Chương 525: Không khí
Hứa Đệ
04/03/2021
“Vậy có đơn giản quá không?”, Ninh Thần nhìn tứ phía, nói: “Không ai đến đưa dâu cũng không trang trí gì cả, chẳng có không khí kết hôn gì hết.
Không được, tớ sẽ đi tìm người đến giúp cậu trang trí chút”.
Phan Tư Mễ lắc đầu đáp: “Khỏi đi, tớ thích đơn giản thế này thôi. Hơn nữa, cũng chỉ là kết hôn thôi mà, có gì đâu mà phải trang trí”.
Thấy dáng vẻ như không quan tâm của Phan Tư Mễ, Ninh Thần cũng không biết nên nói gì, mà chỉ đành nhìn sang Hoắc Khải cầu cứu.
Tuy Hoắc Khải hiểu rõ chuyện này hơn Ninh Thần nhưng anh cũng không có gì để nói cả.
Vì Phan Tư Mễ rõ ràng là không vui vẻ gì khi kết hôn. Cô ta kết hôn là vì muốn lợi dụng nó để hoàn thành một mục đích gì đó.
Hoắc Khải cũng đoán ra được mục đích này là gì, nên anh nói: “Cô Phan, tôi nghĩ cô nên bình tĩnh lại và không nên xúc động quá. Kết hôn là một chuyện trọng đại, nếu cô không tình nguyện thì việc gì phải đem hạnh phúc cuộc đời ra đánh cược chứ”.
Phan Tư Mễ ngẩng đầu nhìn anh: “Sao anh biết tôi đang đánh cược?”
Hoắc Khải khẽ lắc đầu, nói: “Tôi không biết cô có đang đánh cược không, nhưng tôi biết cô chẳng vui vẻ gì khi làm việc này. Nếu không, cô sẽ chẳng tỏ ra như vậy vào một ngày đáng mừng như thế này”.
“Anh Lý đúng là hiểu lòng người, hiểu hơn cả một bác sĩ tâm lý như tôi nữa ha”, Phan Tư Mễ bĩu môi đáp: “Nhưng tôi cứ kết hôn đấy. Người ta đã không cần tôi thì tôi sẽ chọn một người khác! Còn về việc tôi có thích hay không, có tình nguyện hay không, anh đâu phải chồng tôi mà quản được!”
Câu nói này ngày càng khó nghe, cũng chẳng hợp lý khi Phan Tư Mễ nói ra.
Thật ra, cả Hoắc Khải lẫn Ninh Thần đều hiểu Phan Tư Mễ đang nói gì.
Ninh Thần bất giác nhìn lên Hoắc Khải. Cô rất muốn hỏi xem chồng mình đang thấy thế nào. Nhưng cô do dự một chút nhưng vẫn không hỏi.
Câu hỏi này không thích hợp để cô hỏi, càng không thích hợp hỏi vào lúc này. Cho nên, cô chỉ có thể im lặng.
Mà Hoắc Khải cũng chẳng nói nữa, người ta đã nói đến câu đó rồi mà vẫn xen vào thì lại “đàn bà” quá.
Vì vậy mà hai người cứ như vậy, cùng Phan Tư Mễ chờ Từ Lực Phàm đến đón dâu.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ba người chẳng có tâm sự gì để nói. Có lẽ Phan Tư Mễ muốn nói gì đó, nhưng cô ta thấy Hoắc Khải im lặng nên cũng đành im theo.
Mười phút cứ vậy trôi qua trong không khí kỳ quặc, thời gian điểm đúng 10 giờ.
Dưới tầng truyền đến tiếng còi trống, một nhân viên chạy lên nhắc Phan Tư Mễ: “Bác sĩ Phan, anh Từ đến rồi ạ!”
Ánh mắt nhân viên nhìn Phan Tư Mễ rất kỳ lạ, vì người này chưa thấy ai kết hôn mà lại giản dị như thế cả.
Nếu Phan Tư Mễ không mặc váy cưới màu đỏ thì còn không ai biết là cô ta kết hôn cơ. Dĩ nhiên, cho dù thấy thì cũng chỉ cho rằng đây là sở thích của cô ta.
“Tôi biết rồi”, Phan Tư Mễ vẫy tay, bộ dáng không hề hào hứng.
Đến cả Ninh Thần còn không chịu nổi, nói: “Dù sao thì hôm nay cũng là ngày cưới của cậu, đừng có trầm lặng như vậy được không? Vui lên chút, cười cho tớ xem nào?”
“Được thôi…”, Phan Tư Mễ cười thật to với cô, rồi hỏi: “Cười vậy đã xinh chưa?”
Nói thẳng, Phan Tư Mễ có vẻ ngoài xinh đẹp, cũng không kém gì Ninh Thần, thậm chí còn có sức hút hơn cả Ninh Thần.
Đối với nhiều người đàn ông thì Phan Tư Mễ chính là loại mà họ thích nhất.
Nhưng khi Ninh Thần nhìn thấy khuôn mặt đang cười đó thì cảm thấy hơi giả.
Đằng sau nụ cười đó là nỗi buồn khó diễn tả bằng lời. Sâu trong ánh mắt Phan Tư Mễ là một sự đau thương và buồn bã đến cực điểm.
Ninh Thần biết Phan Tư Mễ đang buồn chuyện gì, chính là “cầu nhưng không được”. Có câu thơ thế này: “Lòng ta hướng về ánh trăng, nhưng ánh trăng lại sáng tỏ nơi cống rãnh”.
Dĩ nhiên, Ninh Thần không coi bản thân là “cống rãnh”, nhưng cô vẫn thấy Phan Tư Mễ thật đáng thương.
Vì cô rất hiểu cảm giác như vậy. Cảm giác khi gặp được người đàn ông mình thích mà lại cách nhau rất xa, giống như mãi mãi chẳng với tới. Cảm giác đó thật sự vô cùng đau khổ.
Cô không biết phải làm sao để khiến sự đau khổ trong Phan Tư Mễ dịu đi. Không thể chia sẻ chồng của cô với người khác được.
Nếu làm vậy thì người đau khổ lại chính là cô rồi. Tuy Ninh Thần rộng lượng nhưng không đến mức đấy.
Phan Tư Mễ lại cười, hỏi Hoắc Khải: “Sao, hôm nay tôi có xinh không?”
Hoắc Khải khẽ gật đầu: “Xinh”.
Anh không hề nói dối. Phan Tư Mễ mặc váy cưới màu đỏ nên nhìn còn hấp dẫn hơn bình thường, giống hệt mỹ nữ cổ đại.
Phan Tư Mễ mỉm cười, đồng thời, nhóm Từ Lực Phàm cũng đã lên đến nơi.
Anh ta dẫn theo mười mấy người, tất cả đều mặc vest, đeo cà-vạt.
Mặc dù anh ta cũng chỉ muốn lợi dụng Phan Tư Mễ, nhưng kết hôn là chuyện quan trọng, Từ Lực Phàm cũng không muốn mọi chuyện quá khó coi. Việc gì cần chỉn chu thì phải chỉn chu.
Để sau này kết hôn thì cũng sẽ không bị người khác nói ra nói vào.
Nhưng sau khi lên tầng hai, nhìn thấy chỉ có ba người, mà cũng không có trang trí gì cả, đám người hơi sửng sốt.
Từ Lực Phàm khẽ chau mày, nhưng khi thấy Ninh Thần và Hoắc Khải thì anh ta lập tức nở nụ cười.
“Anh Lý, cô Ninh, xin chào”, Từ Lực Phàm mỉm cười chào đón.
“Chào anh Từ, chúc mừng hạnh phúc”, Ninh Thần đứng dậy.
“Cảm ơn cô Ninh nhé”, Từ Lực Phàm nói rồi nhìn Phan Tư Mễ, hỏi: “Không còn ai sao?”
Phan Tư Mễ bình thản nói: “Anh không tự nhìn được à?”
Ngữ khí câu nói này không tốt gì cả, làm sắc mặt của Từ Lực Phàm trầm xuống. Nhưng anh ta phản ứng rất nhanh, có lẽ chưa ai kịp để ý đến mà anh ta đã kịp thu hồi lại rồi.
Từ Lực Phàm mỉm cười nói: “Vậy cũng được, đơn giản cũng hay, chúng ta đi thôi nhỉ?”
Mặc dù nói thế nhưng trong lòng Từ Lực Phàm đã chửi lên đầu Phan Tư Mễ rồi.
Đồ đàn bà khốn kiếp, ngày kết hôn như thế mà lại thành ra thế này, muốn anh ta xấu mặt hay gì? Chờ đó, sau khi giải quyết xong vụ Hi Vọng Mới, anh ta sẽ dạy dỗ Phan Tư Mễ.
Trong mắt Từ Lực Phàm, Phan Tư Mễ chỉ là một công cụ, ngoài việc giúp anh ta đối phó với Hi Vọng Mới ra thì chẳng còn tác dụng nào khác.
Dĩ nhiên, cưới được một người vợ xinh đẹp này thì chơi đùa một chút cũng được.
Nhưng hôm nay Phan Tư Mễ không nể mặt làm Từ Lực Phàm rất khó chịu. Nhưng vì đây là tình huống đặc biệt, nếu không anh ta đã tức điên lên rồi.
Thấy Từ Lực Phàm cầm hoa cưới đi đến, Phan Tư Mễ đứng dậy đi ra ngoài: “Vậy thì đi thôi, không còn sớm nữa đâu”.
Thấy Phan Tư Mễ lướt qua người mình, ánh mắt Từ Lực Phàm trở nên lạnh lẽo. Đến cả những người đi theo anh ta cũng không thể hiểu nổi.
Bọn họ xì xào vài câu, thấy sắc mặt Từ Lực Phàm khó coi liền im lặng.
Nhưng tất cả mọi người đều nghi ngờ trong lòng, hai người này chẳng hề giống sắp kết hôn gì cả, không lẽ là cãi nhau?
Nói thật, cuộc sống tình cảm của Từ Lực Phàm và Phan Tư Mễ khiến người xung quanh luôn thấy nghi ngờ.
Hai người trên danh nghĩa tuy là người yêu, nhưng chưa bao giờ đi ăn riêng với nhau. Phan Tư Mễ càng chưa bao giờ gặp mặt bạn của Từ Lực Phàm.
Có thể nói, ngoài ảnh trong điện thoại Từ Lực Phàm ra thì đây là lần đầu những người này gặp Phan Tư Mễ ở đời thật.
Mặc dù cô ta xinh đẹp đấy, nhưng tính cách và không khí như này thật sự là chẳng ra làm sao.
Ninh Thần là người đưa dâu nên không thể không đi qua nói với Từ Lực Phàm: “Anh Từ, anh đừng để ý, có lẽ Tư Mễ đang áp lực về chuyện công việc…”
“Không sao đâu…”, Từ Lực Phàm nhìn Ninh Thần cười đáp: “Tôi hiểu cô ấy mà, cô ấy là bác sĩ tâm lý nên đều phải giao tiếp với bệnh nhân, có áp lực tâm lý cũng là bình thường. Thật ra tôi cũng có áp lực, chuyện kết hôn này…”
“Đừng nói như kiểu anh hiểu tâm lý lắm vậy. Chưa từng học thì đừng có nói linh tinh kẻo người ta cười cho”, Phan Tư Mễ quay đầu lại gắt gỏng.
Phan Tư Mễ lắc đầu đáp: “Khỏi đi, tớ thích đơn giản thế này thôi. Hơn nữa, cũng chỉ là kết hôn thôi mà, có gì đâu mà phải trang trí”.
Thấy dáng vẻ như không quan tâm của Phan Tư Mễ, Ninh Thần cũng không biết nên nói gì, mà chỉ đành nhìn sang Hoắc Khải cầu cứu.
Tuy Hoắc Khải hiểu rõ chuyện này hơn Ninh Thần nhưng anh cũng không có gì để nói cả.
Vì Phan Tư Mễ rõ ràng là không vui vẻ gì khi kết hôn. Cô ta kết hôn là vì muốn lợi dụng nó để hoàn thành một mục đích gì đó.
Hoắc Khải cũng đoán ra được mục đích này là gì, nên anh nói: “Cô Phan, tôi nghĩ cô nên bình tĩnh lại và không nên xúc động quá. Kết hôn là một chuyện trọng đại, nếu cô không tình nguyện thì việc gì phải đem hạnh phúc cuộc đời ra đánh cược chứ”.
Phan Tư Mễ ngẩng đầu nhìn anh: “Sao anh biết tôi đang đánh cược?”
Hoắc Khải khẽ lắc đầu, nói: “Tôi không biết cô có đang đánh cược không, nhưng tôi biết cô chẳng vui vẻ gì khi làm việc này. Nếu không, cô sẽ chẳng tỏ ra như vậy vào một ngày đáng mừng như thế này”.
“Anh Lý đúng là hiểu lòng người, hiểu hơn cả một bác sĩ tâm lý như tôi nữa ha”, Phan Tư Mễ bĩu môi đáp: “Nhưng tôi cứ kết hôn đấy. Người ta đã không cần tôi thì tôi sẽ chọn một người khác! Còn về việc tôi có thích hay không, có tình nguyện hay không, anh đâu phải chồng tôi mà quản được!”
Câu nói này ngày càng khó nghe, cũng chẳng hợp lý khi Phan Tư Mễ nói ra.
Thật ra, cả Hoắc Khải lẫn Ninh Thần đều hiểu Phan Tư Mễ đang nói gì.
Ninh Thần bất giác nhìn lên Hoắc Khải. Cô rất muốn hỏi xem chồng mình đang thấy thế nào. Nhưng cô do dự một chút nhưng vẫn không hỏi.
Câu hỏi này không thích hợp để cô hỏi, càng không thích hợp hỏi vào lúc này. Cho nên, cô chỉ có thể im lặng.
Mà Hoắc Khải cũng chẳng nói nữa, người ta đã nói đến câu đó rồi mà vẫn xen vào thì lại “đàn bà” quá.
Vì vậy mà hai người cứ như vậy, cùng Phan Tư Mễ chờ Từ Lực Phàm đến đón dâu.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ba người chẳng có tâm sự gì để nói. Có lẽ Phan Tư Mễ muốn nói gì đó, nhưng cô ta thấy Hoắc Khải im lặng nên cũng đành im theo.
Mười phút cứ vậy trôi qua trong không khí kỳ quặc, thời gian điểm đúng 10 giờ.
Dưới tầng truyền đến tiếng còi trống, một nhân viên chạy lên nhắc Phan Tư Mễ: “Bác sĩ Phan, anh Từ đến rồi ạ!”
Ánh mắt nhân viên nhìn Phan Tư Mễ rất kỳ lạ, vì người này chưa thấy ai kết hôn mà lại giản dị như thế cả.
Nếu Phan Tư Mễ không mặc váy cưới màu đỏ thì còn không ai biết là cô ta kết hôn cơ. Dĩ nhiên, cho dù thấy thì cũng chỉ cho rằng đây là sở thích của cô ta.
“Tôi biết rồi”, Phan Tư Mễ vẫy tay, bộ dáng không hề hào hứng.
Đến cả Ninh Thần còn không chịu nổi, nói: “Dù sao thì hôm nay cũng là ngày cưới của cậu, đừng có trầm lặng như vậy được không? Vui lên chút, cười cho tớ xem nào?”
“Được thôi…”, Phan Tư Mễ cười thật to với cô, rồi hỏi: “Cười vậy đã xinh chưa?”
Nói thẳng, Phan Tư Mễ có vẻ ngoài xinh đẹp, cũng không kém gì Ninh Thần, thậm chí còn có sức hút hơn cả Ninh Thần.
Đối với nhiều người đàn ông thì Phan Tư Mễ chính là loại mà họ thích nhất.
Nhưng khi Ninh Thần nhìn thấy khuôn mặt đang cười đó thì cảm thấy hơi giả.
Đằng sau nụ cười đó là nỗi buồn khó diễn tả bằng lời. Sâu trong ánh mắt Phan Tư Mễ là một sự đau thương và buồn bã đến cực điểm.
Ninh Thần biết Phan Tư Mễ đang buồn chuyện gì, chính là “cầu nhưng không được”. Có câu thơ thế này: “Lòng ta hướng về ánh trăng, nhưng ánh trăng lại sáng tỏ nơi cống rãnh”.
Dĩ nhiên, Ninh Thần không coi bản thân là “cống rãnh”, nhưng cô vẫn thấy Phan Tư Mễ thật đáng thương.
Vì cô rất hiểu cảm giác như vậy. Cảm giác khi gặp được người đàn ông mình thích mà lại cách nhau rất xa, giống như mãi mãi chẳng với tới. Cảm giác đó thật sự vô cùng đau khổ.
Cô không biết phải làm sao để khiến sự đau khổ trong Phan Tư Mễ dịu đi. Không thể chia sẻ chồng của cô với người khác được.
Nếu làm vậy thì người đau khổ lại chính là cô rồi. Tuy Ninh Thần rộng lượng nhưng không đến mức đấy.
Phan Tư Mễ lại cười, hỏi Hoắc Khải: “Sao, hôm nay tôi có xinh không?”
Hoắc Khải khẽ gật đầu: “Xinh”.
Anh không hề nói dối. Phan Tư Mễ mặc váy cưới màu đỏ nên nhìn còn hấp dẫn hơn bình thường, giống hệt mỹ nữ cổ đại.
Phan Tư Mễ mỉm cười, đồng thời, nhóm Từ Lực Phàm cũng đã lên đến nơi.
Anh ta dẫn theo mười mấy người, tất cả đều mặc vest, đeo cà-vạt.
Mặc dù anh ta cũng chỉ muốn lợi dụng Phan Tư Mễ, nhưng kết hôn là chuyện quan trọng, Từ Lực Phàm cũng không muốn mọi chuyện quá khó coi. Việc gì cần chỉn chu thì phải chỉn chu.
Để sau này kết hôn thì cũng sẽ không bị người khác nói ra nói vào.
Nhưng sau khi lên tầng hai, nhìn thấy chỉ có ba người, mà cũng không có trang trí gì cả, đám người hơi sửng sốt.
Từ Lực Phàm khẽ chau mày, nhưng khi thấy Ninh Thần và Hoắc Khải thì anh ta lập tức nở nụ cười.
“Anh Lý, cô Ninh, xin chào”, Từ Lực Phàm mỉm cười chào đón.
“Chào anh Từ, chúc mừng hạnh phúc”, Ninh Thần đứng dậy.
“Cảm ơn cô Ninh nhé”, Từ Lực Phàm nói rồi nhìn Phan Tư Mễ, hỏi: “Không còn ai sao?”
Phan Tư Mễ bình thản nói: “Anh không tự nhìn được à?”
Ngữ khí câu nói này không tốt gì cả, làm sắc mặt của Từ Lực Phàm trầm xuống. Nhưng anh ta phản ứng rất nhanh, có lẽ chưa ai kịp để ý đến mà anh ta đã kịp thu hồi lại rồi.
Từ Lực Phàm mỉm cười nói: “Vậy cũng được, đơn giản cũng hay, chúng ta đi thôi nhỉ?”
Mặc dù nói thế nhưng trong lòng Từ Lực Phàm đã chửi lên đầu Phan Tư Mễ rồi.
Đồ đàn bà khốn kiếp, ngày kết hôn như thế mà lại thành ra thế này, muốn anh ta xấu mặt hay gì? Chờ đó, sau khi giải quyết xong vụ Hi Vọng Mới, anh ta sẽ dạy dỗ Phan Tư Mễ.
Trong mắt Từ Lực Phàm, Phan Tư Mễ chỉ là một công cụ, ngoài việc giúp anh ta đối phó với Hi Vọng Mới ra thì chẳng còn tác dụng nào khác.
Dĩ nhiên, cưới được một người vợ xinh đẹp này thì chơi đùa một chút cũng được.
Nhưng hôm nay Phan Tư Mễ không nể mặt làm Từ Lực Phàm rất khó chịu. Nhưng vì đây là tình huống đặc biệt, nếu không anh ta đã tức điên lên rồi.
Thấy Từ Lực Phàm cầm hoa cưới đi đến, Phan Tư Mễ đứng dậy đi ra ngoài: “Vậy thì đi thôi, không còn sớm nữa đâu”.
Thấy Phan Tư Mễ lướt qua người mình, ánh mắt Từ Lực Phàm trở nên lạnh lẽo. Đến cả những người đi theo anh ta cũng không thể hiểu nổi.
Bọn họ xì xào vài câu, thấy sắc mặt Từ Lực Phàm khó coi liền im lặng.
Nhưng tất cả mọi người đều nghi ngờ trong lòng, hai người này chẳng hề giống sắp kết hôn gì cả, không lẽ là cãi nhau?
Nói thật, cuộc sống tình cảm của Từ Lực Phàm và Phan Tư Mễ khiến người xung quanh luôn thấy nghi ngờ.
Hai người trên danh nghĩa tuy là người yêu, nhưng chưa bao giờ đi ăn riêng với nhau. Phan Tư Mễ càng chưa bao giờ gặp mặt bạn của Từ Lực Phàm.
Có thể nói, ngoài ảnh trong điện thoại Từ Lực Phàm ra thì đây là lần đầu những người này gặp Phan Tư Mễ ở đời thật.
Mặc dù cô ta xinh đẹp đấy, nhưng tính cách và không khí như này thật sự là chẳng ra làm sao.
Ninh Thần là người đưa dâu nên không thể không đi qua nói với Từ Lực Phàm: “Anh Từ, anh đừng để ý, có lẽ Tư Mễ đang áp lực về chuyện công việc…”
“Không sao đâu…”, Từ Lực Phàm nhìn Ninh Thần cười đáp: “Tôi hiểu cô ấy mà, cô ấy là bác sĩ tâm lý nên đều phải giao tiếp với bệnh nhân, có áp lực tâm lý cũng là bình thường. Thật ra tôi cũng có áp lực, chuyện kết hôn này…”
“Đừng nói như kiểu anh hiểu tâm lý lắm vậy. Chưa từng học thì đừng có nói linh tinh kẻo người ta cười cho”, Phan Tư Mễ quay đầu lại gắt gỏng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.