ty chỉ phó thác cho số phận. Bất kể với phong cách nào thì sự tồn tại của nó cũng đã là lý do rồi. Đứng trên lập trường của một nhân viên cũ, tôi không thể phán xét sếp cũ được, làm một nhân viên còn chưa nhậm chức, tôi càng không thể bình luận về công ty mới. Nhưng tôi tin rằng công ty Hi Vọng Mới phát triển lớn mạnh được như thế này thì ắt hẳn phải có điểm xuất sắc hơn các công ty khác, và tôi cũng tin rằng mình nhất định sẽ trở thành một trong những nhân viên ưu tú sẽ đưa công ty phát triển hơn nữa!”
Đọc câu trả lời ấy, Giản Tư Tư nở nụ cười.
Giám đốc phòng nhân sự bên cạnh nói: “Tên Ninh Hạo Bân này vẫn vẫn kiêu ngạo như trước. Giám đốc Giản, cô định tuyển anh ta vào làm thật hả? Tên đó từng phản bội chúng ta đó”.
Hành động phản bội của Ninh Hạo Bân lúc trước khiến tất cả mọi người phẫn nộ, công ty đang phát triển khả quan như thế, suýt chút nữa thì bị anh ta hủy hoại.
Phải biết rằng, thứ mà anh ta hủy hoại không chỉ là một công ty, mà còn là sự cố gắng chung của mọi người!
Giản Tư Tư có thể hiểu được suy nghĩ của giám đốc phòng nhân sự, cô ấy nói: “Tôi đã nói chuyện này với tổng giám đốc Ninh rồi, chị ấy đồng ý cho anh ta một cơ hội. Lát nữa anh hãy phụ trách phỏng vấn, cứ tiến hành theo phương thức khắt khe nhất, nếu đến cuối cùng cảm thấy anh ta không ổn thì có thể không tuyển. Anh yên tâm, tôi sẽ không vì tình cảm cá nhân mà bỏ qua lợi ích của công ty. Nói thật ra, tuyển dụng một người đã từng phản bội công ty thế này thì tôi còn lo lắng hơn cả anh ấy chứ. Chỉ có điều năng lực của Ninh Hạo Bân rất tốt, nếu biết cách sử dụng thì có thể mang tới rất nhiều lợi ích cho công ty, người như vậy mà để lọt vào tay người ngoài thì ít nhiều gì cũng thấy đáng tiếc”.
Giám đốc phòng nhân sự không nói gì cả, tuy rằng địa vị của anh ta bây giờ cao hơn Ninh Hạo Bân nhiều, nhưng anh ta không tự nhận là có tài năng hơn Ninh Hạo Bân.
Năm đó chính ông chủ cũng từng khen ngợi người ta, nếu không có vụ phản bội thì đến cả Giản Tư Tư cũng không thể có địa vị cao bằng Ninh Hạo Bân được.
“Ừm, tôi hiểu rồi”, giám đốc phòng nhân sự gật đầu nói.
Giản Tư Tư xua tay, ý bảo anh ta đi được rồi.
Sau đó cô ấy lại nhìn vào bài test, vừa cười vừa lắc đầu rồi đặt tờ giấy sang một bên.
Hiện giờ Ninh Hạo Bân chưa đủ tư cách để cô ấy phải chú ý tới nhiều hơn, bảo anh ta tới ứng tuyển chỉ là vì coi trọng người tài, ngoài ra thì còn có một phần nguyên nhân là bởi thương hại. Giản Tư Tư không hề giấu diếm điều đó với bất cứ ai, cả Ninh Thần và những người khác đều biết.
Có thể vẫn có người hoài nghi là cô ấy vẫn còn vương vấn tình cảm với Ninh Hạo Bân, nhưng Giản Tư Tư biết là cả đời này bọn họ cũng không thể quay lại được nữa.
Mẫu đàn ông lý tưởng nhất của cô ấy bây giờ là một truyền kỳ trong giới thương nghiệp, tuy rằng anh rất ít khi tới công ty, nhưng dưới đáy lòng cất giấu một người như thế thì ai có thể giành được một vị trí trong tim cô ấy nữa đây.
Sau đó, giám đốc phòng nhân sự đích thân tới phỏng vấn Ninh Hạo Bân.
Vốn là đồng nghiệp khi xưa, bây giờ lại trở thành người phỏng vấn mình, ít nhiều gì trong lòng Ninh Hạo Bân cũng cảm thấy là lạ.
Anh ta cũng phát hiện ra rằng trong quá trình phỏng vấn, giám đốc phòng nhân sự thường xuyên làm khó anh ta, hỏi rất nhiều câu nằm ngoài phạm vi mà một nhân viên mới có thể trả lời được.
Dựa vào năng lực cá nhân hơn người, những câu trả lời của Ninh Hạo Bân cũng có thể coi là khiến người ta vừa lòng. Cho dù giám đốc phòng nhân sự muốn bới lông tìm vết thì cũng phải thừa nhận rằng Ninh Hạo Bân ưu tú hơn hẳn những người từng tới phỏng vấn lúc trước.
Chỉ cần không có thành kiến với anh ta thì chắc chắn là sẽ trúng tuyển.
Quá trình phỏng vấn kéo dài nửa tiếng mới kết thúc, sau đó giám đốc phòng nhân sự đứng dậy vươn tay về phía Ninh Hạo Bân: “Công ty chúng tôi không thích dài dòng, tôi là người chịu trách nhiệm phỏng vấn, có quyền quyết định xem anh có được nhận vào làm hay không, vậy nên tôi rất vui khi được trực tiếp thông báo với anh rằng anh đã đạt tiêu chuẩn tuyển dụng của chúng tôi. Kể từ hôm nay, anh chính là một thành viên của công ty Hi Vọng Mới. Tôi xin được chúc mừng anh, đồng thời cũng mong rằng anh không quên đi bài học trong quá khứ, và hãy luôn ghi nhớ rằng cơ hội sẽ đến với những người có sự chuẩn bị, nhưng không phải cứ có chuẩn bị là được. Đánh mất một lần thì có thể sẽ có lần thứ hai, nhưng tuyệt đối không có lần thứ ba!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.